• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (1 Viewer)

  • Chap 63: Sự trở lại.

Viên Thành.




Cuộc họp khẩn được triệu tập về việc bãi nhiệm Tổng Giám đốc đã sắp bắt đầu. Tất cả thành viên Hội đồng quản trị đều đã có mặt ở trong phòng họp rồi. Nhưng nhân vật chính của buổi họp hôm nay, chính là Tổng giám đốc đương nhiệm đang bị đưa ra xem xét bãi nhiệm vẫn chưa thấy bóng dáng đâu nữa.
Cả phòng họp bắt đầu ồn ào lên.




- Chủ tịch, không phải cô đã nói rõ trong thư báo là Tổng giám đốc sẽ tham dự cuộc họp hôm nay sao?




- Tổng giám đốc thật sự sẽ đến ư? Chủ tịch, cô không phải đang gạt chúng tôi đấy chứ?




Rất nhiều người đã không còn kiên nhẫn để đợi.
Tình hình đang căng thẳng như vậy đương nhiên Viên Trác Việt không thể bỏ qua cơ hội châm thêm dầu vào lửa rồi.




- Chủ tịch, cô có biết cô đang làm gì không đấy? Triệu tập cuộc họp khẩn nhưng lại không chắc chắn được Tổng giám đốc đáng kính của chúng ta có đến không sao? Tôi thấy là chủ tịch đây chính là hồ đồ bảo vệ người tình trong mộng đến cùng thì đúng hơn đấy.




Mối quan hệ giữa chủ tịch và Tổng giám đốc mặc dù chỉ mới là suy đoán của rất nhiều người trong công ty, nhưng bây giờ lại nghe Viên Trác Việt nói một câu như vậy, còn có chủ tịch đến Las Vegas tận hơn nửa tháng mới về, nếu nói chỉ để thuyết phục Tổng Giám đốc trở lại công ty thì thời gian như vậy không phải là quá dài rồi ư? Trong khoảng thời gian dài như vậy thì mỗi quan hệ giữa hai người bọn họ nếu không muốn người khác nghĩ xấu thì cũng khó à nha.
Ôn Giai Tuệ lại chẳng hề quan tâm gì đến mấy lời lảm nhảm của Viên Trác Việt và ánh mắt dò xét của bao nhiêu người ở đây. Cô liên tục cúi mặt xuống đùi, chính là đang gửi tin nhắn cho Viên Trác Nghiên, nhưng anh lại không phản hồi, cô cũng đã thử gọi mấy cuộc điện thoại cho anh, kết quả chắc chắn là có thể đoán được rồi.
Giờ khắc này cô không khác gì một đứa vị vua đăng cơ lúc còn ham chơi, mọi việc đều do thân tín của mình là A Phong lo liệu hết.
Một lúc rồi cô mới lên tiếng trấn an mọi người vài câu.




- Mọi người hãy trật tự và ở yên chỗ ngồi của mình, Tổng Giám đốc sẽ đến ngay thôi.




Nhưng tất cả những người ở phòng họp đều đã không còn nhiều kiên nhẫn nữa.
Giữa lúc một nhóm người định đứng lên bỏ đi thì cánh cửa phòng họp đã được mở ra, đội chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây sang trọng, cùng giày da sáng bóng đặt bước chân đầu tiên vững chắc vào trong.
Thân ảnh cao lớn, tiêu sái của người đàn ông xuất hiện như một vầng hào quang sáng loáng cả căn phòng, nhưng đồng thời cũng là lúc bắt đầu một màn căng thẳng, bí bách.




- Tổng, Tổng giám đốc! Anh đến rồi.




Cục diện đã hoàn toàn thay đổi, Ôn Giai Tuệ vô thức buông lỏng tay đang cầm điện thoại khi ngước nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước đi tới vị trí đầu bàn bên phải của mình. Tảng đá trong lòng cô rốt cuộc cũng được gỡ xuống, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đến mức quên luôn cả đang ở trong phòng họp.




Tổng Giám đốc trở lại sau hơn ba tháng im lặng giữa đề nghị bãi nhiệm, tất cả thành viên Hội đồng quản trị đều đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Đương nhiên là sẽ có đến ba phe đang ngồi ở đây.




- Tổng giám đốc, có minh chứng cho rằng cậu đã sáng lập công ty riêng ở Las Vegas, chuyện này có thật không?




Một cổ đông ở phe trung lập đặt nghi vấn đầu tiên.
Tiếp sau đó lại có một cổ đông khác cũng ở phe trung lập đưa ra câu hỏi.




- Tổng giám đốc, cậu đột ngột biến mất như vậy là có ý gì chứ? Nếu cậu đã muốn từ chức thì tại sao không nộp đơn từ chức, cậu vẫn chưa nhận được quyết định bãi nhiệm nhưng lại không tham gia vào công việc quản lý Viên Thành trong thời gian qua, cậu không ghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến cả công ty sao?




Bọn họ mỗi người một câu đều đang chỉ mũi nhọn về phía Viên Trác Nghiên.
Viên Trác Việt vẫn giữ im lặng ngồi xem kịch vui trước mắt. Sự xuất hiện của anh trai này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang vô cùng tự tin và háo hức của anh ta. Giống như tư thái của một người đã nắm hết thảy mọi chuyện sắp diễn ra trong tay rồi vậy.




Khi Viên Trác Nghiên vừa ngồi xuống vị trí của mình thì đầu tiên vẫn là thói quen cũ, quét mắt nhìn sang nữ nhân đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Đợi đến khi đám người ở trong phòng họp này không còn ồn ào nữa, anh mới chậm rãi cất tiếng, trước hết là đặt ngược lại một câu hỏi.




- Các vị, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là cuộc hộp Hội đồng quản trị chứ đâu phải cuộc họp báo nhỉ? Các vị chuyển sang làm phóng viên từ khi nào vậy?




Không nghĩ sẽ bị chỉ trích trực tiếp như vậy, tất cả những người vừa mới nhốn nháo hỏi liên tục nay đã cúi gầm mặt không dám nói thêm một câu không đúng chức trách nào nữa.
Viên Trác Nghiên đánh mắt nhìn một lượt hết tất cả những thành viên của Hội đồng quản trị, chính thức chào lại từ đầu.




- Các vị, đầu tiên thật mong các vị thứ lỗi vì sự chậm trễ của tôi. Tôi cũng xin được giải thích lí do tôi đến trễ. Là bởi vì tôi cần dọn dẹp vài thứ.




Nói đoạn, anh chợt dừng lại, nhìn một nhóm người với vẻ mặt không hề có chút hí hửng vì sự trở lại của mình, thanh âm nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói tiếp.




- Chú Lương, chú Trần. Nếu hai vị muốn rút vốn khỏi Viên Thành thì chúng tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của hai vị. Nhưng nếu đã là biện thủ công quỹ thì không cần tới hai vị yêu cầu rút vốn mà Viên Thành sẽ tiễn hai vị một đoạn.




Sau khi Viên Trác Nghiên tung ra một tin chấn động như vậy, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn hai vị cổ đông vừa được nêu tên.
Hai người vừa được liệt kê trong danh sách khai trừ của Viên Trác Nghiên mặt mũi đã sớm biến sắc. Nhất thời ú ớ không biết nói gì, nhưng ngay sau đó đã cố gào cổ họng lên mà phản biện.




- Tổng giám đốc, cậu đừng đặt điều vu khống chúng tôi như vậy. Chuyện cậu thành lập công ty riêng vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng mà lại đặt điều vu khống chúng tôi?




Đây cũng là phản ứng bình thường của những ai bị nêu tội trạng thôi nên Viên Trác Nghiên cũng không muốn nhiều lời thêm, đưa tay lên ý bảo người phía sau đưa cho anh thứ đã chuẩn bị.
A Châu nhìn thấy ông chủ ra hiệu thì ngay lập tức đem một tập tài liệu đặt vào tay của anh.
Viên Trác Nghiên đem tập tài liệu mở ra, vừa lật vừa giải thích.




- Đây là tất cả ghi chép từ những cuộc điện thoại trao đổi lợi nhuận của hai vị. Để tránh các vị nghi ngờ tôi đặt điều vu khống thì mời các vị xem qua.




Tập tài liệu vừa được đặt xuống bàn thì thư ký của anh đã cầm lên phát cho từng người.
Ôn Giai Tuệ cũng nhận lấy một tập, càng lúc càng nhiều bất ngờ hơn đây mà.
Cô ngước nhìn người đàn ông bên phải của mình, anh đã điều tra những chuyện này từ khi nào chứ? Không phải anh luôn miệng nói với cô là không muốn quản chuyện của Viên Thành nữa cơ mà! Vậy mà vẫn âm thầm điều tra tất cả đây sao?




Tất cả ming chứng đều đã rõ ràng như vậy, hai cổ đông kia cũng không còn lời nào để tự bào chữa cho mình, mà những người khác đều quay ngoắt đầu không muốn liên lụy.
Thần sắc Viên Trác Nghiên giờ phút này lạnh lẽo đến tàn khốc, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đậm màu chết chóc nhìn thằng về phía mục tiêu cần thanh trừ, không hề cho người khác một chút khe hở để thở.




- Nể tình hai vị đã có công đóng góp cho Viên Thành đi đến ngày hôm nay, những bằng chứng này sẽ không được nộp cho bên thanh tra, hai vị có thể tự nguyện rút vốn rời đi.




Sau khi khai trừ được hai cổ đông biện thủ công quỹ, ai nấy cũng đều tưởng đã xong xuôi mà chuyển về chuyện bãi nhiệm Tổng Giám đốc. Nhưng Viên Trác Nghiên lại tiếp tục khai trừ từng người một, hai người trong ban kiểm soát và thêm một người trong ban giám đốc.
Lần trở lại này của Tổng giám đốc là khai trừ những người ở phe đối lập với mình sao?
Những người còn lại đều không ngừng đưa ống tay áo lên thấm mồ hôi hai bên trán.
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy sắc mặt Viên Trác Việt cũng không khá hơn là mấy, thậm chí còn lo sợ hơn cả những người kia.




Đã dọn dẹp xong những con ruồi xung quanh, lúc này Viên Trác Nghiên mới chính thức đưa ra lời giải thích cho việc thành lập công ty riêng của mình.




- Đúng như các vị đã biết, tôi đúng là đã thành lập một doanh nghiệp riêng ở Las Vegas.




Lời thú nhận này của Tổng Giám đốc mà rất nhiều cổ đông và thành viên Hội đồng quản trị chờ đợi hơn mấy tháng qua khiến họ có chút sửng sôt, đang dần phân ra hai luồng ý kiến trái chiều.
Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi im lặng chờ đợi xem người đàn ông này rốt cuộc đã lên kế hoạch gì rồi. Anh luôn bình thản trong mọi trường hợp nguy cấp, chẳng lẽ không bao giờ có chuyện gì khiến anh nao núng hay khẩn trương ư? Cô chợt nghĩ một lúc, hình như là đã có rồi, là với cô...?
Dẹp bỏ những suy nghĩ không đâu đó đi, lấy lại tinh thần chờ đợi kết quả cuối cùng hôm nay nào!
Ánh mắt sâu hút chứa một tia giảo hoạt lại hướng sang nhìn thằng vào mặt cô, lúc vô thức cô lại đánh rơi cây bút xuống dưới chân.
Cô đang định cúi xuống nhặt lên thì A Phong đã nhanh hơn một bước.




- Phu nhân, để tôi.




Tay cậu đã chạm vào cây bút, mà Ôn Giai Tuệ vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên nên hai người vô tình đụng phải đầu đối phương.




- Phu nhân, cô không sao chứ? Tôi xin lỗi.




Ôn Giai Tuệ lúng túng lắc đầu rồi nhanh chóng ngồi dậy, cầm lấy cây bút trong tay A Phong, còn nhắc cậu về chỗ. Theo phản xạ, cô lại nhìn sang người đàn ông ở vị trí bên phải kia, ánh mắt hình viên đạn khiến cô không rét mà run, hơi chột dạ cúi đầu vờ lất mấy trang tài liệu.
Vì cả phòng đều đang tập trung vào chuyện mà Viên Trác Nghiên vừa thừa nhận nên không có ai hướng mắt nhìn một màn vừa rồi cả. Nhưng một cảnh đặc sắc như vậy sao lại có thể không rơi vào mắt của người đàn ông đó chứ? Nhưng khi thấy cô đã né tránh ánh mắt của mình, anh đã thu hồi lại biểu cảm vừa rồi, hướng mắt lại phía từng người trong phòng họp, khôi phục thần sắc lạnh tạnh như cũ, không chút lo lắng mà tung đòn tiếp theo.




- Các vị cũng đừng quên, điều lệ của công ty đã quy định rất rõ. Tổng giám đốc hay người điều hành Viên Thành nếu thành lập doanh nghiệp riêng nhưng không cùng chung lĩnh vực kinh doanh thì không bị xem là vi phạm. AW, tập đoàn công nghệ do tôi sáng lập ở Las Vegas không hề có lợi ích đối lập với thị trường của Viên Thành, như vậy còn vấn đề gì không?




Anh vừa dứt lời thì lại thêm một đóng văn kiện được thư ký đặt lần lượt trước mặt từng người.
Tất cả những người có mặt ở đây lại lần nữa có thêm một phen kinh ngạc. Bọn họ chỉ biết Tổng Giám đốc đã thành lập doanh nghiệp riêng, nhưng lại không biết rõ doanh nghiệp đó kinh doanh lĩnh vực nào. Đấy cũng chính là lí do những người vẫn dám khăng khăng yêu cầu đợi câu trả lời từ phía anh.




Thấy không ai còn dấu hiệu tiếp tục nhắc đến chuyện bãi nhiệm nữa, lúc này Ôn Giai Tuệ mới lên tiếng kết thúc vấn đề đã kéo dài suốt hơn ba tháng qua.




- Các vị, Tổng giám đốc đã đưa ra lời giải thích về chuyện thành lập công ty riêng. Hơn nữa, cũng không có đơn từ chức. Xét theo điều lệ thì chúng ta không có đủ căn cứ để thông qua quyết định bãi nhiệm. Các vị có ai ý kiến gì không?




Tất cả cổ đông cùng các thành viên Hội đồng quản trị đều nhìn nhau gật đầu hài lòng, cũng chẳng còn ai phản đối nữa.
Không khí đang dần tốt lên thì một giọng nói mang theo vài phần châm chọc truyền đến.




- Đúng là xấu chàng hổ thiếp, chủ tịch à, cô cũng đâu cần phải gấp gáp kết thúc như vậy. Nôn nóng dọn đường trở lại cho người đàn ông của mình, tôi thấy cô không khác gì bù nhìn cho anh ta đấy.




Những câu phát ngôn chẳng xem ai ra gì của anh ta, rất nhiều người đã nghe đến nhàm chán rồi. Một vài người cũng không muốn tham dự vào, dù sao đó cũng là chuyện của Viên gia, không phải việc gì ảnh hưởng đến quyền lợi của bọn họ ở Viên Thành là được.




Viên Trác Nghiên chẳng thèm liếc nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình, chính thức tuyên bố sự trở lại.




- Thời gian qua tôi đã tắc trách với công việc của mình, tôi xin được tạ lỗi với các vị cũng như toàn bộ thành viên của công ty. Những lời nhàm chán phía sau chắc tôi không cần phải nói nữa, mà các vị có lẽ cũng nghe đến thuộc lòng rồi.




Sau khi nghe anh nói đến câu cuối, một vài cổ đông lão làng của công ty liền cười phá lên.
Giữa tràng cười của họ, Viên Trác Nghiên chỉ nhẹ nâng khóe môi một chút. Còn Ôn Giai Tuệ ngồi ở vị trí chủ tọa vẫn nhìn anh không rời mắt, cho đến khi anh quay đầu nhìn sang thì cô lại vội vàng trốn đi, đến cả bút cũng cầm ngược nữa, hành động này chọc người đàn ông không khỏi bật cười trong cổ họng.




.......................




Cuộc họp kết thúc mà không có quyết định bãi nhiệm Tổng Giám đốc như Viên Trác Việt mong đợi nên anh vô cùng phẫn nộ, đi ra cầu thang thoát hiểm thì đã có mấy người vừa bị đuổi ra giữa cuộc họp vừa rồi.
Anh ta xem bọn họ như bao cát để trút giận.




- Các ông làm gì vậy? Tại sao lại để anh ta nắm thóp ngay trong lúc quan trọng như vậy chứ?




Nhưng bọn họ đều không còn lí do gì để cúi đầu trước anh ta cả. Mặc dù không trở mặt hoàn toàn nhưng vẫn nêu rõ suy nghĩ của mình.




- Viên Trác Nghiên điều tra đến những việc này thì nhất định là đã biết chúng tôi liên thủ với câu bỏ phiếu bãi nhiệm cậu ta trong cuộc họp hôm nay rồi.




Một người nói được thì những người còn lại cũng nối đuôi lên tiếng.




- Cậu đã khẳng định chắc chắn bằng chứng cậu đưa ra đủ để tiễn cậu ta ra khỏi Viên Thành, nhưng rốt cuộc cậu đã điều tra đến đâu vậy? Ngay cả công ty của cậu ta ở Las Vegas kinh doanh lĩnh vực gì mà cậu cũng không biết. Xem ra đúng là chúng tôi đa ngu nên mới tin cậu đấy.




- Mấy lão gia kia nhất định cũng chẳng sạch sẽ gì cả đâu, Viên Trác Nghiên chính là muốn thanh trừ những người đối lập với cậu ta nên mới dùng chiêu giết gà dọa khỉ này.




- Chúng tôi bị cậu hại thê thảm rồi đây.




Nhìn lần lượt từng người rời đi, Viên Trác Việt tức giận đến muốn giết người, nhưng lại chỉ có thể trút giận vào bức tường bên cạnh mà thôi.




.......................




Trong phòng họp bây giờ chỉ còn lại Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ. Hai người vẫn ngồi yên ở vị trí của mình như vừa rồi trong cuộc hop.
Tin tức mà Viên Trác Nghiên đem đến hôm nay vẫn khiến Ôn Giai Tuệ chưa hết bàng hoàng.




- Viên Trác Nghiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào rồi?




Ôn Giai Tuệ nhìn người đàn ông vẫn nhàn hạ ngồi đó chơi đùa với cái bật lửa trong tay, thấy anh không có ý định trả lời mình, cô lại nhìn cái bật lửa của anh, vô thức thốt ra một câu.




- À không, suýt nữa thì em quên mất anh là ông trùm mafia mà. Có chút chuyện này đương nhiên không làm khó được anh rồi. Nhưng em vẫn không hiểu tại sao trước đó anh lại không nói gì với em cả, còn đinh ninh rằng không muốn quản chuyện của Viên Thành nữa mà?




Viên Trác Nghiên đợi cô nói xong, cũng tắt cái bật lửa đi và đẩy ghế đứng lên, từng bước đến phía sau ghế chủ tọa.
Ôn Giai Tuệ vẫn yên vị trên đó, cảm nhận được người đàn ông đang từ phía sau ghế của mình chống tay ra phía trước, còn cúi mặt bên tai cô, trước khi nói phải hôn cô một cái mới mở miệng được sao?




- Nếu hôm nay anh không đưa ra những chứng minh bảo vệ mình thì đương nhiên sẽ phải bỏ phiếu thông qua quyết định bãi nhiệm, và những người đó nhất định sẽ bỏ phiếu tán thành. Bởi vì, bọn họ đều đã nhận được lợi ích từ người em trai tài giỏi của anh.




Kết quả này thật ra cũng chẳng mấy bất ngờ, hai anh em Viên gia này tranh đấu từ trước đến nay không phải ai không biết. Thì ra Viên Trác Nghiên im lặng một thời gian dài như vậy là để đợi thời cơ tóm gọn một lần luôn sao?




- Nếu anh đã biết rõ là anh ta rồi thì tại sao không vạch trần luôn? Nếu anh nói không đủ chứng minh thì em khó mà tin đấy.




Ôn Giai Tuệ hơi quay đầu và ngước mắt nhìn người đàn ông đang bao vây cô trong phạm vi của riêng anh. Giọng cô chỉ có thắc mắc đầy nghiêm túc mà chẳng hề để ý đến tư thế của bọn họ lúc này có bao nhiêu thân mật, chỉ cần một cái cúi đầu nhẹ của người đàn ông là đã có thể bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom