• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (3 Viewers)

  • Chương 33+34

Chương 33





Diệp Vấn Vấn cười ngây ngốc, sau đó cười cười, cười không nổi nữa, cô nghe được bên tai mình có những tiếng ồn ào — Họ không chỉ trò chuyện lớn tiếng khi bước vào toilet, thậm chí còn bắt đầu đùa giỡn bên trong.


Diệp Vấn Vấn lo lắng siết chặt nắm đấm, cô nhìn quanh, gương mặt ngơ ngác càng thêm mờ mịt: “Chúng ta đang ở đâu thế?”


Quý Hòa Hiện giơ ngón trỏ đặt bên môi, nhẹ giọng nói: “Toilet.”


Diệp Vấn Vấn trợn mắt lên, học theo anh thấp giọng nói: “Toilet nam?”


Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Quý Hòa Hiện bật cười, anh khẽ cong môi, gật đầu nhẹ một cái.


Diệp Vấn Vấn hít vào một hơi khí lạnh, cô lập tức dùng tay che mắt mình, nói lẩm bẩm. Quý Hòa Hiện muốn nghe rõ xem cô nói gì nên đã đưa cô đến bên tai mình, anh nghe nhóc con đang không ngừng nói: “Phi lễ chớ nhìn phi lễ nhớ mình…”


Lại còn biết phi lễ chớ nhìn, Quý Hòa Hiện không nhịn cười nổi, cũng không làm phiền cô, mặc cho cô nói thầm thì ở đó. Đến khi âm thanh bên ngoài biến mất, anh mới mang Diệp Vấn Vấn ra ngoài.


Diệp Vấn Vấn kéo hai ngón tay ra, muốn nhìn xem toilet nam thế nào, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì cô đã bị Quý Hòa Hiện đưa tới chỗ bồn rửa tay.


Sau một trận dằn vặt, cơn say của Diệp Vấn Vấn đã tan đi một nửa, cô thoáng tỉnh táo, cảm thấy tay và mặt mình nhơm nhớp, rất khó chịu. Thấy vòi nước, cô lập tức nói: “Thầy Quý, tôi muốn rửa mặt.”


Quý Hòa Hiện xé khăn đã thấm ướt đưa cho cô, cô vui vẻ cầm lấy rửa mặt, còn tiện thể chà chà kem trên đầu mình.


Làm xong những thứ này, cô lặng lẽ quan sát Quý Hòa Hiện, vừa nãy.. Cô không làm ra hành động khác người gì đó chứ?


Vừa nhìn, ánh mắt của cô đã đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, cô bỗng như bị điện giật rồi dời mắt đi, bắt đầu hồi tưởng. Nhưng vừa nghĩ thì đầu đã choáng váng, không thể làm gì khác hơn là quyết định từ từ nhớ lại sau.


Ngay dưới ánh nhìn có hơi kinh ngạc của Quý Hòa Hiện, Diệp Vấn Vấn chuẩn xác đáp vào trong túi áo khoác của anh, đẩy bánh bao nhỏ bên trong, co lại thành một nắm.


Quý Hòa Hiện thấy thế, cho rằng cô ngủ cho nên anh nhẹ nhàng vỗ cô ở ngoài túi áo.


Cơ thể của Diệp Vấn Vấn cứng đờ — Nơi ngón tay của Quý Hòa Hiện vỗ vào, vừa hay là bộ phận dưới eo trên chân cô.


Cô cắn một miếng bánh bao nhỏ: Chắc chắn là ảnh đế đại nhân không để ý!


—-


Quý Hòa Hiện đẩy cửa ra, có tiếng trò chuyện vang lên, Quý Hòa Hiện hơi nhíu mày.


Trong phòng ngoại trừ Vu Tinh Ngôn thì còn có thêm một người đàn ông trẻ tuổi, chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, vóc người cao lớn, khuôn mặt khá đẹp trai.


“… Có thể gặp ngài ở đây là vinh hạnh của tôi, không biết có thể…” Tiếng đẩy cửa ra làm cắt ngang giọng của người đàn ông trẻ, anh ta quay đầu lại, thấy là Quý Hòa Hiện thì sắc mặt hơi thay đổi.


Nhưng chỉ hai giây sau đã khôi phục lại như thường, anh ta đứng dậy, dùng một giọng điệu nhiệt tình lại quen thuộc nói: “Anh Quý, thật trùng hợp, anh cũng đến tìm đạo diễn Vu à?”


Diệp Vấn Vấn đang buồn ngủ bỗng bị giọng nói xa lạ làm cho giật mình, cô biết trong phòng chỉ có mỗi Quý Hòa Hiện và Vu Tinh Ngôn, thêm một người nữa là ai?


Quý Hòa Hiện còn chưa nói, Vu Tinh Ngôn đã cười ha hả nói: “Nếu còn không quay lại thì tôi đã bảo trợ lý của cậu vào toilet tìm cậu rồi.”


“Đây là Dương Diệc Luân ở công ty cũ của cậu, chắc không xa lạ gì đâu.” Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn Dương Diệc Luân, nói: “À đúng rồi, vừa nãy cậu định nói gì?”


Tất nhiên Dương Diệc Luân cũng nhận ra được thái độ của Vu Tinh Ngôn đối với anh ta và Quý Hòa Hiện khác nhau.


Quãng thời gian trước có tin tức nói, nói Vu Tinh Ngôn đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, mặc kệ đó có phải là thật hay không, Dương Diệc Luân đều không muốn từ bỏ, ít nhất cũng phải xác định xem là thật hay giả.


Con người Vu Tinh Ngôn, hệt như có ma lực vậy, chỉ cần diễn viên phim anh ta, chắc chắn sẽ nổi tiếng.


Dương Diệc Luân muốn nổi tiếng, muốn trèo lên trên, tất nhiên rất muốn vào được phim của Vu Tinh Ngôn. Nhưng Cao Vũ đã giội cho anh ta một chậu nước lạnh, nói với địa vị hiện giờ của anh ra, cho dù Vu Tinh Ngôn muốn quay phim mới thì cũng không đến lượt anh ta làm nam chính.


Dương Diệc Luân không cam tâm, anh ta đã tốn rất nhiều tâm tư để Cao Vũ đồng ý giúp anh ta, nhưng đã thất bại, ngay cả bóng dáng của Vu Tinh Ngôn cũng chưa thấy được.


Anh ta không hề từ bỏ, quyết định tự mình ra tay, anh ta tin chỉ cần gặp mặt Vu Tinh Ngôn một lần, đối phương sẽ nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.


Vì thế, anh ta đã dựa vào quan hệ, để người ta âm thầm quan sát hành tung của Vu Tinh Ngôn. Trước đây không lâu anh ta đã nhận được tin, nói rằng đêm nay Vu Tinh Ngôn sẽ đến Khánh Viên Xuân một mình.


Đây là cơ hội tốt để gặp Vu Tinh Ngôn, Dương Diệc Luân không quan tâm Vu Tinh Ngôn đi gặp ai, anh ta chỉ cần nắm chắc cơ hội lần này là được.


Nhưng không hiểu sao vận may không tốt, trên đường đến bị kẹt xe. Đến lúc anh ta đến thì Quý Hòa Hiện vừa hay đi vào toilet, Dương Diệc Luân tưởng bữa tiệc của Vu Tinh Ngôn đã kết thúc, có thể vui vẻ giao lưu với anh ta.


Dương Diệc Luân làm bộ vô tình gặp được Vu Tinh Ngôn, phát huy quan hệ xã hội của bản thân mình đến tận cùng. Anh ta tự cảm giác rằng Vu Tinh Ngôn đã rất hài lòng với anh ta, đang lúc muốn tăng thêm chút thì không ngờ Quý Hòa Hiện lại xuất hiện.


Lẽ nào anh cũng đễ tìm đạo diễn Vu để bàn chuyện phim mới?


Nếu là thế… Dương Diệc Luân siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người mình, cố gắng che giấu, trả lời Vu Tinh Ngôn: “Chỉ là có hơi ngạc nhiên thôi, thì ra đạo diễn Vu có hẹn với anh Quý, tôi còn tưởng anh Quý cũng vô tình gặp được đạo diễn Vu như tôi.”


Cho dù trong lòng anh ta đang rất tức giận, nhưng anh ta chẳng hề thể hiện ra mặt, nụ cười trên mặt anh ta cũng càng lúc càng tươi hơn.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Tại sao nghe người này nói chuyện thì cô lại có cảm giác khó chịu thế.


Cho đến cái tên Dương Diệc Luân này, nghe có chút quen tai…


Diệp Vấn Vấn vẫn chưa tỉnh tảo hoàn toàn nên đầu óc có hơi chậm, cô suy nghĩ đến vài giây mới phản ứng được: Không phải Dương Diệc Luân là nghệ sĩ nam quyến rũ người đại diện của ảnh đế đại nhân à.


Sự tò mò của cô nổi lên, cô lặng lẽ giẫm lên bánh bao nhỏ ló đầu ra nhìn, chờ đến khi thấy rõ mặt mũi đối phương thì xì một tiếng đầy ghét bỏ.


Nói về tướng mạo, Dương Diệc Luân cũng được coi là có ngũ quan anh tuấn, nhưng giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ nam anh tuấn, giá trị nhan sắc của anh ta cũng có thể xem là tầm trung.


So sánh với Quý Hòa Hiện, khí chất chênh lệch nhau cả mấy ngàn cây số, cũng chẳng biết Cao Vũ kia vừa ý cái gì của anh ta nữa.


Diệp Vấn Vấn đang dùng lập trường đứng về phía của Quý Hòa Hiện mà suy nghĩ, tính toán rằng có thể hai người kia là rùa nhìn đậu xanh[1], nhìn nhau chướng mắt.


[1] Rùa nhìn đậu xanh: Mắt rùa khi nhìn chằm chằm vào hạt đậu xanh, lúc đó sẽ trở thành “mắt đậu”, tức là mắt không cử động được nữa, nhìn chằm chằm đến mức đờ đẫn. Câu này Vấn Vấn nói Cao Vũ là rùa còn Dương Diệc Luân là đậu xanh.


Vu Tinh Ngôn cười hai tiếng, nói với ý riêng: “Trên đời này nào có nhiều tình cờ như thế.”


Dương Diệc Luân không mời mà đến khiến Vu Tinh Ngôn rất khó chịu, nhưng anh ta cũng biết Dương Diệc Luân và Quý Hòa Hiện có chung người đại diện, dường như quan hệ không tệ lắm — Đây là tin được truyền ra ngoài.


Quý Hòa Hiện không bàn tán người khác sau lưng, cho nên Vu Tinh Ngôn cũng tạm thời không biết mấy trò kia của Dương Diệc Luân.


Nể mặt Quý Hòa Hiện cho nên Vu Tinh Ngôn không hề cản người, cho dù đã lâu không đóng phim, nhưng tài hoa vẫn còn đó, vẫn có thể thành thạo điêu luyện trò chuyện với Dương Diệc Luân.


Vẻ mặt của Dương Diệc Luân thoáng cứng lại, mấy giây sau mới gãi đầu một cái, vờ như mình không nghe hiểu ý của Vu Tinh Ngôn, anh ta cười lúng túng: “Vậy đạo diễn Vu và anh Quý cứ bận việc trước, tôi không làm phiền hai người nữa.”


Sau khi diễn cảnh hậu bối biết lễ nghĩa đến mức hoàn mỹ, Dương Diệc Luân rời khỏi phòng.


Vu Tinh Ngôn nói: “Tên đó bị làm sao thế? Tôi nhớ có mấy lần hoạt động lớn, dường như cậu ta cũng tham gia với cậu đúng không, người đại diện cũ của cậu để cậu ta cọ nhiệt cậu à?”


Quý Hòa Hiện ngồi xuống lần nữa, anh không đáp, phản ứng này của anh như thể ngầm thừa nhận.


Vu Tinh Ngôn cau mày: “Đây không giống tính tình của cậu.”


Cùng là nghệ sĩ dưới tay một người đại diện, nhiệt độ thấp cọ nhiệt độ cao cũng là chuyện thường tình trong vòng.


Thế nhưng, chuyện cọ nhiệt này rất khiến người ta khó chịu, bình thường thì người đại diện đều không để nghệ sĩ của mình làm chuyện này, rất dễ khiến họ bị đen.


Diệp Vấn Vấn cũng rất tò mò, không hiểu nổi ảnh đế đại nhân suy nghĩ thế nào, cô luôn vểnh lỗ tai lên chờ Quý Hòa Hiện giải thích.


Sau này Vu Tinh Ngôn chính là người hợp tác với anh, có một số việc tự nhiên không cần gạt anh ta làm gì, Quý Hòa Hiện trầm ngâm một chút rồi giải thích đơn giản.


Trước đó sỡ dĩ anh không quan tâm đến động tác của Cao Vũ, thậm chí còn có một mảnh lịch sử đen tối kia, là vì, đã lâu trước từng có một bữa tiệc, Cao Vũ là người đại diện nên đã đi cùng với anh, chặn rượu cho anh, cuối cùng uống đến mức xuất huyết dạ dày.


Quý Hòa Hiện không hay uống rượu, nhưng không có nghĩa anh không biết uống. Thật ra anh cũng không cần Cao Vũ chặn rượu cho anh, nhưng kết quả cuối cùng Cao Vũ chặn rượu cho anh là thật, xuất huyết dạ dày cũng là thật.


Nợ ân tình là khó trả nhất, về chuyện này, Quý Hòa Hiện đã như có một cái gai trong tim, sau đó, chỉ cần những chuyện Cao Vũ làm không động đến điểm mấu chốt của anh, anh đều sẽ không để ý.


Sau khi nghe lời giải thích của anh, Vu Tinh Ngôn im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói một câu nửa căn dặn nữa dạy dỗ: “Tiểu Quý, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của cậu, làm người không thể quá nhân hậu được, quá nhận hậu sẽ dễ chịu thiệt, đặc biệt là ở trong vòng này.”


Quý Hòa Hiện nâng ly rượu trên bàn lên, cụng ly với Vu Tinh Ngôn: “Trong lòng tôi hiểu rõ.”


Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm: Anh hiểu rõ chỗ nào.


—-


Trên đường về nhà, Diệp Vấn Vấn ngồi trong túi, cô lập lại cái câu ý vị sâu xa của Vu Tinh Ngôn với Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện uống rượu nên không lái xe, người lái xe là Kiều Hựu Song, thêm một Kiều Hựu Song trong xe, Diệp Vấn Vấn chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong túi.


Nhưng vẫn có thể nhỏ giọng nói chuyện, đến khi Kiều Hựu Song nhìn vào kính chiếu hậu thì cậu ta thấy ông chủ của mình đang cúi đầu, hệt như đang lầm bầm gì đó.


Hình ảnh kia quá quái dị, cậu ta muốn nói nhưng lại không dám nói, miễn cưỡng nhịn đến mức nhăn mặt.


Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ trịnh trọng của nhóc con, anh có hơi buồn cười, không nhịn được duỗi ngón tay ra chọt cô một cái: “Thức khi nào thế?”


— Anh vẫn luôn nghĩ Diệp Vấn Vấn đang nằm ngủ say trong túi mình.


Diệp Vấn Vấn chọt hai ngón tay của mình với nhau, cô nào có thể không biết xấu hổ nói rằng mình vốn không ngủ chứ, cô nói lảng sang chuyện khác, nhắc nhở Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, anh phải chú ý đến cái người họ Dương kia.”


Cô cố gắng nhớ lại những chi tiết nhỏ trong truyện, tìm kiếm xem liệu có phân đoạn nào liên quan đến Dương Diệc Luân hay không.


Cả truyện có hơn một triệu từ, có rất nhiều vai phụ. Tuy Diệp Vấn Vấn đã đọc từ đầu đến cuối truyện, nhưng vì truyện quá dài nên có một số chi tiết cô đã không nhớ rõ nữa, đặc biệt là càng không hề có ấn tượng gì với một vài vai phụ không quan trọng.


Suy nghĩ lần thứ nhất, cô hoàn toàn không hề nhớ ra được, đến khi suy nghĩ lần hai thì mới có chút ấn tượng.


Từ chút ấn tượng ấy, cô lại cẩn thận suy nghĩ tìm tòi trong ký ức mình, cuối cùng cô vẫn tìm được — Trong truyện cũng có phân cảnh của Dương Diệc Luân.


Trong truyện, sau khi nữ chính Bạch Ca ra mắt, đã từng hợp tác với Dương Diệc Luân trong một bộ phim, cũng không lâu sau trên mạng xã hội đã lan truyền tin tức hai người qua lại với nhau. Trong tin tức lan truyền kia không những có đầu có đuôi, còn có cả hình ảnh hai người ôm ấp nhau, rất đáng tin.


Khi đó Quý Hàm Thư đã thích Bạch Ca, cậu ta đã âm thầm hỏi thăm tin tức về Dương Diệc Luân, cuối cùng tẩn cho Dương Diệc Luân một trận.


Lúc đó, trong lúc Bạch Ca say rượu đã vô tình bị nôn, là Dương Diệc Luân cố tình đưa tin lên hotsearch, vì để cọ nhiệt, hơn nữa, Dương Diệc Luân cũng có ý bất chính với cô ta.


Kết hợp với những gì được miêu tả trong truyện, cộng với những hành động trong thực tế của Dương Diệc Luân thì không khó để tưởng tượng được phẩm tính của người này, chín mươi phần trăm là kiểu người có thể làm ra bất cứ chuyện gì để được nổi tiếng.


Đối mặt với kiểu người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình này, nên đề phòng ngay từ đầu. Mà ảnh đế đại nhân lại quá phật tính, dễ chịu thiệt, vì thế Diệp Vấn Vấn không thể không nhắc nhở anh, hy vọng anh sẽ chú ý.


Có câu thà đắc tội với quân tử chứ không đắc tội với tiểu nhân, tiểu nhân khó phòng. Ai biết được sau lưng tiểu nhân kia có cất giấu rắn độc gì đó hay không, có bất ngờ nhào ra cắn người hay không.


Cảm giác mà Dương Diệc Luân cho Diệp Vấn Vấn rất giống với vị viện trưởng luôn tươi cười hiền lành kia, một kẻ nham hiểm, miệng nam mô bụng bồ dao găm.


Cô giương cằm nhìn Quý Hòa Hiện, một mặt ưu sầu thở dài.


“Yên tâm đi.” Quý Hòa Hiện cảm thấy cõi lòng ấm áp, không muốn nói tiếp những chuyện này nữa, nhóc con của anh nên không buồn không lo gì cả.


“Có muốn đến trung tâm mua sắm không?” Anh đề nghị.


Tiếng nói vừa dứt, nhóc con trong túi bỗng sáng mắt lên.


—-


Chiếc xe dừng lại ở một bãi đổ xe ngoài trời của trung tâm mua sắm, Kiều Hựu Song buồn bực, đang yên đang lành, sao ông chủ lại muốn đi mua sắm thế.


Cậu ta lo lắng không yên, không nhịn được lại nói: “Anh Quý, vẫn nên để em đi cho, anh muốn mua gì thì cứ ghi ra, em sẽ mua về nhanh thôi.”


Bên trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, nếu Quý Hòa Hiện bị nhận ra, xung quanh không có vệ sĩ, rất dễ xảy ra chuyện nguy hiểm.


Năm ngoái có tin tức một vị nghệ sĩ lớn một mình ra ngoài mua thức ăn, sau khi bị nhận ra thì đã xảy ra chuyện dẫm đạp. Người nghệ sĩ ấy bị thương, nằm trên giường bệnh nửa tháng trời. Không chỉ có thế, sau khi khỏe lại còn phải bồi thường tiền thuốc men cho người bị dẫm đạp bị thương nữa.


Nói chung rất phiền phức.


Chuyện này sau khi bị truyền ra ngoài, dẫn đến rất nhiều nghệ sĩ không dám tùy tiện đến những nơi đông người. Lo lắng của Kiều Hựu Song từ đấy mà ra, không muốn để Quý Hòa Hiện vào trung tâm mua sắm.


Còn nữa, nếu thật sự muốn đi mua sắm, vậy cũng nên kêu cậu ta đi cùng, nhưng lại một mực không cho phép cậu ta đi theo cùng, nếu cậu ta đi theo, chẳng khác nào một cái bóng đè to tướng hình người cả.


“Anh Quý…”


Quý Hòa Hiện nhìn vào mắt cậu ta, cậu ta thông minh ngậm miệng lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Hòa Hiện đội mũ lên đầu, đẩy cửa xuống xe.


Kiều Hựu Song không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, đã trễ rồi, trong trung tâm mua sắm cũng không còn nhiều người.


Đúng là trong trung tâm mua sắm không có nhiều người, trung tâm mua sắm này mở cửa đến mười một giờ đêm, bây giờ vẫn chưa tới mười giờ nhưng đã có một vài cửa hàng đóng cửa.


Diệp Vấn Vấn không thấy người nào nên to gan thò đầu ra, Quý Hòa Hiện đặt cô lên lòng bàn tay mình, nâng lên bên tai, nghe được giọng điệu vui mừng của cô: “Thầy Quý, anh muốn mua gì thế?”


Quý Hòa Hiện chỉ cười không nói, vài phút sau anh đã đưa Diệp Vấn Vấn đến lầu ba, vào một cửa hàng thủ công mỹ nghệ.


Trong cửa hàng có bày trí rất nhiều căn nhà nhỏ được làm bằng tay, khá giống với căn nhà nhỏ Quý Hào Hiện đã vẽ.


Quý Hòa Hiện cúi đầu nói: “Em thích cái nào?”


Diệp Vấn Vấn: !!!


—-


Tác giả có lời muốn nói:


Ảnh đế đại nhân: Vẽ một, lại mua một, nhóc con có thể ngủ ở cả hai nơi.






Chương 34





Mỗi một căn nhà trên kệ đều có kiểu dáng, phong cách khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau đó là: Đẹp đẽ tinh tế, rất thỏa mãn trái tim thiếu nữ.


Có lẽ là vì đẹp, trong nhà treo rất nhiều đèn nhỏ đầy màu sắc, làm nổi bật sự ảo mộng của căn nhà, gần như khiến Diệp Vấn Vấn nhìn đến sững sờ.


“Đẹp quá đi mất.” Diệp Vấn Vấn không nhịn được cảm thán: “Thầy Quý, anh muốn mua cho tôi một căn à?”


Diệp Vấn Vấn có hơi được yêu thương mà lo sợ, thật sự không ngờ Quý Hòa Hiện còn muốn mua căn nhà nhỏ cho cô. Anh đã vẽ cho cô một căn nhà trong tranh, cô có nơi ở, hoàn toàn không cần mua thêm.


Quý Hòa Hiện nói: “Nếu em không muốn về thế giới trong tranh nghỉ ngơi, em cũng có thể nghỉ ngơi ở bên ngoài. Em có hai nơi ở, có thể tùy tiện lựa chọn.”


Diệp Vấn Vấn ngồi trong lòng bàn tay anh nhìn anh, xong lại cúi đầu, còn xoay người đưa lưng về phía anh.


“Sao thế?” Quý Hòa Hiện nhíu mày.


Diệp Vấn Vấn dụi dụi mắt, xoay người lại, có hơi xấu hổ cười cười: “Không sao.”


Đã rất lâu rồi cô không gặp được người đối xử tốt vô điều kiện với cô như thế.


Tuy bây giờ Quý Hòa Hiện chỉ coi cô như thú cưng mà nuôi, nhưng anh tốt với cô như thế, khiến cô nhận lấy mà lòng đầy bất an, bởi vì cô không có gì để báo đáp lại cho anh.


Hàng lông mi dài đã che đi viền mắt ửng đỏ của cô, trừ phi Quý Hòa Hiện nâng cô đến trước mắt mới có thể phát hiện. Anh vừa muốn nói, bỗng nghe được một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Tiên sinh, những căn phòng búp bê ở đây của chúng tôi đều được chế tác thủ công, đủ mọi loại hình, tất cả đều được chế tác chân thật theo bố trí nhà của con người.”


Là chủ cửa hàng.


Lúc nãy khi Quý Hòa Hiện vào, trong cửa hàng có khách khác nên chủ cửa hàng không sang được.


“Xin hỏi ngài thích phong cách nào?” Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ tuổi, đang nhiệt tình giới thiệu: “Ngài tự mua về trang trí cho nhà mình hay mua tặng cho người bạn nhỏ nào?”


Bình thường người đến cửa hàng xem đều là người lớn đưa theo trẻ con, hoặc là đôi tình nhân trẻ tuổi, rất ít khi thấy có một người đàn ông trẻ tuổi đến một mình.


Vị khách này đội mũ, vành nón được kéo xuống rất thấp, nhất thời chủ cửa hàng không nhìn rõ mặt anh, nhưng luôn cảm thấy khá quen.


Quý Hòa Hiện không chút biến sắc hơi co ngón tay lại, anh nói với chủ cửa hàng: “Để tôi xem trước đã.”


Lúc anh nói chuyện có ngẩng đầu lên, chủ cửa hàng bỗng trợn tròn mắt, thấy Quý Hòa Hiện đã xoay người thì cô ta chỉ đành ngất ngất ngây ngây quay lại quầy thu ngân.


Có rất nhiều khách hàng lúc chọn đồ không thích có nhân viên hoặc chủ cửa hàng đi theo, cô ta hiểu chuyện này.


Thế nhưng vị khách này không giống!!!


Chủ cửa hàng lui về quầy thu ngân rồi kích động cầm điện thoại lên, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Quý Hòa Hiện vài giây, sau đó cô ta gửi một tin wechat cho bạn của mình.


Chủ quán: “Ôi mẹ ơi! Quý Hòa Hiện đang ở trong cửa hàng của tớ!!”


Người bạn kia trả lời lại rất nhanh: “??? Chị em, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung. Cậu chắc chắn mình không nhìn lầm đấy chứ?”


Chủ cửa hàng hưng phấn điên cuồng bấm màn hình, hận không thể để mình mọc ra thêm cái tay nữa: “Chính xác một trăm phần trăm, nếu có sai, tớ sẽ cắt đầu mình xuống cho cậu làm bóng để đá!”


Sau đó cô ta giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh sau lưng Quý Hòa Hiện, rồi gửi đi.


Bạn: “Chỉ một bóng lưng mà thôi, sao có thể xác định là Quý Hòa Hiện được.”


Chủ cửa hàng: “Đúng là anh ấy, trăm phần trăm là anh ấy. Nam thần của tớ xuất hiện trong cửa hàng của tớ, hơn nữa anh ấy còn đang xem mấy ngôi nhà búp bê thủ công nữa, cậu nói xem anh ấy mua cho ai thế?”


Bạn: “Chắc chắn là mua cho nhóc con trong nhà rồi.”


Chủ cửa hàng: “Lỡ không phải, là mua cho bạn gái thì sao? Nam thần của tớ có bạn gái, trái tim tớ đau quá đi mất.”


Bạn: “….”


Bạn: “Cậu nghĩ nhiều thế làm gì? Chụp chính diện đi, tớ muốn nhìn chính diện.”


….


“Thầy Quý, anh không sợ bị nhận ra à?” Diệp Vấn Vấn bỗng tò mò, trong suy nghĩ của cô, minh tinh đi tới chỗ nào đều bị một được người vây lấy, sau đó fans ở bên ngoài sẽ điên cuồng gào thét lên.


“Nghệ sĩ bị nhận ra là chuyện rất bình thường, không có gì đáng sợ.” Quý Hòa Hiện thờ ơ nói: “Chọn đi.”


Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn ồ một tiếng, quay đầu tiếp tục xem nhà, trên kệ có rất nhiều nhà, cô xem đến mức hoa cả mắt.


Mỗi một căn nhà nhỏ đều có dán nhãn mác, có viết giá, ban đầu Diệp Vấn Vấn không để ý, mãi đến khi cô nhìn thấy có một căn nhà nhỏ hai tầng có giá hơn hai ngàn tệ.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Chỉ một căn nhà nhỏ như thế lại đắt thế này, cướp tiền à.


“Thầy Quý, tôi không muốn mua.” Diệp Vấn Vấn cố gắng thu hồi ánh mắt của mình, những căn nhà nhỏ trước mắt bỗng không còn xinh đẹp nữa mà chợt hóa thành một đống tiền: “Tôi ở trong tranh là được rồi.”


Tốn tiền chết mất.


Đối với Diệp Vấn Vấn mà nói, hai ngàn tệ là một khoản tiền kếch xù, tuy rằng theo như thân phận hiện tại của ảnh đế đại nhân thì, hai ngàn tệ này không đáng là gì. Nhưng đó là tiền của anh, không phải của cô, cô không thể vì thế mà yên tâm thoải mái nhận lấy được.


Quý Hòa Hiện hơi nhướng mày, vừa nãy rõ ràng thấy nhóc con rất vui vẻ, đôi mắt nhìn những căn nhà nhỏ này như sáng lên mà, sao lại biến thành không muốn mua thế?


Ánh mắt anh quét một vòng trên kệ hàng, cuối cùng dừng lại ngay chỗ nhãn mác, trong lòng anh hiện lên một suy nghĩ: Lẽ nào nhóc con cảm thấy quá đắt, cho nên mới không muốn mua?”


Quý Hòa Hiện trầm ngâm chốc lát, nói: “Vấn Vấn, không mua cũng được, vậy tôi mua vật liệu rồi tự làm một căn, chỉ là hơi tốn thời gian mà thôi.”


Anh dừng một chút rồi lại bổ sung: “Thế cũng được, rèn luyện tay nghề thủ công cho tôi cũng tốt.”


Diệp Vấn Vấn trợn tròn mắt, đối với Quý Hòa Hiện mà nói, chắc chắn thời gian còn quan trọng hơn cả tiền tài. Hơn nữa, ảnh đế đại nhân đã tốn mấy tiếng đồng hồ vẽ nhà cho cô, sao cô còn có thể để anh tốn thời gian làm một căn nhà nữa cho cô chứ.


“Cái đó.. Vẫn nên mua đi.” Diệp Vấn Vấn thỏa hiệp, chọn một căn nhà rẻ nhất.


Quý Hòa Hiện mỉm cười.


Quả nhiên, nhóc con thấy quá đắt mới không muốn mua.


Anh nói một câu: “Vấn Vấn, tôi không nghèo.”


Diệp Vấn Vấn không nghe, toàn bộ sự chú ý của cô đều đang đặt ở chỗ tìm một căn nhà rẻ nhất. Đôi mắt nhỏ căng ra nhìn, cuối cùng cô cũng tìm được.


Căn nhà nhỏ kia chỉ có giá mấy trăm, là căn rẻ nhất trong những căn ở đây. Căn nhà nhỏ này ở một mình cũng rất đẹp, nhưng nếu so với những căn bên cạnh thì đó chính là sự chênh lệch của nhà nghèo và hoàng cung.


“Tôi muốn căn này, được không?” Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu nhìn Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn, anh không trả lời cô mà xoay chân đi tới trước một căn nhà ba tầng xa hoa khác.


Đây chính là căn nhà mà anh vừa liếc mắt đã để ý, nhưng là nhà của nhóc con ở, tất nhiên sẽ lấy việc nhóc con thích làm đầu.


Bây giờ, vẫn nên nghe anh vậy.


Anh không hỏi ý kiến của Diệp vấn Vấn, anh quay đầu lại nhìn chủ cửa hàng đang nói chuyện với bạn quên trời quên đất, nói: “Làm phiền gói căn nhà này lại cho tôi.”


Diệp Vấn Vấn hoảng rồi: “Thầy Quý…”


Diệp Vấn Vấn thấy chủ cửa hàng đi tới nên chỉ đành ngậm miệng lại, cô núp trong lòng bàn tay của Quý Hòa Hiện, nhớ lại căn nhà mà Quý Hòa Hiện vừa ý. Không thể không thừa nhận, nhìn từ ngoài vào thì căn nhà này còn đẹp và sang trọng hơn cả căn nhà do anh vẽ.


Vấn đề là, nó quá đắt, còn đắt hơn cả căn nhà giá hai ngàn tệ cô đã xem.


Diệp Vấn Vấn gấp đến mức cào cào lòng bàn tay Quý Hòa Hiện, anh khẽ giạt giật ngón tay, bỏ cô vào trong túi.


“Anh Hiện, cửa hàng chúng em đang có chương trình giảm giá, bớt tám phần trăm đấy.” Chủ cửa hàng vui vẻ chạy tới, tới gần lại không dám nhìn Quý Hòa Hiện.


Bình thường thì fans đều gọi Quý Hòa Hiện là anh Hiện, một tiếng “anh Hiện” đã làm lộ thân phận fans của cô ta.


“Trong cửa hàng có rất nhiều búp bê, có thể đặt chúng với căn nhà nhỏ này, rất hợp để tặng cho nhóc con ở nhà.”


Quý Hòa Hiện cũng không bất ngờ khi bị nhận ra, anh lắc đầu nói: “Không cần đâu.”


Trên mặt chủ cửa hàng hiện lên chút tiếc nuối, vốn là một cô chủ khôn khéo, khi đối mặt với thần tượng lại chẳng dùng được miệng lưỡi khôn khéo của mình. Cô ta chỉ đành cầm đồ đi đóng gói, trong khi ấy còn thỉnh thoảng nhìn Quý Hòa Hiện.


Sau khi thanh toán xong, Quý Hòa Hiện cầm lấy chiếc hộp được đóng gói xinh đẹp rồi gật đầu với chủ cửa hàng, sau đó xoay người đi.


Quá đẹp trai, nội tâm của chủ cửa hàng kích động không thôi, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Quý Hòa Hiện, bỗng nhớ ra gì đó.


“Anh Hiện chờ đã.” Cô ta cầm lấy một cái hộp nhỏ trên kệ hàng, đuổi theo đưa cho Quý Hòa Hiện: “Đây là quà tặng kèm.”


“Cảm ơn.”


“Không có gì ạ, vốn nên mà.”


Chờ đến khi Quý Hòa Hiện rời đi, bạn cô điên cuồng gửi wechat cho cô, hỏi cô có xin chữ ký hay chụp ảnh chung không, chủ cửa hàng ngơ ngác: Mịa, tớ quên rồi!





“Thầy Quý, cô chủ vừa nãy là fans của anh à?” Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy chủ cửa hàng hơi nhiệt tình, có hơi nghi ngờ.


Quý Hòa Hiện gật đầu, anh nghe nhóc con “oa” một tiếng, không nhịn được chọt cô: “Em còn biết fans à, giỏi thật đấy.”


Diệp Vấn Vấn khá xấu hổ khi được khen, cô vội cúi đầu, không nhìn thấy ý cười lan trên mặt Quý Hòa Hiện.


Diệp Vấn Vấn nghĩ đến việc Quý Hòa Hiện có nhiền fans như thế thì bỗng cảm thấy có mấy phần tự hào và vui mừng, cô là do ảnh đế đại nhân tạo ra, nếu không cô đã không sống được rồi.


Muốn nói giỏi, vẫn là ảnh đế đại nhân giỏi, quả nhiên không hổ là ông lớn mà.


Cô liếc mắt nhìn chiếc hộp Quý Hòa Hiện đang cầm, nhớ đến chính sự, bây giờ nhà đã mua, tiền cũng đã tiêu, cô nên nghĩ cách phải làm thế nào để báo đáp lại anh.


Ngay khi về đến nhà, Diệp Vấn Vấn lập tức bay vào thế giới trong tranh.


Cô có cánh, tốc độ bay rất nhanh, Quý Hòa Hiện hoàn toàn không đuổi kịp. Chờ đến khi anh đặt hộp xuống, đi vào phòng ngủ thì đã thấy tinh linh hoa trong tranh đang cùng ngọn cỏ hái nho.


Sau đó, nhóc con hự hự kéo nho bay ra ngoài.


Quý Hòa Hiện cuống quít đón được cô, nhìn vẻ mặt vất vả của cô, hàng mày anh bỗng nhíu lại.


Anh vẫn còn chưa chạm vào trái nho trên khay trà, bây giờ cuối cùng anh cũng biết nhóc con vận chuyển trái nho đến bàn trà bằng cách nào, đồng thời cũng biết tại sao nhóc con lại ngủ trong hộp giấy.


Anh vẽ căn nhà nhỏ, cô bèn đưa cho anh một trái nho.


Bây giờ anh mua một căn nhà nhỏ, cô lại đưa cho anh thêm một trái nho.


Cho dù cô rất vất vả và rất mệt, nhưng cô vẫn muốn làm, trời sinh cô đã hiểu được “đáp lễ, có qua mà không có lại là bất lịch sự”, đây là một phẩm chất tốt, nhưng nhìn cơ thể bé nhỏ của cô, anh lại tình nguyện rằng cô không cần hiểu gì cả.


Quý Hòa Hiện không nhịn được nhìn tay mình, cuối cùng anh sáng tạo ra được một nhóc con hiểu chuyện, tri kỷ đến mức khiến người ta đau lòng.


Diệp Vấn Vấn không hề chú ý đến vẻ mặt khác lạ của Quý Hòa Hiện, nhìn thấy trái nho trong tay ảnh đế đại nhân, cô rất có cảm giác thành công.


Có ảnh đế đại nhân giúp đỡ, cô chỉ phí chút công sức đã đưa được trái nho đến tay anh.


“Anh Quý, anh có thể vẽ những quả dâu tây, việt quất nho nhỏ nào đó, những thứ này tôi đều có thể di chuyển chúng được, tôi có thể đưa ra ngoài cho anh ăn.”


Tuy rằng những loại trái cây này cần Quý Hòa Hiện vẽ ra, nhưng ít nhất cô đã di chuyển chúng từ trong tranh ra ngoài, đã bỏ sức lao động của chính mình.


“Được.” Quý Hòa Hiện đối diện với đôi mắt long lanh của nhóc con, anh gật đầu đồng ý.


Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy chỉ một quả nho còn chưa đủ, cô suy nghĩ một chút: “Thầy Quý, anh chờ tôi một chút.”


Cô quay lại thế giới trong tranh.


Quý Hòa Hiện nói: “Không cần đưa thêm nho.”


Diệp Vấn Vấn chui đầu ra, tạo thành hình ảnh đầu ở ngoài tranh, người ở trong tranh đầy kỳ quái, cô thè lưỡi với anh: “Không phải nho.”


Quý Hòa Hiện đưa tay chạm đến ranh giới kia, với anh mà nói, nó vẫn chỉ là giấy vẽ, không thể xuyên qua được.


Diệp Vấn Vấn đi vào nhà bếp tìm một cái chậu múc nước, cô kéo nó lên lầu, múc một chậu nước trái cây đầy tràn.


Một mình cô không đẩy được, phải gọi ngọn cỏ đến giúp sức, Cùng đẩy chậu nước đến biên giới tầng lầu, cũng chính là mặt giấy mà Quý Hòa Hiện có thể nhìn thấy.


Cô phất tay ra hiệu Quý Hòa Hiện đưa tay tới đón lấy.


Mặc dù trước đó Quý Hòa Hiện không biết Diệp Vấn Vấn muốn làm gì, nhưng bây giờ đã biết, anh duỗi tay tới phối hợp với cô: Diệp Vấn Vấn trong tranh đẩy chậu nước ra khỏi mặt giấy vẽ, Quý Hòa Hiện nhanh chóng tiếp được chậu nước.


Trong mắt Diệp Vấn Vấn, thì đây chính là một chậu nước.


Mà, trong mắt Quý Hòa Hiện, đây chỉ là một nắp nước.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Quý Hòa Hiện: “…”


Anh nhìn nắp nước mà Diệp Vấn Vấn lao lực đẩy ra, bên trong có chất lỏng màu vàng, một người thông minh như anh, nhất thời cũng không đoán ra được đây là gì.


Diệp Vấn Vấn tự an ủi mình, ít nhất nó cũng có kích thước bằng cái nắp chai, cô bay ra ngoài: “Thầy Quý, đây là nước trái cây do trái nho anh vẽ ra biến thành. Mỗi một trái nho đều có mùi vị khác nhau, chúng rơi vào trong hồ nước, sẽ hóa thành nước trái cây.”


Ảnh đế đại nhân đã có thể tiếp thu được cô sống, với anh mà nói, chuyện trái nho mình vẽ ra rơi vào trong nước biến thành nước trái cây, chắc hẳn cũng là chuyện bình thường.


“Đây là vị của trái cam, anh thử đi.”


Cô liếc nhìn cái “nắp chai”, sờ sờ mũi: “Chỉ là hơi ít chút.”


Trong đầu cô bỗng lóe lên linh quang: “Anh có thể cầm một cái ly ở ngoài đây, tôi chạy nhiều thêm vài chuyến là có thể đổ đầy ly rồi.”


Lời này của cô rất chột dạ, tuy rằng dung tích của cái chậu này lớn hơn cái nồi nhiều, nhưng nếu để đựng đầy một ly, ít nhất cô phải chạy mấy chục chuyến. Trong lúc đó ảnh đế đại nhân vẫn đứng trước tranh, giơ cái ly dán vào trong mặt tranh, hình ảnh đó…. Cô không chê phiền, ảnh đế đại nhân cũng sẽ phiền.


Trên trán nhóc con rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng cô không hề biết. Cô vừa về đã chạy vào trong tranh bận bịu, ngay cả nhà vừa mua cũng không nhìn.


Quý Hòa Hiện thầm thở dài một hơi, anh cẩn thận bưng nắp nước lên, uống thử nước cam bên trong.


“Thế nào?” Ngay cả cô cũng cảm thấy nước trái cây trong tranh ngon hơn hẳn nước trái cây ở bên ngoài, nhưng không biết có phải do tâm lý tác động không, hoặc là do cô làm tinh linh hoa nên sản sinh ảo giác.


Quý Hòa Hiện ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ của nhóc con, anh khẽ cong môi, nói: “Rất ngọt, cảm ơn Vấn Vấn.”


Diệp Vấn Vấn xấu hổ: “Đều là công của anh, còn có vị khác nữa, tôi lại đi lấy cho anh.”


“Vấn Vấn.” Quý Hòa Hiện ngăn cô lại: “Em chưa hề nghĩ đến việc để tôi vẽ một cái máy bơm nước à?”


Quý Hòa Hiện khiến Diệp Vấn Vấn sững sờ ngay giữa không trung.


Quý Hòa Hiện mỉm cười, nói: “Em muốn cho tôi uống nước trái cây bên trong, không cần phải phiền phức chạy tới chạy lui như thế. Tôi vẽ một cái máy bơm nước có ống nối, em cứ đưa ống ra, mở máy, thì nước trái cây trong ao sẽ được rút ra, thế này không phải tôi uống được nhiều hơn à?”


Diệp Vấn Vấn ngây người trừng mắt nhìn.


Quý Hòa Hiện nghiêng đầu cười nhẹ, lúc quay lại thì vẻ mặt đã như bình thường: “Tôi biết Vấn Vấn rất thông minh, chỉ là nhất thời không nghĩ ra thôi.”


Diệp Vấn Vấn yên lặng nhìn anh, lời nói của anh đã mở ra một thế giới mới cho cô.


Một lát sau, ánh mắt cô sáng lên, nói: “Thầy Quý, không thì anh vẽ cho tôi một cái máy bắn đá đi, như vậy tôi có thể ném hoa quả bên trong ra ngoài rồi.”


“Anh muốn ăn gì, dù anh vẽ lớn thế nào tôi cũng có thể ném ra được cho anh!”


Cô càng nói càng hưng phấn, nếu là vậy, cô sẽ có thể có nhiều lựa chọn báo đáp ảnh đế đại nhân hơn. Quý Hòa Hiện bỗng cắt lời cô: “Vấn Vấn, em biết dùng máy bắn đá không?”


“…” Diệp Vấn Vấn thành thật lắc đầu.


“Cho dù em biết dùng, nhưng nếu tôi vẽ theo tỉ lệ hoa quả thì không thể vẽ máy bắn đá quá nhỏ được, mà em…” Anh nhìn cô bằng một ánh mắt bày tỏ.


Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn chính mình, cô im lặng.


Nếu vẽ máy bắn đá lớn, cô làm sao có thể dùng nó được, còn nếu vẽ nhỏ… Chẳng lẽ cô dùng máy bắn đá nhỏ bắn đậu xanh cho ảnh đế đại nhân à?


Quý Hòa Hiện vươn tay trái ra, Diệp Vấn Vấn bay qua, anh nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em muốn về trong tranh tắm rửa hay là ở đây?”


Tất nhiên là ở thế giới trong tranh rồi, trong phòng tắm có nhiều đồ dùng.


“Ở đây tôi còn nửa cốc sữa bò, em có thể tắm sữa bò.”


Diệp Vấn Vấn nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi tắm ở đây.”


Quý Hòa Hiện mỉm cười, anh chuẩn bị hai cái cốc, một cốc đựng nước nóng, một cốc đựng sữa bò được hâm nóng, rồi đi vào phòng tắm.


Diệp Vấn Vấn mang những đồ dùng tắm rửa của mình từ thế giới trong tranh vào phòng tắm.


“Cứ tắm từ từ, không vội, có chuyện gì thì gọi tôi.”


Anh đi ra khỏi phòng tắm, khép hờ cửa lại. Diệp Vấn Vấn đợi đến khi không còn thấy bóng người của ảnh đế đại nhân nữa mới hạnh phúc đi quanh cốc sữa bò, cô không đi vào cốc sữa ngay, mà đầu tiên vốc vài vốc sữa lên uống.


Một hồi lâu sau mới kiềm chế lại tâm trạng đang nhảy nhót của mình, cô bắt đầu tắm sữa bò, mấy phút sau, ngoài cửa phòng tắm vang lên âm thanh: “Vấn Vấn, có muốn cánh hoa không?”


Diệp Vấn Vấn trả lời không chút suy nghĩ: “Muốn.”


Diệp Vấn Vấn: “Vậy tôi vào nhé.”


“Đừng…” Cô còn chưa mở miệng nói hết thì cánh cửa phòng tắm đang khép hờ đã được mở ra, Quý Hòa Hiện đi vào, Diệp Vấn Vấn vội vàng rụt người xuống mặt sữa, xác nhận mình không bị thấy gì hết mới thở phào nhẹ nhõm.


Quý Hòa Hiện cầm theo một ít cánh hoa vụn, đây là anh vừa ra ngoài hái vào, anh bỏ hết cánh hoa vào trong cốc sữa.


Diệp Vấn Vấn hận không thể vùi đầu mình vào trong sữa.


Quý Hòa Hiện thấy cô đỏ bừng hai má thì có hơi ngẩn ra, anh chợt phản ứng lại, nhóc con đang thẹn thùng.


Anh ho nhẹ một tiếng: “Tôi đi đây.”


Lúc đi, anh còn tiện tay cầm theo chiếc váy Diệp Vấn Vấn đã thay ra, đi tới phòng tắm trong phòng khách, chuẩn bị giặt sạch đồ của Diệp Vấn Vấn.


Đây là lần đầu tiên anh giặt quần áo nhỏ như thế, anh giặt rất cẩn thận.


Mấy giây sau, anh nhìn chiếc váy nhỏ bị dòng nước cuốn đi không kịp nhặt lại, Quý Hòa Hiện: “…”


Đúng là sợ gì gặp đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom