Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Quyết định du học
Nhận lấy ly rỗng từ Hàn Võ Ngôn, quản gia Khương đành bạo dạng hâm hết đồ ăn dưới bếp mang lên cho anh. Nhận thấy ánh mắt khó chịu của Võ Ngôn, quản gia Khươnh khẽ cười
- Là tiểu thư... tiểu thư không muốn thiếu gia bỏ bữa nên đã đặc biệt hâm nóng lại chúng.
- An Nhi thật sự quan tâm tôi như vậy sao?
- Chuyện này... thiếu gia đừng nghĩ nhiều quá. An Nhi dẫu sao cũng rất thương thiếu gia, nên không muốn thiếu gia nhịn đói thôi.
Võ Ngôn gật gù lấy vài muỗng cơm cho vào miệng. Nhìn anh ăn ngon lành như vậy ông cũng yên tâm nén tiếng thở dài. Anh có tiền sử về bệnh dạ dày, ông sao có thể an tâm khi anh không dùng gì chỉ uống rượu.
- Thiếu gia, người không nên uống quá nhiều rượu như vậy.
Võ Ngôn liếc mắt nhìn qua chai rượu trên bàn, anh khẽ gật đầu ra ý cho quản gia Khương cất đi. Không cần biết những điều quản gia Khương nói là thật hay giả, nhưng anh nghĩ bản thân mình không nên gây ra quá nhiều phiền toái cho cô.
- Được rồi, ông có thể cất nó đi.
- Dạ vâng thưa thiếu gia.
Quản gia Khương rời đi, Hàn Võ Ngôn đứng dậy tiến về phía cửa sổ. Trời đêm hôm nay có chút gió nhè nhẹ, trên trời cũng vô số những vì sao sáng lấp lánh
- Ba, mẹ, tài xế Trần... con thành thật xin lỗi... là con không nên làm như vậy... đã không bảo vệ được cho cô ấy mà còn khiến cô ấy đau khổ... tha thứ cho con.
Anh không thể ngủ được, không uống rượu cũng không hút thuốc. Anh chọn riêng cho mình cách tâm sự cùng trời đêm. Không cần biết ai sẽ nghe, chỉ cần biết bản thân có thể nhẹ nhàng trút bỏ đi những gánh nặng.
Về phía An Nhi, cô về đến phòng nhưng vẫn mãi lo lắng cho anh. Rón rén bước ra ngoài nhưng cũng không đủ can đảm tiến lại phòng anh vì sợ cả hai sẽ chạm mặt. Nếu để cô thấy anh ngay lúc này, cô sợ sẽ không kiềm chế được bản thân mà phát điên lên mất.
Đứng nép vào một góc khuất cầu thang, An Nhi chờ quản gia Khương bước ra mới vội vàng chạy lại hỏi han
- Ông quản gia... Võ Ngôn, chú ấy đã uống hết sữa chưa.
- Tiểu thư yên tâm, thiếu gia đã ăn uống đầy đủ rồi.
- Dạ vâng.
An Nhi thở nhẹ ra ngoài xin phép quản gia Khương quay lại phòng. Bản chất chu đáo nên An Nhi cũng không quên dặn dò ông nghỉ ngơi và ngủ sớm.
Quay trở về phòng mình, An Nhi hạ người xuống giường, đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn trần nhà. Cô không muốn quan tâm anh nhưng khômg thể phủ nhận rằng cô không thương anh. Chính vì thương nên mới phải lo lắng, chính vì thương nên mới phải quan tâm.
- Tại sao phải nghĩ đến hắn ta?
An Nhi tự cười chính mình, kéo chăn lên qua đầu, cô cố nhắm mắt lại đề chìm vào giấc ngủ. Chính là không muốn suy nghĩ thêm về anh nữa. Hàn Võ Ngôn bên kia chỉ biết ngồi đó, mắt thẩn thờ nhìn ra ngoài khômg chớp mắt. Đêm nay, anh không muốn ngủ, chỉ muốn ngồi đây suy ngẫm hết lại cuộc đời của mình.
Sáng hôm sau, An Nhi bước xuống nhà liền thấy anh đang ngồi ở sofa. Đêm qua, Hàn Võ Ngôn không ngủ lấy một chút. Sáng ra, anh đã xuống nhà pha chút cà phê cho tỉnh táo. Nhưng mà quầng mắt thâm vẫn ở đó, hiện hủ trên khuôn mặt đầy mệt mỏi.
An Nhi lướt qua anh không có lấy một lời chào. Hôm nay, An Nhi rời khỏi nhà để đến trường Đại học mà cô đăng ký trước đó xem điểm thi. Hàn Võ Ngôn dĩ nhiên biết chuyện này, lịch trình của cô vốn luôn được anh quan tâm và chú ý. Nhìn theo bóng lưng cô, anh vội vã lên tiếng
- An Nhi, chú đưa con đi.
- Không cần đâu, tôi tự đi được.
- Hôm nay, chú không bận... để chú đưa con đi.
Cô nhìn anh không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi bước xuống gara. Hàn Võ Ngôn mau chóng chạy theo cô. Cả quãng đường đi đều im ắng, không ai lên tiếng cũng không ai dám nhìn đối phương.
Hàn Võ Ngôn một mặt mệt mỏi nhưng vẫn tập trung nhìn đường lái xe. An Nhi cũng không dám đối mặt với anh, tầm mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm đường phố. Khômg khí trong xe vì vậy mà cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.
An Nhi cứ vậy an tĩnh nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, đường phố hôm nay không có mấy xe. An yên đến lạ khiến cô lại dâng lên cảm giác chua xót. Cô yêu thành phố này, nhưng cũng sắp phải rời xa nó rồi. Có lẽ, việc dừng lại tất cả mới là tốt nhất. Cả anh và cô cần xa nhau một khoảng thời gian để bình ổn cảm xúc... nếu cứ tiếp tục với cuộc sống ngột ngạt như hiện tại, chỉ sợ cả hai sẽ mệt mỏi đến mức phải gục ngã.
Chiếc siêu xe dừng hẳn lại trước trường Đại học quốc tế ABC, một trong những trường đứng đầu nước vì trình độ đào tạo học viên. Nơi đây từng là mong ước của cả anh và cô, nhưng bây giờ hình như là không còn quan trọng nữa.
An Nhi chẳng đợi anh mở cửa, cô tự mình bước xuống xe, không quan tâm đến anh mà tiến vào trường. Hàn Võ Ngôn vẫn im lặng đi theo sau cô, An Nhi bước lại phía bảng điểm. Sinh viên tụ lại đây xem điểm cũng khá nhiều khiến cô có chút khó khăn len lỏi vào dòng người đông đúc
- An Nhi, cẩn thận một chút...
Hàn Võ Ngôn kéo cánh tay cô lại khi có một nam sinh viên đang vui vẻ nhảy lên vì đạt điểm cao. Cô đưa mắt nhìn anh giật tay mình ra bước tới bảng điểm. Lúc này, Võ Ngôn mới chợt nhận ra mình không nên làm vậy với cô. Bước theo cô tới bảng điểm, cả hai cùng đưa mắt tìm kiếm tên cô trên bảng điểm. Dừng lại ở tờ giấy cuối cùng, An Nhi nhìn kết quả khẽ cười
- Đậu rồi.
- Chúc mừng con.
Cô nhìn anh không nói gì thêm bước ra ngoài xe. Hàn Võ Ngôn cũng vội vàng chạy theo cô, lái xe về nhà. Có trời mới biết anh đang vui sướng như thế nào. Nuôi nấng cô từ nhỏ, anh thật sự chỉ mong có thể theo dõi từng bước chân vững chắc của cô.
Trở về nhà, An Nhi lên phòng khách liền ngồi xuống. Hàn Võ Ngôn thấy cô chịu ngồi ở phòng khách khẽ thở phào. Cô đã nhốt mình trong phòng quá lâu rồi, điều này thật khiến anh lo lắng
- An Nhi, con ăn gì không? chú gọi quản gia Khương làm cho con.
- Không cần đâu, chú ngồi đây đi. Tôi có chuyện cần nói với chú.
Khuôn mặt cô lạnh tanh khiến anh nhíu mày. Giờ đây, trên khuôn mặt xinh xắn ấy có gì đó vô cùng khó tả. Tâm trạng của anh bỗng chốc trở nên phức tạp trước ánh mắt lạnh lùng của cô.
- Con có gì muốn nói sao?
- Ừm, tôi sẽ không học đại học trong nước. Tôi muốn đi du học!
An Nhi không vòng vo nhanh chóng vào chủ đề khiến anh có chút không kịp phản ứng
- Sao cơ?
Hàn Võ Ngôn vô cùng bất ngờ khi cô muốn đi du học. Anh thật sự không thể nghĩ tới việc cô sẽ đi vài năm, một mình anh ở đây sao? Anh sẽ nhớ cô đến chết mất
- An Nhi, học trong nước không phải cũng rất tốt sao?
- Tốt sao bằng được ở ngoài nước. Pháp là lựa chọn của tôi, môi trường học tập ở đấy thật sự rất tốt. Tôi suy nghĩ kỹ rồi, quyết định vậy thôi.
Cô đứng dậy bước lên lầu, nhưng chỉ mới được hai bước đã khựng lại trước câu hỏi của anh
- Là do chuyện hôm đó sao?
- Hàn Võ Ngôn!
Cô cắt ngang lời anh bằng cách gọi cả họ lẫn tên anh. Đây là lần thứ hai cô gọi đầy đủ họ tên anh ngay trước mặt của anh. Nhưng giờ đây cô đã không còn sợ sệt nữa. Quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh nhạt lên tiếng
- Tôi đi vì tương lai của tôi, vì thế nên mong chú đừng bận tâm thêm. Chuyện hôm đó, đừng bao giờ nhắc lại trước mặt tôi nữa.
- Nhưng An Nhi à...
- Nếu chú thật sự muốn tôi chán ghét chú thì cứ việc. Làm ơn, tôi muốn được thanh thản sống...
Nói rồi cô bước lên lầu, anh ngồi ở sofa đưa tay siết chặt lòng ngực trái. Nước mắt anh chảy ra, cô như vậy anh thật sự rất đau lòng. Thà cô đánh anh, mắng anh, còn hơn để mặc anh như vậy. Anh thật sự không thể đối diện nổi.
An Nhi bước lên phòng mình, cô thu xếp mọi đồ đạc vào vali. Để đưa ra quyết định này, cô thật sự đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không thể đối diện với anh được nữa. Mỗi lần thấy anh, cô lại nhớ đêm đó. Cô không thể điềm tĩnh đối diện với chuyện đó, cô không đủ can đảm để sống thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra được. Cô cũng có lòng tự tôn, cũng có thanh danh của mình. Cô nghĩ bản thân cô cần được tôn trọng.
- Là tiểu thư... tiểu thư không muốn thiếu gia bỏ bữa nên đã đặc biệt hâm nóng lại chúng.
- An Nhi thật sự quan tâm tôi như vậy sao?
- Chuyện này... thiếu gia đừng nghĩ nhiều quá. An Nhi dẫu sao cũng rất thương thiếu gia, nên không muốn thiếu gia nhịn đói thôi.
Võ Ngôn gật gù lấy vài muỗng cơm cho vào miệng. Nhìn anh ăn ngon lành như vậy ông cũng yên tâm nén tiếng thở dài. Anh có tiền sử về bệnh dạ dày, ông sao có thể an tâm khi anh không dùng gì chỉ uống rượu.
- Thiếu gia, người không nên uống quá nhiều rượu như vậy.
Võ Ngôn liếc mắt nhìn qua chai rượu trên bàn, anh khẽ gật đầu ra ý cho quản gia Khương cất đi. Không cần biết những điều quản gia Khương nói là thật hay giả, nhưng anh nghĩ bản thân mình không nên gây ra quá nhiều phiền toái cho cô.
- Được rồi, ông có thể cất nó đi.
- Dạ vâng thưa thiếu gia.
Quản gia Khương rời đi, Hàn Võ Ngôn đứng dậy tiến về phía cửa sổ. Trời đêm hôm nay có chút gió nhè nhẹ, trên trời cũng vô số những vì sao sáng lấp lánh
- Ba, mẹ, tài xế Trần... con thành thật xin lỗi... là con không nên làm như vậy... đã không bảo vệ được cho cô ấy mà còn khiến cô ấy đau khổ... tha thứ cho con.
Anh không thể ngủ được, không uống rượu cũng không hút thuốc. Anh chọn riêng cho mình cách tâm sự cùng trời đêm. Không cần biết ai sẽ nghe, chỉ cần biết bản thân có thể nhẹ nhàng trút bỏ đi những gánh nặng.
Về phía An Nhi, cô về đến phòng nhưng vẫn mãi lo lắng cho anh. Rón rén bước ra ngoài nhưng cũng không đủ can đảm tiến lại phòng anh vì sợ cả hai sẽ chạm mặt. Nếu để cô thấy anh ngay lúc này, cô sợ sẽ không kiềm chế được bản thân mà phát điên lên mất.
Đứng nép vào một góc khuất cầu thang, An Nhi chờ quản gia Khương bước ra mới vội vàng chạy lại hỏi han
- Ông quản gia... Võ Ngôn, chú ấy đã uống hết sữa chưa.
- Tiểu thư yên tâm, thiếu gia đã ăn uống đầy đủ rồi.
- Dạ vâng.
An Nhi thở nhẹ ra ngoài xin phép quản gia Khương quay lại phòng. Bản chất chu đáo nên An Nhi cũng không quên dặn dò ông nghỉ ngơi và ngủ sớm.
Quay trở về phòng mình, An Nhi hạ người xuống giường, đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn trần nhà. Cô không muốn quan tâm anh nhưng khômg thể phủ nhận rằng cô không thương anh. Chính vì thương nên mới phải lo lắng, chính vì thương nên mới phải quan tâm.
- Tại sao phải nghĩ đến hắn ta?
An Nhi tự cười chính mình, kéo chăn lên qua đầu, cô cố nhắm mắt lại đề chìm vào giấc ngủ. Chính là không muốn suy nghĩ thêm về anh nữa. Hàn Võ Ngôn bên kia chỉ biết ngồi đó, mắt thẩn thờ nhìn ra ngoài khômg chớp mắt. Đêm nay, anh không muốn ngủ, chỉ muốn ngồi đây suy ngẫm hết lại cuộc đời của mình.
Sáng hôm sau, An Nhi bước xuống nhà liền thấy anh đang ngồi ở sofa. Đêm qua, Hàn Võ Ngôn không ngủ lấy một chút. Sáng ra, anh đã xuống nhà pha chút cà phê cho tỉnh táo. Nhưng mà quầng mắt thâm vẫn ở đó, hiện hủ trên khuôn mặt đầy mệt mỏi.
An Nhi lướt qua anh không có lấy một lời chào. Hôm nay, An Nhi rời khỏi nhà để đến trường Đại học mà cô đăng ký trước đó xem điểm thi. Hàn Võ Ngôn dĩ nhiên biết chuyện này, lịch trình của cô vốn luôn được anh quan tâm và chú ý. Nhìn theo bóng lưng cô, anh vội vã lên tiếng
- An Nhi, chú đưa con đi.
- Không cần đâu, tôi tự đi được.
- Hôm nay, chú không bận... để chú đưa con đi.
Cô nhìn anh không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi bước xuống gara. Hàn Võ Ngôn mau chóng chạy theo cô. Cả quãng đường đi đều im ắng, không ai lên tiếng cũng không ai dám nhìn đối phương.
Hàn Võ Ngôn một mặt mệt mỏi nhưng vẫn tập trung nhìn đường lái xe. An Nhi cũng không dám đối mặt với anh, tầm mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm đường phố. Khômg khí trong xe vì vậy mà cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.
An Nhi cứ vậy an tĩnh nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, đường phố hôm nay không có mấy xe. An yên đến lạ khiến cô lại dâng lên cảm giác chua xót. Cô yêu thành phố này, nhưng cũng sắp phải rời xa nó rồi. Có lẽ, việc dừng lại tất cả mới là tốt nhất. Cả anh và cô cần xa nhau một khoảng thời gian để bình ổn cảm xúc... nếu cứ tiếp tục với cuộc sống ngột ngạt như hiện tại, chỉ sợ cả hai sẽ mệt mỏi đến mức phải gục ngã.
Chiếc siêu xe dừng hẳn lại trước trường Đại học quốc tế ABC, một trong những trường đứng đầu nước vì trình độ đào tạo học viên. Nơi đây từng là mong ước của cả anh và cô, nhưng bây giờ hình như là không còn quan trọng nữa.
An Nhi chẳng đợi anh mở cửa, cô tự mình bước xuống xe, không quan tâm đến anh mà tiến vào trường. Hàn Võ Ngôn vẫn im lặng đi theo sau cô, An Nhi bước lại phía bảng điểm. Sinh viên tụ lại đây xem điểm cũng khá nhiều khiến cô có chút khó khăn len lỏi vào dòng người đông đúc
- An Nhi, cẩn thận một chút...
Hàn Võ Ngôn kéo cánh tay cô lại khi có một nam sinh viên đang vui vẻ nhảy lên vì đạt điểm cao. Cô đưa mắt nhìn anh giật tay mình ra bước tới bảng điểm. Lúc này, Võ Ngôn mới chợt nhận ra mình không nên làm vậy với cô. Bước theo cô tới bảng điểm, cả hai cùng đưa mắt tìm kiếm tên cô trên bảng điểm. Dừng lại ở tờ giấy cuối cùng, An Nhi nhìn kết quả khẽ cười
- Đậu rồi.
- Chúc mừng con.
Cô nhìn anh không nói gì thêm bước ra ngoài xe. Hàn Võ Ngôn cũng vội vàng chạy theo cô, lái xe về nhà. Có trời mới biết anh đang vui sướng như thế nào. Nuôi nấng cô từ nhỏ, anh thật sự chỉ mong có thể theo dõi từng bước chân vững chắc của cô.
Trở về nhà, An Nhi lên phòng khách liền ngồi xuống. Hàn Võ Ngôn thấy cô chịu ngồi ở phòng khách khẽ thở phào. Cô đã nhốt mình trong phòng quá lâu rồi, điều này thật khiến anh lo lắng
- An Nhi, con ăn gì không? chú gọi quản gia Khương làm cho con.
- Không cần đâu, chú ngồi đây đi. Tôi có chuyện cần nói với chú.
Khuôn mặt cô lạnh tanh khiến anh nhíu mày. Giờ đây, trên khuôn mặt xinh xắn ấy có gì đó vô cùng khó tả. Tâm trạng của anh bỗng chốc trở nên phức tạp trước ánh mắt lạnh lùng của cô.
- Con có gì muốn nói sao?
- Ừm, tôi sẽ không học đại học trong nước. Tôi muốn đi du học!
An Nhi không vòng vo nhanh chóng vào chủ đề khiến anh có chút không kịp phản ứng
- Sao cơ?
Hàn Võ Ngôn vô cùng bất ngờ khi cô muốn đi du học. Anh thật sự không thể nghĩ tới việc cô sẽ đi vài năm, một mình anh ở đây sao? Anh sẽ nhớ cô đến chết mất
- An Nhi, học trong nước không phải cũng rất tốt sao?
- Tốt sao bằng được ở ngoài nước. Pháp là lựa chọn của tôi, môi trường học tập ở đấy thật sự rất tốt. Tôi suy nghĩ kỹ rồi, quyết định vậy thôi.
Cô đứng dậy bước lên lầu, nhưng chỉ mới được hai bước đã khựng lại trước câu hỏi của anh
- Là do chuyện hôm đó sao?
- Hàn Võ Ngôn!
Cô cắt ngang lời anh bằng cách gọi cả họ lẫn tên anh. Đây là lần thứ hai cô gọi đầy đủ họ tên anh ngay trước mặt của anh. Nhưng giờ đây cô đã không còn sợ sệt nữa. Quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh nhạt lên tiếng
- Tôi đi vì tương lai của tôi, vì thế nên mong chú đừng bận tâm thêm. Chuyện hôm đó, đừng bao giờ nhắc lại trước mặt tôi nữa.
- Nhưng An Nhi à...
- Nếu chú thật sự muốn tôi chán ghét chú thì cứ việc. Làm ơn, tôi muốn được thanh thản sống...
Nói rồi cô bước lên lầu, anh ngồi ở sofa đưa tay siết chặt lòng ngực trái. Nước mắt anh chảy ra, cô như vậy anh thật sự rất đau lòng. Thà cô đánh anh, mắng anh, còn hơn để mặc anh như vậy. Anh thật sự không thể đối diện nổi.
An Nhi bước lên phòng mình, cô thu xếp mọi đồ đạc vào vali. Để đưa ra quyết định này, cô thật sự đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không thể đối diện với anh được nữa. Mỗi lần thấy anh, cô lại nhớ đêm đó. Cô không thể điềm tĩnh đối diện với chuyện đó, cô không đủ can đảm để sống thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra được. Cô cũng có lòng tự tôn, cũng có thanh danh của mình. Cô nghĩ bản thân cô cần được tôn trọng.