• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trảm Nam Sắc (1 Viewer)

  • Chương 93

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cận Ngụ Đình làm như bên cạnh không có người tiếp tục nói chuyện với Cận Duệ Ngôn, xong xuôi mới ngắt máy.
Cố Tân Tân giả bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy. "Còn không vào ăn sáng đi? Trễ thêm nữa là muộn thật đấy."
"Vào ngay đây."
Cận Ngụ Đình đi đến trước bàn ăn, nhà Cố gia không lớn nên chiếc bàn ăn cũng nhỏ. Người đàn ông ngồi xuống chỗ của mình, không nhịn được nhìn lối đi chật hẹp vào phòng bếp, "Không phải là đã mua nhà mới rồi sao ạ? Vì sao lại không chuyển qua đó ở?"
Lục Uyển Huệ lúc trước cũng đã nghe được từ Cố Tân Tân chuyện này, "Ngụ Đình, nhà mới thì cũng là nhà mới của hai đứa, sau này con và Tân Tân có thể qua đó ở."
"Chúng con sẽ ở tòa nhà Tây, nếu không muốn thì cũng có thể ở trong biệt thự Thụ Sơn. Căn nhà đó Tân Tân mua vẫn để không, hôm nào cho người thu dọn một chút sau đó hai người chuyển đến đi ạ."
Trước đây không phải Cố Tân Tân chưa từng nói với Lục Uyển Huệ, nhưng Lục Uyển Huệ lại từ chối, nói là chỗ này ở lâu rồi, có người hàng xóm xung quanh thân thiết nhiều năm, tình cảm cũng không khác gì người một nhà, nếu như bọn họ chuyển đến đó nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian để thích ứng. Hơn nữa những người có thể mua nhà trong khu đó không phải giàu sang thì cũng có thân phận cao quý, Lục Uyển Huệ cảm thấy sống trong tiểu khu này vẫn là thoải mái nhất.
"Ngụ Đình, thời gian tới không cần phải mang đồ sang đây nữa đâu, mẹ con cho người mang đồ qua nhiều như vậy cũng chưa ăn hết."
"Mấy thứ bồi bổ thì có thể để đó từ từ ăn, liều dùng và cách làm đều đã viết trên giấy hết rồi đó mẹ."
"Ừ mẹ biết mẹ biết, bà thông gia thật sự rất có lòng."
Cái miệng nhỏ của Cố Tân Tân tập trung ăn cháo hoa, cô còn đang mải suy nghĩ chuyện Cận Ngụ Đình vừa mới nói trong điện thoại.
Ăn sáng xong thì Khổng Thành tới đón anh.
Cố Tân Tân giặt đống quần áo trong nhà, phơi lên xong xuôi mới đi qua thăm Cố Đông Thăng.
Lúc trở lại phòng khách, Cố Tân Tân thấy Lục Uyển Huệ mở TV, cô tìm một chút đồ ăn vặt sau đó ngồi xuống chỗ của mình. Đài địa phương đang chiếu bản tin thời sự, Cố Tân Tân vừa mới đặt mông ngồi xuống thì thấy được Đoàn Cảnh Nghiêu.
Trên khuôn mặt của người đàn ông có máu văng lên, nhìn qua còn tưởng là anh ta bị thương.
Ông kính xoay một cái, Cố Tân Tân nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đầu và mặt đều là máu.
"Ôi chao, không phải là người này bị đánh chết rồi đó chứ?" Lục Uyển Huệ bẻ đỗ trong tay, "Là do người đàn ông kia đánh sao? Mà hình như không phải, ăn mặc chỉnh tề như thế thì sao có thể xuống tay nặng như vậy chứ?"
"Mẹ, mẹ không thấy người này rất quen à?"
Lục Uyển Huệ a một cái, chờ đến khi trên màn hình một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt Đoàn Cảnh Nghiêu mới tỉ mỉ ngẫm nghĩ thật kỹ. "Đúng là nhìn rất quen, nhất định là đã từng gặp qua."
"Là anh rể của Cận Ngụ Đình đó ạ."
"Đúng rồi! Chính là cậu ta, mà làm sao cậu ta lại xuất hiện trên thời sự? Tân Tân, chị của Ngụ Đình không phải là thị trưởng sao? Vậy không phải là gặp phiền phức rồi sao? Con mau gọi điện thoại báo cho Ngụ Đình một tiếng đi."
Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn cần cô phải gọi điện báo cho anh nữa hay sao? Vừa rồi anh nói chuyện ở ban công hẳn là về chủ đề này đi.
Trên đài truyền hình lao nhao đều là tiếng của phóng viên, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, hoàn toàn không cho người ta cơ hội để thở huống chi là trả lời.
Cố Tân Tân nghĩ đến lần kia cô ở thư viện Tân Hoa cũng là bị người ta bao vây xung quanh như thế, muốn hỏi hay nghe gì cũng không thể được.
Lúc này Đoàn Cảnh Nghiêu mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, anh ta chợt quay đầu lại, giống như phía sau còn có một ai khác nữa.
Nhưng trên màn hình TV chỉ có mình bóng dáng của anh ta, không hề có một người nào khác.
Lục Uyển Huệ còn đang lo lắng thúc giục Cố Tân Tân. "Phía bên thông gia xảy ra chuyện rồi, Tân Tân, con mau báo cho mẹ chồng con biết tin tức."
"Mẹ, đâu đến lượt con nói, nhất định là Cận gia đã biết được tin tức ngay sau đó rồi."
"Vậy phải làm sao đây? Mẹ thấy người nằm trên đất kia bị thương cũng không nhẹ đâu, nếu như xảy ra án mạng. . . . . ."
Hóa ra đây chính là vợ chồng sao? Để đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Cố Tân Tân tuy là không biết quan hệ giữa Đoàn Cảnh Nghiêu và người bị đả thương là như thế nào, nhưng cô có thể chắc chắn anh ta bị người ta giăng bẫy.
Trong nhất thời, vụ việc Đoàn Cảnh Nghiêu đả thương người đã khiến dư luận xôn xao.
Bên trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, Cận Ngụ Đình đứng trước cửa sổ sát đất, Khổng Thành liếc về phía TV gắn trên tường mấy lần.
"Cửu gia, dù sao thì Cận thị trưởng vẫn là người nhà của Đoàn tiên sinh, quan hệ này e là không phải cứ nói bỏ là bỏ được."
Cận Ngụ Đình không nhúc nhích đứng đó một hồi lâu, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu đến, nhưng vẫn không thể đánh tan u ám trên khuôn mặt anh. Anh đột nhiên xoay người, giống như nghĩ ra chuyện gì đó, "Đã vậy thì cứ để cho mối quan hệ của bọn họ công bố ra đi."
"Là sao ạ?"
Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía trước, "Cậu nhanh chóng truyền tin ra đi, để người tung tin là nặc danh."
"Vâng."
Trong phòng làm việc thị trưởng.
Điện thoại bàn và số cá nhân của Cận Duệ Ngôn từ sáng tới giờ bị công phá dữ dội, cô ấy coi như không nghe thấy tiếp tục lật tập tài liệu trong tay.
Chỉ là tâm trạng hôm nay của cô ấy cũng rất bất thường, Cận Duệ Ngôn buồn bực đóng lại tập tài liệu.
"Ngài làm sao thế?" Thư ký đứng bên cạnh, rót thêm một nửa cốc nước nóng vào cho cô ấy.
"Bên kia có tin tức gì chưa?"
"Đoàn tiên sinh bị đưa vào trong đồn công an rồi."
Cận Duệ Ngôn liếc nhìn màn hình điện thoại của mình, trên màn hình bất ngờ nhảy ra một dãy số quen thuộc. Đoàn Cảnh Nghiêu gặp phải chuyện như vậy tất nhiên người trong Cận gia sẽ gọi điện hỏi cô ấy, người trong Đoàn gia dĩ nhiên cũng sẽ muốn cô đứng ra giải quyết.
Cận Duệ Ngôn bật chế độ im lặng, bàn tay chống lên trán, đúng lúc này thư ký nhận được điện thoại của Cận Ngụ Đình.
Ngắt trò chuyện, thư ký mở máy tính ra rồi truy cập vào một đường link, sau nó đặt nó trước mặt Cận Duệ Ngôn.
Cô ấy và Đoàn Cảnh Nghiêu đều là người của công chúng, quan hệ của bọn họ muốn giấu cũng không giấu nổi.
Một bài viết nào đó đang ở vị trí trên đầu diễn đàn nhận được bàn tán sôi nổi, cùng với một tấm thiệp đính kèm.
Người đăng bài tự xưng là bạn của người bị đánh, nói là đối phương cố ý hại người, không ai khác chính là chồng của thị trưởng, chuyện này nhất định sẽ gây ra chuyện lớn, hi vọng mọi người cùng trợ giúp lấy lại công bằng cho nạn nhân."
Đây chính là một đề tài nhạy cảm, hơn nữa người bị liên lụy lại là thị trưởng, Cận Duệ Ngôn nhìn thấy phần bình luận sắp nổ tung rồi.
"Mọi người cứ chờ mà xem, nhất định trước chiều tối hôm nay là có thể thả ra, tui cá mười tệ."
"Chồng thị trưởng đó, người danh gia vọng tộc, đoán chừng bài đăng này rất nhanh sẽ bị xóa đi thôi."
"Khuyên chủ thớt tìm phóng viên đi, nếu như bạn của bạn chết thì có thể làm lớn chuyện này lên, nhưng chỉ là bị đánh gần chết thì coi như anh ta xui xẻo."
". . . . . ."
Đây chính là bất tiện cho vị trí của Cận Duệ Ngôn, nếu như hôm nay cô ấy thật sự muốn giúp đỡ Đoàn Cảnh Nghiêu thì khẳng định là chính mình cũng không thoát nổi nữa.
Cô ấy khép máy tính lại, thư ký bên cạnh lo lắng nói. "Cũng không biết là ai tung ra, nhưng thật sự là phiền phức lớn rồi."
"Cô không hiểu," Cận Duệ Ngôn cong môi. "Dư luận tạo sức ép cũng chính là cách hữu hiệu để ngăn chặn miệng của người nhà họ Đoàn. Sau đó bọn họ có thể hiểu không phải là tôi không giúp, tôi cũng chỉ là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân(*)."
(*) Đến chính mình còn không bảo vệ được huống chi là nghĩ tới cứu người khác
"Nhưng chuyện này sợ là vẫn sẽ ảnh hưởng đến ngài."
"Đó gọi là giết địch 1000 tổn hại 800. Chỉ cần từ nay khả năng Đoàn Cảnh Nghiêu có thể tiếp tục trèo lên cao bị cắt đứt triệt để thì tôi cũng không phải sợ ai nữa."
Còn chuyện này, chỉ cần Cận Duệ Ngôn xử lý thỏa đáng thì ảnh hướng đối với cô ấy cũng chẳng mấy chốc sẽ qua thôi.
Cận Duệ Ngôn ngồi tựa lưng về phía sau, một hồi lâu suy nghĩ mới hướng về phía thư ký nói, "Cô dặn dò xuống dưới, tối nay tôi sẽ tự mình đi một chuyến đến bệnh viện an ủi người bị thương. Còn nữa, hẹn phóng viên cho tôi, dù sao thì trước sau tôi cũng phải tỏ thái độ cho mọi người biết được tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này."
Buổi trưa Cố Tân Tân phải về nhà một chuyến, Lục Uyển Huệ cầm rất nhiều bánhg từ trong nhà bếp ra đưa cho cô. "Mang cho mẹ chồng con nếm thử."
"Mẹ, không cần đâu, đầu bếp bên tòa nhà chính có cái gì mà không làm được."
"Bọn họ làm được, nhưng làm sao có thể làm giống của mẹ chứ."
Cố Tân Tân bất đắc dĩ đành mang theo về.
Đến tòa nhà chính, Thương Lục và Thương Kỳ đều đã ở đó, trên bàn đá đặt chiếc máy hát đĩa cổ điển. Thương Kỳ nằm nhoài người bên cạnh nhìn Thương Lục vẽ, giống như đã thật sự gần bị ru ngủ.
Cố Tân Tân nhìn thấy trên bàn cũng bày ra không ít các đĩa nhạc, từ loa phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, có thể thấy bầu không khí bên trong tòa nhà chính không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Thương Kỳ nghe thấy tiếng bước chân thì hơi ngẩng đầu lên, sau đó kích động reo. "Cửu tẩu."


Thương Lục không ngẩng đầu, tiếp tục công việc trên tay.
Cố Tân Tân tiến lên vài bước, "Chị dâu đang vẽ tranh à?"
"Đúng đó, từ sáng em đã ở đây." Thương Kỳ ngáp một cái, "Sắp chán muốn chết rồi."
"Chị dâu ở đây cũng có người đi cùng, sau này em không cần phải liên tục chạy qua đây nữa đâu."
"Mẹ em không an tâm." Thương Kỳ chống cằm, "Dù sao gần đây em cũng không phải đến trường, cũng không có chuyện gì làm cả."
Cố Tân Tân đi vào tòa nhà chính, nhìn thấy Tần Chi Song chuẩn bị ra ngoài, cô đưa thứ trong tay cho bà. "Mẹ con bảo mang cái này về cho mẹ."
"Đồ ăn hả?"
"Vâng, tự tay mẹ con làm đó ạ."
"Thật sự cám ơn bà thông gia, lát nữa nhất định mẹ phải nếm thử mới được."
Cố Tân Tân kìm không được nhỏ giọng hỏi. "Mẹ, hình như anh rể xảy ra chuyện rồi, mẹ có biết không?"
Sắc mặt Tần Chi Song hơi thay đổi, nhưng cũng không hề giật mình, "Biết, ba con đang đi tìm chị cả của con, bên phía bệnh viện cũng đã có tin tức, nói người bị đả thương đã tỉnh rồi. Nếu như người đã không sao thì Cảnh Nghiêu cũng sẽ không gặp chuyện gì lớn, chúng ta ở nhà cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi."
Cận gia hẳn là thường xuyên gặp phải những tình huống như vậy, bọn họ cũng tin tưởng mỗi người đều có năng lực tự giải quyết vấn đề của chính mình, không cần người khác phải quá bận tâm.
Tần Chi Song giao đồ trong tay cho người giúp việc, "Lát nữa đem hấp lại, đúng lúc có Thương Lục và mấy đứa nhỏ đều ở đây, để mọi người cùng nếm thử."
"Vâng."
"Đi, Tân Tân, chúng ta ra ngoài sân." Tần Chi Song nói xong, đi lên trước. "Ba con thế nào rồi?"
"Đã hoàn toàn khỏe rồi ạ, ngày ngày đều kêu gào muốn đến chỗ làm việc. Con và mẹ không an tâm về ông ấy nên vẫn ép ông ấy ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian."
"Đúng đúng, cũng không cần phải sốt ruột công việc làm gì, thân thể vẫn là quan trọng nhất."
Đi ra đến sân, Tần Chi Song liếc nhìn Thương Lục, sau đó đặt tay lên vai cô ấy. "Đừng cúi đầu lâu quá, vai sẽ bị mỏi."
Thương Lục đương nhiên không nghe, Tần Chi Song cầm lấy mấy đĩa nhạc trên bàn, hướng về phía Cố Tân Tân nói. "Tân Tân, lúc trước mẹ nghe lão Cửu nói muốn dạy con khiêu vũ, sau này những lúc đi tiệc có thể dùng tới. Mẹ thấy con cứ học luôn ở nhà là được rồi."
"Không được đâu ạ." Cố Tân Tân xua xua tay." Tay chân con rất rối, cũng không hề có tế bào khiêu vũ."
"Điệu nhảy xã giao cũng rất đơn giản, chỉ cần bước chân chuẩn là được. Không thì như thế này đi, Kỳ Kỳ, con với Cửu tẩu nhảy."
Hai người đứng đối diện nhau, vừa mới đưa tay lên ôm eo đối phương thì Cận Ngụ Đình cũng về, gặp ngay cảnh tượng hai người vung tay vung chân loạn xạ. Anh suy tư một chút, cảm thấy tư thế nhảy đó của Cố Tân Tân quả thật là có thể liều một trận với mấy bác gái dưới khu quảng trường.
Tần Chi Song nhìn hai người làm loạn cũng không hề tức giận, quay sang nói chuyện với Thương Lục.
Cận Ngụ Đình thả nhẹ bước chân tiến lên, Cố Tân Tân vung vẩy chân, cánh tay trái vừa mới vung về sau đã bị Cận Ngụ Đình nắm chặt.
Anh hơi dùng sức, kéo Cố Tân Tân về phía mình. Cố Tân Tân lảo đảo mấy bước, sau đó nhào vào trong lồng ngực của anh.
Thương Kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, sau đó lại nhìn thấy Cận Ngụ Đình vòng tay qua eo Cố Tân Tân. "Ai dạy cho em kiểu khiêu vũ đó vậy?"
"Tự tôi đó."
Cận Ngụ Đình cúi đầu, "Tôi dạy em."
Sau đó co chân huých nhẹ vào đầu gối của cô. "Đứng ngơ ở đó làm gì, di chuyển đi."
"Tôi không muốn học."
Thương Kỳ đứng bên cạnh như một người thừa, cô ta hơi nắm lại bàn tay thành nắm đấm, sau đó ngồi về cạnh Thương Lục.
Tần Chi Song giương mắt nhìn lên, "Hai đứa ở với nhau chỉ toàn phá phách thôi, vẫn là để cho Cửu ca của con dạy cho Tân Tân đi."
"Vâng, Cửu ca khiêu vũ rất giỏi, nhất định cũng có thể dạy thật tốt."
Cố Tân Tân nhất quyết không hợp tác, giãy dụa muốn chui từ trong lồng ngực của anh ra, "Tôi đã nói là không muốn học rồi mà."
"Vừa rồi còn nhảy với Thương Kỳ say sưa như thế, vừa thấy tôi liền muốn chạy, Cố Tân Tân, không lẽ sợ tôi ăn thịt em sao?"
"Ngay cả anh rể mình còn có thể tính toán, so với ăn thịt người cũng không kém đâu." Cố Tân Tân không khách khí trả lời.
"Em nói thử xem, tôi tính kế anh ta thế nào? Con mắt nào của em nhìn thấy?"
Cố Tân Tân đối đầu với tầm mắt của anh. "Tôi nghe được."
"Sao em biết người tôi nhắc đến trong điện thoại là anh ta? Em nghe thấy tên của anh rể sao?"
Bàn tay người đàn ông đặt trên chiếc eo nhỏ của cô hơi siết lại kéo về phía mình, Cố Tân Tân không thể không bước đi, cả người gần như là bị anh ôm vào trong lòng. Cận Ngụ Đình không thèm chấp bước chân loạn xạ của cô, cũng biết trong thời gian ngắn cô nhất định cũng không học được. "Chuyện lần trước ở nghi thức quyên tặng tôi còn chưa tìm em tính sổ đâu."
Cố Tân Tân biết rõ còn hỏi. "Chuyện gì?"
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khóe miệng anh giương lên. ''Cô bé kia không biết là bị ai thuyết phục, ngoan ngoãn lên lễ đài tặng hoa sau đó lại ngoan ngoãn đi xuống, em nói thử xem, còn ai có cái bản lĩnh đó đây?"
"Anh nói là cô bé học sinh tặng hoa cho anh rể?" Ánh mắt cô tỏ vẻ không hiểu. "Lẽ nào ngoại trừ lên đó tặng hoa, cô bé ấy còn có mục đích nào khác?"
"Đừng có giả ngốc với tôi, cái gì tôi cũng biết hết."
Cố Tân Tân dĩ nhiên không biết nặng nhẹ, nói luyên thuyên đáp lại anh. "Anh biết cái gì cơ? Chia sẻ cho tôi một chút xem nào?"
Tầm mắt Thương Kỳ dừng trên hai người trước sau chưa hề rời đi, ở dưới góc nhìn của cô ta, tư thế bọn họ là cực kỳ thân mật, cảm giác như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của những người xung quanh.
Cận Ngụ Đình cúi người xuống, dán cánh môi mỏng đến bên tai Cố Tân Tân. "Sau này những chuyện như vậy tuyệt đối đừng tham dự. Em cho rằng mình giúp anh ta là anh ta sẽ thật sự biết ơn em sao? Không lẽ trong mắt em, tôi là kẻ ác, còn anh rể lại là người tốt rồi?"
Cô đúng là không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là ngẫu nhiên gặp được, cô cũng không thể trơ mắt nhìn chứ?
Cố Tân Tân giơ chân lên, sau đó giẫm mạnh xuống chân anh một cái.
Cận Ngụ Đình hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn. "Chú ý dưới chân."
"Anh nhất định phải dạy tôi đó, những người mới bắt đầu học khiêu vũ không phải đều như vậy sao?"
"Bớt nói nhảm, sao em không nói luôn là mình không có năng khiếu đi?"
Cận Ngụ Đình vừa mới nói xong, chân lại bị giẫm lên, vốn trên thảm cỏ cũng có chút nước, lúc này đã hoàn toàn biến chiếc giày da đen của anh loang lổ vết bẩn.
"Cố Tân Tân, em thử cố ý giẫm thêm một lần nữa xem?"
"Có vậy đã tức giận rồi?"
Cận Ngụ Đình đặt cằm mình lên bả vai cô. "Đây là lời nói nghiêm túc. Sau này dù chị gái và anh rể tôi có đấu đá với nhau thành cái dạng gì thì những chuyện này em cũng không cần phải bận tâm. Em cứ ở nhà vẽ tranh của em, nếu như tâm trạng tốt thì tìm bạn bè ra ngoài ăn cơm dạo phố đi."
Thân thể căng cứng của Cố Tân Tân hơi buông lỏng, "Ừ."
"Đồng ý rồi?"
"Anh nói nhiều ghê ấy."
Cố Tân Tân kéo áo anh, "Trưa nay người bên đơn vị của ba lại đến thăm."
"Bọn họ gây ra chuyện, đến thăm cũng hợp tình hợp lý thôi."
"Tôi hỏi bọn họ tình trạng của người bị anh ép uống rượu kia, nghe nói là đang ở trong bệnh viện chịu không ít đau đớn."
Cận Ngụ Đình ôm cô di chuyển chân, "Rượu cũng không phải là tôi rót, là do Khổng Thành ra tay."
"Ý là tôi nên cám ơn Khổng Thành sao? Cũng được, vậy thì ơn này ghi lên người anh ta đi."
Cận Ngụ Đình vừa nghe được lập tức trợn mắt, làm sao có thể như vậy chứ, "Khổng Thành là nghe lời dặn dò của tôi mà làm việc."
Mấy ngày nay dây cung trong lòng cô vẫn luôn bị kéo căng, dù là sau khi Cố Đông Thăng từ trong phòng bệnh ra thì cô vẫn không thể thả lỏng, cô chỉ lo cơ thể của ông nếu cứ tiếp tục thêm mấy lần nữa như vậy thì sẽ thật sự gặp chuyện mất. Ngày ấy cô nắm chặt cây bút ký tên mình lên tờ thông báo tình trạng nguy kịch phảng phất như còn có tuyệt vọng bao lấy, đến tận vừa rồi vẫn luôn không có cách nào tản đi.
Cho đến lúc này, khi ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, lại ngắm nhìn khuôn mặt đối diện này, mới có thể chắc chắn chuyện cô sợ hãi rốt cuộc đã qua đi.
Cố Tân Tân đưa tay ôm lấy Cận Ngụ Đình, cơ thể cũng chủ động tiến lại gần, chân hơi kiễng lên đưa môi đến bên tai anh, "Tôi biết, vậy nên muốn cám ơn anh."
Nếu như không có Cận Ngụ Đình ở bên cạnh, nhất định khi đó cô sẽ suy sụp ngay bên ngoài phòng cấp cứu, mà khi cô cũng sụp đổ rồi thì chỉ sợ Lục Uyển Huệ cũng không chịu được nữa, mà ba cô. . . . . .
Cận Ngụ Đình nghe được, ý cười trên khóe miệng ngày càng lan rộng.
Tần Chi Song thu một màn này vào trong mắt, cực kỳ hài lòng. "Bác vào trong nhà lấy đồ ăn."
Thương Kỳ ngẩn người ngồi tại chỗ không nhúc nhích, quên mất cả trả lời.
Đợi đến khi Tần Chi Song hoàn toàn khuất bóng sau cánh cửa, cô ta mới hơi liếc nhìn về phía tòa nhà chính.
Thương Lục khó khăn xoay xoay cổ, cảm giác được cái cổ đang mỏi khủng khiếp, rốt cuộc không chịu được phải đưa tay lên xoa nắn nhẹ.
"Chị," Thương Kỳ đá đá chân Thương Lục, "Chị xem kìa."
Thương Lục theo tầm mắt của cô ta nhìn tới, thấy Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đang ôm nhau bước đi, người đàn ông đang đưa lưng về phía cô ấy nên không thể nhìn rõ nét mặt. Thương Lục không có phản ứng gì quá lớn, bút vẽ trong tay vẫn chưa buông ra, nhìn dáng vẻ thì có lẽ vẫn muốn tiếp tục vẽ.
Thương Kỳ nhỏ giọng nói, "Anh rể đó, chị không nhận ra à?"
Tầm mắt Thương Lục rơi xuống khuôn mặt cô ta, vẻ mặt có chút khó chịu. Thương Kỳ không chút biến sắc nắm chặt cổ tay cô ấy, "Anh rể sao lại ở cùng người khác nhỉ?"
"Không. . . . . ."
"Không cái gì chứ, chị, bộ dáng này của chị nhất định anh rể sớm đã sớm không chịu được nữa."
Tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy hát đĩa trên bàn đá đã hoàn toàn át đi tiếng nói chuyện của Thương Kỳ nên cô ta mới có thể hoàn toàn không kiêng kỵ gì mà nói chuyện với Thương Lục. "Chị, thật ra em vẫn giấu không nói cho chị biết. Thật ra ở bên ngoài từng có mấy lần em thấy anh rể ngồi trong xe với một người phụ nữ khác. Anh ấy không mang bọn họ về mà mang đến khách sạn gần đó, phòng nghỉ trong công ty anh ấy cũng từng có rất nhiều những cô gái xinh đẹp được đưa ra từ đó. . . . . ."
"Không, không thể nào." Thương Lục nhíu chặt hai hàng lông mày, trong miệng lặp đi lặp lại câu này. Cô ấy không biết làm sao để phản bác, càng không biết vì sao mình lại hoảng hốt, bàn tay nắm chặt bút run rẩy từng hồi.
"Chị đừng tự lừa gạt mình nữa, bộ dạng điên điên khùng khùng này của chị làm sao có thể cho anh rể một đứa con chứ? Chị, chị mau nhìn đi, người phụ nữ kia là ai?"
Thương Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Tân Tân, nhưng lại không nhận ra, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc.
"Có một lần cô ta được anh rể mang về tòa nhà Tây đó, chị thật sự chưa bao giờ gặp cô ta sao? Hay là vì không muốn đối mặt với sự thật?" (Bát Bát: Chính xác là tòa nhà Tây, ta không có dịch lộn đâu hen. Không biết có phải do má Yêu viết nhầm không, vì cũng có mấy lần má nhầm tên các kiểu. Giờ thì ta cứ để vậy phòng bất trắc, sau này hết truyện sẽ quay lại beta sau)
Mạch suy nghĩ của Thương Lục đã hoàn toàn bị Thương Kỳ thao túng, càng nghĩ càng nhận định khuôn mặt của Cố Tân Tân với những người phụ nữ kia là một. Bàn tay cô ấy siết chặt, chiếc bút vẽ trong tay cũng toàn là mồ hôi.
Thương Kỳ nằm nhoài người lên bàn đá, nhìn vẻ mặt của Thương Lục ngày càng méo mó, "Chị, chị cũng đừng làm khó mình quá, nếu không chịu được nữa thì có thể về nhà. À nhưng mà, ba mẹ nói nếu như chị bị đuổi ra khỏi Cận gia thì Thương gia cũng sẽ không chào đón đâu, vậy nên chị ngàn vạn lần phải giữ lấy thân phận Cận phu nhân, nếu không. . . . . ."
"Tôi không về, tôi không muốn quay lại đó." Chiếc bút trong tay Thương Lục bị cô ấy nguệch ngoạc lung tung lên bức tranh sắp hoàn thành, một bức họa xinh đẹp nhanh chóng bị hủy.
"Chị không muốn bị đánh về nguyên hình thì nhất định không được để cho kẻ nào tiếp cận với anh rể, nếu không thì ai cũng sẽ không giúp được chị đâu."
Ánh mắt Thương Lục nhìn về phía đó không xa, Cố Tân Tân lại giẫm phải chân Cận Ngụ Đình, cô lập tức hơi lui người lại phía sau, hơi cúi đầu nhìn giày của người đàn ông.
Cận Ngụ Đình đứng đó bất động, "Nếu như em còn tiếp tục như vậy nữa, chân của tôi cũng sẽ bị phế bỏ mất thôi."
"Tôi thật sự không cố tình mà."
Thương Lục đứng lên, chiếc bút trong tay bị siết chặt, mà Thương Kỳ nhìn thấy cũng không hề có ý định kéo lại cô ấy.
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đều đang cúi đầu, không một ai phát hiện ra Thương Lục đang đi về hướng này.
Trong lúc nhảy vừa rồi hai người đổi vị trí lại cho nhau, Cận Ngụ Đình thật sự không nhìn nổi bộ dạng này của mình nữa, anh ngẩng đầu nhìn Cố Tân Tân, phía đuôi mắt lại nhìn thấy Thương Lục đứng phía sau đang nâng tay lên cao.
Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi kéo Cố Tân Tân về phía sau, chiếc bút trong tay Thương Lục đâm mạnh về phía anh. Cận Ngụ Đình không còn thời gian tránh đi, chỉ có thể đứng đó đón một cú đâm này.
Ngòi bút sắc bén cắm trên chiếc áo sơ mi, đâm vào xương quai xanh của Cận Ngụ Đình. Cố Tân Tân thật vất vả mới đứng vững lại, còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra thì đã thấy Thương Lục đang lùi về phía sau hai bước.
Cô vội vàng nắm lấy cánh tay Cận Ngụ Đình, "Anh không sao chứ?"
Chiếc bút rơi trên mặt đất, Cố Tân Tân nhìn thấy trên cổ áo anh có máu tươi đang lan ra. Thương Lục sợ run người chôn chân tại chỗ, vẻ mặt hoang mang.
Cận Ngụ Đình nhanh chóng dùng tay che lại vết thương. "Không sao cả."
"A-------" Thương Lục la hét, Cận Ngụ Đình vừa muốn đi lên, đã thấy Cố Tân Tân giành trước một bước đi đến trước mặt Thương Lục, nắm lấy bả vai của cô ấy. "Chị dâu, đừng sợ, không sao cả, không sao cả."
Thương Lục nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy. Những lúc cô ấy kích động lên làm sao còn nghĩ đến được hậu quả, hiện tại nhìn thấy máu từ trên người Cận Ngụ Đình chảy ra mới bắt đầu sợ hãi.
Thương Kỳ ngẩng đầu lên, giống như đang ngủ bị làm cho tỉnh dậy, mơ màng nhìn thấy bên kia xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy chạy qua. "Xảy ra chuyện gì?"
"Không sao cả." Bàn tay Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên lưng Thương Lục, "Chị dâu, chị về tòa nhà Đông trước đi."
"Tôi. . . . . . Tôi không phải là kẻ giết người sao?"
"Không đâu, chúng em đều không sao cả mà."
Thương Kỳ sốt sắng quan sát Thương Lục một lượt, "Vừa rồi em ngủ quên mất, chỉ mới một chút. . . . . . mới một chút thôi mà sao đã xảy ra chuyện rồi chứ?" Cô ta ngẩng đầu nhìn đến Cận Ngụ Đình một bên đang nhịn đau, muốn tiến lên hỏi thăm, Cận Ngụ Đình hơi lắc đầu, Thương Kỳ không thể làm gì khác hơn là đem lời sắp nói nuốt về.
"Thương Kỳ, em đưa chị dâu về tòa nhà Đông trước đi, chuyện bên này không cần phải bận tâm."
"Được." Thương Kỳ đi tới muốn kéo tay Thương Lục, nhưng cô ấy sợ hãi co vai lại, còn muốn quay đầu lại nhìn. Cố Tân Tân lập tức đưa tay bịt kín mắt Thương Lục, Cố Tân Tân biết, nếu như để cho Thương Lục thấy máu nhất định sẽ lại làm cho cô ấy bị kích thích lần nữa.
Thương Kỳ kéo cánh tay Thương Lục lôi đi. "Chị, về tòa nhà Đông trước đã, đi."
"Tôi thật sự không cố ý, anh ấy không sao chứ?"
"Không sao, không sao, Cửu ca sẽ không có chuyện gì."
Hai tay Thương Lục buông xuống bên người, sau khi đi lên được vài bước thì dừng lại, ánh mắt do dự nhìn về phía Thương Kỳ, "Cửu ca?"
"Đi nhanh thôi." Thương Kỳ cũng không sợ Thương Lục sẽ nói hươu nói vượn, dù sao cô ấy cũng điên rồi, thường xuyên không nhận ra ai với ai, lời của cô ấy sẽ không có ai tin.
Cố Tân Tân nhìn hai người rời đi sau đó mới quay lại bên cạnh Cận Ngụ Đình, người đàn ông bỏ tay ra, áo sơ mi trắng bên trong đã bị nhuộm đỏ một khoảng lớn.
"Nhanh đến bệnh viện."
Cận Ngụ Đình mở một chiếc cúc trên cổ áo, vết thương nhìn qua cũng không nghiêm trọng lắm. Cố Tân Tân nhìn kỹ, thấy ruột bút chì bị bẻ gẫy bị ghim lại trên miệng vết thương.
Lúc Tần Chi Song đi ra, nhìn tình hình trước mặt thì lập tức biết có chuyện.
Bàn tay Cận Ngụ Đình đè trước xương quai xanh không cho bà xem, Cố Tân Tân cũng không muốn bà lo lắng, "Mẹ, không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là bị bút chì đâm vào, bây giờ con đưa anh ấy đến bệnh viện."
"Là Thương Lục đâm sao?"
"Vâng."
Tần Chi Song liếc Cận Ngụ Đình một cái, cũng không nói thêm nữa, "Mẹ đi thăm Thương Lục."
Cận Ngụ Đình đi phía sau Cố Tân Tân, vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ là máu lan trên áo sơ mi nên nhìn qua thấy đáng sợ. Cận Ngụ Đình nhìn thấy bước chân Tần Chi Song càng ngày càng nhanh thì không nhịn được cười gượng, "Sao lại không quan tâm tôi chút nào vậy chứ? Tốt xấu người bị đâm thương là tôi, vậy mà mẹ lại đi đau lòng người khác."
"Có thể là bởi vì nhìn anh vẫn rất ổn." Cố Tân Tân nói đến đây, bước chân hơi dừng lại, tầm mắt tùy ý rơi xuống thắt lưng của anh. "Lần trước vết thương cũ của anh tái phát tôi cũng nhìn thấy vết thương rồi, cái đó là làm sao mà bị vậy?"
------ lời tác giả ------
Khả năng là vẫn sẽ có một cái cao trào nho nhỏ ~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom