• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trảm Nam Sắc (4 Viewers)

  • Chương 117

Chương 112: Người thứ ba tỏ tình
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân không có ý buông lỏng tay, "Anh là ai?"
Người đàn ông nghiêng mặt qua, đối mặt trực tiếp với cô. Cố Tân Tân cũng nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt người đàn ông như được vẽ ra, sống mũi cao mà thẳng, mày kiếm cũng thẳng tắp, một đường thu vào giữa những sợi tóc. Anh ta đón lấy ánh mắt của Cố Tân Tân, nhàn nhạt mở miệng. "Thật ngại quá, điện thoại này là của tôi."
"Mắc cười, anh xác định là mình không nói nhầm?"
Ánh mắt người đàn ông quét nhanh về phía người phụ nữ đứng bên cạnh. "Cô nói cho cô ấy."
Người phụ nữ như bị bỏ bùa mê, mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta, nghe thế thì không ngừng gật đầu. "Đúng, là của anh ấy."
Người đàn ông hơi dùng sức, liền thu điện thoại về.
Cận Ngụ Đình đứng lên, cầm tay Cố Tân Tân kéo cô về bên cạnh mình.
"Cửu gia, đã lâu không gặp."
"Ừm, đã lâu không gặp."
Cố Tân Tân nghi hoặc quét mắt qua hai người, xem ra anh ta và Cận Ngụ Đình biết nhau.
Người đàn ông thuận tay nhét điện thoại vào trong túi, "Đi thôi."
Muốn đi? Cố Tân Tân tiến lên một bước, "Là cô ta khiêu khích tôi trước, chuyện này tính thế nào?"
"Vậy xin cô giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán với cô ấy làm gì."
Cố Tân Tân nghe giọng của anh ta như thể đang nói một điều hiển nhiên thì cực kỳ muốn cười to, "Bị người ta cắn một cái, cái cảm giác đau đớn còn chưa có hết đâu, anh nói tôi đừng tính toán?"
"Xem ra người Cửu gia mang ra ngoài quả nhiên rất khác biệt, không phải là người dễ dàng chịu thua thiệt."
"Tôi chỉ có một tình huống khi gặp phải sẽ không cắn trả, đó chính là khi bị một con chó cắn."
Người phụ nữ kia hận không thể xông lên cãi lý với cô, nhưng người đứng bên cạnh đã hời hợt lên tiếng. "Vậy thì thừa nhận đi thôi."
"Cái gì?" Người phụ nữ đó khó tin mở miệng, người đàn ông này không phải đến đây giúp cô ta sao?
"Nếu cô cảm thấy lãng phí thời gian ở đây mới có lợi, thì tùy ý cô đi."
Cố Tân Tân nhìn kỹ vẻ mặt của người phụ nữ đó, cô ta giống như đang thật sự cân nhắc thiệt hơn, dù có không cam lòng thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, cô ta là không thể đắc tội Cận Ngụ Đình, "Cửu phu nhân, cô coi như là bị chó cắn một cái đi."
Cố Tân Tân rút tay khỏi lòng bàn tay Cận Ngụ Đình, "Được thôi, tôi cũng đói bụng, không muốn tính toán với cô, cô đi đi."
Cô nhấc chân lên muốn về chỗ ngồi, người phụ nữ kia rũ mí mắt, mũi chân âm thầm đưa tới đạp lên mu bàn chân Cố Tân Tân.
Người đàn ông xoay người đi ra ngoài, người phụ nữ đó cũng nhanh chân đi theo anh ta. Cố Tân Tân nhân lúc cô ta nhấc chân lên bèn ngáng chân trước mắt cá chân còn lại của cô ta. Cô ta đi đôi giày cao gót, không kịp phản ứng liền nghiêng ngả, sau đó ngã sấp xuống mặt đất cứng rắn lạnh lẽo.
Hai chiếc đai an toàn trên bả vai vì cú ngã này mà lệch đi, mắt nổ đom đóm. Cô ta sợ sệt ngồi dậy, bộ ngực vừa mới làm phẫu thuật không chịu nổi cú đập mạnh như vậy, cô ta cúi đầu liếc nhìn, may là còn chưa bị đè nát.
Cố Tân Tân ngồi lại trước bàn, bàn tay nhỏ chống má, "Còn không đi?"
Nhân viên phục vụ tiến đến giúp cô ta đứng lên, người đàn ông đã đi được mấy bước quay đầu lại liếc nhìn Cố Tân Tân, cánh môi mỏng trong lúc không ai phát hiện ra khẽ cong lên.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Cố Tân Tân thu lại tầm mắt. "Bức ảnh trong điện thoại đó của cô ta không có gì đáng ngại chứ?"
"Ừ," Cận Ngụ Đình dõi theo hai bóng người đi càng ngày càng xa, "Em biết đó chỉ là ảnh ghép là được rồi."
"Mục đích của cô ta làm vậy là gì?"
Cận Ngụ Đình cầm ly rượu đỏ lên, "Em không biết thật sao? Không phải là vì muốn cho em biết trong lòng tôi còn chứa một người khác, hơn nữa lại là một người chết, dù là em có tin hay không thì cách xử sự vẫn sẽ thay đổi sao?"
"Lẽ nào cô ta không biết rằng trong lòng anh chỉ có chị dâu?"
Cận Ngụ Đình nghe vậy, giơ chân đá cô một cước. Cố Tân Tân ôm chỗ chân bị anh đá, rất đau đó. "Nói thật cũng không được à?"
"Cô ta nói với em như thế, sao em lại không tin?"
Cố Tân Tân cầm chiếc khăn bên cạnh. "Cận Ngụ Đình, từ nhỏ đến lớn trong thế giới tình cảm của anh đều là trống rỗng, có phải chỉ từng một lần dừng lại ở chị dâu?"
Sắc mặt Cận Ngụ Đình dần cứng ngắc. "Bữa cơm đang tốt đẹp, em nói chuyện này là muốn sao?"
"Vẫn rất tốt mà," Cố Tân Tân hơi nghiêng người. "Anh xem, người khác muốn gây chia rẽ nội bộ đều không thể thành. Nếu tôi không biết anh thích chị dâu, chưa biết chừng tôi sẽ gây ra. . . . . ."
"Cố Tân Tân!"
Cô hết lần này đến lần khác nói anh thích Thương Lục, lại nhìn vẻ mặt không chút ngần ngại nào đó của cô, một chút bi thương cũng không có.
"Anh nói xem, chuyện này rốt cuộc là ai làm? Là người đàn ông kia sao?"
"Em không nhận ra người đàn ông kia?"
Cố Tân Tân kỳ quái nhìn anh, "Làm sao mà tôi biết được?"
"Anh ta là công tử nhà Tu gia." Cận Ngụ Đình nhắc nhở.
"Tu gia, là ai vậy?"
"Buổi lễ kỷ niệm hàng năm lần trước em bị một đám người chặn trước phòng ngủ của đàn ông, không phải em đã ở trong phòng với anh ta rất lâu sao?"
Cố Tân Tân nghe vậy thì giật mình nhìn về phía cửa, nhưng lúc này bóng người của bọn họ đã sớm khuất dạng. "Người đàn ông trong phòng ngủ đêm đó là anh ta?"


Sắc mặt Cận Ngụ Đình chuyển sang tái mét. "Sao tôi nghe xong lời này của em lại cảm thấy có gì đó không đúng thế nhỉ.''
"Không đúng chỗ nào?"
"Đêm đó, phòng ngủ, đàn ông," Thanh âm của Cận Ngụ Đình càng ngày càng lạnh. "Sau này cách xa cái tên họ Tu đó một chút."
"Tôi cũng không quen biết anh ta, nếu anh không nói rõ thì tôi còn không biết anh ta là ai."
Cận Ngụ Đình ảo não vạn phần, sớm biết thế thì đã không nói cho cô biết rồi.
Cố Tân Tân có chút thất thần nhìn chằm chằm khoảng không cách đó không xa, "Đúng rồi, bước đi của anh ta rất bình thường mà, nhưng lần trước tôi chú ý thấy bóng người kia trong phòng rất giống như là đi lại bất tiện."
Cận Ngụ Đình nghe được, khóe mắt giật giật mấy cái, "Em đã nhìn cẩn thận chưa? Có phải là anh ta còn nói gì đó không nên nói với em?"
"Tôi cũng không thấy mặt anh ta, anh ta cũng không để tôi thấy, nhưng cái bóng lúc anh ta đi lại ở cửa tôi có chú ý được."
Cận Ngụ Đình nâng tay cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, "Tu gia tranh đấu nội bộ, nửa năm trước anh ta bị đâm xe. May mắn nhặt về được cái mạng, nhưng một chân suýt chút nữa bị phế bỏ, phải dưỡng thương hơn nửa năm nay mới hồi phục lại."
"Nội chiến?" Cố Tân Tân tò mò cầm chiếc dĩa, xiên một miếng thịt bò trong đĩa của Cận Ngụ Đình bỏ vào miệng. "Giống như anh và anh hai sao?"
"Còn dữ dội hơn, tôi và anh hai có đấu đá thế nào đi nữa thì cũng sẽ không làm tổn thương đến nhau, lúc cần thiết còn có thể cùng nhau hợp lực đấu với người ngoài, chuyện liên quan đến tính mạng càng là không bao giờ nghĩ tới. Nhưng người Tu gia không giống, đó mới chính là một cái hang sói thật sự, anh sống tôi chết, trong mắt bọn họ chỉ có kẻ thắng người thua mà thôi."
Cố Tân Tân rùng mình một cái. "Thật là đáng sợ."
Cô thật sự không thể hiểu đươc, dù là tiền quyền có ích thế nào đi nữa thì cũng không thể so sánh được với cốt nhục tình thâm, lẽ nào người thân cũng có thể làm ra được những chuyện lấy đi tính mạng của nhau sao?
Người phụ nữ kia đuổi theo ra bên ngoài, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở ven đường, người đàn ông đang chuẩn bị đi qua đó.
"Đợi chút." Cô ta đi nhanh về phía trước. "Em. . . . . .điện thoại của em."
Người đàn ông rút điện thoại từ trong túi ra, trả lại cho cô ta.
"Cám ơn nhé, đúng rồi, hình như em không quen anh, vì sao anh lại giúp em?"
"Cô quan tâm nhiều như thế làm gì? Điện thoại này tôi giúp cô lấy về chỉ là vì tôi nhìn không lọt bộ dạng quá mức ngu xuẩn của cô, đã có lá gan khiêu khích, vì sao đến lúc chân chính phải đối mặt lại đi làm con rùa rụt cổ?"
"Rốt cuộc anh là ai?" Người phụ nữ kia không nhịn được hỏi.
"Nếu đã muốn làm người khác bị thương, thì nòng súng nhắm vào kẻ địch kia nhất định phải làm ra một đòn trí mạng, nếu không thì cũng đừng có tùy tiện nổ súng." Người đàn ông bỏ lại câu này, không quay đầu mà đi thẳng một mạch đến chiếc xe.
"Này này, anh -------"
Hôm nay thật sự là đen đủi, toàn gặp phải những người kỳ quái.
Gần đây tâm tình Thương Lục khá ổn định, Cố Tân Tân đến tòa nhà chính cũng gặp cô ấy mấy lần.
Tần Chi Song vì muốn để cho cô ấy thoải mái sẽ thi thoảng dẫn cô ấy ra ngoài, dạo qua mấy cửa hàng bán đồ sơ sinh, lơ đãng cũng mua về không ít đồ. Thương Lục rất thích mấy thứ quần áo của trẻ con kia, mà Tần Chi Song sợ nhất là không còn thuốc khống chế sẽ khiến bệnh tình của Thương Lục chuyển biến xấu, cuối cùng lại chuyển thành ác tính. Cũng may là sau mỗi lần Thương Lục được bà dẫn đi dạo phố trở về đều rất vui vẻ.
Trong thời gian đó Tần Chi Song cũng hẹn cả Cố Tân Tân mấy lần, nhưng cô tìm đủ mọi loại lý do từ chối, sau năm lần bảy lượt thì Tần Chi Song cũng đoán ra là cô cố tình muốn trốn tránh.
Mùa hương hoa nồng nhất qua đi, Cố Tân Tân chào đón một mùa tốt nghiệp bận rộn mà sầu não.
Cố Tân Tân ôm đống đồ từ trong phòng thay đồ đi ra, đúng lúc đụng phải Cận Ngụ Đình vừa từ bên ngoài trở về.
"Đêm nay tôi sẽ ở lại trường."
Cận Ngụ Đình tưởng mình nghe nhầm, "Cái gì?"
"Mai tốt nghiệp rồi, đêm nay muốn ở lại với mấy người bạn ở ký túc xá."
"Không được," Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi cắt đứt kế hoạch đó của cô, "Em cũng đã là phụ nữ có chồng rồi, làm chuyện như vậy không thích hợp."
"Cái gì đấy. Từ ngày mai rất nhiều bạn học đều rời ký túc xá về trường rồi, còn có mấy người phải đến một thành phố khác tìm việc, nói không chừng sau này rất khó có cơ hội gặp nhau."
Cận Ngụ Đình không nghe lọt những lời này. "Em qua đêm ở bên ngoài sao mà tôi yên tâm được?"
"Đều là con gái, có cái gì mà không yên tâm."
Cận Ngụ Đình tiến lên, khom lưng đối mặt với cô, "Không thì em đưa tôi đi theo."
"Đừng có đùa, mà anh cũng không phải sinh viên của trường tôi."
"Sao thế? Đêm nay có tụ tập?"
Cố Tân Tân thu quần áo đã xếp sẵn vào chiếc ba lô, "Ừ, tiệc chia tay."
"Vậy thì càng không được."
"Vì sao?"
"Đến lúc đó uống rượu say, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Cố Tân Tân bị chọc tức cười thành tiếng. "Có thể xảy ra chuyện gì? Anh còn biết vẽ chuyện hơn cả tôi đấy."
"Ngộ nhỡ có con trai thổ lộ với em thì sao?"
"Không biết." Cố Tân Tân cảm thấy trí tưởng tượng của Cận Ngụ Đình thật là phong phú. "Nếu là muốn tỏ tình thật thì vì sao mấy năm học đại học lại không nói chứ?"
Cận Ngụ Đình vẫn không thể an tâm, nhất quyết không chịu đồng ý. Cố Tân Tân đi tới kéo cánh tay của anh. "Tôi gọi video cho anh báo cáo được chưa? Cứ nửa giờ gọi một lần."
Người đàn ông đi thẳng đến mép giường ngồi xuống, "Nếu tôi gọi video cho em, em sẽ nghe chứ?"
"Đương nhiên, tôi sống ngay thẳng không sợ bóng sợ gió, nhất định sẽ nhận."
Cận Ngụ Đình biết không đồng ý cũng không được, nếu cô muốn đi, thì cũng không thể để cho cô tốt nghiệp xong còn tiếc nuối mãi. "Em hứa đi, tôi gọi video cho em, em nhất định phải nghe. Chậm vài giây thôi tôi liền sẽ cho là xảy ra chuyện, sau đó lập tức đến trường học đón em về."
Cố Tân Tân không nhịn được cười, cô cũng không tin Cận Ngụ Đình sẽ thật sự chạy đến trường tóm cô về. "Được được được, tôi đồng ý là được chứ gì?"
"Để tài xế đưa em đi, lễ tốt nghiệp ngày mai xong xuôi cũng sẽ để cho anh ta đến đón em về."
"Được." Đỡ phải khiến anh không yên lòng, Cố Tân Tân không nhịn được xoay người nhìn anh lần nữa. Cô đột nhiên phát hiện ra, không biết là từ khi nào mà anh lại cẩn thận bao bọc cô từng chút một như thế, cái này không yên tâm cái kia không yên lòng, cứ như đã thật sự coi cô là một đứa nhỏ.
Lúc Cố Tân Tân chuẩn bị ra ngoài, Cận Ngụ Đình nhìn cái bộ dạng giống như diều rời khỏi dây vui mừng không sao giấu được của cô thì trong lòng lại khó chịu bứt rứt. "Lại đây."
Cố Tân Tân đã khoác ba lô đi ra đến cửa. "Sao nữa?"
"Lại đây."
Vẻ mặt cô nghi hoặc đi đến trước mặt Cận Ngụ Đình, người đàn ông kéo một bàn tay của cô. "Sau này trước khi ra ngoài đều phải hôn tôi."
"Cận Ngụ Đình, anh muốn chọc tôi cười chết đó à?"
"Có gì đáng cười?" Cận Ngụ Đình nghe vậy, bàn tay hơi siết chặt.
"Anh lại học được trò này từ đâu ra hả?" Cố Tân Tân vẫn đinh ninh anh không có chút kinh nghiệm yêu đương gì, thế nên cái gì cũng dám nói. "Xem trên mạng?"
Cận Ngụ Đình giữ lấy gáy cô, mở miệng liền bắt lấy môi cô.
Cố Tân Tân theo bản năng rụt hai vai lại, bàn tay chống trên ngực Cận Ngụ Đình. "Đừng. . . . . ."
May là anh không có cắn mạnh mà chỉ hôn nhẹ, Cố Tân Tân sờ sờ môi, "Tôi thật sự phải đi rồi."
"Ừ."
Vừa đến trường, Cố Tân Tân liền chụp mấy tấm ảnh gửi cho Cận Ngụ Đình, vào đến nơi thì mấy người bạn của cô đều đã thu dọn đồ đạc xong xuôi. Cố Tân Tân đứng ở cửa, nhìn thấy Triệu Thiến đang ôm một người bạn, liên tục lau nước mắt.
Tối đó, tiệc chia tay được lớp trưởng lựa chọn ở một quán cơm nhỏ bên cạnh trường, các thầy cô giáo đều không tham gia. Cố Tân Tân ngồi bên cạnh Triệu Thiến, nhìn thấy mắt cô ấy vẫn còn hồng hồng.
"Khá hơn chút nào chưa?" Cố Tân Tân rút khăn giấy đưa cho cô ấy.
"Không sao," Triệu Thiến chống cằm, chỉ là vừa nghĩ thì nước mắt liền rơi, "Mấy năm qua mình và Tống Vân ăn cùng nhau, ở cùng nhau. Có mấy ngày mình bị cảm cậu ấy đều mang cơm xách nước cho mình, còn giúp mình giặt quần áo. Nhớ lần trước mình đau dạ dày phải xin nghỉ không? Tối đó cậu ấy còn pha nước nóng cho mình rửa chân, nhưng mai cậu ấy phải về quê rồi, xa như thế. . . . . .sau này còn có thể gặp nhau không?"
Cố Tân Tân vỗ về vai cô ấy, lúc tốt nghiệp luôn là thời gian đau buồn nhất, huống chi hai người họ còn nhiều năm như vậy sớm chiều ở chung.
"Sau khi tốt nghiệp nhất định còn gặp được, tốt nghiệp xong sẽ là một khởi đầu mới rồi."
"Tân Tân, cậu cũng biết Tống Vân còn có một bố dượng, mấy năm đi học này là thời gian vui vẻ nhất của cậu ấy. Chờ đến khi cậu ấy về quê, nhất định người bố dượng đó sẽ sắp xếp cho cậu ấy lấy chồng, cậu nói có buồn cười không cơ chứ?"
Cố Tân Tân khẽ thở dài, "Vậy thì đừng để cho cậu ấy quay lại."
Triệu Thiến nghe vậy, đập tay sang cô gái ngồi cạnh, "Tống Vân, cậu nghe thấy chưa? Tân Tân cũng nói cậu đừng về. . . . . ."
"Mình không muốn về, nhưng nếu vậy ba nhất định sẽ nói mình là đứa không có lương tâm."
"Thế cậu muốn về lấy chồng à?"
Sắc mặt Tống Vân trong nháy mắt ảm đạm, "Không muốn."
Cố Tân Tân ngả người sang, dựa đầu lên vai Triệu Thiến, ánh mắt nhìn đến vẻ mặt đầy lo lắng của Tống Vân, "Ông ấy thích thì cứ việc nói, Tống Vân, cậu đi học là để làm cái gì?"
Tống Vân cẩn thận nghĩ một hồi, "Vì muốn có một công việc tốt."
"Nói như thế, vậy chính là để cho bộ cánh của cậu ngày càng cứng cáp, mà hiện tại cánh của cậu đã đủ cứng rồi, có ai có thể ngăn lại cậu muốn bay càng ngày càng cao nữa chứ?"
Tống Vân hơi giật mình, đúng là lúc trước cô ấy căn bản chưa từng nghĩ đến con đường phản bội này.
Cố Tân Tân khẽ cười, không hiểu vì sao lại nghĩ đến cô và Cận Ngụ Đình, có thể là đêm nay quá đa cảm đi, lúc này cô lại vô cùng nhớ anh.
Ăn được một nửa, cũng đã có vài nam sinh uống kha khá rồi.
Chiếc bàn bên cạnh của lớp trưởng xếp không ít bia, còn có cả rượu trắng đã mở nút, lớp trưởng nói chuyện gần níu hết cả lưỡi lại.
"Vương Kiên Huy, cậu đúng là cái đồ thỏ đế. Cũng đã tốt nghiệp rồi mà còn giấu diếm mãi không chịu thổ lộ sao? Từ ngày mai đã đường ai nấy đi rồi, cậu không thử thì sao mà biết cô ấy không chấp nhận?"
Triệu Thiến cười nâng chén rượu lên, "Thú vị đó, đến đi, cạn một chén."
"Vương Kiên Huy thích ai vậy? Mau nói mau nói."
Vương Kiên Huy ngồi cạnh lớp trưởng vội vàng đưa tay muốn bịt lại cái miệng của cậu ta, thế nhưng đã không còn kịp.
"Thích Cố Tân Tân á, tất cả mấy người trong phòng ký túc xá bọn này đều biết!"
Cố Tân Tân suýt chút nữa mắc nghẹn bia ở cổ họng, cũng quá tẻ nhạt rồi đó. Cái gì mà thú vị chứ, đây rõ ràng là máu chó đầy đầu hiểu không?
"Tư vị thầm mến này có phải là rất khổ sở hay không, nhưng mà người bạn này của chúng ta thật là nhẫn nại mà, giấu kín tâm tư đó bao nhiêu năm, ha ha ha ------"
Cậu nam sinh bên cạnh cũng bắt đầu xúi giục cậu ấy, "Nhanh, nhanh đi tỏ tình đi."
Điện thoại Cố Tân Tân đặt trên bàn vang lên, cô nhìn hiển thị trên màn hình, là Cận Ngụ Đình gọi video tới.
Cô cầm lên tay, đẩy ghế đứng lên, "Mấy cậu đừng có náo loạn nữa, đây là mượn rượu gây chuyện có phải không? Đùa giỡn cũng phải có chừng mực."
Thổ lộ cái gì mà thổ lộ, không biết là cô đã kết hôn à.
Cố Tân Tân cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi ấn nghe liền thấy được cửa sổ sát đất lớn phía sau Cận Ngụ Đình.
"Anh không ở nhà hả?"
"Ở công ty," Cận Ngụ Đình nhìn thấy phía sau cô có người đi qua. "Ăn cơm ở đâu?"
"Bên cạnh trường học."
"Vừa nhìn là biết một nơi ngư long hỗn tạp(*)." Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt trên màn hình, "Sao lâu như vậy mới nhận điện, đang làm gì thế?"
(*) đủ thể loại người, tốt xấu đều có
"Bên trong quá ồn, mà đi ra ngoài cũng mất thời gian chứ."
Cố Tân Tân vừa nói xong, cảm giác trên bả vai trĩu xuống. Cô còn chưa kịp quay đầu, liền nghe thấy giọng của Vương Kiên Huy truyền tới. "Cố Tân Tân, tôi thích cậu, tôi thật sự thích cậu."
Nói xong, hai tay liền đặt cả lên bả vai cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom