• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TRÁI TIM CỦA ANH ẤY (1 Viewer)

  • Phần 4

10.

Khi tôi là học trung học năm thứ hai, Lý Nam Phong là sinh viên năm cuối.

Anh trở nên bận rộn, bận làm việc, bận thực hiện các dự án. Nhưng mỗi đêm, anh ấy luôn trở về nhà để gặp tôi.

Anh tài năng và thông minh, đã hoàn thành nghiên cứu sinh sau đại học, xuất bản nhiều bài báo học thuật.

Rất nhiều trường đại học đã cùng tranh giành anh ấy.

Vậy mà anh vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe tôi chia sẻ một ngày của mình ở trường.

Tôi ghét ai, thích chơi với ai, học môn nào, trưa ăn gì.

Tôi kể với anh tất cả mọi chuyện trong ngày.

Anh luôn lắng nghe tôi không chút mệt mỏi, với ánh mắt điềm tĩnh và nụ cười hiền.

Nhưng làm người đâu thể mặt dày như vậy, tôi nhịn không được hỏi: "Anh à, anh mệt rồi sao? Em thật là phiền hà phải không?"

"Sao cơ?" Tôi bắt gặp ánh mắt của anh, anh trầm ngâm nói: "Ngược lại, anh muốn em trở nên mạnh dạn hơn, có thể vô cớ đòi hỏi. Như như những đứa trẻ kia, đến tuổi biết xin kẹo."

"Niệm Niệm, em có thể đòi hỏi ở anh nhiều hơn."

Ở tuổi mười bốn, lần đầu tiên có người nói với tôi rằng tôi không cần phải hiểu chuyện đến vậy.

Tôi có thể làm một đứa trẻ hạnh phúc.

Hóa ra những đứa trẻ hiểu chuyện cũng có thể đòi kẹo.

Nhưng tôi không muốn làm khó anh, vậy mà sau đó tôi vẫn gây rắc rối cho anh.

Tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên khi đang trong lớp học.

Bụng tôi đau âm ỉ, quần đồng phục nhuốm máu.

Tôi không biết là ai đã hét lên “Nhìn kìa!” Mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

"Tống Niệm Niệm có kinh nguyệt đang chảy m.áu kìa!"

Một bạn nam nhìn chằm chằm vào tôi và cười nham hiểm.

Tôi sợ sệt lẩm bẩm “Thật xin lỗi”.

Toàn thân tôi như rực cháy, mặc dù tôi đã tham gia lớp học sinh lý học và biết đó là bình thường.

Nhưng tôi vẫn thấy chua xót, những ký ức chôn chặt bấy lâu bị mở toang, nhấn chìm tôi trong tích tắc.

m thanh ồn ã xung quanh làm tôi đau đớn, trong tâm trí tôi chỉ còn những vết nhơ không thể gột rửa.

Những vết sẹo xấu xí ma quái luôn hiện diện đã đóng đinh tôi vào nỗi xấu hổ, ngột ngạt.

Tống Niệm Niệm, sao mày lại ghê tởm như thế?

Tôi không chịu nổi nữa, vội lao vào nhà vệ sinh và nhốt mình lại.

Cho dù người bên ngoài gõ cửa thế nào, tôi cũng không có phản ứng.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài dần dần yên tĩnh lại.

Tôi cuộn tròn trong một góc và quấn chặt lấy mình cho đến khi một giọng nói quen thuộc xuất hiện.

Lý Nam Phong thanh âm có chút khàn khàn, "Niệm Niệm, anh trai đến rồi đây."

“Em mở cửa được không?”

Cuối cùng tôi cũng mở cửa.

Nước mắt lưng tròng, tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những ngón chân của mình.

Tôi thật bẩn.

Chiếc áo ấm phủ lên người tôi, Lý Nam Phong cúi người ôm lấy tôi, cả người tôi chìm vào trong chiếc áo khoác.

“Niệm Niệm, chúng ta về nhà thôi. "

Tôi không thể gắng gượng được nữa, nước mắt chảy dài trên cổ anh, tôi thì thầm: “Em xin lỗi anh, em đã gây rắc rối cho anh rồi”.

"Không sao cả."

Về đến nhà, tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc, Lý Nam Phong lấy quần áo mới và một gói băng vệ sinh để tôi vào thay.

Lúc đó, tôi ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện hốc mắt của Lý Nam Phong cũng đỏ bừng.

Đầu tóc rối bù, anh ấy còn chưa kịp thay áo khoác phòng thí nghiệm.

Vào lúc đó, tôi đột nhiên không cảm thấy đau lòng nữa.

Tôi chỉ ôm anh thật chặt.

Ngày hôm đó, hai tâm hồn bị tổn thương được ôm sát vào nhau.

Trong mùa đông giá lạnh, hãy sưởi ấm cho nhau.

Một tuần sau, nhà trường gọi tất cả học sinh lại và phát một đoạn video cho chúng tôi xem.

Trong video, anh đeo một cặp kính trên chiếc mũi cao, trông lạnh lùng và kiêng dè.

Nói đến kiến thức chuyên môn, anh cũng tinh thông không kém gì giáo viên.

Rất nhiều bạn nữ xung quanh đều bàn tán sôi nổi về anh, nói rằng anh thật quá mức đẹp trai.

Trong lòng tôi chợt xuất hiện một niềm kiêu hãnh thầm kín.

Đó là một bài giảng về ứng dụng của lý thuyết toán học và Lý Nam Phong là trợ lý của giáo viên lớp tôi.

Kết video, anh nói, “Cuối cùng, xin cho phép tôi được lạc đề. Tôi biết video này dành cho học sinh cấp 2 và cấp 3, vì vậy tôi muốn hỏi các bạn học sinh ở đây, khi nhắc đến từ "kinh", các bạn nghĩ đến điều gì?”

Những tiếng bàn tán dần nổi lên.

“Kinh độ? Thần kinh? Điều tôi muốn chia sẻ với bạn hôm nay là từ kinh nguyệt.”

Ai đó đã phàn nàn rồi.

"Tại sao anh ta lại nói về chuyện này? Trời ơi, xấu hổ quá!"

"Hừ, xui xẻo!"

Trong video, anh vẫn nói một cách chậm rãi, có ánh sao lấp lánh hiện lên trong mắt anh.

“Trên thực tế, "kinh nguyệt" đã được ghi chép từ rất sớm, trong "Bản thảo cương mục” có miêu tả về thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ rằng "Kinh tương ứng với mặt trời ở trên, nguyệt tương ứng với thủy triều ở dưới. Có lên có xuống, thủy triều có ngày đêm, kinh nguyệt đến liên tiếp, vì vậy gọi là “thư nguyệt, thủy nguyệt, kinh nguyệt”. Theo lý luận khoa học hiện nay, kinh nguyệt là một nhu cầu sinh lý bình thường của người phụ nữ, nó là kim chỉ nam của sự sống, là hiện tượng sinh lý vĩ đại nhất của con người để tạo nên sự sống.”

Lý Nam Phong dừng một chút, những ngón tay thon dài cầm chiếc micro.

Từng chữ từng chữ vang lên, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

“Ý tôi là, các cô gái, đừng bao giờ xấu hổ về kinh nguyệt, kinh nguyệt không nên bị coi là ô uế, bẩn thỉu, không nên bị chế giễu và không nên bị bất kỳ ai sử dụng làm vũ khí tấn công phụ nữ. Những kẻ tự cho mình là đúng, lạc hậu, cổ hủ, lợi dụng tư tưởng phong kiến để tấn công phụ nữ, họ nên cảm thấy xấu hổ đối với nền giáo dục bắt buộc 9 năm của đất nước, với những đạo đức tốt đẹp được truyền lại từ tổ tiên và đối với chính những người mẹ của họ.”

“Các chàng trai, là đàn ông, khi phụ nữ gặp phải vấn đề hoặc nguy hiểm về thể chất, tôi hy vọng rằng phản ứng đầu tiên của bạn không phải là cười nhạo họ, mà là chủ động dang tay và bước tới giúp đỡ họ. Hãy hiểu rằng nam nữ sinh ra là thuận theo tự nhiên, âm dương kết hợp là quy luật, là số phận, nam nữ không bao giờ đối lập nhau, mọi người sinh ra đều bình đẳng, không ai cao quý hơn ai. Những điều này không bao giờ nên trở thành động cơ thầm kín để vũ nhục phụ nữ.”

“Trên đây là toàn bộ nội dung của tôi, cảm ơn đã lắng nghe!”

Khi video kết thúc, toàn bộ giảng đường im lặng trong một phút, sau đó nổ ra những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Tim tôi đập không ngừng, giữa niềm phấn khích tự hào, tôi bắt gặp một cảm xúc lạ.

Tôi gọi nó, là rộn ràng.

11.

Thích Lý Nam Phong thực sự là một điều bình thường.

Như thể đây là một quy luật tự nhiên.

Suốt tuổi thanh xuân, tôi e ấp tình cảm thiếu nữ giành cho anh một cách lặng lẽ.

Tôi vụng trộm viết nhận ký về anh, vụng trộm liếc theo anh, vụng trộm muốn ôm anh.

Khi tôi học năm ba trung học, tặng táo cho người mình thích vào đêm Giáng sinh đã trở thành trào lưu của trường tôi.

Nhiều người nói nhận được táo là tín hiệu của một năm mới bình an.

Tôi không biết nó có chính xác không, nhưng tôi tin điều đó.

Vì vậy, vào đêm Giáng sinh, tôi đã mua một quả táo đỏ đắt gấp mười lần bình thường.

Nhận được quả táo đính những bông hoa giấy nho nhỏ, Lý Nam Phong đã rất vui.

Tôi nhân cơ hội này ôm anh và chúc anh một đêm Giáng sinh vui vẻ.

Gần đây Lý Nam Phong rất hiếm có dịp chủ động ôm tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ đẩy tôi ra mỗi khi tôi chủ động.

Khi về đến nhà, tôi thấy một bàn đầy những quả táo đỏ được đóng gói xinh đẹp.

Lý Nam Phong, người luôn nhấn mạnh vào chủ nghĩa duy vật, đã nói với tôi: "Niệm Niệm, em phải được bình an."

Thậm chí trong những năm sau khi Lý Nam Phong qua đời, tôi vẫn tự hỏi liệu có phải vì tôi đã tặng anh quá ít táo hay không.

Năm thứ ba tôi học trung học là năm thứ hai Lý Nam Phong ra nước ngoài.

Tôi vẫn nhớ, ngay trước khi anh đi nước ngoài, tôi đã cúi đầu túm chặt tay áo anh ấy ở sân bay.

"Không đi được không?"

Lý Nam Phong dường như khẽ thở dài, và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Anh nói: "Niệm Niệm, ngoan nào."

Anh ấy cúi xuống và ôm tôi một cách kìm nén, cho tôi cái ôm đầu tiên kể từ khi học trung học.

Trước khi lên máy bay, tôi gọi cho anh ấy, "Lý Nam Phong, anh đã nói với em rằng em có thể đòi hỏi nhiều hơn."

"Ừ."

Vì vậy, mỗi ngày khi tôi cảm thấy vô cùng nhớ anh, tôi sẽ gửi cho anh ấy “I love you."

Nhưng anh ấy không bao giờ trả lời tôi.

Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ tuyên bố anh chết não ngay tại chỗ.

Lý Nam Phong toàn thân là máu, hàng lông mi dài in lên mặt anh một chiếc bóng nhỏ, lặng lẽ, như thể anh chỉ đang ngủ.

Bác sĩ đến và đưa cho tôi một đôi nhẫn.

"Người đã mất cầm trong tay, phải dùng sức mới cởi ra được, tôi nghĩ nó dành cho cô."

"Tôi xin lỗi vì sự mất mát của cô."

Tôi đứng lặng người, không buồn không vui nhưng đầu óc cứ như đang chiếu một thước phim quay chậm về cuộc đời mình.

Giống như tôi mới là người đã chết.

Cả cuộc đời tôi, dường như luôn thua cuộc.

Mất người thân, mất tuổi thơ, mất bạn bè, mất tình yêu.

Lý Uyển Dao khóc trong lòng chồng, suýt chút nữa thì ngất đi, cho đến khi bác sĩ nhắc nhở: "Chuẩn bị phẫu thuật."

Tim tôi thắt lại, "Phẫu thuật gì?"

Lý Uyển Dao tiến tới nắm tay tôi, "Nam Phong và A Yến là một cặp tương thích, có thể tiến hành cấy ghép tim."

"Niệm Niệm à, mong là em hiểu cho."

"Tôi không đồng ý!!!"

Tôi ôm lấy cơ thể của Lý Nam Phong như một kẻ điên, cơ thể anh vẫn còn ấm áp, mới đây thôi anh ấy vẫn còn nói chuyện với tôi.

Giây phút ấy, tôi như mất hết lý trí.

Tôi quỳ trên mặt đất, dập đầu và cầu xin họ buông tha cho thi thể của Lý Nam Phong.

Lý Uyển Dao nghẹn ngào: "Tống Niệm Niệm, sao cô lại ích kỷ như vậy! Cô muốn lấy mạng con trai tôi sao?"

Tôi không cần mạng sống của ai hết.

Tôi chỉ muốn Lý Nam Phong bớt đau đớn hơn sau khi ch.ết.

Bác sĩ có chút xấu hổ, ông ấy nói, về mặt pháp lý, Lý Uyển Dao là người thân duy nhất của Lý Nam Phong, bà ta đã đồng ý hiến tặng trái tim của Lý Nam Phong và ký vào thỏa thuận.

Tôi bị y tá kéo ra và nhìn họ đẩy anh vào phòng mổ.

Ca phẫu thuật đã vô cùng thành công, họ đưa thi thể Lý Nam Phong đi hỏa táng, Hoắc gia cho Lý gia mười phần mặt mũi, tang lễ được tổ chức vô cùng long trọng.

Còn tôi đã bị Lý Uyển Dao cấm tham dự đám tang.

Tôi quay sang tìm Hoắc Yến.

Trong mắt mọi người, tôi tự làm nhục mặt mình, trở thành con chó liếm giày của Hoắc Yến để cố gắng tìm kiếm dấu vết còn sót lại của Lý Nam Phong trong cơ thể hắn.

Cho đến khi Hoắc Yến thực hiện ca cấy ghép thứ hai.

Giống như choàng tỉnh từ một giấc mông dài.

Hóa ra tôi đã mất Lý Nam Phong từ lâu.

12.

Trước khi rời đi, tôi đến gặp Hoắc Yến.

Hắn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trông như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.

Không giống Lý Nam Phong, cả người sạch sẽ và mềm mại, Hoắc Yến luôn thờ ơ và cay nghiệt.

Dường như không nghĩ tôi sẽ tới, hắn sửng sốt một hồi, sau đó khóe môi cong lên châm chọc, "Cô tới đây làm gì? Tôi không chết nên cô thấy chưa đủ sao?"

Tôi phớt lờ sự căm ghét của hắn và đặt lên bàn một bó hoa huệ.

"Tôi đến đây để xin lỗi cậu. Tôi tiếp cận cậu thực sự là có mục đích."

Tôi gật đầu, "Ừm, tôi sẽ… không bao giờ gặp lại cậu nữa."

Hoắc Yến hốc mắt có chút đỏ lên, cười lạnh nói: "Cô cảm thấy chỉ cần xin lỗi là chuyện giữa chúng ta có thể xóa bỏ sao?"

Tôi không hiểu tại sao hắn lại ghét bỏ tôi đến vậy.

Hắn vốn luôn ghét tôi, vậy từ giờ tôi sẽ không làm phiền hắn nữa, nhưng vẻ mặt của hắn lại như sắp khóc.

Tôi thở dài: “Nhưng mà, Hoắc Yến, cậu cũng đối xử không tốt với tôi, vậy là chúng ta hòa nhau mà.”

"Đừng uống rượu nữa, đừng lái xe nhanh, và hãy đối xử tốt với chính mình."

"Hoắc Yến, thật ra cậu rất may mắn."

Thứ mà hắn coi thường hết lần này đến lần khác là thứ mà Lý Nam Phong phải trả giá rất nhiều mới có được.

Bao gồm cả mạng sống.

Khi tôi quay người rời đi, tôi nghe thấy giọng nói đứt quãng của Hoắc Yên thét lên: "Tống Niệm Niệm, tôi không cho phép cô đi! Quay lại đây!"

Tôi vẫn bước mà không ngoảnh lại, tôi đã nộp đơn xin đi Ý, tôi muốn xem nơi Lý Nam Phong của tôi đã học có khung cảnh thế nào.

Tôi muốn đến gần anh hơn.

Tiếc là cuối cùng tôi vẫn không đến được, Bạch Thiện đột nhiên đến tìm tôi.

Cô ấy khéo léo châm một điếu thuốc đưa lên miệng tôi nhưng tôi lắc đầu không nhận.

Mới không gặp nhau mấy tháng mà Bạch thiện đã tiều tụy đi rất nhiều, khí chất cao ngạo trước đây của cô ấy đã không còn nữa, thay vào đó là một dáng vẻ tiêu điều, thô ráp.

Không ai có thể chấp nhận được đang là bông hoa nhỏ mà mọi người hứng lên mây bỗng rơi xuống vực sâu.

Cô ấy hỏi, "Coi có nghĩ tôi thật ngu ngốc không?"

"Tôi luôn cho rằng chỉ cần đi theo Hoắc Yến đủ lâu, tôi sẽ có thể chạm đến trái tim anh ấy. Tôi đã khiến anh ấy vui vẻ và dâng cho anh ấy tất cả, khi vui, anh ấy sẽ cho tôi mọi thứ. Khi anh ấy không vui, anh đá tôi đi. . . ”

"Năm đó tôi thật sự hối hận vì đã đánh cô, ít nhất không lấy được người thì cũng lấy được tiền."

Cuối cùng tôi cũng không rời đi, chỉ ngồi trên ghế đá, yên lặng nghe cô ấy kể.

Trước khi đi, cô ấy gửi cho tôi một đoạn video, nói rằng đây là món quà cảm ơn dành cho tôi.

Sau một thời gian tôi mới biết rằng Bạch Thiện bị trầm cảm và đã nhảy khỏi tòa nhà vào đêm hôm đó rồi ch.ết ngay tại chỗ.

Tôi run rẩy bắt đầu mở video, đó là ngày Lý Nam Phong gặp tai nạn xe hơi.

Anh đang nằm trên mặt đất, người đầy máu, lê lết cơ thể để với lấy chiếc điện thoại di động đang reo liên tục.

Một đôi giày cao gót xuất hiện, giẫm lên cánh tay của anh.

Là Lý Uyển Dao.

Bà ta quỳ xuống, dùng tay bịt miệng và mũi của Lý Nam Phong, chỉ khi anh ngừng vùng vẫy, bà ta mới vội vàng lùi lại và gọi cảnh sát.

Trước khi ch.ết, đôi mắt của Lý Nam Phong hiện lên sự buồn bã.

Anh đang nghĩ hẳn cô gái nhỏ của anh sẽ rất buồn.

Đã ba mươi bảy giây từ lúc điện thoại của Lý Nam Phong reo.

Đó là 37 giây tôi không ngừng cầu nguyện với Chúa, và 37 giây mà Lý Nam Phong khát khao được sống, nhưng lại phải ch.ết trong tuyệt vọng.

Điện thoại di động nặng nề rơi xuống đất, màn hình nứt đôi.

Hóa ra Lý Nam Phong của tôi có thể đã sống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom