• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (1 Viewer)

  • Chương 51+52

Chương 51





Đến trường quay, Diệp Vấn Vấn bay vào túi nhỏ, Kiều Hựu Song kéo khóa túi lại, nhìn thấy có người đến thì theo phản xạ có điều kiện muốn ôm cái túi nhỏ, sau đó toàn thân cứng ngắt, chỉ sợ có người chú ý tới Diệp Vấn Vấn, hoặc là chen tới.


Quý Hòa Hiện không nhìn nổi, anh nói: “Tự nhiên một chút, cậu muốn mọi người cho rằng cậu đang ôm bom à.”


Diệp Vấn Vấn bị Quý Hòa Hiện so sánh thành bom: “…”


Có bom nào như thế này à.


Nhưng chiêu này rất hữu dụng, Kiều Hựu Song thật sự đã trở lại bình thường, sau đó là hóa trang, đạo diễn cũng đi lại nói về những phân diễn, Tông Việt và huấn luyện viên Lý cũng tới.


Lúc ánh mắt Quý Hòa Hiện và Tông Việt chạm nhau thì hai người cùng mỉm cười, Tông Việt nói với những diễn viên chính: “Mọi người cố lên, sau khi nghỉ nửa giờ vào buổi trưa thì tiếp tục huấn luyện.”


Nhất thời, sắc mặt của những diễn viên ở đây nhăn lại như trái khổ qua, nhưng vì có đạo diễn nên không dám nhiều lời.


Chu Tử Thanh cũng ngồi không yên, anh ta gần như quen biết với tất cả mọi người, hầu như mỗi lần đến một đoàn làm phim nào, bầu không khí lúng túng khi các diễn viên xa lạ nhau đều được anh ta kéo lại, vì thế nhân duyên rất tốt.


Tông Việt tuyên bố giờ huấn luyện xong, rồi cùng huấn luyện viên Lý đi mất. Nhân lúc đạo diễn đang nói về phim với hai nam nữ chính thì anh ta đã nhắn tin trong nhóm cho mọi người:


Tên nhóm: [Quái vật tìm vịt]


—– Trong phim [Siêu kế hoạch], cuối cùng đội binh sĩ tác chiến do nam chính dẫn dắt tên là đội Quái Vật, bởi vì, mỗi một đội viên đều là cao thủ hàng đầu trong mỗi lĩnh vực riêng, sự tồn tại giống như quái vật.


Bọ Cạp Độc Chu Tử Thanh: @tất cả mọi người, các anh em, nhân lúc hóa trang mà nghỉ ngơi cho tốt đi [icon khóc lớn]


Khủng Long Nhảy Tử Minh: [Icon cười khóc cười khóc cười khóc]


Chuột Đất Mập Hướng Dư Chu: Hôm qua huấn luyện viên đánh giá tiến trình huấn luyện của chúng ta, tôi nhận được hai chữ “cực tệ’ [icon đau lòng ôm chính mình], mọi người thì sao?


Mèo Cơ Khí Vương Viên: Siêu kém.


Khủng Long Nhảy Tử Minh: Kém.


Bọ Cạp Độc Chu Tử Thanh: Ha ha ha, tôi cao hơn mấy người, tôi tốt [icon đấm đất cười to]


Người Đẹp Rắn Chu Hân Duyệt: Tôi cũng tốt [Icon thẹn thùng]


Bọ Cạp Độc Chu Tử Thanh: @Người đẹp rắn Chu Hân Duyệt, không phải đạo diễn đang nói chuyện phân diễn với cô à?


Người Đẹp Rắn Chu Hân Duyệt: Tôi lén nhìn màn hình, nhưng vừa nãy đạo diễn có việc nên đã đi rồi [icon cười trộm].


…..


Tin nhắn nhóm khiến điện thoại của Quý Hòa Hiện run lên liên tục, anh bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, đúng lúc thấy có người @ anh:


Bọ Cạp Độc Chu Tử Thánh: @Đại Hoàng Phong Quý Hòa Hiện, huynh đệ ngẩng đầu nào, đừng có xem kịch bản nữa, cậu được đánh giá gì thế?


Quý Hòa Hiện ngồi xuống để hóa trang thì anh đã đặt túi nhỏ ngay trên đùi mình, cúi đầu xem kịch bản, Diệp Vấn Vấn ở trong túi nhỏ, cùng xem chung với anh. Thỉnh thoảng cô còn ăn chút đồ ăn vặt nữa, muốn thoải mái bao nhiêu có thoải mái bấy nhiêu.


Quý Hòa Hiện mở nhóm trong wechat ra, mọi người trong nhóm đang nhắn tin với nhau, Diệp Vấn Vấn cũng nhìn thấy.


Khi cô nhìn thấy tên nick của ảnh đế đại nhân là Đại Hoàng Phong thì chợt não bổ hình tượng Đại Hoàng, cô phì cười một tiếng.


Ngón tay thon dài của Quý Hòa Hiện gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, nhất thời hấp dẫn đi toàn bộ sự chú ý của Diệp Vấn Vấn, cô không nhịn được nắm lấy tay con rối Tiểu Quý.


Chờ khi cô lớn lên, cố nhất định phải sờ tay ảnh đế đại nhân ba trăm sáu mươi độ không góc chết!


Quý Hòa Hiện lời ít ý nhiều: Ưu.


Nhất thời, trong đám người lấy Chu Tử Thanh làm chủ, một đám bắt đầu im thin thít.


Bọ Cạp Độc Chu Tử Thanh: Cậu là ma quỷ à?!


Mèo Cơ Khí Vương Viên: Anh Quý giỏi thật, khâm phục [icon ôm quyền].


Khủng Long Nhảy Tử Minh: Khâm phục +1.


Chuột Đất Mập Hướng Dư Chu: Khâm phục +2.


Người Đẹp Rắn Chu Duyệt Hân: Khâm phục +10086.


Bọ Cạp Độc Chu Tử Thanh: ….Bùn bẩn!


……


Quý Hòa Hiện nhận ra nhóc con thích xem anh và mọi người trò chuyện với nhau, anh cũng không vội xem kịch bản nữa mà cùng mọi người nói chuyện thêm chút.


Đều là người trẻ tuổi, ngoại trừ Chu Tử Thanh ra thì những diễn viên còn lại không quá quen với Quý Hòa Hiện, mà toàn bộ đoàn làm phim, Quý Hòa Hiện là người có vị trí lớn nhất.


Nếu Quý Hòa Hiện có tuổi lớn, là tiền bối trong vòng thì mọi người sẽ rất kính trọng anh, nhưng anh lại còn trẻ tuổi như thế, trong những diễn viên chính này, ngoại trừ Chu Hân Duyệt nhỏ tuổi hơn anh thì những người khác đều lớn hơn anh mấy tuổi.


Cùng tuổi nhưng người ta có thể có được bao nhiêu vai diễn chính, còn mình chỉ có thể làm phụ, độ tương phản quá rõ ràng. Cũng bởi vì Quý Hòa Hiện không thích nói chuyện, cho nên trong mắt người khác anh chính là một người lạnh lùng, khó tiếp xúc, lúc đối diện với Quý Hòa Hiện thường là thái độ khách khí lẫn xa cách.


Sau một cuộc trò chuyện, quan hệ của họ đã gần hơn không ít.


Diệp Vấn Vấn “nhìn vào màn hình” một cách quang minh chính đại, lại phát hiện được một mặt khác của ảnh đế đại nhân, thì ra lúc anh trò chuyện trên mạng cũng biết nói chuyện cười, còn gửi icon cảm xúc nữa.


Cô lặng lẽ thêm hai chữ “đáng yêu” vào nhật ký quan sát phẩm tính của ảnh đế đại nhân trong lòng mình.


Không chỉ có vậy, cô còn xấu tính chọt chọt vào mặt con búp bê Tiểu Quý, bình thường ảnh đế đại nhân rất thích chọt cô, cô cũng chỉ có thể “trả thù” lại anh bằng cách này.


Cũng không lâu lắm, mọi người đã hóa trang xong, từng người đi vào tổ quay chụp riêng của mình. Phần diễn này là Quý Hòa Hiện diễn cùng với Chu Hân Duyệt, đầu tiên đạo diễn nói chuyện với Chu Hân Duyệt, sau đó lại bước đến nói với Quý Hòa Hiện.


“Hòa Hiện, tôi rất yên tâm về cậu, phần diễn này có mấy động tác, đợi lát nữa cậu với Tiểu Chu thử với nhau một chút. Phong Quân là người được tuyển chọn đặc biệt vào đội, hơi nữa, vừa vào đội đã được hưởng sự chăm sóc đặc biệt của lãnh đạo, những đồng đội khác ôm hận với cậu. Lưu Á Tử là người đầu tiên tuyên chiến với cậu, cô ấy là nữ, nhưng không phải vì cô ấy là nữ mà cậu nhường….”


“Cuối cùng cậu giẫm cô ấy xuống đất, ánh mắt hai người chạm nhau, phải thể hiện được cảm giác kịch liệt chém giết nhau mà không hề có một tiếng động….” Nói một hồi, đạo diễn nhìn sang Chu Hân Duyệt đang tập trung xem kịch bản: “Tiểu Chu là người mới, lần đầu tiên đóng phim, có năng lực, cậu hỗ trợ mang cô ấy một hồi, cực khổ cậu rồi.”


Đạo diễn vỗ vỗ vai Quý Hòa Hiện, anh gật đầu.


Diệp Vấn Vấn nghe hết tất cả, Chu Hân Duyệt là một người mới, có thể được đạo diễn chăm sóc đặc biệt thế, đoán chừng bối cảnh của cô ta không bình thường.


Cô không nhịn được thầm nghĩ, sau đó nghĩ đến chính mình, nếu tính theo bối cảnh, vậy có phải bây giờ ảnh đế đại nhân chính là bối cảnh của cô không?


Diệp Vấn Vấn vui vẻ ôm mặt.


Chờ đến khi cô hoàn hồn thì túi xách nhỏ đã được chuyển đến tay Kiều Hựu Song, Quý Hòa Hiện đã đến chỗ quay phim, máy quay đã được mở, Chu Hân Duyệt xông tới, gầm lên đầy tức giận: “Phong Quân, anh đứng lại đó!”


Quý Hòa Hiện vẫn bước, hệt như không nghe thấy gì, Chu Hân Duyệt tung cước tới, Quý Hòa Hiện trở tay nắm lấy mắt cá chân của cô ta, đẩy cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi không có thói quen đánh phụ nữ, nếu còn tới một lần nữa, đừng trách tôi không khách khí.”


So sánh với câu nói khô cằn hệt như tiếng rít gào vừa nãy của Chu Hân Duyệt, câu nói này của Quý Hòa Hiện có ngữ điệu bằng phẳng, nhưng bên trong lại mang theo sự ngột ngạt phẫn nộ, gần như khiến tất cả người đang quan sát xung quanh bị hút vào.


Diệp Vấn Vấn trợn mắt lên, cô không muốn bỏ qua một giây một phút nào, ảnh đế đại nhân khi đóng phim quá đẹp trai rồi.


Đạo diễn bật ngón tay cái sau máy quay, Quý Hòa Hiện mới mở miệng nói câu đầu tiên, mỗi một lời thoại, cùng với ánh mắt và vẻ mặt của anh đều không thể chê vào đâu được.


“Phong Quân, trong quân đội không phân biệt nam nữ, tôi không cần anh khách khí, có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh với tôi một trận đi.” Chu Dân Duyệt nghiến răng nghiến lợi mà nói, trong ánh mắt mang theo sự tức giận nồng đậm, so với vừa nãy, hiển nhiên sau khi nhận được sự dẫn dắt của Quý Hòa Hiện đã thể hiện tốt hơn nhiều.


Chẳng trách đạo diễn lại nói Chu Hân Duyệt có năng lực, ngay cả Diệp vấn Vấn cũng nhìn ra, tất nhiên người xung quanh cũng sẽ nhìn ra. Diệp Vấn Vấn cứ nhìn chăm chăm Quý Hòa Hiện với đôi mắt sáng rực như sao.


Đây mới là ảnh đế thực thụ!


Quý Hòa Hiện hơi cong khóe môi, anh hờ hững hất tay ra, động tác này khiến anh chợt trở nên lưu manh hơn: “Cần tôi cho cô biết không, hành vi vừa nãy của cô là đánh lén, cô có biết ý nghĩa của bốn chữ đường đường chính chính không?”


Diệp Vấn Vấn chỉ cảm thấy những hoa văn hình lưới được đục rỗng này đã cản trở tầm mắt của cô, khiến cô không nhịn được kéo con búp bê Tiểu Quý lên thò đầu ra, nhất thời tầm mắt rộng rãi hơn trước nhiều.


Cô tưởng tượng, nếu lúc này đặt mình vào vị trí của Chu Hân Duyệt, cô nhất định sẽ bị ánh mắt của Quý Hòa Hiện làm cho chấn động, tiện thể sinh lòng bất an và chột dạ.


Chu Hân Duyệt ngừng lại một chút, lọt vào ánh mắt thế này, cô ta nháy mắt đã quên lời thoại, đạo diễn cũng không kêu cắt, ngay trong lúc cô ta hoảng loạn cực kỳ thì Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói: “Không còn gì để nói à?”


Lúc Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện cùng xem qua kịch bản của bộ phim này, nếu ký ức của cô không sai, trong những lời thoại của Quý Hòa Hiện không hề có câu này.


Lại nhìn sang Chu Hân Duyệt, Diệp Vấn Vấn nghĩ, đều nói diễn viên thường hay quên thoại trong phúc đóng phim, Quý Hòa Hiện thêm câu thoại này, chắc chắn anh đang cho Chu Hân Duyệt thêm thời gian để phản ứng.


Chu Hân Duyệt: “Shit! Trước khi tôi ra tay đã bắt chuyện với anh, tôi…” Cô ta nhìn đến ánh mắt của Quý Hòa Hiện, chợt bị đông cứng lần nữa.


“Cắt.” Lần này cuối cùng đạo diễn cũng kêu ngừng.


“Xin lỗi xin lỗi, thầy Quý, ánh mắt của anh quá hung, tôi… Không đúng không đúng, không phải hung, là…” Chu Hân Duyệt đỏ bừng mặt, nói năng lộn xộn.


Đối với một người mới như cô ta mà nói, khí thế của Quý Hòa Hiện trở nên quá mạnh khi nhập tâm vào vai diễn, cô ta vẫn chưa thích ứng kịp. Cho dù Quý Hòa Hiện đã dẫn dắt cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ không theo kịp.


Đạo diễn nói: “Tiểu Chu, cô phải biểu hiện ra sự phẫn nộ vì bị xem thường, cô muốn chứng minh với đàn ông rằng phụ nữ còn mạnh hơn cả đàn ông, vì thế cô không thể run lên được. Ánh mắt cô phải tàn nhẫn, phải kiên quyết, trong lòng cô chỉ muốn đánh đổ người đàn ông này, khiến cho tất cả mọi người thấy cô..”


Quý Hòa Hiện liếc nhìn sang chỗ Diệp Vấn Vấn, cô vội rụt người xuống, sau đó cô nghe được một giọng nói đầy hưng phấn của người ghi chép tại trường quay: “Anh Quý diễn tốt thật.”


Kiều Hựu Song rất tự hào, nhưng lại muốn khiêm tốn thay ông chủ mình: “Mỗi lần anh Quý quay phim đều thế, nhập vai rất nhanh.”


Người ghi chép: “Trời sinh ăn chén cơm này, chẳng trách có thể đoạt được nhiều giải thưởng như thế, lợi hại.”


Diệp Vấn Vấn vui rạo rực, cô còn vui vẻ hơn cả khi nghe người khác khen chính mình.


Trợ lý Thống Trù nhỏ giọng nói: “Nhưng cô Chu không tiếp nổi anh Quý, tôi đoán chừng phải tập luyện nhiều lần mới có thể qua được.”


Kiều Hựu Song lại tiếp tục khiêm tốn: “Cô Chu là người mới mà, bình thường bình thường.”


Có lẽ là nghe được tiếng trò chuyện ở bên này cho nên Thống Trù ở cách đó không xa cũng chạy tới: “Thầy Quý cực khổ rồi.”


Quả nhiên, sau đó phân đoạn này được quay mấy lần cũng không qua. Diệp Vấn Vấn phát hiện, mỗi lần Quý Hòa Hiện quay lại đều diễn tốt hơn trước, lời thoại càng khiến người nghe nổi da gà hơn, cô nghe người ghi chép nói Quý Hòa Hiện nói thoại quả giỏi, có thể thu âm lại ngay tại chỗ.


Lại nhìn Chu Hân Duyệt, mắt trần cũng có thể thấy được cô ta cũng ngày một tốt hơn, mãi đến lần quay cuối cùng, câu nói “Phong Quân, anh đứng lại đó cho tôi!”, mang theo giọng khàn khàn phẫn nộ, khác biệt một trời một vực với giọng điệu khô cằn rít gào trước đó.


“Tôi nhớ hình như anh Quý không phải xuất thân chính quy.”


Kiều Hựu Song vì để Diệp Vấn Vấn có được một vị trí tốt để quan sát, cho nên đã chọn ví trí tốt nhất, nhưng vị trí tốt thì các công nhân viên sẽ đều tập trung tới, khó tránh khỏi nhỏ giọng thảo luận với nhau.


Kiều Hựu Song hồi hộp, rất muốn dùng hết sức cổ vũ cho ông chủ mình, nhưng lại không thể không kìm nén, cậu ta chỉ đành bưng mặt mà cười. Diệp Vấn Vấn thì lại ước gì trong lúc bọn họ tán gẫu với nhau có thể nói nhiều hơn về chuyện của Quý Hòa Hiện.


“Nếu không phải tôi đã có người yêu, thì tôi sẽ yêu thầy Quý.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Ở xa xa, Quý Hòa Hiện và Chu Hân Duyệt đã bắt đầu những động tác đánh nhau dưới sự chỉ đạo của thầy võ thuật, động tác của họ khá nhậm, nhưng đến hậu kỳ xử lý thì sẽ tăng nhanh tốc độ lên, tạo thành cảm giác từng cú đấm thấu thịt.


Phịch một tiếng, Chu Hân Duyệt ngã xuống đất, cô ta lau mồ hôi, đứng lên: “Làm lại.”


Sau đó lại phịch một tiếng, tuy rằng động tác chậm, nhưng ngã là ngã thật, Chu Hân Duyệt không dùng thế thân, điểm này thật sự khiến người xung quanh khen cô ta.


Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày, sự hờ hững trong ánh mắt anh biến mất, anh nói: “Buổi chiều còn huấn luyện, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, chấm dứt ở đây di.”


“Tôi không nói dừng, không cho phép anh đi.” Chu Hân Duyệt lại siết chặt nắm đấm xông tới lần nữa, Quý Hòa Hiện khiến cô ta ngã xuống đất, trực tiếp giẫm một cước lên ngực cô ta, nói không lưu tình là không lưu tình ngay.


“Thân thủ của cô không tệ, nhưng cô không phải đối thủ của tôi, vĩnh viễn không phải.”


Ánh mắt hai người chạm nhau, lần này Diệp Vấn Vấn nhìn không thấy Quý Hòa Hiện — Chủ yếu là không nhìn thấy ánh mắt của anh, cô nhìn xuống Chu Hân Duyệt dưới đất.


Liền nhìn thấy Chu Hân Duyệt rưng rưng nước mắt, muốn khóc mà không khóc, Diệp Vấn Vấn: “….”


Không phải vừa nãy diễn rất tốt là, sao tự nhiên lại tủi thân thế???


“Cắt.” Đạo diễn cũng không nhìn nổi: “Xảy ra chuyện gì thế? Làm lại.”


Quý Hòa Hiện thả chân ra, kéo Chu Hân Duyệt lên, cô ta bắt đầu run rẩy không ngừng.


Tất cả mọi người: “???”


Chu Hân Duyệt sụp đổ: “Đạo diễn, trong quần áo của tôi có một con sâu hu hu hu hu.”


Tất cả mọi người: “….”


Nào là bị đánh, nào là ngã xuống đất, nhập lấy áp bức từ ánh mắt của Quý Hòa Hiện, nhưng lại vì một con sâu mà Chu Hân Duyệt hận không thể ngửa mặt lên trời rống ro: Mẹ ơi, con không chịu được!!!


Chờ sau khi bắt được con sâu ra, Chu Hân Duyệt quẹt nước mắt, lần nữa lấy lại sức sống, cũng áy náy nói với Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, làm phiền anh rồi.”


Diệp Vấn Vấn có hơi thích diễn viên vai nữ chính này, cô ta là một người mới, mỗi lần khi NG thì đều tiến bộ hơn, hơn nữa cũng rất tập trung, cố gắng không để mình cản trở người khác.


Sau khi mươi phút, cuối cùng đạo diễn cũng nói một tiếng “qua”, để tất cả mọi người ở trường quay như trút được gánh nặng. Diệp Vấn Vấn nghe Thống Trì nói: “Cũng cong tốt, chỉ NG ba mươi lần.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Chu Hân Duyệt liên tục nói lời áy náy với mọi người, phân đoạn này phải quay lại nhiều như thế, toàn bộ vấn đề đều xuất phát từ cô ta, bản thân cô ta cũng hiểu. Nhưng thái độ của cô ra tốt, lại thành khẩn, ngược lại không khiến người ta phản cảm.


Người ghi chép cũng cảm thán: ” Tôi nhớ tới người nào đó, một phân đoạn phải quay lại hơn bốn mươi lần, cuối cùng quay lại tới mức điên lên, giao hết trách nhiệm cho đạo diễn và bạn diễn của mình, chậc chậc.”


…..






Diệp Vấn Vấn vừa xem Quý Hòa Hiện quay phim vừa nghe công nhân viên của đoàn làm phim bát quái với nhau, sau nửa ngày, thu thập được rất nhiều thông tin phong phú,


Kiều Hựu Song đi sang đưa nước cho Quý Hòa Hiện mấy lần, Diệp Vấn Vấn có hơi đau lòng, diễn tới diễn lui một phân cảnh, tuy rằng đơn giản nhưng lập đi lập lại là một chuyện rất mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đều phải nhập vào cảm xúc kia.


Trước đây cô nghĩ rằng đóng phim cũng không mệt — Chỉ diễn lại một nhân vật mà thôi, không khó lắm, bây giờ mới biết suy nghĩ của mình đơn giản cỡ nào.


Sau đó là phân đoạn quay thứ hai, tiếp theo cảnh hiện tại, vẫn là Chu Hân Duyệt đối diễn, Phong Quân và Lưu Á Tử đánh cược, ai cược thua sẽ phải cạo trọc, Lưu Á Tử thua, Phong Quân cạo sạch tóc cho cô ấy.


“Thật ra cô không cần phải tuân thủ như thế, nói rõ trước, cạo trọc rồi cô cũng được khóc.” Quý Hòa Hiện cầm kéo, nắm mái tóc giả mà Chu Hân Duyện đã đội từ sớm.


Sau đó anh kéo tóc lên, mái tóc giả rơi xuống.


Quý Hòa Hiện: “…”


Chu Hân Duyệt: “Tôi… Phụt.”


Toàn thể cười vang, Diệp Vấn Vấn ngồi trong túi nhỏ xem cũng buông con búp bê Tiểu Quý ra mà cười, ảnh đế đại nhân cầm mái tóc giả bị kéo xuống, gương mặt ngơ ngác kia thật sự quá buồn cười.


Chu Hân Duyệt cười đến chảy nước mắt, cô ta hồn nhiên không để ý tới hình tượng của mình, mãi đến khi phân đoạn ấy quay xong, cô ta mới nói đùa: “Anh đạo cụ, có phải mua tóc giả từ chỗ bán sỉ, mua năm tặng một kia không?”


Mọi người cười ầm lên, bầu không khí rất tốt. Quý Hòa Hiện ngồi trên ghế nghỉ ngơi, đợi lát nữa còn phải diễn cùng với diễn viên khác.


Anh nhận lấy cái túi nhỏ, nhỏ giọng nói với Diệp Vấn Vấn: “Muốn vào toilet không?”


Diệp Vấn Vấn đang định biểu đạt nội tâm kích động của mình, lại bất ngờ nghe được lời này của Quý Hòa Hiện, cô ngây người — Quan trọng nhất là, Quý Hòa Hiện còn chưa dứt lời, cô đã nghĩ xong anh muốn nói gì.


Diệp Vấn Vấn: “….”


Kiều Hựu Song: “…”


Cậu ta tò mò vểnh tai lên, thầm nghĩ: Tinh linh hoa cũng giống như bọn họ, cũng cần phải luân hồi ngũ cốc, quá thần kỳ.


Quý Hòa Hiện kín đáo đưa Diệp Vấn Vấn ngồi vào lòng bàn tay, anh đứng dậy đi hướng đến toilet, sau khi đến cửa toilet, nhìn trái phải không có ai thì anh giang tay ra, nói: “Em tự xử, hai phút sau tập hợp ở cửa.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Quý Hòa Hiện: “Muốn vào toilet với tôi à?”


Diệp Vấn Vấn bụm mặt bay đi, thì ra ảnh đế đại nhân đã biết hết mọi chuyện.


Xung quanh có rất nhiều cành xanh, cô chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ, khi vẫn chưa xác định được thì bỗng có tiểng bước chân tuyền đến, cô vội vàng trốn ra sau một chiếc lá.


Người đến là Tông Việt.


Diệp Vấn Vấn biết rõ Tông Việt không thể thấy được mình, nhưng cô vẫn hơi co lại, cô vẫn còn chưa suy nghĩ ra có nên làm quen với anh Tông Việt hay không.


Lỡ như, lỡ như anh không tin cô là Diệp Vấn Vấn thì sao.


Mãi đến khi bóng dáng của Tông Việt biến mất sau cửa phòng toilet thì cô mới bay ra ngoài, vừa mới động, một con nhện khổng lồ từ đâu hạ xuống, Diệp Vấn Vấn sợ đến mức dựng hết tóc gáy.


Những cái gai ở chân của con nhện kia còn đáng sợ hơn cả gai ở chân của ong mật, hơn nữa con nhện này còn có cái đầu không nhỏ.


Cô lập tức bay ngược lại, bay bay một hồi lại thấy không đúng, chạy cái gì, cô có dị năng của tinh linh hoa mà.


Diệp Vấn Vấn bay về, cô nhe nanh múa vuốt phóng thích uy thế với con nhện kia, con nhện hét lên một tiếng, liều mạng bò lên trên, vừa bò vừa thất kinh gọi: “Mẹ, có quái vật!”


Diệp Vấn Vấn: “….”


Không chỉ có vậy, những loại động vật nhỏ ẩn mình trong phạm vi ba mét xung quanh cũng chạy trốn vèo vèo.


Quý Hòa Hiện và Tông Việt vừa nói vừa cười đi ra khỏi toilet, trên đường đi có vài con vật nhỏ chạy qua, còn có một con ếch xanh trực tiếp nhảy đến chỗ toilet, may mà Tông Việt tránh nhanh, nếu không nó đã nhảy trúng người anh ta rồi.


Tông Việt: “???”


Quý Hòa Hiện nói: “Tôi đến phòng hóa trang một chút.”


Tông Việt không thể làm gì khác hơn mà ngơ ngác rời đi, Quý Hòa Hiện đứng tại chỗ, một lát sau, Diệp Vấn Vấn bay đến, Quý Hòa Hiện nâng cô lên: “Chúng ta quay về thôi.”


“Thầy Quý chờ đã.” Diệp Vấn Vấn xoa xoa tay nhỏ: “Hay là tôi vào toilet đi.”


Uy thế của cô dọa ra nhiều động vật nhỏ như thế, ai biết trong bóng tối có bao nhiêu động vật nhỏ nhòm ngó cô, cô thật sự không dám giải quyết chuyện lớn cả đời ngay “Trước mặt công chúng” như thế.


Quý Hòa Hiện liếc nhìn xuống đất, anh hiểu rõ, anh lại đưa cô vào toilet lần nữa, chỉ là —-


Anh xoa nhẹ mi tâm, vấn đề đến rồi: Với hình thể của tinh linh hoa, không thể nào dùng toilet kích thước bình thường được.


Một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Quý Hòa Hiện: “…”






Chương 52





Mới mấy ngày đầu, Diệp Vấn Vấn còn cảm thấy sinh hoạt của đoàn làm phim rất mới mẻ, nhưng chờ khi sự mới mẻ qua đi, cô lại cảm thấy có hơi khô khan.


Công việc mỗi ngày của Quý Hòa Hiện đều giống nhau, dậy sớm, hóa trang, đến trường quay, đóng phim, xem kịch bản, thỉnh thoảng lại trò chuyện trong nhóm một chút.. Thời gian lâu dài, Diệp Vấn Vấn nhàm chán đến mức sờ cánh mình chơi.


Mỗi ngày cô đều chờ trong cái túi vải bố nhỏ, chỉ khi Quý Hòa Hiện có phân đoạn cô mới xem đến mức nhiệt huyết sôi trào, nhìn thấy những người khác diễn, cô liền không có hứng.


Có lúc sẽ đóng cảnh đêm, các diễn viên của đoàn làm phim đóng cảnh đêm xong, vì để thả lỏng mà hẹn nhau ăn một bữa cơm, cũng làm quen với hai vị huấn luyện viên, cũng tiện thể gọi họ theo.


Quý Hòa Hiện sẽ hỏi ý kiến của Diệp Vấn Vấn, cô muốn đi thì sẽ mang cô đi, còn không muốn đi thì sẽ để Kiều Hựu Song đưa cô về khách sạn trước.


Hai ngày gần đây những cảnh quay của Quý Hòa Hiện trở nên khá nặng, lại có rất cảnh hành động. Quý Hòa Hiện đều tự mình thực hiện những cảnh hành động ấy, dù khó đến đâu cũng vẫn thế, anh bị thương không ít, Diệp Vấn Vấn nhìn mà đau lòng.


Đặc biệt là đầu gối của anh, ở đấy máu tụ không tan nổi.


Cô bèn dùng ipad lên Taobao, mua thật nhiều đồ cho Quý Hòa Hiện — Những việc này vốn là việc của Kiều Hựu Song, nhưng cô xung phong nhận lấy.


Thứ nhất là vì cống hiến chút sức lực cho Quý Hòa Hiện.


Thư hai, cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác mua sắm thoải mái trên Taobao —- Trước đây cô chỉ có thể nhìn những món hàng trong giỏ hàng mà thèm, nhìn đến nghiện.


Cô mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc cơ thể cho Quý Hòa Hiện, bộ bao đầu gối, còn có mỹ phẩm dưỡng da nữa — Lúc nào ảnh đế đại nhân cũng mệt mỏi và ngủ không đủ giấc, mặc dù da dẻ của anh tốt, nhưng không thể vì thế mà không chăm sóc được.


Trước đây cô cũng có một làn da khỏe mạnh, Trình Viện đã ao ước làn da của cô không ít lần, nhưng tiếc rằng sau đó cô bị bệnh nặng, làn da trở nên không ra sao, cho dù nội tiết tố tốt thì cũng phải chăm sóc cho tốt.


Mặt của ảnh đế đại nhân là bảng hiệu, không thể sơ xuất.


Lần này đến đoàn làm phim, nghe nói Diệp Vấn Vấn phải theo Quý Hòa Hiện đi xa nhà, có thể mấy tháng mới về nhà được. Bạn thân vương hậu đã để tộc nhân chuyển ra rất nhiều sữa ong chúa, để Diệp Vấn Vấn mang theo ăn.


Quý Hòa Hiện đã xếp vào một cái bình lớn, Diệp Vấn Vấn bèn để Quý Hòa Hiện cũng uống sữa ong chúa mỗi ngày, tiện thể dùng sữa ong chúa đắp mặt.


Ban đầu Quý Hòa Hiện còn từ chối, nhưng sao có thể chịu nổi viên đạn bọc đường Diệp Vấn Vấn, anh không thể làm gì khác hơn là đồng ý, kết quả, hiệu quả tốt vô cùng.


Tất cả cô gái trong đoàn làm phim lấy Chu Hân Duyệt làm đầu, dồn dập dò hỏi bí quyết dưỡng da của Quý Hòa Hiện — Mọi người trong đoàn làm phim đều bận bịu như chó, mà tình trạng da dẻ của Quý Hòa Hiện lại không hề bị ảnh hưởng, trái lại còn càng tốt lên. Mỗi ngày chuyên gia trang điểm còn phải đánh phấn cho da anh sậm màu xuống, cũng khá cực khổ.


Trong hầu hết các trường hợp, Quý Hòa Hiện sẽ mời công nhân viên uống trà trưa, vài loại đồ ăn vặt như hoa quả này nọ, hành động này của anh khiến nhân duyên trong đoàn làm phim của anh khá lên nhiều.


Diệp Vấn Vấn thường xuyên nghe được có công nhân viên khen Quý Hòa Hiện, nói Quý Hòa Hiện là một nghệ nhân trước sau như một hiếm thấy trong số những nghệ nhân họ đã từng thấy.


Đa phần những nghệ nhân trong vòng đều có hai mặt, đối với fans thì hòa ái dễ gần, diễn thành đủ kiểu, nhưng lại thường vì áp lực công việc, mệt mỏi do công tác mà trút hết những tâm tình tiêu cực của mình lên công nhân viên, trình trạng ấy đã trở thành tình trạng bình thường.


Diệp Vấn Vấn nghe xúc động.


“Haiz.” Diệp Vấn Vấn thở dài.


“Sao thế?” Quý Hòa Hiện đang xem kịch bản ngẩng đầu lên.


Diệp Vấn Vấn cầm lấy thịt trên eo mình, nhìn Quý Hòa Hiện đầy u oán.


Quý Hòa Hiện: “?”


Diệp Vấn Vấn rầu rĩ nói: “Thầy Quý, tôi mập.”


Mỗi ngày cô đều trốn trong túi nhỏ ăn ngon ngủ kỹ, không giống như ở nhà, ở nhà cô thường xuyên bay tới bay lui, sẽ hoạt động nhiều. Cho nên trong thời gian ngắn mà cô đã mập lên không ít, vòng eo to ra một vòng, đây đúng là sấm sét giữa trời quang.


Ảnh đế đại nhân mỗi ngày làm việc đóng phim, trong thời gian ngắn đã ốm đi không ít. Cô cũng đến đoàn làm phim, nhưng lại càng ngày càng mập, chuyện này, thật sự quá đau lòng.


Quý Hòa Hiện nhìn vào mắt cô, nói: “Không có gì đâu, không nhìn ra.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Chờ đến khi nhìn ra thì cô đã mập thành hình tròn rồi!


Diệp Vấn Vấn tiếp tục u oán nhìn anh, Quý Hòa Hiện suy nghĩ một chút, anh buông kịch bản xuống: “Vậy ngày thường em ít ăn vặt một chút, cố gắng khắc chế một chút?”


“Tôi muốn vận động.” Diệp Vấn Vấn nói: “Lúc anh đóng phim, tôi sẽ lặng lẽ bay ra ngoài.”


Cô nhấc tay: “Tôi đảm bảo sẽ bảo vệ cẩn thận bản thân, không để người ta phát hiện ra tôi.”


Quý Hòa Hiện nghĩ lại, mỗi ngày nhóc con đều chờ trong túi nhỏ, thật sự buồn chết rồi, anh gật đầu đồng ý: “Nhất định phải cẩn thận.”


“Tôi sẽ cẩn thận.”


Quý Hòa Hiện vẫn không yên lòng: “Em đã tính toán thời gian của phấn hoa chưa?”


“Ít nhất có thể bay được hai giờ.” Diệp Vấn Vấn nói: “Tôi bay xung quanh chừng nửa giờ sẽ về.”


Quý Hòa Hiện lại căn dặn mấy lần, cuối cùng dưới sự che chở của anh, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ bay ra ngoài, cô mượn năng lực ngoại giao của mình mà có được hai người bạn.


Một là chim sẻ nhỏ, một là mèo hoang lang thang trong thành phố điện ảnh, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.


Đặc biệt là mèo hoang, tuy rằng không có chủ nhân nhưng ngoại hình rất đáng yêu, nó trà trộn vào những đoàn làm phim, có rất nhiều người cho nó ăn, cứ thế màu lông càng bóng bẩy hơn, cái bụng cũng to gấp ba lần mèo bình thường.


Nó rất thích kể chuyện cho Diệp Vấn Vấn nghe, trong đoàn làm phim có đủ mọi loại chuyện, Diệp Vấn Vấn nghe được rất nhiều chuyện về nghệ nhân từ nó.


—- Vì Quý Hòa Hiện cho nên gần đây cô biết không ít chuyện trong giới giải trí, cũng có thể nghe được một vài minh tinh lớn nổi danh.


Diệp Vấn Vấn nghe bát quái xong không tìm được người chia sẻ, cô không thể làm gì khác hơn là chia sẻ cho Quý Hòa Hiện.






“Thầy Quý anh biết không, cái tên Lê Diệc Tân kia đó, anh ta quá trớn, mượn danh đóng phim rồi này nọ với diễn viên nữ diễn cùng mình, họ còn đi thuê phòng, đến ngày hôm sau mới đi ra.”


Lê Diệc Tân là tiền bối trong vòng, lúc đầu anh ta rất nổi danh, vốn dĩ nên nhân lúc mình nổi nhất mà trèo lên, không ngờ lại đột nhiên kết hôn với một nghệ nhân trong vòng. Sau khi kết hôn vợ chồng ân ái vô cùng, coi vợ là bảo bối mà yêu thương, trên Weibo toàn những tin liên quan đến vợ và con của mình.


Thỉnh thoảng cũng tham gia hoạt động cùng vợ mình, hai người ở chung khiến người bên ngoài ao ước không thôi, anh ta chính là một người đàn ông tốt nổi danh trong giới giải trí, được rất nhiều fans kính yêu.


Nhưng mà một người đàn ông tốt như thế lại lén lút làm bậy với diễn viên đóng cùng phim với mình sau lưng vợ, trong đoàn làm phim đều biết, lại nói giấu giếm thay anh ta, không thì một khi chuyện này lộ ra ánh sáng, bộ phim ấy sẽ xong ngay.


Tuy rằng bây giờ Lê Diệc Tân không nổi tiếng bằng trước đây, nhưng vì anh ta hay cùng vợ mình tham gia những hoạt động trên màn ảnh nhỏ, đặc biệt còn tham gia những tiết mục vợ chồng, giá trị của bản thân còn cao hơn cả trước đây.


Sau khi Quý Hòa Hiện nghe xong, anh không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: “Sao em biết.”


“Kiều Kiều nói cho tôi biết.” Diệp Vấn Vấn giải thích, Kiều Kiều chính là con mèo mập lang thang trong thành phố điện ảnh, mập đến mức không nhúc nhích nổi.


Quý Hòa Hiện bật cười.


Diệp Vấn Vấn thở dài: “Anh nói xem, vợ của anh ta có biết chuyện này không?”


Quý Hòa Hiện không quen bàn tán sau lưng người khác, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng thay người khác của nhóc con thì nói: “Biết cũng sẽ coi như không biết.”


Diệp Vấn Vấn im lặng, cô không hỏi tại sao.


Những đôi vợ chồng dựa vào sự ân ái để hoạt động trước màn ảnh thế này, trong người người trên đời đã nhận định họ là một đôi vợ chồng không thể chia cắt, nếu cắt đứt, chỉ sợ sẽ gây ra sóng lớn mênh mông.


Lấy lợi ích mà nói, tất nhiên cái được không đủ bù cái mất, thà rằng không nên phá còn hơn.


Diệp Vấn Vấn bất tri bất giác nói ra một câu: “Sao đàn ông lại xấu như thế chứ.”


Nói xong, cô chợt cảm thấy không đúng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt “dịu dàng” của Quý Hòa Hiện, cô lập tức bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, ngoại trừ thây Quý anh rồi, tôi thấy thầy Quý chính là người đàn ông tốt, là kiểu tốt nhất tốt nhất ấy.”


“Ồ?” Quý Hòa Hiện cố ý nghiêm mặt: “Vấn Vấn đã gặp qua nhiều người đàn ông rồi à?”


Diệp Vấn Vấn run cánh: “… Cũng không nhiều lắm.”


Cô chột dạ cái gì không biết.


Quý Hòa Hiện không buông tha: “Không nhiều là bao nhiêu?” Vẻ mặt của anh chăm chú, hệt như thật sự phải biết đáp án.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Tôi sai rồi, tôi không nên bát quái với anh, ảnh đế đại nhân, anh vẫn nên tiếp tục xem kịch bản đi!


Ngày thứ hai, nhân lúc Quý Hòa Hiện và diễn viên khác đang diễn, ngay thời khắc đông người Diệp Vấn Vấn lại bay ra ngoài tìm bạn mới quen của mình, kết quả người bạn chim sẻ nhỏ đã bay đi, cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm mèo *Kiều Kiều* mập.


Kiều Kiều ưu nhã liếm lông trên người mình, nhìn thấy Diệp Vấn Vấn bay đến thì nói: “Meo~ mi đừng có bay tới bay lui, ta muốn vồ mi đấy.”


Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là đáp xuống một tảng đá trước mặt nó, Kiều Kiều vẫy đuôi một cái, quét đám cá nhỏ ở đằng sau đến: “Mời mi ăn.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


“Không cần, ta không đói bụng.” Cô xua tay, Kiều Kiều dùng vẻ mặt “vừa nhìn đã biết mi không có lộc ăn” nhìn Diệp Vấn Vấn, sau đó vùi đầu xuống ăn cá nhỏ.


Nó vừa ăn vừa kể chuyện cho Diệp Vấn Vấn nghe tiếp, nó đã rảnh đến mức sắp đau “bi” tới nơi, vừa hay gặp được một người bạn chịu nghe nó kể chuyện, nó không thể bỏ qua.


Nói một hồi, bỗng có âm thanh truyền đến.


“Cậu muốn xin nghỉ? Đang yên đang lành xin nghỉ làm gì thế.” Là giọng của huấn luyện viên Lý.


Tông Việt đi sóng vai cùng anh ta, nói: “Có việc cần về một chuyến, tôi đã nói với đạo diễn rồi, ngày mai đi, hai ngày nữa sẽ về. Lúc tôi không có mặt, toàn bộ huấn luyện của họ đều giao cho cậu.”


“Cậu có thể có chuyện gì…” Huấn luyện viên LÝ bỗng tỉnh ngộ: “Lại là vì người em gái kia của cậu à?”


Tông Việt không phủ nhân.


Huấn luyện viên Lý thở dài: “Người anh em, cậu thành chấp niệm rồi, cô ấy đã chết, cái chết của cô ấy không hề liên quan gì đến cậu, huống hồ hai người chẳng có bất cứ quan hệ gì.”


“Lại nói, là cậu đơn phương coi người ta là em gái, vậy cậu có biết khi cô ấy còn sống, còn nhớ đến người anh trai đã gặp một lần là cậu không?”


Tông Việt trầm mặc.


Tuy rằng Tông Việt không nói, nhưng huấn luyện viên Lý nhiều làm anh em nhiều năm biết anh ta vì cái chết của Diệp Vấn Vấn mà vẫn luôn tự trách, huấn luyện viên Lý thật sự không muốn nhìn thấy anh em nhà mình thương tâm lao lực vì một người không còn, anh ta nói: “Tôi thấy cậu là do bên cạnh không có người chăm sóc, tinh thần không có chỗ dựa, mau nghe lời cô tôi đi, mau chóng tìm một người bạn gái đi.”


Tông Việt biết ý tốt của anh ta, vừa định nói chuyện thì chú ý tới phía trước thềm đá có một con mèo có bộ lông rất đẹp, ánh mắt anh ta hơi ngừng lại, nhấc chân đi tới, huấn luyện viên Lý nói: “Mèo mập thật, chắc chắn rất mềm.”


Nói rồi bắt đầu sờ mó, Kiều Kiều liếc xéo anh ta một cái, cái đuôi vỗ vào cổ tay anh ta một cái không mạnh không nhẹ.


“Ha, còn rất nóng tính nữa.”


Tông Việt không nhúc nhích, tầm mắt anh ta rơi vào cái cổ của con mèo, lớp lông vừa dày vừa mềm ở chỗ đó hơi run run lên, nhưng xung quanh không hề có gió.


Anh ta nhìn đến mức đăm chiêu.


Kiều Kiều “meo” một tiếng: “Nhìn gì thế.” Sau đó nó xoay người, bước từng bước tao nhã rời đi.


“Được rồi, mi có thể ra rồi.” Đợi đến chỗ rẽ, không còn nhìn thấy hai con người kia nữa thì Kiều Kiều ngước cái đầu tròn vo lên.


Chỉ chốc lát sau, đám lông dài ở cổ của nó run run, Diệp Vấn Vấn bay ra, cô bắt đầu hắc xì liên tục, cảm giác như toàn thân mình đều là lông.


Cô sợ Tông Việt nhìn thấy, cho nên dưới tình thế cấp bách cô đã lẫn vào trong đám lông của Kiều Kiều, nhờ đó che lấp thân người mình.


“Ta về trước.” Tâm tình cô có hơi xuống dốc.


Kiều Kiều hừ một tiếng: “Sao thế, vừa đến đã đi rồi, không được về, ta dẫn mi đến một chỗ vui.”


Diệp Vấn Vấn không muốn đi, nhưng bộ móng vuốt của Kiều Kiều vồ tới, trực tiếp vồ được Diệp Vấn Vấn đang không hề phòng bị, nó có chừng mực, không hề khiến Diệp Vấn Vấn bị thương.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Tuy rằng không đau, nhưng cảm giác bị vuốt mèo nắm lấy… Ai thử ai biết!


“Ta đi ta đi! Mi thả ta ra.” Diệp Vấn Vấn giãy dụa nhưng không có kết quả, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận mệnh.


“Vậy mới là chị em tốt chứ.” Kiều Kiều thả cô ra, sau đó dẫn theo Diệp vấn Vấn, quẹo trái bước phải đến bên ngoài một cái cửa sổ.


Diệp Vấn Vấn nhìn xung quanh, xác định nơi này không phải đoàn làm phim [Siêu kế hoạch]


“Mau nhìn, có trò hay kìa.” Kiều Kiều hưng phấn cào móng.


Cùng lúc đó, Diệp Vấn Vấn nghe được từ bên trong vang lên hai giọng nữ:


“… Cô là cái thứ gì, dám cướp đất diễn với tôi?”


“Chị Liễu, chị là nữ chính, sao tôi dám cướp đất diễn của chị chứ, phân đoạn của tôi đều được đạo diễn và biên kịch sắp xếp cả. Tôi vẫn luôn coi chị là thần tượng, sao chị lại có thể nói tôi như thế.”


“Đừng bày ra vẻ mặt đáng thương nữa, tôi nhìn mà buồn nôn. Ở đây không có đàn ông, không ai nuốt nổi dáng vẻ này của cô đâu. Có cướp đất diễn hay không lòng cô tự biết, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên khiêm tốn một chút, không thì tôi có thừa cách khiến cô không sống nổi trong cái vòng này.”


“Chị Liễu, chị là tiền bối, chị không cảm thấy mình nói như thế là quá đáng à? Tôi không biết mình đã đắc tội chị ở đâu, cũng không biêt khi nào chọc chị không vui, nếu chị tức giận thật, vậy tôi xin lỗi chị…”


“Mẹ nó, cái con tiện nhân thích giả làm bạch liên hoa này, xem tôi có xé nát cái miệng thối của cô không.”


Sau đó là một cái tát vang dội.


Diệp Vấn Vấn bay qua dán người vào cửa sổ, nhìn bày trí trong phòng thì có vẻ là phòng hóa trang, bên trong có hai cô gái. Cô gái đối diện với Diệp Vấn Vấn có dung mạo xinh đẹp, đang trở tay tát vào mặt cô gái đứng đối diện mình lần nữa.


Kiều Kiều kích động không thôi, cứ liên tục nhỏ giọng kêu meo meo meo: “Đặc sắc, quá đặc sắc.”


Diệp Vấn Vấn: “….”


Cô gái đứng quay lưng với Diệp Vấn Vấn bụm mặt lảo đảo, hệt như bị đánh cho bối rối, sau đó phản ứng lại, xông lên cấu xé nhau.


Hai cô gái đánh nhau trong phòng hóa trang, cô nắm tóc tôi, tôi bóp mặt cô, tình hình cuộc chiến kịch liệt vô cùng.


Diệp Vấn Vấn: “….”


Kiều Kiều: “Cắn cô ta! Cắn cô ta!”


Đây còn là mèo à, Diệp Vấn Vấn lau mồ hôi, chuẩn bị bay đi, nhưng đúng lúc này, cô gái vẫn luôn đứng quay lưng với cô bị kéo cho nghiêng nửa mặt qua.


Một giây sau, toàn thân Diệp Vấn Vấn cứng lại, cô không thể tin nổi mà nhìn gương mặt sưng đỏ kia.


Trình Viện!


Lại là Trình Viện!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom