Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
"Em đấy, sau này không được phép tới chỗ thế này nữa." Tông Việt hết cách, anh ta giơ tay xoa đầu cô.
Anh ta dừng một chút, chợt nhớ trước đây cô chưa từng đến nơi nào cả, có lẽ là vì tò mò cho nên nói thêm một câu: "Cho dù muốn đến chơi thật thì cũng không được đến một mình, trong quán bar có đủ loại người, người nào tốt người nào xấu khó mà phân biệt được, một khi trúng chiêu, hậu quả khó mà lường được, biết không hả."
Diệp Vấn Vấn ngoại trừ gật đầu vẫn chỉ gật đầu, cô lắc nhẹ tay anh ta: "Vậy anh còn nói cho thầy Quý không?"
Tông Việt dở khóc dở cười, cố ý nói: "Không nghe lời anh sẽ nói cho cậu ta biết."
Diệp Vấn Vấn chỉ thiếu nhấc tay lên thề: "Em đảm bảo sẽ nghe lời."
Một lát sau, Diệp Vấn Vấn bỗng nhớ ra, cô nói: "Sao anh lại đến sớm thế, còn không nói với em nữa."
Tông Việt: "Có người bạn gọi anh đến phỏng vấn, cho nên anh đến sớm hơn."
Diệp Vấn Vấn tò mò: "Phỏng vấn gì thế?"
Tông Việt: "..."
Diệp Vấn Vấn: "?"
Tông Việt: "... Bán bảo hiểm."
"Phụt.."
Diệp Vấn Vấn không muốn cười, thế nhưng nghe giọng điệu cùng vẻ mặt của Tông Việt, thật sự khiến người ta muốn nhịn cười cũng không nhịn nổi.
Vốn theo như kế hoạch của Tông Việt thì là chín giờ sáng ngày mai mới lên máy bay, khi bạn của anh ta biết anh ta định đến Bắc Kinh thì đã nhiệt tình để cử một công việc cho anh ta.
Nói Tông Việt rất hợp làm công việc này, bây giờ đã không còn trong quân đội nữa, trước đây ngày ngày trong quân đội huấn luyện cực khổ gần chết, bây giờ cũng nên vào văn phòng tận hưởng cuộc sống một chút.
Người bạn này trước đây làm binh đầu cùng Tông Việt, xuất ngũ từ rất sớm. Vừa hay Tông Việt chưa nghĩ mình sẽ làm gì, cho nên nghe bạn đề cử công việc như thế, nghĩ mình đến sớm một ngày cũng không sao.
Anh ta hỏi bạn mình công việc cụ thể làm gì, bạn anh ta nói ngồi trong nhà, gió thổi không tới, mưa xuống không dính, mỗi ngày chỉ cần gọi điện thoại mà thôi.
Cho nên Tông Việt đã đến ngay, bạn anh ta tiếp đón anh ta rất nhiệt tình, cũng không lâu sau đã bắt đầu phỏng vấn.
Cái gọi là mỗi ngày gọi điện thoại kia chính là một bảng danh sách số điện thoại, cứ liên tục gọi cho những số đó hỏi họ có mua bảo hiểm không... Lương thử việc ba nghìn tệ.
Bạn của anh ta nói rằng: "Cậu đừng có ghét bỏ công việc này, cậu thấy người trong khu này nhiệt tình thế nào không. Cái người bên kia kìa, cô ta gặp được một người nước ngoài, cô ta lại biết tiếng Anh cho nên đã khiến người nước ngoài kia bỏ một khoản tiền chừng này mua bảo hiểm đấy."
Người bạn ấy dựng ba ngón tay lên, ánh mắt sáng ngời.
"Hơn nữa cái này còn được hưởng phần trăm nữa, chỉ cần cậu bán được nhiều thì tiền lương cũng sẽ nhiều. Chúng ta là chiến hữu, tôi cũng chẳng muốn giấu cậu làm gì, lương của tôi mỗi tháng chừng mười ba nghìn tệ. Có khi bán được nhiều, tiền lương lên đến hai, ba mươi nghìn đấy, vì thế cậu đừng có ghét bỏ."
"Chúng ta làm lính, không có gì là thành thạo một nghề cả, cậu suy nghĩ về tiền lương này một chút đi, tuy rằng không đủ mua nhà cưới vợ, nhưng cũng có thể được coi là một khởi đầu tốt đấy. Chỉ cần cậu đến, tôi dẫn dắt cậu, đảm bảo không đến ba tháng tiền lương của cậu sẽ giống tôi."
"Còn nữa, tiền lương này cao hơn bảo vệ nhiều, anh em, cậu suy nghĩ đi."
Tông Việt bèn thử, sau đó im lặng.
Cuối cùng bạn anh ta đưa anh ta ra khỏi công ty, vỗ vỗ vai anh ta: "Ừm.. Sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại."
Tông Việt chuẩn bị về phòng thuê của mình trước, lại từ từ tìm việc sau.
Anh ta đã lên mạng tìm phòng bằng trang web chuyên cho thuê phòng, bỏ chút thời gian chọn một phòng đơn, sau đó anh ta sang xem hoàn cảnh thế nào, thấy cũng không tệ cho nên đã quyết định ở lại.
Tông Việt có một thói quen là, đến một nơi xa lạ, anh ta đi thăm dò rõ ràng tình huống quanh đó vài kilomet. Vừa hay trời cũng đã tối, anh ta ra ngoài tìm một quán cơm ăn cơm tối, sau khi ăn xong bèn đi dạo xung quanh để làm quen với địa hình.
Vừa đi một hồi, vừa hay nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đang bị một đám lưu manh vây quanh.
Ban đầu anh ta còn nghĩ mình đã nhìn lầm.
Với sự hiểu biết của anh ta về Diệp Vấn Vấn, sao nhóc con có thể đến chỗ thế này được chứ, nhưng kết quả lại bị làm mất mặt.
Không phải Diệp Vấn Vấn thì là ai?!
....
Diệp Vấn Vấn biết Tông Việt đã thuê nhà, cho nên không nhịn được hỏi: "Thuê ở đâu thế? Em có thể đi xem thử không?"
Gương mặt Tông Việt lộ vẻ chần chờ, Diệp Vấn Vấn nói: "Không được ạ?"
Cũng không phải không được, chỉ là... Tông Việt nói: "Anh thuê chung với người khác."
Diệp Vấn Vấn nhíu mày: "Vậy em càng phải tới hơn."
Cô đến để xem hoàn cảnh thế nào.
Tông Việt không nỡ từ chối cô, anh ta chỉ đánh đồng ý.
Nơi Tông Việt thuê nằm trong một con hẻm, là một con hẻm vừa dài vừa nhỏ. Từ đầu hẻm đi vào, ở hai bên con hẻm là đủ loại cửa hàng.. Cửa hàng đồ ăn nhanh, cửa hàng dụng cụ sửa chữa, tiệm uốn tóc này nọ, cái gì cũng có bán cả.
Trời lạnh, đại đa số cửa hàng đều đóng chặt cửa, chỉ có ánh đèn lộ ra chiếu rọi đầu hẻm vừa âm u vừa chật hẹp mà thôi.
Đi ngang qua một quán thịt nướng nhỏ, chủ quán là hai vợ chồng già, tuổi tác rất lớn rồi, quán không có khách cho nên hai người rúc vào một chỗ nói chuyện phiếm với nhau. Họ dùng khẩu âm của quê hương mình, nói cười ha ha, có thể thấy tâm tình rất tốt.
"Muốn ăn à?" Tông Việt thấy Diệp Vấn Vấn nhìn vào quán thịt nướng nên bèn dừng bước, không biết anh ta nhớ đến gì nên đổi chủ đề: "Đã từng ăn rồi chứ?"
Diệp Vấn Vấn chậm rãi lắc đầu, đúng là cô chưa từng ăn thịt nướng.
Trước đây không có cơ hội ăn, bây giờ Quý Hòa Hiện không cho phép cô ăn, bởi vì không tốt cho sức khỏe.
Tông Việt hiểu rõ, anh ta đi tới chọn chút thịt và rau củ.
Hai ông bà cụ thấy có khách đến nên nhiệt tình tiếp đón.
"Ăn cay không?"
"Hơi cay."
"Được."
Chỉ một lát sau mùi thơm nức mũi đã bay đến, Diệp Vấn Vấn nuốt nước bọt cái ực. Tông Việt quay đầu lại nhìn dáng vẻ thèm ăn của cô mà lòng thấy buồn cười: "Mua cho em nếm thử thôi, nhưng sau này không được ăn nhiều đấy."
Xúc xích được nướng chín trước, Tông Việt đưa một cái cho cô, nhẹ giọng nói: "Ăn không được thì đừng ăn."
Cũng không biết tinh linh hoa có ăn được mấy thực phẩm nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe này không.
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, cô cắn một miếng, hạnh phúc đến mức nheo hai mắt lại. Rắn trắng không kiềm chế nổi nữa, nó ngẩng lên vặn vẹo trong túi sách muốn chui ra ngoài.
Nó cũng ngửi được mùi hương mê người đấy được không hả!!!
Diệp Vấn Vấn không để ý đến nó.
Sau khi gói đồ nướng nóng hổi lại xong, Tông Việt tiện thể mua hai chai bia cho mình và trà sữa cho Diệp Vấn Vấn. Hai người đi hết hẻm nhỏ rồi quẹo trái, đó là một khu dân cư.
Đến nơi này, người chung quanh bắt đầu nhiều hơn, ở cách đó không xa là một khu chợ nhỏ bán thức ăn, lúc này đang có không ít người già đang đứng mua đồ giá rẻ bên đường.
Khu dân cư này rất cũ nát, chỗ nào cũng là những căn nhà cũ, cao thấp không đều nhau đứng lặng lẽ. Bên ngoài không hề được lót gạch men, trên tường lại dán đầy những tấm quảng cáo nhỏ, có nhiều chỗ đọng nước, một mùi hôi thối lan tỏa khắp nơi.
Diệp Vấn Vấn có khứu giác rất nhạy, cô bị cái mùi này xộc vào mũi khiến đầu óc choáng váng. Cô đáng giá nơi này một vòng, chỉ nhìn hoàn cảnh bên ngoài thôi đã có thể suy đoán ra được hoàn cảnh bên trong rồi.
Cô nhíu chặt mày --- Không phải cô ghét bỏ nơi này, mà là sao có thể để Tông Việt ở lại cái nơi thế này!
Khác biệt một trời một vực với vị trí biệt thự của Quý Hòa Hiện.
"Ở tầng năm." Dứt lời, từ trong một cánh cửa có một đứa bé chạy vụt ra, nương theo tiếng khóc thê thảm của đứa bé là tiếng gào hùng hậu: "Thằng oắt con, mày đứng lại đó cho ông!"
Một người đàn ông giơ roi lao ra, dáng vẻ hung thần ác sát, bên má có râu quai nón, nhìn chẳng khác nào diêm vương hiện hình.
Đứa bé ấy nhìn thấy Diệp Vấn Vấn thì vừa gào khóc vừa nhào tới ôm lấy cô, nó oa oa khóc lên: "Chị gái cứu em với, cha em muốn đánh chết em!"
Cha của đứa bé xông lên, vươn bàn tay lớn nắm lấy vai đứa bé, gào thét: "Chạy về cho ông!"
Diệp Vấn Vấn: "..."
Đứa bé ấy ôm chặt lấy Diệp Vấn Vấn, khiến Diệp Vấn Vấn bị kéo đến lảo đảo. Cũng may Tông Việt ra tay đúng lúc, anh ta bóp chặt tay của cha đứa bé, ông ta bị đau nên mới buông đứa bé ra.
"Làm cái gì thế hả!" Cha đứa bé xoa xoa cổ tay mình, nhìn chằm chằm Tông Việt bằng ánh mắt bất thiện.
Tông Việt đấy nhẹ một cái, cha của đứa bé lùi về sau, ông ta thở hồng hộc: "Mấy người đừng có xen vào chuyện của người khác, tôi dạy con trai tôi, không tới lượt mấy người nhúng tay vào."
Đứa bé gào toáng lên, cha của đứa bé lại rống to ầm ầm, tựa hồ cả tòa nhà đều run lên theo những âm thanh ấy: "Khóc cái rắm chứ khóc, mày còn không ngượng mà khóc à! Mày cắt nát chăn bông trong nhà, cái thứ phá gia chi tử này, hôm nay tao không đánh chết mày tao sẽ viết ngược chữ Vương!"
Đứa bé cũng cao giọng hét ngược về: "Vương viết ngược vẫn là Vương!"
Ặc.....
Diệp Vấn Vấn và Tông Việt liếc mắt nhìn nhau.
"Hơn nữa con cũng không cố ý mà." Đứa bé vẫn đang gào liên mồm, lại phát hiện chân mình không chạm đất, nó ngẩng đầu lên thì phát hiện mình bị Tông Việt xách cổ áo lên, trả lại cho cha mình.
Nhất thời đứa bé khóc đến tan nát cõi lòng.
Cha của đứa bé giơ cao roi lên, đứa bé phát hiện hai người đối diện chẳng muốn ra tay giúp đỡ mình cho nên thức thời ngậm miệng.
Ngoài cửa yên tĩnh lại, cha của đứa bé cũng không vung roi xuống, ông ta hùng hổ mắng hai câu rồi dắt theo đứa bé về. Đi được hai bước, ông ta nói: "Thằng oắt này quậy phá lắm, không đánh nó không ngoan... Tôi ở lầu bốn, mấy người thì sao?"
Tông Việt: "Lầu năm."
Trong khu dân cư không có thang máy, có tổng cộng sáu tầng, lúc hai người đi ngang qua lầu bốn thì nghe được tiếng gào khóc kinh thiên động địa của đứa bé cùng tiếng gào thét táo bạo của cha nó vang ra từ bên trong.
Diệp Vấn Vấn nói: "Sẽ không sao chứ?"
Tông Việt: "Không biết."
Tất nhiên anh ta nhìn ra được, ngoài mặt thì cha đứa bé tức giận như muốn đánh chết đứa bé, thật ra thì chỉ nâng cao đánh khẽ mà thôi.
Diệp Vấn Vấn không nói gì nữa, đợi đến khi lên tầng năm, Tông Việt mở cửa vào thì Diệp Vấn Vấn mới nhất thời sửng sốt.
Cô cho rằng cái gọi là thuê chung thì chỉ nhiều nhất là hai, ba người mà thôi, dù sao thì nhà chỉ lớn đến vậy. Nhưng sau khi cửa mở ra, cô mới phát hiện mình ngây thơ rồi.
Rõ ràng nhà này đã được chủ nhà cải tạo lại, phòng khách được ngăn thành hai phòng bằng ván gỗ, đặt một cái tivi cũ nát. Tất cả khách thuê phòng đều có thể xem tivi ở đây, còn có thể ngồi được hay không thì nó không nằm trong phạm vi cân nhắc của chủ nhà.
Trong phòng khách có bốn người ngồi, hai nam hai nữ, trên bàn có chút đồ ăn và rượu. Bọn họ đang đánh bài với nhau, bầu không khí rất sôi nổi.
Diệp Vấn Vấn và Tông Việt vừa vào nhà, bọn họ đã hướng mắt nhìn sang hai người rồi thoáng sửng sốt.
Đặc biệt là ánh mắt của hai người nam kia, họ nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt không hề che dấu.
Một người trong số đó đã từng gặp Tông Việt lúc xế chiều, tên Dương Đông Quân, cậu ta nói: "Tông Việt, có muốn chơi cùng không?"
"Không được." Tông Việt để ý tới ánh mắt của bọn họ, anh ta nhạt tiếng nói: "Em ấy là em gái tôi."
Dương Đông Quân sáng mắt: "Được được em gái." Cậu ta đứng dậy cầm theo một túi hạt dưa trên bàn đi tới, cô gái ở đối diện cậu ta khó chịu nói: "Dương Đông Quân, cậu làm gì thế, chơi không hả?"
"Đến ngay."
"Mời hai người ăn." Cậu ta đưa hạt dưa cho Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn nhìn Tông Việt, anh ta gật đầu, Diệp Vấn Vấn bèn nhận lấy túi hạt dưa: "Cảm ơn."
Dương Đông Quân: "Không cần khách sáo, tôi và anh trai em là bạn cùng phòng, sau này là bạn bè."
Tông Việt chia bia cho Dương Đông Quân, sau đó đưa Diệp Vấn Vấn vào căn phòng của mình.
"Xinh đẹp thật đấy." Dương Đông Quân ngồi xuống lại, không nhịn được nói: "Giống hệt minh tinh."
Sau đó nhận được hai tiếng hừ của hai cô gái kia, một người trong số đó còn giễu cợt: "Đàn ông mấy người đúng là nông cạn, xinh đẹp cũng bình thường thôi, có gì đáng nhìn, không phải đều là hai mắt một mũi một miệng à?"
Một người khác phụ họa, hạ thấp giọng nói: "Người nam kia nói cô ta là em gái, vậy đúng là em gái thật chắc? Tôi cảm thấy không giống chút nào. Hơn nữa mấy người không thấy dáng vẻ bạch liên hoa của cô gái kia rất buồn nôn à, nói không chừng còn là người bán hoa đấy."
Dương Đông Quân ném bài lên bàn, không nhịn được nói: "Mấy cô nhàm chán quá đấy, con gái nhà người ta làm gì mà mấy người phải chửi bới như thế? Có giỏi thì nói ngay mặt người ta kìa."
Hai cô gái không nói gì nữa, các cô chả có mù mắt, nhìn thân hình cao lớn kia của Tông Việt đi, ai dám chọc vào anh ta?
Hiệu quả cách âm của nơi này không ra gì, cho dù mấy người trong phòng khách có cố tình nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng thính lực của Diệp Vấn Vấn tốt, cô vẫn nghe được đại khái cuộc trò chuyện của họ.
Lòng người khó dò, cho dù là người không quen biết cũng có thể sinh ra ác ý và địch ý trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Vấn Vấn bỗng cảm thấy vui mừng.
Cũng may sau khi cô xuyên thành tinh linh hoa, người cô gặp là Quý Hòa Hiện.
Tông Việt rót cho Diệp Vấn Vấn một ly nước nóng, căn phòng không lớn, chừng mười mét vuông, chỉ có một cái giường, một cái tủ nhỏ và một cái bàn nhỏ, ngay cả cái ghế cũng không có.
Diệp Vấn Vấn ngồi trên chiếc giường được trải ga giường ngay ngắn, không có lấy một nếp gấp của Tông Việt. Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, căn phòng nhỏ, đồ vật ít cho nên khiến căn phòng nhìn không chật chội mấy. Chỉ là có vài chỗ trên tường bị ẩm, bị nứt ra một vết rất rõ ràng, lộ ra màu tường lấm tấm đen bên trong.
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Tiền tiết kiệm của Tông Việt đều đã mua những dịch dinh dưỡng đắt giá cho cô.
Trên người anh ta vốn không có nhiều tiền, cho nên chỉ có thể thuê nơi thế này.
"Anh Tông Việt, anh thuê nhà khác đi." Cô thầm cân nhắc: "Em cảm thấy nơi này hẻo lánh quá, cho dù anh tìm được công việc thì cũng cách nơi anh làm rất xa, mỗi ngày cứ đi lại trên đường mấy tiếng đồng hồ, không có lời chút nào."
Tông Việt cười nói: "Anh lại cảm thấy không tệ lắm."
Anh ta hơi dừng một chút rồi bổ sung: "Đông người, anh thích nơi đông người ồn ào."
Tuy có hơi loạn thật.
"Trong quân đội, có lúc điều kiện gian khổ, ngay cả cái phòng thế này cũng không bằng." Tông Việt hiểu rõ suy nghĩ của cô: "Anh chỉ có một mình, thế này cũng tiện."
Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn mũi giày mình, cô không nói gì.
Tông Việt mở máy sưởi lên, cũng tiện thể kéo khóa kéo của túi xách Diệp Vấn Vấn, thả Bạch Tuyển đang vội vàng đến không chịu nổi ra ngoài --- Trước đó anh ta chưa từng nhìn thấy rắn trắng, nhưng đã nghe Diệp Vấn Vấn nói đến.
Rắn trắng bò quanh phòng một vòng, nói với Diệp Vấn Vấn: "Ta cảm thấy cũng được."
Rắn thích nơi lạnh lẽo ẩm ướt, nó thích nơi này, chứng tỏ nơi này ẩm thấp thế nào --- Quan trọng nhất là nơi này không có hơi ấm.
Trên đỉnh đầu là chiếc điều hòa cũ đã ố vàng, sau khi vào phòng Tông Việt đã mở điều hòa lên, tiếng ông ông của điều hòa rất lớn, chạy cả nửa ngày mới thổi ra được chút gió ấm.
Nói chung, chẳng có hiệu quả gì.
"Lạnh không?" Tông Việt hỏi.
Diệp Vấn Vấn lắc đầu.
Cô hiểu được nghĩa bóng trong lời của Tông Việt, anh ta sẽ không đổi sang nơi khác, anh ta đã vừa ý với căn phòng này.
Cô không biết Tông Việt vừa ý với hoàn cảnh của căn phòng này, hay vừa ý giá cả của nó.
Cô nghĩ, tiền thuê căn phòng thế này sẽ không quá cao.
Diệp Vấn Vấn uống một ngụm nước nóng, cô cảm giác mình nói không lại Tông Việt, nhưng trong lòng đã có ý riêng.
Hai người ăn hết đồ nướng, Tông Việt đưa Diệp Vấn vấn về biệt thự. Lúc ra cửa, Dương Đông Quân còn phất tay: "Em gái có rảnh tới chơi nhé."
Ấn tượng của Diệp Vấn Vấn về cậu ta cũng không tệ, cô cười gật đầu.
Hai cô gái nhìn Diệp Vấn Vấn, sắc mặt khá khó coi.
Diệp Vấn Vấn từ chối ý định sẽ đưa cô về biệt thự rồi lại về phòng thuê của Tông Việt, đã mười giờ, nếu Tông Việt đưa cô về, rồi anh ta lại trở về, có lẽ sẽ đến mười hai giờ khuya.
Cô cũng không phải không thể tự về được.
Tông Việt thấy cô kiên quyết như thế, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với cô.
Cũng may có Tiểu Bạch, anh ta cũng yên tâm hơn. Trước khi xe taxi chạy đi, anh ta chụp lại một bức ảnh, còn nhìn tài xế một chút. Tài xế: "..."
Tông Việt đứng dưới lầu rút ra một điếu thuốc.
Trước đây anh ta không hút thuốc, sau khi biết tin Diệp Vấn Vấn đã chết, anh ta lại học hút thuốc.
Anh ta đang do dự, liệu có nên nói chuyện Diệp Vấn Vấn đi quán bar cho Quý Hòa Hiện biết hay không.
Con người đều tò mò, Diệp Vấn Vấn đã không nếm thử rất nhiều thứ, chỉ sợ nhất thời cô nổi lòng tò mò sẽ nhiễm phải thói xấu.
Anh ta không thể không nghĩ tới mặt này.
Anh ta có một người bạn thân, hai ngày trước nhìn thấy tình huống của anh ta trên mạng nên bèn hẹn anh ta ra uống rượu, hòng an ủi anh ta. Nhưng cuối cùng, người bạn kia uống nhiều hơn anh ta, lại thành người khóc lóc kể khổ.
Bạn Tông Việt kết hôn sớm, lại lớn hơn Tông Việt mấy tuổi, cho nên bây giờ con gái của người bạn ấy đã lên cao trung.
"Nuôi con gái chẳng khác nào nuôi một quả bom cả. Cậu biết bom rồi đấy, cẩn thận che chở từng li từng tí một, chỉ sợ một ngày nào đó sơ ý một chút nó sẽ phát nổ, vậy tôi sẽ khóc chết mất." Bạn anh ta đã say bí tỉ, nói: "Điền Điền nhà chúng tôi, trước đây rất hiểu chuyện nghe lời, tôi tan làm về sẽ chủ động xoa bóp chân rửa chân cho tôi, có gì ngon cũng sẽ chia sẻ cho tôi."
"Năm nay con bé học lớp mười một, vốn dĩ thành tích vẫn rất tốt, đứng đầu cả lớp, kết quả, học kỳ lại rơi thẳng xuống vị trí cuối lớp. Con bé bị bạn bè dẫn dắt đến hỏng rồi! Học được uống rượu hút thuốc, cả ngày không lo học mà chỉ lo chơi! Trước đó còn đến hộp đêm gì gì đó nữa chứ, tôi giận đến mức suýt lên cơn đau tim luôn."
"Cậu nói xem một đứa nhỏ ngoan như thế, tại sao lại bỗng nhiễm phải mấy thói xấu này? Chúng tôi có đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói có lẽ Điền Điền đến kỳ phản nghịch của tuổi thanh thiếu niên, lúc này phải chiều theo con bé, không được đối đầu với nó."
"Sắp mười tám tuổi mới đến kỳ phản nghịch, cậu thấy cái này có vô nghĩa không hả." Bạn thân anh ta vừa nói vừa tức lên, sau đó nghĩ đến con gái cưng của mình chỉ đành thở dài đầy muộn phiền. Mỗi ngày hận không thể buộc con gái bên người mình, chỉ sợ con gái xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi Tông Việt nghe xong cũng không có ý kiến gì, anh ta chỉ có thể làm một khán giả mà thôi. Lúc đó anh ta nghĩ, may là Vấn Vấn không giống.
Anh ta không cần lo lắng về điều đó.
Nhưng nào ngờ chỉ mới qua mấy ngày đã thấy Diệp Vấn Vấn vào quán bar, còn là gạt Quý Hòa Hiện đến.
Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nhớ đến chuyện đã xảy ra với con gái bạn thân, cuối cùng cũng đã hiểu được lòng người bạn kia.
Lỡ đâu Vấn Vấn cũng tới kỳ phản nghịch tuổi thanh thiếu niên, đến lúc đó phải đối phó thế nào?
Lúc đó anh ta và Quý Hòa Hiện ngầm hiểu ý nhau, tất nhiên Quý Hòa Hiện được tất cả quyền giám hộ Diệp Vấn Vấn.
Nhưng Quý Hòa Hiện là nghệ sĩ, lần này anh không có nhà mà Diệp Vấn Vấn đã chạy tới quán bar. Lỡ đâu lần sau lại không có nhà, cô lại chạy đến những nơi khác thì phải làm sao?
Tông Việt giống như một cha già, anh ta hút liên tục hai điếu thuốc, cuối cùng dụi tắt thuốc, quyết định khéo léo nhắc nhở Quý Hòa Hiện.
Cho nên anh ta bèn gửi một tin nhắn wechat cho Quý Hòa Hiện.
Đến ngày hôm sau khi Diệp Vấn Vấn thức dậy, cô vừa mở điện thoại lên thì đã nhìn thấy tin nhắn wechat Quý Hòa Hiện gửi cho mình ---
[Vấn Vấn, tối qua em về nhà lúc mấy giờ?]
Anh ta dừng một chút, chợt nhớ trước đây cô chưa từng đến nơi nào cả, có lẽ là vì tò mò cho nên nói thêm một câu: "Cho dù muốn đến chơi thật thì cũng không được đến một mình, trong quán bar có đủ loại người, người nào tốt người nào xấu khó mà phân biệt được, một khi trúng chiêu, hậu quả khó mà lường được, biết không hả."
Diệp Vấn Vấn ngoại trừ gật đầu vẫn chỉ gật đầu, cô lắc nhẹ tay anh ta: "Vậy anh còn nói cho thầy Quý không?"
Tông Việt dở khóc dở cười, cố ý nói: "Không nghe lời anh sẽ nói cho cậu ta biết."
Diệp Vấn Vấn chỉ thiếu nhấc tay lên thề: "Em đảm bảo sẽ nghe lời."
Một lát sau, Diệp Vấn Vấn bỗng nhớ ra, cô nói: "Sao anh lại đến sớm thế, còn không nói với em nữa."
Tông Việt: "Có người bạn gọi anh đến phỏng vấn, cho nên anh đến sớm hơn."
Diệp Vấn Vấn tò mò: "Phỏng vấn gì thế?"
Tông Việt: "..."
Diệp Vấn Vấn: "?"
Tông Việt: "... Bán bảo hiểm."
"Phụt.."
Diệp Vấn Vấn không muốn cười, thế nhưng nghe giọng điệu cùng vẻ mặt của Tông Việt, thật sự khiến người ta muốn nhịn cười cũng không nhịn nổi.
Vốn theo như kế hoạch của Tông Việt thì là chín giờ sáng ngày mai mới lên máy bay, khi bạn của anh ta biết anh ta định đến Bắc Kinh thì đã nhiệt tình để cử một công việc cho anh ta.
Nói Tông Việt rất hợp làm công việc này, bây giờ đã không còn trong quân đội nữa, trước đây ngày ngày trong quân đội huấn luyện cực khổ gần chết, bây giờ cũng nên vào văn phòng tận hưởng cuộc sống một chút.
Người bạn này trước đây làm binh đầu cùng Tông Việt, xuất ngũ từ rất sớm. Vừa hay Tông Việt chưa nghĩ mình sẽ làm gì, cho nên nghe bạn đề cử công việc như thế, nghĩ mình đến sớm một ngày cũng không sao.
Anh ta hỏi bạn mình công việc cụ thể làm gì, bạn anh ta nói ngồi trong nhà, gió thổi không tới, mưa xuống không dính, mỗi ngày chỉ cần gọi điện thoại mà thôi.
Cho nên Tông Việt đã đến ngay, bạn anh ta tiếp đón anh ta rất nhiệt tình, cũng không lâu sau đã bắt đầu phỏng vấn.
Cái gọi là mỗi ngày gọi điện thoại kia chính là một bảng danh sách số điện thoại, cứ liên tục gọi cho những số đó hỏi họ có mua bảo hiểm không... Lương thử việc ba nghìn tệ.
Bạn của anh ta nói rằng: "Cậu đừng có ghét bỏ công việc này, cậu thấy người trong khu này nhiệt tình thế nào không. Cái người bên kia kìa, cô ta gặp được một người nước ngoài, cô ta lại biết tiếng Anh cho nên đã khiến người nước ngoài kia bỏ một khoản tiền chừng này mua bảo hiểm đấy."
Người bạn ấy dựng ba ngón tay lên, ánh mắt sáng ngời.
"Hơn nữa cái này còn được hưởng phần trăm nữa, chỉ cần cậu bán được nhiều thì tiền lương cũng sẽ nhiều. Chúng ta là chiến hữu, tôi cũng chẳng muốn giấu cậu làm gì, lương của tôi mỗi tháng chừng mười ba nghìn tệ. Có khi bán được nhiều, tiền lương lên đến hai, ba mươi nghìn đấy, vì thế cậu đừng có ghét bỏ."
"Chúng ta làm lính, không có gì là thành thạo một nghề cả, cậu suy nghĩ về tiền lương này một chút đi, tuy rằng không đủ mua nhà cưới vợ, nhưng cũng có thể được coi là một khởi đầu tốt đấy. Chỉ cần cậu đến, tôi dẫn dắt cậu, đảm bảo không đến ba tháng tiền lương của cậu sẽ giống tôi."
"Còn nữa, tiền lương này cao hơn bảo vệ nhiều, anh em, cậu suy nghĩ đi."
Tông Việt bèn thử, sau đó im lặng.
Cuối cùng bạn anh ta đưa anh ta ra khỏi công ty, vỗ vỗ vai anh ta: "Ừm.. Sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại."
Tông Việt chuẩn bị về phòng thuê của mình trước, lại từ từ tìm việc sau.
Anh ta đã lên mạng tìm phòng bằng trang web chuyên cho thuê phòng, bỏ chút thời gian chọn một phòng đơn, sau đó anh ta sang xem hoàn cảnh thế nào, thấy cũng không tệ cho nên đã quyết định ở lại.
Tông Việt có một thói quen là, đến một nơi xa lạ, anh ta đi thăm dò rõ ràng tình huống quanh đó vài kilomet. Vừa hay trời cũng đã tối, anh ta ra ngoài tìm một quán cơm ăn cơm tối, sau khi ăn xong bèn đi dạo xung quanh để làm quen với địa hình.
Vừa đi một hồi, vừa hay nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đang bị một đám lưu manh vây quanh.
Ban đầu anh ta còn nghĩ mình đã nhìn lầm.
Với sự hiểu biết của anh ta về Diệp Vấn Vấn, sao nhóc con có thể đến chỗ thế này được chứ, nhưng kết quả lại bị làm mất mặt.
Không phải Diệp Vấn Vấn thì là ai?!
....
Diệp Vấn Vấn biết Tông Việt đã thuê nhà, cho nên không nhịn được hỏi: "Thuê ở đâu thế? Em có thể đi xem thử không?"
Gương mặt Tông Việt lộ vẻ chần chờ, Diệp Vấn Vấn nói: "Không được ạ?"
Cũng không phải không được, chỉ là... Tông Việt nói: "Anh thuê chung với người khác."
Diệp Vấn Vấn nhíu mày: "Vậy em càng phải tới hơn."
Cô đến để xem hoàn cảnh thế nào.
Tông Việt không nỡ từ chối cô, anh ta chỉ đánh đồng ý.
Nơi Tông Việt thuê nằm trong một con hẻm, là một con hẻm vừa dài vừa nhỏ. Từ đầu hẻm đi vào, ở hai bên con hẻm là đủ loại cửa hàng.. Cửa hàng đồ ăn nhanh, cửa hàng dụng cụ sửa chữa, tiệm uốn tóc này nọ, cái gì cũng có bán cả.
Trời lạnh, đại đa số cửa hàng đều đóng chặt cửa, chỉ có ánh đèn lộ ra chiếu rọi đầu hẻm vừa âm u vừa chật hẹp mà thôi.
Đi ngang qua một quán thịt nướng nhỏ, chủ quán là hai vợ chồng già, tuổi tác rất lớn rồi, quán không có khách cho nên hai người rúc vào một chỗ nói chuyện phiếm với nhau. Họ dùng khẩu âm của quê hương mình, nói cười ha ha, có thể thấy tâm tình rất tốt.
"Muốn ăn à?" Tông Việt thấy Diệp Vấn Vấn nhìn vào quán thịt nướng nên bèn dừng bước, không biết anh ta nhớ đến gì nên đổi chủ đề: "Đã từng ăn rồi chứ?"
Diệp Vấn Vấn chậm rãi lắc đầu, đúng là cô chưa từng ăn thịt nướng.
Trước đây không có cơ hội ăn, bây giờ Quý Hòa Hiện không cho phép cô ăn, bởi vì không tốt cho sức khỏe.
Tông Việt hiểu rõ, anh ta đi tới chọn chút thịt và rau củ.
Hai ông bà cụ thấy có khách đến nên nhiệt tình tiếp đón.
"Ăn cay không?"
"Hơi cay."
"Được."
Chỉ một lát sau mùi thơm nức mũi đã bay đến, Diệp Vấn Vấn nuốt nước bọt cái ực. Tông Việt quay đầu lại nhìn dáng vẻ thèm ăn của cô mà lòng thấy buồn cười: "Mua cho em nếm thử thôi, nhưng sau này không được ăn nhiều đấy."
Xúc xích được nướng chín trước, Tông Việt đưa một cái cho cô, nhẹ giọng nói: "Ăn không được thì đừng ăn."
Cũng không biết tinh linh hoa có ăn được mấy thực phẩm nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe này không.
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, cô cắn một miếng, hạnh phúc đến mức nheo hai mắt lại. Rắn trắng không kiềm chế nổi nữa, nó ngẩng lên vặn vẹo trong túi sách muốn chui ra ngoài.
Nó cũng ngửi được mùi hương mê người đấy được không hả!!!
Diệp Vấn Vấn không để ý đến nó.
Sau khi gói đồ nướng nóng hổi lại xong, Tông Việt tiện thể mua hai chai bia cho mình và trà sữa cho Diệp Vấn Vấn. Hai người đi hết hẻm nhỏ rồi quẹo trái, đó là một khu dân cư.
Đến nơi này, người chung quanh bắt đầu nhiều hơn, ở cách đó không xa là một khu chợ nhỏ bán thức ăn, lúc này đang có không ít người già đang đứng mua đồ giá rẻ bên đường.
Khu dân cư này rất cũ nát, chỗ nào cũng là những căn nhà cũ, cao thấp không đều nhau đứng lặng lẽ. Bên ngoài không hề được lót gạch men, trên tường lại dán đầy những tấm quảng cáo nhỏ, có nhiều chỗ đọng nước, một mùi hôi thối lan tỏa khắp nơi.
Diệp Vấn Vấn có khứu giác rất nhạy, cô bị cái mùi này xộc vào mũi khiến đầu óc choáng váng. Cô đáng giá nơi này một vòng, chỉ nhìn hoàn cảnh bên ngoài thôi đã có thể suy đoán ra được hoàn cảnh bên trong rồi.
Cô nhíu chặt mày --- Không phải cô ghét bỏ nơi này, mà là sao có thể để Tông Việt ở lại cái nơi thế này!
Khác biệt một trời một vực với vị trí biệt thự của Quý Hòa Hiện.
"Ở tầng năm." Dứt lời, từ trong một cánh cửa có một đứa bé chạy vụt ra, nương theo tiếng khóc thê thảm của đứa bé là tiếng gào hùng hậu: "Thằng oắt con, mày đứng lại đó cho ông!"
Một người đàn ông giơ roi lao ra, dáng vẻ hung thần ác sát, bên má có râu quai nón, nhìn chẳng khác nào diêm vương hiện hình.
Đứa bé ấy nhìn thấy Diệp Vấn Vấn thì vừa gào khóc vừa nhào tới ôm lấy cô, nó oa oa khóc lên: "Chị gái cứu em với, cha em muốn đánh chết em!"
Cha của đứa bé xông lên, vươn bàn tay lớn nắm lấy vai đứa bé, gào thét: "Chạy về cho ông!"
Diệp Vấn Vấn: "..."
Đứa bé ấy ôm chặt lấy Diệp Vấn Vấn, khiến Diệp Vấn Vấn bị kéo đến lảo đảo. Cũng may Tông Việt ra tay đúng lúc, anh ta bóp chặt tay của cha đứa bé, ông ta bị đau nên mới buông đứa bé ra.
"Làm cái gì thế hả!" Cha đứa bé xoa xoa cổ tay mình, nhìn chằm chằm Tông Việt bằng ánh mắt bất thiện.
Tông Việt đấy nhẹ một cái, cha của đứa bé lùi về sau, ông ta thở hồng hộc: "Mấy người đừng có xen vào chuyện của người khác, tôi dạy con trai tôi, không tới lượt mấy người nhúng tay vào."
Đứa bé gào toáng lên, cha của đứa bé lại rống to ầm ầm, tựa hồ cả tòa nhà đều run lên theo những âm thanh ấy: "Khóc cái rắm chứ khóc, mày còn không ngượng mà khóc à! Mày cắt nát chăn bông trong nhà, cái thứ phá gia chi tử này, hôm nay tao không đánh chết mày tao sẽ viết ngược chữ Vương!"
Đứa bé cũng cao giọng hét ngược về: "Vương viết ngược vẫn là Vương!"
Ặc.....
Diệp Vấn Vấn và Tông Việt liếc mắt nhìn nhau.
"Hơn nữa con cũng không cố ý mà." Đứa bé vẫn đang gào liên mồm, lại phát hiện chân mình không chạm đất, nó ngẩng đầu lên thì phát hiện mình bị Tông Việt xách cổ áo lên, trả lại cho cha mình.
Nhất thời đứa bé khóc đến tan nát cõi lòng.
Cha của đứa bé giơ cao roi lên, đứa bé phát hiện hai người đối diện chẳng muốn ra tay giúp đỡ mình cho nên thức thời ngậm miệng.
Ngoài cửa yên tĩnh lại, cha của đứa bé cũng không vung roi xuống, ông ta hùng hổ mắng hai câu rồi dắt theo đứa bé về. Đi được hai bước, ông ta nói: "Thằng oắt này quậy phá lắm, không đánh nó không ngoan... Tôi ở lầu bốn, mấy người thì sao?"
Tông Việt: "Lầu năm."
Trong khu dân cư không có thang máy, có tổng cộng sáu tầng, lúc hai người đi ngang qua lầu bốn thì nghe được tiếng gào khóc kinh thiên động địa của đứa bé cùng tiếng gào thét táo bạo của cha nó vang ra từ bên trong.
Diệp Vấn Vấn nói: "Sẽ không sao chứ?"
Tông Việt: "Không biết."
Tất nhiên anh ta nhìn ra được, ngoài mặt thì cha đứa bé tức giận như muốn đánh chết đứa bé, thật ra thì chỉ nâng cao đánh khẽ mà thôi.
Diệp Vấn Vấn không nói gì nữa, đợi đến khi lên tầng năm, Tông Việt mở cửa vào thì Diệp Vấn Vấn mới nhất thời sửng sốt.
Cô cho rằng cái gọi là thuê chung thì chỉ nhiều nhất là hai, ba người mà thôi, dù sao thì nhà chỉ lớn đến vậy. Nhưng sau khi cửa mở ra, cô mới phát hiện mình ngây thơ rồi.
Rõ ràng nhà này đã được chủ nhà cải tạo lại, phòng khách được ngăn thành hai phòng bằng ván gỗ, đặt một cái tivi cũ nát. Tất cả khách thuê phòng đều có thể xem tivi ở đây, còn có thể ngồi được hay không thì nó không nằm trong phạm vi cân nhắc của chủ nhà.
Trong phòng khách có bốn người ngồi, hai nam hai nữ, trên bàn có chút đồ ăn và rượu. Bọn họ đang đánh bài với nhau, bầu không khí rất sôi nổi.
Diệp Vấn Vấn và Tông Việt vừa vào nhà, bọn họ đã hướng mắt nhìn sang hai người rồi thoáng sửng sốt.
Đặc biệt là ánh mắt của hai người nam kia, họ nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt không hề che dấu.
Một người trong số đó đã từng gặp Tông Việt lúc xế chiều, tên Dương Đông Quân, cậu ta nói: "Tông Việt, có muốn chơi cùng không?"
"Không được." Tông Việt để ý tới ánh mắt của bọn họ, anh ta nhạt tiếng nói: "Em ấy là em gái tôi."
Dương Đông Quân sáng mắt: "Được được em gái." Cậu ta đứng dậy cầm theo một túi hạt dưa trên bàn đi tới, cô gái ở đối diện cậu ta khó chịu nói: "Dương Đông Quân, cậu làm gì thế, chơi không hả?"
"Đến ngay."
"Mời hai người ăn." Cậu ta đưa hạt dưa cho Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn nhìn Tông Việt, anh ta gật đầu, Diệp Vấn Vấn bèn nhận lấy túi hạt dưa: "Cảm ơn."
Dương Đông Quân: "Không cần khách sáo, tôi và anh trai em là bạn cùng phòng, sau này là bạn bè."
Tông Việt chia bia cho Dương Đông Quân, sau đó đưa Diệp Vấn Vấn vào căn phòng của mình.
"Xinh đẹp thật đấy." Dương Đông Quân ngồi xuống lại, không nhịn được nói: "Giống hệt minh tinh."
Sau đó nhận được hai tiếng hừ của hai cô gái kia, một người trong số đó còn giễu cợt: "Đàn ông mấy người đúng là nông cạn, xinh đẹp cũng bình thường thôi, có gì đáng nhìn, không phải đều là hai mắt một mũi một miệng à?"
Một người khác phụ họa, hạ thấp giọng nói: "Người nam kia nói cô ta là em gái, vậy đúng là em gái thật chắc? Tôi cảm thấy không giống chút nào. Hơn nữa mấy người không thấy dáng vẻ bạch liên hoa của cô gái kia rất buồn nôn à, nói không chừng còn là người bán hoa đấy."
Dương Đông Quân ném bài lên bàn, không nhịn được nói: "Mấy cô nhàm chán quá đấy, con gái nhà người ta làm gì mà mấy người phải chửi bới như thế? Có giỏi thì nói ngay mặt người ta kìa."
Hai cô gái không nói gì nữa, các cô chả có mù mắt, nhìn thân hình cao lớn kia của Tông Việt đi, ai dám chọc vào anh ta?
Hiệu quả cách âm của nơi này không ra gì, cho dù mấy người trong phòng khách có cố tình nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng thính lực của Diệp Vấn Vấn tốt, cô vẫn nghe được đại khái cuộc trò chuyện của họ.
Lòng người khó dò, cho dù là người không quen biết cũng có thể sinh ra ác ý và địch ý trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Vấn Vấn bỗng cảm thấy vui mừng.
Cũng may sau khi cô xuyên thành tinh linh hoa, người cô gặp là Quý Hòa Hiện.
Tông Việt rót cho Diệp Vấn Vấn một ly nước nóng, căn phòng không lớn, chừng mười mét vuông, chỉ có một cái giường, một cái tủ nhỏ và một cái bàn nhỏ, ngay cả cái ghế cũng không có.
Diệp Vấn Vấn ngồi trên chiếc giường được trải ga giường ngay ngắn, không có lấy một nếp gấp của Tông Việt. Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, căn phòng nhỏ, đồ vật ít cho nên khiến căn phòng nhìn không chật chội mấy. Chỉ là có vài chỗ trên tường bị ẩm, bị nứt ra một vết rất rõ ràng, lộ ra màu tường lấm tấm đen bên trong.
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Tiền tiết kiệm của Tông Việt đều đã mua những dịch dinh dưỡng đắt giá cho cô.
Trên người anh ta vốn không có nhiều tiền, cho nên chỉ có thể thuê nơi thế này.
"Anh Tông Việt, anh thuê nhà khác đi." Cô thầm cân nhắc: "Em cảm thấy nơi này hẻo lánh quá, cho dù anh tìm được công việc thì cũng cách nơi anh làm rất xa, mỗi ngày cứ đi lại trên đường mấy tiếng đồng hồ, không có lời chút nào."
Tông Việt cười nói: "Anh lại cảm thấy không tệ lắm."
Anh ta hơi dừng một chút rồi bổ sung: "Đông người, anh thích nơi đông người ồn ào."
Tuy có hơi loạn thật.
"Trong quân đội, có lúc điều kiện gian khổ, ngay cả cái phòng thế này cũng không bằng." Tông Việt hiểu rõ suy nghĩ của cô: "Anh chỉ có một mình, thế này cũng tiện."
Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn mũi giày mình, cô không nói gì.
Tông Việt mở máy sưởi lên, cũng tiện thể kéo khóa kéo của túi xách Diệp Vấn Vấn, thả Bạch Tuyển đang vội vàng đến không chịu nổi ra ngoài --- Trước đó anh ta chưa từng nhìn thấy rắn trắng, nhưng đã nghe Diệp Vấn Vấn nói đến.
Rắn trắng bò quanh phòng một vòng, nói với Diệp Vấn Vấn: "Ta cảm thấy cũng được."
Rắn thích nơi lạnh lẽo ẩm ướt, nó thích nơi này, chứng tỏ nơi này ẩm thấp thế nào --- Quan trọng nhất là nơi này không có hơi ấm.
Trên đỉnh đầu là chiếc điều hòa cũ đã ố vàng, sau khi vào phòng Tông Việt đã mở điều hòa lên, tiếng ông ông của điều hòa rất lớn, chạy cả nửa ngày mới thổi ra được chút gió ấm.
Nói chung, chẳng có hiệu quả gì.
"Lạnh không?" Tông Việt hỏi.
Diệp Vấn Vấn lắc đầu.
Cô hiểu được nghĩa bóng trong lời của Tông Việt, anh ta sẽ không đổi sang nơi khác, anh ta đã vừa ý với căn phòng này.
Cô không biết Tông Việt vừa ý với hoàn cảnh của căn phòng này, hay vừa ý giá cả của nó.
Cô nghĩ, tiền thuê căn phòng thế này sẽ không quá cao.
Diệp Vấn Vấn uống một ngụm nước nóng, cô cảm giác mình nói không lại Tông Việt, nhưng trong lòng đã có ý riêng.
Hai người ăn hết đồ nướng, Tông Việt đưa Diệp Vấn vấn về biệt thự. Lúc ra cửa, Dương Đông Quân còn phất tay: "Em gái có rảnh tới chơi nhé."
Ấn tượng của Diệp Vấn Vấn về cậu ta cũng không tệ, cô cười gật đầu.
Hai cô gái nhìn Diệp Vấn Vấn, sắc mặt khá khó coi.
Diệp Vấn Vấn từ chối ý định sẽ đưa cô về biệt thự rồi lại về phòng thuê của Tông Việt, đã mười giờ, nếu Tông Việt đưa cô về, rồi anh ta lại trở về, có lẽ sẽ đến mười hai giờ khuya.
Cô cũng không phải không thể tự về được.
Tông Việt thấy cô kiên quyết như thế, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với cô.
Cũng may có Tiểu Bạch, anh ta cũng yên tâm hơn. Trước khi xe taxi chạy đi, anh ta chụp lại một bức ảnh, còn nhìn tài xế một chút. Tài xế: "..."
Tông Việt đứng dưới lầu rút ra một điếu thuốc.
Trước đây anh ta không hút thuốc, sau khi biết tin Diệp Vấn Vấn đã chết, anh ta lại học hút thuốc.
Anh ta đang do dự, liệu có nên nói chuyện Diệp Vấn Vấn đi quán bar cho Quý Hòa Hiện biết hay không.
Con người đều tò mò, Diệp Vấn Vấn đã không nếm thử rất nhiều thứ, chỉ sợ nhất thời cô nổi lòng tò mò sẽ nhiễm phải thói xấu.
Anh ta không thể không nghĩ tới mặt này.
Anh ta có một người bạn thân, hai ngày trước nhìn thấy tình huống của anh ta trên mạng nên bèn hẹn anh ta ra uống rượu, hòng an ủi anh ta. Nhưng cuối cùng, người bạn kia uống nhiều hơn anh ta, lại thành người khóc lóc kể khổ.
Bạn Tông Việt kết hôn sớm, lại lớn hơn Tông Việt mấy tuổi, cho nên bây giờ con gái của người bạn ấy đã lên cao trung.
"Nuôi con gái chẳng khác nào nuôi một quả bom cả. Cậu biết bom rồi đấy, cẩn thận che chở từng li từng tí một, chỉ sợ một ngày nào đó sơ ý một chút nó sẽ phát nổ, vậy tôi sẽ khóc chết mất." Bạn anh ta đã say bí tỉ, nói: "Điền Điền nhà chúng tôi, trước đây rất hiểu chuyện nghe lời, tôi tan làm về sẽ chủ động xoa bóp chân rửa chân cho tôi, có gì ngon cũng sẽ chia sẻ cho tôi."
"Năm nay con bé học lớp mười một, vốn dĩ thành tích vẫn rất tốt, đứng đầu cả lớp, kết quả, học kỳ lại rơi thẳng xuống vị trí cuối lớp. Con bé bị bạn bè dẫn dắt đến hỏng rồi! Học được uống rượu hút thuốc, cả ngày không lo học mà chỉ lo chơi! Trước đó còn đến hộp đêm gì gì đó nữa chứ, tôi giận đến mức suýt lên cơn đau tim luôn."
"Cậu nói xem một đứa nhỏ ngoan như thế, tại sao lại bỗng nhiễm phải mấy thói xấu này? Chúng tôi có đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói có lẽ Điền Điền đến kỳ phản nghịch của tuổi thanh thiếu niên, lúc này phải chiều theo con bé, không được đối đầu với nó."
"Sắp mười tám tuổi mới đến kỳ phản nghịch, cậu thấy cái này có vô nghĩa không hả." Bạn thân anh ta vừa nói vừa tức lên, sau đó nghĩ đến con gái cưng của mình chỉ đành thở dài đầy muộn phiền. Mỗi ngày hận không thể buộc con gái bên người mình, chỉ sợ con gái xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi Tông Việt nghe xong cũng không có ý kiến gì, anh ta chỉ có thể làm một khán giả mà thôi. Lúc đó anh ta nghĩ, may là Vấn Vấn không giống.
Anh ta không cần lo lắng về điều đó.
Nhưng nào ngờ chỉ mới qua mấy ngày đã thấy Diệp Vấn Vấn vào quán bar, còn là gạt Quý Hòa Hiện đến.
Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nhớ đến chuyện đã xảy ra với con gái bạn thân, cuối cùng cũng đã hiểu được lòng người bạn kia.
Lỡ đâu Vấn Vấn cũng tới kỳ phản nghịch tuổi thanh thiếu niên, đến lúc đó phải đối phó thế nào?
Lúc đó anh ta và Quý Hòa Hiện ngầm hiểu ý nhau, tất nhiên Quý Hòa Hiện được tất cả quyền giám hộ Diệp Vấn Vấn.
Nhưng Quý Hòa Hiện là nghệ sĩ, lần này anh không có nhà mà Diệp Vấn Vấn đã chạy tới quán bar. Lỡ đâu lần sau lại không có nhà, cô lại chạy đến những nơi khác thì phải làm sao?
Tông Việt giống như một cha già, anh ta hút liên tục hai điếu thuốc, cuối cùng dụi tắt thuốc, quyết định khéo léo nhắc nhở Quý Hòa Hiện.
Cho nên anh ta bèn gửi một tin nhắn wechat cho Quý Hòa Hiện.
Đến ngày hôm sau khi Diệp Vấn Vấn thức dậy, cô vừa mở điện thoại lên thì đã nhìn thấy tin nhắn wechat Quý Hòa Hiện gửi cho mình ---
[Vấn Vấn, tối qua em về nhà lúc mấy giờ?]