• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trảm Nam Sắc (2 Viewers)

  • Chương 62

Dịch: CP88



Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!



***



Chiếc xe đi dưới làn mưa bụi mù mịt, Cố Tân Tân nhìn một tầng những hạt mưa li ti rơi xuống mặt kính chắn gió, tài xế bật cần gạt nước, cứ như vậy tạo thành một vệt dài.



"Cô muốn đi đâu?"



Cố Tân Tân nắm chặt chiếc di động trong tay, "Đến một quán cà phê nào đó gần đây đi ạ."



"Được"



Cận gia lúc này khẳng định là đang náo loạn thành một cục, Cố Tân Tân tỉnh táo lại, trong đầu đều là dáng vẻ lúc phát điên của Thương Lục.



Người đã chết trong miệng cô ấy là ai?



Cố Tân Tân rất nhanh nhớ đến chuyện lúc ở trung tâm thương mại, khi người phụ nữ kia tìm Thương Lục liều mạng, nói cô ấy phải lấy mạng đền mạng.



Hạt mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, đập lên cửa kính xe trong nháy mắt hóa thành những đóa hoa nhỏ nở rộ. Phía trước có một quán cà phê, tài xế dừng lại bên vệ đường, "Đến rồi."



Cố Tân Tân trả tiền, lúc đẩy cửa xe xuống trong bụng lại đột nhiên truyền đến đau đớn, cô đưa tay ấn nhẹ lên bụng một cái, xuyên qua làn mưa tiến đến quán cà phê ven đường.



Lúc này đang là giờ làm việc nên trong quán không có nhiều người, Cố Tân Tân gọi đồ uống rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.



Cận Ngụ Đình không phản hồi nhưng cô vẫn định vị địa điểm của mình rồi gửi cho anh, cũng gửi kèm cả một bản thoại.



Nếu như hôm nay anh không có việc gấp gì có thể về ngay thì cô sẽ ở quán cà phê này chờ anh.



Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, toàn bộ cửa sổ sát đất bên cạnh cô dần trở nên mơ hồ, người và xe đang đi lại ngoài đường cũng biến thành từng cái bóng đen thấp thoáng, Cố Tân Tân gục xuống bàn, tầm mắt cố định ở một điểm.



Trong một khoảng ngắn đủ cho cà phê nguội lạnh, cô vuốt màn hình, Cận Ngụ Đình vẫn không có tin tức.



Trong phòng có bật hệ thống sưởi, so với cái lạnh giá từ bên ngoài quả thật như hai thế giới tách biệt, Cố Tân Tân vòng cánh tay đặt trên bàn rồi dựa đầu lên, bên tai tiếng nhạc luẩn quẩn dần trở nên mơ hồ, không lâu lắm, cô ngủ thiếp đi.



Trong giấc mơ giống như có ai đó vuốt đầu cô, cánh tay Cố Tân Tân tê dại, cô tưởng nhân viên phục vụ thấy cô vật vờ nơi này quá lâu nên đến đuổi cô đi. Cô mơ hồ lên tiếng, "Tôi đi liền đây."



"Cố Tân Tân."



Đối phương gọi tên của cô, hơn nữa còn là giọng của một người đàn ông, Cố Tân Tân vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng cạnh bàn, anh nắm chặt bàn tay cô, "Sao lại ngủ ở đây?"



"Sao anh lại biết tôi ở đây?" Trong ánh mắt của Cố Tân Tân không giấu được vui mừng.



Cận Ngụ Đình thấy cô không làm sao, trong chốc lát môi dãn ra một chút, "Không phải là cô phát định vị sao?"



"Ừ ha." Cô đúng là bị hồ đồ rồi.



Cố Tân Tân đứng lên, trời bên ngoài còn đang mưa nên không khí có chút lạnh lẽo, Cận Ngụ Đình cởi chiếc áo choàng của mình phủ lên vai cô, "Sao không về nhà?"



"Mẹ nhất định sẽ hỏi tôi kết quả kiểm tra của bệnh viện, điện thoại phải đặt chế độ yên lặng, ngay cả mẹ gọi tới tôi cũng không dám nhận nữa."



Cận Ngụ Đình giơ tay ôm lấy bờ vai của cô, "Dù là vậy cũng không cần trốn ở chỗ này."



"Cũng không thể về nhà ngoại được, tôi cũng không muốn lừa bọn họ."



Khổng Thành cầm ô trong tay đi lên trước đẩy cánh cửa lớn của quán cà phê ra, bên ngoài trời vẫn còn mưa, anh ta cầm chiếc ô đen giơ lên che cho Cận Ngụ Đình ôm lấy vai Cố Tân Tân đi về phía chiếc xe.



Tài xế mở cửa xe rồi đứng bên cạnh chờ cho hai người ngồi vào hàng ghế sau, Cố Tân Tân phủi đi mấy hạt mưa đọng lại trên vai.



Xe một lần nữa khởi động, vừa rồi Cận Ngụ Đình đã nhận được điện thoại của Tần Chi Song. Chiếc điện thoại thường dùng lúc có họp sẽ đặt chế độ yên lặng, nhưng thật ra Khổng Thành còn giữ một chiếc khác phòng trường hợp khẩn cấp, chỉ là số này anh không nói cho Cố Tân Tân biết mà thôi.



Nghe qua điện thoại đại khái có thể biết được chuyện gì đã xảy ra, đương nhiên cũng biết được chuyện Thương Lục nổi điên đẩy ngã Cố Tân Tân.



Cận Ngụ Đình khẽ mở bờ môi mỏng, tựa hồ là muốn nói chuyện, anh muốn qua loa nói với cô không nên truy cứu với người điên. Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị nuốt ngược trở lại. Vừa rồi anh đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy cái bóng mơ hồ co rúc trên bàn, trong nháy mắt đó lòng anh tựa như cảm thấy rất đau.



Lát nữa Cố Tân Tân muốn nói sao thì để cô nói vậy đi, kỳ thực bộ dạng của Thương Lục như vậy rồi cũng sẽ chẳng có ai chấp nhặt với cô ấy làm gì, nhưng đến nói cũng không cho cô nói thì cũng quá oan ức cho cô rồi.



Trở lại tòa nhà Tây, Tiền quản gia đang che ô đứng đợi ngoài cửa, có vẻ đã đứng đợi ở đây một lúc lâu.



Cố Tân Tân theo Cận Ngụ Đình xuống xe, Tiền quản gia vừa nhìn thấy liền nhanh chóng đi lên phía trước. "Cửu gia, cuối cùng thì ngài cũng trở về."



"Làm sao vậy?"



"Phu nhân ở tòa nhà Tây, muốn kêu hai người qua đó một chuyến."

Cận Ngụ Đình liếc Cố Tân Tân bên cạnh, cô trốn trốn tránh tránh bên ngoài nửa ngày, lúc này khẳng định là không còn tâm trạng nào mà đi ứng phó mấy loại chuyện kiểu đó nữa. "Để mai nói sau đi."



"Thế nhưng. . . . . ."



Một chuỗi tiếng bước chân kèm tiếng mưa rơi truyền vào tai Cố Tân Tân, cô quay đầu lại, thấy Thương Kỳ chạy đến trước mặt bọn họ. "Cửu ca, Cửu tẩu."



"Sao em cũng ở đây?"



"Không chỉ có riêng em đâu, ba mẹ cũng tới rồi."



Cận Ngụ Đình đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn về phía tòa nhà Đông.



Thương Kỳ đi đến bên người Cố Tân Tân, thân mật kéo cánh tay cô, "Cửu tẩu, chị mau vào nhà đi, tốt nhất mấy ngày này ở yên trong tòa nhà Tây đừng đi ra ngoài."



"Vì sao?"



"Tình hình của chị em hiện tại thật sự rất tệ, mà mấy người giúp việc ở tòa nhà Tây bên kia đi theo chị ấy đều nói chị ấy bị phát bệnh là do bị chị kích động, be mẹ em vẫn còn chờ đến tận bây giờ là vì. . . . . ."



Cố Tân Tân còn tưởng mình nghe nhầm, lúc đó ở trong sân rõ ràng là cô không có nói gì, sao lại có thể đi kích thích Thương Lục được chứ?



Thương Kỳ thấy Cận Ngụ Đình không nói lời nào lại càng vội vàng thúc giục, "Anh mau kêu Cửu tẩu trốn đi đi, ba mẹ em lúc này đang cực kỳ tức giận, em khuyên ngăn thế nào cũng không được. Hiện tại bệnh của chị em thành như vậy ai cũng biết là không liên quan gì đến Cửu tẩu, nhưng bọn họ. . . . . ."



Cố Tân Tân không biết tình hình phức tạp đến như vậy, cô cho rằng chỉ cần không trách Thương Lục đẩy ngã mình là chuyện này có thể cứ vậy qua đi, không nghĩ tới bây giờ ngược lại chính là mình bị vu tội.



"Chị dâu thế nào rồi?"



Ánh mắt Thương Kỳ do dự nhìn về phía Cận Ngụ Đình, nói rất ngắn gọn. "Không hề tốt."



Bước chân Cận Ngụ Đình nhẹ nhàng di chuyển, "Anh đi xem sao."



"Tôi đi với anh."



Thương Kỳ lần nữa kéo tay cô. "Cửu tẩu, chị đừng đi."



"Không sao," Cố Tân Tân cũng cảm thấy trốn đi không giải quyết được vấn đề gì. "Nếu bọn họ đã chờ chị hơn nửa ngày rồi mà bây giờ chị còn không chịu ra mặt thì càng tệ hơn."



Cận Ngụ Đình đánh mắt về phía cô không nói gì, Thương Kỳ thấy khuyên không được, không thể làm gì khác hơn là khoác cánh tay Cố Tân Tân. "Cửu tẩu, em giúp chị cầm ô."



"Cám ơn."



Đi đến tòa nhà Tây, Cố Tân Tân nhìn thấy xe của Thương gia đã đứng sẵn ở cửa.



Người giúp việc bên tòa nhà Tây thấy cô lại gần liền đi đến trước mặt bọn họ, dẫn đường cho Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình lên lầu.



Cánh cửa phòng ngủ chính mở rộng, Cố Tân Tân nhìn theo người giúp việc gõ hai cái lên cánh cửa, tầm mắt của cô theo Cận Ngụ Đình nhìn vào trong, thấy trong đó có mấy người đang ngồi.



Toàn bộ sự chú ý của Cận Ngụ Đình đều đặt trên giường lớn kia, chiếc ga trải giường bị xé thành hai, một đầu buộc ở đầu giường, một đầu khác trói Thương Lục lại.



Mà trên cổ tay cô ấy quấn một vòng băng gạc trắng, mơ hồ còn có thể thấy vết máu đỏ sẫm, nhìn mà giật mình.



Trái tim của Cận Ngụ Đình cảm giác bị đâm một cái đau nhói, tầm bắt ba mẹ của Thương Lục nhìn sang, liếc một cái liền dừng lại Cố Tân Tân đứng trước cửa.



Ánh mắt ấy thực sự rất dọa người, Cố Tân Tân không biết vì sao bỗng nhiên sợ hãi, muốn kéo lấy bàn tay Cận Ngụ Đình, chỉ là thân hình cao lớn của anh lúc này đã bước nhanh vào trong phòng.



Sắc mặt Thương Lục trắng nhợt như tờ giấy, bàn tay Cố Tân Tân nắm thành nắm đấm, cô cảm thấy mỗi người ở đây đều giống như hận không thể ngay chỗ này xé cô thành trăm mảnh, sau đó ăn tươi nuốt sống luôn cô!



***



Bát Bát: Má Yêu thông báo ngày mai truyện lên kệ VIP, số chữ chương mới sẽ tăng đáng kể. Vì thế lịch post của ta có thể cũng sẽ thay đổi một chút, ngày mai sẽ xem tình hình rồi báo cho mọi người, nhấn mạnh là sẽ chỉ thông báo đến những người đã theo dõi ta, không thông báo trong truyện để tránh loãng truyện.



Spoil phần sau: "Hóa ra người anh thật sự để trong lòng, không phải là cô!"



P/s: Hỏi chút nè.

Có ai coi Huyền của Ôn Noãn không?

Ta coi và bị mê luôn bạn tiểu Nam Huyền ấy (chính là cái bạn đóng Chiếm Nam Huyền thời niên thiếu nè).

Hôm bữa ta mới nhắn tin weibo cho bạn ấy, bla bla chào hỏi các kiểu rồi nói ta muốn lập cho bạn ấy một cái fanpage ở Việt Nam. Cách 2 tiếng sau bạn ấy liền nhắn trả lời cảm ơn. Ôi, cái sự đáng yêu của bạn ấy đã làm trái tim già cỗi này của ta của tan chảy rồi, hiện tại ta chỉ muốn bất chấp tất cả để làm cho bạn ấy một cái fanpage hoy.

Mà khổ cái ta không có kinh nghiệm quản lí page trên FB (Vậy nên cái trang CP88 của ta dù là có tuổi cũng không kém cái nick cũ trên watt mà đến giờ mới hơn 200 likes :smile:)))). Nên hiện tại ta muốn có ai đó cùng thích thích tiểu Diêu (tên bạn ấy đó .

Cầu người trợ giúp a~~~~~~~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom