Anh vừa nói lời này, tất cả mọi điều Kiều Nhân đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều bị đè nén lại trong nháy mắt, một chữ cũng không nói ra được.
Nữ sinh kia hiển nhiên cũng không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên hỏi câu này, ánh mắt hơi chấn động. Nhưng chỉ là chấn động trong giây lát, cô bé nhanh chóng bình tĩnh lặp lại, "Tại sao muốn tự sát..."
Dường như cô bé ấy cũng đang tự hỏi chính mình, giọng rất khẽ, như là một đòn đánh vỡ tất cả, "Đương nhiên là vì không muốn sống nữa."
Kiều Nhân: "..."
Cô cảm thấy Hạ Vụ nói rất vô lý, nhưng hai câu hợp lại với nhau, một chữ cô cũng không phản bác lại được.
Kiều Nhân càng siết chặt bàn tay, vì dùng quá nhiều sức lên năm ngón tay đã cảm thấy tê rần. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô gái phía trước, "Gần đây có chuyện gì khiến em không vui sao?"
Hạ Vũ đưa tay quấn lấy mái tóc dài trên vai, ánh mắt có chút lười nhác, nhìn không hề có mấy sức lực, cô bé "Ừ" một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói từng chữ từng chữ: "Chuyện gì cũng làm tôi không vui."
Đúng là cô bé không từ chối nói chuyện với bọn họ.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cô bé như vậy, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, "Có thể nói cho chị biết một chút không?"
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhưng không thấy có chút thần thái nào.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm cô bé ấy, đột nhiên nhớ Ngụy Dịch Liên từng nói với cô một câu.
Cậu ấy nói: Rất giống chị.
Cũng không phải là giống về tướng mạo, mà là một loại thần thái nào đó toát ra trong ánh mắt giống.
Khuôn mặt cô bé không biến sắc nhìn cô một cái: "Nói cho chị thì có ích gì không?"
Kiều Nhân: "..."
Hạ Vũ thấy cô không thể đáp lại, tầm mắt hạ xuống, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Nhân thở dài, chỉ dùng mấy giây để loại trừ tất cả những khả năng khiến cho cô bé không hài lòng với cuộc sống. Sau đó lúc cô bé xoay người cầm chìa khóa định mở cửa, cô mở miệng hỏi: "Vì bạn bè của em nói hay làm gì đó phải không?"
Ngay phía trước, động tác mở cửa của cô bé khựng lại, dường như tay run lên, chìa khóa suýt nữa rơi từ trên tay xuống đất.
Hô hấp của Kiều Nhân càng lúc càng nhẹ, chóp mũi rõ ràng không ngừng có một tầng mồ hôi rịn ra, thế nhưng đầu ngón tay lại lạnh như vừa ngâm trong nước đá.
Kỷ Hàn Thanh nắm tay cô càng chặt hơn, năm ngón tay cô lúc này mới từ từ có chút ấm áp.
Hạ Vụ vẫn không nói lời nào, lúc cúi thấp đầu thậm chí mái tóc dài che gần hết khuôn mặt. Cô bé tiếp tục đưa tay mở cửa, lần này tra chìa khóa vào ổ khóa mấy lần đều không cắm vào được.
Cuối cùng, Kiều Nhân nghe thấy tiếng chìa khóa ma sát với ổ khóa vang lên âm thanh chói tai, cô bé nhíu mày theo bản năng.
Một giây sau, chiếc chìa khóa trong tay Hạ Vũ rơi xuống đất "Cạch" một tiếng.
Kiều Nhân vội vàng thu bàn tay vẫn đang giữ trên nút mở cửa về, rút tay ra khỏi tay Kỷ Hàn Thanh, rời khỏi thang máy.
Hạ Vũ vẫn đang cúi đầu, một hồi lâu cô bé mời từ từ nâng cằm lên.
Gương mặt sạch sẽ, không hề có một giọt nước mắt nào nhưng Kiều Nhân nhìn thấy, trái tim vẫn như bị đánh một cái rất nhẹ.
Cô bé hơi ngẩng đầu, "Đoán đúng rồi, thì sao?"
Kiều Nhân nhìn chằm chằm Hạ Vũ, hồi lâu mới chậm rãi nói mấy chữ: "Chị có thể hiểu được tâm trạng của em."
Hạ Vũ ngước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng đánh giá cô, "Chị không phải tôi, lấy gì để hiểu?"
Kiều Nhân thở dài, tầm mắt hướng sang nơi khác không lên tiếng.
"Bởi vì xinh đẹp mà bị người ta nói là đã phẫu thuật thẩm mĩ, bạn bè nói không biết trên mặt tôi đã động bao nhiêu dao kéo."
Hạ Vũ đúng là có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, hợp lại với nhau thậm chí không thể tìm ra bất kì góc chết nào.
Cô bé nói tiếp, giọng điệu cực kì bình thản như đã là thói quen: "Con trai ở trường công khai theo đuổi tôi, các bạn nữ thì nói tôi là hồ ly tinh, tuổi còn nhỏ không chịu học hành cho tốt mà chỉ biết quyến rũ đàn ông."
"Có lần cha tôi lái xe đưa tôi đi học, bị bạn bè bắt gặp, liền có người nói tôi cặp với một ông già."
"Sau đó bọn họ thấy tôi và một người bạn của cha tôi đi ra từ khách sạn, nói tôi không đứng đắn ngủ với người kia."
Kiều Nhân càng nghe da đầu càng tê dại, như bị thứ gì đó nhỏ xíu đâm vào, sau khi đâm xuống không hề để lại bất cứ dấu vết gì chỉ còn dư âm cơn đau rất mơ hồ.
Giọng Hạ Vũ dừng lại, "Nhưng lần này bọn họ nói cũng không sai, suýt nữa tôi đã ngủ với một ông già."
Cô bé nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt thoáng mang theo sự khinh bỉ và tuyệt vọng, "Con trai của ông ta còn lớn hơn cả tôi, vậy mà muốn ngủ với tôi."
Chênh lệch sức mạnh của đàn ông và phụ nữ đều bày ra ở đó, khi ấy quần áo của Hạ Vũ đã bị cởi ra một nửa, kết quả chỉ còn một bước cuối cùng, người kia đột nhiên nhận được điện thoại.
Chuyện này cứ như vậy bị bỏ qua.
Ánh mắt của Hạ Vũ thất thần vài giây, dường như đang nhớ lại chuyện đó, nhếch miệng lên càng lúc càng châm biếm, "Hôm đó về nhà tôi nói với ba mẹ, bọn họ lại cho rằng tôi đang nói mê, căn bản không hề tin lời tôi."
Giọng nói của cô bé rõ ràng trở nên nặng nề hơn, "Sau đó gặp lại tên súc sinh kia, bọn họ còn bắt tôi chào hỏi hắn."
"Từ ngày đó, các bạn nữ ở lớp càng nói tôi thậm tệ hơn..."
Sau mấy lần hít thật sâu, Hạ Vũ bỏ qua tất cả những sự việc khó nghe này, "Càng đáng sợ hơn chính là những bạn học nữ trong lớp. Có người thích một bạn nam từng thổ lộ với tôi, bọn họ càng không ưa tôi. Có lần vào giờ nghỉ trưa, còn xúi một bạn nam đổ nước lên váy tôi, bảo cậu ta lật váy lên sờ chân tôi."
Hạ Vũ nhìn về phía Kiều Nhân, "Như vậy chị cũng có thể hiểu được sao?"
Kiều Nhân khẽ cắn môi, một lúc không đáp lại.
Hạ Vũ nhẹ nhàng cười khẩy, cô bé không hay nói với người khác những chuyện này, dù sao bình thường cũng không có ai muốn nghe. Cô bé cúi người nhặt chìa khóa đang rơi trên mặt đất, vừa định mở cửa, liền nghe thấy Kiều Nhân đã nửa ngày không lên tiếng bỗng nói vài chữ: "Có thể hiểu được."
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh u ám, lúc nghiêng đầu nhìn cô lông mày còn nhíu lại.
Kiều Nhân dùng sức nuốt nước bọt, cổ họng cô khô khốc, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Vì thế khi mở miệng, giọng có chút khàn khàn: "Trước kia khi chị vừa chuyển trường, cũng bị bạn cùng lớp chỉ trỏ nói mẹ tôi được một người đàn ông có tiền bao nuôi nên mới có thể ngày nào cũng lái xe sang tới đón tôi tan học.
Như truyện cười vậy.
Tùy tiện lấy ở Tống gia một chiếc xe cũng đã hơn cả triệu tệ, cần gì phải có người bao nuôi.
Nhưng cũng như những câu chuyện cười được truyền tai nhau, căn bản không thể giải thích rõ được, mỗi ngày đều phải nghe người ta bàn tán.
Khi đó Kiều Uyên vừa mất không lâu, căn bản Kiều Nhân không có tâm tư để ý những chuyện này, mỗi ngày đều yên tĩnh học tập.
Vốn dĩ lời đồn vất vả lắm mới lắng xuống, kết quả vào tiết học lịch sử trong nước, cô đột nhiên được một bạn nam rất nổi tiếng trong lớp tỏ tình.
Từ ngày đó. tấy cả mọi phiền phức đều bắt đầu kéo đến với cô.
Bạn cùng bàn của Kiều Nhân là con trai, cao ráo, hơi gầy, thanh tú, chơi khá thân với các bạn học nữ. Vốn không có suy nghĩ xấu gì với Kiều Nhân, kết quả lại không kiềm được những lời khuyến khích của mấy bạn nữa kia, nên đã đưa tay sờ đùi Kiều Nhân.
Đồng phục học sinh là váy ngắn, chiều dài chưa quá gối, tay của người kia vừa chạm vào đầu gối, lúc định dịch lên phía trên thì huyệt thái dương bỗng nhiên đau nhói. Có thứ gì đó vừa đập vào đầu cậu ta một cái, sau đó lăn xuống đất.
Là chiếc hộp bút làm bằng gỗ của Kiều Nhân.
Gõ cạnh rõ ràng, lại còn sắc bén.
Đầu Kiều Nhân vẫn còn nóng bừng, viền mắt cũng nóng. Đuôi mắt dường như có dòng nước chậm rãi hợp lại nhưng không rơi xuống.
Cô vẫn giữ tư thấy giơ tay lên ném vài giây, giương mắt nhìn trên trán cậu ta có một vệt máu chảy xuống, tới khi chảy xuống đến mắt không thể mở lên nổi Kiều Nhân mới hạ tay xuống.
Toàn bộ lớp học yên tĩnh trong nháy mắt.
Âm thanh ồn ảo của mấy bạn học nữ vừa rồi nhanh chóng biến mất, ngơ ngác nhìn cô, nửa chữ không không thốt ra được.
Kiều Nhân nhớ bạn nam cùng bàn đó nhà rất giàu, được chiều đến mức tính tình không tốt lắ,. Yên tĩnh vài giây, cậu ta đưa tay lau vết máu trên trán, bởi vì sức lực không đủ để mắng người nên khí thế cũng chẳng có: "Cũng không biết đã cùng mấy thằng đàn ông..."
Tầm mắt Kiều Nhân nâng lên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Trong ngăn bàn tôi còn có dao nữa đấy, muốn thử một chút sao?"
Bình luận facebook