Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: 38 xuân xanh (h+)
Bàn ăn hấp dẫn được Hàn Võ Ngôn bày biện gọn gàng trên bàn. An Nhi chun nhẹ mũi hít hít mùi thơm của từng món ăn. Võ Ngôn bật cười đưa đũa cho cô
- Em là chó sao?
- Thơm quá đi mất.
An Nhi hí hửng gắp một miếng thịt cho vào miệng, khuôn mặt biểu lộ rõ niềm vui sướng khi được ăn đồ ăn ngon
- Oaaa, tay nghề của chú đã đạt đến mức này rồi sao?
- Ngon chứ?
- Rất tuyệt!
- Vậy thì ăn nhiều vào một chút!
Cô hí hửng gắp hết món này đến món khác, mùi vị của Hàn Võ Ngôn nấu, từ lâu cô đã không còn được thường thức lại. Chẳng biết có phải do tình yêu hay không mà hôm nay lại cảm giác ăn ngon miệng đến lạ. Gắp vài miếng thịt vào chén anh, An Nhi khẽ nhíu mày
- Chú cũng ăn nhiều một chút, chú xem đã ốm đến thế nào rồi.
- Được rồi, cũng không đến nổi mà.
- Chú cứ nhịn ăn mãi, dạ dày của chú sắp bị cắt bỏ rồi đấy!
Võ Ngôn ngoan ngoãn ăn hết chén cơm. An Nhi hài lòng nhìn anh khẽ cười, người yêu của cô giỏi quá đi mất, trong ánh mắt của cô đã chứa bao nhiêu sự tự hào rồi.
Quản gia Khương đứng trong góc bếp lại thầm hạnh phúc theo. Điều ông mong muốn cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống đôi gò má hóp, quản gia Khương gạt nhẹ đi gật đầu, xoay bước về phòng liên tục lẩm bẩm.
- Tốt... như vậy thật tốt...
An Nhi ăn xong bước thẳng lên phòng khách, ngồi xuống sofa nhâm nhi snack, cô thích thú tìm kiếm một bộ phim. Hàn Võ Ngôn bước lại ngồi cạnh cô, mắt nhìn lên màn hình lớn.
- Em muốn xem phim gì sao?
- Không biết... chú tìm xem.
- Em xem bộ "Tránh xa tôi ra một chút!" với tôi nhé.
- Bộ này ư? Để tôi mở.
Cả hai vui vẻ ngồi xem phim cùng nhau. An Nhi bất ngờ giật mình hét toáng lên
- Không xong rồi... quên mất...
- Có chuyện gì vậy, An Nhi?
- Còn vài văn bản tôi chưa dịch xong nữa...
- Không sao, ngày mai rồi làm cũng được mà.
- Không thể, sao có thể vì mình tôi mà trì trệ công việc của mọi người.
Vừa nói cô vừa bỏ chạy lên lầu. Hôm nay, cô còn vài văn bản chưa kịp dịch, vậy mà lại ham hố xem phim, vẫn nên tranh thủ không nên để chồng chất qua hôm sau. Việc chồng thêm việc đã mệt, đã vậy còn kéo theo ảnh hưởng đến công việc của người khác.
Hàn Võ Ngôn thở dài tắt tivi, bước vào bếp pha cho cô ly sữa ấm. Quản gia Khương bước ra nhìn anh khẽ cười.
- Thiếu gia pha sữa cho tiểu thư sao?
- Ừm, sao ông còn chưa nghỉ ngơi đi.
- Ngủ không được nên tôi muốn ra ngoài vườn hóng mát một chút.
- Ừm.
Nhìn anh một thoáng, quản gia Khương hít một hơi sâu lên tiếng. Cho dù nhìn thấy tận mắt anh và cô hạnh phúc nhưng ông cũng muốn nghe lời đính chính từ Võ Ngôn.
- Thiếu gia... người và tiểu thư là đang yêu nhau sao?
- Hình như là vậy.
Anh nở nụ cười ngọt với quản gia Khương rồi cầm theo ly sữa bước lên lầu tìm cô, không quên lên tiếng dặn dò quản gia Khương nghỉ ngơi sớm. Quản gia Khương ngơ ngác, tội nghiệp đứng đó.
- Như vậy là yêu sao?
Hàn Võ Ngôn lên lầu vui vẻ huýt sáo bước tới phòng cô. Không cần gõ cửa, anh tự nhiên đưa tay mở cửa.
*cạch*
An Nhi đang làm việc cũng không buồn ngước lên xem ai vào phòng mình. Cả cái Hàn Gia này, ngoài anh ra thì ai dám tự tin vào phòng cô mà không gõ cửa. Hàn Võ Ngôn bước lại đặt lên bàn cô ly sữa ấm
- Em uống chút sữa đi, hôm nay nhiều việc lắm sao?
- Ừm, thật sự rất nhiều luôn ấy. Tôi đang tranh thủ một chút.
- Ngày mai tôi sẽ nhờ người khác giúp em, nghỉ ngơi sớm đi.
- Võ Ngôn... tôi biết là chú thương tôi, lo lắng cho tôi... nhưng mà không nên ảnh hường tới người khác như vậy. Đây là công việc của tôi và là trách nhiệm của tôi cơ mà.
- Được rồi, tôi thua em. Nhưng nhớ nghỉ ngơi sớm còn lấy sức khỏe.
- Tôi biết rồi mà, chú về phòng nghỉ ngơi trước đi. Tôi còn cần không gian riêng làm việc.
Hàn Võ Ngôn gật đầu bước ra ngoài để không gian riêng cho cô làm việc. An Nhi sau 2 tiếng dài dằng dẳng cuối cùng cũng có thể vươn vai thoải mái. Ngày xưa thoải mái nhất là khi giải quyết xong bài tập về nhà, bây giờ thoải mái nhất là khi làm xong mớ công việc mệt nhọc của một ngày.
Lấy ra chiếc váy ngủ hai dây, cô tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Ngâm mình trong nước vẫn là thoải mái nhất. Bước ra ngoài, An Nhi mệt mỏi leo lên giường, nằm lướt điện thoại một chút liền nghe có tiếng gõ cửa vang lên. Nghĩ là quản gia Khương nên cô đứng dậy mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, cả cơ thể cô bị một nam nhân ép chặt vào tường. An Nhi ngước mắt nhìn Hàn Võ Ngôn
- Hôm nay, chú bị làm sao ý? Còn bày đặt gõ cửa.
- Em không thấy như vậy rất bất ngờ sao?
- Bất ngờ gì chứ? 10 giờ rồi, chú mau về phòng ngủ đi.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười đưa tay ôm lấy eo cô vuốt nhẹ. Anh cúi xuống cụng trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp dần phả ra
- Em làm xong việc chưa?
- Ừm, xong rồi.
- An Nhi, anh đã gần 38 rồi... anh có nhu cầu... và anh không muốn kiềm chế nữa khi em đang là người yêu của anh.1
- Chú... chú nói gì vậy?
- Cho anh, được không?
- Cho?... chú là đang nói đến... chuyện đó sao?
An Nhi ngượng đến chín cả mặt, lắp bắp mãi mới có thể hỏi ngược lại anh. Hàn Võ Ngôn vẫn duy trì tư thế cụng sát trán cô khẽ cười .
- Được rồi, em không muốn thì anh không ép. Đi ngủ sớm đi, anh về phòng.
An Nhi tay vẫn cầm lấy áo anh chặt cứng. Ngước nhìn anh, nhưng vừa chạm mắt anh đã vội vàng cúi gằm mặt xuống
- Chú... nhẹ một chút... thì được...
- Anh sao nỡ làm em đau đây?
Nói rồi anh cúi xuống cuốn lấy môi cô, An Nhi cũng thuận thế choàng tay qua cổ anh hôn sâu. Đôi môi anh mơn chớn qua vành tai cô, nhẹ nhàng đi xuống cổ đến xương quai xanh
- An Nhi, gọi tên anh.
- Ưm... Ngôn... chú... chú... đừng... đừng cắn...
Hàn Võ Ngôn tay luồn vào áo cô xoa nắn cặp hồng đào đầy đặn. An Nhi tuy không phải lần đầu bị anh đụng chạm nhưng thời gian dài như vậy cô vẫn xấu hổ chặn tay anh lại
- Chú...
- Sao vậy? Em không cho anh đụng chạm sao anh có thể làm?
- Nhưng mà... tôi... ngại lắm...
- Ngoan, không có gì phải ngại hết. Em nhắm mắt lại tận hưởng là được.
An Nhi nhắm mắt lại, theo ý muốn của con sói già. Hàn Võ Ngôn nhếch môi nhanh chóng thoát y cho cô.
Lúc An Nhi giật mình mở mắt liền hoảng hốt khi cơ thể không còn manh vải che thân. Anh ôm cô thảy xuống giường trườn lên người cô, nhắm thẳng tới bầu ngực căng tròn mà bú mút
- Ưm... Ngôn... chú... đừng mà... ưm...
- An Nhi...
Anh đưa tay cô chạm lên phần quần vì dục vọng mà nhô lên. An Nhi sợ sệt rút tay lại liền bị anh kiềm hãm
- An Nhi... vuốt ve nó...
Cô ngước mắt nhìn anh, mơ hồ đưa tay lên xuống theo chiều dọc con vật. Hàn Võ Ngôn yêu thương hôn lên môi cô, anh đưa tay xuống tách đôi chân đang kẹp chặt kia ra. An Nhi vội thu tay khỏi vật nam tính của anh, theo phản xạ che đi nơi nữ tính của mình
- Chú... tính chạm vào nó sao?
- Sao vậy?
- Chú... nhớ nhẹ nhàng...
Cô thu tay mình lại, Hàn Võ Ngôn khẽ cười đưa tay vuốt nhẹ nơi mẩn cảm. Lần đầu cảm nhận rõ sự đụng chạm này làm cô có chút hưởng thụ
- Ưm... ân...
Hàn Võ Ngôn cho một ngón tay vào thăm dò, nơi nữ tính dần chảy ra một dòng nước nhớt nháp
- Bảo bối, em ướt hết rồi này.
- Ưm... đừng nói... aaa... chú động nhẹ tay thôi... ưm...
- Mới như vậy mà em đã không chịu nổi sao?
- Híc... có hay không thì... ưm... chẳng phải nó cũng đã từng dung nạp chú sao?
- An Nhi... là em nói đó...
Hàn Võ Ngôn thoát y cho chính mình mà An Nhi nằm trên giường chỉ biết ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác. Trườn lên lại người cô, anh bật cười đưa tay áp lên mặt cô, để cô đối diện với mình
- Anh không ngại thì em ngại cái gì?
- Không muốn nhìn... cái đó...
Anh khẽ cười nắm lấy tay cô đặt lên con vật căng cứng, nóng hổi của mình. Cảm giác ban nãy và bây giờ không giống nhau. Dẫu sao qua hai lớp quần cô vẫn đỡ ngại hơn mà.
- Cái này... ưm...
Hàn Võ Ngôn cuốn lây môi cô, anh nắm lấy tay cô đưa lên xuống. Bàn tay mềm mịn của cô khiến anh đạt khoái cảm thở dốc. An Nhi nhìn anh như vậy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên chút thành tựu. Võ Ngôn cúi xuống hôn vào môi cô thì thầm len lỏi qua từng nhịp thở
- An Nhi... anh vào nhé...
Cô nhìn anh mơ hồ khẽ gật đầu. Hàn Võ Ngôn tách hai chân cô ra để chính mình chen giữa. Vật nóng hổi chạm vào nơi mẫn cảm khiến cô ưỡn cong người. Anh bật cười ấn nhẹ hạ thân đi vào bên trong cô. Vách thịt non mềm, ẩm ướt bao chặt lấy cậu nhỏ khiến anh muốn điên lên. Nhưng nghĩ tới cô, anh kiềm chế lại cảm xúc của mình bắt đầu động nhẹ
- Ưm... Ngôn...
- An Nhi... em thả lỏng đi... anh sẽ chịu không nổi mất...
- Híc... chú... ưm...
An Nhi nghe lời anh dần thả lỏng cơ thể. Hàn Võ Ngôn bắt đầu động thân khiến cô đạt đến những cảm xúc khoan khoái. Ôm chặt lấy tấm lưng anh, cô ngột ngạt thở dốc
- Ưm... chú... nhẹ một chút... aaaa...
- An Nhi... phải làm sao đây... anh không nhịn được nữa rồi...
- Híc... đừng mà... chịu không nối mất... chú mau chậm lại... aaaa...
Hàn Võ Ngôn động liên tục bên dưới khiến cô đạt khoái cảm chưa bao giờ có. Ưỡn người lên cao bắn ra một dòng nước ấm nóng khiến cô mệt mỏi nằm gục xuống giường. Hàn Võ Ngôn vén nhẹ tóc cô qua một bên khẽ cười
- Thích chứ?
- Ưm... cảm giác... rất tốt...
- An Nhi... anh còn chưa lên đỉnh đâu... cho anh vào lại...
- Chú... nhẹ một chút... tôi không chịu nổi...
- Anh nghĩ bây giờ anh không hứa được nữa.
Hàn Võ Ngôn đêm nay thật sự đã tước đoạt cô đến cạn kiệt sức lực. Những trận kích tình dài dằng dẳng kéo đến tận 1 giờ sáng khiến cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hàn Võ Ngôn tẩy rửa cho cô, đặt cô trên giường rồi ôm chặt lại như bảo bối riêng của mình
- Ngủ ngon.
- Em là chó sao?
- Thơm quá đi mất.
An Nhi hí hửng gắp một miếng thịt cho vào miệng, khuôn mặt biểu lộ rõ niềm vui sướng khi được ăn đồ ăn ngon
- Oaaa, tay nghề của chú đã đạt đến mức này rồi sao?
- Ngon chứ?
- Rất tuyệt!
- Vậy thì ăn nhiều vào một chút!
Cô hí hửng gắp hết món này đến món khác, mùi vị của Hàn Võ Ngôn nấu, từ lâu cô đã không còn được thường thức lại. Chẳng biết có phải do tình yêu hay không mà hôm nay lại cảm giác ăn ngon miệng đến lạ. Gắp vài miếng thịt vào chén anh, An Nhi khẽ nhíu mày
- Chú cũng ăn nhiều một chút, chú xem đã ốm đến thế nào rồi.
- Được rồi, cũng không đến nổi mà.
- Chú cứ nhịn ăn mãi, dạ dày của chú sắp bị cắt bỏ rồi đấy!
Võ Ngôn ngoan ngoãn ăn hết chén cơm. An Nhi hài lòng nhìn anh khẽ cười, người yêu của cô giỏi quá đi mất, trong ánh mắt của cô đã chứa bao nhiêu sự tự hào rồi.
Quản gia Khương đứng trong góc bếp lại thầm hạnh phúc theo. Điều ông mong muốn cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống đôi gò má hóp, quản gia Khương gạt nhẹ đi gật đầu, xoay bước về phòng liên tục lẩm bẩm.
- Tốt... như vậy thật tốt...
An Nhi ăn xong bước thẳng lên phòng khách, ngồi xuống sofa nhâm nhi snack, cô thích thú tìm kiếm một bộ phim. Hàn Võ Ngôn bước lại ngồi cạnh cô, mắt nhìn lên màn hình lớn.
- Em muốn xem phim gì sao?
- Không biết... chú tìm xem.
- Em xem bộ "Tránh xa tôi ra một chút!" với tôi nhé.
- Bộ này ư? Để tôi mở.
Cả hai vui vẻ ngồi xem phim cùng nhau. An Nhi bất ngờ giật mình hét toáng lên
- Không xong rồi... quên mất...
- Có chuyện gì vậy, An Nhi?
- Còn vài văn bản tôi chưa dịch xong nữa...
- Không sao, ngày mai rồi làm cũng được mà.
- Không thể, sao có thể vì mình tôi mà trì trệ công việc của mọi người.
Vừa nói cô vừa bỏ chạy lên lầu. Hôm nay, cô còn vài văn bản chưa kịp dịch, vậy mà lại ham hố xem phim, vẫn nên tranh thủ không nên để chồng chất qua hôm sau. Việc chồng thêm việc đã mệt, đã vậy còn kéo theo ảnh hưởng đến công việc của người khác.
Hàn Võ Ngôn thở dài tắt tivi, bước vào bếp pha cho cô ly sữa ấm. Quản gia Khương bước ra nhìn anh khẽ cười.
- Thiếu gia pha sữa cho tiểu thư sao?
- Ừm, sao ông còn chưa nghỉ ngơi đi.
- Ngủ không được nên tôi muốn ra ngoài vườn hóng mát một chút.
- Ừm.
Nhìn anh một thoáng, quản gia Khương hít một hơi sâu lên tiếng. Cho dù nhìn thấy tận mắt anh và cô hạnh phúc nhưng ông cũng muốn nghe lời đính chính từ Võ Ngôn.
- Thiếu gia... người và tiểu thư là đang yêu nhau sao?
- Hình như là vậy.
Anh nở nụ cười ngọt với quản gia Khương rồi cầm theo ly sữa bước lên lầu tìm cô, không quên lên tiếng dặn dò quản gia Khương nghỉ ngơi sớm. Quản gia Khương ngơ ngác, tội nghiệp đứng đó.
- Như vậy là yêu sao?
Hàn Võ Ngôn lên lầu vui vẻ huýt sáo bước tới phòng cô. Không cần gõ cửa, anh tự nhiên đưa tay mở cửa.
*cạch*
An Nhi đang làm việc cũng không buồn ngước lên xem ai vào phòng mình. Cả cái Hàn Gia này, ngoài anh ra thì ai dám tự tin vào phòng cô mà không gõ cửa. Hàn Võ Ngôn bước lại đặt lên bàn cô ly sữa ấm
- Em uống chút sữa đi, hôm nay nhiều việc lắm sao?
- Ừm, thật sự rất nhiều luôn ấy. Tôi đang tranh thủ một chút.
- Ngày mai tôi sẽ nhờ người khác giúp em, nghỉ ngơi sớm đi.
- Võ Ngôn... tôi biết là chú thương tôi, lo lắng cho tôi... nhưng mà không nên ảnh hường tới người khác như vậy. Đây là công việc của tôi và là trách nhiệm của tôi cơ mà.
- Được rồi, tôi thua em. Nhưng nhớ nghỉ ngơi sớm còn lấy sức khỏe.
- Tôi biết rồi mà, chú về phòng nghỉ ngơi trước đi. Tôi còn cần không gian riêng làm việc.
Hàn Võ Ngôn gật đầu bước ra ngoài để không gian riêng cho cô làm việc. An Nhi sau 2 tiếng dài dằng dẳng cuối cùng cũng có thể vươn vai thoải mái. Ngày xưa thoải mái nhất là khi giải quyết xong bài tập về nhà, bây giờ thoải mái nhất là khi làm xong mớ công việc mệt nhọc của một ngày.
Lấy ra chiếc váy ngủ hai dây, cô tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Ngâm mình trong nước vẫn là thoải mái nhất. Bước ra ngoài, An Nhi mệt mỏi leo lên giường, nằm lướt điện thoại một chút liền nghe có tiếng gõ cửa vang lên. Nghĩ là quản gia Khương nên cô đứng dậy mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, cả cơ thể cô bị một nam nhân ép chặt vào tường. An Nhi ngước mắt nhìn Hàn Võ Ngôn
- Hôm nay, chú bị làm sao ý? Còn bày đặt gõ cửa.
- Em không thấy như vậy rất bất ngờ sao?
- Bất ngờ gì chứ? 10 giờ rồi, chú mau về phòng ngủ đi.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười đưa tay ôm lấy eo cô vuốt nhẹ. Anh cúi xuống cụng trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp dần phả ra
- Em làm xong việc chưa?
- Ừm, xong rồi.
- An Nhi, anh đã gần 38 rồi... anh có nhu cầu... và anh không muốn kiềm chế nữa khi em đang là người yêu của anh.1
- Chú... chú nói gì vậy?
- Cho anh, được không?
- Cho?... chú là đang nói đến... chuyện đó sao?
An Nhi ngượng đến chín cả mặt, lắp bắp mãi mới có thể hỏi ngược lại anh. Hàn Võ Ngôn vẫn duy trì tư thế cụng sát trán cô khẽ cười .
- Được rồi, em không muốn thì anh không ép. Đi ngủ sớm đi, anh về phòng.
An Nhi tay vẫn cầm lấy áo anh chặt cứng. Ngước nhìn anh, nhưng vừa chạm mắt anh đã vội vàng cúi gằm mặt xuống
- Chú... nhẹ một chút... thì được...
- Anh sao nỡ làm em đau đây?
Nói rồi anh cúi xuống cuốn lấy môi cô, An Nhi cũng thuận thế choàng tay qua cổ anh hôn sâu. Đôi môi anh mơn chớn qua vành tai cô, nhẹ nhàng đi xuống cổ đến xương quai xanh
- An Nhi, gọi tên anh.
- Ưm... Ngôn... chú... chú... đừng... đừng cắn...
Hàn Võ Ngôn tay luồn vào áo cô xoa nắn cặp hồng đào đầy đặn. An Nhi tuy không phải lần đầu bị anh đụng chạm nhưng thời gian dài như vậy cô vẫn xấu hổ chặn tay anh lại
- Chú...
- Sao vậy? Em không cho anh đụng chạm sao anh có thể làm?
- Nhưng mà... tôi... ngại lắm...
- Ngoan, không có gì phải ngại hết. Em nhắm mắt lại tận hưởng là được.
An Nhi nhắm mắt lại, theo ý muốn của con sói già. Hàn Võ Ngôn nhếch môi nhanh chóng thoát y cho cô.
Lúc An Nhi giật mình mở mắt liền hoảng hốt khi cơ thể không còn manh vải che thân. Anh ôm cô thảy xuống giường trườn lên người cô, nhắm thẳng tới bầu ngực căng tròn mà bú mút
- Ưm... Ngôn... chú... đừng mà... ưm...
- An Nhi...
Anh đưa tay cô chạm lên phần quần vì dục vọng mà nhô lên. An Nhi sợ sệt rút tay lại liền bị anh kiềm hãm
- An Nhi... vuốt ve nó...
Cô ngước mắt nhìn anh, mơ hồ đưa tay lên xuống theo chiều dọc con vật. Hàn Võ Ngôn yêu thương hôn lên môi cô, anh đưa tay xuống tách đôi chân đang kẹp chặt kia ra. An Nhi vội thu tay khỏi vật nam tính của anh, theo phản xạ che đi nơi nữ tính của mình
- Chú... tính chạm vào nó sao?
- Sao vậy?
- Chú... nhớ nhẹ nhàng...
Cô thu tay mình lại, Hàn Võ Ngôn khẽ cười đưa tay vuốt nhẹ nơi mẩn cảm. Lần đầu cảm nhận rõ sự đụng chạm này làm cô có chút hưởng thụ
- Ưm... ân...
Hàn Võ Ngôn cho một ngón tay vào thăm dò, nơi nữ tính dần chảy ra một dòng nước nhớt nháp
- Bảo bối, em ướt hết rồi này.
- Ưm... đừng nói... aaa... chú động nhẹ tay thôi... ưm...
- Mới như vậy mà em đã không chịu nổi sao?
- Híc... có hay không thì... ưm... chẳng phải nó cũng đã từng dung nạp chú sao?
- An Nhi... là em nói đó...
Hàn Võ Ngôn thoát y cho chính mình mà An Nhi nằm trên giường chỉ biết ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác. Trườn lên lại người cô, anh bật cười đưa tay áp lên mặt cô, để cô đối diện với mình
- Anh không ngại thì em ngại cái gì?
- Không muốn nhìn... cái đó...
Anh khẽ cười nắm lấy tay cô đặt lên con vật căng cứng, nóng hổi của mình. Cảm giác ban nãy và bây giờ không giống nhau. Dẫu sao qua hai lớp quần cô vẫn đỡ ngại hơn mà.
- Cái này... ưm...
Hàn Võ Ngôn cuốn lây môi cô, anh nắm lấy tay cô đưa lên xuống. Bàn tay mềm mịn của cô khiến anh đạt khoái cảm thở dốc. An Nhi nhìn anh như vậy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên chút thành tựu. Võ Ngôn cúi xuống hôn vào môi cô thì thầm len lỏi qua từng nhịp thở
- An Nhi... anh vào nhé...
Cô nhìn anh mơ hồ khẽ gật đầu. Hàn Võ Ngôn tách hai chân cô ra để chính mình chen giữa. Vật nóng hổi chạm vào nơi mẫn cảm khiến cô ưỡn cong người. Anh bật cười ấn nhẹ hạ thân đi vào bên trong cô. Vách thịt non mềm, ẩm ướt bao chặt lấy cậu nhỏ khiến anh muốn điên lên. Nhưng nghĩ tới cô, anh kiềm chế lại cảm xúc của mình bắt đầu động nhẹ
- Ưm... Ngôn...
- An Nhi... em thả lỏng đi... anh sẽ chịu không nổi mất...
- Híc... chú... ưm...
An Nhi nghe lời anh dần thả lỏng cơ thể. Hàn Võ Ngôn bắt đầu động thân khiến cô đạt đến những cảm xúc khoan khoái. Ôm chặt lấy tấm lưng anh, cô ngột ngạt thở dốc
- Ưm... chú... nhẹ một chút... aaaa...
- An Nhi... phải làm sao đây... anh không nhịn được nữa rồi...
- Híc... đừng mà... chịu không nối mất... chú mau chậm lại... aaaa...
Hàn Võ Ngôn động liên tục bên dưới khiến cô đạt khoái cảm chưa bao giờ có. Ưỡn người lên cao bắn ra một dòng nước ấm nóng khiến cô mệt mỏi nằm gục xuống giường. Hàn Võ Ngôn vén nhẹ tóc cô qua một bên khẽ cười
- Thích chứ?
- Ưm... cảm giác... rất tốt...
- An Nhi... anh còn chưa lên đỉnh đâu... cho anh vào lại...
- Chú... nhẹ một chút... tôi không chịu nổi...
- Anh nghĩ bây giờ anh không hứa được nữa.
Hàn Võ Ngôn đêm nay thật sự đã tước đoạt cô đến cạn kiệt sức lực. Những trận kích tình dài dằng dẳng kéo đến tận 1 giờ sáng khiến cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hàn Võ Ngôn tẩy rửa cho cô, đặt cô trên giường rồi ôm chặt lại như bảo bối riêng của mình
- Ngủ ngon.