Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Bánh mì
Từ ngày mang thai, Lục Thiên Phi trở nên khó tính hơn hẳn. Tần Kiến Phong ngày ngày phải dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, một hạt bụi cũng không để lọt vào mắt cô. Cậu trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả chỉ muốn được ôm vợ, cưng nựng bụng bầu nhỏ. Những Lục Thiên Phi nào chịu, cậu vừa bước lại đã chạy ra xa, còn cố tình bóp mũi mình hét lớn.
- Anh hôi chết đi được, tránh xa em ra đi!
- Cái gì mà hôi chứ... em không thương anh à?
- Không... không... anh mau đi tắm, bằng không đừng có lại gần em.
Tần Kiến Phong đen mặt, lúc trước ai bảo là "anh dù có thế nào em vẫn yêu anh." Giờ thì hay rồi, một mực chối từ tình cảm. Bất lực quay người vào phòng tắm, lấy quần áo còn không quên cằn nhằn.
- Đồ người vợ không có lương tâm, chỉ giỏi làm tổn thương chồng. Anh nói cho em biết, mùi thơm của anh có rất nhiều người mê hoặc, em chính là không biết tận hưởng.
Lết thân xác đi tắm, kì cọ thật kỹ càng nhưng vừa bước ra cô đã chạy mất dạng vào một góc phòng. Cố ý lấy rèm cửa che mũi, tay còn lại thì xua múa lung tung.
- Anh đừng qua đây, trên người anh có mùi gì kì lắm.
Tần Kiến Phong nhíu mày hít hít quanh người mình. Trên cơ thể cậu không có chút mùi hương gì cả, dầu gội và sữa tắm vẫn là loại cũ mà.
- Em làm sao vậy? Anh tắm rửa sạch sẽ rồi.
- Không đâu, thối lắm... huhu... anh tránh xa em ra đi.
- Cái quái gì vậy chứ? Anh vẫn xài dầu gội và sữa tắm cũ mà, em lúc trước không phải bảo thích mùi hương này sao.
- Không... anh tránh xa em ra đi!
- Này, em đang kì thị anh à? Hết thương anh rồi?
- Anh đi ra ngoài đi, còn ở đây là em ói đấy.
Kiến Phong cuối cùng vẫn phải bước ra ngoài, khuôn mặt anh đờ đẫn bước xuống nhà. Vừa hay ba mẹ Tần lại ghé qua, nhìn con trai không chút sức sống mà chau mày.
- Con lại làm sao vậy?
- Có sao đâu mẹ, chỉ là... bị vợ kì thị thôi.
- Vợ kì thị?
- Ừm, hình như cô ấy nghén mùi cơ thể thì phải. Rõ ràng không có con vẫn tốt hơn.
Mẹ Tần bật cười vỗ vỗ vai cậu chúc may mắn rồi vui vẻ quay người vào bếp nấu cháo bào ngư cho con dâu. Ba Tần nhìn mặt thằng con không chút khí chất của mình mà chau mày.
- Cái mặt làm gì mà đần ra thế kia, ngày xưa lúc mang thai con... mẹ con y vậy đấy. Ba chính là đã ngủ sofa xuyên suốt 3 tháng... kể ra là lại thấy ghét mày vô cùng!
- Gì vậy?
- Phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm nên con cũng nên đừng lo lắng.
- Vâng.
Thiên Phi xuống nhà vừa thấy ba mẹ đã cười đến híp hai mắt lại chào hỏi. Nhìn Tần Kiến Phong, cô sợ sệt tránh ra xa cười trừ.
- Chồng à... anh xích ra kia một chút đi.
- Ra đâu?
- Ra góc sofa đằng kia ngồi đi...
Cậu đen mặt đứng dậy ra góc sofa ngồi để cô vui vui vẻ vẻ nói chuyện cùng ba mình. Buồn chán lướt điện thoại, còn cố tình tạo ra khuôn mặt hào hứng để cô nghĩ mình đang xem hình gái mà ghen lồng lộn lên. Ấy vậy mà Thiên Phi một chút cũng không quan tâm, làm cậu chỉ biết ngậm ngùi cất điện thoại vào túi.
Mẹ Tần trở ra ngoài mang theo một tô cháo nóng hổi cho con dâu. Kể cũng lạ, cô không nghén bất cứ thứ gì... mà hình như là có... có cậu thì phải.
Tối hôm đó, có một kẻ bị cho ra ngoài sofa ngủ một mình dù chẳng làm sai chuyện gì. Sofa vừa lạnh lẽo lại vừa thiếu hơi vợ, cậu sao có thể ngủ được. Lăn qua lăn lại, nhìn qua cô ngủ trên giường, vậy là liền lén lút leo lên nằm cạnh. Một phút trôi qua bình an khiến cậu nhẹ nhõm nhưng 30 giây sau đã bị cô đá một cước, trực tiếp bay xuống đất.
- Anh mau ra sofa ngủ đi, hôi chết em.
Cả ngày bị vợ xa lánh không lý do khiến cậu không thể có nổi một chút năng lượng. Mặt mày lúc nào cũng xám xịt, xung quanh chính là cả một bầu trời đen tối.
Một tháng trôi qua, hôm nay Thiên Phi vừa thấy cậu đã chớp chớp mắt vui vẻ. Tần Kiến Phong mang bộ mặt thiếu sức sống bước vào phòng tắm. Trở ra cũng leo hẳn lên sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thiên Phi bước lại lay lay người anh.
- Anh... em đói...
Tần Kiến Phong mở to mắt bật dậy như tia chớp nhìn cô. Thiên Phi đang ở ngay trước mắt cậu, cậu không có nằm mơ đúng chứ?
- Thiên Phi, em hết chán ghét anh rồi?
- Hôm nay, hình như anh hết hôi rồi.
- ...
Mặc kệ đi, giờ này khen chê còn quan trọng sao? Cả tháng qua anh đổi bao nhiêu loại dầu gội, sữa tắm cũng không làm hài lòng cô. Hôm nay quay lại với mấy loại cũ lại thành công khiến cô hết chán ghét. Ôm lấy vợ vào lòng, hôm nay anh nguyện kéo cô bám dính trên người 24/24 cho thỏa lòng mong nhớ. Thiên Phi bật cười đánh lên người cậu nhưng cũng để mặc cậu ôm mình. Một tháng qua, cô cũng rất nhớ hơi ấm của cậu.
Lục Thiên Phi sau chín tháng mười ngày cũng nhanh chóng hạ sinh một cậu nhóc đáng yêu. Tháng ngày trôi qua, nhóc con càng lớn càng giống ba. Người ta nói con càng giống ba thì chứng tỏ mẹ càng yêu ba rất nhiều. Tình yêu của Lục Thiên Phi thật sự rất to lớn và vỹ đại.
Thời gian trôi qua, nhóc con bựa bẩm trong tay Thiên Phi đã được bảy tháng tuổi. Nhóc cứng chắc và đáng yêu khiến An Nhi thích thú.
- Tần Thiên Ân, con đẹp trai quá đi mất.
Bánh Bao đang bận chơi búp bê cũng phải ngước mắt lên nhìn cậu bé.
- Mẹ ơi, con cũng muốn có em trai.
- Gì thế? Vậy con chơi với Thiên Ân đi.
Bánh Bao suy nghĩ một chốc liền kiên định lắc lắc đầu chèo vào lòng cô chớp chớp mắt. Nhìn sang cậu bé bên cạnh còn không quên chép miệng vài cái.
- Con muốn em trai do mẹ sinh ra cơ.
- Thế không chơi với Thiên Ân à?
- Dạ không, Thiên Ân thấy con toàn khóc thôi.
Cả nhà bật cười trước sự ngây ngô của Bánh Bao. Hàn Võ Ngôn từ trên lầu xuống đã thấy tiểu Bánh Bao nhà mình lắm mồm nhiều miệng ton hót.
- Bánh Bao.
- Aaaa... baba...
Bánh Bao nhào vào lòng ba mình. Bé hôn lên má anh như một lời chào buổi sáng khiến anh bật cười. Ngồi xuống ghế gật đầu với Thiên Phi rồi nhìn qua con gái.
- Con muốn có em trai à?
- Vâng ạ.
- Nhưng ba lại muốn có thêm tiểu công chúa.
- Không muốn, ba có con rồi cơ mà.
Bánh Bao lẻo mép nói, bé chỉ muốn một mình bé là công chúa của ba thôi. Tần Thiên Ân bò lại cạnh Bánh Bao nở nụ cười khanh khách để lộ 4 chiếc răng nhỏ. Bánh Bao không hứng thú lắc đầu.
- Lần trước Thiên Ân cắn chị rồi.
- Aaa... aaa...
Bánh Bao nhìn con gấu bông nhỏ trên tay mình đang bị Thiên Ân nắm lấy. Hóa ra Thiên Ân bò lại với bé là vì con gấu bông này chứ không phải do muốn chơi với Bánh Bao.
- Mẹ, Thiên Ân không chơi với con.
- Haha được rồi mà Bánh Bao. Thiên Ân muốn chơi con gấu đó thì con đưa cho em đi.
- Nhưng con muốn Thiên Ân chơi với con cơ.
Thiên Ân ngồi đó hét lớn, miệng liên tục a a theo để đòi gấu bông. Bánh Bao mặt giận dỗi để gấu bông vào lòng Thiên Ân bĩu môi.
- Sau này, em đừng hòng mà chơi với chị. Chị sẽ không chơi với em nữa.
Thời gian thấm thoát qua cũng đã 5 năm, giờ đây Hàn Võ Ngôn đang phải đối đầu với một thế lực nhí suốt ngày bám lấy cô. Hàn Võ Nhân 4 tuổi là con trai của hai người theo ước nguyện của Bánh Bao. Mà giờ đây, Hàn Võ Ngôn đang phải dỗ ngọt cậu ấm nhà mình.
- Bánh Mì, con có thể ngủ ở phòng con mà?
- Không, con muốn ngủ với mẹ.
Nhóc con ngồi trên giường khoanh tay, khoanh chân, đấu mắt với anh. An Nhi nhìn thấy cha con nhà này cứ như chó với mèo mà thở dài.
- Võ Ngôn, con chỉ muốn ngủ với em thôi mà. Giường rộng như vậy, anh đừng kì kèo với con nữa.
- Bánh Mì muốn ngủ với mẹ mà.
Nói rồi nhóc ôm lấy cổ cô, Hàn Võ Ngôn nhíu mày khó chịu.
- Đã hơn 3 tuần rồi, anh chịu không nổi nữa.
- Anh tự giải quyết đi.
- Em... nói như vậy thì anh khỏi lấy vợ cũng được.
Hàn Võ Ngôn bực bội bỏ ra ngoài khiến Bánh Mì khó hiểu nhìn cô. Nhóc muốn ngủ cùng mẹ nhưng cũng không muốn chọc giận ba ba của nhóc đâu.
- Mẹ, ba nói không chịu nổi cái gì vậy ạ?
- Không có gì đâu, là công việc làm ba mệt đến nổi không chịu nổi nữa thôi.
- Tội nghiệp ba quá, sau này Bánh Mì sẽ học thật giỏi để phụ giúp ba làm việc ạ.
- Ngoan thế.
Nhóc cười trong lòng cô, ôm chặt lấy cô mà ngủ. An Nhi suy nghĩ lại lo lắng cho anh. Thở dài nhìn xuống con trai bám người.
- Con hại mẹ rồi.
- Anh hôi chết đi được, tránh xa em ra đi!
- Cái gì mà hôi chứ... em không thương anh à?
- Không... không... anh mau đi tắm, bằng không đừng có lại gần em.
Tần Kiến Phong đen mặt, lúc trước ai bảo là "anh dù có thế nào em vẫn yêu anh." Giờ thì hay rồi, một mực chối từ tình cảm. Bất lực quay người vào phòng tắm, lấy quần áo còn không quên cằn nhằn.
- Đồ người vợ không có lương tâm, chỉ giỏi làm tổn thương chồng. Anh nói cho em biết, mùi thơm của anh có rất nhiều người mê hoặc, em chính là không biết tận hưởng.
Lết thân xác đi tắm, kì cọ thật kỹ càng nhưng vừa bước ra cô đã chạy mất dạng vào một góc phòng. Cố ý lấy rèm cửa che mũi, tay còn lại thì xua múa lung tung.
- Anh đừng qua đây, trên người anh có mùi gì kì lắm.
Tần Kiến Phong nhíu mày hít hít quanh người mình. Trên cơ thể cậu không có chút mùi hương gì cả, dầu gội và sữa tắm vẫn là loại cũ mà.
- Em làm sao vậy? Anh tắm rửa sạch sẽ rồi.
- Không đâu, thối lắm... huhu... anh tránh xa em ra đi.
- Cái quái gì vậy chứ? Anh vẫn xài dầu gội và sữa tắm cũ mà, em lúc trước không phải bảo thích mùi hương này sao.
- Không... anh tránh xa em ra đi!
- Này, em đang kì thị anh à? Hết thương anh rồi?
- Anh đi ra ngoài đi, còn ở đây là em ói đấy.
Kiến Phong cuối cùng vẫn phải bước ra ngoài, khuôn mặt anh đờ đẫn bước xuống nhà. Vừa hay ba mẹ Tần lại ghé qua, nhìn con trai không chút sức sống mà chau mày.
- Con lại làm sao vậy?
- Có sao đâu mẹ, chỉ là... bị vợ kì thị thôi.
- Vợ kì thị?
- Ừm, hình như cô ấy nghén mùi cơ thể thì phải. Rõ ràng không có con vẫn tốt hơn.
Mẹ Tần bật cười vỗ vỗ vai cậu chúc may mắn rồi vui vẻ quay người vào bếp nấu cháo bào ngư cho con dâu. Ba Tần nhìn mặt thằng con không chút khí chất của mình mà chau mày.
- Cái mặt làm gì mà đần ra thế kia, ngày xưa lúc mang thai con... mẹ con y vậy đấy. Ba chính là đã ngủ sofa xuyên suốt 3 tháng... kể ra là lại thấy ghét mày vô cùng!
- Gì vậy?
- Phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm nên con cũng nên đừng lo lắng.
- Vâng.
Thiên Phi xuống nhà vừa thấy ba mẹ đã cười đến híp hai mắt lại chào hỏi. Nhìn Tần Kiến Phong, cô sợ sệt tránh ra xa cười trừ.
- Chồng à... anh xích ra kia một chút đi.
- Ra đâu?
- Ra góc sofa đằng kia ngồi đi...
Cậu đen mặt đứng dậy ra góc sofa ngồi để cô vui vui vẻ vẻ nói chuyện cùng ba mình. Buồn chán lướt điện thoại, còn cố tình tạo ra khuôn mặt hào hứng để cô nghĩ mình đang xem hình gái mà ghen lồng lộn lên. Ấy vậy mà Thiên Phi một chút cũng không quan tâm, làm cậu chỉ biết ngậm ngùi cất điện thoại vào túi.
Mẹ Tần trở ra ngoài mang theo một tô cháo nóng hổi cho con dâu. Kể cũng lạ, cô không nghén bất cứ thứ gì... mà hình như là có... có cậu thì phải.
Tối hôm đó, có một kẻ bị cho ra ngoài sofa ngủ một mình dù chẳng làm sai chuyện gì. Sofa vừa lạnh lẽo lại vừa thiếu hơi vợ, cậu sao có thể ngủ được. Lăn qua lăn lại, nhìn qua cô ngủ trên giường, vậy là liền lén lút leo lên nằm cạnh. Một phút trôi qua bình an khiến cậu nhẹ nhõm nhưng 30 giây sau đã bị cô đá một cước, trực tiếp bay xuống đất.
- Anh mau ra sofa ngủ đi, hôi chết em.
Cả ngày bị vợ xa lánh không lý do khiến cậu không thể có nổi một chút năng lượng. Mặt mày lúc nào cũng xám xịt, xung quanh chính là cả một bầu trời đen tối.
Một tháng trôi qua, hôm nay Thiên Phi vừa thấy cậu đã chớp chớp mắt vui vẻ. Tần Kiến Phong mang bộ mặt thiếu sức sống bước vào phòng tắm. Trở ra cũng leo hẳn lên sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thiên Phi bước lại lay lay người anh.
- Anh... em đói...
Tần Kiến Phong mở to mắt bật dậy như tia chớp nhìn cô. Thiên Phi đang ở ngay trước mắt cậu, cậu không có nằm mơ đúng chứ?
- Thiên Phi, em hết chán ghét anh rồi?
- Hôm nay, hình như anh hết hôi rồi.
- ...
Mặc kệ đi, giờ này khen chê còn quan trọng sao? Cả tháng qua anh đổi bao nhiêu loại dầu gội, sữa tắm cũng không làm hài lòng cô. Hôm nay quay lại với mấy loại cũ lại thành công khiến cô hết chán ghét. Ôm lấy vợ vào lòng, hôm nay anh nguyện kéo cô bám dính trên người 24/24 cho thỏa lòng mong nhớ. Thiên Phi bật cười đánh lên người cậu nhưng cũng để mặc cậu ôm mình. Một tháng qua, cô cũng rất nhớ hơi ấm của cậu.
Lục Thiên Phi sau chín tháng mười ngày cũng nhanh chóng hạ sinh một cậu nhóc đáng yêu. Tháng ngày trôi qua, nhóc con càng lớn càng giống ba. Người ta nói con càng giống ba thì chứng tỏ mẹ càng yêu ba rất nhiều. Tình yêu của Lục Thiên Phi thật sự rất to lớn và vỹ đại.
Thời gian trôi qua, nhóc con bựa bẩm trong tay Thiên Phi đã được bảy tháng tuổi. Nhóc cứng chắc và đáng yêu khiến An Nhi thích thú.
- Tần Thiên Ân, con đẹp trai quá đi mất.
Bánh Bao đang bận chơi búp bê cũng phải ngước mắt lên nhìn cậu bé.
- Mẹ ơi, con cũng muốn có em trai.
- Gì thế? Vậy con chơi với Thiên Ân đi.
Bánh Bao suy nghĩ một chốc liền kiên định lắc lắc đầu chèo vào lòng cô chớp chớp mắt. Nhìn sang cậu bé bên cạnh còn không quên chép miệng vài cái.
- Con muốn em trai do mẹ sinh ra cơ.
- Thế không chơi với Thiên Ân à?
- Dạ không, Thiên Ân thấy con toàn khóc thôi.
Cả nhà bật cười trước sự ngây ngô của Bánh Bao. Hàn Võ Ngôn từ trên lầu xuống đã thấy tiểu Bánh Bao nhà mình lắm mồm nhiều miệng ton hót.
- Bánh Bao.
- Aaaa... baba...
Bánh Bao nhào vào lòng ba mình. Bé hôn lên má anh như một lời chào buổi sáng khiến anh bật cười. Ngồi xuống ghế gật đầu với Thiên Phi rồi nhìn qua con gái.
- Con muốn có em trai à?
- Vâng ạ.
- Nhưng ba lại muốn có thêm tiểu công chúa.
- Không muốn, ba có con rồi cơ mà.
Bánh Bao lẻo mép nói, bé chỉ muốn một mình bé là công chúa của ba thôi. Tần Thiên Ân bò lại cạnh Bánh Bao nở nụ cười khanh khách để lộ 4 chiếc răng nhỏ. Bánh Bao không hứng thú lắc đầu.
- Lần trước Thiên Ân cắn chị rồi.
- Aaa... aaa...
Bánh Bao nhìn con gấu bông nhỏ trên tay mình đang bị Thiên Ân nắm lấy. Hóa ra Thiên Ân bò lại với bé là vì con gấu bông này chứ không phải do muốn chơi với Bánh Bao.
- Mẹ, Thiên Ân không chơi với con.
- Haha được rồi mà Bánh Bao. Thiên Ân muốn chơi con gấu đó thì con đưa cho em đi.
- Nhưng con muốn Thiên Ân chơi với con cơ.
Thiên Ân ngồi đó hét lớn, miệng liên tục a a theo để đòi gấu bông. Bánh Bao mặt giận dỗi để gấu bông vào lòng Thiên Ân bĩu môi.
- Sau này, em đừng hòng mà chơi với chị. Chị sẽ không chơi với em nữa.
Thời gian thấm thoát qua cũng đã 5 năm, giờ đây Hàn Võ Ngôn đang phải đối đầu với một thế lực nhí suốt ngày bám lấy cô. Hàn Võ Nhân 4 tuổi là con trai của hai người theo ước nguyện của Bánh Bao. Mà giờ đây, Hàn Võ Ngôn đang phải dỗ ngọt cậu ấm nhà mình.
- Bánh Mì, con có thể ngủ ở phòng con mà?
- Không, con muốn ngủ với mẹ.
Nhóc con ngồi trên giường khoanh tay, khoanh chân, đấu mắt với anh. An Nhi nhìn thấy cha con nhà này cứ như chó với mèo mà thở dài.
- Võ Ngôn, con chỉ muốn ngủ với em thôi mà. Giường rộng như vậy, anh đừng kì kèo với con nữa.
- Bánh Mì muốn ngủ với mẹ mà.
Nói rồi nhóc ôm lấy cổ cô, Hàn Võ Ngôn nhíu mày khó chịu.
- Đã hơn 3 tuần rồi, anh chịu không nổi nữa.
- Anh tự giải quyết đi.
- Em... nói như vậy thì anh khỏi lấy vợ cũng được.
Hàn Võ Ngôn bực bội bỏ ra ngoài khiến Bánh Mì khó hiểu nhìn cô. Nhóc muốn ngủ cùng mẹ nhưng cũng không muốn chọc giận ba ba của nhóc đâu.
- Mẹ, ba nói không chịu nổi cái gì vậy ạ?
- Không có gì đâu, là công việc làm ba mệt đến nổi không chịu nổi nữa thôi.
- Tội nghiệp ba quá, sau này Bánh Mì sẽ học thật giỏi để phụ giúp ba làm việc ạ.
- Ngoan thế.
Nhóc cười trong lòng cô, ôm chặt lấy cô mà ngủ. An Nhi suy nghĩ lại lo lắng cho anh. Thở dài nhìn xuống con trai bám người.
- Con hại mẹ rồi.
Bình luận facebook