Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Vân Tranh vào tửu quán xa hoa nhất kiếm được một bữa ăn miễn phí, xỉa răng dẫn Tịch Nhục đi dạo quanh Đậu Sa quan, thuận tiện mua cho nàng vài bộ quần áo cũ lành lặn, có điều thời đó không có hiệu bán quần áo may sẵn, Vân Tranh tìm La Lan, mượn tạm mấy bộ quần áo của nàng, vì vóc dáng cả hai ngang nhau. La Lan xinh đẹp cũng chỉ mười bốn thôi, vậy mà sang năm là rơi vào miệng “chó” rồi, tới giờ Vân Tranh vẫn chịu, không hiểu nổi nếu có ai gọi Cẩu Tử thì bốn tên đó sao biết là gọi mình.
Có quần áo rồi còn đi mua thêm một đôi hài, song đánh chết Tịch Nhục cũng không đi vào, vì mặt đất toàn bùn, sợ làm bẩn hài mới, thế là đi nàng chân đất tay cầm hài lẽo đẽo theo sau lưng Vân Tranh.
Đám Lại Bát muốn vải vóc, đồ kim chỉ may vá, thậm chí còn muốn cái trâm gài, chẳng bao lâu trên người Vân Tranh đeo lủng lẳng đầy thứ đồ, sắp tới Tết, sơn dân cũng cẩn vài thứ tốt, như một vò rượu ngon chẳng hạn. Sống khổ quen rồi, có chút muối đã mừng, chẳng còn nhớ cuộc sống bình thường là sao nữa, đôi khi Vân Tranh còn phải chủ động mua thêm cho họ những vật dụng thiết yếu của cuộc sống.
Hàng hóa chất đầy xe trâu, Vân Tranh đánh xe rời Đậu Sa quan, hôm nay lễ vật cho đám binh sĩ trông thành vò rượu gạo, thứ rượu này chẳng đủ ấm người, uống đỡ nhạt miệng thôi, rượu thì lúc nào cũng được nam nhân chào đón, nhất là nam nhân đó có dư thừa thời gian.
Tịch Nhục ngồi trên xe trâu, thi thoảng lại lén lút nhìn thiếu niên trước mắt, y rất thích cười, bình thường không có chuyện gì cũng cười, cười trông rất đẹp, nụ cười luôn bắt đầu từ đôi mắt, sau đó lan đi như sóng, rồi tụ lại cả vào hai lúm đồng tiền rất duyên, cuối cùng lộ ra tám cái răng, răng trắng lắm, trắng quá mức, có hai cái răng to, trông như thỏ vậy, người có nụ cười đẹp như vậy nhất định là người tốt, làn da cũng không đen xần xùi như người khác, khiến Tịch Nhục tự ti, lén co chân lại giấu dưới váy.
- Tịch Nhục, sau này ngươi là người của Vân gia rồi, yên tâm đi, không ai bắt nạt ngươi hết, công việc của ngươi là chăm sóc đệ đệ ta, năm nay nó ba tuổi, qua năm mới sẽ bốn tuổi, rất biết nghe lời. Ngươi chỉ cần trông không cho nó chạy lung tung, bị ốm bị bệnh là được. Vân Tranh hôm nay uống ít rượu, đều hơi choáng, cái thân thể yếu ớt này chưa chịu nổi men rượu, giọng hơi lè nhè:
- Vâng thiếu gia, nô tỳ sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt.
- Ha ha ha, vậy là ta cũng thành thiếu gia rồi, trên đời này một vị thiếu gia có cái nhà nát bốn phía gió lùa không phải nhiều đâu, ha ha ha. Ta tên Vân Đại, từ nay trở đi, chúng ta sống với nhau, dù phú quý hay nghèo khó, ta có miếng ăn sẽ không để ngươi đói.
Tịch Nhục không hiểu hết lời Vân Tranh nói, nàng biết tiếng Hán, nhưng chưa thông thạo lắm, chỉ biết hôm nay là ngày sung sướng nhất, lớn thế này rồi mới có người mua cho mình quần áo, mua cho mình hài, ở tửu lâu còn có thể gặm xương, xương thật là thơm ngọt.
- Mà Tịch Nhục này, sao ngươi cắn vỡ được xương để hút tủy bên trong thế? Ta thử mấy lần, không cắn nổi, giờ vẫn còn đau răng, phải khen ngươi đó, răng khỏe thật.
Tịch Nhục mặt đỏ nhừ, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thiếu gia, nàng cũng biết, chỉ chó mới gặm xương thôi, răng nàng còn khỏe hơn răng chó, cắn vỡ được cái xương cứng nhất, nhưng với một thiếu nữ mà nói, khó có thể coi đó như lời khen tặng.
Tới tảng đá to rồi, Vân Tranh say rượu hú như thổ dân da đỏ, chẳng mấy chốc trong bụi cỏ có một đám người hùng hổ xông ra. Tịch Nhục kinh hoàng hét lên, nhìn đám dã nhân mặc da thú "cướp bóc" đồ trên xe của mình, liều mình ôm lấy tấm vải không cho cường đạo mặt xẹo lấy đi, những thứ này công tử nhà mình bỏ rất nhiều tiền ra mua, đáng giá hơn cả mạng mình.
Vân Tranh cười ha hả: - Tịch Nhục, mấy thứ này vốn của Lại đại ca đấy, bọn họ là người tốt không phải cường đạo, buông tay ra đi, người ta muốn làm quần áo mới cho khuê nữ.
Lại Ban cười gập người: - Vân Đại, tiểu tức phụ của ngươi đấy à, không tệ, biết trông nhà giữ của, lấy tức phụ phải thực tế, xinh đẹp thì được tác dụng chó gì.
- Lấy đồ của huynh đi, lắm lời làm gì, lần này nhớ săn một con hươu, tốt nhất là con có sừng trên đầu ấy, người Lương gia muốn một con để cúng cuối năm lấy may, giá 4 quan, có số tiền này có thể mua cho cho các huynh ít cuốc xẻng, chứ dùng gậy gỗ làm ruộng đúng là phải tội. Vân Tranh đã mò thấu tâm tư của người trong thành, quản gia Lương gia đã hỏi ba lần, nếu có con hươu đủ to, y nắm chắc đổi được ít đồ sắt cho sơn dân:
Đồ sắt? Đám sơn dân nhìn nhau kích động, bọn họ ai có con dao nhỏ thôi đã quý lắm rồi.
Lại Bát chất đống gà rừng lên xe trâu, nhìn đám gà rừng bẩn thỉu, Vân Tranh nhướng mày: - Này, huynh có biết thịt gà chẳng đáng tiền không? Người ta muốn bộ lông của nó, giá đắt gấp chục lần thịt gà đấy, nhất là gà lôi vàng, đừng làm hỏng bộ lông của nó.
- Thế à? Lại Bát gãi đầu, y nghĩ không thông đám người trong thành muốn thứ lông gà vô dụng làm gì, lại chẳng ăn được, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, dù sao Vân Đại sẽ không lừa bọn họ, y bán giúp họ nhiều lắm rồi, có lừa ai đâu, y muốn lông thì giữ lông cho y: - Vân Đại, ta có tấm da báo tương đối hoàn chỉnh, để trên xe rồi đấy, mai ngươi tới chợ kiếm cho cái dao chẻ củi nhé, à, bà nương muốn cái kéo nữa, làm cho khuê nữ áo đẹp, cũng chẳng nghĩ ở trên rùng rú thì đẹp cho ai xem.
- Không thành vấn đề, Hồ thúc muốn gì nữa không? Da báo quý lắm đấy.
Lão sơn dân xua tay, ý là chỉ cần thế thôi, sau đó vác đồ của mình chui vào bụi cỏ biến mất. Tịch Nhục ù ù cạc cạc nhìn Vân Tranh ghi chép gì đó vào cuốn sổ, đồ trên xe trâu nhà mình chẳng mấy chốc hết sạch, nhưng lại thêm nhiều thú rừng, thậm chí có ít đồ thêu, trứng gà.
Xe trâu đi tới chợ phiên, chợ này họp ngoài quan, giờ đã tan lâu rồi, nhưng dưới lán cỏ dựng tạm vẫn có mấy người quần áo là lượt ngồi uống trà gừng, như đang đợi gì đó, thấy con trâu già kéo cái xe kẽo kẹt đi tới, tức thì mặt mày hớn hở.
- Lương quản gia, hôm nay tiểu tử có thứ hay mời ngài xem qua, ngài xem đây là cái gì? Da kim tiền báo đấy, không có lỗ mũi tên nhé, do thợ săn bắn chuẩn xác vào mắt nó, cực kỳ hiểm có. Vân Tranh ghét quy củ ở nơi này, mua đồ phải xem địa vị, thường là lão quản gia Lương gia này xem trước, ông ta không vừa mắt mới tới người khác, không cho y cơ hội nâng giá:
- Tạm được, bệnh viêm khớp của lão thái gia cứ tới mùa này lại phát tác, có da báo che ấm áp hơn. Một tên tiểu tử cầm 6 quan tiền không an toàn đâu, cẩn thận chút.
Lương quản gia nói xong ném cho y túi tiền, ở đất Thục rất ít tiền đồng, dùng bạc vụn khá nhiều, nhất là giao dịch lớn, Vân Tranh không muốn ôm cái bao mấy chục cân tiền đồng chạy khắp nơi.
Nói là 6 quan chứ, số tiền trong túi tối đa chỉ 5 quan thôi, Vân Tranh cất ngay tiền đi, không hỏi một quan kia đâu mất rồi: - Đa tạ quản gia nhắc nhở, lần sau tiểu tử nhất định kiếm cho ngài một con hươu lớn.
- Thích làm việc với tên tiểu tử thông minh như ngươi, đỡ tốt sức, có hươu cứ đem thẳng tới phủ, sẽ không bạc đãi ngươi. Lương quản gia hài lòng ôm da báo lên xe ngựa:
Ông ta đi rồi mới tới Lưu gia, Điền gia lựa chọn đồ, bọn họ là người lọc lõi biết Vân Tranh kiếm mấy thứ này ở đâu ra, nên nếu không trả thiếu tiền thì cũng trả giá thấp, có điều vẫn còn lãi chán.
Có quần áo rồi còn đi mua thêm một đôi hài, song đánh chết Tịch Nhục cũng không đi vào, vì mặt đất toàn bùn, sợ làm bẩn hài mới, thế là đi nàng chân đất tay cầm hài lẽo đẽo theo sau lưng Vân Tranh.
Đám Lại Bát muốn vải vóc, đồ kim chỉ may vá, thậm chí còn muốn cái trâm gài, chẳng bao lâu trên người Vân Tranh đeo lủng lẳng đầy thứ đồ, sắp tới Tết, sơn dân cũng cẩn vài thứ tốt, như một vò rượu ngon chẳng hạn. Sống khổ quen rồi, có chút muối đã mừng, chẳng còn nhớ cuộc sống bình thường là sao nữa, đôi khi Vân Tranh còn phải chủ động mua thêm cho họ những vật dụng thiết yếu của cuộc sống.
Hàng hóa chất đầy xe trâu, Vân Tranh đánh xe rời Đậu Sa quan, hôm nay lễ vật cho đám binh sĩ trông thành vò rượu gạo, thứ rượu này chẳng đủ ấm người, uống đỡ nhạt miệng thôi, rượu thì lúc nào cũng được nam nhân chào đón, nhất là nam nhân đó có dư thừa thời gian.
Tịch Nhục ngồi trên xe trâu, thi thoảng lại lén lút nhìn thiếu niên trước mắt, y rất thích cười, bình thường không có chuyện gì cũng cười, cười trông rất đẹp, nụ cười luôn bắt đầu từ đôi mắt, sau đó lan đi như sóng, rồi tụ lại cả vào hai lúm đồng tiền rất duyên, cuối cùng lộ ra tám cái răng, răng trắng lắm, trắng quá mức, có hai cái răng to, trông như thỏ vậy, người có nụ cười đẹp như vậy nhất định là người tốt, làn da cũng không đen xần xùi như người khác, khiến Tịch Nhục tự ti, lén co chân lại giấu dưới váy.
- Tịch Nhục, sau này ngươi là người của Vân gia rồi, yên tâm đi, không ai bắt nạt ngươi hết, công việc của ngươi là chăm sóc đệ đệ ta, năm nay nó ba tuổi, qua năm mới sẽ bốn tuổi, rất biết nghe lời. Ngươi chỉ cần trông không cho nó chạy lung tung, bị ốm bị bệnh là được. Vân Tranh hôm nay uống ít rượu, đều hơi choáng, cái thân thể yếu ớt này chưa chịu nổi men rượu, giọng hơi lè nhè:
- Vâng thiếu gia, nô tỳ sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt.
- Ha ha ha, vậy là ta cũng thành thiếu gia rồi, trên đời này một vị thiếu gia có cái nhà nát bốn phía gió lùa không phải nhiều đâu, ha ha ha. Ta tên Vân Đại, từ nay trở đi, chúng ta sống với nhau, dù phú quý hay nghèo khó, ta có miếng ăn sẽ không để ngươi đói.
Tịch Nhục không hiểu hết lời Vân Tranh nói, nàng biết tiếng Hán, nhưng chưa thông thạo lắm, chỉ biết hôm nay là ngày sung sướng nhất, lớn thế này rồi mới có người mua cho mình quần áo, mua cho mình hài, ở tửu lâu còn có thể gặm xương, xương thật là thơm ngọt.
- Mà Tịch Nhục này, sao ngươi cắn vỡ được xương để hút tủy bên trong thế? Ta thử mấy lần, không cắn nổi, giờ vẫn còn đau răng, phải khen ngươi đó, răng khỏe thật.
Tịch Nhục mặt đỏ nhừ, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thiếu gia, nàng cũng biết, chỉ chó mới gặm xương thôi, răng nàng còn khỏe hơn răng chó, cắn vỡ được cái xương cứng nhất, nhưng với một thiếu nữ mà nói, khó có thể coi đó như lời khen tặng.
Tới tảng đá to rồi, Vân Tranh say rượu hú như thổ dân da đỏ, chẳng mấy chốc trong bụi cỏ có một đám người hùng hổ xông ra. Tịch Nhục kinh hoàng hét lên, nhìn đám dã nhân mặc da thú "cướp bóc" đồ trên xe của mình, liều mình ôm lấy tấm vải không cho cường đạo mặt xẹo lấy đi, những thứ này công tử nhà mình bỏ rất nhiều tiền ra mua, đáng giá hơn cả mạng mình.
Vân Tranh cười ha hả: - Tịch Nhục, mấy thứ này vốn của Lại đại ca đấy, bọn họ là người tốt không phải cường đạo, buông tay ra đi, người ta muốn làm quần áo mới cho khuê nữ.
Lại Ban cười gập người: - Vân Đại, tiểu tức phụ của ngươi đấy à, không tệ, biết trông nhà giữ của, lấy tức phụ phải thực tế, xinh đẹp thì được tác dụng chó gì.
- Lấy đồ của huynh đi, lắm lời làm gì, lần này nhớ săn một con hươu, tốt nhất là con có sừng trên đầu ấy, người Lương gia muốn một con để cúng cuối năm lấy may, giá 4 quan, có số tiền này có thể mua cho cho các huynh ít cuốc xẻng, chứ dùng gậy gỗ làm ruộng đúng là phải tội. Vân Tranh đã mò thấu tâm tư của người trong thành, quản gia Lương gia đã hỏi ba lần, nếu có con hươu đủ to, y nắm chắc đổi được ít đồ sắt cho sơn dân:
Đồ sắt? Đám sơn dân nhìn nhau kích động, bọn họ ai có con dao nhỏ thôi đã quý lắm rồi.
Lại Bát chất đống gà rừng lên xe trâu, nhìn đám gà rừng bẩn thỉu, Vân Tranh nhướng mày: - Này, huynh có biết thịt gà chẳng đáng tiền không? Người ta muốn bộ lông của nó, giá đắt gấp chục lần thịt gà đấy, nhất là gà lôi vàng, đừng làm hỏng bộ lông của nó.
- Thế à? Lại Bát gãi đầu, y nghĩ không thông đám người trong thành muốn thứ lông gà vô dụng làm gì, lại chẳng ăn được, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, dù sao Vân Đại sẽ không lừa bọn họ, y bán giúp họ nhiều lắm rồi, có lừa ai đâu, y muốn lông thì giữ lông cho y: - Vân Đại, ta có tấm da báo tương đối hoàn chỉnh, để trên xe rồi đấy, mai ngươi tới chợ kiếm cho cái dao chẻ củi nhé, à, bà nương muốn cái kéo nữa, làm cho khuê nữ áo đẹp, cũng chẳng nghĩ ở trên rùng rú thì đẹp cho ai xem.
- Không thành vấn đề, Hồ thúc muốn gì nữa không? Da báo quý lắm đấy.
Lão sơn dân xua tay, ý là chỉ cần thế thôi, sau đó vác đồ của mình chui vào bụi cỏ biến mất. Tịch Nhục ù ù cạc cạc nhìn Vân Tranh ghi chép gì đó vào cuốn sổ, đồ trên xe trâu nhà mình chẳng mấy chốc hết sạch, nhưng lại thêm nhiều thú rừng, thậm chí có ít đồ thêu, trứng gà.
Xe trâu đi tới chợ phiên, chợ này họp ngoài quan, giờ đã tan lâu rồi, nhưng dưới lán cỏ dựng tạm vẫn có mấy người quần áo là lượt ngồi uống trà gừng, như đang đợi gì đó, thấy con trâu già kéo cái xe kẽo kẹt đi tới, tức thì mặt mày hớn hở.
- Lương quản gia, hôm nay tiểu tử có thứ hay mời ngài xem qua, ngài xem đây là cái gì? Da kim tiền báo đấy, không có lỗ mũi tên nhé, do thợ săn bắn chuẩn xác vào mắt nó, cực kỳ hiểm có. Vân Tranh ghét quy củ ở nơi này, mua đồ phải xem địa vị, thường là lão quản gia Lương gia này xem trước, ông ta không vừa mắt mới tới người khác, không cho y cơ hội nâng giá:
- Tạm được, bệnh viêm khớp của lão thái gia cứ tới mùa này lại phát tác, có da báo che ấm áp hơn. Một tên tiểu tử cầm 6 quan tiền không an toàn đâu, cẩn thận chút.
Lương quản gia nói xong ném cho y túi tiền, ở đất Thục rất ít tiền đồng, dùng bạc vụn khá nhiều, nhất là giao dịch lớn, Vân Tranh không muốn ôm cái bao mấy chục cân tiền đồng chạy khắp nơi.
Nói là 6 quan chứ, số tiền trong túi tối đa chỉ 5 quan thôi, Vân Tranh cất ngay tiền đi, không hỏi một quan kia đâu mất rồi: - Đa tạ quản gia nhắc nhở, lần sau tiểu tử nhất định kiếm cho ngài một con hươu lớn.
- Thích làm việc với tên tiểu tử thông minh như ngươi, đỡ tốt sức, có hươu cứ đem thẳng tới phủ, sẽ không bạc đãi ngươi. Lương quản gia hài lòng ôm da báo lên xe ngựa:
Ông ta đi rồi mới tới Lưu gia, Điền gia lựa chọn đồ, bọn họ là người lọc lõi biết Vân Tranh kiếm mấy thứ này ở đâu ra, nên nếu không trả thiếu tiền thì cũng trả giá thấp, có điều vẫn còn lãi chán.
Bình luận facebook