• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Triệu Hoán Mộng Yểm (3 Viewers)

  • chap-228

Chương 228: Xây dựng (1)




Editor: Nguyetmai

Việc xây dựng hồ Thánh lực thuận lợi ngoài dự liệu của Lâm Thịnh.

Có sự hỗ trợ hết mình của Adolf, các loại nguyên vật liệu trong danh sách đều được thu thập kịp thời. Không tới hai ngày, một xưởng điêu khắc dành riêng cho việc sản xuất các loại nguyên vật liệu đã được thành lập.

Hệ thống chuyển đổi của hồ Thánh lực liên quan đến các loại ký hiệu điêu khắc khá tinh vi và phức tạp, không phải thứ mà Lâm Thịnh có thể dùng búa với đinh là khắc ra được.

Một lượng lớn đá vừa được chọn lọc ra, dùng để chế tạo lớp chống thấm cho hồ Thánh lực.

Lâm Thịnh bắt đầu đến công xưởng giám sát, kiểm tra xem mỗi một phân đoạn gia công có được thực hiện đúng chuẩn hay không.

Người tạo dựng bộ khay kim loại này không phải là người tu luyện Thánh lực bình thường, mà có thể gọi là pháp sư hàng đầu của thành Hắc Vũ. Thiết kế của bọn họ đương nhiên không phải là trận pháp nghi thức thô sơ đơn giản.

Lâm Thịnh chia việc xây dựng hồ Thánh lực làm hai phần, một là phần thiết bị cốt lõi, phần còn lại là những thứ không quan trọng khác ở mặt ngoài. Phần bên ngoài thì cậu chỉ cần giám sát là được, còn phần cốt lõi có một số chỗ phải do đích thân cậu tỉ mẩn điêu khắc.

Thiết bị cốt lõi cũng không tính là nhiều, chỉ cần cậu đích thân khắc bốn tảng đá hình cầu có cùng kích thước để khảm vào bên trong hồ Thánh lực thôi. Bốn quả cầu này chính là con đường chuyên dùng để truyền Thánh lực do Lâm Thịnh chuyển hóa ra, đồng thời là thiết bị giám sát của bốn phương hướng khác nhau trong hồ và cũng là bộ điều chỉnh.

Suốt năm ngày liên tục, mỗi ngày Lâm Thịnh đều cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Ngay cả trường học cậu cũng không đi, chỉ tập trung vào việc xây dựng hồ Thánh lực.

Bởi vì một khi hồ Thánh lực được xây dựng thành công thì cũng có nghĩa là toàn bộ hệ thống Thánh điện có thể được thành lập, đến lúc đó Hôi Ấn sẽ không còn là yếu tố kìm hãm sự phát triển của Lâm Thịnh. Vào thời điểm mấu chốt, cậu còn có thể mượn lực từ Thánh điện để đánh chết kẻ địch mạnh hơn cậu.

Thấm thoắt đã đến buổi chiều ngày thứ sáu.

Trên sườn ngọn núi nhỏ thuộc về Lâm Thịnh.

Một vầng sáng trắng chói lòa bùng lên như pháo, rồi thoáng cái đã biến mất, khiến ai thấy được cũng tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.

Lâm Thịnh, Adolf, Vua Thép và Cardura đều có mặt, xung quanh có tám binh sĩ Hầm Giam canh chừng, đề phòng bốn phía. Giữa bốn người là một ngôi nhà bằng đá trắng vô cùng đơn sơ, lúc này đang tràn ngập ánh sáng nhàn nhạt mà thần bí. Trời sẩm tối, nhưng xung quanh ngôi nhà nhỏ lại tràn ngập bầu không khí trong lành và tĩnh lặng, giống như cảm giác thư thái lúc ban mai.

"Được rồi, thanh lọc hoàn tất, chúng ta đi vào thôi."

Lâm Thịnh dẫn đầu đi vào tòa nhà đá màu trắng. Ánh sáng trắng vừa rồi chỉ là một sự thanh lọc đơn giản do cậu tiến hành. Vào bên trong, cậu vuốt ve băng ghế dài vẫn còn thoang thoảng mùi sơn bóng.

"Bây giờ nên gọi là Thánh điện chưa hoàn thành, nhưng chẳng mấy chốc sẽ có thể gọi nó là Thánh điện chính thức rồi."

Cậu không đợi ba người đằng sau kịp vào theo mà một mình sải bước đi tới sau đài cầu nguyện.

Trên mặt đất cách một mét phía sau đài cầu nguyện có một cái hố vuông rất sâu đã được đào sẵn. Bên mép hố đặt một vật thể màu trắng hình bầu dục giống như quả trứng gà. Vật thể màu trắng này chỉ lớn hơn chậu rửa mặt một chút, xung quanh được bao phủ bởi vô số ký hiệu hoa văn tinh xảo.

Lâm Thịnh khom lưng ôm lấy thứ này, nhẹ nhàng bỏ vào hố sâu, sau đó lấy một tảng đá đậy lên.

Cạch.

Nắp đậy tự động khóa trái lại, sau đó là một loạt âm thanh điện tử "tích tích" vang lên. Đây là tiếng của khóa điện tử có tính bảo mật cao do Adolf cung cấp. Khóa vật lý và khóa điện tử kết hợp với nhau, có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho nơi này.

"Chắc vậy là được rồi." Lâm Thịnh tiến lên thêm một bước, vừa vặn đứng trên phiến đá mới đậy lên, cũng chính là trước đài cầu nguyện.

"Mọi người lui ra ngoài trước đi, tôi sẽ bắt đầu kích hoạt ngay bây giờ." Lâm Thịnh nhìn về phía ba người Vua Thép, Adolf và Cardura, nói.

Ba người họ không nói câu nào, lập tức rút ra ngoài. Lâm Thịnh chỉ còn một mình. Cậu đứng trước đài cầu nguyện, hai mắt nhắm lại.

Vụt...

Từ dưới chân cậu, một tia Thánh lực thẩm thấu ra ngoài, len lỏi vào vật thể màu trắng hình bầu dục vừa bị vùi xuống dưới lòng đất. Thánh lực trắng giống như một loại thuốc màu, bắt đầu nhuộm rực sáng ký hiệu hoa văn bên ngoài vật thể kia.

Từng giây từng phút trôi qua, thấm thoắt đã qua mười lăm phút.

Khối bầu dục gần như đã bị nhuộm trắng rực sáng toàn bộ. Thêm hai phút nữa nhanh chóng trôi qua, mặt ngoài khối bầu dục bị nhuộm rực sáng hoàn toàn.

Lâm Thịnh mở mắt, vươn tay, bắt đầu nhanh chóng vẽ những ký hiệu kỳ lạ có kích cỡ khác nhau lên không trung. Từng ký hiệu vô hình nhờ sự dẫn dắt của Thánh lực ở trong cơ thể cậu mà bắt đầu khởi động, dần dần chìm xuống, nhập vào khối bầu dục màu trắng dưới chân. Một lát sau, Lâm Thịnh thả tay xuống, thầm nhẩm lại và kiểm tra từng bước thật cẩn thận.

"Chắc là hoàn thành rồi." Cậu cúi đầu nhìn kỹ mặt đất phía trước đài cầu nguyện. Rõ ràng ban nãy chỗ đó vẫn còn một khe hở có thể nhìn thấy rất rõ, thế mà bây giờ đã khe hở ấy biến mất không còn lại chút dấu vết. Mặt đất giống như được san bằng, tạo thành một khối hoàn chỉnh, nhìn như không hề tồn tại vách ngăn bí mật gì cả. Lâm Thịnh hít thở thật sâu, gia tăng sự vận chuyển Thánh lực trong cơ thể.

Cạch.

Đột nhiên, trong hố sâu dưới lòng đất, khối bầu dục màu trắng vừa bị chôn vùi ban nãy bỗng rung lên. Vô số hoa văn họa tiết trên bề mặt của nó nhanh chóng biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Thánh lực do Lâm Thịnh rót vào giống như một mồi lửa châm lên ngọn đuốc, thắp sáng toàn bộ hệ thống hồ Thánh lực vừa mới xây xong.

Bỗng nhiên, cùng tiếng "bụp" nho nhỏ, một khối bầu dục màu trắng xuất hiện ở giữa khoảng không ngay trước mặt Lâm Thịnh, cậu nhắm chặt hai mắt. Bên cạnh quả cầu hiện lên một dãy số.

"Năm."

"Bốn."

"Ba."

"Hai."

"Một."

Phừng!

Ngọn lửa trắng chợt bùng lên quanh quả cầu, sáng chói lạ thường. Mà cùng lúc đó, một giọng nữ vô cùng quen thuộc chậm rãi vang lên bên tai Lâm Thịnh.

"Đang kết nối chứng nhận Thánh lực…"

"Nghi thức xác nhận không có sai sót."

"Chào mừng ngài sử dụng hệ thống Thánh điện trung tâm."

"Thảo nào những pháp sư quản lý sở nghiên cứu lại an nhàn như vậy, thì ra là do khoa học kỹ thuật chênh lệch quá lớn..." Rõ ràng Lâm Thịnh cũng bị âm thanh này chấn động.

Cậu đã đoán được rằng hệ thống này chắc chắn sẽ rất lợi hại, bởi dù sao nó cũng do mấy đại sư thành Hắc Vũ hợp tác thiết kế. Thế nhưng, cậu không đoán được thứ này lại tân tiến đến vậy.

Giọng nữ vang lên bên tai cậu rõ ràng là giọng nói êm tai nhất trong trí nhớ cậu. Đó là chất giọng mà trước đây cậu từng nghe trong một ca khúc. Hình như là hiệu quả nhờ sử dụng một loại pháp thuật liên quan tinh thần nào đó biến ra, làm cho âm thanh nghe được tự động chuyển đổi thành âm sắc mà mình muốn nghe nhất.

Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu, dừng một chút. Cậu có thể cảm nhận được mạng lưới Thánh lực yếu ớt mà tinh vi ở ngay dưới chân mình đang chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tràn ngập cả ngọn núi nhỏ này.

Soạt!

Trong vùng bóng tối trước mắt cậu bất chợt hiện lên một cảnh tượng ảo.

Đó là mô hình ảo của một ngọn núi nhỏ. Nó lơ lửng trước mặt Lâm Thịnh, những đường trắng giống như mạng nhện không ngừng sáng lên, bắt nguồn từ chỗ sườn núi rồi lan tràn ra xung quanh.

"Đường trắng này là mạng lưới Thánh lực sao? Hệ thống này quả thực..." trong lòng Lâm Thịnh không ngừng cảm thán.

Tổng lượng Thánh lực cậu vừa rót vào hồ Thánh lực dưới chân cùng lắm cũng chỉ bằng tổng lượng của hai thần thuật thiên phú, dùng Dò Tìm Tội Ác được hai lần là hết.

Số lượng chừng ấy thì ngay cả một chiến sĩ Thánh điện vừa đặt chân vào cấp siêu phàm cũng có thể thong thả tích góp từng chút một. Với cậu mà nói, như vậy chưa được một phần mười tổng lượng Thánh lực. Ấy vậy mà một lượng nhỏ xíu đó lại có thể bao phủ khắp địa bàn lớn như vậy.

"Không hổ là do đại sư làm ra!" Lâm Thịnh thầm khen ngợi trong lòng rồi tiếp tục nhìn ngọn núi nhỏ lơ lửng trước mắt mình. Cậu dựa theo ghi chép trên khay kim loại, vươn ý thức của mình ra chạm vào sườn núi.

Soạt!

Mô hình núi nhỏ chợt mở rộng ra, vị trí cậu chạm vào cũng được phóng to. Chẳng mấy chốc, nơi đó đã xuất hiện hình ảnh hơi mờ của một ngôi nhà nhỏ bằng đá. Tòa nhà bằng đá dạng hình hộp này tựa như một hình chiếu đã bị thu nhỏ lại trước mặt Lâm Thịnh, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.

"Cảm giác như bản đồ vậy." Lâm Thịnh thầm nghĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom