Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Sinh nhật tồi tệ (h+)
Đi được một lúc, An Nhi cảm thấy quá bất tiện khi xung quanh bao vây toàn là người. Bình thường cô cũng ăn mặc rất phóng khoáng, nhưng đó là khi chỉ có một mình Hàn Võ Ngôn. An Nhi rất khó chịu khi bị nhiều người nhìn vào da thịt của mình. Đưa tay níu níu góc áo của anh, Hàn Võ Ngôn khẽ nhìn qua cô khó hiểu
- Sao vậy?
An Nhi hơi ngượng, đưa tay che chắn phần ngực của mình. Hàn Võ Ngôn như hiểu được sự bất tiện của cô, anh cúi xuống khẽ thì thầm vào một bên tai
- Không thích sao?
- Con cảm thấy... hình như xung quanh quá nhiều người rồi... hơi chút bất tiện...
Võ Ngôn đứng thắng dậy cởi áo vest của mình ra choàng qua vai cô. An Nhi vội níu lấy vai áo, tránh để nó tụt xuống. Anh hít một hơi sâu ôm lấy eo cô tiến lại một góc nhỏ trong Hàn Gia. An Nhi ngồi xuống sofa nhỏ, ngước đôi mắt cún con lên nhìn anh
- Chú à... An Nhi đói...
- Được rồi, đợi chú một lát. Sẽ đi lấy đồ ăn cho con.
- Dạ vâng, vẫn là chú chu đáo nhất.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười xoay người đi, An Nhi có chút nhàm chán trong lúc đợi anh nên lấy điện thoại ra lướt vài bản tin mới. Nãy giờ cô cũng chụp được kha khá tấm hình, mở ra xem lại vô cùng hài lòng tự luyến
- Trần An Nhi, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ xinh đẹp.
Đúng lúc này, Hàn Võ Ngôn bước lại trên tay là phần bò bít tết cùng rau trộn. Ngồi xuống cạnh An Nhi, anh tỉ mỉ cắt từng miếng bò nhỏ một ghim vào nĩa đút vào miệng cô. An Nhi vẫn chuyên tâm lướt xem hình, anh đút lại há miệng ăn ngon lành. Nhìn vào thật giống với một cặp tình nhân trẻ.
- Con lại đang ngồi tự luyến về nhan sắc sao?
- Không có a, con là xinh đẹp thật mà...
- Vâng, con là xinh đẹp nhất.
An Nhi vui vẻ tựa đầu lên vai anh, được anh đút lại há miệng ra ăn hệt như một cái máy. Bất giác, mắt cô sáng lên, ngồi bật dậy đưa điện thoại qua cho anh
- Chú, tấm này đẹp quá.
Màn hình đang sáng đèn hình ảnh anh và cô, Võ Ngôn cười tươi choàng tay qua ôm lấy chiếc eo nhỏ, An Nhi trong hình cũng rất tự nhiên đưa đôi mắt ngọt ngào lên nhìn anh. Nhìn thoáng qua, khóe môi Võ Ngôn khẽ cong lên
- Rất đẹp.
- Để con đăng tải tấm hình này lên IG.
Tấm hình không qua chỉnh sửa được An Nhi up lên với dòng trạng thái nhẹ nhàng, đơn thuần một tiếng chú và một trái tim nhỏ màu đỏ bên cạnh. Võ Ngôn lâu lâu vẫn lén nhìn qua màn hình điện thoại, quả thật anh luôn muốn giữ gìn những khoảng khắc như vậy cùng cô.
Ăn uống no nê, An Nhi lại cùng anh đi tiếp rượu. Cứ vậy từng loại rượu nặng nhẹ đều trút vào người. Khách mời cũng dần về hết, An Nhi đứng dậy dự bước về phòng lại bắt gặp Vũ Kiên
- Có chuyện gì vậy... á... cậu kéo mình đi đâu?
Còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Vũ Kiên đã kéo cô tới một góc khuất, không nói không rằng gì mà trực tiếp nhắm tới môi cô cuồng nhiệt hôn. An Nhi giật mình vùng vẫy nhưng sức lực của cô thật không thể sánh với Vũ Kiên.
Bên ngoài đây, Hàn Võ Ngôn vừa quay qua quay lại đã không thấy An Nhi đâu. Đảo mắt tìm một vòng cũng không thấy, ngỡ rằng cô đã lên phòng nên cũng thôi tìm kiếm. Quản gia Khương từ trên lầu bước xuống cung kính chào anh rồi cho người làm dọn dẹp sơ qua một chút. Võ Ngôn khẽ gật đầu
- An Nhi đi ngủ rồi sao?
- Dạ chưa, ban nãy tôi cũng chưa thấy tiểu thư lên phòng.
Hàn Võ Ngôn khẽ chau mày khó hiểu thì một vài người làm bước lại
- Ban nãy hình như tôi thấy tiểu thư bị một bạn học kéo đi đâu đó.
- Bạn học sao?
- Phải rồi, à là... cậu bạn đã từng tới đây làm bài tập cùng tiểu thư ạ.
- Vũ Kiên... mẹ kiếp!
Anh chửi thề một tiếng chạy đi tìm cô. Tới một góc khuất của Hàn Gia lại nhìn thấy cảnh tưởng ôm hôn của hai người. Men rượu cùng sự ghen tuông hòa quyện khiến anh tức giận không thôi, tiến lại đẩy Vũ Kiên ra khỏi người cô và kèm một cú đấm đau điếng vào bên má cậu ta
*Rầm* *bốp*
Một tiếng đập tường rồi một tiếng đấm vào mặt của Vũ Kiên vang lên. An Nhi sợ hãi chạy tới nắm lấy tay anh cải lại
- Chú... đừng mà.
Anh khựng tay mình lại trên không trung. Nghĩ đến đôi môi kia vừa bị nam nhân khác cắn mút liền chịu không nổi mà kéo cô lên nhà. An Nhi bị anh kéo đi nhưng không la hét như cái cách bị Vũ Kiên lôi đi. Là cô đang tin tưởng anh sao? Nhưng sự tin tưởng ấy hoàn toàn biến mất khi anh kéo cô vào phòng anh rồi đóng sầm cửa lại. Ánh mắt anh đỏ au khiến cô sợ sệt lùi vài bước
- Chú... chú làm sao vậy?
Ánh mắt anh giờ đây tràn ngập sự tức giận, men rượu quẩn quanh đầu làm anh muốn điên lên. Ban nãy vừa sơ hở một chút đã không thấy cô đâu. Vừa chạy đi tìm cô liền thấy cảnh tưởng không đáng thấy.
Mắt anh đỏ lên khi nhớ lại cảnh tượng ban nãy, nhìn vào đôi môi cô đang mấp máy mà nghiến chặt răng. Chẳng biết có phải do men rượu thôi thúc hay không nhưng giờ phút này đây anh chẳng muốn chần chừ thêm nữa, trực tiếp cúi xuống cắn mút cánh môi cô.
An Nhi trợn tròn mắt, khuôn mặt phóng đại của anh ngay trước mắt cô khiến cô hoảng loạn. Tay chân đã bắt đầu vùng vẫy đánh liên tục lên người anh. Nhưng giờ phút này, Hàn Võ Ngôn làm gì còn quan tâm. Anh siết sao ôm lấy eo cô, điên cuồng cắn mút đôi môi đỏ hồng ban nãy bị trêu đùa kia.
An Nhi sợ sệt khi anh xoay người cô tiến lại giường. Tay cô đánh loạn vào lưng anh, bất giác bị anh buông ra bổ nhào xuống giường. Mắt đỏ lên nhìn anh liên tục lắc đầu khi anh cởi chiếc áo sơ mi quăng vào một góc nhà
- Chú... chú làm gì vậy?... không... không... Võ Ngôn, chú tỉnh lại đi...
An Nhi quay người dự bỏ chạy nhưng bị anh nắm lấy bờ vai hất mạnh xuống giường. Cả cơ thể săn chắc của anh nằm đè lên người cô, môi anh lại cúi xuống phủ lên môi cô khiến cô hét loạn
- Đừng mà... chú mau dừng lại... dừng lại đi... Hàn Võ Ngôn... chú mau dừng lại...
Hàn Võ Ngôn không bỏ những tiếng la hét của cô vào tai. Môi anh dần chu du đi khám phá cơ thể cô khiến cô khóc lớn. Hôn lên cổ cô, từng vết hôn ngân bắt đầu lộ rõ. An Nhi sợ sệt cố đưa tay đẩy anh ra
- Híc... đừng mà... chú dừng lại đi...
Hết la hét lại khóc lóc van xin nhưng anh một dấu hiệu dừng lại cũng không có. Men rượu trong người làm anh mất kiểm soát. Chẳng mấy chốc thân thể tuyệt mỹ của An Nhi đã xuất hiện ngay trước mắt anh. An Nhi tủi nhục ôm lấy cơ thể mình che chắn nhưng anh lại không buông tha. Ép chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, anh nhìn xuống bầu ngực cọ xát vào tay mình ban nãy. Giờ đây nó lõa lồ trước mắt anh khiến anh khẽ nhếch môi cúi xuống bắt đầu bú mút như một đứa trẻ thèm khát sữa. An Nhi hoảng hốt, nước mắt chảy ra van xin anh
- Đừng... aaaa... chú không được làm vậy... làm ơn... đừng mà... không được đâu...
Chơi đùa chán chê với hai trái hồng đào, Hàn Võ Ngôn lại đưa mắt nhìn cô. Trong men rượu vẫn còn chút tỉnh táo, muốn nói những lời thật lòng, bày tỏ với cô
- An Nhi... tôi yêu em...
- Không... không... ưm...
Lời chưa kịp nói đã bị môi anh chiếm hữu, điên cuồng cắn mút. Bàn tay anh len vào giữa hai chân cô khiến cô mất kiểm soát hét lớn, đấm mạnh vào lưng anh
- Không... tuyệt đối không được đâu Hàn Võ Ngôn... tôi sẽ hận chú nếu chú dám làm chuyện này với tôi...
- Bây giờ tôi dừng lại thì em sẽ không hận tôi sao?
- Không... đừng mà... chú dừng lại cho tôi...
- Tôi đã yêu em... và cũng đã chọn mức đường cuối cùng rồi An Nhi...
- Làm ơn đi mà... buông tha cho tôi... đừng mà...
Hàn Võ Ngôn vẫn mặc kệ cô liên tục xoa nắn nơi nữ tính đã sớm ẩm ướt. Mật dịch trong cô chảy ra khiến anh thích thú, từng ngón tay một bắt đầu đi vào nhẹ nhàng bên trong, nhẹ nhàng dịch chuyển khám phá
- Híc... dừng lại... dừng lại đi mà...
Giờ phút này anh không thể dừng lại được nữa. Dục vọng căng cứng dưới hạ thân sao có thể bảo dừng là lập tức dừng lại. Hơn nữa, anh đã đi quá xa rồi. Cho dù bây giờ có dừng lại hay không thì cô vẫn sẽ chán ghét anh. Chi bằng anh ích kỷ một lần, anh không muốn sáng ngày mai mở mắt ra anh phải hối hận
- Ưm... chú... cầu xin chú...
Hàn Võ Ngôn đứng dậy cởi luôn chiếc quần trên người mình. Để lộ con vật to lớn xuất hiện trước mặt cô làm cô lo lắng lùi ra sau
- Không được... Hàn Võ Ngôn... không được đâu... dừng lại đi... tôi không muốn... thật sự không muốn...
Anh không quan tâm nắm lấy hai chân cô kéo cô nằm xuống giường. Tách hai chân cô ra, anh trực tiếp đi vào khiến cô đau đớn hét lên
- Aaaaa... Hàn Võ Ngôn... tôi hận chú...
- Xin lỗi...
Anh bắt đầu động bên trong cơ thể cô. Từng cú thúc của anh khiến cô vô cùng căm giận, cơ thể lần đầu chịu đả kích đau đớn vô cùng. Nhưng trên hết giờ đây cô chỉ còn thấy sự tủi nhục. Người chú mà cô luôn tôn trọng, kính nể... thật không nghĩ có thể làm điều này với cô.
Hàn Võ Ngôn si mê thân thể của cô, anh cúi xuống hôn vào môi cô đến cổ cô. Bên trong cô ấm áp, chặt khít khiến anh sung sướng động mạnh
- An Nhi...
Cô giờ đây cũng không còn vùng vẫy nữa. Siết chặt lấy ga giường, cô cắn chặt môi kiềm nén tiếng khóc của mình. Sinh nhật năm 18 này của cô sẽ thật sự khiến cô ám ảnh suốt cuộc đời?
- Sao vậy?
An Nhi hơi ngượng, đưa tay che chắn phần ngực của mình. Hàn Võ Ngôn như hiểu được sự bất tiện của cô, anh cúi xuống khẽ thì thầm vào một bên tai
- Không thích sao?
- Con cảm thấy... hình như xung quanh quá nhiều người rồi... hơi chút bất tiện...
Võ Ngôn đứng thắng dậy cởi áo vest của mình ra choàng qua vai cô. An Nhi vội níu lấy vai áo, tránh để nó tụt xuống. Anh hít một hơi sâu ôm lấy eo cô tiến lại một góc nhỏ trong Hàn Gia. An Nhi ngồi xuống sofa nhỏ, ngước đôi mắt cún con lên nhìn anh
- Chú à... An Nhi đói...
- Được rồi, đợi chú một lát. Sẽ đi lấy đồ ăn cho con.
- Dạ vâng, vẫn là chú chu đáo nhất.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười xoay người đi, An Nhi có chút nhàm chán trong lúc đợi anh nên lấy điện thoại ra lướt vài bản tin mới. Nãy giờ cô cũng chụp được kha khá tấm hình, mở ra xem lại vô cùng hài lòng tự luyến
- Trần An Nhi, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ xinh đẹp.
Đúng lúc này, Hàn Võ Ngôn bước lại trên tay là phần bò bít tết cùng rau trộn. Ngồi xuống cạnh An Nhi, anh tỉ mỉ cắt từng miếng bò nhỏ một ghim vào nĩa đút vào miệng cô. An Nhi vẫn chuyên tâm lướt xem hình, anh đút lại há miệng ăn ngon lành. Nhìn vào thật giống với một cặp tình nhân trẻ.
- Con lại đang ngồi tự luyến về nhan sắc sao?
- Không có a, con là xinh đẹp thật mà...
- Vâng, con là xinh đẹp nhất.
An Nhi vui vẻ tựa đầu lên vai anh, được anh đút lại há miệng ra ăn hệt như một cái máy. Bất giác, mắt cô sáng lên, ngồi bật dậy đưa điện thoại qua cho anh
- Chú, tấm này đẹp quá.
Màn hình đang sáng đèn hình ảnh anh và cô, Võ Ngôn cười tươi choàng tay qua ôm lấy chiếc eo nhỏ, An Nhi trong hình cũng rất tự nhiên đưa đôi mắt ngọt ngào lên nhìn anh. Nhìn thoáng qua, khóe môi Võ Ngôn khẽ cong lên
- Rất đẹp.
- Để con đăng tải tấm hình này lên IG.
Tấm hình không qua chỉnh sửa được An Nhi up lên với dòng trạng thái nhẹ nhàng, đơn thuần một tiếng chú và một trái tim nhỏ màu đỏ bên cạnh. Võ Ngôn lâu lâu vẫn lén nhìn qua màn hình điện thoại, quả thật anh luôn muốn giữ gìn những khoảng khắc như vậy cùng cô.
Ăn uống no nê, An Nhi lại cùng anh đi tiếp rượu. Cứ vậy từng loại rượu nặng nhẹ đều trút vào người. Khách mời cũng dần về hết, An Nhi đứng dậy dự bước về phòng lại bắt gặp Vũ Kiên
- Có chuyện gì vậy... á... cậu kéo mình đi đâu?
Còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Vũ Kiên đã kéo cô tới một góc khuất, không nói không rằng gì mà trực tiếp nhắm tới môi cô cuồng nhiệt hôn. An Nhi giật mình vùng vẫy nhưng sức lực của cô thật không thể sánh với Vũ Kiên.
Bên ngoài đây, Hàn Võ Ngôn vừa quay qua quay lại đã không thấy An Nhi đâu. Đảo mắt tìm một vòng cũng không thấy, ngỡ rằng cô đã lên phòng nên cũng thôi tìm kiếm. Quản gia Khương từ trên lầu bước xuống cung kính chào anh rồi cho người làm dọn dẹp sơ qua một chút. Võ Ngôn khẽ gật đầu
- An Nhi đi ngủ rồi sao?
- Dạ chưa, ban nãy tôi cũng chưa thấy tiểu thư lên phòng.
Hàn Võ Ngôn khẽ chau mày khó hiểu thì một vài người làm bước lại
- Ban nãy hình như tôi thấy tiểu thư bị một bạn học kéo đi đâu đó.
- Bạn học sao?
- Phải rồi, à là... cậu bạn đã từng tới đây làm bài tập cùng tiểu thư ạ.
- Vũ Kiên... mẹ kiếp!
Anh chửi thề một tiếng chạy đi tìm cô. Tới một góc khuất của Hàn Gia lại nhìn thấy cảnh tưởng ôm hôn của hai người. Men rượu cùng sự ghen tuông hòa quyện khiến anh tức giận không thôi, tiến lại đẩy Vũ Kiên ra khỏi người cô và kèm một cú đấm đau điếng vào bên má cậu ta
*Rầm* *bốp*
Một tiếng đập tường rồi một tiếng đấm vào mặt của Vũ Kiên vang lên. An Nhi sợ hãi chạy tới nắm lấy tay anh cải lại
- Chú... đừng mà.
Anh khựng tay mình lại trên không trung. Nghĩ đến đôi môi kia vừa bị nam nhân khác cắn mút liền chịu không nổi mà kéo cô lên nhà. An Nhi bị anh kéo đi nhưng không la hét như cái cách bị Vũ Kiên lôi đi. Là cô đang tin tưởng anh sao? Nhưng sự tin tưởng ấy hoàn toàn biến mất khi anh kéo cô vào phòng anh rồi đóng sầm cửa lại. Ánh mắt anh đỏ au khiến cô sợ sệt lùi vài bước
- Chú... chú làm sao vậy?
Ánh mắt anh giờ đây tràn ngập sự tức giận, men rượu quẩn quanh đầu làm anh muốn điên lên. Ban nãy vừa sơ hở một chút đã không thấy cô đâu. Vừa chạy đi tìm cô liền thấy cảnh tưởng không đáng thấy.
Mắt anh đỏ lên khi nhớ lại cảnh tượng ban nãy, nhìn vào đôi môi cô đang mấp máy mà nghiến chặt răng. Chẳng biết có phải do men rượu thôi thúc hay không nhưng giờ phút này đây anh chẳng muốn chần chừ thêm nữa, trực tiếp cúi xuống cắn mút cánh môi cô.
An Nhi trợn tròn mắt, khuôn mặt phóng đại của anh ngay trước mắt cô khiến cô hoảng loạn. Tay chân đã bắt đầu vùng vẫy đánh liên tục lên người anh. Nhưng giờ phút này, Hàn Võ Ngôn làm gì còn quan tâm. Anh siết sao ôm lấy eo cô, điên cuồng cắn mút đôi môi đỏ hồng ban nãy bị trêu đùa kia.
An Nhi sợ sệt khi anh xoay người cô tiến lại giường. Tay cô đánh loạn vào lưng anh, bất giác bị anh buông ra bổ nhào xuống giường. Mắt đỏ lên nhìn anh liên tục lắc đầu khi anh cởi chiếc áo sơ mi quăng vào một góc nhà
- Chú... chú làm gì vậy?... không... không... Võ Ngôn, chú tỉnh lại đi...
An Nhi quay người dự bỏ chạy nhưng bị anh nắm lấy bờ vai hất mạnh xuống giường. Cả cơ thể săn chắc của anh nằm đè lên người cô, môi anh lại cúi xuống phủ lên môi cô khiến cô hét loạn
- Đừng mà... chú mau dừng lại... dừng lại đi... Hàn Võ Ngôn... chú mau dừng lại...
Hàn Võ Ngôn không bỏ những tiếng la hét của cô vào tai. Môi anh dần chu du đi khám phá cơ thể cô khiến cô khóc lớn. Hôn lên cổ cô, từng vết hôn ngân bắt đầu lộ rõ. An Nhi sợ sệt cố đưa tay đẩy anh ra
- Híc... đừng mà... chú dừng lại đi...
Hết la hét lại khóc lóc van xin nhưng anh một dấu hiệu dừng lại cũng không có. Men rượu trong người làm anh mất kiểm soát. Chẳng mấy chốc thân thể tuyệt mỹ của An Nhi đã xuất hiện ngay trước mắt anh. An Nhi tủi nhục ôm lấy cơ thể mình che chắn nhưng anh lại không buông tha. Ép chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, anh nhìn xuống bầu ngực cọ xát vào tay mình ban nãy. Giờ đây nó lõa lồ trước mắt anh khiến anh khẽ nhếch môi cúi xuống bắt đầu bú mút như một đứa trẻ thèm khát sữa. An Nhi hoảng hốt, nước mắt chảy ra van xin anh
- Đừng... aaaa... chú không được làm vậy... làm ơn... đừng mà... không được đâu...
Chơi đùa chán chê với hai trái hồng đào, Hàn Võ Ngôn lại đưa mắt nhìn cô. Trong men rượu vẫn còn chút tỉnh táo, muốn nói những lời thật lòng, bày tỏ với cô
- An Nhi... tôi yêu em...
- Không... không... ưm...
Lời chưa kịp nói đã bị môi anh chiếm hữu, điên cuồng cắn mút. Bàn tay anh len vào giữa hai chân cô khiến cô mất kiểm soát hét lớn, đấm mạnh vào lưng anh
- Không... tuyệt đối không được đâu Hàn Võ Ngôn... tôi sẽ hận chú nếu chú dám làm chuyện này với tôi...
- Bây giờ tôi dừng lại thì em sẽ không hận tôi sao?
- Không... đừng mà... chú dừng lại cho tôi...
- Tôi đã yêu em... và cũng đã chọn mức đường cuối cùng rồi An Nhi...
- Làm ơn đi mà... buông tha cho tôi... đừng mà...
Hàn Võ Ngôn vẫn mặc kệ cô liên tục xoa nắn nơi nữ tính đã sớm ẩm ướt. Mật dịch trong cô chảy ra khiến anh thích thú, từng ngón tay một bắt đầu đi vào nhẹ nhàng bên trong, nhẹ nhàng dịch chuyển khám phá
- Híc... dừng lại... dừng lại đi mà...
Giờ phút này anh không thể dừng lại được nữa. Dục vọng căng cứng dưới hạ thân sao có thể bảo dừng là lập tức dừng lại. Hơn nữa, anh đã đi quá xa rồi. Cho dù bây giờ có dừng lại hay không thì cô vẫn sẽ chán ghét anh. Chi bằng anh ích kỷ một lần, anh không muốn sáng ngày mai mở mắt ra anh phải hối hận
- Ưm... chú... cầu xin chú...
Hàn Võ Ngôn đứng dậy cởi luôn chiếc quần trên người mình. Để lộ con vật to lớn xuất hiện trước mặt cô làm cô lo lắng lùi ra sau
- Không được... Hàn Võ Ngôn... không được đâu... dừng lại đi... tôi không muốn... thật sự không muốn...
Anh không quan tâm nắm lấy hai chân cô kéo cô nằm xuống giường. Tách hai chân cô ra, anh trực tiếp đi vào khiến cô đau đớn hét lên
- Aaaaa... Hàn Võ Ngôn... tôi hận chú...
- Xin lỗi...
Anh bắt đầu động bên trong cơ thể cô. Từng cú thúc của anh khiến cô vô cùng căm giận, cơ thể lần đầu chịu đả kích đau đớn vô cùng. Nhưng trên hết giờ đây cô chỉ còn thấy sự tủi nhục. Người chú mà cô luôn tôn trọng, kính nể... thật không nghĩ có thể làm điều này với cô.
Hàn Võ Ngôn si mê thân thể của cô, anh cúi xuống hôn vào môi cô đến cổ cô. Bên trong cô ấm áp, chặt khít khiến anh sung sướng động mạnh
- An Nhi...
Cô giờ đây cũng không còn vùng vẫy nữa. Siết chặt lấy ga giường, cô cắn chặt môi kiềm nén tiếng khóc của mình. Sinh nhật năm 18 này của cô sẽ thật sự khiến cô ám ảnh suốt cuộc đời?