• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trảm Nam Sắc (7 Viewers)

  • Chương 7

Dịch: Qiu Xian
***
Tầm mắt Cố Tân Tân nhìn qua, thấy Lý Dĩnh Thư trốn cách đó không xa, ánh mắt cô hướng về phía Lý Dĩnh Thư cầu cứu.
Lý Dĩnh Thư rụt cổ lại, xong rồi, Cố Tân Tân thật sự chọc tới Cận Ngụ Đình rồi, cô thì có thể có biện pháp gì chứ, cô chỉ có thể tự bảo về mình trước thôi.
"Đi chậm chút, tôi muốn về nhà." Kháng nghị của Cố Tân Tân rõ ràng không thành, cô thấy Lý Dĩnh Thư chạy mất dạng rồi.
Xe của Cận Ngụ Đình dừng ở cửa, Khổng Thành bước lên giúp anh mở cửa xe. Thân thể Cố Tân Tân cứng lại không nhúc nhích, "Tôi có thể tự mình về."
Tay anh luồn vào trong âu phục, vừa rồi Cố Tân Tân giãy dụa quá mạnh, đến mức vạt áo bị kéo lên trên rốn, bàn tay anh nhẹ vuốt ve ở thắt lưng cô, cô không chịu được mà phát run, đường lui lại bị Cận Ngụ Đình chặn rồi, cô chỉ có thể xoay người bước vào trong xe.
Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Khổng Thành ngồi vào ghế lái phụ sau đó hỏi, "Cửu gia, đi đâu?"
"Tối nay, không về."
Lông tơ Cố Tân Tân dựng đứng, trừng mắt về phía anh, "Tôi muốn về nhà."
Trong xe không một ai nghe lời cô, tài xế khởi động xe, Khổng Thành tìm thẻ phòng của khách sạn Hoàng Phủ.
Cận Ngụ Đình nhìn thời gian, "Điện thoại của cô sắp vang lên rồi."
Ánh mắt Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi không tin anh còn có thể bức hôn sao, tối nay nếu không để tôi về nhà, tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh bắt cóc tôi."
Người đàn ông dựa vào ghế xe không nói chuyện, cảnh vật bên ngoài như tranh vẽ, cuộc sống về đêm phong phú cũng đủ để thấy sự phồn hoa của thành phố này, mấy phút sau, di dộng Cố Tân Tân vang lên.
Túi xách cũng là mới mua hôm nay, bên trong chỉ cất có một chiếc điện thoại, cô thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi tới, lại có thể là giảng viên chủ nhiệm gọi tới.
Trong lòng Cố Tân Tân dâng lên dự cảm xấu, cô nhanh chóng bắt máy, "Alô, thầy Tiêu."
"Cố Tân Tân, có chuyện muốn thông báo cho em biết, học kỳ này em vắng học quá nhiều, không thể nào tốt nghiệp đúng hạn, năm sau học lại một năm đi."
"Cái gì?" Cố Tân Tân cực kỳ hoảng sợ, "Thầy Tiêu, đợt trước em đã đánh bản báo cáo, học kỳ này xem như là đi thực tập, mà thấy lúc đó cũng đã nói là không có vấn đề gì, còn nói là đợi truyện tranh của em xuất bản rồi thì tặng cho thầy một cuốn, thầy nói tình hình như vậy, trường cho phép em không cần mỗi ngày phải đến trường mà."
"Nói là nói như vậy, nhưng đến bây giờ em cũng chưa cho thầy truyện tranh của em, trường học kiểm tra nghiêm ngặt, không còn cách nào nữa."
Cố Tân Tân cho dù có một trăm cái miệng cũng không đủ nói, "Hợp đồng xuất bản truyện tranh của em vừa mới ký xong... ..."
"Cho nên, thầy cũng hết cách rồi."
Cố Tân Tân giải thích cả nửa ngày, rõ ràng chẳng có tác dụng, phía trường học đã hạ quyết tâm rồi.
Cúp điện thoại, cô nhẹ ngước mắt lên, chạm trán nửa khuôn mặt cạnh bên của Cận Ngụ Đình, nghi ngờ trong lòng cô bỗng nhiên đã có đáp án.
Xe vẫn chậm rãi đi về phía trước, Cố Tân Tân nén cơn giận xuống, cố hết sức kìm nén bực tức của mình. "Là anh phải không?"
Cận Ngụ Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt đẹp trai khẽ giương lên, nhưng lười mở miệng, cô vốn thông minh, chút chuyện này dù sao vẫn có thể nghĩ ra được.
"Tốt nghiệp muộn một năm, trời cũng không sập xuống," giọng Cố Tân Tân khàn khàn, trong xe có hệ thống sưởi ấm, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy lạnh. "Nhưng nếu như tôi đoán không sai thì, tiếp theo nhà tôi sẽ không ai được yên chứ gì? Ba tôi có thể bị mất việc, mẹ tôi cũng có thể sẽ gặp phiền phức, cho dù tôi phản kháng thế nào, thậm chí tự tìm cái chết đều vô dụng, kết quả cuối cùng, vẫn là phải khuất phục với anh."
Cuối cùng Cận Ngụ Đình nhìn thẳng về phía cô, mắt biểu lộ ý khen ngợi, nhưng lại mang theo sự cân nhắc, "Xem ra cô đã hiểu rõ như vậy, tôi cũng không cần làm cho nhà cô gà chó không yên nữa đúng không?"
Đúng!
Không chỉ có nam chính trong truyện chạy ra ngoài, ngay cả cái tình tiết cẩu huyết này cũng theo ra luôn.
Cố Tân Tân như quả bóng bị xì hơi ngồi dựa vào trong ghế, nhưng cô vẫn không cam tâm chút nào, cảm giác này giống như là bị chó điên cắn vậy, thế mà ngay cả khả năng cãi lại cô cũng không có.
"Có thuốc lá không?" Đã đến đường cùng rồi, vậy thì làm đến cùng thử xem sao.
Khổng Thành không tin vào mắt mình, quay đầu lại nhìn Cố Tân Tân chằm chằm.
Đáy mắt Cận Ngụ Đình không để ý, nói không rõ ràng, "Cho cô ấy."
Khổng Thành lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra, đưa cho Cố Tân Tân, lại đưa cho cô chiếc bật lửa.
Chiếc bật lửa bạch kim thả trong lòng bàn tay cô, có hơi nặng, toàn thân chiếc bật lửa bóng loáng ngay cả khe hở để mở cũng không có. Cố Tân Tân lần mò cả nửa ngày, lộ ra vẻ bối rối, cô nhìn thấy một bàn tay đưa qua, Cận Ngụ Đình lấy chiếc bật lửa qua.
Cổ tay anh chỉ vung một cái, tiếng ma sát cùng với ánh lửa sáng lên, ánh sáng xanh lạnh lẽo nhảy nhót trên chiếc áo sơ-mi trắng của Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân đút thuốc lá vào miệng, sáp đến phía trước chạm vào ánh lửa, trước giờ cô chưa từng hút thuốc, lúc hít một ngụm khói vào trong miệng, miệng cô cay xè ngứa ran, suýt chảy nước mắt.
Cô cố tỏ ra vẻ thuần thục, đanh đá chua ngoa, nén cái cảm giác muốn ho xuống, hai mắt chợt hiện lên vẻ lóng lánh.
Khóe môi Cận Ngụ Đình khẽ cong, "Đã từng hút thuốc thật sao?"
Cố Tân Tân vừa mở miệng, đã ho trước một tiếng, "Tất nhiên rồi. Tôi còn bị nghiện thuốc nặng đấy!" Hai ngón tay cô kẹp lấy điếu thuốc, trong không gian chật chội tràn ngập mùi khói thuốc, Cận Ngụ Đình xích gần về phía cô, khuôn mặt đẹp trai gần như áp sát trước mặt cô, "Thuốc, không phải hút như vậy đâu."
"Tôi thích đó, liên quan gì tới anh."
Cận Ngụ Đình lấy điếu thuốc kẹp trong ngón tay cô, đưa vào giữa đôi môi mỏng, anh hít một hơi, Cố Tân Tân có thể nghe được tiếng điếu thuốc bùng cháy, đáy mắt đen sâu của anh hoàn toàn được thắp sáng, cô như muốn chìm đắm trong nhan sắc của người đàn ông này. Cô muốn lùi về phía sau, sau gáy lại bị bàn tay to lớn của Cận Ngụ Đình giữ lại, động tác của anh nhanh chóng mãnh liệt đánh úp về phía trước, đôi môi mỏng đè lên khóe miệng cô, lúc đầu lưỡi anh cạy mở khóe môi cô, thì mùi khói thuốc nồng đậm giữa miệng hai người tản ra.
Hai tay Cố Tân Tân chống lên ngực anh, ra sức đấm mấy cái.
Khổng Thành đã xoay người sang chỗ khác, tài xế cũng nhìn không chớp mắt về phía trước luôn. Tiếng hít thở của Cận Ngụ Đình có chút nặng nề, nụ hôn hòa lẫn mùi thuốc lá, hình như càng kích thích một loại phản ứng nào đó. Trong miệng Cố Tân Tân bị từng ít một mùi khói thuốc quét qua, cô chỉ có thể cố gắng giãy dụa.
Chỉ dựa vào sức lực mà nói, cô rõ ràng không phải đối thủ của Cận Ngụ Đình, một lát sau, Cố Tân Tân mới được thả ra, cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng, hung hăng giơ mu bàn tay lên chùi miệng.
Cận Ngụ Đình mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Cố Tân Tân, "Biết thuốc lá mùi vị gì rồi chứ?"
Cô trừng mắt, không nói gì.
"Chưa nhớ có phải không? Muốn tôi tiếp tục?"
Cố Tân Tân lùi về phía cửa sổ, trầm giọng trả lời, "Nhớ rồi."
Xe chạy băng băng về phía trước, chỉ là mùi thuốc lá đó lau không hết, dù là trong không khí hay là trong miệng Cố Tân Tân.
Một lúc sau, Cận Ngụ Đình lên tiếng dặn dò, "Đến bến tàu Tây Cương."
Khổng Thành gật đầu, "Vâng."
Cố Tân Tân không hiểu tại sao anh lại muốn đến bến tàu, cho đến khi xe chạy vào bến tàu, dừng hẳn bên đường, cô vội nhìn về phía ngoài cửa sổ, thì thấy một chiếc du thuyền to lớn đỗ trên mặt biển.
Khổng Thành xuống xe giúp cô mở cửa, áo khoác vẫn còn trên người cô, Cận Ngụ Đình không để cô chỉnh lại áo vest đó, mà trực tiếp đem từng cúc áo cài lại.
Anh ôm cô lên du thuyền, trên boong tàu, có người bước nhanh lên phía trước, "Cửu gia, hôm nay thật hiếm thấy, sao ngài lại tới đây ạ?"
"Bên trong đang chơi sao?"
"Đang chơi ạ," Người đàn ông bước lên trước mặt Cận Ngụ Đình, mặt mày hớn hở, "Ngài đến thì vừa lúc tới cao trào, Giang thiếu đã đặt trước một "mỹ nhân ngư", đang đợi kiểm hàng đấy ạ."
Cố Tân Tân nghe nhưng không hiểu rõ lắm ý của hắn ta, nhưng cô biết, nói không chừng đêm nay cô tự làm tự chịu rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom