• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trêu Chọc Trái Tim Em (3 Viewers)

  • Chương 37

Khương Bái nhanh tay ngăn lại, Dương Thư không chụp được điểm quan trọng nhất, nhưng mà như vậy cũng đủ xài rồi.

Bắt gặp ánh mắt không thể tin nổi của Khương Bái, Dương Thư đắc ý nhướng mày.

Cô giơ tấm ảnh vừa chụp lên, lắc lắc trước mặt anh: “Thành thật mà nói, tôi làm nhiếp ảnh gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chụp ảnh khỏa thân cho một người đàn ông đấy.”

“Vả lại…”

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cộng thêm tình trạng của Khương Bái lúc này, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. “Vả lại, tạm thời có thể gọi nó là mỹ nam trong bồn tắm.”

Cô vô cùng có trách nhiệm, nghiêm túc đặt tên cho tác phẩm của mình.

Khương Bái nghiêm mặt, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Dương Thư vẫn chưa phát hiện ra, cô đang mải hả hê với chiến lợi phẩm của mình: “Đây cũng có thể xem như là một bước tiến mới trong con đường nhiếp ảnh của tôi.”

Cô ngước mắt lên nhìn Khương Bái. “Anh có muốn lấy ảnh không? Đợi tôi sửa ảnh xong sẽ gửi cho anh?”

Vừa dứt lời thấy Khương Bái đen mặt tiến lại, nhanh tay cướp lấy điện thoại của cô.

Dương Thư đã có phòng bị từ trước, vội vàng giấu ra sau lưng.

Cô nắm bắt thời cơ, chạy nhanh ra ngoài cửa.

Nhưng mà Khương Bái làm sao để cô thoát được?

Trước khi cô kịp chạy ra, anh đã duỗi tay kéo cô vào lòng.

Sầm!

Cửa bị đóng lại, khóa trái.

Dương Thư: “…”

Bên trong không gian chật hẹp, không có đường lui.

Trên mặt Dương Thư hiện lên vẻ bối rối, dưới ánh mắt như sắc bén lạnh lùng của anh, cô bất giác lùi về sau.

Khương Bái tiến lại gần cô, vươn tay ra: “Đưa điện thoại đây.”

“Không muốn.” Dương Thư vẫn giấu sau lưng như cũ, không chịu đưa cho anh. “Tôi khó khăn lắm mới chụp được.”

Mặc dù cô vào đây không phải vì chụp ảnh anh, nhưng chụp thì cũng đã chụp rồi, đâu thể nói xóa là xóa được?

Rất nhanh, lưng của Dương Thư đã chạm đến bức tường bằng đá cẩm thạch phía sau, không thể lui được nữa.

Thân hình cao lớn của Khương Bái bao phủ cô, đôi mắt híp lại như thể thợ săn nhắm được con mồi, anh trầm giọng hỏi: “Không chịu?”

Hiếm khi nào thấy anh hung dữ như vậy, Dương Thư cố nén nỗi sợ hãi, nuốt nước bọt một cái, định thương lượng với anh: “Anh Bái à, bạo lực không thể giải quyết vấn đề, ưm…”

Anh giữ lấy gáy cô, để cô ngẩng đầu lên, sau đó bá đạo hôn môi.

Dương Thư bị anh hôn quá bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì cả, giây tiếp theo điện thoại đang cầm trong tay đã bị anh lấy mất.

Khương Bái cầm điện thoại, xóa tấm ảnh vừa rồi đi, miễn cưỡng rũ mắt xuống nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ăn mềm không ăn cứng à? Mỹ nam kế xem ra rất hiệu quả nhỉ?”

Ảnh bị xóa mất, còn là dùng cách này để xóa, Dương Thư bực bội đấm vào ngực anh: “Anh thật là phiền phức!”

Cô còn chưa được thưởng thức mà.

Khương Bái bắt lấy tay cô, ôm người vào trong lòng, môi mỏng kề sát tai cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu em muốn nhìn, lúc nào mà nhìn chẳng được. Lưu ảnh trên máy như vậy lỡ bị người khác nhìn thấythì sao?”

“Tôi cũng đâu mất gì đâu?”

“Nếu người khác thấy ảnh người đàn ông của em khỏa thân, chẳng lẽ em không cảm thấy bị chiếm tiện nghi à?”

“…”

Dương Thư suy nghĩ một chút, không muốn tranh cãi với anh, đẩy anh ra: “Tôi muốn ra ngoài.”

Khương Bái ôm cô không chịu buông, Dương Thư có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của anh, cả nơi đang có phản ứng sinh lý kia nữa.

Mặt cô nhanh chóng nóng lên, hai gò má đỏ bừng.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cô, có chút khàn: “Vào cũng vào rồi, chúng ta tắm chung đi.”

Nghe vậy nhịp tim Dương Thư đập nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi tắm rồi.”

“Tắm lại.”

“…”

Dương Thư không nhớ rõ hai người ra khỏi phòng tắm lúc nào, chỉ biết anh tắm rất lâu, cũng kéo cô tắm rất lâu.

Ánh đèn trong phòng tắm mang theo cảm giác ấm áp, dần dần nóng lên.

Lúc Khương Bái sảng khoái rời đi, Dương Thư mệt mỏi nằm trên giường, lật người cũng cảm thấy lười.

Dường như anh đã đem hết nợ nần của mấy ngày vừa rồi, trả toàn bộ cho cô.

——

Ngày hôm sau đi làm, Dương Thư cảm thấy rất buồn ngủ.

Khương Ngâm bưng ly cafe tới cho cô: “Cậu sao thế, tối qua ngủ không ngon à?”

Dương Thư nhận lấy uống một ngụm, Khương Ngâm cho hơi ít đường, vị đắng của cafe giúp cô tỉnh táo lên không ít.

Nhớ đến sự điên cuồng của Khương Bái đêm qua, cô tức giận, thuận miệng nói: “Tối qua tớ combat với con chuột.”

Khương Ngâm giật mình, hai mắt mở to: “Câu bắt được rồi à?!”

“Ừm, bắt được rồi, một con chuột siêu béo, bị mình xiên chết rồi.”

Ánh mắt Khương Ngâm nhìn Dương Thư tràn đầy khâm phục, cô ấy giơ ngón cái lên: “Thư Thư, cậu đúng là giỏi quá!”

Dương Thư nhướng mày cười một tiếng: “Chuyện nhỏ thôi, không cần khâm phục mình.”

Lúc hai người đang nói chuyện, Giang Lăng cầm một túi hồ sơ đi tới: “Thư Thư, Khương Khương, hôm nay các em ai rảnh không, giúp chị đi một chuyến đến văn phòng luật sư đi.”

Dương Thư và Khương Ngâm nghi hoặc nhìn qua.

Giang Lăng giải thích, có một dự án quay chụp đang đàm phán thì đối tác đột nhiên vi phạm hợp đồng, luật sư bên đó rất lợi hại, bản thân vi phạm còn đẩy hết trách nhiệm lên studio, yêu cầu bọn họ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Giang Lăng đương nhiên không chịu thua, cô ấy muốn tìm luật sư giỏi hơn nhận vụ án này.

Khương Ngâm nghe xong thì tiếp lời: “Muốn kiện họ thì có thể tìm anh trai em, còn về chi phí, có lẽ anh ấy sẽ nể mặt em mà giảm giá.”

“Anh trai của em là luật sư bên Mặc Hằng đúng không, chị đã hỏi qua rồi, trợ lý của anh ấy nói anh ấy khá bận, bảo chị sắp xếp tài liệu liên quan rồi mang đến đó, khi nào xem xong sẽ liên lạc với chị sau.”

Giang Lăng nói xong nhìn về phía Khương Ngâm. “Hay là em đích thân qua đó đi? Anh em ruột thì dễ nói chuyện hơn.”

“Mấy hôm trước em vừa quay quảng cáo xong, hôm nay còn phải bàn giao với bên đó.”

Khương Ngâm nhìn đồng hồ. “Không còn sớm nữa, em phải qua đó rồi, hay chị Lăng để Thư Thư đi đi.”

Ngày nào mẹ cô cũng mong Thư Thư và anh trai cô có thể ở bên nhau, bây giờ cơ hội đã tới, Khương Ngâm nhất định sẽ không cản đường.

Những lúc như thế này nên để Dương Thư đi là tốt nhất.

Cô ấy là đang cho hai người họ cơ hội đấy.

Haizz, trên thế giới này làm gì có cô em gái và bạn thân nào tốt như cô chứ?

Khương Ngâm thầm cảm khái, sau đó thu dọn đồ đạc vội vàng chạy đi.

Giang Lăng đành phải nhìn Dương Thư: “Hôm nay em cũng không có chuyện gì gấp, hay là em đi đi, nếu bên đó đồng ý thì vụ này em phụ trách cùng luật sư Khương đi, chị sẽ giảm bớt công việc cho em.”

Dương Thư nặn ra một nụ cười, nhận lấy phần hồ sơ kia, không nhịn được lắm lời: “Chị Lăng, đây không phải công việc của chị à, sao lại giao cho em?”

Cũng không thể trách Dương Thư suy nghĩ nhiều được.

Trước đây, những chuyện như thế này Giang Lăng đều tự mình đảm nhiệm, chưa từng để cô và Khương Ngâm nhúng tay vào.

Giang Lăng thường nói: “Hai người các em cứ quay chụp thật tốt là được rồi, chuyện khác cứ để cho chị.”

Ở studio của các cô, việc xảy ra tranh chấp phải tìm luật sư là chuyện không tránh được, trước kia cũng có vài vụ rồi, đều là Giang Lăng tự mình xử lý.

Đây là lần đầu tiên Giang Lăng đem củ khoai nóng bỏng này ném cho cô.

Khương Ngâm thường hay bảo cô ấy, nếu phải ra tòa cứ tìm anh trai của cô, sẽ được giảm giá.

Nhưng mỗi lần Giang Lăng tìm luật sư, đều không tìm người của Mặc Hằng.

Chính vì nguyên nhân này khiến Dương Thư rất tò mò.

Lúc này trong văn phòng chỉ còn hai người.

Giang Lăng thở dài, cũng không giấu diếm: “Chồng cũ của chị là một trong những nhà đầu tư Mặc Hằng.”

Dương Thư kinh ngạc chớp mắt một cái, hỏi: “Ba của Đồng Đồng sao?”

“Ừm.”

Bầu không khí lâm vào trầm mặc, đột nhiên Dương Thư không biết phải nói gì.

Giang Lăng cười, vỗ vai cô, nhẹ nhàng trêu chọc: “Tốt xấu gì em cũng là cổ đông của studio, đây không phải chuyện nên làm sao, nhanh đi đi.”

Trên đường đưa hồ sơ đến văn phòng luật, Dương Thư vẫn đang chìm đắm trong kinh ngạc.

Nhà của chị Lăng ở An Cầm nhưng lại đưa con đến Trường Hoàn lập nghiệp.

Cô cứ tưởng rằng chồng cũ của chị ấy không ở thành phố này.

Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.



Đến văn phòng luật, sau khi nói rõ mục đích của mình, tiếp tân nói Khương Bái đang họp và bảo cô chờ một chút.

Dương Thư ngồi ở ghế chờ, thấy đối diện có bức ảnh chụp của công ty, cô đi qua đó xem.

Khương Bái mặc âu phục giày da, trông rất nghiêm túc, so với vẻ bất cần đời thường ngày khác nhau một trời một vực, hình như còn đẹp trai hơn.

Các đường nét trên khuôn mặt anh sắc bén, thâm thúy, dáng người lại cao to, trông rất chói mắt.

Người đàn ông đứng bên cạnh anh rất quen mắt, Dương Thư ngẫm nghĩ hai giây, rất nhanh đã nhớ ra.

Đây là Tiền Nhất Minh, cô đã từng gặp ở thành cổ Hạc Cầu, là người mà Khương Bái đã giả dạng là em trai của anh ta.

Ngoài ra còn một người nữa.

Anh ta mặc âu phục màu tím, cặp kính gọng bạc, trông rất lịch sự, chững chạc.

Dương Thư cẩn thận nhìn, vẻ mặt anh ta có vài nét giống Đồng Đồng.

Xem ra anh ta chính là chồng cũ của chị Lăng.

Dáng dấp cũng không đến nỗi nào, thế mà lại bị mù.

Chị Lăng xinh đẹp, ưu tú như vậy, thế mà lại đòi ly hôn, đời này tốt nhất là không nên gặp lại nữa.

Dương Thư thoáng nhìn qua tên của người đó, Phó Văn Sâm.

Lúc cô đang xuất thần, sau lưng bỗng truyền đến giọng của một người đàn ông: “Cô là người của studio Lăng Vận đúng không?”

Dương Thư nghe tiếng thì quay đầu lại, một người đàn ông đeo kính đen tiến đến chào hỏi cô: “Tôi là Tần Sướng, trợ lý của luật sư Khương.”

Dương Thư lễ phép gật đầu: “Chào anh.”

Tần Sướng thấy Dương Thư thì sửng sốt hai giây, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Văn phòng luật của bọn họ mỗi ngày đều có rất nhiều khách, loại người nào cũng có, cũng không thiếu minh tinh nổi tiếng, những cảnh tượng này Tần Sướng đã sớm quen rồi nhưng vẫn bị vẻ đẹp của cô gái trước mắt làm cho kinh ngạc.

Cô gái mặc áo khoác lông màu xanh sẫm, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, sạch sẽ, các đường nét trên mặt vô cùng tinh xảo.

Đôi mắt phượng trong veo, sáng ngời, lông mày tự nhiên, quyến rũ, cả người mang theo khí chất lạnh lùng, xa cách.

Cho dù đứng từ xa anh vẫn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô.

Sự trong sáng, tự nhiên này như được khắc vào máu của cô, không phải nhờ vào mỹ phẩm xa xỉ để tạo ra.

Tần Sướng lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Chào cô, luật sư Khương vừa họp xong, anh ấy bảo tôi đưa cô qua đó.”

Mấy hôm trước, studio này vừa mới liên hệ với văn phòng luật của họ.

Dựa theo lịch trình của Khương Bái, vụ án này phải đợi nửa tháng nữa mới xử lý được, không ngờ hôm nay Khương Bái nhìn thấy lịch trình, trực tiếp đặt vụ án này lên trước.

Tần Sướng nhớ rõ lần trước đi ăn cơm với luật sư Phó và luật sư Tiền, anh nghe được bọn họ nói, bạn gái của luật sư Khương là nhiếp ảnh của studio này, tên là Dương Thư.

Nhiếp ảnh gia không có nghĩa vụ phải đến đây để đưa tài liệu, vậy nên vị này chắc không phải là bạn gái của luật sư Khương.

Tần Sướng nhớ tới vừa rồi, cô gái này không giới thiệu tên, anh ta đang định hỏi thì đã đến văn phòng rồi.

Tần Sướng đẩy cửa ra, mời cô vào.

Khương Bái đứng trước cửa sổ sát đất, đang nghe điện thoại.

Trong công việc, anh rất nghiêm túc, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm, giọng nói vô cùng êm tai: “Một công ty lớn như vậy nhưng người đại diện về mặt pháp luật lại không thông qua đại hội nghị cổ đông mà đã lấy danh nghĩa công ty để đảm bảo cho bên ngoài, tôi nghĩ có thể động cơ của ông ta cũng xuất phát từ ý tốt…”

Dư quang Khương Bái liếc thấy Dương Thư đến, anh chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống trước.

Sau khi Dương Thư ngồi xuống, cô nhìn chằm chằm một bên mặt lạnh lùng của anh, không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng tắm tối qua.

Lúc này anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn trông giống người hơn hẳn, dường như tên điên khùng tối qua là một kẻ khác.

Dương Thư không nhận ra hai tai mình đã nóng lên, cô vuốt vuốt tóc, vén ra sau tai.

Tần Sướng mang cafe vào.

Thấy Khương Bái đang nghe điện thoại, lại thấy Dương Thư cứ nhìn chằm chằm Khương Bái, mặt cũng đỏ lên, vì vậy anh ta quyết định ở lại trong phòng.

Khương Bái đã có bạn gái, ở một mình với người phụ nữ khác có vẻ không tốt lắm.

Nhất là khi vừa rồi anh ta đã nhìn thấy cô gái nhìn Khương Bái đầy si mê, vì vậy anh ta càng phải ở lại.

Cô gái này cũng thật là, không biết đồng nghiệp của mình là bạn gái của Khương Bái hay gì? Sao lại nhìn chằm chằm mà không kiêng dè chút nào vậy?

Khương Bái cất điện thoại, vừa nghiêng đầu đã thấy Tần Sướng đứng đó như cái cọc gỗ.

Anh nhíu mày đi tới: “Sao cậu còn chưa ra ngoài?”

Tần Sướng bị hỏi có hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu ra.

Hóa ra đây chính là bạn gái trong truyền thuyết của anh!!!

Nhiếp ảnh gia không có nghĩa vụ đi đưa tài liệu.

Nhưng nhiếp ảnh gia muốn gặp bạn trai thì lại là chuyện khác!

Sau khi hiểu ra, Tần Sướng vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Còn rất tri kỉ đóng cửa giúp hai người.

Trong văn phòng hơi nóng, Dương Thư cởi áo khoác lông trên người xuống, bên trong là một chiếc áo len màu hồng nhạt.

Đây là chiếc áo mà Khương Bái chọn lúc đi dạo phố với cô.

Lúc đó anh nói mặc màu hồng nhạt rất đẹp, Dương Thư còn không tin.

Nhưng mà sau khi mua cô lại phát hiện ra mặc lên nhìn không tệ, vì vậy thường xuyên mặc.

Thấy Khương Bái nhìn chằm chằm áo len của cô, lưng Dương Thư bỗng cứng đờ.

Hôm nay cô không hề biết là sẽ đến đây, bây giờ lại mặc cái áo len mà anh thích, không biết cái tên cuồng tự luyến này lại có bắt đầu xòe đuôi công khoe mẽ, bảo là mình có gu thẩm mỹ tốt hay không?

Dương Thư không cho anh cơ hội mở miệng, đẩy hồ sơ ra phía anh, thái độ rất nghiêm túc: “Luật sư Khương, đây là tài liệu anh cần.”

Khương Bái đứng sau lưng cô, bỗng nhiên nở một nụ cười.

Dương Thư quay đầu: “Anh cười cái gì?”

Khương Bái nói: “Tôi đã nghĩ là có thể em sẽ là người đưa tài liệu tới, không ngờ đúng là em thật.”

Anh biết Lương Văn thường xuyên lải nhải với Khương Ngâm chuyện của anh và Dương Thư nên đoán là Khương Ngâm sẽ để ý đến việc này, nhường Dương Thư đem tài liệu tới.

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của anh, Khương Bái không chắc chắn lắm.

Dù sao thì cũng có khả năng Khương Ngâm không để ý đến việc này, có khi sẽ tự mình đến.

Vậy nên lúc nhìn thấy cô, Khương Bái vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

Dương Thư không hiểu được tâm tư kỳ quái của anh: “Tối qua mới gặp mà, cho dù hiện tại gặp được tôi, anh cũng không cần cười như vậy chứ?”

Khương Bái dựa vào bàn làm việc, đối mặt với cô, khóe miệng hơi cong lên, giọng điệu lưu manh: “Gặp nhau lúc mặc quần áo với không mặc quần áo sao có thế giống nhau được?”

Dương Thư: “…”

Lúc nãy Tần Sướng mang cafe vào cô vẫn chưa uống, Dương Thư cầm lên uống một ngụm, là mùi vị cô thích.

Thấy cô hài lòng nheo mắt, ánh mắt Khương Bái trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng chậm lại: “Tối qua ngủ muộn như vậy, em có mệt không?”

Cái tên này hết chuyện để nói đấy à???

Dương Thư suýt chút nữa bị sặc, không nhịn được liếc mắt nhìn anh.

Cô bỏ cốc cafe xuống, nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, anh cứ từ từ xem hồ sơ, nếu vụ án này có tiến triển gì thì cứ liên lạc với tôi.”

Cô vừa đứng dậy, Khương Bái đã giữ lấy tay cô, kéo thân thể mềm mại của Dương Thư vào lòng.

Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy eo cô, nhéo nhéo một cái: “Những người đến đây bàn chuyện với tôi, không có ai dùng thái độ này cả.”

Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp phả ra, Dương Thư mấp máy môi, ngón tay vuốt ve cà vạt của anh: “Tôi đến tạo công ăn việc làm cho anh đó, bên A là cha là mẹ dĩ nhiên là phải được hưởng đặc quyền rồi.”

Khương Bái giống như cười mà không cười: “Bên A là cha là mẹ?”

Dương Thư gật đầu: “Đúng, trong lúc hợp tác thì anh có thể gọi tôi tắt là… mẹ cũng được!”

Bốp!

Một bàn tay không nặng không nhẹ đánh lên mông cô.

Hai mắt Dương Thư mở to, khó tin nhìn anh: “Sao anh lại đánh tôi?”

Hơn nữa còn đánh vào mông.

Ngoại trừ lúc còn nhỏ Ngôn Lễ có đánh vào mông cô ra thì cho tới bây giờ, cô chưa từng bị ai đánh mông cả.

Quan trọng là cô đã lớn vậy rồi, thật xấu hổ.

Khuôn mặt Dương Thư đỏ ửng, đưa tay lên che mặt.

Khương Bái mỉm cười: “Chẳng lẽ em không đáng bị đánh à? Tôi đánh thế là còn nhẹ đấy.”

Dương Thư bĩu môi: “Bảo anh gọi một tiếng mẹ thôi mà làm như ủy khuất lắm vậy.”

Cô nhìn đồng hồ. “Tôi phải về rồi, hôm nay còn có việc khác.”

Khương Bái vẫn ôm cô không buông, nhớ tới lời cô vừa nói, anh hỏi: “Vụ án này em phụ trách à?”

Dương Thư gật đầu, không đề cập đến chuyện của chị Lăng và Phó Văn Sâm: “Tôi là cổ đông của công ty, phụ trách chuyện này cũng rất bình thường mà.”

“Vậy chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?”

“Không có vụ án này thì chúng ta cũng thường xuyên gặp mặt mà?”

Khương Bái cười cười, không phản bác.

Sao có thể giống nhau được.

Buổi tối hai người phải lén lút.

Nhưng ban ngày gặp mặt thì có thể quang minh chính đại.

Khương Bái nắm lấy tay cô, không nhẹ không nặng vuốt ve: “Em đến đây thế nào? Để tôi đưa em về.”

“Không cần đâu, tôi lái xe đến.”

“Vậy tôi tiễn em ra ngoài.” Khương Bái cầm lấy áo khoác của cô đang vắt trên ghế, nắm tay cô đi ra ngoài.

Đến cửa phòng làm việc, Dương Thư sợ bị người bên ngoài nhìn thấy rồi lại bàn tán không hay, vì vậy cô rút tay lại đút vào túi áo khoác.

Cửa mở ra, Dương Thư vừa bước một bước đã thấy ánh mắt của mọi người đều đang đặt lên người mình, thậm chí còn có người nhỏ giọng thì thầm.

Thấy Khương Bái và Dương Thư đi ra, mọi người kinh ngạc hai giây, sau đó cúi đầu làm việc của mình, đúng là giấu đầu hở đuôi mà.

Thấy vẻ mặt hóng hớt của mọi người, Dương Thư quay đầu nhìn về phía Khương Bái.

Cô chỉ đến đưa hồ sơ thôi mà, không cần phản ứng dữ dội như vậy chứ, chẳng lẽ văn phòng luật đều biết chuyện của anh và cô rồi?

Hai người cách nhau rất gần, Khương Bái nói nhỏ vào tai cô: “Tôi không hề nói gì cả.”

Nhưng mà Tần Sướng có nói hay không thì anh không chắc.

Lúc này Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm đi tới, nhìn thấy Khương Bái, Tiền Nhất Minh vẫy tay: “Anh Bái, đã xong việc chưa? Vụ án của Lâm Thỉ bên kia sắp đến hạn rồi, chúng ta mở cuộc họp nhỏ chút.”

Nói xong anh ta mới chú ý tới cô gái đứng cạnh Khương Bái có hơi quen mắt.

“Đây chẳng phải nhiếp ảnh Dương sao.” Tiền Nhất Minh nhớ ra, hai mắt sáng lên, nhìn khoảng cách giữa Khương Bái và Dương Thư, hơi do dự.

Lần trước Tần Sướng nói Khương Bái đang yêu đương, bây giờ nhìn anh như vậy, có lẽ là có chuyện này thật.

Dương Thư cười, chào hỏi: “Luật sư Tiền, đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được cô ở đây.” Tiền Nhất Minh chủ động đưa tay ra, muốn bắt tay với cô.

Khương Bái nhíu mày, đánh vào tay anh ta một cái: “Bắt tay làm gì, có muốn tôi nói cho bạn gái cậu biết không?”

Mu bàn tay của Tiền Nhất Minh bị đánh rất đau, vội rút tay về, cố ý lớn giọng: “Cậu quản cũng rộng thật, bắt tay thôi cũng không cho, hai người có quan hệ gì thế? Cậu nhìn các anh chị em đồng nghiệp đều đang vểnh tai nghe kìa, không định giải thích một chút à?”

Các đồng nghiệp đang tập trung lắng nghe bỗng nhiên bị ám chỉ: “…”

Không đợi Khương Bái trả lời, Dương Thư giành nói trước: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, em gái luật sư Khương là bạn thân của tôi, cho nên luật sư Khương mới để ý chút thôi.”

“Thật vậy sao?” Tiền Nhất Minh không tin.

Tần Sướng nói mỗi ngày Khương Bái đều ân ái với người yêu trước mặt cậu ta, không phải cô gái này thì còn có thể là ai?

Dương Thư gật đầu chắc chắn: “Vâng, sự thật là như vậy, không có cái gì khác.”

Quan hệ của cô và Khương Bái chỉ có thời gian một năm, lỡ như để mọi người biết hai người đang bên nhau, lúc chia tay sẽ rất khó xử.

Không chừng đến lúc đó mọi người lại đồn là cô chân đạp hai thuyền, vứt bỏ anh, vậy thì mất mặt lắm.

Dương Thư nhìn về phía Khương Bái, muốn anh lên tiếng xác nhận.

Vẻ mặt Khương Bái nhàn nhạt, không tiếp lời cô: “Đi thôi, tôi đưa em xuống lầu.”

Dương Thư lên tiếng tạm biệt Tiền Nhất Minh, sau đó đảo mắt nhìn Phó Văn Sâm đứng cạnh anh ta.

Người đàn ông này nói rất ít, chỉ khẽ gật đầu với cô.

Dương Thư cũng gật đầu lại, cùng Khương Bái rời đi.

Lúc chờ thang máy, Dương Thư luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người ở đang nhìn họ qua lớp kính thủy tinh.

Cô nói với Khương Bái: “Anh không cần đưa tôi xuống đâu, tôi biết đường mà, anh mau trở về đi, không phải luật sư Tiền tìm anh để họp à?”

Khương Bái không nói chuyện, anh cầm lấy áo lông trong tay cô, giúp cô mặc vào: “Ở dưới lạnh lắm, cứ mặc vào trước đi.”

Dương Thư nhanh nhẹn đút tay vào, sau đó Khương Bái giúp cô kéo khóa lên.

Cửa thang máy mở ra, lúc Dương Thư bước vào Khương Bái cũng đi vào theo.

Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy Khương Bái ấn phím số 1, đứng bên cạnh cô: “Tiễn cha mẹ bên A chu đáo chút.”

Dương Thư vui vẻ đáp lời bằng biểu cảm của mẹ già: “Được thôi, con ngoan.”

Sắc mặt Khương Bái đen lại, anh nhíu mày, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

Dương Thư bị anh nhìn chằm chằm thì lùi về sau hai bước, che mông của mình lại: “Anh muốn làm gì? Lần này là anh nói trước mà, tôi chỉ nhanh mồm đáp lại thôi.”

Dù sao thì cũng có hời, ai ngu mà không lấy.

Khương Bái từng bước tiến lại gần cô.

Không gian trong thang máy chật chội, Dương Thư sợ hãi lùi sát vào tường, nhịp tim đập loạn lên, anh sẽ không làm loạn trong này chứ.

Lúc này, thang máy bỗng dừng lại, cửa mở ra.

Một người đàn ông mặc âu phục giày da, tay xách túi công sở bước vào.

Cùng làm việc trong một tòa nhà cho nên đối phương cũng biết Khương Bái, thấy anh thì tươi cười chào hỏi: “Luật sư Khương, thật trùng hợp.”

Khương Bái còn cách Dương Thư một khoảng, anh dừng lại, gật đầu với người kia.

Dương Thư thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngước mắt lên, thấy Khương Bái đang nhìn cô đầy ẩn ý, ánh mắt kia như muốn nói: Buổi tối tính sổ sau cũng được.

Dương Thư: “…”



Ra khỏi tòa nhà, Dương Thư đi đến bãi đậu xe.

Sau khi lấy chìa khóa từ trong túi ra, lên xe lái đi, không thèm quay đầu lại.

Khương Bái vẫn đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia xa dần, mãi đến lúc khuất khỏi tầm mắt mình mới đi về.

Lúc này trong văn phòng đang vô cùng hỗn loạn.

Các đồng nghiệp đều vây quanh Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm, thảo luận quan hệ của Khương Bái và Dương Thư.

“Rốt cuộc cô ấy có phải bạn gái của luật sư Khương không? Nếu như không phải, sao lúc nãy luật sư Khương lại ở trong văn phòng với cô ấy lâu như vậy, còn nếu như phải, tại sao cô gái kia lại phủ nhận.”

“Trước đây có một vị khách nữ đến tìm luật sư Khương, nhưng không đóng kín cửa như vừa rồi, ít nhất cũng phải để trợ lý Tần ở lại. Từ tình huống của hôm nay thì nhất định quan hệ của hai người họ không bình thường!”

“Dù sao thì tôi cũng không tin luật sư Khương sẽ vì cô ấy là bạn thân của em gái mình mà săn sóc.”

“Lúc nãy ở trước cửa thang máy tôi còn thấy luật sư Khương mặc áo khoác cho cô ấy. Từ lúc nào mà luật sư Khương của chúng ta lại săn sóc người khác như vậy, cho dù là bạn thân của em gái cũng không cần đối đãi như vậy chứ?”

“Vừa rồi tôi cũng thấy, ánh mắt của luật sư Khương cứ nhìn cô ấy không dời, chắc chắn hai người họ đang yêu nhau.”

“Ai nói luật sư Khương ngày ngày xụ mặt sẽ không có người yêu? Nhìn hai người họ ngọt ngào chết đi được!”

“Cô bé kia rất dễ nhìn, có thể so với đại minh tinh luôn ấy chứ, rất xứng đôi với luật sư Khương!”

Nghe mọi người tôi một câu anh một câu, Tiền Nhất Minh nhìn về phía Phó Văn Sâm: “Anh cảm thấy thế nào?”

Phó Văn Sâm suy nghĩ một lát: “Tôi thấy chuyện tình cảm của Khương Bái chưa đâu vào đâu cả.”

Nghe anh ấy nói như vậy, Tiền Nhất Minh suy đoán: “Có khi nào cậu ấy vẫn đang theo đuổi người ta không?”

Nếu như đang theo đuổi, vậy thì chuyện Dương Thư phủ nhận có thể hiểu được.

Tiền Nhất Minh gật đầu: “Chắc chắn là như vậy rồi.”

Anh càng nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy buồn cười: “Thì ra luật sư Khương luôn được nữ sinh hoan nghênh cũng có ngày phải theo đuổi người khác, ông trời thật công bằng.”

Lúc Khương Bái trở lại văn phòng đã nghe thấy mọi người đang bàn tán.

Đám người nhìn thấy anh thì im bặt, văn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Khương Bái không để ý, đi tới nói với Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm: “Không phải mấy cậu bảo họp à, sao vẫn còn đứng đây?”



Ba người tiến vào phòng họp, bắt đầu bàn về công việc, tạm vứt chuyện vừa rồi qua một bên.

Cuộc họp diễn ra đến trưa mới kết thúc.

Đồng nghiệp bên ngoài đã đi ăn hết rồi.

Trong phòng họp, Khương Bái đóng máy tính lại, chỉnh sửa văn kiện trong tay.

Tiền Nhất Minh đứng lên, chống hai tay lên mặt bàn, nhỏ giọng hỏi: “Anh Bái, cậu chưa theo đuổi được hay là không có năng lực thế? Có cần tôi chỉ cho cậu chút kinh nghiệm không?”

Nói xong, anh ta chỉnh lại âu phục của mình, đứng thẳng người: “Quan hệ của tôi và bạn gái rất tốt, hơn nữa tôi còn rất có sức quyến rũ, đêm qua vừa mới tạm biệt cuộc đời xử nam đó.”

Phó Văn Sâm vừa bưng ly nước lên uống một ngụm, nghe anh ta nói vậy lập tức phun hết ra.

Tiền Nhất Minh nhìn anh ta, vô cùng ghét bỏ: “Anh Phó, anh làm sao thế, ở đây có rất nhiều tài liệu quan trọng đấy, anh là người bên đối thủ phái tới để làm gián điệp à?”

Khương Bái nhàn nhạt ngước mắt lên, quan sát Tiền Nhất Minh: “Đêm qua cậu mới tạm biệt cuộc đời xử nam à?”

Anh thở dài, lắc đầu: “Vậy thì cậu chưa đủ tư cách truyền đạt kinh nghiệm cho tôi đâu.”

Khương Bái cầm lấy đồ của mình đứng dậy, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Đúng rồi, chúc mừng nhé!”

Tiền Nhất Minh: “…”

Phó Văn Sâm cũng thu dọn đồ đạc đứng dậy, vỗ vai anh ta, thích thú nói: “Chúc mừng!”

Tiền Nhất Minh: “…”

Hai người đều đi hết, trong phòng họp chỉ còn Tiền Nhất Minh lẻ loi đứng đó.

Vốn dĩ anh lòng vòng như vậy là vì muốn khoe khoang một chút, bởi vì Khương Bái vẫn chưa theo đuổi được Dương Thư, vậy nên chuyện kia chắc cũng chưa xảy ra được.

Phó Văn Sâm đã từng kết hôn, tất nhiên anh không so được nhưng Tiền Nhất Minh cảm thấy bản thân có thể áp đảo Khương Bái.

Nhưng mà phản ứng vừa rồi của Khương Bái…

“Con mẹ nó!”

Tiền Nhất Minh ôm máy tính chạy theo sau, “Anh Bái, rốt cuộc chuyện giữa cậu và nhiếp ảnh Dương là như nào???”



Ba người đến quán cơm gần đó ăn, trên đường đi Tiền Nhất Minh lại ép hỏi Khương Bái rất nhiều lần, toàn bộ quá trình, Khương Bái đều trầm mặc.

Mãi đến khi vào quán ăn, Khương Bái mới trả lời một cậu: “Tóm lại, quan hệ giữa tôi và bạn gái rất tốt, không cần cậu quan tâm đâu.”

“Thật sự là bạn gái cậu à?” Tiền Nhất Minh bĩu môi. “Vậy thì tại sao lúc nãy nhiếp ảnh Dương lại không thừa nhận?”

Khương Bái chọn mấy món trên thực đơn, sau đó ném cho Phó Văn Sâm, thờ ơ trả lời: “Bạn gái tôi đến tìm tôi vì chuyện công, sợ người khác lời ra ý vào, đương nhiên là không thừa nhận rồi, đây gọi là hiểu chuyện.”

“Vậy hai người ở bên nhau lúc nào? Lúc ở thành cổ Hạc Cầu à?”

Khương Bái lấy một chiếc cốc, rót nước vào: “Không thể trả lời.”

Tiền Nhất Minh: “…”

Ba người tới muộn, lúc này không phải giờ cao điểm, vì vậy thức ăn được đưa lên rất nhanh.

Lúc ăn cơm, Phó Văn Sâm bỗng nhiên hỏi một câu: “Bạn gái cậu tới tìm cậu để bàn về vụ án cá nhân hay công ty?”

“Công ty.” Khương Bái nói, “Là một vụ vi phạm hợp đồng, đối phương làm trái quy định, lại nhắm vào chỗ hổng của hợp đồng để đòi bồi thường.”

Phó Văn Sâm nghĩ nghĩ: “Gần đây cậu có nhiều vụ án phải giải quyết như vậy, còn có thể nhận được à?”

“Trên tay anh Bái có lúc nào thiếu vụ án đâu.” Tiền Nhất Minh ngồi đối diện nói chen vào, “Anh Phó đừng có nhúng tay vào, có thể vừa phá án vừa yêu đương, anh Bái cầu còn không được ấy chứ, anh không cần hỗ trợ đâu.”

Phó Văn Sâm giật mình: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, đâu có định giúp cậu ấy, vụ án trên tay tôi cũng rất nhiều.”

Vốn dĩ Khương Bái không có ý nghĩ gì, nhưng thấy phản ứng này của Phó Văn Sâm thì mí mắt anh khẽ giật.

Anh bỗng nhớ tới một chuyện, Tần Sướng từng nói với anh, người đại diện hợp pháp của studio Lăng Vận tên là Giang Lăng.

Phó Văn Sâm là chú nhỏ cũ của Giang Triệt, vậy chắc vợ cũ của anh ta cũng là họ Giang.

Sau khi trở về văn phòng luật, Khương Bái đi theo Phó Văn Sâm vào văn phòng: “Anh có hứng thú với vụ án của studio Lăng Vận không?”

Phó Văn Sâm sửng sốt một chút, trêu chọc: “Không ngờ khứu giác của luật sư Khương lại nhạy cảm như vậy.”

Khương Bái cũng không khiêm tốn: “Còn không phải là vì tôi có nhiều vụ thắng hơn anh à?”

Phó Văn Sâm bật cười: “Bệnh tự luyến lâu năm của cậu nên chữa trị bớt đi.”

Khương Bái không đáp, anh trầm mặc một lúc rồi nói: “Tôi và Dương Thư lúc nào cũng có thể gặp nhau, vụ án này đưa cho anh tiếp nhận cũng không phải không được.”

Phó Văn Sâm vuốt ve bút máy trên tay, một lúc sau thì đáp: “Cô ấy là tìm cậu thì cậu nhận đi.”

Khương Bái thờ ơ gật đầu: “Được, dù sao cũng không phải là tôi không chịu nhường anh đâu đó.”

***

Khương Bái trở về phòng làm việc của mình, cầm lấy tài liệu Dương Thư đem tới lật ra xem.

Tần Sướng đi vào báo cáo với anh lịch trình đã sắp xếp trưa nay.

Nói chuyện công việc xong, Tần Sướng nhìn anh lật xem tài liệu thì nhớ đến chuyện lúc sáng.

Anh ta suy tư một lát, nói: “Luật sư Khương, đồng nghiệp ở ngoài đều đang bàn tán là anh vẫn còn đang theo đuổi nhiếp ảnh Dương, còn bảo là mất hết mặt mũi, có cần tôi giúp anh đính chính lại không? Dù sao anh và nhiếp ảnh Dương cũng là người yêu của nhau, cô ấy nhất định là nhớ anh nên mới tự mình đến đưa tài liệu, sáng nay lúc anh gọi điện thoại ở văn phòng còn nhìn chằm chằm anh không rời.”

Mí mắt Khương Bái sẽ run, ánh mắt rời khỏi tài liệu trên tay: “Cô ấy nhìn tôi?”

“Đúng vậy, còn nhìn rất lâu nữa.” Khi đó Tần Sướng còn chưa biết thân phận đối phương, vậy nên đứng cạnh nhìn chằm chằm cô.

Khương Bái khép lại tài liệu trong tay: “Nhìn thế nào?”

Tần Sướng chỉ chỉ cái ghế: “Ngồi ở đây nè, ngẩng đầu, đỏ mặt, ánh mắt ngưỡng mộ không thể giấu.”

Khương Bái lười nhác dựa vào lưng ghế, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong.

Người ngoài cuộc thì thường nhìn rõ bản chất của câu chuyện hơn, vậy nên Khương Bái rất tin tưởng Tần Sướng.

Dương Thư đối với anh, hẳn là có sự khác biệt.

Có điều bản thân cô lại không nhận ra.

Tần Sướng lại hỏi: “Luật sư Khương, nhiếp ảnh Dương thật sự là bạn gái của anh sao?”

Khương Bái liếc anh ta một cái: “Cậu không thấy hay sao còn hỏi?”

Tần Sướng: “Vậy lát nữa tôi giúp anh làm sáng tỏ một chút, bọn họ vẫn chưa biết chuyện đó.”

“Không cần, để kệ cho họ nói đi.” Khương Bái tạm thời vẫn chưa muốn huyên náo cho tất cả mọi người biết.

Dương Thư vừa mới thay đổi một chút, nếu như làm huyên náo để cô biết được có khi lại đổi thành e ngại,

***

Buổi chiều Dương Thư phải đi chụp ảnh, lúc xong việc đã gần 8 giờ tối.

Công việc hôm nay mọi người đều rất vất vả, vậy nên kết thúc công việc xong cô chủ động mời nhân viên công tác cùng đi ăn.

Vốn là không định uống rượu, nhưng lúc vào phòng bao, đồ ăn đem lên, không khí bắt đầu hình thành, đám người la hét muốn uống.

Cô sợ say nên không uống nhiều.

Ăn xong cơm tối, rời khỏi tiệm cơm, Dương Thư nhờ mấy người đồng nghiệp không uống rượu đưa những ai đã uống về.

Đám người rời đi, cô cầm điện thoại đứng ở cửa tiệm, mở app đặt xe.

Xe của cô để ở công ty, lúc chiều đi chụp không có đem theo.

Còn chưa kịp đặt xe thì điện thoại cô vang lên, là Khương Bái gọi tới.

Dương Thư kéo chặt áo lông vũ trên người, bắt máy.

“Trễ rồi sao em còn chưa về?” Giọng nói của người đàn ông ôn hòa, truyền vào tai giống như hòa lẫn vào ý lạnh của đêm đông.

Nghe ý tứ của anh thì có lẽ là đang ở nhà của Dương Thư, nhưng lại phát hiện không có người ở nhà.

Dương Thư nhấp môi dưới: “Vừa mới ăn tối cũng đồng nghiệp, giờ mới chuẩn bị gọi xe.”

Khương Bái thấy giọng cô có vẻ không đúng lắm: “Em uống rượu à?”

Sợ cô say rượu gọi xe sẽ không an toàn, anh lấy áo khoác rời khỏi nhà: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón em.”

Dương Thư gửi địa chỉ cho anh.

Chỗ nãy cách nơi cô ở không xa, có lẽ anh rất nhanh sẽ đến.

Đứng ở ven đường có chút lạnh, gió rất lớn, cào lên mặt khiến hai gò má đau nhức.

Bên cạnh có một biển quảng cáo của tiệm trà sữa, Dương Thư đi vào mua một cốc trà sữa nóng.

Trà sữa ấm áp cầm trong lòng bàn tay, nhiệt độ ấm áp lại truyền vào toàn thân, cả người dễ chịu hẳn.

Bầu trời giống như một sân khấu màu đen che lại đỉnh đầu, bên dưới là ánh đèn đường mờ nhạt, từng chiếc xe trước mắt không ngừng lướt qua, ánh đèn đuôi xe xẹt qua nhưng đốm đỏ nhạt.

Trời bất giác có tuyết rơi, bông tuyết mềm mại lượn mấy vòng rồi rơi xuống, giống như bồ công anh lướt bay trong gió, lóa mắt dưới ánh đèn trắng.

Trên cổ Dương Thư vẫn còn đeo máy ảnh, tâm huyết dâng trào chụp mấy bức.

Đến khi tay cô như đông cứng mới chịu buông máy xuống.

Trà sữa trong tay đã uống xong, nhưng Khương Bái vẫn chưa đến.

Dương Thư nhíu mày, lạnh đến nỗi ngồi co ro dưới đèn đường.

Lúc này cô bỗng cảm thấy hơi hối hận, ban nãy không nên tùy tiện đồng ý để Khương Bái đến đón.

Thời gian anh đi đến thì chẳng bằng gọi xe còn nhanh hơn.

Trong lúc cô đang oán thán trong lòng thì một ánh đèn sáng ngời chiếu đến khiến cô chói mắt, vô thức đưa tay che lại.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp người đàn ông dáng người thẳng tắp đang mở cửa ghế lái bước ra.

Anh mặc áo khoác da, chân dài thẳng, dáng người cao ráo.

Lúc bước tới, góc cạnh trên mặt anh càng lộ vẻ thâm thúy, vẽ ra một thân ảnh cực kỳ đẹp trai.

Ánh mắt hai người đối nhau, Dương Thư đứng dạy bước tới, trong lòng giận dỗi: “Sao anh chậm thế, tôi sắp chết rét rồi!”

Gò má cô đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng hồng, hiện nhiên là rất lạnh.

Khương Bái nắm lấy tay cô, một mảnh lạnh buốt.

Anh nhận lấy máy ảnh từ tay cô, kéo cô lên xe.

Dương Thư ngồi ở ghế phụ lái, bên trong xe ấm áp phả vào mặt, bao phủ cả người cô.

Khương Bái nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, sau đó mới giải thích: “Gặp đèn đỏ hơi nhiều, xin lỗi em.”

Anh giúp cô phủi tuyết trên đỉnh đầu, sau đó chóp mũi khẽ nghiêng qua ngửi thử, mùi rượu rất nhạt, xem ra cô uống không nhiều. “Sao không đứng trong tiệm chờ tôi, hoặc tìm quán cà phê nào đó cũng được.”

“Sao tôi biết anh đến chậm vậy chứ.” Gương mặt của anh cách cô quá gần, hơi ấm phun tới, giọng nói của Dương Thư bất giác yếu ớt, hô hấp cũng chậm lại.

“Cho dù là đến trong năm phút thì em cũng nên tìm chỗ nào ấm chứ, huống gì tôi mười lăm phút mới tới được.” Anh liếc nhìn tuyết rơi bên ngoài càng ngày càng nhiều. “Uống rượu vào là ngốc không thể tả, tuyết rơi cũng không biết tìm chỗ trú.”

Rõ là là anh đến chậm khiến cô đông lạnh như này, vậy mà còn quở trách cô?

Dương Thư giận đến nỗi nâng quai hàm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi không thèm để ý đến anh nữa.

Tầm mắt Khương Bái khẽ liếc cô, lòng bàn tay chọt chọt áo lông vũ: “Giận rồi à?”

Dương Thư bị hỏi thì giật mình, đột nhiên nghĩ lại chính bản thân mình.

Đêm hôm khuya khoắt, lại còn có tuyết rơi, người ta tình nguyện đến đốn cũng đã tốt lắm rồi, cũng không phải quá chậm, vậy mà cô không hiểu vì sao lại cảm thấy ủy khuất.

Phản ứng này của cô, dường như hơi giống cố tình gây sự?

Rốt cuộc là vì sao cô lại cố tình gây sự với Khương Bái? Thật khó hiểu quá đi.

Lý trí của Dương Thư dần chiến thắng, thu hồi cảm xúc quái lạ trong lòng.

Cô xoay người, kiêu ngạo hất cằm: “Việc gì phải giận? Chị Thư đây không thèm so đo với anh.”

Khương Bái chăm chú nhìn cô, cười nhẹ nhàng, lái xe về tiểu khu.

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng dày, phủ xuống kính xe phía trước, nhưng nhanh chóng bị gạt kính đảo qua, biến mất không dấu vết.

Dương Thư bỗng nói: “Mùa đông đến rồi, trời này đi trượt tuyết là đỉnh nhất.”

Dư quang Khương Bái liếc nhìn cô: “Em muốn trượt tuyết sao?”

Dương Thư lắc đầu: “Không, nhưng tôi muốn học.”

Mấy trò cảm giác mạnh cô đều thích, có điều chưa có cơ hội học trượt tuyết.

Nói mới nhớ, kể từ khi ở cùng một chỗ với Khương Bái, công việc bận rộn, cô đến cả cáp reo cũng lâu rồi chưa được chơi.

Trước kia cô cứ một thời gian sẽ muốn đi chơi một lần, nếu không sẽ cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo không thú vị.

Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhớ tới, Dương Thư sẽ không nhận ra đã lâu rồi mình không đi chơi, thậm chí cũng không còn muốn chơi như trước.

Có lẽ là vì dạo này ít bị áp lực cuộc sống chăng?

Khương Bái tiếp tục lái xe, suy nghĩ một chút rồi bỗng hỏi: “Chờ đến kỳ nghỉ đông tôi dẫn em đi trượt tuyết, tôi dạy em.”

“Anh biết chơi sao?” Hai mắt Dương Thư sáng lên, nhất thời hào hứng, kích động đáp. “Được!”

Đèn đỏ ở giao lộ sáng lên, Khương Bái dừng lại, quay sang nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau, Dương Thư cảm thấy ánh mắt của anh thật nóng bỏng, đốt cho tai cô đỏ ửng.

Nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, cô vội nghiêng mặt qua một bên: “Đi thôi, đèn xanh rồi.”

Anh tiếp tục lại xe, một lúc lâu sau, Dương Thư trộm quay sang hướng anh nhìn nhìn.

Ánh đèn bên ngoài chiếu xuống nửa bên mặt, đường cong rõ ràng, đôi môi anh khẽ cong nhẹ.

Bên trong khoang xe rất yên tĩnh, có chút ấm áp xen lẫn ngọt ngào.

Dương Thư không uống quá nhiều rượu, có điều đầu óc vẫn hơi xây xẩm, lúc đến tiểu khu, cô đã ngủ thiếp đi ở ghế phụ láu.

Sau khi cũng Khương Bái quay về nhà, cô như mọi ngày định mở máy sưởi, kết quả lại nhận ra đã được mở rồi.

Trong phòng ấm áp và gió lạnh bên ngoài hiển nhiên là hai thế giới.

Dương Thư cẩn thận nhớ lại, lúc sáng đi làm cô rõ ràng đã tắt máy sưởi rồi.

Khương Bái kéo cô qua: “Lúc tôi đi đón em đã mở đó.”

Hành động này của anh khiến Dương Thư rất hài lòng, cô chủ động ôm lấy cổ anh: “Chu đáo như vậy sao?”

Khương Bái nâng gương mặt trứng ngỗng tinh xảo của cô lên, ngửi ngửi mùi rượu nhàn nhạt vương trên người, khẽ cúi đầu mút lấy bờ môi cô, sau đó trằn trọc hôn lên vành tai.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Vậy em định thưởng tôi thế nào?”

Dương Thư né tránh một chút, nháy mắt vài cái: “Anh chăm sóc cha mẹ bên A không phải là việc cơ bản phải làm à? Chút lòng thành mà còn đòi thưởng hửm?”

Tròng mắt Khương Bái chăm chú nhìn cô, màu mắt chợt ảm đạm.

Khóe môi anh mang theo ý cười nhàn nhạt, chợt ôm ngang cô lên.

Dưới chân Dương Thư trống không, ôm lấy cổ anh.

Gương mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, lời nói giống như rít qua kẽ răng: “Bây giờ tôi liền cho em biết, rốt cuộc ai mới là ba ba!”

Anh ôm cô, sải bước vào phòng ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom