• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (1 Viewer)

  • Chương 67+68

Chương 67





Biểu cảm trên mặt Tông Việt đông cứng lại trong nháy mắt, anh ta gần như mờ mịt nhìn Diệp Vấn Vấn.


Diệp Vấn Vấn lau nước mắt trên mặt, cô nói: “Vẫn không biết nên nói thế nào với anh, xin lỗi, bây giờ mới nói cho anh biết.”


Cô sợ Tông Việt không tin nên bắt đầu nói lại những việt đã xảy ra trong mấy ngày hai người ở chung với nhau, chuyện chỉ hai người họ biết, người khác không thể biết được.


Theo lời tự thuật của cô, cơ thể cao lớn của Tông Việt dần run lên, ánh mắt của anh ta từ khiếp sợ ban đầu, trở thành không thể tin tưởng, cuối cùng là chấp nhận, anh ta run giọng nói: “… Em thật sự còn sống, tôi không đoán sai.”


Câu nói này, khiến Diệp Vấn Vấn khó lắm mới nín khóc lại tuôn nước mắt lần nữa.


Đến cùng vẫn là bộ đội đặc chủng kiến thức đầy đủ, Tông Việt tỉnh táo lại rất nhanh, chỉ là bàn tay buông xuống bên người vẫn khẽ run lên như cũ.


Quý Hòa Hiện thấy thế, anh tắt tivi, để phòng ăn yên tĩnh hơn.


Tông Việt bước đến trước mặt Diệp Vấn Vấn, anh ta nhìn gương mặt hoàn toàn không giống Vấn Vấn, anh ta nâng tay lên hệt như muốn ôm ấy cô. Nhưng anh ta chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt đượm buồn rồi thu tay lại.


Diệp Vấn Vấn bước lên, chủ động ôm anh ta: “Anh Tông Việt, cảm ơn anh.”


Vành mắt của Tông Việt cũng đỏ hồng, cuối cùng đưa tay đặt trên bả vai cô: “Là anh có lỗi với em, anh không làm được chức trách của một người anh trai.”


Diệp Vấn Vấn lắc đầu, vốn dĩ anh không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho cô.


Một hồi lâu sau, hai người buông nhau ra, Tông Việt nói: “Chuyện gì thế này?”


“Tình huống có hơi phức tạp.” Diệp Vấn Vấn nói, cô quay sang nhìn Quý Hòa Hiện, anh khẽ gật đầu với cô. Diệp Vấn Vấn bèn cởi áo khoác ra, cô giương cánh lên dưới ánh mắt khiếp sợ của Tông Việt.


Đây vẫn chưa phải chuyện khiến anh ta kinh hãi nhất, một giây sau, cô bé trước mắt chợt biến mất, có một bản thu nhỏ của cô bay bay trước mặt anh ta. Tông Việt gần như đưa tay ra theo bản năng, Diệp Vấn Vấn đáp vào lòng bàn tay anh ta.


Tông Việt cẩn thận nâng cô, mấy giây sau, anh ta đi đến nhìn bàn ăn, tính toán xem trước đó mình đã uống bao nhiêu rượu.


Có thể tất cả những chuyện này đều là do anh ta uống nhiều rượu, rồi sinh ra ảo giác thì sao?


Diệp Vấn Vấn hiểu ý im lặng, cô cho Tông Việt đủ thời gian để tiêu hóa chuyện này. Tông Việt im lặng hơn mười giây, anh ta mới mở miệng lần nữa: “Có thể lớn nhỏ theo ý muốn à?”


“Cần một cách đặc biệt.” Diệp Vấn Vấn hơi đỏ mặt: “Phải tối ngày mai mới có thể lớn lên lần nữa.”


Tông Việt hiểu được, Diệp Vấn Vấn vì muốn để anh ta tin tưởng, cho nên mới cố ý biến thân trước mặt anh ta.


Không ngờ sẽ có một ngày anh ta dùng đến hai từ biến thân này.


“Bây giờ Vấn Vấn là tinh linh hoa.” Quý Hòa Hiện vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh nhường không gian cho hai anh em bỗng lên tiếng, anh giải thích lại mọi chuyện một cách đơn giản nhất.


Tông Việt nghe xong, anh ta nở nụ cười, bàn tay đang nâng Diệp Vấn Vấn thoáng cứng lại: “Như thế cũng được, cơ thể thật của em quá yếu, bây giờ khỏe mạnh, anh cũng yên tâm hơn.”


Tông Việt khiến Diệp Vấn Vấn nhớ đến tin tức vừa nãy, Quý Hòa Hiện nói với cô thật đúng, vì để khiến Tông Việt bất ngờ, cũng như để anh ta tin tưởng cô chính là Diệp Vấn Vấn, cô thu nhỏ lại ngay trước mặt anh ta, hình ảnh tận mắt chứng kiến đó còn thuyết phục hơn tất cả.


Nhưng cô vốn không hề biết đến chuyện tin tức, càng không biết viện trưởng đã bị tóm!


Diệp Vấn Vấn đập cánh bay đến chỗ Quý Hòa Hiện, khoảng thời gian này cô vẫn luôn duy trì hình thể bình thường, bây giờ đột nhiên nhỏ đi, phải tốn chút thời gian mới có thể làm quen được.


“Thầy Quý, chuyện tin tức…”


Dường như Quý Hòa Hiện đã biết cô muốn nói gì, anh dịu giọng nói: “Là tốc độ phá án của cảnh sát quá nhanh, không liên quan gì đến tôi.”


Diệp Vấn Vấn nín lại câu muốn hỏi của mình, Tông Việt trầm giọng nói: “Nếu không có cậu, chuyện của Vấn Vấn sẽ không thể được giải quyết nhanh như thế, Hòa Hiện, cảm ơn.”


Quý Hòa Hiện: “Dù trước đây Vấn Vấn là ai, bây giờ cô ấy là tinh linh hoa dưới ngòi bút của tôi sáng tạo ra, tôi không thể gánh chịu quá khứ của cô ấy, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm về tương lai của cô ấy.”


Con ngươi của Tông Việt co rụt lại, anh ta nghe được một ý tứ khác trong câu nói này của Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện cổ vũ Vấn Vấn làm quen với anh ta, nhưng lại lo lắng anh ta sẽ dùng danh nghĩa anh trai để cướp đi quyền nuôi nấng Vấn Vấn, vì thế đã dùng câu nói này để tỏ rõ lập trường.


Đừng nói anh ta không phải anh trai ruột, cho dù là anh trai ruột đi nữa, bây giờ tình huống thế này, anh ta cũng không thể nuôi nấng Vấn Vấn được.


Thứ nhất, anh ta không cho cô được một cuộc sống tốt. Thứ hai, cho dù anh ta muốn, nhưng Vấn Vấn thì sao? Cô sẽ đồng ý à.


Đi theo bên cạnh Quý Hòa Hiện, đó mới là sự chăm sóc tốt nhất cho cô.


Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau giữa không trong, hệt như đã âm thầm đạt thành một thỏa thuận nào đó.


Diệp Vấn Vấn muốn nói chuyện, Quý Hòa Hiện nói: “Vấn Vấn, đây là lúc em nên lấy quà em chuẩn bị cho anh Việt ra.”


Diệp Vấn Vấn lập bay đến chỗ ghế salong, bánh kem đang nằm bên trên và được phủ lại bằng một lớp vải. Diệp Vấn Vấn đáp xuống, cô cố gắng kéo ra, lại liếc nhìn bàn tay nhỏ tí xíu của mình, cô lúng túng dịch sang bên cạnh.


Quý Hòa Hiện giúp cô mở ra, mang bánh kem đặt lên bàn: “Đây là bánh Vấn Vấn tự làm.”


Diệp Vấn Vấn đậu lên vai Quý Hòa Hiện, Tông Việt mở hộp ra, cô ngượng ngùng nói: “Anh Tông Việt, em vẽ không được đẹp, anh đừng ghét bỏ nhé.”


“Anh rất thích.” Tông Việt thật lòng cầu nguyện, sau đó ba người cùng ăn bánh kem. Diệp Vấn Vấn chiếm lấy một trái dâu có dính kem, cái miệng nhỏ xíu nhai nhai, Tông Việt không nhịn được mà cứ đưa mắt nhìn sang.


Một lát sau, anh ta nói: “Hợp đồng của anh và đoàn làm phim còn một tuần nữa, đến lúc đó Vấn Vấn theo anh về nhà một chuyến đi.”


Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, mặt cô dính chút nước dâu, cô nhìn sang Quý Hòa Hiện theo bản năng.


Quý Hòa Hiện gật đầu.


Chuyện này đã được quyết định như thế.


Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tông Việt không trở về cùng họ, anh ta nói mình có hẹn với những người khác, Diệp Vấn Vấn chủ động tiễn anh ta đi, bị anh ta từ chối.


“Bây giờ em nhỏ thế này, mang em ra ngoài quá nguy hiểm.” Tông Việt cụp mắt, anh ta nhìn Diệp Vấn Vấn với vẻ ôn hòa.


Diệp Vấn Vấn đành thôi, cùng Quý Hòa Hiện về khách sạn.


Trên đường về, Diệp Vấn Vấn ngồi trên vai Quý Hòa Hiện, cô cầm cái điện thoại nhỏ của mình lướt lướt. Chuyện viện trưởng viện mồ côi Ái Tâm bị bắt đã lên hotsearch.


Bao gồm cả Trình Việt, khắp mạng xã hội đều là những tiếng mắng chửi.


“Làm đẹp lắm, tôi đã nói không có lửa sẽ không có khói mà, quả nhiên là thật, những người từng nói chuyện cho Trình Viện lúc trước, bây giờ có thấy đau mặt không.”


“Nhân quả tuần hoàn, trời xanh không bỏ qua cho ai, chỉ đau lòng cho cô gái kia, khi cô ấy còn sống đã tuyệt vọng cỡ nào.”


“Thật đau lòng cho Diệp Vấn Vấn, chắc chắn kiếp sau sẽ trở thành một tiên nữ nhỏ thật xinh đẹp.”


“Trình Viện con mẹ nó lại không biết ngại mà đi làm minh tinh à? Mẹ của cô ta mang tội giết người, cô ta lấy được thận, sẽ không thể không biết trái thận đó từ đâu ra đấy chứ?”


“Kiến nghị bắt cả Trình Viện, đừng để con đàn bà không biết xấu hổ kia nhảy nhót trên màn ảnh.”


“Nếu Vấn Vấn còn sống, nhìn thấy tình cảnh này, có khi sẽ vui vẻ lắm.”


Ngoại trừ những tiếng mắng chửi hai mẹ con Trình Viện và lời lẽ đau lòng cho Diệp Vấn Vấn, thì còn những lời xin lỗi nữa.


“Trước đây tôi từng quyên góp chút đồ cho Vấn Vấn, sau đó nghĩ rằng cô ấy là kẻ lừa đảo, đã cố ý mắng cô ấy, xin lỗi, tuy rằng tiếng xin lỗi này đã muộn, nhưng hy vọng cô trên thiên đường có thể tha thứ cho tôi.”


“Tôi cũng có mắng, xin lỗi. Lúc trước tôi đã nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Trình Viện trong bài phỏng vấn thì đã nhận định Diệp Vấn Vấn là kẻ lừa người, bây giờ nhìn lại, cái con đàn bà dối trá Trình Viện này có khác gì mẹ ả đâu?”


…..


Lướt một hồi, Diệp Vấn Vấn thoát khỏi weibo, cô nghiêng đầu nhìn Quý Hòa Hiện. Từ tầm mắt cô, có thể nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của ảnh đế đại nhân và những sợi lông mi dài nhỏ.


Cô nhẹ nhàng gọi: “Thầy Quý.”


“Hả?” Quý Hòa Hiện đang nhắn tin.


Diệp Vấn Vấn gọi xong cũng không nói gì, một lát sau, cô lại gọi: “Thầy Quý.”


Dường như Quý Hòa Hiện đã biết cô đang suy nghĩ gì, anh dịu dàng đáp lại.


Lập tức, Kiều Hựu Song đang lái xe liền ngơ ngác khi nghe sau lưng mình liên tục vang lên:


“Thầy Quý.”


“Ừm.”


“Thầy Quý.”


“Ừm.”


“Thầy Quý.”


“Ừm.”


….


Kiều Hựu Song: “….”


Đây là tình thú gì thế? Không hiểu.


—–


Tông Việt ngồi một mình trên băng ghế dài ở ven đường, anh ta đốt điếu thuốc, híp mắt lại, vô tình từ ánh mắt kia toát ra mấy phần sắc bén.


Ở ven đường có người chú ý đến anh ta, nhưng họ sợ hãi khí thế anh vô tình phát ra cho nên không dám đến gần.


Anh ta cứ ngồi trên ghế như thế, mãi đến khi điếu thuốc kia cháy vào ngón tay mình anh ta mới ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó phủi hết khói bụi trên người rồi đứng dậy rời đi.


Anh ta đi dạo hơn mười cửa hàng trang sức, cuối cùng mua một dây buộc tóc có trái dâu tây nhỏ bằng thủy tinh.


Nhân viên cửa hàng thấy anh ta tìm rất lâu, không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, anh mua tặng bạn gái à?”


“Không phải.” Anh ta lắc đầu: “Là em gái.”


Nhân viên cửa hàng lần đầu thấy anh trai mua dây buộc tóc cho em gái, cô ta cũng có anh trai, nhưng gia đình cô ta trọng nam khinh nữ, trong nhà có gì tốt đều cho anh trai cô ta hết. Mà, anh trai cô ta tập mãi thành quen, thậm chí còn bóc lột cô ta.


Bởi vậy, cô ta có phần hâm mộ nói: “Em gái anh có thể có được một người anh trai như anh, chắc chắn rất hạnh phúc.”


Nhưng Tông Việt lại lắc đầu.


Lúc trước anh ta đến viện mồ côi, chỉ thấy Diệp Vấn Vấn là đứa nhỏ gầy nhất trong rất nhiều đứa trẻ, không khỏi nổi lòng thương hại. Sau khi tiếp xúc với cô, anh ta càng thích cô hơn. Thậm chí anh ta từng có suy nghĩ đón cô về nhà, để gia đình mình nhận nuôi cô.


Nhưng lại bị hiện thực đánh bại, anh ta không có năng lực đó.


Anh ta nhớ ngày mà mình đi, cô nói dây cột tóc của cô đã bị đứt rồi, không có dây buộc tóc mới, chỉ có thể để tóc rối bù.


Khi đó, anh ta kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, trong đó có nói đến dâu tây, nói dâu tây rất ngọt, cô bé nhỏ xíu ấy đã nói với anh ta bằng một giọng rất hâm mộ: “Anh Tông Việt, dâu tây ra sao nhỉ? Em chưa từng thấy nữa.”


Nhưng khi đó không phải mùa dâu tây, trên thị trường không hề có bán dâu tây. Lập tức, anh ta nghĩ sẽ mua cho cô một dây buộc tóc hình dâu tây, như thế cô có thể biết dâu tây ra sao, cũng có thể buộc tóc.


Nhưng anh ta đi quá vội, không kịp mua, anh ta chỉ có thể làm một cái vòng hoa đưa cho cô, cũng nói với cô rằng sau này sẽ lại đến thăm cô.


Cô bé ấy đã nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, phất tay với anh, nói: “Anh Tông Việt, tạm biệt.”


Ánh mắt kia, anh ta đã khắc sâu vào lòng.


Ban đầu anh ta vẫn muốn nghĩ cách đọ sức với người nhà, muốn cha mẹ nhận nuôi cô, dần dần, dưới công tác tư tưởng của cha mẹ, suy nghĩ này cũng dần nhạt đi.


Sau đó anh ta tòng quân, chuyện liên quan đến cô bé kia cứ như một bức tranh trong ký ức anh ta, phai nhòa từng chút một.


Nhưng anh ta nhớ đến cô, nhớ rằng sau này sẽ đi thăm cô, nhớ rằng mình có một em gái đặc biệt như thế.


Vì nhiều lý do mà anh ta vẫn không tìm được cơ hội, mãi đến tận nhiều năm sau, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thăm tình huống của cô, nhưng lại nhận được tin cô đã qua đời.


Cho dù anh ta muốn làm gì cho cô, cũng không làm được nữa. Chuyện duy nhất anh ta có thể kiên trì đó là, cô còn sống sót, bây giờ sự kiên trì ấy đã thành thật.


Anh ta rất vui vẻ, nhưng sâu trong lòng càng tự trách mình hơn. Anh ta tự nhận mình là anh trai, nhưng lại chưa từng làm gì cho cô cả, anh ta có tư cách gì mà làm anh trai, đúng là nực cười.


“Tôi không phải một người anh trai tốt.” Tông Việt nói xong, trả tiền rồi cầm dây buộc tóc đi thẳng.


Về đến khách sạn, anh ta bấm chuông phòng Quý Hòa Hiện, đưa dây buộc tóc hình dâu tây trong tay mình cho anh: “Hòa Hiện, giúp tôi đưa cái này cho Vấn Vấn.”


Đây là món quà muộn anh ta tặng cô với tư cách anh trai.






Chương 68





Diệp Vấn Vấn tạm thời không thể lớn lên nên hôm sau không đến đoàn làm phim, cô yên lặng ở trong phòng học tập, nhưng cô đã quên, mỗi ngày đều sẽ có nhân viên quét dọn đến vệ sinh phòng.


Dưới dự luống cuống, Diệp Vấn Vấn chỉ đành bay lên đèn chùm trên trần ngồi, chờ nhân viên quét dọn vệ sinh xong việc sẽ lại bay xuống.


Nhưng, cô lại nhìn thấy chuyện khiến cô tức giận vô cùng.


Nhân viên quét dọn vệ sinh cũng không biết người ở trong phòng này là ai, hơn nữa những nhân viên quét dọn vệ sinh này đều đã được khách sạn đào tạo đặc biệt, tuyệt đối không được phép động vào đồ dùng riêng của khách, một khi phát hiện, sẽ bị phạt nặng.


Đồng thời, những nhân viên quét dọn vệ sinh cũng giám sát lẫn nhau, một khi phát hiện đồng nghiệp của mình có hành vi không phải nào đó, báo cáo lên sẽ nhận được tiền thưởng. Nhưng ai cũng không muốn gây phiền toái, càng không muốn kiện cáo gì đó. Với quy tắc như thế, khiến chất lượng những nhân viên quét dọn vệ sinh ở khách sạn này rất cao, nổi tiếng khắp thành phố điện ảnh.


Nhưng Diệp Vấn Vấn lại nhìn thấy rõ ràng, một bác gái chừng năm mươi trong những nhân viên quét dọn vệ sinh, dường như bà ta biết Quý Hòa Hiện ở căn phòng này, cho nên khi vào quét dọn phòng ngủ thì đã dụ đồng nghiệp vào phòng tắm dọn dẹp, còn bà ta thì lại mở tủ quần áo ra tìm kiếm này nọ.


Có lẽ vì chột dạ và sợ hãi, cho nên bà ta không dám xáo trộn nhiều, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.


Tình cảnh này gần giống với lần Quý Hàm Thư lén đưa Tần Tiểu Thư đến biệt thự chụp trộm, Diệp Vấn Vấn tức giận đến run người.


Nơi này không có thực vật, cho dù nhìn thấy, cô cũng không có cách nào.


Diệp Vấn Vấn chợt nhớ đến gì đó, cô lấy điện thoại di động nhỏ ra, mở phần mềm quay video, nhưng điện thoại của cô quá nhỏ, không thể nào quay được cả người của nhân viên quét dọn vệ sinh.


Diệp vấn Vấn chỉ có thể nhắm thẳng camera vào hướng đó, cô hy vọng sau khi lớn lên thì nội dung trong điện thoại cũng trở nên bình thường.


Đồ của Quý Hòa Hiện không nhiều, nhân viên quét dọn vệ sinh chụp xong rất nhanh, sau đó đi tới đầu giường.


Hộp đựng tranh vẫn được đặt ở đầu giường, bức tranh cũng được thả bên trong. Hôm nay trước khi Quý Hòa Hiện đi đã cố tình không đập nắp hộp lại, để tiện cho Diệp Vấn Vấn có thể chui vào trong tranh từ trong hộp.


Nhân viên quét dọn vệ sinh kia thẳng tay cầm bức tranh lên!


Diệp Vấn Vấn thấy thế, hô hấp của cô hơi ngừng lại.


Nếu có người vào phòng ngủ lục lọi gì đó, ngọn cỏ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói cho Diệp Vấn Vấn biết, ngọn cỏ không nói gì, nói rõ trước đây không có nhân viên quét dọn vệ sinh nào làm bậy.


Hôm nay là lần đầu tiên, vừa hay Diệp Vấn Vấn có mặt, bị cô nhìn thấy.


“Tranh của minh tinh lớn vẽ, có khi rất đáng giá.” Nhân viên quét dọn vệ sinh nói thầm hai câu, lật qua lật lại kiểm tra tranh.


Đúng lúc này, một nhân viên quét dọn vệ sinh khác từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy thì hoảng sợ: “Chị Lý, chị đang làm gì thế!”


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý run tay, bức tranh rơi xuống sàn, bà ta lắp bắp nói: “Không, không có gì, tôi thấy bức tranh này rơi dưới sàn, nhặt lên lại mà thôi.”


“Thật không?” Người nhân viên quét dọn vệ sinh kia lộ vẻ nghi ngờ, nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý này vào đây dựa vào quan hệ, mới vào làm việc có mấy ngày, mọi người đều không quá quen với bà ta. Nhưng vì bà ta có quan hệ, cho nên khá khách khí với bà ta.


“Quản lý Vương đã nói, không được động vào đồ của khách. Có một vài vị khách biết đồ của mình bị đụng vào thì sẽ khiếu nại, đến lúc đó người bị phạt là chính bản thân mình thôi.” Nhân viên quét dọn vệ sinh nhắc nhở: “Chị đặt tranh lên đi, sau đó viết một tờ giấy ghi chú nói rõ chuyện lại.”


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý có hơi khó chịu, nhưng cũng không nói gì, bà ta làm theo những gì người kia nói, trước khi đi còn liếc nhìn lại với vẻ tiếc nuối, chưa kịp chụp ảnh, thật đáng tiếc.


Lúc này Diệp Vấn Vấn mới thở phào nhẹ nhõm, bà ta chụp ảnh làm gì thế?


Lẽ nào cũng đăng tải lên mạng giống Tần Tiểu Thi?


Nhớ đến scandal lần trước Tần Tiểu Thi mang đến cho ảnh đế đại nhân, Diệp Vấn Vấn cắn răng một cái, cô bèn bám vào trong góc áo của nhân viên quét dọn vệ sinh, một mùi vị kỳ quái truyền đến, khiến mũi cô suýt nghẹt tại chỗ.


Từ những lời nói của nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý biết được, hai người bọn họ phụ trách tất cả căn phòng ở dãy này. Tầng này có không ít nghệ sĩ ở, Diệp Vấn Vấn cũng bị mang theo vào một căn phòng.


Sau đó cô phát hiện, nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý này không chỉ chụp mỗi phòng Quý Hòa Hiện, bà ta còn chụp phòng của nghệ sĩ khác!


“Căn phòng này hẳn là của Chu Hân Duyệt.” Nhân viên dọn vệ sinh họ Lý đi vào phòng tắm, bà ta nhỏ giọng lầm bầm, tiếp đó nhân cơ hội đồng nghiệp không để ý thì chụp trộm, đồng thời, buồn nôn nhất chính là bà ta còn dùng cả son của Chu Hân Duyệt được để trong phòng tắm.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô rất thích Chu Hân Duyệt, tuy cô gái này nhờ hậu trường mới vào được đoàn làm phim làm nữ chính, nhưng tính cách tốt, không đánh đá cũng không yếu đuối. Khi Diệp Vấn Vấn ở đoàn làm phim với thân phận Quý Duyệt Nhĩ, Chu Hân Duyệt đối xử rất tốt với cô — Tuy rằng trong này có Quý Hòa Hiện là lý do.


Diệp Vấn Vấn theo đến giữa trưa, cuối cùng họ cũng dọn dẹp xong tất cả phòng, đi đến khi nghỉ ngơi của công nhân.


“Chị Lý, chị không đi ăn cơm à?”


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý cười khách khí: “Không, mọi người ăn trước đi, lát nữa con trai tôi sẽ đưa cơm đến cho tôi.”


Lập tức những đồng nghiệp khác liên mồm hâm mộ bà ta rằng bà ta có một đứa con trai hiếu thuận này nọ, nhân viên quét dọn vệ sinh họ LÝ duy trì vẻ mặt kiêu ngạo nằm trên giường trong phòng nghỉ, chờ đến khi đồng nghiệp rời đi mới, bà ta bèn lấy điện thoại ra.


Diệp Vấn Vấn nhân cơ hội bay lên chỗ cao, chiếm được vị trí tốt rồi nhìn xem bà ta định làm gì.


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý đang trò chuyện trên điện thoại, bà ta ở trong một nhóm chat có tên là [Thập cẩm minh tinh], tin nhắn bên trong nhảy lên rất nhanh, một bác gái đã có tuổi như bà ta, bình thường khi trò chuyện cũng không đánh chữ mà là dùng tin nhắn thoại.


Diệp Vấn Vấn lập tức nghe bà ta nói chuyện với điện thoại: “Hôm nay tôi vừa chụp được đồ riêng của mấy người Quý Hòa Hiện, Chu Hân Duyệt, Chu Tử Thanh, Lý Nham. Diễn viên của bộ phim [Siêu kế hoạch] kia ở ngay khách sạn tôi làm, tôi đã tốn không ít sức lực với chụp được đấy, mấy người có muốn không?”


Một tin nhắn thoại được gửi đi, Diệp Vấn Vấn nhìn thấy trên màn hình toàn những trả lời “muốn”, tốc độ nhảy lên cực nhanh.


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý nở nụ một nụ cười gian, bà ta tiếp tục ấn ghi âm: “Quy tắc cũ, lì xì đỏ, mỗi người mười tệ, tất cả gửi cho tôi rồi tôi sẽ gửi ảnh cho mấy người.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô tức đến mức đau ngực.


Diệp Vấn Vấn không muốn nhìn giao dịch không biết xấu hổ kia của bà ta nữa, phòng nghỉ có cửa sổ, cô bèn bay ra cửa sổ nhìn thử bên ngoài.


Phòng nghỉ ở lầu ba, bên ngoài có cây xanh, khoảng cách này… Không biết có thể khống chế thực vật không.


Cô có lòng muốn thử, lại chợt nghĩ tới một chuyện, nếu cô khống chế thực vật để hả giận cũng không thể giải quyết chuyện này được, trái lại còn khiến thể lực của cô bị tiêu hao, nếu thể lực bị tiêu hao hết, bây giờ cô lại nhỏ như thế, bị nhốt ở đây thì sẽ phiền lắm.


Diệp Vấn Vấn kìm nén tức giận trong lòng, cô trốn vào một góc, dùng điện thoại di động nhỏ gửi tin nhắn cho Kiều Hựu Song: [Tiểu Kiều, thầy Quý nghỉ ngơi chưa?]


Một lát sau Kiều Hựu Song mới trả lời lại: [Còn đang quay.]


Cậu ta chụp kèm một bức ảnh Quý Hòa Hiện đang quay phim gửi sang.


Diệp Vấn Vấn hơi do dự, nếu bây giờ nói cho Tiểu Kiều biết, Tiểu Kiều lại nói cho ảnh đế đại nhân, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ảnh đế đại nhân.


Ảnh đế đại nhân ghét nhất là người khác đụng vào đồ của anh.


Đúng lúc này, Tông Việt gửi tin nhắn đến.


—- Tối hôm qua họ đã thêm wechat với nhau.


Tông Việt: [Đói bụng không? Xế chiều hôm nay anh không có buổi huấn luyện, anh về khách sạn, em muốn ăn gì? Hòa Hiện đã đưa thẻ phòng cho anh.]


Ánh mắt Diệp Vấn Vấn hơi sáng lên, vội vàng gửi tình huống hiện tại đến cho anh ta.


Tông Việt: [Chờ một lát, anh sẽ đến nhanh thôi.]


Vốn dĩ hôm nay có buổi huấn luyện, Tông Việt và huấn luyện viên Lý cũng đến trường quay, đạo diễn lại sửa lịch trình quay phim cả ngày, bỏ đi buổi huấn luyện của diễn viên, chỉ cần hai vị huấn luyện viên đóng thế một hồi.


Sắp đến trưa thì Quý Hòa Hiện đến tìm Tông Việt, đưa thẻ phòng cho anh ta. Hai anh em vừa mới quen biết nhau, cũng nên có nhiều thời gian ở chung một chút.


….


Tông Việt không rảnh đi mua cơm trưa nữa, anh ta quay về khách sạn với tốc độ nhanh nhất.


Anh ta vừa nghĩ tới cô vì Quý Hòa Hiện mà mang cơ thể nhỏ xíu như thế đến một nơi xa lạ “nằm vùng”, trái tim anh ta đã vô thức nhảy lên.


Diệp Vấn Vấn chỉ đường cho Tông Việt, vừa nãy cô đã cố ý nhìn số phòng, lầu ba là nơi chuyên để công nhân nghỉ ngơi, nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý vẫn đang giao dịch lì xì trên điện thoại.


Không lâu sau, con trai trong miệng bà ta đã đến thật, trong tay cầm theo hộp giữ nhiệt.


“Mẹ, ăn cơm thôi.”


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý hưng phấn kéo con trai vào phòng, đóng cửa lại: “Có biết vừa nãy mẹ kiếm được bao nhiêu tiền không?”


Con trai bà ta hơi ngơ ngác: “Cái gì?”


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý vui vẻ mở điện thoại cho con trai xem, sắc mặt của Lý Kiến Bân lập tức trở nên khó coi: “Mẹ! Không phải con đã nói với mẹ rằng mẹ đừng làm chuyện thế này nữa rồi à, đây đều là những minh tinh lớn, mẹ tiết lộ đồ cá nhân của người ta, bị bắt được sẽ bị khởi tố đấy!”


Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý dửng dưng như không: “Không phải chỉ chụp bức ảnh thôi à, mẹ lại chẳng làm gì khác, lại nói, ai biết mẹ chụp hả, cũng có camera giám sát đâu.”


“Ở những khách sạn trước mẹ cũng không bị phát hiện.” Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý ra giọng đắc ý: “Lúc này mới hơn mười phút mà đã có sáu mươi người muốn ảnh của mẹ, mỗi người mười tệ, mẹ kiếm lời được hơn sáu trăm đấy.”


Lý Kiến Bân hít thở không thông, cậu ta hết cách với mẹ mình rồi, không thể làm gì khác hơn là nói lý với bà ta: “Mẹ, đây là việc mất đạo đức, quản lý Vương là bạn của con, dựa vào quan hệ nên cậu ta mới để mẹ tới đây làm, mẹ đừng có gây chuyện cho con, công việc của con là do quản lý Vương giới thiệu giúp, nếu hại cậu ta có chuyện gì, con cũng sẽ có chuyện theo.”


“Cái đứa vô dụng.” Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý đưa tay chỉ vào trán cậu ta: “Sao lá gan con nhỏ như con ruồi thế, đã nói với con là sẽ không có ai phát hiện, con căng thẳng cái gì. Có tiền mà không kiếm là kẻ ngu! Công việc kia của con, làm suốt một tháng mệt gần chết mới kiếm được hơn sáu ngàn, con nhìn mẹ đi, hôm nay mẹ kiếm ít nhất cũng hai ngàn đấy!”


“Con nói xem mẹ vì ai? Còn không phải vì con à!”


Diệp Vấn Vấn: “….”


Hiển nhiên Lý Kiến Bân không giỏi ăn nói bằng mẹ của mình, cậu ta bị mẹ mình nói đến mức á khẩu, cuối cùng chỉ có thể cảnh cáo: “Đây là lần cuối cùng!”


Tông Việt: [Anh đến rồi.]


Hai mắt Diệp Vấn Vấn sáng lên, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ.


Lý Kiến Bân đi mở cửa, nhìn thấy Tông Việt thân hình cao lớn, khí thế áp người thì vô thức hụt hơi: “Anh tìm ai?”


“Ai vậy?” Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý uống từng ngụm canh lớn hỏi.


Tông Việt nhấc chân đi tới, thẳng tay giật lấy điện thoại di động trên tay bà ta dưới tiếng thét chói tai của bà ta.


“Mày làm gì hả!” Nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý gào toáng lên: “Cướp giật! Giết người! Bới người ta.”


Bốn phía bắt đầu hỗn loạn, Tông Việt nhìn xung quanh, không thấy Diệp Vấn Vấn đâu. Đang lúc lo lắng anh ta cảm nhận được ống tay áo của mình bị kéo lấy, anh cúi đầu nhìn xuống, sau đó hơi co tay lại che đi Diệp Vấn Vấn trong tay.


Đã nhận được người, trái tim treo cao của anh ta cũng hạ xuống, anh ta trầm giọng nói với những công nhân viên vừa đến khi nghe tiếng gào: “Một công nhân của mấy người quay chụp đồ dùng riêng của khách, gọi quản lý của mấy người lại đây.”


Đoàn làm phim [Siêu kế hoạch] có khá đông người, tất cả công nhân viên của đoàn làm phim đều ở trong khách sạn, ngoại trừ nghệ sĩ, những trợ lý của nghệ sĩ cũng ở bên trong.


Tông Việt cũng ở trong số đó, anh ta nói lại mọi chuyện với mọi người, nháy mắt đám đông bùng nổ.


Những bức ảnh trong tay nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý và đoạn tin nhắn thoại bà ta giao dịch với người khác là chứng cứ xác thực nhất, không thể nào chối cãi được.


Đoàn làm phim cho người đến, những nghệ sĩ có phân cảnh quay muộn cũng nhanh chóng chạy về, chuyện làm lớn ra, nhất thời mọi người đều chỉ quan tâm đến việc đồ cá nhân của mình bị chụp trộm, cũng chẳng ai quan tâm tại sao Tông Việt lại biết nhân viên quét dọn vệ sinh họ Lý đã làm ra chuyện này.


Giao chuyện này lại cho người phụ trách đoàn làm phim, Tông Việt lui thân thành công, anh ta đi tới nơi ít người, mở ngón tay ra, nói với Diệp Vấn Vấn đang nằm nhoài trong lòng bàn tay mình: “Cũng nhờ có em ở trong phòng.”


Nếu không đã không thể bắt được bà ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom