Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69+70
Chương 69
“Vẫn còn rất tức giận, bà ta quá vô liêm sỉ.” Sự phẫn nộ trong lòng Diệp Vấn Vấn vẫn chưa tan đi.
Tông Việt thấy cô tức giận như thế thì than nhẹ một tiếng, an ủi cô: “Làm nghệ sĩ, đứng dưới ánh đèn flash, hưởng thụ sự hâm mộ của fans và khán giả, có được thù lao đắt đỏ. Ngược lại, cuộc sống riêng tư sẽ bị phóng đại, đây là chuyện không thể tránh được, chính Hòa Hiện cũng hiểu rõ.”
Diệp Vấn Vấn biết anh ta nói có lý, cô gật đầu đồng ý.
Nhìn cô biết điều như thế, Tông Việt lại hy vọng cô sẽ phản bác lại mình, nhưng anh ta cũng không tiếp tục trên đề tài này nữa, chỉ nói: “Em muốn ăn gì?”
“Đúng là có hơi đói.” Diệp Vấn Vấn sờ sờ cái bụng của mình: “Em ăn gì cũng được.” Dù sao bây giờ cô cũng nhỏ xíu, ăn một chút đã no.
Tông Việt nói: “Vậy thì theo ý anh đi.”
Trong lúc đó Quý Hòa Hiện có gọi điện thoại tới, sau khi anh ta diễn xong có nghe Kiều Hựu Song nói lại chuyện nhân viên quét dọn vệ sinh chụp trộm, chỉ vừa nghĩ thoáng qua đã biết công thần lớn nhất không phải Tông Việt, mà là Diệp Vấn Vấn.
“Đi ăn cơm trưa với anh Tông Việt.” Diệp Vấn Vấn ngồi trong túi áo khoác của Tông Việt, trả lời câu hỏi của ảnh đế đại nhân: “Anh thì sao? Đang nghỉ ngơi à?”
“Đang nghỉ ngơi.”
“Nhớ nghỉ trưa đó.”
Hai người trò chuyện vài câu đơn giản xong, Diệp Vấn Vấn cúp điện thoại.
Tông Việt đưa cô đi đến một quán mì, ông chủ quán mì là chiến hữu đã xuất ngũ của anh ta. Lúc trước ông ta bị thương nên xuất ngũ, sau khi về nhà thì không còn tin tức nữa. Mấy ngày trước huấn luyện viên Lý ra ngoài chơi, trùng hợp đến quán mì này, lúc đó mới phát hiện ông chủ quán là chiến hữu ngày xưa, cũng nói chuyện này lại cho Tông Việt biết.
“Tiểu Việt, đúng là cậu rồi.” Ông chủ nhìn thấy anh ta, hưng phấn đi tới: “Hôm đó Tường Tử nói cậu cũng tới, tôi còn không tin, cậu trong đội chúng ta….”
Phát hiện những khách khứa trong cửa hàng đều đưa mắt nhìn qua, ông chủ lập tức ngậm miệng lại, cười vui vẻ đi qua, dùng sức vỗ vào vai Tông Việt: “Tới đây nào, mấy năm nay anh kinh doanh nhỏ, muốn ăn cái gì cứ chọn đi.”
“Đây là chị dâu cậu.”
Bà chỉ rất cởi mở, thoải mái nói: “Từ khi anh Nguyên biết mấy cậu làm việc ở đây, mỗi ngày đế nhắc tới mấy cậu đấy, nào mau ngồi đi.”
Tông Việt và ông ngủ cùng ngồi xuống bên một cái bàn, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ ló đầu ra, nhìn xem vị chiến hữu ngày xưa của anh Tông Việt ra sao.
Trên đường đến đây, Tông Việt đã nói rõ tình huống trước.
Đầu tiên cô chú ý đến tay của ông chủ, chỗ tay áo ấy trống không, Tông Việt nói, lúc trước khi bọn họ ở trong quân đội, chấp hành một nhiệm vụ giải cứu một con tin bị nhốt, sau đấy nơi đó nổ tung, tay của ông chủ bị thương vào lúc đó.
Một đặc chủng quân nhân mất một cánh tay, cũng không còn có thể chấp hành những nhiệm vụ khó khăn được nữa, ông chủ cũng hiểu rõ điểm này, không muốn liên lụy đến người khác nên đã chủ động xuất ngũ.
Đối mặt với một quân nhân cống hiến vì dân như thế, trong lòng Diệp Vấn Vấn rất kính nể ông ta.
“Có tình huống gì chưa?” Giọng của ông chủ rất vang dội: “Cậu cũng lớn rồi, nên cưới vợ sinh một đứa con trai đi.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Xem ra, dù là người thân phận thế nào, đến một độ tuổi nhất định thì đều phải nhận lấy mấy lời đốc thúc.
Tông Việt bất đắc dĩ: “Không vội.”
“Không vội cái gì mà không vội.” Ông chủ trừng mắt: “Anh đã nói với cậu rồi, có vợ có con như có lò sưởi ở đầu giường. Có vợ và không có vợ là hai loại cảm giác khác nhau, mỗi ngày sau khi tan làm, về nhà ôm vợ thơm tho mềm mại, mùi vị đó…”
Con ngươi của Tông Việt co rụt lại, đàn ông và đàn ông ở chung với nhau, những lúc ấy khó tránh khỏi nói đến một vài chuyện ngắn, chính anh ta cũng đã quá quen rồi, nhưng những câu nói này sao có thể rơi vào tai Vấn Vấn được.
“Anh Nguyên, mì đâu, em cố tình mang cái bụng rỗng đến ăn mì nhà anh đấy.”
“Đúng đúng đúng.” Sự chú ý của ông chủ bị dời đi, ông chủ đứng dậy: “Anh ra đằng sau làm hai món, hai anh em ta cùng ăn. Tường Tử đâu, gọi cả cậu ta đến đi.”
“Cậu ta đi làm rồi, không đến được.” Tông Việt nói: “Không cần phiền phức như thế, cứ tùy tiện ăn một chút là được rồi, cùng uống chút rượu.”
“Như vậy sao được.” Ông chủ vung tay áo trống rỗng: “Đừng tưởng anh đây chỉ còn một tay là không xào đồ ăn được nhé.”
Nhìn tay áo của ông ta, ánh mắt của Tông Việt càng ảm đạm hơn, anh ta chợt cười: “Vậy em sẽ chờ tay nghề của anh Nguyên.”
“Quen không?” Chờ ông chủ vào bếp, Tông Việt nói nhỏ với Diệp Vấn Vấn: “Nếu không thích nơi này, chúng ta đế nơi khác.”
Anh ta dẫn cô tới nơi này, cũng là vì muốn để cô nhìn thấy cuộc sống của anh ta. Nếu cô có hình thể bình thường thì hơi khó dẫn cô đến, dù sao họ cũng không có quan hệ máu mủ, khó tránh khỏi bị người ta tưởng lầm.
“Em thích lắm!” Diệp Vấn Vấn nhanh chóng tỏ rõ thái độ.
Bà chủ bưng đến một đĩa lạc rang, Tông Việt lấy một hạt đưa cho Diệp Vấn Vấn, cô ôm gặm đến thơm nức, nửa ngày mới gặm ra được một miếng nhỏ.
Thấy thế, trong mắt Tông Việt chợt sinh ra ý cười.
Quý Hòa Hiện ngồi trên ghế ăn cơm, Kiều Hựu Song liên tục nhìn về phía anh, anh dừng động tác, nhìn lại Kiều Hựu Song.
Kiều Hựu Song ngượng ngùng nói: “Anh Quý, có phải cơm hộp không hợp khẩu vị anh không?” Nửa ngày rồi vẫn chưa ăn được hai miếng.
Quý Hòa Hiện: “…”
Kiều Hựu Song hơi đảo mắt, biết rõ còn hỏi: “Em biết rồi, anh đang lo cho Tiểu Hoa.”
Quý Hòa Hiện lạnh nhạt mở miệng: “Cậu rảnh lắm à?”
Kiều Hựu Song rụt cổ một cái, yên lặng lùi về sau, ôm hộp cơm ăn, không dám lên tiếng nữa.
Rõ ràng là nhớ Tiểu Hoa, còn không thừa nhận, bình thường khi có Tiểu Hoa ở đây, tốc độ ăn cơm hộp của anh nhanh dã man.
“Đoàn làm phim sát vách của Trình Viện ấy.” Cách đó không xa có vài công nhân viên nhỏ giọng nói chuyện: “Chỉ tiếc cho đoàn làm phim kia thôi, sắp đóng máy tới nơi, bây giờ thì hay rồi, phải quay chụp lại toàn bộ.”
“Này còn tốt đó.” Một người đáp lại: “Nếu bộ phim được đưa ra rạp rồi mới xảy ra chuyện thì lúc đó mới phiền phức, nói không chừng cả bộ phim đều bị hủy.”
“Đúng, trước đây cũng từng có chuyện thế này mà.”
“Trước đó không phải nói Liễu Chi Mi hại mình à, tôi thấy á, hơn phân nửa là cô ta tự biên tự diễn.”
“Trình Viện này, nhân phẩm kém thật.”
….
Kiều Hựu Song cũng nghe được, không nhịn được nói: “Anh Quý, không phải lần trước anh để em hỗ trợ tra thông tin của Diệp Vấn Vấn à, cô bé này thật thảm, nhưng cũng may người hại cô ấy cũng đã bị bắt.”
Cậu ta làm sao biết người duỗi tay sau lưng những chuyện này chính là ông chủ trước mắt, nhớ đến ông chủ từng quan tâm đến chuyện của Diệp Vấn Vấn, nên đã nói lại những chuyện xảy ra sau đó cho ông chủ nghe.
Nói xong mới phát hiện, vẻ mặt của ông chủ vẫn y hệt như cũ, cứ như đã sớm biết rồi vậy. Cậu ta không khỏi buồn bực: Lẽ nào anh Quý xem weibo?
Không đúng, với sự hiểu biết của cậu ta về Quý Hòa Hiện, cho dù Quý Hòa Hiện tình cờ xem weibo, cũng sẽ không xem những tin tức khác.
“Cậu đi hỏi thăm một chút, đoàn làm phim sát vách xử lý Trình Viện ra sao.” Quý Hòa Hiện uống một hớp canh, nói.
Kiều Hựu Song hơi nghi ngờ, gật đầu biểu thị mình đã biết.
—–
Kiều Hựu Song có quen với đoàn làm phim sát vách, có thể đi vào đoàn làm phim tìm hiểu dễ như ăn cháo. Kết quả lại đúng lúc thấy được một màn thú vị, Liễu Chi Mi đang giễu cợt Trình Viện, mà những người khác trong đoàn làm phim không hề có ai giúp đỡ cô ta, ai nấy làm như không thấy, đều tự làm việc của mình.
Bời vì một mình cô ta, đoàn làm phim phải quay lại hơn phân nửa phân cảnh trong phim, đây là một lượng công việc rất lớn, công nhân viên không tức mới là lạ.
Chỉ nhìn qua thôi thì thấy Trình Viện thật đáng thương, nhưng khi biết cô ta đã làm gì sau lưng, một chút đồng tình này lập tức biến mất.
Kiều Hựu Song cảm thấy người phụ nữ này có kết cục như bây giờ là báo ứng của cô ta.
Còn đáng thương, cô bé bị ép hiến thận, cuối cùng bất lực chết đi mới đáng thương.
Kiều Hựu Song lắc đầu một cái, xoa xoa tay đứng bên cạnh nhìn, có lẽ anh Quý sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này, khi trở về phải kể lại chi tiết cho anh Quý biết mới được.
“Nếu tôi là cô, bây giờ tôi sẽ lập tức cút khỏi đoàn làm phim, không ở lại chỗ này làm chướng mắt người ta.” Liễu Chi Mi ghét người phụ nữ này tới cực điểm, cô ta nói chuyện không chút kiêng dè nào: “Mẹ cô đã bị tóm rồi, cô còn đứng bất động ở đây à. Tốt xấu gì mẹ cô cũng vì cô, phí hết tâm tư đoạt lấy một trái thận của cô bé vô tội, người làm con như cô lại thế này, có phải lương tâm bị chó ăn rồi không.”
Mọi người ở đây đều lộ vẻ buồn nôn.
Nếu tin tức không bị lộ ra, làm gì có ai biết cô gái có ngũ quan xinh đẹp, khí chất dịu dàng này lại có tâm địa đáng ghê tởm như thế chứ.
Trong thế giới giải trí dơ bẩn, nhưng quá lắm chỉ là bôi đen người khác, phong sát người khác, không đến mức muốn lấy mạng người ta.
Mặt mày Trình Viện không có chút cảm xúc, cô ta không hề hé răng một chữ nào, làm như không hề nghe thấy gì cả. Nhưng ánh mắt của những người xung quanh lại như gai đâm vào cô ta, muốn tránh cũng tránh không được.
Hai ngày trước cô ta và viện trưởng đã nói chuyện với nhau, viện trưởng nói trong điện thoại rằng dường như cảnh sát đang điều tra bà ta, khoảng thời gian này vì chuyện trên mạng nên hai mẹ con đã xảy ra mâu thuẫn.
Trình Viện bị người trên mạng chửi đến không còn manh giáp, ở trong đoàn làm phim thì chịu sự xa lánh. Cô ta cho rằng tất cả những thứ này đều là do mẹ cô ta mang đến, nếu không phải mẹ cô ta, cô ta sẽ không gặp phải bạo lực mạng.
Trước đây cô ta vẫn không thèm quan tâm đến viện trưởng, mãi đến khi viện trưởng nói bà ta đang bị điều tra thì Trình Viện mới bắt đầu lo lắng, dù sao thì đó cũng là mẹ của cô ta.
Viện trưởng động viên cô ta: “Con đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách.”
“Con xem có thể liên lạc với Tiểu Uông không, chỉ cần cậu ta giúp, vậy chuyện này sẽ không có gì.” Viện trưởng nói: “Có bạn trai bạn gái nào mà không cãi nhau, con không thể cứ tức giận mãi như thế, phải biết mềm mỏng, đàn ông đều không thoát được chiêu này.”
Trình Viện cắn răng: “Anh ta đã kéo con vào danh sách đen rồi, con tìm cậu ta kiểu gì.”
Cô ta ngẫu nhiên gặp được Uông Sùng Khải tại trường đại học, lúc ấy bên cạnh cậu ta đã có những cô gái khác, nhưng cô ta nhìn ra cậu ta là con nhà giàu, cũng nhìn ra được cậu ta có hứng thú với mình.
Cô ta bèn tìm bạn để tìm hiểu về Uông Sùng Khải, biết người này là kẻ có tiền, rất hào phóng với bạn gái mình, vừa ra tay đã mua một căn nhà.
Lập tức, cô ta có tâm tư khác, một công tử nhà giàu như Uông Sùng Khải, gặp qua quá nhiều người đẹp, cho nên vừa đảo mắt đã quên rất nhiều người. Mà, cô ta nhất định phải trở thành bạn gái thật sự của cậu ta, cũng khiến cậu ta kiềm chế vì mình.
Cô ta bỏ qua nhiều tâm tư như thế, cuối cùng cũng đã thành công, cậu ta đã đồng ý đầu tư tiền cho cô ta đóng phim, không ngờ cuối cùng lại xảy ra một vụ bê bối.
Viện trưởng dạy dỗ: “Con không biết nghĩ cách à, không tìm được cậu ta thì đi tìm bạn cậu ra, nếu muốn tìm, chắc chắn có thể tìm được.
Trình Viện nói: “Con biết rồi, con sẽ nghĩ cách.”
Cô ta đã nghĩ tất cả mọi cách để liên lạc với Uông Sùng Khải, nhưng vẫn không liên lạc được. Vì những chuyện trước đó mà đạo diễn đã bất mãn với cô ta, nếu bây giờ cô ta xin nghỉ đề về Bắc Kinh, chắc chắn đạo diễn sẽ hoàn toàn trở mặt.
Bạn của cô ta nói cho cô ta biết, bây giờ cô ta nên đặt hết tâm sức của mình vào bộ phim, đừng nghe những lời đồn đại không hay của bên ngoài. Tuy rằng nhiều tiếng mắng chửi, nhưng đó cũng là một con đường để cô ta lộ ra ánh sáng.
Rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng từ con đường đen, chỉ cần sau đó đỏ, lại nghĩ cách tẩy trắng là được.
Cô ta nghe theo lời đề nghị này, nhưng ngàn vạn lần không ngờ hơi, tối hôm qua cô ta bỗng nhận được điện thoại của cảnh sát, nói mẹ của cô ta là một nghi phạm ngược đãi và giết người, đã bị bắt giữ. Tin tức đến quá đột ngột, cho tới khi cô ta nhìn thấy bản tin về Dương Thành, mới có được cảm giác chân thực.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta vốn không biết nên làm gì, trong đầu cô ta chỉ có hai chữ: Xong rồi.
Cô ta chợt nhớ tới một sự kiện quỷ dị đã xảy ra vào ngày đó, cùng với sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp kia, cô có nói có người nhờ cô mang đến một câu nói — “Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc.”
Cũng chính ngay sau ngày đó, tất cả mọi thứ bắt đầu chuyển biến. Đây không thể nào là trùng hợp được, là có người cố ý làm thế sau lưng.
Mục đích là… Báo thù thay Diệp Vấn Vấn.
Liệu cô ta có thật sự biến thành quỷ đến báo thù không? Trình Viện không thể nào nghĩ được chuyện này.
Tiếng giễu cợt của Liễu Chi Mi vang lên bên tai không ngừng, Trình Viện cũng không nén nổi cơn giận nữa, cô ta cười lạnh một tiếng: “Tôi thế nào, liên quan gì đến cô.”
“Không giả bộ yếu đuối nữa à?” Liễu Chi Mi nhướng mày: “Cô làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim, hơn một phần ba phân cảnh tôi đã quay xong đều phải quay lại từ đầu, cô lấy mặt mũi ở đâu ra để nói chuyện này không liên quan đến tôi thế.”
Trình Viện nói xong câu đó đã kiềm chế lại, cô ta biết, dù cô ta nói gì thì cũng sẽ nhận lấy tiếng mắng chửi, cô ta muốn trở về Dương Thành ngay lập tức.
Không đúng.
Động tác của cô ta chợt dừng lại, đầu óc vốn đang hỗn độn của cô ta bỗng hiện lên một vết nứt.
Lúc trước bác sĩ giám định Diệp Vấn Vấn đã chết não, khi chuẩn bị đưa cô đi hỏa táng thì đã có một người đàn ông tên Tông Việt tới, cứ khăng khăng rằng Diệp Vấn Vấn còn thở, đã đưa cô đi mất.
Liệu có thể… Diệp Vấn Vấn thật sự còn sống?
Chương 70
Một tuần sau, hợp đồng của Tông Việt và đoàn làm phim đến hạn, các diễn viên không cần huấn luyện nữa, anh ta và huấn luyện viên Lý cũng có thể về nhà, tìm công việc mới.
Quý Hòa Hiện xin nghỉ ba ngày.
Vừa hay những phân đoạn quan trọng của anh đã gần quay hết, lúc này xin nghỉ cũng không làm lỡ tiến trình.
Nhưng Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy ảnh đế đại nhân xin nghỉ vì mình, cô rất băn khoăn. Nhưng mặt khác, nghĩ đến Quý Hòa Hiện sẽ cùng cô đến nhà Tông Việt, trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ.
Cùng lúc đó, cô nghĩ đi đến nhà Tông Việt, ảnh đế đại nhân sẽ thấy dáng vẻ trước đây của cô, trong lòng cô cũng căng thẳng.
Cô nhớ lại dáng vẻ mình trước đây, tóc đã rụng gần hết, cơ thể cũng cực kém, không thể nói là “xinh đẹp” được, lỡ đâu dọa đến ảnh đế đại nhân thì phải làm sao.
Trong lòng cảm giác phức tạp, lại không thể chia sẻ cho người khác, điều này khiến Diệp Vấn Vấn hơi buồn rầu, ngay cả ăn cơm cũng không ngon miệng.
Quý Hòa Hiện nhạy cảm biết bao, anh lập tức phát hiện cô không đúng. Anh đang dọn dẹp hành lý để đến nhà Tông Việt, nhìn gương mặt của nhóc con đã ụ thành một nắm, anh buồn cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Vấn Vấn rất chột dạ, cô che giấu: “Tôi đang nghĩ sẽ mang sách mô phỏng đề thi đại học theo, trên đường đi có thể giải đề.”
Quý Hòa Hiện bật cười: “Tôi cứ nghĩ em không muốn để tôi cùng đến nhà anh Việt em chứ.”
“Không có không có.” Diệp Vấn Vấn lắc đầu như trống bỏi.
Quý Hòa Hiện không chọc cô nữa: “Đi thôi, anh Việt cũng thu dọn xong rồi.”
Vì để che giấu thân phận và để không bị nhận ra, cho nên Quý Hòa Hiện đã đeo khẩu trang, đội mũ. Sau khi tập hợp với Tông Việt, Kiều Hựu Song đưa hai người đến sân bay.
Nhà Tông Việt ở thành phố X, mấy năm trước cha mẹ anh ta bất ngờ tạ thế, khi đó anh ta đang chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, không kịp về tham gia lễ tang.
Khi anh ta vội vã chạy về, chỉ có thể nhìn thấy mộ bia và một căn nhà ở nội thành do cha mẹ để lại.
Cho dù sau đó quay về quân đội, nhà trống, anh ta cũng không nghĩ đến việc thuê người giúp mình, cho đến khi đến tuổi xuất ngũ, anh ta mới về thành phố X.
Sau khi đón cơ thể Diệp Vấn Vấn về, sắp xếp cho cô ở nhà, vẫn luôn truyền những dịch dinh dưỡng đắt giá cho cô, để duy trì chức năng của những bộ phận trong cơ thể.
Căn nhà nằm trong một khu cũ, nghĩ đến Quý Hòa Hiện không tiện cho nên Tông Việt thuê xe, càng đến gần thì Diệp Vấn Vấn càng im lặng hơn.
Trước đó cô còn líu ríu trên xe, liên tục kể cho hai người đàn ông nghe những chuyện thú vị mà cô đã nghe được từ động vật.
Ánh mắt của Tông Việt và Quý Hòa Hiện chạm nhau trong kính chiếu hậu, Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng lắc đầu, Tông Việt thuận miệng hỏi: “Vấn Vấn, em muốn học đại học ngành gì?”
Diệp Vấn Vấn hơi sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn chăm chú vào Quý Hòa Hiện: “Em.. Muốn học biểu diễn.”
Dường như Tông Việt đã đoán trước được đáp án này, thế nhưng Quý Hòa Hiện lại hơi bất ngờ, bởi vì xưa nay nhóc con chưa từng nói với anh điều này.
Anh bỗng nhớ đến gì đó, khóe môi hơi cong lên.
“Nhưng không biết có được hay không.” Gương mặt Diệp Vấn Vấn nóng lên, có một cảm giác xấu hổ như giấu đầu lòi đuôi.
“Không thử thì sao biết mình có được hay không.” Quý Hòa Hiện nâng tay xoa nhẹ đầu cô: “Bình thường em hay đối diễn với tôi, tuy có hơi xốc nổi, nhưng rất tự nhiên, cũng rất thoải mái.”
Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm, đó vì tôi biết là anh.
Nhưng câu nói này của Quý Hòa Hiện khiến niềm tin của cô dâng cao hơn một chút, mục tiêu trước đây của cô chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt, sau này có thể tìm được một công việc ổn định có tiền nuôi mình. Bây giờ cơ thể khỏe mạnh, nếu có thể cách ảnh đế đại nhân gần hơn một chút thì càng tốt.
Còn về cơ thể, sau này lại nói, bây giờ chỉ định vị mục tiêu mà thôi.
Diệp Vấn Vấn bắt đầu mơ tưởng và lập kế hoạch trong đầu, những suy nghĩ về cơ thể thật của mình đã nhạt đi không ít, cho đến khi Tông Việt lái xe đến khu chung cư thì, ngoại trừ trái tim nhảy lên nhanh hơn chút thì không có gì khác cả.
Ba người cùng vào thang máy, trong thang máy có một bà cụ, bà cụ kia cầm theo một túi rau dưa, nhìn thấy Tông Việt thì: “Tiểu Việt về rồi à? Về khi nào đó?”
“Bà nội Trần.” Tông Việt nói: “Cháu vừa về.”
Bà cụ rất hay nói: “Lần trước cháu đi nhanh quá, bà còn chưa kịp nói với cháu nữa. Một chị em của bà, cháu ngoại của bà ấy từ nước ngoài về, năm nay hai mươi lăm tuổi, có trình độ, dáng vẻ xinh đẹp, còn chưa từng yêu đương với ai.”
“Tiểu Việt à, cháu xem cháu cũng lớn rồi, bà cũng coi như nhìn cháu lớn lên từ nhỏ. Cha mẹ cháu đã mất, chuyện đại sự cuộc đời cứ để bà nội nhìn giúp cháu, cô gái kia không tệ, cháu đi xem thử đi, xem có được không?”
Tông Việt: “….”
Quý Hòa Hiện: “…”
Diệp Vấn Vấn xì cười một tiếng, cô nở nụ cười, bà cụ lập tức chú ý tới cô — Vừa nãy Diệp Vấn Vấn vẫn cúi đầu.
“Ôi, đây là con gái nhà ai thế, sao xinh đẹp vậy nè.” Ánh mắt bà cụ sáng lên: “Cô gái bao tuổi rồi? Có đối tượng chưa?”
Nhìn cô một hồi, lại nhìn sang Tong Việt, bà cụ bỗng tỉnh ngộ: “Tiểu Việt, thì ra…”
Tông Việt nhanh chóng chặn lại lời nói của bà cụ: “Bà nội Trần, đây là em gái họ bà con xa của cháu.”
Bà nội Trần càng nhìn càng thích, cũng may chỗ bà ở là ngay tầng trệt, lúc này mới ngừng câu chuyện. Nếu Tông Việt không uyển chuyển từ chối, có thể bà còn kéo họ đến nhà bà ăn cơm.
Quý Hòa Hiện trêu chọc: “Xem ra anh Việt rất được chào đón.”
Diệp Vấn Vấn gật đầu lia lịa: “Đúng là vậy.”
Tông Việt nhìn hai người một xướng một họa, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước nhà, lấy chìa khóa ra.
“Thầy Quý, trước đây tôi không xinh đẹp đâu.” Diệp Vấn Vấn liếm môi dưới, cô nhỏ giọng nói.
Quý Hòa Hiện thầm than một hơi, nắm tay cô.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, chạy dọc theo cơ thể rót vào từng mạch máu, lại theo từng mạch máu trôi thẳng vào tim, Diệp vấn Vấn cũng nắm chặt tay Quý Hòa Hiện.
Phong cách nhà Tông Việt khá cũ, có lẽ là vì không có ai ở nên nhìn rất quạnh quẽ, trên tường có treo một tấm ảnh gia đình. Diệp Vấn Vấn phát hiện, Tông Việt còn trẻ đang ôm một bé gái tầm hai ba tuổi vào lòng.
“Đó là em gái ruột của anh.” Tông Việt nói: “Xin lỗi, Vấn Vấn, vẫn không nói với em là sợ em suy nghĩ nhiều.”
“Khi em ấy còn bé có chuyện bất ngờ xảy đến nên đã không còn.” Đó đã là chuyện rất lâu về trước, Tông Việt không muốn nói thêm làm gì. Anh ta đi tới một căn phòng, nhìn lại cô.
Diệp Vấn Vấn đi tới dưới ánh nhìn ấm áp đầy sự cổ vũ của anh, cô chậm rãi đưa tay lên đẩy cửa ra.
Căn phòng không lớn, nhưng được bố trí rất ấm áp. Trên giường có một cô gái nhỏ gầy đang nằm, trên đầu đội một chiếc mũ được đan bằng len, làn da trắng tái, không còn chút màu máu nào. Tay đặt bên ngoài chăn, nhỏ gầy đến mức như thể vừa gập lại sẽ gãy.
Diệp Vấn Vấn cho rằng khi nhìn thấy mình trước kia thì lòng sẽ nổi lên sóng lớn, nhưng khi nhìn thấy thật, cô lại bình tĩnh đến mức ngay cả mình cũng bất ngờ.
Chẳng qua là khi nhìn chính mình bằng góc độ này, có một cảm giác bùi ngùi không thể diễn tả bằng lời truyền đến, cô đi tới bên giường.
Cô biết mình rất gầy, nhưng không ngờ lại tới mức chỉ còn da bọc xương thế này, cũng khó cho anh Tông Việt khi đón cô về mà không bị dọa sợ rồi.
Bộ thân thể này, nó đại biểu cho quá khứ của cô.
Quý Hòa Hiện đứng ngoài cửa, một lát sau anh nhấc bước đi vào. Tông Việt ra lại phòng khách, anh ta ngồi trên salong, nhường lại không gian cho hai người.
Diệp Vấn Vấn cảm nhận Quý Hòa Hiện đến gần, cô ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Thầy Quý.”
Quý Hòa Hiện nhìn thoáng qua cô gái nằm trên giường, anh lập tức cụp mi xuống, che đi sự chấn động dưới đáy mắt.
Bên tai là giọng nói có phần thấp thỏm của nhóc con: “Trước đây tôi thế này.”
Quý Hòa Hiện không lên tiếng, anh chỉ đưa tay đặt trên vai cô, kéo cô ôm vào lòng, chiếc cằm nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô.
Một giây đó, Diệp Vấn Vấn cảm nhận được sự đau lòng trong im lặng của anh.
Cô ôm chặt Quý Hòa Hiện, khóe môi khẽ cong lên. Cô có cảm giác mình phải có nhiều phúc khí cỡ nào, mới có thể gặp được Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn cầm lấy bàn tay trước kia của mình, lần này trở về cùng Tông Việt, cũng để đặt một dấu chấm hết cho quá khứ.
Đúng lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện.
Nơi hai bàn tay chạm vào nhau bỗng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt ấm áp, một tiếng xé rách vang lên, áo ở ngay sau lưng Diệp Vấn Vấn rách ra, đôi cánh của cô cũng lộ ra ngoài. Một luồng sức mạnh đẩy Quý Hòa Hiện sang một bên, đôi cánh cử động, mang theo cơ thể trước đây của Diệp Vấn Vấn bay lên, sau đó đưa hai người hợp lại với nhau.
Một trận ánh sáng mạnh xẹt qua, Quý Hòa Hiện đưa tay che mắt, Tông Việt trong phòng khách cũng cảm nhận được dị thường, anh ta xông vào: “Sao thế…”
Khi nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ, anh ta không nói thêm nữa.
Quý Hòa Hiện thả tay xuống, đôi mắt đau đớn dần thích ứng được, anh ngẩng đầu nhìn lại thì cũng lộ ra vẻ mặt như Tông Việt, chỉ là càng sâu sắc hơn.
Cánh của Diệp Vấn Vấn xảy ra biến hóa, dưới ánh mắt hai người, dường như những điểm sáng trên cánh của cô đã biến mất, cơ thể cũ của cô cũng nằm lại trên giường, một tia hô hấp như có như không kia hoàn toàn biến mất.
Tiếp đó, Diệp Vấn Vấn bỗng biến thành tinh linh hoa nhỏ, cánh đã mất đi những điểm sáng cũng sáng lên như bình thường, cô nhẹ đập cánh, bay vòng quanh căn phòng một vòng, sau đó khi đến ngay trước mặt Quý Hòa Hiện thì chợt biến lớn.
“Thầy Quý, tôi không bị hạn chế nữa, có thể biến hóa bất cứ lúc nào!” Giọng nói của Diệp Vấn Vấn tràn ngập vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Vừa nãy cô chỉ cảm thấy cả người mình như được ngâm trong một luồng sức mạnh mềm mại, sau đó, trong đầu cô có thêm một cảm giác kỳ diệu, chỉ cần cô nghĩ là có thể khống chế sự lớn nhỏ của cơ thể mình.
Thậm chí cánh thuộc về tinh linh hoa cũng có thể thu lại vào trong người bất cứ lúc nào, dễ dàng giấu đi.
Bây giờ, cô giống như một con người nắm giữ những năng lực của tinh linh hoa, chứ không còn là tinh linh hoa đơn thuần nữa.
Hoặc là, nửa người nửa tinh linh?
Vì để khống chế dễ dàng hơn nên Diệp Vấn Vấn cứ hết biến lớn lại biến nhỏ, một mình chơi đến vui vẻ vô cùng — Quý Hòa Hiện phản ứng lại trước, bình thường Diệp Vấn Vấn cũng hay chui ra chui vào tranh, anh đã có lực miễn dịch.
Nhưng Tông Việt lại sững sờ một hồi lâu mới dùng tay dụi dụi mắt mình, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được trên đời này có hình ảnh kỳ lạ như thế,
Anh ta vẫn luôn lo lắng có một ngày nào đó thân phận dị nhân của cô sẽ bị lộ, sẽ khiến khắp nơi náo động, bây giờ xem ra không cần lo lắng nữa.
Diệp Vấn Vấn biến về hình thể bình thường, cô nhẹ vỗ đôi cánh xinh đẹp, trong phòng lập tức có một mùi hoa thơm ngát thấm đẫm ruột gan, một lát sau, cánh của cô biến mất.
Cô nhịn không được quay ra sau xem, cánh thật sự không còn nữa.
Cô không nhìn thấy, nhưng dưới tầm mắt của Quý Hòa Hiện có thể nhìn thấy nơi xương cánh bướm của cô có thêm hai hình cánh hoa xinh đẹp, giống như hình xăm.
Quý Hòa Hiện cởi áo khoác ra, khoác lên người Diệp Vấn Vấn. Có quần áo che chắn, cánh vẫn cứ giương ra ngoài như cũ, xem ra chẳng khác gì trước đây. Quý Hòa Hiện duỗi tay tới, ngón tay anh chạm nhẹ vào cánh cô.
“Nhột.” Diệp Vấn Vấn không nhịn được rụt cánh lại.
Bây giờ cánh của cô giống như được hình thành từ năng lượng, nhưng cô có thể cảm giác được mình và nó có liên kết máu thịt với nhau, không giống với bình thường.
Cả ba đều không lường trước kết quả này.
Diệp Vấn Vấn đi tới bên giường, nhìn kỹ lại mình trước kia, lần này, cô và quá khứ đã không còn liên quan gì nữa.
Mà cơ thể này, cũng có thể mồ yên mả đẹp rồi.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Tông Việt hoàn hồn, đi ra ngoài mở cửa. Diệp Vấn Vấn sợ hết hồn: “Thầy Quý, có phải động tĩnh khi nãy quá lớn, bị người khác nhìn thấy rồi không?”
Quý Hòa Hiện nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt: “Không biết.”
Cô và Quý Hòa Hiện ra khỏi phòng ngủ, ngàn vạn lần không ngờ, sau khi Tông Việt mở cửa thì đối diện ngay với một đống máy quay, có một người tay cầm microphone nói: “Xin chào, cho hỏi anh là Tông Việt đúng không? Chúng tôi nhận được tin, nói Diệp Vấn Vấn đang ở nhà anh, không biết có thật không?”
“Vẫn còn rất tức giận, bà ta quá vô liêm sỉ.” Sự phẫn nộ trong lòng Diệp Vấn Vấn vẫn chưa tan đi.
Tông Việt thấy cô tức giận như thế thì than nhẹ một tiếng, an ủi cô: “Làm nghệ sĩ, đứng dưới ánh đèn flash, hưởng thụ sự hâm mộ của fans và khán giả, có được thù lao đắt đỏ. Ngược lại, cuộc sống riêng tư sẽ bị phóng đại, đây là chuyện không thể tránh được, chính Hòa Hiện cũng hiểu rõ.”
Diệp Vấn Vấn biết anh ta nói có lý, cô gật đầu đồng ý.
Nhìn cô biết điều như thế, Tông Việt lại hy vọng cô sẽ phản bác lại mình, nhưng anh ta cũng không tiếp tục trên đề tài này nữa, chỉ nói: “Em muốn ăn gì?”
“Đúng là có hơi đói.” Diệp Vấn Vấn sờ sờ cái bụng của mình: “Em ăn gì cũng được.” Dù sao bây giờ cô cũng nhỏ xíu, ăn một chút đã no.
Tông Việt nói: “Vậy thì theo ý anh đi.”
Trong lúc đó Quý Hòa Hiện có gọi điện thoại tới, sau khi anh ta diễn xong có nghe Kiều Hựu Song nói lại chuyện nhân viên quét dọn vệ sinh chụp trộm, chỉ vừa nghĩ thoáng qua đã biết công thần lớn nhất không phải Tông Việt, mà là Diệp Vấn Vấn.
“Đi ăn cơm trưa với anh Tông Việt.” Diệp Vấn Vấn ngồi trong túi áo khoác của Tông Việt, trả lời câu hỏi của ảnh đế đại nhân: “Anh thì sao? Đang nghỉ ngơi à?”
“Đang nghỉ ngơi.”
“Nhớ nghỉ trưa đó.”
Hai người trò chuyện vài câu đơn giản xong, Diệp Vấn Vấn cúp điện thoại.
Tông Việt đưa cô đi đến một quán mì, ông chủ quán mì là chiến hữu đã xuất ngũ của anh ta. Lúc trước ông ta bị thương nên xuất ngũ, sau khi về nhà thì không còn tin tức nữa. Mấy ngày trước huấn luyện viên Lý ra ngoài chơi, trùng hợp đến quán mì này, lúc đó mới phát hiện ông chủ quán là chiến hữu ngày xưa, cũng nói chuyện này lại cho Tông Việt biết.
“Tiểu Việt, đúng là cậu rồi.” Ông chủ nhìn thấy anh ta, hưng phấn đi tới: “Hôm đó Tường Tử nói cậu cũng tới, tôi còn không tin, cậu trong đội chúng ta….”
Phát hiện những khách khứa trong cửa hàng đều đưa mắt nhìn qua, ông chủ lập tức ngậm miệng lại, cười vui vẻ đi qua, dùng sức vỗ vào vai Tông Việt: “Tới đây nào, mấy năm nay anh kinh doanh nhỏ, muốn ăn cái gì cứ chọn đi.”
“Đây là chị dâu cậu.”
Bà chỉ rất cởi mở, thoải mái nói: “Từ khi anh Nguyên biết mấy cậu làm việc ở đây, mỗi ngày đế nhắc tới mấy cậu đấy, nào mau ngồi đi.”
Tông Việt và ông ngủ cùng ngồi xuống bên một cái bàn, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ ló đầu ra, nhìn xem vị chiến hữu ngày xưa của anh Tông Việt ra sao.
Trên đường đến đây, Tông Việt đã nói rõ tình huống trước.
Đầu tiên cô chú ý đến tay của ông chủ, chỗ tay áo ấy trống không, Tông Việt nói, lúc trước khi bọn họ ở trong quân đội, chấp hành một nhiệm vụ giải cứu một con tin bị nhốt, sau đấy nơi đó nổ tung, tay của ông chủ bị thương vào lúc đó.
Một đặc chủng quân nhân mất một cánh tay, cũng không còn có thể chấp hành những nhiệm vụ khó khăn được nữa, ông chủ cũng hiểu rõ điểm này, không muốn liên lụy đến người khác nên đã chủ động xuất ngũ.
Đối mặt với một quân nhân cống hiến vì dân như thế, trong lòng Diệp Vấn Vấn rất kính nể ông ta.
“Có tình huống gì chưa?” Giọng của ông chủ rất vang dội: “Cậu cũng lớn rồi, nên cưới vợ sinh một đứa con trai đi.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Xem ra, dù là người thân phận thế nào, đến một độ tuổi nhất định thì đều phải nhận lấy mấy lời đốc thúc.
Tông Việt bất đắc dĩ: “Không vội.”
“Không vội cái gì mà không vội.” Ông chủ trừng mắt: “Anh đã nói với cậu rồi, có vợ có con như có lò sưởi ở đầu giường. Có vợ và không có vợ là hai loại cảm giác khác nhau, mỗi ngày sau khi tan làm, về nhà ôm vợ thơm tho mềm mại, mùi vị đó…”
Con ngươi của Tông Việt co rụt lại, đàn ông và đàn ông ở chung với nhau, những lúc ấy khó tránh khỏi nói đến một vài chuyện ngắn, chính anh ta cũng đã quá quen rồi, nhưng những câu nói này sao có thể rơi vào tai Vấn Vấn được.
“Anh Nguyên, mì đâu, em cố tình mang cái bụng rỗng đến ăn mì nhà anh đấy.”
“Đúng đúng đúng.” Sự chú ý của ông chủ bị dời đi, ông chủ đứng dậy: “Anh ra đằng sau làm hai món, hai anh em ta cùng ăn. Tường Tử đâu, gọi cả cậu ta đến đi.”
“Cậu ta đi làm rồi, không đến được.” Tông Việt nói: “Không cần phiền phức như thế, cứ tùy tiện ăn một chút là được rồi, cùng uống chút rượu.”
“Như vậy sao được.” Ông chủ vung tay áo trống rỗng: “Đừng tưởng anh đây chỉ còn một tay là không xào đồ ăn được nhé.”
Nhìn tay áo của ông ta, ánh mắt của Tông Việt càng ảm đạm hơn, anh ta chợt cười: “Vậy em sẽ chờ tay nghề của anh Nguyên.”
“Quen không?” Chờ ông chủ vào bếp, Tông Việt nói nhỏ với Diệp Vấn Vấn: “Nếu không thích nơi này, chúng ta đế nơi khác.”
Anh ta dẫn cô tới nơi này, cũng là vì muốn để cô nhìn thấy cuộc sống của anh ta. Nếu cô có hình thể bình thường thì hơi khó dẫn cô đến, dù sao họ cũng không có quan hệ máu mủ, khó tránh khỏi bị người ta tưởng lầm.
“Em thích lắm!” Diệp Vấn Vấn nhanh chóng tỏ rõ thái độ.
Bà chủ bưng đến một đĩa lạc rang, Tông Việt lấy một hạt đưa cho Diệp Vấn Vấn, cô ôm gặm đến thơm nức, nửa ngày mới gặm ra được một miếng nhỏ.
Thấy thế, trong mắt Tông Việt chợt sinh ra ý cười.
Quý Hòa Hiện ngồi trên ghế ăn cơm, Kiều Hựu Song liên tục nhìn về phía anh, anh dừng động tác, nhìn lại Kiều Hựu Song.
Kiều Hựu Song ngượng ngùng nói: “Anh Quý, có phải cơm hộp không hợp khẩu vị anh không?” Nửa ngày rồi vẫn chưa ăn được hai miếng.
Quý Hòa Hiện: “…”
Kiều Hựu Song hơi đảo mắt, biết rõ còn hỏi: “Em biết rồi, anh đang lo cho Tiểu Hoa.”
Quý Hòa Hiện lạnh nhạt mở miệng: “Cậu rảnh lắm à?”
Kiều Hựu Song rụt cổ một cái, yên lặng lùi về sau, ôm hộp cơm ăn, không dám lên tiếng nữa.
Rõ ràng là nhớ Tiểu Hoa, còn không thừa nhận, bình thường khi có Tiểu Hoa ở đây, tốc độ ăn cơm hộp của anh nhanh dã man.
“Đoàn làm phim sát vách của Trình Viện ấy.” Cách đó không xa có vài công nhân viên nhỏ giọng nói chuyện: “Chỉ tiếc cho đoàn làm phim kia thôi, sắp đóng máy tới nơi, bây giờ thì hay rồi, phải quay chụp lại toàn bộ.”
“Này còn tốt đó.” Một người đáp lại: “Nếu bộ phim được đưa ra rạp rồi mới xảy ra chuyện thì lúc đó mới phiền phức, nói không chừng cả bộ phim đều bị hủy.”
“Đúng, trước đây cũng từng có chuyện thế này mà.”
“Trước đó không phải nói Liễu Chi Mi hại mình à, tôi thấy á, hơn phân nửa là cô ta tự biên tự diễn.”
“Trình Viện này, nhân phẩm kém thật.”
….
Kiều Hựu Song cũng nghe được, không nhịn được nói: “Anh Quý, không phải lần trước anh để em hỗ trợ tra thông tin của Diệp Vấn Vấn à, cô bé này thật thảm, nhưng cũng may người hại cô ấy cũng đã bị bắt.”
Cậu ta làm sao biết người duỗi tay sau lưng những chuyện này chính là ông chủ trước mắt, nhớ đến ông chủ từng quan tâm đến chuyện của Diệp Vấn Vấn, nên đã nói lại những chuyện xảy ra sau đó cho ông chủ nghe.
Nói xong mới phát hiện, vẻ mặt của ông chủ vẫn y hệt như cũ, cứ như đã sớm biết rồi vậy. Cậu ta không khỏi buồn bực: Lẽ nào anh Quý xem weibo?
Không đúng, với sự hiểu biết của cậu ta về Quý Hòa Hiện, cho dù Quý Hòa Hiện tình cờ xem weibo, cũng sẽ không xem những tin tức khác.
“Cậu đi hỏi thăm một chút, đoàn làm phim sát vách xử lý Trình Viện ra sao.” Quý Hòa Hiện uống một hớp canh, nói.
Kiều Hựu Song hơi nghi ngờ, gật đầu biểu thị mình đã biết.
—–
Kiều Hựu Song có quen với đoàn làm phim sát vách, có thể đi vào đoàn làm phim tìm hiểu dễ như ăn cháo. Kết quả lại đúng lúc thấy được một màn thú vị, Liễu Chi Mi đang giễu cợt Trình Viện, mà những người khác trong đoàn làm phim không hề có ai giúp đỡ cô ta, ai nấy làm như không thấy, đều tự làm việc của mình.
Bời vì một mình cô ta, đoàn làm phim phải quay lại hơn phân nửa phân cảnh trong phim, đây là một lượng công việc rất lớn, công nhân viên không tức mới là lạ.
Chỉ nhìn qua thôi thì thấy Trình Viện thật đáng thương, nhưng khi biết cô ta đã làm gì sau lưng, một chút đồng tình này lập tức biến mất.
Kiều Hựu Song cảm thấy người phụ nữ này có kết cục như bây giờ là báo ứng của cô ta.
Còn đáng thương, cô bé bị ép hiến thận, cuối cùng bất lực chết đi mới đáng thương.
Kiều Hựu Song lắc đầu một cái, xoa xoa tay đứng bên cạnh nhìn, có lẽ anh Quý sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này, khi trở về phải kể lại chi tiết cho anh Quý biết mới được.
“Nếu tôi là cô, bây giờ tôi sẽ lập tức cút khỏi đoàn làm phim, không ở lại chỗ này làm chướng mắt người ta.” Liễu Chi Mi ghét người phụ nữ này tới cực điểm, cô ta nói chuyện không chút kiêng dè nào: “Mẹ cô đã bị tóm rồi, cô còn đứng bất động ở đây à. Tốt xấu gì mẹ cô cũng vì cô, phí hết tâm tư đoạt lấy một trái thận của cô bé vô tội, người làm con như cô lại thế này, có phải lương tâm bị chó ăn rồi không.”
Mọi người ở đây đều lộ vẻ buồn nôn.
Nếu tin tức không bị lộ ra, làm gì có ai biết cô gái có ngũ quan xinh đẹp, khí chất dịu dàng này lại có tâm địa đáng ghê tởm như thế chứ.
Trong thế giới giải trí dơ bẩn, nhưng quá lắm chỉ là bôi đen người khác, phong sát người khác, không đến mức muốn lấy mạng người ta.
Mặt mày Trình Viện không có chút cảm xúc, cô ta không hề hé răng một chữ nào, làm như không hề nghe thấy gì cả. Nhưng ánh mắt của những người xung quanh lại như gai đâm vào cô ta, muốn tránh cũng tránh không được.
Hai ngày trước cô ta và viện trưởng đã nói chuyện với nhau, viện trưởng nói trong điện thoại rằng dường như cảnh sát đang điều tra bà ta, khoảng thời gian này vì chuyện trên mạng nên hai mẹ con đã xảy ra mâu thuẫn.
Trình Viện bị người trên mạng chửi đến không còn manh giáp, ở trong đoàn làm phim thì chịu sự xa lánh. Cô ta cho rằng tất cả những thứ này đều là do mẹ cô ta mang đến, nếu không phải mẹ cô ta, cô ta sẽ không gặp phải bạo lực mạng.
Trước đây cô ta vẫn không thèm quan tâm đến viện trưởng, mãi đến khi viện trưởng nói bà ta đang bị điều tra thì Trình Viện mới bắt đầu lo lắng, dù sao thì đó cũng là mẹ của cô ta.
Viện trưởng động viên cô ta: “Con đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách.”
“Con xem có thể liên lạc với Tiểu Uông không, chỉ cần cậu ta giúp, vậy chuyện này sẽ không có gì.” Viện trưởng nói: “Có bạn trai bạn gái nào mà không cãi nhau, con không thể cứ tức giận mãi như thế, phải biết mềm mỏng, đàn ông đều không thoát được chiêu này.”
Trình Viện cắn răng: “Anh ta đã kéo con vào danh sách đen rồi, con tìm cậu ta kiểu gì.”
Cô ta ngẫu nhiên gặp được Uông Sùng Khải tại trường đại học, lúc ấy bên cạnh cậu ta đã có những cô gái khác, nhưng cô ta nhìn ra cậu ta là con nhà giàu, cũng nhìn ra được cậu ta có hứng thú với mình.
Cô ta bèn tìm bạn để tìm hiểu về Uông Sùng Khải, biết người này là kẻ có tiền, rất hào phóng với bạn gái mình, vừa ra tay đã mua một căn nhà.
Lập tức, cô ta có tâm tư khác, một công tử nhà giàu như Uông Sùng Khải, gặp qua quá nhiều người đẹp, cho nên vừa đảo mắt đã quên rất nhiều người. Mà, cô ta nhất định phải trở thành bạn gái thật sự của cậu ta, cũng khiến cậu ta kiềm chế vì mình.
Cô ta bỏ qua nhiều tâm tư như thế, cuối cùng cũng đã thành công, cậu ta đã đồng ý đầu tư tiền cho cô ta đóng phim, không ngờ cuối cùng lại xảy ra một vụ bê bối.
Viện trưởng dạy dỗ: “Con không biết nghĩ cách à, không tìm được cậu ta thì đi tìm bạn cậu ra, nếu muốn tìm, chắc chắn có thể tìm được.
Trình Viện nói: “Con biết rồi, con sẽ nghĩ cách.”
Cô ta đã nghĩ tất cả mọi cách để liên lạc với Uông Sùng Khải, nhưng vẫn không liên lạc được. Vì những chuyện trước đó mà đạo diễn đã bất mãn với cô ta, nếu bây giờ cô ta xin nghỉ đề về Bắc Kinh, chắc chắn đạo diễn sẽ hoàn toàn trở mặt.
Bạn của cô ta nói cho cô ta biết, bây giờ cô ta nên đặt hết tâm sức của mình vào bộ phim, đừng nghe những lời đồn đại không hay của bên ngoài. Tuy rằng nhiều tiếng mắng chửi, nhưng đó cũng là một con đường để cô ta lộ ra ánh sáng.
Rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng từ con đường đen, chỉ cần sau đó đỏ, lại nghĩ cách tẩy trắng là được.
Cô ta nghe theo lời đề nghị này, nhưng ngàn vạn lần không ngờ hơi, tối hôm qua cô ta bỗng nhận được điện thoại của cảnh sát, nói mẹ của cô ta là một nghi phạm ngược đãi và giết người, đã bị bắt giữ. Tin tức đến quá đột ngột, cho tới khi cô ta nhìn thấy bản tin về Dương Thành, mới có được cảm giác chân thực.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta vốn không biết nên làm gì, trong đầu cô ta chỉ có hai chữ: Xong rồi.
Cô ta chợt nhớ tới một sự kiện quỷ dị đã xảy ra vào ngày đó, cùng với sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp kia, cô có nói có người nhờ cô mang đến một câu nói — “Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc.”
Cũng chính ngay sau ngày đó, tất cả mọi thứ bắt đầu chuyển biến. Đây không thể nào là trùng hợp được, là có người cố ý làm thế sau lưng.
Mục đích là… Báo thù thay Diệp Vấn Vấn.
Liệu cô ta có thật sự biến thành quỷ đến báo thù không? Trình Viện không thể nào nghĩ được chuyện này.
Tiếng giễu cợt của Liễu Chi Mi vang lên bên tai không ngừng, Trình Viện cũng không nén nổi cơn giận nữa, cô ta cười lạnh một tiếng: “Tôi thế nào, liên quan gì đến cô.”
“Không giả bộ yếu đuối nữa à?” Liễu Chi Mi nhướng mày: “Cô làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim, hơn một phần ba phân cảnh tôi đã quay xong đều phải quay lại từ đầu, cô lấy mặt mũi ở đâu ra để nói chuyện này không liên quan đến tôi thế.”
Trình Viện nói xong câu đó đã kiềm chế lại, cô ta biết, dù cô ta nói gì thì cũng sẽ nhận lấy tiếng mắng chửi, cô ta muốn trở về Dương Thành ngay lập tức.
Không đúng.
Động tác của cô ta chợt dừng lại, đầu óc vốn đang hỗn độn của cô ta bỗng hiện lên một vết nứt.
Lúc trước bác sĩ giám định Diệp Vấn Vấn đã chết não, khi chuẩn bị đưa cô đi hỏa táng thì đã có một người đàn ông tên Tông Việt tới, cứ khăng khăng rằng Diệp Vấn Vấn còn thở, đã đưa cô đi mất.
Liệu có thể… Diệp Vấn Vấn thật sự còn sống?
Chương 70
Một tuần sau, hợp đồng của Tông Việt và đoàn làm phim đến hạn, các diễn viên không cần huấn luyện nữa, anh ta và huấn luyện viên Lý cũng có thể về nhà, tìm công việc mới.
Quý Hòa Hiện xin nghỉ ba ngày.
Vừa hay những phân đoạn quan trọng của anh đã gần quay hết, lúc này xin nghỉ cũng không làm lỡ tiến trình.
Nhưng Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy ảnh đế đại nhân xin nghỉ vì mình, cô rất băn khoăn. Nhưng mặt khác, nghĩ đến Quý Hòa Hiện sẽ cùng cô đến nhà Tông Việt, trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ.
Cùng lúc đó, cô nghĩ đi đến nhà Tông Việt, ảnh đế đại nhân sẽ thấy dáng vẻ trước đây của cô, trong lòng cô cũng căng thẳng.
Cô nhớ lại dáng vẻ mình trước đây, tóc đã rụng gần hết, cơ thể cũng cực kém, không thể nói là “xinh đẹp” được, lỡ đâu dọa đến ảnh đế đại nhân thì phải làm sao.
Trong lòng cảm giác phức tạp, lại không thể chia sẻ cho người khác, điều này khiến Diệp Vấn Vấn hơi buồn rầu, ngay cả ăn cơm cũng không ngon miệng.
Quý Hòa Hiện nhạy cảm biết bao, anh lập tức phát hiện cô không đúng. Anh đang dọn dẹp hành lý để đến nhà Tông Việt, nhìn gương mặt của nhóc con đã ụ thành một nắm, anh buồn cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Vấn Vấn rất chột dạ, cô che giấu: “Tôi đang nghĩ sẽ mang sách mô phỏng đề thi đại học theo, trên đường đi có thể giải đề.”
Quý Hòa Hiện bật cười: “Tôi cứ nghĩ em không muốn để tôi cùng đến nhà anh Việt em chứ.”
“Không có không có.” Diệp Vấn Vấn lắc đầu như trống bỏi.
Quý Hòa Hiện không chọc cô nữa: “Đi thôi, anh Việt cũng thu dọn xong rồi.”
Vì để che giấu thân phận và để không bị nhận ra, cho nên Quý Hòa Hiện đã đeo khẩu trang, đội mũ. Sau khi tập hợp với Tông Việt, Kiều Hựu Song đưa hai người đến sân bay.
Nhà Tông Việt ở thành phố X, mấy năm trước cha mẹ anh ta bất ngờ tạ thế, khi đó anh ta đang chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, không kịp về tham gia lễ tang.
Khi anh ta vội vã chạy về, chỉ có thể nhìn thấy mộ bia và một căn nhà ở nội thành do cha mẹ để lại.
Cho dù sau đó quay về quân đội, nhà trống, anh ta cũng không nghĩ đến việc thuê người giúp mình, cho đến khi đến tuổi xuất ngũ, anh ta mới về thành phố X.
Sau khi đón cơ thể Diệp Vấn Vấn về, sắp xếp cho cô ở nhà, vẫn luôn truyền những dịch dinh dưỡng đắt giá cho cô, để duy trì chức năng của những bộ phận trong cơ thể.
Căn nhà nằm trong một khu cũ, nghĩ đến Quý Hòa Hiện không tiện cho nên Tông Việt thuê xe, càng đến gần thì Diệp Vấn Vấn càng im lặng hơn.
Trước đó cô còn líu ríu trên xe, liên tục kể cho hai người đàn ông nghe những chuyện thú vị mà cô đã nghe được từ động vật.
Ánh mắt của Tông Việt và Quý Hòa Hiện chạm nhau trong kính chiếu hậu, Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng lắc đầu, Tông Việt thuận miệng hỏi: “Vấn Vấn, em muốn học đại học ngành gì?”
Diệp Vấn Vấn hơi sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn chăm chú vào Quý Hòa Hiện: “Em.. Muốn học biểu diễn.”
Dường như Tông Việt đã đoán trước được đáp án này, thế nhưng Quý Hòa Hiện lại hơi bất ngờ, bởi vì xưa nay nhóc con chưa từng nói với anh điều này.
Anh bỗng nhớ đến gì đó, khóe môi hơi cong lên.
“Nhưng không biết có được hay không.” Gương mặt Diệp Vấn Vấn nóng lên, có một cảm giác xấu hổ như giấu đầu lòi đuôi.
“Không thử thì sao biết mình có được hay không.” Quý Hòa Hiện nâng tay xoa nhẹ đầu cô: “Bình thường em hay đối diễn với tôi, tuy có hơi xốc nổi, nhưng rất tự nhiên, cũng rất thoải mái.”
Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm, đó vì tôi biết là anh.
Nhưng câu nói này của Quý Hòa Hiện khiến niềm tin của cô dâng cao hơn một chút, mục tiêu trước đây của cô chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt, sau này có thể tìm được một công việc ổn định có tiền nuôi mình. Bây giờ cơ thể khỏe mạnh, nếu có thể cách ảnh đế đại nhân gần hơn một chút thì càng tốt.
Còn về cơ thể, sau này lại nói, bây giờ chỉ định vị mục tiêu mà thôi.
Diệp Vấn Vấn bắt đầu mơ tưởng và lập kế hoạch trong đầu, những suy nghĩ về cơ thể thật của mình đã nhạt đi không ít, cho đến khi Tông Việt lái xe đến khu chung cư thì, ngoại trừ trái tim nhảy lên nhanh hơn chút thì không có gì khác cả.
Ba người cùng vào thang máy, trong thang máy có một bà cụ, bà cụ kia cầm theo một túi rau dưa, nhìn thấy Tông Việt thì: “Tiểu Việt về rồi à? Về khi nào đó?”
“Bà nội Trần.” Tông Việt nói: “Cháu vừa về.”
Bà cụ rất hay nói: “Lần trước cháu đi nhanh quá, bà còn chưa kịp nói với cháu nữa. Một chị em của bà, cháu ngoại của bà ấy từ nước ngoài về, năm nay hai mươi lăm tuổi, có trình độ, dáng vẻ xinh đẹp, còn chưa từng yêu đương với ai.”
“Tiểu Việt à, cháu xem cháu cũng lớn rồi, bà cũng coi như nhìn cháu lớn lên từ nhỏ. Cha mẹ cháu đã mất, chuyện đại sự cuộc đời cứ để bà nội nhìn giúp cháu, cô gái kia không tệ, cháu đi xem thử đi, xem có được không?”
Tông Việt: “….”
Quý Hòa Hiện: “…”
Diệp Vấn Vấn xì cười một tiếng, cô nở nụ cười, bà cụ lập tức chú ý tới cô — Vừa nãy Diệp Vấn Vấn vẫn cúi đầu.
“Ôi, đây là con gái nhà ai thế, sao xinh đẹp vậy nè.” Ánh mắt bà cụ sáng lên: “Cô gái bao tuổi rồi? Có đối tượng chưa?”
Nhìn cô một hồi, lại nhìn sang Tong Việt, bà cụ bỗng tỉnh ngộ: “Tiểu Việt, thì ra…”
Tông Việt nhanh chóng chặn lại lời nói của bà cụ: “Bà nội Trần, đây là em gái họ bà con xa của cháu.”
Bà nội Trần càng nhìn càng thích, cũng may chỗ bà ở là ngay tầng trệt, lúc này mới ngừng câu chuyện. Nếu Tông Việt không uyển chuyển từ chối, có thể bà còn kéo họ đến nhà bà ăn cơm.
Quý Hòa Hiện trêu chọc: “Xem ra anh Việt rất được chào đón.”
Diệp Vấn Vấn gật đầu lia lịa: “Đúng là vậy.”
Tông Việt nhìn hai người một xướng một họa, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước nhà, lấy chìa khóa ra.
“Thầy Quý, trước đây tôi không xinh đẹp đâu.” Diệp Vấn Vấn liếm môi dưới, cô nhỏ giọng nói.
Quý Hòa Hiện thầm than một hơi, nắm tay cô.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, chạy dọc theo cơ thể rót vào từng mạch máu, lại theo từng mạch máu trôi thẳng vào tim, Diệp vấn Vấn cũng nắm chặt tay Quý Hòa Hiện.
Phong cách nhà Tông Việt khá cũ, có lẽ là vì không có ai ở nên nhìn rất quạnh quẽ, trên tường có treo một tấm ảnh gia đình. Diệp Vấn Vấn phát hiện, Tông Việt còn trẻ đang ôm một bé gái tầm hai ba tuổi vào lòng.
“Đó là em gái ruột của anh.” Tông Việt nói: “Xin lỗi, Vấn Vấn, vẫn không nói với em là sợ em suy nghĩ nhiều.”
“Khi em ấy còn bé có chuyện bất ngờ xảy đến nên đã không còn.” Đó đã là chuyện rất lâu về trước, Tông Việt không muốn nói thêm làm gì. Anh ta đi tới một căn phòng, nhìn lại cô.
Diệp Vấn Vấn đi tới dưới ánh nhìn ấm áp đầy sự cổ vũ của anh, cô chậm rãi đưa tay lên đẩy cửa ra.
Căn phòng không lớn, nhưng được bố trí rất ấm áp. Trên giường có một cô gái nhỏ gầy đang nằm, trên đầu đội một chiếc mũ được đan bằng len, làn da trắng tái, không còn chút màu máu nào. Tay đặt bên ngoài chăn, nhỏ gầy đến mức như thể vừa gập lại sẽ gãy.
Diệp Vấn Vấn cho rằng khi nhìn thấy mình trước kia thì lòng sẽ nổi lên sóng lớn, nhưng khi nhìn thấy thật, cô lại bình tĩnh đến mức ngay cả mình cũng bất ngờ.
Chẳng qua là khi nhìn chính mình bằng góc độ này, có một cảm giác bùi ngùi không thể diễn tả bằng lời truyền đến, cô đi tới bên giường.
Cô biết mình rất gầy, nhưng không ngờ lại tới mức chỉ còn da bọc xương thế này, cũng khó cho anh Tông Việt khi đón cô về mà không bị dọa sợ rồi.
Bộ thân thể này, nó đại biểu cho quá khứ của cô.
Quý Hòa Hiện đứng ngoài cửa, một lát sau anh nhấc bước đi vào. Tông Việt ra lại phòng khách, anh ta ngồi trên salong, nhường lại không gian cho hai người.
Diệp Vấn Vấn cảm nhận Quý Hòa Hiện đến gần, cô ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Thầy Quý.”
Quý Hòa Hiện nhìn thoáng qua cô gái nằm trên giường, anh lập tức cụp mi xuống, che đi sự chấn động dưới đáy mắt.
Bên tai là giọng nói có phần thấp thỏm của nhóc con: “Trước đây tôi thế này.”
Quý Hòa Hiện không lên tiếng, anh chỉ đưa tay đặt trên vai cô, kéo cô ôm vào lòng, chiếc cằm nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô.
Một giây đó, Diệp Vấn Vấn cảm nhận được sự đau lòng trong im lặng của anh.
Cô ôm chặt Quý Hòa Hiện, khóe môi khẽ cong lên. Cô có cảm giác mình phải có nhiều phúc khí cỡ nào, mới có thể gặp được Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn cầm lấy bàn tay trước kia của mình, lần này trở về cùng Tông Việt, cũng để đặt một dấu chấm hết cho quá khứ.
Đúng lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện.
Nơi hai bàn tay chạm vào nhau bỗng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt ấm áp, một tiếng xé rách vang lên, áo ở ngay sau lưng Diệp Vấn Vấn rách ra, đôi cánh của cô cũng lộ ra ngoài. Một luồng sức mạnh đẩy Quý Hòa Hiện sang một bên, đôi cánh cử động, mang theo cơ thể trước đây của Diệp Vấn Vấn bay lên, sau đó đưa hai người hợp lại với nhau.
Một trận ánh sáng mạnh xẹt qua, Quý Hòa Hiện đưa tay che mắt, Tông Việt trong phòng khách cũng cảm nhận được dị thường, anh ta xông vào: “Sao thế…”
Khi nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ, anh ta không nói thêm nữa.
Quý Hòa Hiện thả tay xuống, đôi mắt đau đớn dần thích ứng được, anh ngẩng đầu nhìn lại thì cũng lộ ra vẻ mặt như Tông Việt, chỉ là càng sâu sắc hơn.
Cánh của Diệp Vấn Vấn xảy ra biến hóa, dưới ánh mắt hai người, dường như những điểm sáng trên cánh của cô đã biến mất, cơ thể cũ của cô cũng nằm lại trên giường, một tia hô hấp như có như không kia hoàn toàn biến mất.
Tiếp đó, Diệp Vấn Vấn bỗng biến thành tinh linh hoa nhỏ, cánh đã mất đi những điểm sáng cũng sáng lên như bình thường, cô nhẹ đập cánh, bay vòng quanh căn phòng một vòng, sau đó khi đến ngay trước mặt Quý Hòa Hiện thì chợt biến lớn.
“Thầy Quý, tôi không bị hạn chế nữa, có thể biến hóa bất cứ lúc nào!” Giọng nói của Diệp Vấn Vấn tràn ngập vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Vừa nãy cô chỉ cảm thấy cả người mình như được ngâm trong một luồng sức mạnh mềm mại, sau đó, trong đầu cô có thêm một cảm giác kỳ diệu, chỉ cần cô nghĩ là có thể khống chế sự lớn nhỏ của cơ thể mình.
Thậm chí cánh thuộc về tinh linh hoa cũng có thể thu lại vào trong người bất cứ lúc nào, dễ dàng giấu đi.
Bây giờ, cô giống như một con người nắm giữ những năng lực của tinh linh hoa, chứ không còn là tinh linh hoa đơn thuần nữa.
Hoặc là, nửa người nửa tinh linh?
Vì để khống chế dễ dàng hơn nên Diệp Vấn Vấn cứ hết biến lớn lại biến nhỏ, một mình chơi đến vui vẻ vô cùng — Quý Hòa Hiện phản ứng lại trước, bình thường Diệp Vấn Vấn cũng hay chui ra chui vào tranh, anh đã có lực miễn dịch.
Nhưng Tông Việt lại sững sờ một hồi lâu mới dùng tay dụi dụi mắt mình, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được trên đời này có hình ảnh kỳ lạ như thế,
Anh ta vẫn luôn lo lắng có một ngày nào đó thân phận dị nhân của cô sẽ bị lộ, sẽ khiến khắp nơi náo động, bây giờ xem ra không cần lo lắng nữa.
Diệp Vấn Vấn biến về hình thể bình thường, cô nhẹ vỗ đôi cánh xinh đẹp, trong phòng lập tức có một mùi hoa thơm ngát thấm đẫm ruột gan, một lát sau, cánh của cô biến mất.
Cô nhịn không được quay ra sau xem, cánh thật sự không còn nữa.
Cô không nhìn thấy, nhưng dưới tầm mắt của Quý Hòa Hiện có thể nhìn thấy nơi xương cánh bướm của cô có thêm hai hình cánh hoa xinh đẹp, giống như hình xăm.
Quý Hòa Hiện cởi áo khoác ra, khoác lên người Diệp Vấn Vấn. Có quần áo che chắn, cánh vẫn cứ giương ra ngoài như cũ, xem ra chẳng khác gì trước đây. Quý Hòa Hiện duỗi tay tới, ngón tay anh chạm nhẹ vào cánh cô.
“Nhột.” Diệp Vấn Vấn không nhịn được rụt cánh lại.
Bây giờ cánh của cô giống như được hình thành từ năng lượng, nhưng cô có thể cảm giác được mình và nó có liên kết máu thịt với nhau, không giống với bình thường.
Cả ba đều không lường trước kết quả này.
Diệp Vấn Vấn đi tới bên giường, nhìn kỹ lại mình trước kia, lần này, cô và quá khứ đã không còn liên quan gì nữa.
Mà cơ thể này, cũng có thể mồ yên mả đẹp rồi.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Tông Việt hoàn hồn, đi ra ngoài mở cửa. Diệp Vấn Vấn sợ hết hồn: “Thầy Quý, có phải động tĩnh khi nãy quá lớn, bị người khác nhìn thấy rồi không?”
Quý Hòa Hiện nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt: “Không biết.”
Cô và Quý Hòa Hiện ra khỏi phòng ngủ, ngàn vạn lần không ngờ, sau khi Tông Việt mở cửa thì đối diện ngay với một đống máy quay, có một người tay cầm microphone nói: “Xin chào, cho hỏi anh là Tông Việt đúng không? Chúng tôi nhận được tin, nói Diệp Vấn Vấn đang ở nhà anh, không biết có thật không?”