• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 297

Ngải Tuyết ngây người, cô không nghĩ mình lại có người bạn như thế.

Mang theo lòng hiếu kỳ đi tới trước cửa trường, ngay tức khắc, Ngải Tuyết sững sờ che miệng, tiếp đó chạy tới ôm cô gái, có chút kinh ngạc:

"Thang Tiệp, không nghĩ là cậu đấy, mất tích mấy năm liền bây giờ xuất hiện, cậu vẫn ổn chứ? Nha đầu chết tiệt, cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng bỏ đi, tớ hận cậu!”

Thang Tiệp không nói lời nào, kéo cậu bé đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Thưa dì Tuyết đi con!”

"Dì Tuyết!”

Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn cậu bé: "Chẳng lẽ. . . Nó là? ? ?”

"Đúng vậy!”

Trời ơi, cứ như một khuôn đúc ra – phiên bản thu nhỏ của anh ấy.

Tâm tình Ngải Tuyết phức tạp, vỗ vỗ bả vai Thang Tiệp: "Chúng ta về nhà rồi nói.”

Trong phòng khách, Ngải Tuyết ôm cậu bé: "Nói cho dì Tuyết biết tên của con?”

Cậu bé cầm món đồ chơi trong tay: "Con tên là Ức Hiên.” (có ý nghĩa là ‘nhớ về Tử Hiên’)

Ngải Tuyết ngẩn người, đem Ức Hiên cho dì Dư: "Dẫn cậu bé và thiếu gia ra vườn chơi giúp con.”

Lúc này Ngải Tuyết mới quay sang ôm Thang Tiệp: "Đã xảy ra chuyện gì, những năm qua cậu rất cực khổ đúng không?”

Thang Tiệp lã chã rơi nươc mắt, chôn mặt vào vai Ngải Tuyết bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ khi trước.

Năm năm trước.

Thang Tiệp cô độc đứng giữa phi trường, tự cười giễu mình, lặng thinh đứng trước cửa vào phi trường, cô phân vân rất muốn đi gặp lại người đàn ông đã tổn thương mình thành bộ dạng này.

Nhưng mà giữa bọn họ dường như không còn duyên phận.

Lên máy bay, đã ngồi yên vị chỗ của mình, thắt dây an toàn, nhắm mắt yên lặng tự nhủ"Tử Hiên, vĩnh viễn không gặp lại.”

Máy bay hạ cánh, cô kéo cơ thể mệt mỏi tới nhà trọ nghỉ ngơi, sau mấy ngày cuối cùng đã tìm được trường học và thuê được căn phòng nhỏ kế bên trường.

Khi sắp xếp mọi thử ổn thỏa, cô lại bắt đầu chôn người vào chăn khóc thật lớn.

Tuy nhiên, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày học xong, cô đều quay về căn phòng nhỏ bẻ yên lặng giấu mình muốn cách ly khỏi thế giới này.

Cho đến một ngày có một người quốc tịch Mỹ gốc Hoa đi vào cuộc sống của cô. Anh ta tên Jack.

Mỗi ngày đi học, anh luôn dùng một đôi mắt tinh tường chăm chú nhìn cô, chừng mười ngày sau, anh bắt đầu tìm cách làm quen với cô, vừa mới bắt đầu cô cũng chả muốn để ý tới, nhưng anh ta vẫn kiên trì luôn quan tâm đến cô.

Mặc cô có lạnh nhạt vô tình nhưng anh nhất quyết không nản lòng, mỗi ngày đều đi theo sau lưng cô, hễ cô cần gì anh liền đáp ứng, Thang Tiệp rất tức giận, chất vấn anh rốt cuộc muốn thế nào?

Câu trả lời của anh, chỉ có một: "Anh thích em, anh muốn chăm sóc cho em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom