Mấy người bọn họ bận tối mắt tối mũi đến tận mười một giờ, Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân mệt phờ, ngồi bệt xuống ghế, chẳng còn sức mà nói chuyện nữa. Ngải Lựu Lựu đưa cho họ mỗi người một lon nước, sau đó giúp Đàm Hiểu Na thu dọn phòng ốc.
“Hic, tôi đói chết đi được đây này. Tí về hai người thu dọn không được sao?”, Lương Tranh ca thán.
Ngải Lựu Lựu cười thầm, sau đó nói vọng ra ngoài: “Anh thích làm gì thì làm, có ai ép anh đâu. Hơn nữa đâu ai bảo anh đến đâu?”
Lương Tranh cũng nói lớn vào bên trong: “Này cái cô họ Ngải kia, cô cũng thật chẳng ra làm sao, toàn qua cầu rút ván thôi, đúng là chuyên gia phá hoại!”
Đàm Hiểu Na lên tiếng khuyên nhủ: “Hay là đi ăn về rồi làm tiếp, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi...”
Lúc này đang là lúc quán đồ nướng đông khách. Hai cặp nam nữ chọn một bàn trong góc rồi ngồi xuống. Lương Tranh cố ý ngồi đối diện với Ngô Hiểu Quân khiến cho Đàm Hiểu Na nhất thời chẳng biết phải ngồi đâu. Lương Tranh liền vẫy tay bảo cô ngồi xuống: “Bọn họ là một đôi, chúng ta đành diễn vai bạn bè vậy!”
Đàm Hiểu Na bật cười ngồi xuống bên cạnh Lương Tranh. Lương Tranh lúc này mới sực nhớ, lần trước đã gặp cô gái này ở bữa tiệc sinh nhật của Trình Triệu phú, cô là một trong ba cô gái ế của phòng tài vụ.
“Tôi nhớ ra cô rồi, cô chính là cô Chim Nhỏ, một trong ba gái ế của phòng tài vụ công ty các cô!”, Lương Tranh cố ý làm thân với Đàm Hiểu Na.
Ngô Hiểu Quân cũng có vẻ ngạc nhiên: “Sao lại là cô ấy nhỉ?”
Lương Tranh nhìn sang Ngải Lựu Lựu, cười khẩy: “Xin đính chính lại một chút, người ngồi bên cạnh cậu chính là Người đẹp Trí tuệ, người phụ nữ chỉ thích hợp làm một bà vợ già thôi!”
Ngải Lựu Lựu không hiểu anh ta nói vậy có ý gì, liền quay sang hỏi Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân liền kể “truyền thuyết” về ba gái ế phòng tài vụ cho Ngải Lựu Lựu nghe. Ngải Lựu Lựu sau khi nghe nói mình thích hợp để làm một người vợ đảm, mẹ hiền lấy làm bất mãn lắm. Đàm Hiểu Na cũng hiểu ra mọi chuyện, trái ngược với Ngải Lựu Lựu, cô cảm thấy thích cái thân phận làm mẹ hiền, vợ đảm, như vậy mới thấy bình an, chứ không thích cái thân phận là người tình để cho đám đàn ông dụ dỗ ngon ngọt.
“Tôi cảm thấy phán đoán sai lắm rồi, hai người này cần phải thay đổi cho nhau!”, Ngô Hiểu Quân hùng hồn tuyên bố.
Ngải Lựu Lựu cũng lập tức phụ họa: “Ừm, đúng thế!”
Đàm Hiểu Na cũng gật đầu tán đồng: “Tôi cũng thấy thế”.
Ngô Hiểu Quân thấy hai người đẹp đều đồng tình với ý kiến của mình thì lấy làm đắc chí lắm, chậm rãi nhấp một ngụm trà, liếc mắt sang Lương Tranh. Cái liếc này vô tình chạm phải ánh nhìn của Đàm Hiểu Na, hai người “giao lưu ánh mắt” trong vài giây rồi chuyển ánh nhìn sang phía khác. Lương Tranh cầm đũa gõ lên bàn, từ tốn nói: “Tôi thấy có người giống như Diệt Tuyệt Sư Thái[5], ai vớ phải kẻ đó xúi quẩy!”
[5] Là một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Kí của Kim Dung
“Ê, Anh đang nói ai thế hả?”, Ngải Lựu Lựu quyết không chịu thua.
Lương Tranh: “Cô có tật giật mình đấy chứ, tôi đâu có chỉ đích danh ai đâu?”
“…”
Đồ ăn đã được mang lên, nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản được cuộc khẩu chiến của Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu. Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na nhìn nhau cười, trong lòng hai người dậy lên một cảm giác là lạ, rất ấm áp, nói chính xác hơn là rung động. Kể từ lúc đó, Ngô Hiểu Quân cứ vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Đàm Hiểu Na. Cảnh này chẳng may bị Lương Tranh chộp được, anh không nói gì, chỉ cười cười.
Bốn người kẻ trước người sau đi vào khu đô thị. Lúc chuẩn bị chia tay, Lương Tranh bắt đầu càm ràm: “Mọi người nói xem chúng ta sống trong cùng một khu, mối quan hệ lại đặc biệt như vậy, hai nam hai nữ, có phải nên “quan hệ hữu nghị” chút không nhỉ?”
“Ý anh là “quan hệ hôn nhân” chứ gì?”, Ngải Lựu Lựu chẳng buồn nể mặt Lương Tranh.
Lương Tranh quay phắt người lại, cười vẻ ranh mãnh: “Hữu nghị trước rồi hôn nhân sau mà, không thử làm sao biết được có thú vị hay không? Mà không thử thì chẳng khác gì một bộ phim không có tình tiết, chán òm!”
“Này, bên kia có cái cây đấy, anh qua đó mà đặt quan hệ!”
“Ngải Lựu Lựu, cô bệnh à, suốt ngày đối đầu với tôi. Lần trước cô lén nhìn tôi tôi chưa tính sổ với cô đâu đấy!”, Lương Tranh đột nhiên nổi cáu.
“Chẳng hơi đâu mà nói chuyện với loại cặn bã như anh!”, Ngải Lựu Lựu nói xong liền bực bội bỏ lên nhà, Đàm Hiểu Na hết nhìn Lương Tranh lại nhìn sang Ngô Hiểu Quân, cười áy náy: “Hôm nay làm phiền các anh quá, tôi phải lên nhà thôi!”
Ngô Hiểu Quân cười tít cả mắt, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Sau này có việc gì cứ gọi, đừng khách sáo!”
***
Lương Tranh ủ rũ đi vào trong thang máy, Ngô Hiểu Quân tò mò hỏi: “Không phải cậu thích cô ấy rồi đấy chứ?”
Lương Tranh vẻ mặt bất cần: “Có thể không? Tôi với cô ta cứ nói chuyện là cãi nhau, mệt hết cả người!”
“Vì vậy tôi mới hỏi như thế. Người anh em, mặc dù tôi cũng từng có tình cảm sét đánh với cô ấy, nhưng tôi cảm thấy hai người hợp nhau hơn, người ta bảo oan gia ngõ hẹp mà!”
“Cậu chớ lắm lời ! Cậu có dám nói bây giờ cậu chẳng còn thích cô ta tẹo nào không hả?”
Ngô Hiểu Quân ho khan vài tiếng, lúng túng đẩy gọng kính trên sống mũi: “Hài, đó là một giấc mộng, giờ tỉnh mộng rồi, tôi phải sống thật với mình thôi!”
“Cậu để ý đến cô Chim Nhỏ kia rồi chứ gì?”
“Đâu có...”
“Mẹ kiếp, đúng là giả tạo!”
“Cũng như nhau cả thôi...”
Đàm Hiểu Na về đến phòng cũng chẳng buồn dọn đẹp lại phòng ốc mà đi tắm rồi vào phòng Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu lúc này đang ngồi trên thảm tập Yoga, lúc thì cắn chặt răng, khi thì thần sắc thư thái, khiến cho Đàm Hiểu Na tròn mắt ngạc nhiên. Cô tò mò hỏi: “Yoga khó như vậy sao ? Xem ra tôi không có đủ tự tin để học rồi!”
“Không khó, nhưng phải kiên nhẫn, tư thế và hơi thở vô cùng quan trọng!”, Ngải Lựu Lựu nói xong liền đổ phịch xuống thảm, mông hướng lên trời.
Đàm Hiểu Na bịt miệng, muốn cười mà không dám, cảm giác chịu đựng thật khó chịu.
Ngải Lựu Lựu thê thảm bò dậy, tự cười nhạo mình: “Hài, già rồi, người không thể dẻo được nữa...”
“Nhưng tôi thấy đầy người già vẫn luyện tập Yoga rất tốt mà...”
“Điều quan trọng là giờ tôi chưa già hẳn, hiểu chưa?”
“Tôi thấy cậu thiếu hơi đàn ông thì có...”
“Cái con ranh này...”
“Ha ha...”
Ngải Lựu Lựu bò lên giường, làm bộ định dạy cho Đàm Hiểu Na một bài học, thế là hai người lấy gối đánh nhau trên giường ầm ĩ. Mấy phút sau, cả hai thở hồng hộc nằm ngửa ra giường. Đàm Hiểu Na nhìn Ngải Lựu Lựu đang nằm bên cạnh, hỏi: “Cậu với phó tổng Lâm tiến triển đến đâu rồi?”
“Tiến triển cái gì?”
“Lên giường chưa?”
Ngải Lựu Lựu ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn Đàm Hiểu Na: “Cậu làm sao thế hả? Tôi với anh ấy vô cùng trong sáng nhé!”
“Ừ, chỉ có điều hơi lờ mờ..”
“Cậu thấy cái anh chàng đeo kính hôm nay thế nào?”
“Ai?”, Đàm Hiểu Na biết rồi còn cố tình hỏi.
Ngải Lựu Lựu cao giọng: “Ngô Hiểu Quân! Chính là cái gã ngồi bên cạnh tôi đấy!”
“Trông như gã ngố, chỉ có vậy thôi!”
“Là biên tập đấy, một thành phần trí thức, đang viết sách, hình như là Vì sao bạn ế? thì phải. Cậu có hứng thú không?”
“Chẳng phải đang cưa cẩm cậu sao?”
“Tôi không thích trai ế, anh ta cũng chẳng thích gái ế như tôi. Ban nãy anh ta cứ liếc mắt đưa tình với cậu, lại còn thấy cậu thích hợp để làm vợ, hình như là có ý với cậu đấy...”
“Anh ta nói bừa đấy mà...”
“Nhìn đi, mặt đỏ lên rồi, tương tư rồi chứ gì?”
“Cậu thì có!"
“A...”
“Oái. Nhột quá!”
***
Trong văn phòng của Lâm Cường, không khí vô cùng ngột ngạt, Ngũ Sảnh Sảnh đang đứng ở một góc, mắt ngân ngấn chực khóc. Cô đừng trước mặt Lâm Cường, lớn tiếng đòi nghỉ việc, điều khiến cô kinh ngạc chính là phản ứng chẳng hề gay gắt của Lâm Cường, còn nói sẽ làm thông báo nghỉ việc cho cô và giao cho trưởng phòng Chu Tường Linh, đợi trưởng phòng phê duyệt xong giao cho giám đốc Vương bên nhân sự, đợi ông ấy kí tên là xong. Lâm Cường thấy Ngũ Sảnh Sảnh mắt ngân ngấn nước, không nói năng gì nhưng cũng chẳng có ý định bỏ đi, cứ đừng lì ra trước mặt mình đành nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Em muốn nói chuyện tử tế với anh...”, Ngũ Sảnh Sảnh lí nhí nói.
Lâm Cường chẳng chút khách khí: “Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi đang bận lắm!”
Ngũ Sảnh Sảnh ngoảnh mặt đi lau nước mắt, tỏ vẻ ấm ức: “Ở đây nói chuyện không tiện!”
Lâm Cường đưa tay lên nhìn đồng hồ, thở dài: “Thế này đi, đợi lát nữa hết giờ tôi đưa cô về!”
***
Lâm Cường lái xe đến đường Hoa Phường Dị, Ngũ Sảnh Sảnh mặt mày ủ dột ngồi bên cạnh, tay siết chặt cái điện thoại.
Ngũ Sảnh Sảnh giờ thấy có chút hối hận, thực ra cô không muốn nghỉ việc, chỉ muốn xem xem thái độ của Lâm Cường với mình ra sao mà thôi. Mọi chuyện đã rất rõ ràng, đã có kết quả rồi, Lâm Cường chỉ mong cô đi cho sớm, mong cô hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Nhưng Ngũ Sảnh Sảnh không cam lòng, cô yêu người đàn ông này, cô không thể chấp nhận việc anh ở bên người đàn bà khác, càng không thể chấp nhận thái độ lạnh lùng của anh với cô.
Công việc có thể mất nhưng không thể mất tình yêu này được, đây là lôgic sống đầy cảm tính của phụ nữ.
Ngũ Sảnh Sảnh nhìn bức ảnh Lâm Cường nằm trên giường trong máy của mình, lại nhớ đến buổi tối vô cùng lãng mạn ở Thượng Hải đó. Cô cứ tưởng rằng mình đã tìm được bến đỗ an toàn, nhưng mọi thứ chỉ là ảo tưởng. Cũng giống như những gã đàn ông theo đuổi cô trước đây, cô chỉ coi là một trò chơi, tuyệt đối không ở bên ai quá lâu. Bởi vì cô thấy mình còn trẻ, còn rất xinh đẹp. Cô coi chuyện tình cảm chỉ như một thứ trò chơi, nhưng thời gian thì không dừng lại, mà trò chơi cuối cùng cũng phải kết thúc. Ngũ Sảnh Sảnh bây giờ không muốn chơi nữa rồi, nhưng đối phương đã chán đến tận cổ. Có lẽ đây chính là báo ứng, báo ứng ỗi lần cô đùa cợt với tình cảm của người khác.
Xe đỗ lại tại cổng khu Hoa Phường Dị, Lâm Cường mặt mày vô cảm nói: “Có gì em mau nói đi, lát nữa anh còn có việc...”
“Tối hôm ấy….anh chỉ cảm thấy vui thôi phải không?”, Ngũ Sảnh Sảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi.
“Chúng ta đã uống rượu, đó là việc ngoài ý muốn. Anh tưởng em hiểu luật chơi chứ...”
Ngũ Sảnh Sảnh bức xúc ngoảnh phắt đầu lại: “Nhưng anh nói anh thích em, anh nói anh yêu em...”
Lâm Cường mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc, rất mạnh một hơi: “Một năm anh nói câu này với không biết bao nhiêu người, có sao không?”
“Anh... đồ khốn nạn!”, Ngũ Sảnh Sảnh nghiến răng trèo trẹo, cố gắng kiềm chế bản thân, cô muốn mở cửa xe lao ra ngoài, do dự hồi lâu, cô lại rụt tay: “Có phải Ngải Lựu Lựu không?”
Lâm Cường hỏi vặn: “Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy?”
“Anh chưa bao giờ thích tôi phải không?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn. Cô là người trưởng thành rồi, nên biết tự chịu trách nhiệm với những hành vi của mình!”
“Tối đó tôi đã chụp ảnh của anh, ngày mai tôi sẽ gửi đến Ngải Lựu Lựu và tất cả mọi người trong công ty. Tạm biệt!”
Ngũ Sảnh Sảnh nói xong định xuống xe nhưng bị Lâm Cường kéo lại: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Ngũ Sảnh Sảnh cười khẩy: “Tôi chẳng muốn thế nào cả!”
“Cô ra giá đi!”
Ngũ Sảnh Sảnh xoa xoa cánh tay bị đau, phẫn nộ nhìn một Lâm Cường xa lạ trước mặt mình: “Anh tưởng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề ư?”
“Bao nhiêu?”, Lâm Cường nhìn thẳng về phía trước, mặt mày vô cảm.
Ngũ Sảnh Sảnh cảm thấy mình như sắp sụp đổ, toàn thân cô như run lên. Chỉ có điều cô nhanh chóng mỉm cười: “Nếu phó tổng Lâm đã hào phóng như vậy thì cứ cho tôi mười vạn đi!”
“Tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô, chỉ có điều cô phải xóa hoàn toàn ảnh của tôi, nếu không cô sẽ hối hận!”
Ngũ Sảnh Sảnh phẫn nộ xuống xe và đóng sập cửa lại. Lâm Cường lại châm một điếu thuốc, lấy điện thoại ra, gọi cho Ngải Lựu Lựu, nói anh đang ở khu đô thị Quốc Mỹ, muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Ngải Lựu Lựu nói cô đã ăn rồi, Lâm Cường nói ra ngoài tìm nơi nào nói chuyện. Lâm Cường nói gần đây anh rất mệt mỏi, muốn tìm ai đó nói chuyện cho đỡ buồn.
Nửa tiếng sau, Ngải Lựu Lựu xinh đẹp xuất hiện. Lâm Cường hạ kính cửa xe xuống, vẫy tay gọi cô. Vài phút sau, hai người đến quán cà phê Thượng Đảo. Ngải Lựu Lựu lấy thìa khuấy đều cốc cà phê, nhìn cái vòng xoáy xuất hiện trong cốc, trong lòng cô chợt thấy thư thái lạ kì. Cô cảm thấy hôm nay Lâm Cường cứ là lạ, nụ cười cứ gượng gạo làm sao ấy. Chỉ có điều Ngải Lựu Lựu chẳng buồn để tâm. Lâm Cường trước đây cho cô cảm giác đầy tôn kính, có gì đó rất thần bí, xa lạ. Giờ Lâm Cường trong mắt cô rất gần gũi, nhưng cô bỗng thấy không quen, mà sức hút của Lâm Cường đối với cô cũng nhạt dần.
***
Cùng lúc ấy, Lương Tranh đang uống rượu với chú Hoàng ở một nhà hàng Tứ Xuyên. Lương Tranh lần này chủ động mời chú Hoàng đi uống rượu, đương nhiên là có nguyên nhân: Thứ nhất, hi vọng chú Hoàng đi làm công tác tư tưởng để quan hệ giữa anh và Chung Hiểu Huệ có bước đột phá mới; Thứ hai, muốn có cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp, anh cần phải học hỏi nhiều thứ từ chú Hoàng.
Lương Tranh mặt đỏ phừng phừng, tay nâng cốc rượu nói: “Nào nào chú Hoàng, uống hết chúng ta lại tìm nơi mát xa chân... đi hát hò nhé!”
“Chán chết, hát đi hát lại cũng chỉ có mấy bài đó thôi, đi tiếp khách thì không tránh được mới phải đi chứ...”, chú Hoàng nâng cốc nói.
“Cũng đúng, thực ra chúng ta cũng phải tiếp khách giống như mấy cô phục vụ vậy”.
“Lăn lộn trong xã hội, có nhiều chuyện không do bản thân quyết định, cũng đành bó tay thôi!”
Lương Tranh nóc cạn cốc rượu trong tay, sau đó lại rót đầy cốc cho chú Hoàng và mình. Để chú Hoàng uống nhiều hơn, Lương Tranh bắt đầu kể những chuyện hài hước về khách hàng. Ví dụ như có lần anh đi tiếp một ông khách ngoài năm mươi, ông ta chọn bài Đông phong phá của Châu Kiệt Luân, hát thì như đọc kinh, khiến ấy cô tiếp viên phá lên cười ngặt nghẽo. Chưa hết, đã thế lúc mấy cô tiếp viên nhảy nhót mua vui, ông ta cũng hào hứng bế bụng nhảy theo... Còn có một vị khách hàng trung tuổi, bộ dạng rất nho nhã, đeo kính cận, ban đầu nói thế nào cũng không chịu uống, lúc đi hát karaoke, anh ta chơi xúc xắc với mấy cô tiếp viên, ai thua phải uống. Xúc mười lần thì đến chín lần thua, lần còn lại là người ta nhường mới thắng, kết quả là anh ta uống đủ. Uống say rồi anh ta liền ôm cô tiếp viên khóc như mưa, chẳng khác gì một đứa trẻ con làm nũng mẹ...
Cuối cùng Lương Tranh tổng kết lại, nếu chú Hoàng mà có mặt ở đó chắc cũng chết vì cười mất.
Lương Tranh vừa kể vừa rót rượu cho chú Hoàng. Chú Hoàng đang uống vào nên làm một hơi nốc cạn, Lương Tranh lúc này chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Dần dần, chú Hoàng càng lúc càng nói nhiều, Lương Tranh biết đã đến lúc nên vào chủ đề chính.
Lương Tranh thở dài rồi kể khổ với chú Hoàng: “Nhà cháu lại giục chuyện cưới xin rồi, khổ quá đi mất! Cháu nói đang tìm mà bố cháu cứ làm loạn lên, nói cháu đã tìm mấy năm rồi có được đâu. Sau đó còn hỏi cháu rốt cuộc cuối năm có cưới không, không để họ khỏi phải chờ đợi. Cháu định thỏa hiệp, nói cố gắng cuối năm dẫn một cô về. Nói vậy xong lại bị chửi, hỏi rốt cuộc có cưới hay không? Cháu đau đầu quá!”
“Thanh niên các cậu bây giờ thật lạ, lớn to đầu rồi mà cứ không chịu cưới xin gì! Ngày xưa chúng tôi chẳng lựa chọn gì, phần vì quen biết cũng hạn hẹp, thế mà cưới xin nhanh gọn. Các cậu tiếp xúc với nhiều người, tư vấn và giao thông lại phát triển, thiếu gì lựa chọn, thế mà chuyện cưới xin thành ra lại khó khăn. Nào là sống thử, nào là trốn tránh hôn nhân... Ôi trời, loạn cào cào! Tôi thấy quan niệm hôn nhân của thế hệ các cậu bây giờ có vấn đề lớn đấy!”
Chú Hoàng nói hăng đến nỗi nước bọt phun như mưa, khiến Lương Tranh sợ chẳng dám động đũa nữa. Anh âm thầm nghĩ cách chuyển chủ đề sang Chung Hiểu Huệ chứ không muốn nghe chú Hoàng phê phán thế hệ nữa. Lương Tranh liền hỏi: “Dạo này Chung Hiểu Huệ có gọi điện cho chú không ạ?”
Chú Hoàng có hơi mơ màng: “Không, nó gọi cho tôi làm gì? À phải rồi, hai người thế nào rồi?”
“Lâu lắm rồi không nói chuyện, cháu cũng chẳng biết sao tự nhiên cô ấy lại nổi giận?”
“Để mai tôi hỏi giúp cậu...”
“Chuyện này không phải vội. Sếp à, dạo này chú có thấy càng ngày càng khó kiếm đơn hàng không?”, Lương Tranh bắt đầu chuyển sang chủ đề thứ hai.
Chú Hoàng uống một ngụm, lau mép rồi lấy tay vẽ lên mặt bàn: “Thị trường giờ đã bão hòa, cái cần làm đã làm cả rồi. Một phần mềm không thể hỏng được, nhiều nhất là nâng cấp, đổi mới, thay đổi thiết bị cũng phải vài năm. Chỉ có điều chúng ta có thể xây dựng thị trường mới, khai thác các khách hàng tiềm năng. Dọc ngang ngang dọc, phải phát triển hết...”
Lương Tranh nhanh chóng nghĩ đến hệ thống giáo dục, cảm thấy có thể bắt đầu từ sở giáo dục, yêu cầu các trường lắp đặt phần mềm camera, chuyện này có tính khả thi, có nghĩa là công nghệ hóa, đưa trực quan sinh động vào giảng dạy, là xu hướng mới của thời đại. Đây chính là thu hoạch, xem ra gừng càng già càng cay. Lương Tranh còn định hỏi chú Hoàng thêm một vấn đề cuối cùng, đó chính là chuyện Hướng Lệ, nhưng Lương Tranh không biết nên mở miệng thế nào. Sau anh nghĩ hay là thôi, phải biết rút lui đúng lúc, đối mặt với một “con cáo” như chú Hoàng, bản thân mình nên biết điều một chút.
Hai người mải mê uống không để ý đến thời gian, cho đến tận11giờ, nhân viên phục vụ phải đến nhắc nhở quán đã đến giờ đóng cửa. Lương Tranh tưởng chú Hoàng đã say, chuẩn bị thuê một phòng ở nhà nghỉ gần đó ngủ lại nhưng chú Hoàng nói chú có thói lạ giường, kiểu gì cũng phải về nhà ngủ mới ngon giấc, đi công tác chẳng qua là bất đắc dĩ, không tránh khỏi nên đành phải chấp nhận. Hóa ra chú Hoàng vẫn còn tỉnh táo lắm, tinh thần vẫn minh mẫn. Chú Hoàng vẫy taxi rồi biến mất trong màn đêm...
Bình luận facebook