Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Tuyển dụng trợ lý ngôn ngữ
Hàn Võ Ngôn ở trên phòng không khỏi phiền lòng. Những lời lạnh nhạt mà cô nói ra nhất thời làm anh có chút không quen, trái tim này cũng vì thế mà trở nên đau lòng. Anh không trách cô vô tình, chỉ trách mình ở quá khứ tàn nhẫn. Ngày hôm nay, Trần An Nhi còn đứng ở trước mặt anh, còn sống chung một nhà với anh, thì đó đã là một điều hạnh phúc.
- An Nhi... không đòi hỏi em quá nhiều... chỉ mong em mãi ở bên cạnh tôi...
Nằm xuống giường nhắm mắt lại nhưng Võ Ngôn lại không thể nào ngủ được. Cuối cùng đành ngồi dậy tìm đến máy tính làm việc. Đọc qua vài lần những hợp đồng cần thiết, Võ Ngôn xem xét chỉnh sửa vài điều lệ. Anh hôm nay chỉ dám dùng công việc để tạm thời không nhớ đến cô. Không dám dùng đến rượu bia hay thuốc lá, vì anh biết An Nhi không thích những chất kích thích này.
An Nhi dưới nhà xem hết bộ phim ngắn, tắt tivi không quên vươn vai giãn cơ một chút. Dọn dẹp hết những thứ trên bàn gọn vào bếp, cô quay trở lên lầu muốn ngủ một giấc thật ngon. Bước ngang qua phòng anh, An Nhi nhíu mày khi đèn phòng vẫn sáng.
- 12 giờ hơn rồi, chú ấy còn làm gì vậy?
Khẽ mở cửa, An Nhi đưa mắt vào nhìn lén. Chân mày một lần nữa nhíu chặt lại. Đóng lại cánh cửa, cô thở dài bước xuống lầu pha một ly sữa ấm cho anh.
- Trễ như vậy còn làm việc, chú ấy không biết lo cho sức khỏe sao?
Hàn Võ Ngôn trên phòng cảm thấy có chút nhạt miệng, hình như anh bị nghiện thuốc lá rồi. Thở dài đứng dậy bước ra ban công, Võ Ngôn rút ra một điếu thuốc, rít một hơi sâu phả ra làn khói mờ ảo vào không trung.
An Nhi đẩy cửa bước vào, không khỏi nhíu mày nhìn điếu thuốc trên tay anh. Võ Ngôn thấy cô cũng nhanh chóng dập đi tàn thuốc còn đỏ ửng.
- Con tìm chú sao?
- Ừm, chú uống chút sữa đi.
- Cảm ơn con.
- Khuya rồi, nên ngủ sớm. Công việc thì vẫn nên để ngày mai rồi làm.
An Nhi nói rồi rời khỏi phòng, cô không ép buộc anh làm theo ý mình nhưng lời cô nói lại vô cùng có trọng lượng. Hàn Võ Ngôn tắt máy tính, uống cạn ly sữa rồi nhanh chóng leo lên giường đi ngủ.
Trở về phòng, An Nhi không khỏi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh. Từ khi nào mà anh lại có những thói quen sinh hoạt không lành mạnh như vậy? Nói cô dọn ra riêng sống sao? Anh như vậy thì làm sao mà cô nỡ.
Sáng hôm sau, Hàn Võ Ngôn thức dậy mơ màng làm vệ sinh cá nhân. Mặc lên mình bộ vest lịch lãm, anh bước xuống nhà ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. An Nhi nhìn qua anh hài lòng
- Còn tưởng chú sẽ không ăn.
- Ăn mà... không nên bỏ bữa...
- Ừm.
Cả hai cứ vậy dùng bữa sáng cùng nhau. Quản gia Khương trông vậy lại hài lòng, may mà còn có An Nhi chứ không ông sợ dạ dày của Hàn Võ Ngôn không sớm thì muộn cũng bị cắt bỏ mất. An Nhi ăn chút bánh mì nhìn qua anh
- Ăn xong, chú đi làm sao?
- Ừm.
An Nhi gật nhẹ đầu hiểu ý, Võ Ngôn tranh thủ ăn sáng, xuống gara lái xe tới tập đoàn. An Nhi đứng ở ban công phòng mình nhìn theo bóng xe anh
- Chẳng biết yêu thương bản thân gì cả.
Võ Ngôn vừa bước chân vào tập đoàn đã được Lục Thiên Phi báo cáo về lịch trình trong ngày. Trọng tâm vẫn là buổi tuyển dụng trợ lý ngôn ngữ cho anh. Mặc dù là người hiểu và giỏi ngoại ngữ. Nhưng Hàn Võ Ngôn lại không có quá nhiều thời gian cho việc dịch các văn bản nước ngoài. Anh cần một trợ lý có thể đảm nhiệm được việc này.
- Thiên Phi, em pha giúp anh ly cà phê.
- Không đâu ạ, em pha ngũ cốc cho anh rồi. Đã để trên phòng.
Hàn Võ Ngôn càng ngày càng không biết mình là sếp hay Lục Thiên Phi mới là sếp. Đành gật đầu bước lên phòng ăn ngũ cốc thay cho ly cà phê.1
An Nhi ở nhà mặc lên mình chiếc váy công sở sọc caro, cánh tay phồng màu trắng như điểm nhấn của cả bộ trang phục. Tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng tạo nên vẻ thanh thoát cho khuôn mặt nhỏ. Phối cùng đôi giày cao gót màu trắng cao tầm 7 phân khiến tổng thể vô cùng hài hòa.
Bước xuống nhà, cô tiến vào bếp tìm quản gia Khương. Nhìn ông loay hoay trong bếp khiến khóe môi cô khẽ cong lên
- Ông quản gia, con tới Hàn Thị phỏng vấn đây.
- Tới Hàn Thị sao?
- Dạ vâng, con ứng tuyển vị trí trợ lý ngôn ngữ.
- Như vậy thật tốt, tiểu thư mang luôn phần cơm này đưa cho thiếu gia giúp tôi nhé. Nếu không mang lên, e rằng thiếu gia lại bỏ bữa.
- Dạ vâng... vất vả cho ông quản gia rồi.
An Nhi nhận lấy túi cơm từ quản gia Khương, cô vùi vẻ tạm biệt mọi người rồi mới rời đi. Cho dù có bao nhiêu thay đổi thì An Nhi vẫn luôn là một tiểu thư vô cùng thân thiện và đáng yêu. Cô đối xử với tất cả mọi người một cách bình đẳng dù cho người đó là kẻ quyền cao hay người thấp hèn. Đây chính là điểm mạnh khiến cô luôn được lòng tất cả mọi người xung quanh.
*Tại Hàn Thị*
Buổi phỏng vấn vô cùng căng thẳng, Hàn Võ Ngôn liên tục gạch bỏ những cái tên trong danh sách ứng tuyển. Giám đốc nhân sự đầu đã căng cứng, nếu thật sự không lựa chọn được một người trợ lý mà anh hài lòng thì cái ghế giám đốc của ông ta cũng sẽ lung lay theo mất. Gọi tên người cuối cùng này, giọng lão ta run lên, trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng
- Trần An Nhi!
Cái tên vang lên mà tim của Hàn Võ Ngôn hẫng đi một nhịp. Đúng thật là cô, An Nhi bước vào một cách tự tin. Cúi đầu chào tất cả những người có mặt trong phòng. Tất cả mọi người trong phòng đều nhận ra cô, nhưng nhìn ánh mắt của Võ Ngôn, họ biết chắc là anh cũng không đoán trước về sự xuất hiện này.
Võ Ngôn thoáng nhìn qua, ánh mắt khẽ dao động nhưng vẫn không mất đi vẻ nghiêm nghị. Anh trước giờ làm việc đều có chính kiến riêng của mình. Việc công và tư chưa bao giờ được anh gộp làm một, cho dù là An Nhi thì vẫn phải qua các bước kiểm duyệt gắt gao.
An Nhi tự tin trả lời mọi câu hỏi được đặt ra từ phía ban tuyển dụng, về cả mặt chuyên môn hay mặt xử lý tình huống cô đều thể hiện rất tốt. Hàn Võ Ngôn chăm chú nhìn cô, trong mắt đã dâng lên một niềm tự hào
- Được rồi, ngày mai hãy tới tập đoàn làm việc. Chúc mừng cô!
- Cảm ơn Hàn Tổng.
Tuy biết anh và cô có mối quan hệ đặc biệt nhưng không một ai dám phàn nàn về kết quả tuyển dụng. An Nhi đã làm rất tốt, cô có đủ tố chất để vào Hàn Thị làm việc. Hơn nữa, hồ sơ của cô đều được đánh giá cao về mặt kiến thức và chuyên môn. Đây là kết quả xứng đáng cho An Nhi.
Tất cả mọi người rời đi, anh và Lục Thiên Phi trở về phòng chủ tịch. An Nhi bước xuống sảnh lại nhớ ra hộp đồ ăn trưa của anh. Đây cũng là quản gia Khương nhờ cô, nếu không cô cũng không rảnh mà quan tâm đến anh.
Cái thói quen mở cửa phòng anh mà không cần gõ cửa hình như đã theo cô ngay từ còn nhỏ. An Nhi mở bật cửa lại thấy hình ảnh Lục Thiên Phi đang giúp anh xoa thái dương. Bất giác trong lòng lại sinh ra chút khó chịu.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý cả hai người trong phòng. Hàn Võ Ngôn mở mắt ra nhíu mày nhìn lên thư ký Lục
- Lục Thiên Phi, em ra ngoài đi.
- Dạ vâng.
An Nhi cúi đầu chào thư ký Lục. Cánh cửa đóng lại, cô bước lại phía sofa ngồi xuống đặt hộp cơm lên bàn
- Xin lỗi vì ban nãy làm phiền chú, cái này là do quản gia Khương nhờ tôi đem tới cho chú... vẫn nên ăn uống đủ bữa một chút.
- À, chuyện ban nãy không phải như con nghĩ đâu... Lục Thiên Phi chỉ muốn giúp chú giải tỏa chút căng thẳng thôi.
- Đó là chuyện của chú, dẫu sao chú cũng gần 40 rồi, cũng nên tìm một người tâm đầu ý hợp để xây dựng gia đình.
Hàn Võ Ngôn có chút hụt hẫng khi nghe cô nói như vậy. Người mà anh muốn cùng lập gia đình chẳng phải là cô sao? Khẽ hít sâu, anh đưa mắt nhìn cô .
- Tại sao con ứng tuyển mà không nói với chú? Chú có thể sắp xếp cho con được. Không cần vất vả như vậy.
- Như vậy là không công bằng, hơn nữa tôi muốn cái gì sẽ dùng thực lực để lấy được cái đó. Có như vậy thì mới trân trọng và cố gắng.
- Ừm, vậy chúc mừng con.
- Xong việc rồi, tôi về trước đây. Tạm biệt chú!
An Nhi cứ vậy rời đi, mà Hàn Võ Ngôn lại như kẻ mất hồn. Phải làm thế nào thì anh mới có được tình cảm của cô? Phải làm sao thì cô mới biết anh với cô là thật lòng.
An Nhi bước xuống sảnh lại vô tình đụng phải Lục Thiên Phi. Chị ta bây giờ không còn thân thiện hay vui vẻ với cô như trước. Bước qua cô còn ban phát một ánh nhìn vô cùng thiếu thiện cảm. An Nhi biết nhưng cũng không buồn quan tâm. Cô cũng chẳng muốn vướng vào những mối quan hệ vô nghĩa.
- An Nhi... không đòi hỏi em quá nhiều... chỉ mong em mãi ở bên cạnh tôi...
Nằm xuống giường nhắm mắt lại nhưng Võ Ngôn lại không thể nào ngủ được. Cuối cùng đành ngồi dậy tìm đến máy tính làm việc. Đọc qua vài lần những hợp đồng cần thiết, Võ Ngôn xem xét chỉnh sửa vài điều lệ. Anh hôm nay chỉ dám dùng công việc để tạm thời không nhớ đến cô. Không dám dùng đến rượu bia hay thuốc lá, vì anh biết An Nhi không thích những chất kích thích này.
An Nhi dưới nhà xem hết bộ phim ngắn, tắt tivi không quên vươn vai giãn cơ một chút. Dọn dẹp hết những thứ trên bàn gọn vào bếp, cô quay trở lên lầu muốn ngủ một giấc thật ngon. Bước ngang qua phòng anh, An Nhi nhíu mày khi đèn phòng vẫn sáng.
- 12 giờ hơn rồi, chú ấy còn làm gì vậy?
Khẽ mở cửa, An Nhi đưa mắt vào nhìn lén. Chân mày một lần nữa nhíu chặt lại. Đóng lại cánh cửa, cô thở dài bước xuống lầu pha một ly sữa ấm cho anh.
- Trễ như vậy còn làm việc, chú ấy không biết lo cho sức khỏe sao?
Hàn Võ Ngôn trên phòng cảm thấy có chút nhạt miệng, hình như anh bị nghiện thuốc lá rồi. Thở dài đứng dậy bước ra ban công, Võ Ngôn rút ra một điếu thuốc, rít một hơi sâu phả ra làn khói mờ ảo vào không trung.
An Nhi đẩy cửa bước vào, không khỏi nhíu mày nhìn điếu thuốc trên tay anh. Võ Ngôn thấy cô cũng nhanh chóng dập đi tàn thuốc còn đỏ ửng.
- Con tìm chú sao?
- Ừm, chú uống chút sữa đi.
- Cảm ơn con.
- Khuya rồi, nên ngủ sớm. Công việc thì vẫn nên để ngày mai rồi làm.
An Nhi nói rồi rời khỏi phòng, cô không ép buộc anh làm theo ý mình nhưng lời cô nói lại vô cùng có trọng lượng. Hàn Võ Ngôn tắt máy tính, uống cạn ly sữa rồi nhanh chóng leo lên giường đi ngủ.
Trở về phòng, An Nhi không khỏi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh. Từ khi nào mà anh lại có những thói quen sinh hoạt không lành mạnh như vậy? Nói cô dọn ra riêng sống sao? Anh như vậy thì làm sao mà cô nỡ.
Sáng hôm sau, Hàn Võ Ngôn thức dậy mơ màng làm vệ sinh cá nhân. Mặc lên mình bộ vest lịch lãm, anh bước xuống nhà ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. An Nhi nhìn qua anh hài lòng
- Còn tưởng chú sẽ không ăn.
- Ăn mà... không nên bỏ bữa...
- Ừm.
Cả hai cứ vậy dùng bữa sáng cùng nhau. Quản gia Khương trông vậy lại hài lòng, may mà còn có An Nhi chứ không ông sợ dạ dày của Hàn Võ Ngôn không sớm thì muộn cũng bị cắt bỏ mất. An Nhi ăn chút bánh mì nhìn qua anh
- Ăn xong, chú đi làm sao?
- Ừm.
An Nhi gật nhẹ đầu hiểu ý, Võ Ngôn tranh thủ ăn sáng, xuống gara lái xe tới tập đoàn. An Nhi đứng ở ban công phòng mình nhìn theo bóng xe anh
- Chẳng biết yêu thương bản thân gì cả.
Võ Ngôn vừa bước chân vào tập đoàn đã được Lục Thiên Phi báo cáo về lịch trình trong ngày. Trọng tâm vẫn là buổi tuyển dụng trợ lý ngôn ngữ cho anh. Mặc dù là người hiểu và giỏi ngoại ngữ. Nhưng Hàn Võ Ngôn lại không có quá nhiều thời gian cho việc dịch các văn bản nước ngoài. Anh cần một trợ lý có thể đảm nhiệm được việc này.
- Thiên Phi, em pha giúp anh ly cà phê.
- Không đâu ạ, em pha ngũ cốc cho anh rồi. Đã để trên phòng.
Hàn Võ Ngôn càng ngày càng không biết mình là sếp hay Lục Thiên Phi mới là sếp. Đành gật đầu bước lên phòng ăn ngũ cốc thay cho ly cà phê.1
An Nhi ở nhà mặc lên mình chiếc váy công sở sọc caro, cánh tay phồng màu trắng như điểm nhấn của cả bộ trang phục. Tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng tạo nên vẻ thanh thoát cho khuôn mặt nhỏ. Phối cùng đôi giày cao gót màu trắng cao tầm 7 phân khiến tổng thể vô cùng hài hòa.
Bước xuống nhà, cô tiến vào bếp tìm quản gia Khương. Nhìn ông loay hoay trong bếp khiến khóe môi cô khẽ cong lên
- Ông quản gia, con tới Hàn Thị phỏng vấn đây.
- Tới Hàn Thị sao?
- Dạ vâng, con ứng tuyển vị trí trợ lý ngôn ngữ.
- Như vậy thật tốt, tiểu thư mang luôn phần cơm này đưa cho thiếu gia giúp tôi nhé. Nếu không mang lên, e rằng thiếu gia lại bỏ bữa.
- Dạ vâng... vất vả cho ông quản gia rồi.
An Nhi nhận lấy túi cơm từ quản gia Khương, cô vùi vẻ tạm biệt mọi người rồi mới rời đi. Cho dù có bao nhiêu thay đổi thì An Nhi vẫn luôn là một tiểu thư vô cùng thân thiện và đáng yêu. Cô đối xử với tất cả mọi người một cách bình đẳng dù cho người đó là kẻ quyền cao hay người thấp hèn. Đây chính là điểm mạnh khiến cô luôn được lòng tất cả mọi người xung quanh.
*Tại Hàn Thị*
Buổi phỏng vấn vô cùng căng thẳng, Hàn Võ Ngôn liên tục gạch bỏ những cái tên trong danh sách ứng tuyển. Giám đốc nhân sự đầu đã căng cứng, nếu thật sự không lựa chọn được một người trợ lý mà anh hài lòng thì cái ghế giám đốc của ông ta cũng sẽ lung lay theo mất. Gọi tên người cuối cùng này, giọng lão ta run lên, trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng
- Trần An Nhi!
Cái tên vang lên mà tim của Hàn Võ Ngôn hẫng đi một nhịp. Đúng thật là cô, An Nhi bước vào một cách tự tin. Cúi đầu chào tất cả những người có mặt trong phòng. Tất cả mọi người trong phòng đều nhận ra cô, nhưng nhìn ánh mắt của Võ Ngôn, họ biết chắc là anh cũng không đoán trước về sự xuất hiện này.
Võ Ngôn thoáng nhìn qua, ánh mắt khẽ dao động nhưng vẫn không mất đi vẻ nghiêm nghị. Anh trước giờ làm việc đều có chính kiến riêng của mình. Việc công và tư chưa bao giờ được anh gộp làm một, cho dù là An Nhi thì vẫn phải qua các bước kiểm duyệt gắt gao.
An Nhi tự tin trả lời mọi câu hỏi được đặt ra từ phía ban tuyển dụng, về cả mặt chuyên môn hay mặt xử lý tình huống cô đều thể hiện rất tốt. Hàn Võ Ngôn chăm chú nhìn cô, trong mắt đã dâng lên một niềm tự hào
- Được rồi, ngày mai hãy tới tập đoàn làm việc. Chúc mừng cô!
- Cảm ơn Hàn Tổng.
Tuy biết anh và cô có mối quan hệ đặc biệt nhưng không một ai dám phàn nàn về kết quả tuyển dụng. An Nhi đã làm rất tốt, cô có đủ tố chất để vào Hàn Thị làm việc. Hơn nữa, hồ sơ của cô đều được đánh giá cao về mặt kiến thức và chuyên môn. Đây là kết quả xứng đáng cho An Nhi.
Tất cả mọi người rời đi, anh và Lục Thiên Phi trở về phòng chủ tịch. An Nhi bước xuống sảnh lại nhớ ra hộp đồ ăn trưa của anh. Đây cũng là quản gia Khương nhờ cô, nếu không cô cũng không rảnh mà quan tâm đến anh.
Cái thói quen mở cửa phòng anh mà không cần gõ cửa hình như đã theo cô ngay từ còn nhỏ. An Nhi mở bật cửa lại thấy hình ảnh Lục Thiên Phi đang giúp anh xoa thái dương. Bất giác trong lòng lại sinh ra chút khó chịu.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý cả hai người trong phòng. Hàn Võ Ngôn mở mắt ra nhíu mày nhìn lên thư ký Lục
- Lục Thiên Phi, em ra ngoài đi.
- Dạ vâng.
An Nhi cúi đầu chào thư ký Lục. Cánh cửa đóng lại, cô bước lại phía sofa ngồi xuống đặt hộp cơm lên bàn
- Xin lỗi vì ban nãy làm phiền chú, cái này là do quản gia Khương nhờ tôi đem tới cho chú... vẫn nên ăn uống đủ bữa một chút.
- À, chuyện ban nãy không phải như con nghĩ đâu... Lục Thiên Phi chỉ muốn giúp chú giải tỏa chút căng thẳng thôi.
- Đó là chuyện của chú, dẫu sao chú cũng gần 40 rồi, cũng nên tìm một người tâm đầu ý hợp để xây dựng gia đình.
Hàn Võ Ngôn có chút hụt hẫng khi nghe cô nói như vậy. Người mà anh muốn cùng lập gia đình chẳng phải là cô sao? Khẽ hít sâu, anh đưa mắt nhìn cô .
- Tại sao con ứng tuyển mà không nói với chú? Chú có thể sắp xếp cho con được. Không cần vất vả như vậy.
- Như vậy là không công bằng, hơn nữa tôi muốn cái gì sẽ dùng thực lực để lấy được cái đó. Có như vậy thì mới trân trọng và cố gắng.
- Ừm, vậy chúc mừng con.
- Xong việc rồi, tôi về trước đây. Tạm biệt chú!
An Nhi cứ vậy rời đi, mà Hàn Võ Ngôn lại như kẻ mất hồn. Phải làm thế nào thì anh mới có được tình cảm của cô? Phải làm sao thì cô mới biết anh với cô là thật lòng.
An Nhi bước xuống sảnh lại vô tình đụng phải Lục Thiên Phi. Chị ta bây giờ không còn thân thiện hay vui vẻ với cô như trước. Bước qua cô còn ban phát một ánh nhìn vô cùng thiếu thiện cảm. An Nhi biết nhưng cũng không buồn quan tâm. Cô cũng chẳng muốn vướng vào những mối quan hệ vô nghĩa.