Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Cuộc sống hai người
Ngày ngày trở về nhà không còn thấy bóng dáng An Nhi, Hàn Võ Ngôn như một kẻ mất hồn. Mặc cho bao lời khuyên ngăn của quản gia Khương, anh vẫn luôn giữ một vẻ mặt đầy mệt mỏi và đau thương.
Đêm nay cũng vậy, anh tới quán bar làm bạn với rượu. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì anh đã không chọn nuôi nấng An Nhi. Trái tim này như vậy cũng sẽ không đau đớn. Nhưng con người nào được phép nói hai từ "nếu như". Một người như Hàn Võ Ngôn, hô mưa gọi gió trên giới thương trường. Một nhân vật tầm cỡ, nhưng đứng trước vòng xoáy thời gian thì anh cũng chỉ là một con người nhỏ bé và cũng không được phép xóa bỏ quá khứ hay biết trước tương lai.
Tiếng guốc lạch cạch vang lên, Võ Ngôn cau mày khó chịu dự lạnh giọng xua đuổi. Nữ nhân kia điềm tĩnh ngồi xuống cụng ly rượu vào ly của anh
- Sếp à, uống một mình sẽ không vui đâu.
- Là em à? Không lo về ngủ mai còn đi làm, anh không muốn trừ lương em đâu đấy.
Lục Thiên Phi nhếch nhẹ khóe môi, ly rượu được cô nâng lên nhấp một ngụm nhỏ. Bộ dáng của Thiên Phi bây giờ không còn là một cô thư ký kín cổng cao tường đầy khô khan mà là một người phụ nữ đầy trưởng thành và sắc sảo. Váy hai dây nhẹ nhàng, mái tóc xõa ra, lâu lâu lại rũ xuống khiến cô phải đưa tay vuốt ngược ra đằng sau.
- Anh có chuyện gì buồn sao?
- Không có gì đâu.
- Dạo này anh không tập trung vào công việc, đã vậy khuôn mặt lúc nào cũng như bị mất của, tập đoàn còn chưa phá sản cơ mà.
Hàn Võ Ngôn đưa mắt nhìn qua Thiên Phi, nữ thư ký này cũng quá bạo gan rồi. Anh hít một hơi sâu khẽ lắc đầu, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay. Thiên Phi cũng không muốn hỏi thêm, chỉ lẳng lặng ngồi kế bên anh như một sự canh trừng.
Võ Ngôn đã uống không biết bao nhiêu là rượu, giờ đây anh say mèm không biết trời trăng mây đất gì. Gục đầu lên vai Thiên Phi nhưng miệng anh lại luôn gọi tên An Nhi
- Về với tôi... ở lại với tôi đi An Nhi... tôi nhớ em...
Thiên Phi ánh mắt hiện rõ sự mất mát và đau đớn. Cô đưa tay chạm nhẹ lên đôi vai run rẩy của anh.
- Em đưa anh về nhà.
- An Nhi... đừng bỏ rơi anh...
- Ừm, chúng ta đi thôi.
Đặt vài tờ tiền lớn lên bàn, Thiên Phi đỡ anh ra khỏi quán bar. Để anh ngồi vào ghế phó lái, Thiên Phi mở cửa ngồi vào vị trí của mình. Hàn Võ Ngôn dựa đầu vào cửa kính, môi vẫn chỉ mấp máy gọi tên An Nhi. Thiên Phi tất nhiên biết về mối quan hệ của An Nhi và anh, từ lâu đã biết anh yêu An Nhi nhưng cô vẫn cố chấp, cố chấp giữ gìn một tình yêu đơn phương thật đẹp.
Đưa anh về Hàn Gia, Thiên Phi vất vả lắm mới có thể đỡ anh xuống xe. Hồi chuông thứ hai vang lên, quản gia Khương vội vàng chạy ra ngoài mở cửa
- Thiếu gia, thư ký Lục.
- Chào ông ạ, ông giúp con đỡ anh ấy lên phòng với.
Cả hai đưa anh lên phòng, Thiên Phi mệt muốn đứt hơi tai. Thảy anh xuống giường còn không quên cằn nhằn vài ba câu
- Con mà biết tên này uống nhiều rượu như vậy thì đã mặc xác anh ta rồi, mệt chết con.
- Làm phiền thư ký Lục quá, để tôi xuống nhà pha chút canh giải rượu cho thiếu gia. Thư ký Lục dùng sữa chứ?
- Dạ không cần đâu ạ. .
Quản gia Khương rời đi, Thiên Phi chỉnh lại tư thế cho anh nhưng bất chợt lại bị Võ Ngôn kéo xuống giường giam dưới cơ thể rắn chắc của anh.
- An Nhi...
Thiên Phi giây phút nay muốn ích kỷ một chút nhưng lại lấy về sự tỉnh táo. Cô khẽ lắc đầu đưa tay đẩy anh ra
- Em là Thiên Phi, không phải An Nhi của anh.
Võ Ngôn nhìn xuống bằng đôi mắt đỏ au mơ hồ, anh mệt mỏi chở người nằm xuống bên cạnh. Thiên Phi nhanh chóng ngồi dậy xin phép ra về. Anh nằm đó nước mắt chảy xuống theo hai khóe mắt
- Nhớ em quá thì phải làm sao đây An Nhi.
*Hai tháng sau*
*Tại Pari*
An Nhi vì kết quả học tập tốt nên nhanh chóng được nhập học tại Pháp. Quả thật cô học hỏi được rất nhiều điều ở đây. Cái tuổi 18 đã chập chửng cho những bước chân trưởng thành. Cô giờ đây đặt được những mục tiêu cho tương lai, chẳng còn ham chơi như lúc trước nữa. Bây giờ, Trần An Nhi của mỗi ngày đều đang cố gắng nhất có thể để chạm tới những thứ mà cô mong muốn.
Rời xa vòng tay Hàn Gia, An Nhi không còn ai để nương tựa, cũng không còn ai để cô có thể nhõng nhẽo, dỗi hờn. Thậm chí cũng chẳng còn ai luôn tình nguyện ở bên cạnh cô. Thế nhưng cũng thật tốt khi cô có thể tự học hỏi và sống một cách độc lập mà không mấy khó khăn hay trở ngại.
Cho dù có trải qua cuộc sống tất bận thế nào thì nỗi nhớ anh trong cô chỉ mỗi lúc một nhiều chứ không thuyên giảm. Cô lại không đủ can đảm gọi về cho anh. Lúc nào cũng chỉ sợ anh sẽ nhịn đói rồi lại đau dạ dày. Thở dài ngồi nhìn tô mì hải sản trên bàn, cô chống tay lên cằm
- Thật sự sẽ không nhịn đói chứ?
Tìm đến điện thoại, cô lướt tới danh bạ tên anh. Từ lúc lên sân bay cô đã chặn hết số khiến anh không thể liên lạc. Chần chừ mở chặn đến cuối cùng lại thôi. Đặt điện thoại qua một bên, cô vẫn là nên lo cho bản thân trước thì hơn.
- Xem ra tôi không thể ghét chú, càng không thể hận chú.
Mà Hàn Võ Ngôn hiện tại thật sự rất giống như cô suy nghĩ. Từ ngày cô đi, anh ban ngày chỉ tập trung vào công việc, ban đêm lại vùi đầu vào bia rượu tới gần sáng. Cuộc sống của anh cứ vậy nhàm chán trôi qua. Anh chẳng bận tâm đến cái bụng của mình, càng không bận tâm đến mình ngủ được bao nhiêu tiếng.
Giờ đây, anh đang chìm vào từng ly rượu sóng sánh và từng làn khó thuốc mờ ảo. Anh hài lòng với chúng, bởi chỉ có những chất kích thích này mới làm cho anh vơi đi nỗi nhớ cô
- An Nhi... thật sự là em không cần đến tôi sao?
Mỗi ngày anh đều tự hỏi không biết An Nhi đang sống thế nào? Có khỏe mạnh hay không? Anh lo lắng nhưng lại không thể liên lạc với cô. An Nhi chặn hết tất cả những số liên quan đến Hàn Gia. Thậm chí anh đã dùng một số máy lạ gọi cho cô nhưng An Nhi lại tuyệt tình tắt máy.
Sự trả giá này thật sự rất đáng với anh đúng không? Anh đã làm tổn thương cô, tổn thương đến sự tự tôn và cơ thể của cô. Bây giờ đòi cô tha thứ sao? Anh không có tư cách để làm điều đó
- Ợ... rượu hôm nay thật ngọt...
Anh uống cạn ly rượu trên tay, xung quanh anh chẳng biết từ bao giờ lại nhiều vỏ chai rượu đến thế. Tàn thuốc lá cũng rải rác, đen sì một mảng trên sàn nhà
- An Nhi, phải sống thật tốt đó... ợ...
Anh gục xuống sàn, trên tay vẫn là ly rượu vang. Rượu từ ly cứ vậy chảy ra sàn, mà anh thì đã chìm vào giấc mộng mị nhờ men rượu.
Sáng hôm sau, anh lờ mờ tỉnh dậy. Mặc lên mình bộ quần áo vest đúng chất tổng tài. Bước xuống nhà, anh gọi quản gia Khương cho người lên dọn dẹp phòng cho mình rồi rời khỏi Hàn Gia.
Lên đến tập đoàn, nhìn mớ tài liệu chồng chất khiến anh vui vẻ. Chỉ có cách làm việc thật nhiều thì anh mới không có thời gian để nhớ mong đến cô.
Lục Thiên Phi bước vào, trên tay là những tệp tài liệu dày cợm
- Hàn Tổng, anh xem thử tài liệu này và ký duyệt giúp em.
- Được.
Nhìn thoáng qua anh một chút, Thiên Phi dễ dàng đoán ra tối qua anh đã uống rất nhiều rượu. Không muốn vạch trần anh, Thiên Phi chỉ im lặng đứng đó nhìn ngắm anh. Võ Ngôn chăm chú nhìn tệp tài liệu đánh giá, ánh mắt của Lục Thiên Phi nhìn anh khẽ cười
- Hàn Tổng, anh thật sự không nghĩ đến việc sẽ tìm ý chung nhân sao?
- Hửm?
- Em không có ý gì đâu, chỉ là thấy anh đứng tuổi rồi nên có chút thắc mắc.
Hàn Võ Ngôn lại nhớ đến An Nhi, nhớ đến những lúc cô gọi anh là ông chú già. Bất giác môi khẽ cười, anh ho nhẹ nhìn Lục Thiên Phi
- Lo chuyện của em đi. Chẳng phải em cũng già rồi sao?
Lục Thiên Phi bĩu môi không thèm nói chuyện thêm với anh. Nhận lấy tập tài liệu từ anh vội vã rời đi. Hàn Võ Ngôn nhíu mày
- Lại dỗi rồi sao? Thật tình...
Lục Thiên Phi trở về phòng làm việc, tim vẫn liên tục đập thình thịch trong lòng ngực. Người mình thương lúc nào cũng thương người khác. Mà Lục Thiên Phi lại không muốn bản thân trở thành nhân vật nữ tám xấu tính.
- Không được rồi Lục Thiên Phi, mày phải tập trung lại làm việc thôi.
Đêm nay cũng vậy, anh tới quán bar làm bạn với rượu. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì anh đã không chọn nuôi nấng An Nhi. Trái tim này như vậy cũng sẽ không đau đớn. Nhưng con người nào được phép nói hai từ "nếu như". Một người như Hàn Võ Ngôn, hô mưa gọi gió trên giới thương trường. Một nhân vật tầm cỡ, nhưng đứng trước vòng xoáy thời gian thì anh cũng chỉ là một con người nhỏ bé và cũng không được phép xóa bỏ quá khứ hay biết trước tương lai.
Tiếng guốc lạch cạch vang lên, Võ Ngôn cau mày khó chịu dự lạnh giọng xua đuổi. Nữ nhân kia điềm tĩnh ngồi xuống cụng ly rượu vào ly của anh
- Sếp à, uống một mình sẽ không vui đâu.
- Là em à? Không lo về ngủ mai còn đi làm, anh không muốn trừ lương em đâu đấy.
Lục Thiên Phi nhếch nhẹ khóe môi, ly rượu được cô nâng lên nhấp một ngụm nhỏ. Bộ dáng của Thiên Phi bây giờ không còn là một cô thư ký kín cổng cao tường đầy khô khan mà là một người phụ nữ đầy trưởng thành và sắc sảo. Váy hai dây nhẹ nhàng, mái tóc xõa ra, lâu lâu lại rũ xuống khiến cô phải đưa tay vuốt ngược ra đằng sau.
- Anh có chuyện gì buồn sao?
- Không có gì đâu.
- Dạo này anh không tập trung vào công việc, đã vậy khuôn mặt lúc nào cũng như bị mất của, tập đoàn còn chưa phá sản cơ mà.
Hàn Võ Ngôn đưa mắt nhìn qua Thiên Phi, nữ thư ký này cũng quá bạo gan rồi. Anh hít một hơi sâu khẽ lắc đầu, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay. Thiên Phi cũng không muốn hỏi thêm, chỉ lẳng lặng ngồi kế bên anh như một sự canh trừng.
Võ Ngôn đã uống không biết bao nhiêu là rượu, giờ đây anh say mèm không biết trời trăng mây đất gì. Gục đầu lên vai Thiên Phi nhưng miệng anh lại luôn gọi tên An Nhi
- Về với tôi... ở lại với tôi đi An Nhi... tôi nhớ em...
Thiên Phi ánh mắt hiện rõ sự mất mát và đau đớn. Cô đưa tay chạm nhẹ lên đôi vai run rẩy của anh.
- Em đưa anh về nhà.
- An Nhi... đừng bỏ rơi anh...
- Ừm, chúng ta đi thôi.
Đặt vài tờ tiền lớn lên bàn, Thiên Phi đỡ anh ra khỏi quán bar. Để anh ngồi vào ghế phó lái, Thiên Phi mở cửa ngồi vào vị trí của mình. Hàn Võ Ngôn dựa đầu vào cửa kính, môi vẫn chỉ mấp máy gọi tên An Nhi. Thiên Phi tất nhiên biết về mối quan hệ của An Nhi và anh, từ lâu đã biết anh yêu An Nhi nhưng cô vẫn cố chấp, cố chấp giữ gìn một tình yêu đơn phương thật đẹp.
Đưa anh về Hàn Gia, Thiên Phi vất vả lắm mới có thể đỡ anh xuống xe. Hồi chuông thứ hai vang lên, quản gia Khương vội vàng chạy ra ngoài mở cửa
- Thiếu gia, thư ký Lục.
- Chào ông ạ, ông giúp con đỡ anh ấy lên phòng với.
Cả hai đưa anh lên phòng, Thiên Phi mệt muốn đứt hơi tai. Thảy anh xuống giường còn không quên cằn nhằn vài ba câu
- Con mà biết tên này uống nhiều rượu như vậy thì đã mặc xác anh ta rồi, mệt chết con.
- Làm phiền thư ký Lục quá, để tôi xuống nhà pha chút canh giải rượu cho thiếu gia. Thư ký Lục dùng sữa chứ?
- Dạ không cần đâu ạ. .
Quản gia Khương rời đi, Thiên Phi chỉnh lại tư thế cho anh nhưng bất chợt lại bị Võ Ngôn kéo xuống giường giam dưới cơ thể rắn chắc của anh.
- An Nhi...
Thiên Phi giây phút nay muốn ích kỷ một chút nhưng lại lấy về sự tỉnh táo. Cô khẽ lắc đầu đưa tay đẩy anh ra
- Em là Thiên Phi, không phải An Nhi của anh.
Võ Ngôn nhìn xuống bằng đôi mắt đỏ au mơ hồ, anh mệt mỏi chở người nằm xuống bên cạnh. Thiên Phi nhanh chóng ngồi dậy xin phép ra về. Anh nằm đó nước mắt chảy xuống theo hai khóe mắt
- Nhớ em quá thì phải làm sao đây An Nhi.
*Hai tháng sau*
*Tại Pari*
An Nhi vì kết quả học tập tốt nên nhanh chóng được nhập học tại Pháp. Quả thật cô học hỏi được rất nhiều điều ở đây. Cái tuổi 18 đã chập chửng cho những bước chân trưởng thành. Cô giờ đây đặt được những mục tiêu cho tương lai, chẳng còn ham chơi như lúc trước nữa. Bây giờ, Trần An Nhi của mỗi ngày đều đang cố gắng nhất có thể để chạm tới những thứ mà cô mong muốn.
Rời xa vòng tay Hàn Gia, An Nhi không còn ai để nương tựa, cũng không còn ai để cô có thể nhõng nhẽo, dỗi hờn. Thậm chí cũng chẳng còn ai luôn tình nguyện ở bên cạnh cô. Thế nhưng cũng thật tốt khi cô có thể tự học hỏi và sống một cách độc lập mà không mấy khó khăn hay trở ngại.
Cho dù có trải qua cuộc sống tất bận thế nào thì nỗi nhớ anh trong cô chỉ mỗi lúc một nhiều chứ không thuyên giảm. Cô lại không đủ can đảm gọi về cho anh. Lúc nào cũng chỉ sợ anh sẽ nhịn đói rồi lại đau dạ dày. Thở dài ngồi nhìn tô mì hải sản trên bàn, cô chống tay lên cằm
- Thật sự sẽ không nhịn đói chứ?
Tìm đến điện thoại, cô lướt tới danh bạ tên anh. Từ lúc lên sân bay cô đã chặn hết số khiến anh không thể liên lạc. Chần chừ mở chặn đến cuối cùng lại thôi. Đặt điện thoại qua một bên, cô vẫn là nên lo cho bản thân trước thì hơn.
- Xem ra tôi không thể ghét chú, càng không thể hận chú.
Mà Hàn Võ Ngôn hiện tại thật sự rất giống như cô suy nghĩ. Từ ngày cô đi, anh ban ngày chỉ tập trung vào công việc, ban đêm lại vùi đầu vào bia rượu tới gần sáng. Cuộc sống của anh cứ vậy nhàm chán trôi qua. Anh chẳng bận tâm đến cái bụng của mình, càng không bận tâm đến mình ngủ được bao nhiêu tiếng.
Giờ đây, anh đang chìm vào từng ly rượu sóng sánh và từng làn khó thuốc mờ ảo. Anh hài lòng với chúng, bởi chỉ có những chất kích thích này mới làm cho anh vơi đi nỗi nhớ cô
- An Nhi... thật sự là em không cần đến tôi sao?
Mỗi ngày anh đều tự hỏi không biết An Nhi đang sống thế nào? Có khỏe mạnh hay không? Anh lo lắng nhưng lại không thể liên lạc với cô. An Nhi chặn hết tất cả những số liên quan đến Hàn Gia. Thậm chí anh đã dùng một số máy lạ gọi cho cô nhưng An Nhi lại tuyệt tình tắt máy.
Sự trả giá này thật sự rất đáng với anh đúng không? Anh đã làm tổn thương cô, tổn thương đến sự tự tôn và cơ thể của cô. Bây giờ đòi cô tha thứ sao? Anh không có tư cách để làm điều đó
- Ợ... rượu hôm nay thật ngọt...
Anh uống cạn ly rượu trên tay, xung quanh anh chẳng biết từ bao giờ lại nhiều vỏ chai rượu đến thế. Tàn thuốc lá cũng rải rác, đen sì một mảng trên sàn nhà
- An Nhi, phải sống thật tốt đó... ợ...
Anh gục xuống sàn, trên tay vẫn là ly rượu vang. Rượu từ ly cứ vậy chảy ra sàn, mà anh thì đã chìm vào giấc mộng mị nhờ men rượu.
Sáng hôm sau, anh lờ mờ tỉnh dậy. Mặc lên mình bộ quần áo vest đúng chất tổng tài. Bước xuống nhà, anh gọi quản gia Khương cho người lên dọn dẹp phòng cho mình rồi rời khỏi Hàn Gia.
Lên đến tập đoàn, nhìn mớ tài liệu chồng chất khiến anh vui vẻ. Chỉ có cách làm việc thật nhiều thì anh mới không có thời gian để nhớ mong đến cô.
Lục Thiên Phi bước vào, trên tay là những tệp tài liệu dày cợm
- Hàn Tổng, anh xem thử tài liệu này và ký duyệt giúp em.
- Được.
Nhìn thoáng qua anh một chút, Thiên Phi dễ dàng đoán ra tối qua anh đã uống rất nhiều rượu. Không muốn vạch trần anh, Thiên Phi chỉ im lặng đứng đó nhìn ngắm anh. Võ Ngôn chăm chú nhìn tệp tài liệu đánh giá, ánh mắt của Lục Thiên Phi nhìn anh khẽ cười
- Hàn Tổng, anh thật sự không nghĩ đến việc sẽ tìm ý chung nhân sao?
- Hửm?
- Em không có ý gì đâu, chỉ là thấy anh đứng tuổi rồi nên có chút thắc mắc.
Hàn Võ Ngôn lại nhớ đến An Nhi, nhớ đến những lúc cô gọi anh là ông chú già. Bất giác môi khẽ cười, anh ho nhẹ nhìn Lục Thiên Phi
- Lo chuyện của em đi. Chẳng phải em cũng già rồi sao?
Lục Thiên Phi bĩu môi không thèm nói chuyện thêm với anh. Nhận lấy tập tài liệu từ anh vội vã rời đi. Hàn Võ Ngôn nhíu mày
- Lại dỗi rồi sao? Thật tình...
Lục Thiên Phi trở về phòng làm việc, tim vẫn liên tục đập thình thịch trong lòng ngực. Người mình thương lúc nào cũng thương người khác. Mà Lục Thiên Phi lại không muốn bản thân trở thành nhân vật nữ tám xấu tính.
- Không được rồi Lục Thiên Phi, mày phải tập trung lại làm việc thôi.