Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Hạ Trâm trong khoảng thời gian mang thai thường xuyên ốm nghén. Hễ ăn gì vào, hoặc là chưa kịp đưa vào miệng thì cơn buồn nôn ập đến. Nhưng bù lại, dù có nghén nặng đến mấy, cô và bé con trong bụng rất thích ăn a.
Hoàng Phong bồi bổ cho vợ bầu rất tốt. Anh còn thuê cả một đầu bếp, chuyên gia dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai từ Pháp về. Ấy mà Hạ Trâm chẳng những không nuốt trôi đồ họ nấu, mà lại rất ghét cái mùi vị ấy.
Chuyện này rất lạ. Vợ nhỏ của anh trước đây mê ăn còn hơn mê chồng, món ngon gì đều đánh chén sạch sẽ, không chừa một chút. Vậy mà bây giờ, cô đã đổ đi bao nhiêu đĩa thức ăn rồi.
Lắc đầu bất mãn, anh đành liều mình đích thân vào bếp nấu.
Hạ Trâm tựa người ngồi nơi ghế, vui vẻ nhìn chồng bận rộn trong bếp. Hoàng Phong quên rằng anh nấu ăn rất tệ sao? Lần trước, đĩa mỳ spaghetti kinh dị đã đành rồi, lần này lại là món gì đây.
Hoàng Phong với sự hướng dẫn của Trần Lan, anh đã nấu xong cho cô món cháo thập cẩm. Bưng tô cháo nóng lại cho vợ, anh trầm ấm nói:
- Vợ ngoan, ăn hết nhé!
- Dạ, em và tiểu bảo bối không phụ lòng chồng đâu.
Hạ Trâm khoan thai ăn thử muỗng cháo đầu tiên. Ưm... Không hiểu sao lại rất vừa miệng. Anh lên tay nghề rồi. Hoàng Phong và Trần Lan một màn bất ngờ. Cô đã ngưng cơn nghén lại.
Anh ngồi xuống bên cô, xoa xoa tấm lưng bé nhỏ. Hạ Trâm trong chốc lát ăn sạch tô cháo. Cô hỏi anh:
- Em có thể ăn tiếp không?
- Còn đói sao? - Anh ngạc nhiên
- Phải. Em vẫn đang thèm... Là do chồng nấu ngon.
Hôn gò má cô, anh nói với Trần Lan:
- Thím Trần, lấy cho Trâm Trâm bát cháo nữa hộ tôi.
- Dạ, vậy cậu chủ có ăn luôn không?
- Thím cứ lấy cho anh ấy đi ạ.
Hạ Trâm cười tươi trả lời thay anh.
Đón lấy tô cháo thứ 2, cô ăn một cách thích thú. Hoàng Phong bên cạnh ung dung cầm thìa, lấy một chút đưa lên miệng.
...
Anh... anh rốt cục là nấu cái gì vậy? Khó ăn chết mất. Cháo gì mà ngọt lừ. Nhưng rõ ràng là anh làm theo công thức của Trần Lan mà. Chẳng nhẽ lại nhầm muối thành đường.
Tại sao cô vẫn thản nhiên ăn ngon lành đến thế? Chắc bé con rất ưa đồ ba nó nấu đó mà.
- -----------------------------------------
Nhiều lần nấu ăn cho Hạ Trâm, rèn đi học lại, cuối cùng Hoàng Phong cũng đã không nhầm lẫn gia vị nữa. Anh ở nhà hẳn, mọi việc ở công ty đều đưa về nhà. Từ Thái ở công ty chỉ cần làm theo chỉ định, quyết toán của anh.
Thỉnh thoảng có cuộc họp thì anh mới rời nhà. Hiện tại đối với Hoàng Phong mà nói, vợ và con anh là quan trọng nhất. Mọi thứ khác là phụ, khó thay thế được.
Hạ Trâm do mang bầu nên bảo lưu việc học lại. Ngày ngày quanh quẩn bên Hoàng Phong. Vợ chồng cô tích cực đi dạo, học các lớp dành cho bà bầu. Được cái bé con rất ưng bố, bao nhiêu đồ ăn bố nấu đều trơn tru hấp thụ.
Bé con tròn 4 tháng thai kỳ, được ba mẹ cho làm quen với thế giới bên ngoài. Cứ vào đúng khung giờ sáng sớm, tối muộn, Hoàng Phong liền đeo tai phone vào phần bụng nhô lên khá to của Hạ Trâm. Bật nhạc vừa phải, đó là cách cho bé con cảm thụ âm nhạc.
Hơn nữa, Hạ Trâm và Hoàng Phong còn dành cả ngày chủ nhật mua rất nhiều sách về. Sách cho thai nhi từ 3 tháng tuổi đến khi được 2 tuổi đều được Hạ Trâm lựa nhặt. Ngày nào cô cũng đọc cho bé con nghe, hy vọng sau này nó sẽ thông minh giống bố.
Hôm nay là lịch họp cổ đông của công ty nên Hoàng Phong tới công ty sớm. Trùng hợp thay hôm nay Hạ Trâm có buổi khám thai.
Ban đầu anh một mặc hủy buổi họp để đưa cô tái khám, nhưng Hạ Trâm không muốn phiền hà, ảnh hưởng tới công việc của anh nên năn nỉ mãi mới được.
Dương Linh trên đường đến bệnh viện thì ghé qua nhà Hoàng Phong đón Hạ Trâm cùng đi. Nghe tiếng xe, Hạ Trâm chậm rãi nhẹ nhàng tiến ra ngoài. Ổn định trên ghế xe, cô cười nói với Dương Linh:
- Cảm ơn chị Linh nha! Phiền chị rồi.
- Không sao! Anh Hoàng Phong đã gọi điện nhờ vả, sao mà chị từ chối được. Em đang còn trong thời kỳ dễ động thai, chị không nỡ để em đi một mình.
Lần này đến khám, chính là muốn biết giới tính của bé con. Dương Linh siêu âm phần bụng của Hạ Trâm, mắt hướng về màn hình.
A chà! Xem ra Hoàng Gia sắp đón nhận một tiểu thiếu gia rồi.
- Hạ Trâm, chúc mừng em nhé! Bé con là con trai đấy!
- Thật ạ? Ôi! Chắc chắn anh Phong sẽ rất thích...
- Đúng rồi. Tiểu Lộ nhà chị mong chờ em trai nhà dì Hạ Trâm lắm đó nha...
...
Cả ngày trời, Hạ Trâm âm thầm, chưa vội thông báo cho anh biết. Hoàng Phong đã hỏi, nhưng đều nhận câu trả lời không mấy rõ ràng của cô.
Đến tối, khi ôm cô trong lòng, anh mới cảm nhận được tim vợ mình đập rất mạnh. Vuốt mái tóc mềm mại, anh dịu dàng hỏi cô:
- Em mệt sao? Tim đập nhanh quá rồi...
- Chồng... Sáng nay chị Dương Linh khám cho em đấy...
- Anh biết... Con rất khoẻ đúng không?
- Dạ. Nhưng... Anh không tò mò bảo bối của chúng ta là hoàng tử hay công chúa à?
Hoàng Phong thấy ánh mắt chờ đợi của vợ. Liền yêu thương hôn lên bờ môi ngọt ngào.
- Có chứ. Anh rất muốn biết là đằng khác. Vẫn là đang chờ em nói.
Vòng tay ôm cổ anh, Hạ Trâm nhỏ nhẹ nói:
- Chị Linh nói... bé con giống anh... Ưm...
Chưa kịp nói hết, môi cô ngay lập tức bị phong bế lại. Hoàng Phong trao cô cái hôn vừa yêu thương vừa vội vã này. Anh bây giờ quá đỗi hạnh phúc, không gì có thể cản trở được anh lúc này.
Hóa ra, bé con là con trai. Là con của anh và cô, là kết quả của tình yêu vĩ đại này.
Đây chính là lúc " chúc mừng ". Dừng lại nụ hôn nồng nàn, anh đột nhiên bày ra bộ mặt khó chịu nói với cô:
- Trâm Trâm à... Bốn tháng nay, anh " nhịn " rồi. Rất bí bách đấy... thật muốn em...
- Làm sao giờ... Em không thể... làm được... Chồng à... anh chịu khó chút nhé?
Hạ Trâm an ủi xoa mặt anh. Gương mặt ấy thật làm cho lòng cô trùng xuống, yêu càng thêm yêu. Nhưng có vẻ Hoàng Phong bá đạo hơn cô tưởng, anh bóp nhẹ ngực cô, khẽ nói:
- Anh không thể kìm được nữa rồi... Bảo bối, giúp anh nhé?
- Nhưng mà... em giúp bằng cách nào?
- Chỉ cần làm theo anh...
Cầm lấy tay cô, anh đặt lên *** *** của mình. Hạ Trâm có chút giật mình, rụt tay lại. Ánh mắt tố cáo anh. Hoàng Phong hôn lên mép môi cô, đáp trả lại ánh mắt ấy:
- Ngoan, đã là vợ chồng rồi, em còn ngại gì nữa. Giúp anh nhé! Thật sự anh không chịu nổi nữa rồi.
E ngại gật đầu, cô cắn nhẹ môi:
- V... vâng... Ưm...
Lại một lần nữa hai đôi môi tìm nhau quyến luyến không ngừng. Hoàng Phong kéo chiếc váy ngủ của Hạ Trâm trễ xuống, xoa nắn ngực thành đủ hình dạng. Anh cúi đầu mút nhẹ, tay thì mân mê vô lối.
Chỉ một lát sau, Hoàng Phong và Hạ Trâm không còn mảnh vải che thân. Anh dù manh động lắm nhưng vẫn cẩn thận, tránh đụng vào bụng cô.
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Trâm trần trụi cầm cự vật của anh, mặt đỏ bừng. Hoàng Phong cầm ra ngoài tay cô. Đưa lên đưa xuống.
Mắt vẫn một lòng hướng về vợ. Anh ám muội nói:
- Cứ làm như thế... Anh rất thích... Vợ yêu, lần này phải nhờ em rồi.
Không trả lời anh, cô theo phản xạ tay chuyện động lên xuống nhanh dần. Hoàng Phong chịu nhận kích thích, phát ra âm thanh trầm nặng.
Sờ soạn người cô, tay đỡ ót cổ, tay kia anh giữ gương mặt, tham lam hôn hít cô không ngừng.
Được nước lấn tới, Hoàng Phong đưa bàn tay mình xuống nơi ấy của vợ. Hạ Trâm ý thức được là không nên, cô đánh nhẹ vào vai anh trách móc:
- Chồng hư... Anh không được làm thế...
- Không phải vợ muốn sao? Nhìn xem... đã...
- Nào... Chồng dừng ngay lại đi... Em... sẽ không giúp chồng nữa...
Cô bỏ tay ra khỏi vật cứng của anh, chu môi phản bác. Hạ Trâm như vậy là đã quá xem thường anh rồi. Sói già thì vẫn là sói già thôi. Đầu óc của anh mãi mãi không thể sáng lên được.
Cảm giác phấn khích khi nãy bỗng vụt mất, anh như mất miếng thịt, lao vào ôm lấy cô. Một trận mưa hôn đáp xuống gương mặt bầu bĩnh của Hạ Trâm. Cô bất lực trước ma mị này, nói:
- Chồng không ngoan. Nếu còn như thế sẽ ảnh hưởng đến bé con.
- Bảo bối ngốc, anh chỉ trêu đùa em chút thôi. Lần này, làm thật nhé?
Anh xoay nghiêng người cô lại. Bàn tay thon dài của cô tiếp tục trở lại " công việc " phía dưới.
Một thời gian không nhanh cũng không lâu sau, Hoàng Phong đạt được cao trào, liền chạy vụt vào nhà vệ sinh. Để lại Hạ Trâm nằm trên giường khúc khích cười theo. Chồng cô đã ăn chay bốn tháng rồi, thật buồn cười.
Trở lại giường, hơi thở anh nặng nề. Vùi đầu vào cổ cô, xoa xoa bụng Hạ Trâm, anh giọng ấm ức:
- Sớm biết phải " cai " vợ, anh đã không có ý định có con... Đợi vợ lớn thêm một chút, có cũng không muộn. Hazz... Vẫn là ngông cuồng, thiếu suy nghĩ.
- Chồng thật ích kỷ. Không muốn bé con ra đời sao?
Hạ Trâm nghiêm giọng hỏi anh. Người đàn ông này có phải trẻ con quá rồi chăng...
Không trả lời cô, anh chung thủy ôm lấy cả cuộc đời của mình. Ai bảo anh trẻ con, chỉ là anh u mê vợ quá thôi. Còn sự xuất hiện của bảo bối trong bụng, đây là kế hoạch trong tương lai của vợ chồng anh. Tại anh hiếu thắng quá, nên bé con mới đi trước kế hoạch.
Bảo bối nhỏ, chào mừng con đến thế giới của ba mẹ.
- ----------------------------------------
P/s: Hôm nay mình tặng các mem hai chương luôn nhé. Chapter 34 tối nay sẽ có nè. Like ủng hộ mình nào. Comment nhiều nhiều nhiều cho mình đọc làm động lực nha.
Hoàng Phong bồi bổ cho vợ bầu rất tốt. Anh còn thuê cả một đầu bếp, chuyên gia dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai từ Pháp về. Ấy mà Hạ Trâm chẳng những không nuốt trôi đồ họ nấu, mà lại rất ghét cái mùi vị ấy.
Chuyện này rất lạ. Vợ nhỏ của anh trước đây mê ăn còn hơn mê chồng, món ngon gì đều đánh chén sạch sẽ, không chừa một chút. Vậy mà bây giờ, cô đã đổ đi bao nhiêu đĩa thức ăn rồi.
Lắc đầu bất mãn, anh đành liều mình đích thân vào bếp nấu.
Hạ Trâm tựa người ngồi nơi ghế, vui vẻ nhìn chồng bận rộn trong bếp. Hoàng Phong quên rằng anh nấu ăn rất tệ sao? Lần trước, đĩa mỳ spaghetti kinh dị đã đành rồi, lần này lại là món gì đây.
Hoàng Phong với sự hướng dẫn của Trần Lan, anh đã nấu xong cho cô món cháo thập cẩm. Bưng tô cháo nóng lại cho vợ, anh trầm ấm nói:
- Vợ ngoan, ăn hết nhé!
- Dạ, em và tiểu bảo bối không phụ lòng chồng đâu.
Hạ Trâm khoan thai ăn thử muỗng cháo đầu tiên. Ưm... Không hiểu sao lại rất vừa miệng. Anh lên tay nghề rồi. Hoàng Phong và Trần Lan một màn bất ngờ. Cô đã ngưng cơn nghén lại.
Anh ngồi xuống bên cô, xoa xoa tấm lưng bé nhỏ. Hạ Trâm trong chốc lát ăn sạch tô cháo. Cô hỏi anh:
- Em có thể ăn tiếp không?
- Còn đói sao? - Anh ngạc nhiên
- Phải. Em vẫn đang thèm... Là do chồng nấu ngon.
Hôn gò má cô, anh nói với Trần Lan:
- Thím Trần, lấy cho Trâm Trâm bát cháo nữa hộ tôi.
- Dạ, vậy cậu chủ có ăn luôn không?
- Thím cứ lấy cho anh ấy đi ạ.
Hạ Trâm cười tươi trả lời thay anh.
Đón lấy tô cháo thứ 2, cô ăn một cách thích thú. Hoàng Phong bên cạnh ung dung cầm thìa, lấy một chút đưa lên miệng.
...
Anh... anh rốt cục là nấu cái gì vậy? Khó ăn chết mất. Cháo gì mà ngọt lừ. Nhưng rõ ràng là anh làm theo công thức của Trần Lan mà. Chẳng nhẽ lại nhầm muối thành đường.
Tại sao cô vẫn thản nhiên ăn ngon lành đến thế? Chắc bé con rất ưa đồ ba nó nấu đó mà.
- -----------------------------------------
Nhiều lần nấu ăn cho Hạ Trâm, rèn đi học lại, cuối cùng Hoàng Phong cũng đã không nhầm lẫn gia vị nữa. Anh ở nhà hẳn, mọi việc ở công ty đều đưa về nhà. Từ Thái ở công ty chỉ cần làm theo chỉ định, quyết toán của anh.
Thỉnh thoảng có cuộc họp thì anh mới rời nhà. Hiện tại đối với Hoàng Phong mà nói, vợ và con anh là quan trọng nhất. Mọi thứ khác là phụ, khó thay thế được.
Hạ Trâm do mang bầu nên bảo lưu việc học lại. Ngày ngày quanh quẩn bên Hoàng Phong. Vợ chồng cô tích cực đi dạo, học các lớp dành cho bà bầu. Được cái bé con rất ưng bố, bao nhiêu đồ ăn bố nấu đều trơn tru hấp thụ.
Bé con tròn 4 tháng thai kỳ, được ba mẹ cho làm quen với thế giới bên ngoài. Cứ vào đúng khung giờ sáng sớm, tối muộn, Hoàng Phong liền đeo tai phone vào phần bụng nhô lên khá to của Hạ Trâm. Bật nhạc vừa phải, đó là cách cho bé con cảm thụ âm nhạc.
Hơn nữa, Hạ Trâm và Hoàng Phong còn dành cả ngày chủ nhật mua rất nhiều sách về. Sách cho thai nhi từ 3 tháng tuổi đến khi được 2 tuổi đều được Hạ Trâm lựa nhặt. Ngày nào cô cũng đọc cho bé con nghe, hy vọng sau này nó sẽ thông minh giống bố.
Hôm nay là lịch họp cổ đông của công ty nên Hoàng Phong tới công ty sớm. Trùng hợp thay hôm nay Hạ Trâm có buổi khám thai.
Ban đầu anh một mặc hủy buổi họp để đưa cô tái khám, nhưng Hạ Trâm không muốn phiền hà, ảnh hưởng tới công việc của anh nên năn nỉ mãi mới được.
Dương Linh trên đường đến bệnh viện thì ghé qua nhà Hoàng Phong đón Hạ Trâm cùng đi. Nghe tiếng xe, Hạ Trâm chậm rãi nhẹ nhàng tiến ra ngoài. Ổn định trên ghế xe, cô cười nói với Dương Linh:
- Cảm ơn chị Linh nha! Phiền chị rồi.
- Không sao! Anh Hoàng Phong đã gọi điện nhờ vả, sao mà chị từ chối được. Em đang còn trong thời kỳ dễ động thai, chị không nỡ để em đi một mình.
Lần này đến khám, chính là muốn biết giới tính của bé con. Dương Linh siêu âm phần bụng của Hạ Trâm, mắt hướng về màn hình.
A chà! Xem ra Hoàng Gia sắp đón nhận một tiểu thiếu gia rồi.
- Hạ Trâm, chúc mừng em nhé! Bé con là con trai đấy!
- Thật ạ? Ôi! Chắc chắn anh Phong sẽ rất thích...
- Đúng rồi. Tiểu Lộ nhà chị mong chờ em trai nhà dì Hạ Trâm lắm đó nha...
...
Cả ngày trời, Hạ Trâm âm thầm, chưa vội thông báo cho anh biết. Hoàng Phong đã hỏi, nhưng đều nhận câu trả lời không mấy rõ ràng của cô.
Đến tối, khi ôm cô trong lòng, anh mới cảm nhận được tim vợ mình đập rất mạnh. Vuốt mái tóc mềm mại, anh dịu dàng hỏi cô:
- Em mệt sao? Tim đập nhanh quá rồi...
- Chồng... Sáng nay chị Dương Linh khám cho em đấy...
- Anh biết... Con rất khoẻ đúng không?
- Dạ. Nhưng... Anh không tò mò bảo bối của chúng ta là hoàng tử hay công chúa à?
Hoàng Phong thấy ánh mắt chờ đợi của vợ. Liền yêu thương hôn lên bờ môi ngọt ngào.
- Có chứ. Anh rất muốn biết là đằng khác. Vẫn là đang chờ em nói.
Vòng tay ôm cổ anh, Hạ Trâm nhỏ nhẹ nói:
- Chị Linh nói... bé con giống anh... Ưm...
Chưa kịp nói hết, môi cô ngay lập tức bị phong bế lại. Hoàng Phong trao cô cái hôn vừa yêu thương vừa vội vã này. Anh bây giờ quá đỗi hạnh phúc, không gì có thể cản trở được anh lúc này.
Hóa ra, bé con là con trai. Là con của anh và cô, là kết quả của tình yêu vĩ đại này.
Đây chính là lúc " chúc mừng ". Dừng lại nụ hôn nồng nàn, anh đột nhiên bày ra bộ mặt khó chịu nói với cô:
- Trâm Trâm à... Bốn tháng nay, anh " nhịn " rồi. Rất bí bách đấy... thật muốn em...
- Làm sao giờ... Em không thể... làm được... Chồng à... anh chịu khó chút nhé?
Hạ Trâm an ủi xoa mặt anh. Gương mặt ấy thật làm cho lòng cô trùng xuống, yêu càng thêm yêu. Nhưng có vẻ Hoàng Phong bá đạo hơn cô tưởng, anh bóp nhẹ ngực cô, khẽ nói:
- Anh không thể kìm được nữa rồi... Bảo bối, giúp anh nhé?
- Nhưng mà... em giúp bằng cách nào?
- Chỉ cần làm theo anh...
Cầm lấy tay cô, anh đặt lên *** *** của mình. Hạ Trâm có chút giật mình, rụt tay lại. Ánh mắt tố cáo anh. Hoàng Phong hôn lên mép môi cô, đáp trả lại ánh mắt ấy:
- Ngoan, đã là vợ chồng rồi, em còn ngại gì nữa. Giúp anh nhé! Thật sự anh không chịu nổi nữa rồi.
E ngại gật đầu, cô cắn nhẹ môi:
- V... vâng... Ưm...
Lại một lần nữa hai đôi môi tìm nhau quyến luyến không ngừng. Hoàng Phong kéo chiếc váy ngủ của Hạ Trâm trễ xuống, xoa nắn ngực thành đủ hình dạng. Anh cúi đầu mút nhẹ, tay thì mân mê vô lối.
Chỉ một lát sau, Hoàng Phong và Hạ Trâm không còn mảnh vải che thân. Anh dù manh động lắm nhưng vẫn cẩn thận, tránh đụng vào bụng cô.
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Trâm trần trụi cầm cự vật của anh, mặt đỏ bừng. Hoàng Phong cầm ra ngoài tay cô. Đưa lên đưa xuống.
Mắt vẫn một lòng hướng về vợ. Anh ám muội nói:
- Cứ làm như thế... Anh rất thích... Vợ yêu, lần này phải nhờ em rồi.
Không trả lời anh, cô theo phản xạ tay chuyện động lên xuống nhanh dần. Hoàng Phong chịu nhận kích thích, phát ra âm thanh trầm nặng.
Sờ soạn người cô, tay đỡ ót cổ, tay kia anh giữ gương mặt, tham lam hôn hít cô không ngừng.
Được nước lấn tới, Hoàng Phong đưa bàn tay mình xuống nơi ấy của vợ. Hạ Trâm ý thức được là không nên, cô đánh nhẹ vào vai anh trách móc:
- Chồng hư... Anh không được làm thế...
- Không phải vợ muốn sao? Nhìn xem... đã...
- Nào... Chồng dừng ngay lại đi... Em... sẽ không giúp chồng nữa...
Cô bỏ tay ra khỏi vật cứng của anh, chu môi phản bác. Hạ Trâm như vậy là đã quá xem thường anh rồi. Sói già thì vẫn là sói già thôi. Đầu óc của anh mãi mãi không thể sáng lên được.
Cảm giác phấn khích khi nãy bỗng vụt mất, anh như mất miếng thịt, lao vào ôm lấy cô. Một trận mưa hôn đáp xuống gương mặt bầu bĩnh của Hạ Trâm. Cô bất lực trước ma mị này, nói:
- Chồng không ngoan. Nếu còn như thế sẽ ảnh hưởng đến bé con.
- Bảo bối ngốc, anh chỉ trêu đùa em chút thôi. Lần này, làm thật nhé?
Anh xoay nghiêng người cô lại. Bàn tay thon dài của cô tiếp tục trở lại " công việc " phía dưới.
Một thời gian không nhanh cũng không lâu sau, Hoàng Phong đạt được cao trào, liền chạy vụt vào nhà vệ sinh. Để lại Hạ Trâm nằm trên giường khúc khích cười theo. Chồng cô đã ăn chay bốn tháng rồi, thật buồn cười.
Trở lại giường, hơi thở anh nặng nề. Vùi đầu vào cổ cô, xoa xoa bụng Hạ Trâm, anh giọng ấm ức:
- Sớm biết phải " cai " vợ, anh đã không có ý định có con... Đợi vợ lớn thêm một chút, có cũng không muộn. Hazz... Vẫn là ngông cuồng, thiếu suy nghĩ.
- Chồng thật ích kỷ. Không muốn bé con ra đời sao?
Hạ Trâm nghiêm giọng hỏi anh. Người đàn ông này có phải trẻ con quá rồi chăng...
Không trả lời cô, anh chung thủy ôm lấy cả cuộc đời của mình. Ai bảo anh trẻ con, chỉ là anh u mê vợ quá thôi. Còn sự xuất hiện của bảo bối trong bụng, đây là kế hoạch trong tương lai của vợ chồng anh. Tại anh hiếu thắng quá, nên bé con mới đi trước kế hoạch.
Bảo bối nhỏ, chào mừng con đến thế giới của ba mẹ.
- ----------------------------------------
P/s: Hôm nay mình tặng các mem hai chương luôn nhé. Chapter 34 tối nay sẽ có nè. Like ủng hộ mình nào. Comment nhiều nhiều nhiều cho mình đọc làm động lực nha.
Bình luận facebook