• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 99: Ngoại Truyện : Mộ Cảnh Thâm và Lãnh Nhược Vũ (8)

Lãnh Nhược Vũ quyết định về Mộ gia với Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam. Sau khi ông bà giúp cô làm hoàn thành xong thủ tục ly hôn cô sẽ rời đi và chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại Mộ Cảnh Thâm, người cô yêu sâu đậm và cũng là người cô hận nhất. Cô cần thời gian để quên anh, quên đi những gì cả hai đã từng có và cũng muốn xóa sạch đi hình bóng của anh trong lòng.

Trái tim cô đã tan nát hết rồi, niềm tin hy vọng cũng tan theo mây khói. Sau này cô chẳng biết phải đặt niềm tin vào ai hay yêu ai khi Mộ Cảnh Thâm là vết sẹo lớn nhất.1

Ba mẹ cô vẫn chưa biết về sự việc này, cô đã không cho ba mẹ chồng cô nói. Thứ nhất, mẹ cô là người đã sai, thứ hai cô không muốn ai phải lo lắng cho cô. Sau một thời gian nữa, cô sẽ nói là cô và Mộ Cảnh Thâm không hợp nhau nên cả hai quyết định ly hôn, để mọi thứ kết thúc trong êm điềm.

Cũng hơn một tháng trôi qua, Mộ Cảnh Thâm không về Mộ gia và tất nhiên cũng không liên lạc với Nhược Vũ. Đêm đêm anh tự gặm nhắm nỗi đau một mình, suy nghĩ những động khốn nạn của mình từng làm với Nhược Vũ.

Ba anh hỏi rằng, khi trả thù anh có thấy vui không?

Thì ra ba anh đã hiểu, trả thù chẳng vui một chút nào, đặc biệt là trả thù với một người vô tội. Ba anh từng sợ cô đơn, phải, anh cũng sợ cô đơn. Vốn dĩ anh có tất cả, có gia đình, có vợ đẹp con ngoan, nhưng chính anh đã từ bỏ hạnh phúc đó...1

Anh xứng đáng được cô đơn!1

Mộ Duật Hành bây giờ chẳng biết ăn nói sao với Lãnh Huyết. Ông từng hứa rằng sẽ chăm sóc, bảo vệ Nhược Vũ như con gái ruột, nhưng ông đã không làm được, ông là một người rất tệ.

Dù muốn dù không thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ ông chỉ còn cách bù đắp cho Nhược Vũ sau những gì Cảnh Thâm đã gây ra.

Lãnh Nhược Vũ từ trên lầu đi xuống, mấy hôm nay cô cảm thấy cơ thể mình rất lạ, mệt mỏi một cách lạ thường, nhưng cô chẳng dám nói với Trình Ngữ Lam vì sợ bà thêm lo lắng.1

Nhược Vũ phải công nhận mình là một người khá may mắn. Tuy mẹ cô có lỗi với bà nhưng bà vẫn rất thương cô, chưa một lần nặng lời, thậm chí đến bây giờ bà xem cô chẳng khác gì con ruột.

- Ba mẹ ăn sáng chưa ạ?

- Chưa, ba mẹ chờ con. Nhược Vũ, tối qua con không ngủ được sao? Mẹ thấy sắc mặt của con kém quá, hay là đi bệnh viện?

- Dạ không sao, chắc là dạo này con ăn ít nên mới như vậy.

Mộ Duật Hành thở dài bất lực và cũng có một chút buồn bã. Từ trước tới nay, người ông đánh giá cao là anh, bình tĩnh quyết đoán, không nóng vội và nhạy bén trong mọi tình huống, nhưng lần này ông đã quá thất vọng về anh.

Đúng lúc này, dạ dày của cô trào lên cơn buồn nôn dữ dội, Lãnh Nhược Vũ vội vàng đứng dậy, chạy ra sân nôn khan mấy hơi.

Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam có chút sững người, nhìn nhau như hiểu chuyện gì đó...

Hình như... hình như Nhược Vũ mang thai rồi!1

Trình Ngữ Lam đứng dậy đi ra ngoài với cô, vuốt vuốt lưng cô lên tiếng hỏi:

- Nhược Vũ, tháng này của con có chưa?

Lãnh Nhược Vũ đờ người, mẹ chồng cô hỏi như vậy là ý gì?

Chẳng lẽ....

Phải rồi, lúc trước cô và anh quan hệ có sử dụng biện pháp tránh thai vì anh nói rằng chưa muốn làm ba, với lại lúc đó cả hai cũng chưa kết hôn.

Nhưng sau khi kết hôn, Mộ Cảnh Thâm đã hai lần cưỡng ép cô, tất nhiên lúc đó anh chẳng mang bao, sau khi quan hệ cô cũng chẳng uống thuốc tránh thai.

Hơn 30 phút sau, bác sĩ đã đến Mộ gia để thăm khám. Không nằm ngoài suy đoán của Trình Ngữ Lam, Nhược Vũ đã mang thai, đứa bé chính là con của Mộ Cảnh Thâm, cháu của Mộ gia.

Tâm trạng của Nhược Vũ lúc này rất ngổn ngang, cô chẳng biết làm sao với đứa bé này cả. Đứa bé này thật không nên xuất hiện, nhưng làm sao đây khi cô lại chẳng nhẫn tâm giết con của chính mình.

- Nhược Vũ...

- Mẹ, mẹ đừng nói với Cảnh Thâm được không?

- Như vậy thiệt thòi cho con.1

Nhược Vũ mỉm cười lắc đầu trong đau đớn.

Thiệt thòi?

Nhưng lòng của Mộ Cảnh Thâm chỉ có thù hận, không có tình yêu dành cho cô cô. Không chừng khi anh biết, anh còn bảo cô phá thai, anh không chấp nhận đứa bé này.1

Thôi thì con của cô, cô sẽ tự mình nuôi nó. Xem như ông trời đã thương xót ban cho cô một tình yêu, một niềm hy vọng to lớn, một thiên chức thiêng liêng cao cả, để cô không cảm thấy cô đơn giữa cuộc sống rộng lớn này.

- ---------------

Giữa đêm Mộ Duật Hành qua biệt thự riêng của Mộ Cảnh Thâm. Cả ngày hôm nay hai ông đã suy nghĩ rất nhiều về Nhược Vũ và cả đứa bé trong bụng. Không phải ông không đủ sức nuôi một đứa cháu, nhưng chỉ tội nghiệp cháu nội đích tôn của ông sinh ra đã thiếu thốn tình cảm. Ông từng nằm vào hoàn cảnh đó, rất tủi thân khi nhìn bạn bè có ba còn mình thì không.

Nghe người làm nói Mộ Cảnh Thâm đang ở thư phòng, ông ngay lập tức đi lên. Thật khổ cho thân già của ông, đến bây giờ vẫn chưa thể yên ổn tận hưởng tuổi già.1

Mở cửa thư phòng, mùi thuốc lá nồng đậm xộc thẳng vào mũi ông. Ông thật muốn đánh chết thằng nhóc con này, hành hạ người khác rồi cũng tự hành hạ bản thân mình...

Như vậy hạnh phúc lắm sao?

Chắc chắn là không rồi!

- Hừ, con còn ngồi ở đây được sao?

- ...

- Nhược Vũ đang mang thai, con biết rõ ba đứa bé là ai mà phải không?

Đầu của Mộ Cảnh Thâm nổ vang lên một tiếng thật lớn, ánh mắt dừng lại, khuôn mặt cứng ngắt, điếu thuốc đang cháy trên tay cũng rơi xuống nền.

- Nhược Vũ muốn phá bỏ đứa bé, con nghĩ sao?

Mộ Duật Hành thong thong ngồi xuống ghế, ông chỉ đang đánh đòn tâm lý với Cảnh Thâm để xem anh biểu hiện như thế nào?

Nhưng không làm ông thất vọng, Mộ Cảnh Thâm mất bình tĩnh đứng dậy, tay chân run rẩy lo sợ...

Đứa bé là con của anh, anh không thể để cho Nhược Vũ phá bỏ được.

- Ba, con xin lỗi.

- Người con nên xin lỗi không phải là ba....Đứa bé giữ lại hay không đều là do con, đừng làm ba phải thất vọng thêm lần nữa.1

Mộ Duật Hành đứng dậy đi về, bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi, hạnh phúc hay đau khổ đều do Cảnh Thâm chọn lấy. Ông đâu sống thay cho anh, nên ông cũng không muốn ép anh, nhưng anh là con của ông, làm sao ông không hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu.

Ba về, Mộ Cảnh Thâm ngồi phịch xuống ghế, tim anh đập nhanh dữ dội, cảm xúc mãnh liệt dâng lên khi biết mình được làm ba, nhưng liệu Nhược Vũ có tha thứ cho anh hay không? Có đồng ý giữ và sinh đứa bé này ra không khi anh từng tổn thương cô rất nhiều.

Trái tim của Mộ Cảnh Thâm nặng trĩu, trong đầu vang lên tiếng khóc nghẹn của Nhược Vũ. Tổn thương cô như anh đang tự tổn thương anh. Hơn một tháng qua anh không dám về phòng ngủ vì nơi đó chứa đầy những kỷ niệm của cả hai, vui và hạnh phúc cũng có, buồn và đau khổ chắc chắn không thiếu...

- ---------------

Sáng sớm, Mộ Cảnh Thâm đã sang Mộ gia tìm Lãnh Nhược Vũ. Khuôn mặt sầu não, quần áo nhăn nhúm, bộ dạng thê thảm chẳng còn đâu là đại thiếu gia phong lưu cao cao tại thượng.

Trình Ngữ Lam cũng không quá bất ngờ khi thấy anh ở đây. Đêm qua đang ngủ thì bỗng dưng bà thấy Mộ Duật Hành bỏ đi ra ngoài, bà đoán ông đi qua biệt thự tìm anh.

- Qua đây làm gì?

Trình Ngữ Lam chán ghét ngồi xuống sofa đối diện với anh.

Cũng may anh là con trai của bà, nếu không chẳng xong với bà!

- Nhược Vũ... Nhược Vũ vẫn ổn chứ mẹ?

- Đến bây giờ mới quan tâm thì có phải là quá muộn rồi không? Cảnh Thâm, mẹ nhận ra con cũng có tình cảm với Nhược Vũ, nhưng mẹ chẳng hiểu tại sao con lại làm vậy. Con nói là vì mẹ nhưng mẹ thật sự không cần, nếu như mẹ cần thì ngày xưa ba con đã làm nhưng không, điều mẹ cần đó chính là con được hạnh phúc, gia đình chúng ta hạnh phúc.

Mộ Cảnh Thâm cúi mặt đau buồn, ánh mắt có chút đỏ...

Muộn, thật sự đã muộn rồi!

Đúng lúc này Mộ Cảnh Thiên và Lăng Tử Khuynh từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đau buồn, thê thảm của anh trai mà anh sung sướng trong lòng.1

Phụ nữ là để yêu thương, nâng niu, chiều chuộng. Từ lúc kết hôn, anh và Tử Khuynh dường như chưa hề cải nhau, vì mỗi lần cô nổi nóng là anh sẽ nhịn chẳng dám hé môi, cô nói gì anh cũng nghe theo, cô muốn gì anh cũng chiều theo...1

Vậy nên, nhà anh chẳng bao giờ có tiếng anh và cô cải nhau, chỉ có tiếng Tử Khuynh la mắng anh, nhưng đêm đến chắc chắn Tử Khuynh không yên với anh...1

Anh có cách dạy vợ cực kỳ hiệu quả mà lại sung sướng.

Trong nhà, anh chỉ có tiếng nói vào ban đêm mà thôi!1

khà khà...1

- Anh vui lắm sao?

Lăng Tử Khuynh nhéo vào ngực anh, trừng mắt lên tiếng.

Mộ Cảnh Thiên im bật chẳng dám hó hé, ánh mắt ngoan hiền như con mèo nhỏ. Riết rồi anh bị Lăng Tử Hàn trêu là sợ vợ, nhưng cái đó không làm anh tức bằng là hắn cũng sợ vợ mà lại trêu anh.1

- Mẹ, con mới qua. Chị dâu đâu rồi ạ?

Lăng Tử Khuynh lên tiếng hỏi.

Nếu là cô, cô không bao giờ tha thứ cho Mộ Cảnh Thâm!

Ngoại tình công khai là không thể chấp nhận được, hôm trước xem đoạn video mà cô tức đến mức cả đêm không ngủ. Bởi vậy cô từng cảnh cáo Mộ Cảnh Thiên không được ra ngoài ăn vụng, nếu không, chắc chắn Mộ gia chỉ còn Mộ Cảnh Thâm và Mộ Ngữ Yên.

Lúc này, Lãnh Nhược Vũ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Mộ Cảnh Thâm xuất hiện ở đây cô liền quay lưng đi ngược lên phòng.

Mộ Cảnh Thâm nào cho phép cô đi, nhanh chóng chạy lại níu lấy tay cô.

- Nhược Vũ...

- Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi.1

Lãnh Nhược Vũ vung tay né tránh.

Đau bên ngoài thể xác thì một hoặc hai ngày sẽ hết, nhưng còn đau trong tim thì làm sao hết đây?

Những lời anh nói, những hành động anh làm mãi mãi không bao giờ cô quên!

- Nhược Vũ, em mang thai sao?

- Phải, nhưng nó không phải là con của anh.

Nước mắt trào xuống, nhưng Nhược Vũ đã nhanh chóng gạt đi. Cô phải mạnh mẽ bảo vệ con mình, bảo vệ bản thân không cho phép ai tổn thương nữa.

Tình yêu giả dối hơn hai năm qua là đã quá đủ, cô không thể ngu ngốc mãi được.

- Nhược Vũ, anh biết em hận anh, nhưng em cũng nên cho anh có trách nhiệm với con, với...1

*Bốp1

- Mộ Cảnh Thâm, anh nghĩ mình đủ tư cách làm ba ư? Anh biết rõ đứa bé xuất hiện trong hoàn cảnh thế nào mà.

Lãnh Nhược Vũ vung tay tát thẳng vào mặt anh. Mỗi khi nghĩ đến là cô hận anh tới thấu xương, nếu như anh muốn trả thù có thể giết chết cô, nhưng không, anh dùng tình dục để hành hạ chà đạp cô, thậm chí anh còn công khai ngoại tình trước mặt cô.

- Anh xin lỗi... Nhưng Nhược Vũ, đứa bé cũng nên có một gia đình hoàn chỉnh, nó cũng có quyền được chào đời, em đừng trả thù anh bằng việc giết chết con.

- Tôi không nhẫn tâm như anh.

- Nhược Vũ, em muốn đánh muốn chửi anh bao nhiêu cũng được, nhưng chúng ta bắt đầu lại được không em?1

- Niềm tin đã mất rồi có thể lấy lại được sao? Trái tim đã tan nát rồi có thể lành lại được sao? Nhưng cũng cảm ơn anh đã dạy cho tôi biết rằng, cuộc sống này chỉ có thể tin mình chứ không được tin ai, vì tất cả chỉ là một sự lừa dối.1

Lãnh Nhược Vũ lạnh lùng lên phòng bỏ mặt Mộ Cảnh Thâm chết lặng ở đó. Những lời nói của cô như con dao đâm mạnh, xoáy sâu vào tim anh. Phải, anh gây nên tội quá nghiêm trọng, chẳng thể cứu vãn được một cuộc tình, một gia đình.

Nhưng đó là do anh tự làm tự chịu...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom