• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 80

Sau khi mấy cô gái lên kế hoạch xong, suốt đường đi cứ líu ra líu ríu tìm địa điểm nhà hàng cùng nhau. Diệp Vấn Vấn biết ba nữ sinh còn lại tên là Mạnh Khả Giai, Lý Tuyết, Lâm Cẩm Nghiên.



Mạnh Khả Giai là nữ sinh cao nhất trong năm người, tính tình mạnh mẽ, chính cô nàng là người đề nghị đi quán bar.



Chọn món ăn xong, Vu Manh và mấy người bạn thảo luận xem đến quán bar phải chú ý điều gì, chơi cái gì, cô nàng Mạnh Khả Giai vỗ bàn nói: "Không có gì đáng sợ cả, nếu lỡ có kẻ bại hoại nào đó muốn làm phiền bọn mình, có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ các cậu."



Cuối cùng lại cười hà hà nói: "Tớ nghe người bạn từng đi bar kể lại, trong quán bar có nhiều anh chàng đẹp trai lắm, nói không chừng..."



"Hay lắm, tớ hiểu rõ rồi nhé, cậu đề nghị đi quán bar không phải để chơi, mà là để nhìn trai đẹp." Lâm Cẩm Nghiên liếc cô nàng một cái.



Mạnh Khả Giai làm mặt quỷ đáp lại: "Tớ không tin cậu không muốn nhìn đâu nhé."



Lý Tuyết ôm ly nước trái cây uống: "Nghe nói đồ uống trong quán bar rất dễ bị người ta bỏ thuốc, lát nữa khi chúng ta đế đó, nhất định phải để ý ly của mình đấy."



"Hà? Quý Duyệt Nhĩ đâu?" Vu Manh bỗng nói.



"Không phải vừa nãy còn ở đây à"



"Chắc là đi lấy đồ ăn rồi."



"Dường như cậu ấy không thích nói chuyện thì phải." Lý Tuyết nhỏ giọng nói: "Có phải cậu ấy không muốn đi cùng chúng ta không."



Vu Manh lắc đầu: "Nếu cậu ấy không muốn đi cùng chúng ta thì sẽ không đồng ý đâu."



Lâm Cẩm Nghiên nói: "Thật ra tớ cảm thấy không rủ cậu ấy đi cùng sẽ tốt hơn."



"Tại sao?" Ba người khác đồng loạt hỏi.



"Đừng hiểu lầm, không phải tớ xa lánh cậu ấy đâu." Lâm Cẩm Nghiên nhẹ giọng nói: "Tớ cảm thấy cậu ấy vừa nhìn đã biết là cô gái ngoan ngồi, đưa cậu ấy đi quán bar, khiến tớ có ảo giác mình dạy xấu cậu ấy."



Ba người còn lại: "..."



Ba người suy nghĩ cẩn thận một chút, chợt phát hiện Lâm Cẩm Nghiên nói hơi có lý.



"Đừng nói nữa, cậu ấy đến rồi." Mạnh Khả Giai nói.



"Vu Manh, sinh nhật vui vẻ nhé." Diệp Vấn Vấn bưng một chiếc bánh kem nhỏ đến, trên mặt bánh có cắm nến, đưa chiếc bánh đến trước mặt Vu Manh.



"Ôi...." Vu Manh hoàn hồn lại, vội vàng nói: "Cảm ơn."



Diệp Vấn Vấn thấy cô nàng vui vẻ thì âm thầm thở ra một hơi, nói: "Tớ thấy ở chỗ quầy có bánh kem, cho nên đã lấy một chiếc."



Những cô gái ở đây đã đều nhìn ra được sự nhút nhát và ngượng ngùng của cô, trước đó ấn tượng của Mạnh Khả Giai dành cho Diệp Vấn Vấn chỉ dừng lại ở hai chữ lạnh lùng, ngay khi vừa nãy trên đường đến đây, thấy cô không hề mở miệng, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn hơi để ý.



Lúc này lại phát hiện cô có chỗ đáng yêu, chợt cảm thấy thú vị.



Đều là những cô nàng tuổi thanh xuân, thích là thích, không thích là không thích.



Trong nháy mắt này, một chút ngăn cách kia đã biến mất không còn.



Bắt đầu từ chiếc bánh kem nhỏ, năm cô nàng vui vẻ ăn xong một nồi lẩu, Vu Manh đi tính tiền, kết quả người phục vụ nói hóa đơn đã được thanh toán.



"Không phải tớ." Mạnh Khả Giai xua tay: "Tớ vẫn luôn ngồi đây mà."



Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều nhìn sang Diệp Vấn Vấn, Diệp Vấn Vấn mím môi cười cười, nhìn vẻ sững sờ của mọi người, cô nói: "Chúng ta đi nhanh đi, tránh cho đến trễ sẽ không có chỗ ngồi mất."



"Đã nói là tớ mời cách cậu mà." Vu Manh đến kéo Diệp Vấn Vấn: "Không được giành với tớ."



Cha mẹ Vu Manh làm ăn, tuy rằng cô nàng không được coi là con nhà giàu nhưng cũng không thiếu tiền dùng. Sinh nhật của Vu Manh, cha mẹ đã cố tình cho cô nàng thêm tiền, thêm vào đó trước đây cô nàng cũng còn ít tiền, được xem như là một phú bà nhỏ trong đám học sinh.



Hôm nay sinh nhật cô nàng, cô nàng vốn định mời bạn thân ăn tiệc, tất cả phí đều là mình trả.



Quý Duyệt Nhĩ là con nhà giàu thật, nhưng họ kết bạn với cô không phải vì nhà cô có tiền mà có thể thoải mái để cô thanh toán như thế



"Đúng vậy đúng vậy, Quý Duyệt Nhĩ, cậu nói thế thì những học sinh nghèo như chúng tớ phải làm sao đây." Mạnh Khả Giai nói với vẻ đáng thương vô cùng: "Chỉ có thể mặt dày theo cậu ăn uống chùa."



Mọi người cười phá lên.



Diệp Vấn Vấn chưa từng ở cùng với bạn chung tuổi mình, Vu Manh mời cô đi ăn tiệc chung, đây là cô nàng muốn kết bạn với cô.



Làm bạn như thế, sinh nhật của bạn, dù không có quà tặng thì cũng phải biểu đạt tâm ý ở những nơi khác.



Thẻ lương ảnh đế đại nhân chuẩn bị cho cô bây giờ đã có cơ hội dùng tới.



Cuối cùng sau khi trải qua chọn lựa, mọi người chọn ra một quán bar tên "Nam Mộng Giang Hoài", theo như Lý Tuyết nói gì: "Cái tên này rất có ý thơ, nói không chờ ông chủ là một người có ăn học."



Gọi đặt ghế trước, khi năm nữ sinh đến chỗ cần đến thì đều tò mò nhìn vào cửa, ở trước cửa có không ít người đang đứng, giữa bóng đêm lạnh giá mà họ lại ăn mặc khá mỏng manh, ai nấy hút thuốc uống rượu cười to, vừa nhìn đã biết không phải người đàng hoàng.



Các thiếu nữ vừa thấy cảnh này thì nhìn lẫn nhau, nhất thời không dám đi vào.



Diệp Vấn Vấn đi hai bước, phát hiện mọi người không cùng đi với cô, cô hơi nghi ngờ quay đầu lại: "Không vào sao?"



Thấy cô bình tĩnh như thế, lá gan của mọi người cũng lớn lên, cậu kéo tớ tớ kéo cậu cùng đi tới phía trước.



"Ai dô, em gái nhỏ, đây không phải nơi mấy em nên đến đâu nha." Mới vừa đi tới cửa, một người trẻ đứng bên cạnh cửa hút thuốc huýt sáo một tiếng, cười ha hả đi tới.



Mấy người Vu Manh thì còn được, họ đã ký gửi túi xách, Diệp Vấn Vấn thì không --- Do Tiểu Bạch ở trong túi xách, cô không thể làm gì khác hơn là mang cả túi vào.



Vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra họ là học sinh.



Cho dù người trẻ tuổi này nhìn cà lơ phất phơ, nhưng nói năng cũng không tùy tiện, hơn nữa còn rất đẹp trai. Mạnh Khả Giai là người đầu tiên lên tiếng: "Nơi này có quy định chúng tôi không thể tới à?"



Người trẻ tuổi vừa nghe, bèn cười vui vẻ hơn: "Được chứ, để anh dẫn tụi em vào."



Anh ta vừa nhìn một chút đã nhìn ra mấy cô gái này rất ngây ngô, đoán chừng là học sinh cấp ba, bây giờ tụi nhỏ đều thích chơi trò kích thích như thế.



Người trẻ tuổi tự giới thiệu mình tên Hạ Giang, là nhân viên an toàn của quán bar, Vu Manh ngơ ngác: "Nhân viên an toàn? Không phải phục vụ à?"



Hạ Giang nói: "Đổi một lời giải thích khác, anh là bảo vệ."



Vu Manh: "...."



"Hì hì, Hạ Giang này hơi thú vị đấy." Mạnh Khả Giai ở phía sau kề tai nói nhỏ.



Diệp Vấn Vấn không chú ý tới những điều này, cô đang xem tình cảnh xung quanh, khu vực bên trong quán bar không hề nhỏ, có rất nhiều người, tiếng nhạc vang dội khiến nhịp tim cũng vô thức tăng nhanh. Bên trong ánh sáng lờ mờ, chỉ hơi không chú ý thôi thì sẽ rất dễ lạc mất người bên cạnh, mỗi một góc đều có đặt chậu hoa rất có tính thưởng thức.



Rắn trắng đang ngủ trong túi xách bị âm thanh cuồng bạo bên ngoài đánh thức, nó cũng ngẩng đầu lên, khiến túi xách nhô lên một cục nhỏ. Diệp Vấn Vấn chú ý thấy, cô thoáng nhấc túi sách lên, chỉ nghe được giọng nói đầy sụp đổ của rắn trắng: "Ta muốn điếc rồi ôi ôi ôi."



Diệp Vấn Vấn: "....."



Hạ Giang vừa liên tục trả lời những vấn đề mà mấy nữ sinh tò mò, một bên lại lưu ý tới Diệp Vấn Vấn ---- Người trẻ tuổi đến quán bar chơi, có ai không ôm tâm trạng tò mò tới, Diệp Vấn Vấn quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không thể không khiến người ta chú ý tới cô.



Mà ngay khi anh ta vừa nhìn đã vô cùng kinh sợ khi thấy túi sách cô gái đang đeo chợt nhô lên.



Hạ Giang: "???"



Anh ta nghĩ ánh sáng mờ khiến mình bị hoa mắt, anh ta xoa nhẹ mắt rồi nhìn lại lần nữa, phát hiện mình không hề nhìn lầm, trong túi sách kia thật sự có thứ gì đó nhô lên!



Anh ta không nhịn được nghĩ: Thật là lần đầu đụng phải khách đã đến bar chơi còn đưa theo thú cưng.



"Này..." Hạ Giang nói với Diệp Vấn Vấn: "Em phải trông chừng kỹ thú cưng của mình đấy, đừng để nó chạy đi, ở đây nhiều người, nếu nó chạy rồi rất khó tìm được."



Diệp Vấn Vấn sợ hết hồn, rắn trắng cũng không nhô lên nữa. Cũng may những cô gái khác đã bị chung quanh hấp dẫn lấy, không hề để ý tới Hạ Giang.



Diệp Vấn Vấn chỉ đành nói: "Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận."



Ghế dài nằm ở hướng Nam của sảnh lớn, sau khi mọi người ngồi xuống, Hạ Giang đưa menu rượu cho các cô, tiện thể căn dặn: "Nhớ kỹ, ly đã qua tay thì không thể dùng nữa."



Nói xong bèn đi mất.



Lúc rời đi, quỷ thần xui khiến thế nào lại quay đầu nhìn lại, mấy cô gái nhỏ kia líu ra líu ríu với nhau, tươi cười như hoa, còn cô gái nhỏ ôm túi sách kia cười đến ngoan ngoãn vô cùng, xinh đẹp đến nổi người khác khó dời mắt nổi.



Xung quanh đã có không ít người nhìn quanh các cô, Hạ Giang nhíu mày.



"Anh Giang, nhìn gì thế." Đồng nghiệp đập vai anh ta: "Anh Viễn đang tìm anh đấy."



Hạ Giang chỉ sang chỗ mấy người Diệp Vấn Vấn, anh ta hơi do dự, nói: "Mấy người kia là học sinh cấp ba, cậu để ý chút."



"Ồ." Đồng nghiệp nhìn sang, ánh mắt sáng lên: "Coi trọng người nào? Muốn xin wechat không."



Hạ Giang mắng một tiếng rồi rời đi.



Mấy người các cô gọi cocktail uống một chút, sau đó có hai người trẻ tuổi đẹp trai đi tới mời các cô ra nhảy, Mảnh Khả Giai không nói hai lời đã đồng ý.



Mạnh Khả Giai vừa đồng ý, Vu Manh, Lý Tuyết và cả Lâm Cẩm Nghiên cũng bị ảnh hưởng, cũng đồng ý.



Vốn là đến đây chơi, nếu chỉ ngồi không thì quá lãng phí.



Diệp Vấn Vấn ngồi lại tại chỗ, cô lấy lý do trông chừng túi xách và ly rượu, không đi theo mọi người.



Những nơi như quán bar thế này đều có những tiếng nhạc sôi động và đủ mọi loại tiếng gào thét, cộng với xúc tác của rượu, rất dễ khiến người ta sôi trào lên. Ngay cả Diệp Vấn Vấn cũng cảm thấy thần kinh mình bị kích thích khiến cô có hơi hưng phấn, muốn đi vào đám người ấy cùng mọi người nhảy nhót.



Cũng may có một sợi dây thần kinh não kết nối với ảnh đế đại nhân Quý, khiến cô duy trì được lý trí.



Rắn trắng trong túi xách gào lên gọi cô: "Tại sao mi lại muốn đến chỗ thế này hả!!"



"Chơi vui chứ sao." Diệp Vấn Vấn biết tửu lượng của mình không tốt, cho nên cô đã gọi nước trái cây. Cô nhấp một ngụm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bốn cô gái trong sàn nhảy.



Nhiệt độ trong quán bar rất cao, Diệp Vấn Vấn cởi áo khoác ra, cô xếp ngay ngắn đặt bên cạnh mình. Cô không hề biết, chỗ ngồi của cô đã rơi vào mắt rất nhiều người.



Trong mắt rất nhiều người thì, cô không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh, nếu phải miễn cưỡng đưa ra một ví dụ, thì thật giống như trong có một con động vật ăn cỏ xuất hiện trong một bầy động vật ăn thịt vậy.



"Em gái, uống một ly không?" Có một người trẻ tuổi với đầu tóc đủ mọi màu sắc, mặc một chiếc áo khoác ngoài cầm hai ba ly bia tới: "Tôi mời."



"Cảm ơn." Diệp Vấn Vấn lắc ly nước trái cây của mình: "Tôi đã có rồi."



"Tôi tên Trương Kiệt Khải, còn cô." Cậu ta ngồi xuống ngay đối diện Diệp Vấn Vấn, móc điện thoại di động ra, mở mã QR của wechat lên rồi cười mập mờ: "Làm quen chút không?"



Không chờ Diệp Vấn Vấn nói chuyện, phía sau lại có một người đi tới hỏi chuyện cô. Mà nhân lúc Diệp Vấn Vấn quay đầu đi, Trương Kiệt Khải lấy ra một cái ống tiêm nhỏ, cậu ta nhỏ một giọt chất lỏng trong suốt vào trong ly nước trái cây của Diệp Vấn Vấn.



Chờ người sau lưng đi rồi, Diệp Vấn Vấn quay đầu lại, Trương Kiệt Khải cười híp mắt nói: "Em gái, đừng lo lắng thế, mỗi lần ra ngoài chơi sẽ lại quen với một người bạn mới. Mọi người cùng kết bạn với nhau, sau đó có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi là người đâu đâu cũng có bạn đấy."



Nói rồi giơ ly bia trong tay lên cụng vào ly nước trái câu của Diệp Vấn Vấn, cậu ta ngửa cổ uống cạn rồi ra hiệu cho Diệp Vấn Vấn.



Diệp Vấn Vấn liếc nhìn mắt cậu ta, cô bưng ly nước trái cây lên, sắc mặt của Trương Kiệt Khải không hề thay đổi, nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng qua tia ý cười vì âm ưu đã được thực hiện.



Cậu ta mỗi ngày trà trộn vào quán bar, đúng là đã lâu lắm rồi mới gặp được "người mới" ngây thơ thế này, không hạ thủ thì thật quá lãng phí gương mặt này.



Diệp Vấn Vấn buông ly nước trái cây xuống, Trương Kiệt Khải hơi nheo mắt, giả bộ không vui nói: "Em gái, cô làm thế là không nể mặt anh đây đấy."



"Không có." Diệp Vấn Vấn mỉm cười mềm mại: "Tôi chỉ muốn đổi một ly nước trái cây khác thôi, anh có mời không?"



Trương Kiệt Khải: "..."



Trong mắt cậu ta xẹt qua tia nghi ngờ, vừa nhìn đã biết đây là người lần đầu đến quán bar, không có kinh nghiệm gì, rất dễ bị dụ dỗ. Tại sao khi chuyện này rơi vào người cô, lại cứ như cô đã hiểu rõ hết thủ đoạn của cậu ta thế.



Trương Kiệt Khải thầm nghĩ, tình huống thế này cậu ta nên tranh thủ lùi đi, dù sao cô cũng chẳng đến một mình. Ngay khi cậu ta đang cân nhắc thì, Lý Tuyết ngất ngây chạy về, đầu đầy mồ hôi, vui cười hớn hở nói: "Duyệt Nhĩ, cậu cũng đi chơi đi, thoải mái lắm đó, tớ sẽ bảo vệ cậu."



Trên đầu cô nàng đầy mồ hôi, khát nước đến không chịu được, nhất thời quên mấy ly nào là ly của mình, cô nàng chụp lấy một ly dựa theo ấn tượng của mình --- Vừa hay cái ly ấy chính là ly nước trái cây của Diệp Vấn Vấn, lập tức ngẩng đầu uống cạn.



"Đừng uống!" Diệp Vấn Vấn ngăn cản chậm nửa giây, Lý Tuyết đã uống xong, cô nàng cầm cái ly không ngơ ngác nhìn cô.



Diệp Vấn Vấn kéo Lý Tuyết ngồi xuống ghế dài, cô bình tĩnh nhìn sang Trương Kiệt Khải, hỏi: "Anh đã bỏ gì vào trong ly nước?"



"Duyệt Nhĩ, cậu đang nói gì thế." Lý Tuyết vẫn chưa phản ứng lại được.



Trương Kiệt Khải ra hiệu một cái, chỉ chốc lát sau đã có mấy người trẻ tuổi nữa vây tới.



Ba người Vu Manh bên sàn nhảy kia phát hiện bên này không đúng nên vội vã chạy về ---- Hai người trẻ tuổi vừa nãy nhảy cùng các cô nhìn thấy hình ảnh này, có phần do dự rồi lẩn vào đám người đi mất.



"Em gái, lời này của cô tôi nghe không hiểu, tôi bỏ gì chứ?" Trương Kiệt Khải giang hai tay ra: "Thấy cô cũng là người có học, có văn hóa, vậy chắc hẳn cô phải biết đạo lý muốn nói gì phải có chứng cứ nhỉ, đừng ngậm máu phun người chứ."



Mấy người ở sau lưng cậu ta cũng cười ha ha.



Cơ thể Lý Tuyết bắt đầu nhũn ra, Vu Manh và Lâm Cẩm Nghiên sợ đến mức tái mặt, hai người hai bên trái phải đỡ lấy Lý Tuyết mà tay vô thức run lên. Mạnh Khả Giai lớn tiếng nói: "Mấy người muốn làm gì!"



"Chúng tôi làm gì? Chúng tôi chưa làm gì cả nhé." Một người có vóc dáng khá thấp cười hì hì, ánh mắt gã dừng lại trước người Mạnh Khả Giai, có ý đồ đưa tay tới.



Mạnh Khả Giai tái mặt, cô nàng vô thức lùi về sau.



Một bàn tay ấm áp kéo lấy Mạnh Khả Giai, cô nàng quay đầu lại, Diệp Vấn Vấn mỉm cười với cô nàng rồi bước lên một bước, che bốn người còn lại ở sau lưng mình.



Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người, cô bắt đầu chụp ảnh Trương Kiệt Khải và mấy người đằng sau lưng cậu ta.



"Cha tôi là cảnh sát, tôi sẽ gửi ảnh của mấy người cho ông ấy, nếu đêm nay tôi và bạn học của tôi bị chút thương tổn nào ở nơi này, vậy mấy người chính là kẻ bị tình nghi." Cô nói: "Mấy người muốn nhìn thử không?"



Chiêu này thật sự có hiểu quả, hai bên đối diện nhau, một lát sau, trong mắt đám người kia hiện lên sự kinh hoảng, lấy Trương Kiệt Khải cầm đầu, cuối cùng cũng chậm rãi tản đi.



Diệp Vấn Vấn thở nhẹ ra một hơi, lòng bàn tay cô đã ướt nhẹp --- Vừa nãy, cô suýt đã mất khống chế mà giương cánh ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom