• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (3 Viewers)

  • Chap 28: Anh yêu mẹ nhỏ?

Chỉ có thể lái xe ra khỏi bệnh viện một đoạn, Ôn Giai Tuệ không còn sức lực cũng như đủ tinh thần để đi tiếp nữa. Tắp xe ở bên đường, cô gục đầu trên vô lăng rất lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, nhưng vẫn là ngồi bất động như người mất hồn. Đôi mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, tay lại đặt lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lì. Cô không thể tin được trong đây lại đang tồn tại một sinh mạng nhỏ, đây là con của cô, là cốt nhục của cô sao.
Nếu cô bỏ đứa bé này, có phải nó sẽ rất đau không? Nó sẽ rất buồn đúng không?
Cô cầm tờ kết quả siêu âm ra xem lại lần nữa. Bàn tay trắng nõn vuốt ve hạt đậu nhỏ trên đó, cẩn thận và nhẹ nhàng vô cùng.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh hạt đậu nhỏ trong bụng cô bị tách từng mảnh từng mảnh ra....nhất định là nó sẽ rất đau, nó còn chưa biết khóc nữa.
Không được. Cô không thể giết nó được!
Đây là con của cô, cô không quan tâm cha của nó là người đàn ông kia. Cô chỉ cần biết nó là con của cô. Cho nên nhất định cô phải bảo vệ nó, nhất định sẽ để nó được chào đời, sẽ để nó nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, cô sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất.
Viên gia không chấp nhận đứa bé này, nhưng nhất định sẽ có cách mà, nhất định sẽ có thôi.
Cô đặt tay lên bụng lần nữa, xoa nhẹ, giọng dịu dàng nói một câu..




- Con yêu, đừng lo. Chúng ta sẽ ổn thôi.




Sau đó dứt khoát khởi động xe. Chiếc xe Audi màu trắng lao nhanh trong màn đêm vô tận.




...........................




Mấy ngày sau đó, Ôn Giai Tuệ vẫn không tỏ ra bất cứ điểm bất thường gì cả. Nhưng trong các bữa ăn cô phải khó khăn lắm mới có thể nén cơn buồn nôn, dù không muốn ăn cô cũng phải cố gắng ăn một chút để không bị phát hiện chuyện mình mang thai.
Mấy ngày này Viên Trác Nghiên đã đi công tác ở Thụy Sĩ nên cô tạm thời không bị hắn hành đến chết đi sống lại như mỗi lần, nếu không thì đứa bé trong bụng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nhưng cũng vì người đàn ông đó không ở đây nên cô vẫn chưa thể nói với hắn chuyện cái thai, tốt xấu gì hắn cũng là cha của nó, có thể sẽ có cách giúp cô sinh đứa bé ra an toàn. Cô hy vọng và tin rằng sẽ như vậy....
Mỗi ngày đứa bé đều cùng cô thức dậy, cùng cô đi làm rồi cùng cô về nhà, tối đến sẽ lại cùng cô đọc sách. Mặc dù thời gian chưa quá dài nhưng cô đã sớm quen với việc có đứa bé bên cạnh. Càng như vậy thì cô càng muốn bảo vệ đứa bé đến cùng, dù phải chịu đựng bất cứ loại đau đớn nào đi nữa.




Lúc đi ngang qua phòng của Thanh Ngọc, vì cánh cửa đang khép hờ nên cô có thể nhìn thấy Tần Mộc Du đang đứng bên trong nói chuyện với nàng dâu tương lai của mình.




- Thanh Ngọc, mẹ có thể nhìn ra con rất yêu Trác Nghiên, mẹ cũng rất muốn con làm con dâu của mẹ. Mẹ càng hiểu Trác Nghiên vẫn chưa có ý định sẽ kết hôn. Như vậy thật sự là thiệt thòi cho con rồi.




Ôn Giai Tuệ cũng không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng ma xui quỷ khiến gì mà cô lại không điều khiển được chân mình, đi tới bên cạnh cửa nghe rõ hơn.
Bên trong, Tần Mộc Du vẫn tiếp tục nói ra những trăn trở của mình.




- Nếu con không thể khiến Trác Nghiên nhanh chóng kết hôn thì mẹ có một chủ ý này. Con hãy mang thai đi, có một đứa bé thì mẹ tin Trác Nghiên có thể suy nghĩ lại.




Ôn Giai Tuệ chỉ nghe đến đây thôi, cô không biết sau đó Thanh Ngọc sẽ nói gì. Nhưng trong đầu cô đã nảy ra được một cách để cứu hạt đậu nhỏ của mình.




...........................




Lúc nhận được điện thoại của Ôn Giai Tuệ, Thanh Ngọc có chút bất ngờ. Cô thật không ngờ Ôn Giai Tuệ lại hẹn mình ra ngoài và còn vào giờ này nữa.
Địa điểm là một quán cà phê gần Viên gia.
Ôn Giai Tuệ đã ngồi đợi một lúc rồi, trên bàn cô là một cốc sữa nóng, bàn tay đặt trên bụng không buông một giây.
Thanh Ngọc đi vào, rất nhanh đã tìm thấy chỗ của Ôn Giai Tuệ. Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện.




- Mẹ nhỏ, cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì sao?




Trong lòng cô vẫn nảy sinh một cảm giác bất an mơ hồ.
Ôn Giai Tuệ cắn cắn môi, ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn người phụ nữ trước mặt, tay để dưới bàn vẫn đặt trên bụng như một thói quen bảo vệ.




- Thanh Ngọc, tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp.




Thanh Ngọc càng kinh ngạc hơn nữa. Ôn Giai Tuệ lại có chuyện muốn nhờ cô ư? Cô ta giỏi giang như vậy có chuyện gì mà không làm được chứ?




- Mẹ nhỏ, chuyện gì mà tôi có thể giúp cô được chứ?




Chuyện đã đến nước này rồi, Ôn Giai Tuệ cũng không thể nào tiếp tục che giấu nữa. Cô từng cao ngạo, từng kiêu hãnh nhưng giờ phút này cô không khác gì một tội nhân đang cầu xin sự tha thứ. Nhưng để bảo vệ được con, dù cô có phải quỳ gối cô vẫn bằng lòng.




- Tôi muốn nhờ cô giả mang thai.




Thanh Ngọc vừa nghe đã kinh ngạc đến há miệng rộng đến mức sắp nhét được một quả trứng gà vào rồi.




- Giả mang thai? Là ý gì chứ?




Ôn Giai Tuệ giữ chặt tay trên bụng, lấy tờ kết quả kết luận ra đưa tới trước mặt đối phương.
Thanh Ngọc cầm tờ kết quả lên xem. Cô thật sự không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Ôn Giai Tuệ đã mang thai? Cô hít thở thật khó khăn, mồ hôi đã túa ra đầy trong lòng bàn tay. Mặc dù trong lòng đã biết rõ đây là con của Viên Trác Nghiên nhưng cô vẫn vờ như không biết gì, hỏi thẳng, cô muốn biết cô ta sẽ trả lời cô như thế nào đây? Vụng trộm với hôn thê của cô rồi mang thai đứa con của người đàn ông đó mà bây giờ còn mặt dày đến đây nói với cô nữa sao?




- Cô mang thai? Cha của đứa bé là ai?




Ôn Giai Tuệ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho câu hỏi này rồi nhưng khi nghe chính miệng Thanh Ngọc hỏi như vậy, cô vẫn không khỏi xấu hổ. Nhưng sinh mệnh trọng bụng cô không cho phép cô yếu đuối. Giọng cô điềm tĩnh đến vô hồn.




- Là của cậu cả. Tôi không biết nên giải thích thế nào về mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi biết khi tôi nói ra những lời này rất đáng bị cô đánh cô mắng chửi. Nếu cô tức giận thì cứ việc trút giận hết đi, nhưng cô nhất định phải giúp tôi. Chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi.




Cô biết là một người phụ nữ thì làm sao có thể chấp nhận được việc hôn phu của mình lại lén lút quan hệ mờ ám với một người khác chứ, thậm chí còn làm cho người đó mang thai. Nếu là cô thì cô cũng không thể nào chấp nhận được. Nhưng sự bình tĩnh của Thanh Ngọc lại khiến cô hơi bất ngờ, chẳng lẽ cô ta đã biết từ trước rồi ư? Chỉ có như vậy mới bình tĩnh đến vậy khi nghe cô thú nhận.
Thanh Ngọc nhìn lại tờ kết quả trên bàn, lại đưa mắt nhìn qua bụng của Ôn Giai Tuệ, trong đó là cốt nhục của Viên Trác Nghiên thật ư? Là con của người đàn ông mà cô yêu! Chuyện này có lẽ cả đời này cô sẽ không thể làm được cho Viên Trác Nghiên. Nhưng người phụ nữ kia lại làm được. Cô không khỏi căm phẫn từ trong đáy lòng.
Nhưng cô vẫn dùng dáng vẻ bình tĩnh đáp lại cô ta.




- Tại sao cô lại chắc chắn được tôi sẽ giúp cô?




Khi nghe câu này, Ôn Giai Tuệ không còn cúi đầu hối lỗi nữa mà đã khôi phục lại vẻ kiên cường vốn có.




- Không phải cô đang muốn kết hôn với cậu cả sao? Tôi biết chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng kết hôn với cô.




Thanh Ngọc thật sự bị sự biến đổi nhanh chóng của cô ta làm cho chóng mặt. Càng đau đớn hơn khi cô ta lại biết rõ tâm tư của Viên Trác Nghiên như vậy.
Nói một đoạn này, Ôn Giai Tuệ cầm cốc sữa trên bàn lên uống một ngụm, xong lại thong thả nói tiếp.




- Hơn nữa, tôi còn biết cô không thể mang thai. Chị cả nhất định là rất mong được bế cháu, đối với Viên gia trách nhiệm sinh con của dâu trưởng vô cùng lớn. Cô nghĩ khả năng cô gả được vào Viên gia là bao nhiêu phần trăm. Nếu cô đồng ý giả mang thai, đợi đến khi tôi sinh đứa bé này ra, nó sẽ là con của cô và cậu cả, đối với cô không phải rất có lợi sao?




Từng câu từng chữ Ôn Giai Tuệ nói ra đều vô cùng dứt khoát rõ ràng. Nhưng có trời mới biết những câu sau làm cô đau đớn đến khó khăn hít thở như thế nào.
Có người mẹ nào lại muốn con của mình gọi người phụ nữ khác là mẹ chứ?
Cô sẽ không được ôm con vào lòng, sẽ không thể nghe con gọi mình một tiếng mẹ. Khi con đói cô không thể cho nó bú, khi con khóc cô không thể dỗ nó, khi con bệnh cô cũng không thể bên cạnh chăm sóc....Nhưng mà, chỉ còn cách này cô mới có thể an toàn sinh hạt đậu nhỏ ra. Dù cô chỉ có thể đứng nhìn con lớn lên với tư cách bà nội nhỏ đi nữa, nhưng cô vẫn rất mãn nguyện rồi. Huống hồ đứa bé vẫn được sống cùng ba của nó.




Thanh Ngọc nghe những gì Ôn Giai Tuệ nói, lúc đầu là bất ngờ vì cô ta lại biết rõ chuyện của mình như vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ thì lời cô ta phân tích hoàn toàn hợp lý. Cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.




- Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng chuyện này phải được Trác Nghiên chấp nhận. Tôi nghĩ cô vẫn nên thông báo với anh ấy một tiếng, được chứ?




Ôn Giai Tuệ đương nhiên là không từ chối rồi, cô thoải mái trả lời.




- Được, tôi sẽ thuyết phục anh ta.




Thanh Ngọc cười nhẹ nhìn người phụ nữ đối diện, bổ sung thêm.




- Còn một điều nữa, sau khi cô sinh đứa bé này ra thì nó là con của tôi và Trác Nghiên rồi thì cô không còn liên quan đến nó nữa. Nếu không bí mật này sẽ được phơi bày.




Tay Ôn Giai Tuệ vẫn đặt trên bụng ôm chặt, gượng cười gật nhẹ đầu.




- Đương nhiên....




Thanh Ngọc cũng không nói gì nữa, đứng dậy sách túi.




- Tôi sẽ liên lạc với cô sau. Giờ tôi xin phép về trước.




Ôn Giai Tuệ cũng gật đầu một cái, vẫn còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.




Vừa ra khỏi quán cafe, Thanh Ngọc liền tìm một chỗ khuất tầm mắt bên trong đứng sang. Cô mở điện thoại ra xem lại tấm ảnh chụp tờ kết quả siêu âm của Ôn Giai Tuệ. Giao dịch này đương nhiên cô không ngốc mà đồng ý rồi, mặc dù những gì Ôn Giai Tuệ nói đều có lợi cho cô nhưng còn Viên Trác Nghiên thì sao đây? Cô có thể thuận lợi mang thai giả và kết hôn với hắn ư? Dù có thể qua mặt được Tần Mộc Du nhưng cô biết Viên Trác Nghiên sẽ không đơn giản như vậy, Ôn Giai Tuệ đối với hắn đã có một vị trí đặc biệt, ánh mắt hắn mỗi lần nhìn cô ta vừa thâm tình vừa lưu luyến, không phải người phụ nữ nào cũng nhận được. Chỉ như vậy thôi cô đã có thể chắc chắn Viên Trác Nghiên sẽ thừa nhận đứa bé này và không bao giờ chấp nhận chuyện cô giả mang thai, nghĩa là cô sẽ mất cơ hội được ở bên cạnh hắn hoàn toàn. Cô nhất định phải ngăn cản người đàn ông đó thừa nhận đứa con của hắn và Ôn Giai Tuệ, mà để ngăn cản được hắn thì chỉ còn một cách duy nhất.
Nghĩ đến đây, Thanh Ngọc nhếch môi nở một nụ cười giảo hoạt. Nhìn Ôn Giai Tuệ còn ngồi bên trong, ánh mắt chứa một tia hung ác đáng sợ, xoay người rời đi.




............................




Hôm nay là ngày Viên Trác Nghiên trở về sau chuyến công tác nửa tháng ở Thụy Sĩ. Hơn hai tuần qua, hắn đã vài lần gọi điện thoại và nhắn tin cho Ôn Giai Tuệ, nhưng có vẻ như cô đã cố tình trốn hắn đây mà! Giờ hắn về rồi thì nhất định sẽ đem cô làm đến hết sinh lực cuối cùng mà mấy ngày qua phải nhẫn nhịn, còn cả thái độ ương ngạnh đó nữa.




- Boss, hồ sơ đều đã được gửi qua mail của anh rồi. Bốn giờ chiều nay anh có cuộc họp trực tuyến với bộ phận tài chính ở Nhật.




Viên Trác Nghiên vừa đi ra khỏi cửa kiểm soát thì A Châu đi phía sau đã nhanh chóng báo cáo lịch trình công việc.
Xe của hắn đã đợi sẵn bên ngoài sân bay. Nhưng khi hắn đi ra thì thấy Thanh Ngọc đang đứng đó. Tài xế cũng khó xử giải thích.
Viên Trác Nghiên phất phất tay ý bảo anh ta lui ra, tiến tới trước mặt nữ nhân đó, nhàn nhạt hỏi.




- Sao em lại đến đây?




Thanh Ngọc đưa tay vuốt tóc ra sau, mỉm cười nhẹ nhàng nói.




- Em có chuyện muốn nói với anh. Anh có thể cho em chút thời gian không?




Viên Trác Nghiên vừa nghe xong chẳng thèm suy nghĩ mà thẳng thừng bước ngang qua cô.




- Anh còn có việc, nói sau đi.




Thấy vậy, Thanh Ngọc cũng không vội kích động, bình thản bổ sung thêm một câu.




- Là chuyện liên quan đến mẹ nhỏ. Không biết, anh có thời gian không?




Quả nhiên chỉ cần nhắc đến Ôn Giai Tuệ thì người đàn ông không tim không phổi này sẽ ngay lập tức phá lệ. Trong lòng hắn, rốt cuộc Ôn Giai Tuệ đã chiếm vị trí quan trọng thế nào rồi?




- Em muốn nói ở đâu?




Cô xoay người lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt, hất cằm về chiếc xe phía sau.




- Đi xe của em được không?




Viên Trác Nghiên cũng không do dự mà gật đầu, còn không cần A Châu đi cùng nữa. Hai người ngồi vào ghế sau của chiếc Ferrari. Tài xế nghe Thanh Ngọc yêu cầu rồi khởi động xe.




Dọc đường đi, Thanh Ngọc thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đàn ông đang đọc tài liệu bên cạnh. Cô không tin người đàn ông này mãi mãi không thuộc về cô. Đây có lẽ là tia hy vọng cuối cùng mà cô quyết định đánh cược.




Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Viên Trác Nghiên có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày hỏi.




- Không phải em nói có chuyện muốn nói sao? Đến nghĩa trang làm gì?




Thanh Ngọc chưa vội nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp.




- Chúng ta cần đi gặp một người.




Viên Trác Nghiên mặc dù có chút khó chịu nhưng vẫn đi cùng cô vào trong.
Đi một đoạn, Thanh Ngọc dừng lại trước bia mộ của một cô gái.
Viên Trác Nghiên lúc này mới sửng sốt nhìn cô gái bên cạnh. Bia mộ này đương nhiên hắn rất quen thuộc, chính là mộ của Tiểu Xướng. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Thanh Ngọc đã cất lời, gương mặt vô cùng thê lương và cô độc.




- Trác Nghiên, em đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao dù em cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được vị trí của Tiểu Xướng trong lòng anh? Em đã cố gắng hai năm qua, mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, chỉ mong một ngày anh quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần.




Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh đang nhìn vào bức ảnh xinh đẹp trên bia mộ, nhưng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ Thanh Ngọc đang nói.




- Em đã cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ có ai có thể thay thế được vị trí của Tiểu Xướng trong lòng anh. Nhưng có lẽ em đã nhầm, anh thay lòng rồi, đã có người bước vào trái tim anh, đó chính là mẹ nhỏ? Em nói vậy đúng không?




Viên Trác Nghiên dường như bừng tỉnh, cặp mắt chim ưng nhìn thẳng vào cô gái vừa hỏi, lạnh lùng hỏi ngược lại.




- Em nói linh tinh gì vậy?




Nói hắn yêu Ôn Giai Tuệ ư? Đúng là điên rồi! Chuyện nực cười vậy cũng nghĩ ra được sao? Hắn đối với Ôn Giai Tuệ chỉ có trút giận và chơi đùa, hoàn toàn không có tình cảm!
Thanh Ngọc vẫn tiếp tục nói bên tai hắn.




- Nếu anh không yêu mẹ nhỏ thì tại sao lại vụng trộm với cô ta? Em có thể nhìn ra ánh mắt anh nhìn cô ta không giống như đối với những người phụ nữ khác, đó là ánh mắt lưu luyến của người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu. Anh nói anh chỉ yêu Tiểu Xướng, nhưng rốt cuộc lúc anh trầm luân bên cạnh mẹ nhỏ thì anh có còn nhớ đến cô ấy không, anh vốn đã quên cô ấy rồi, vì anh yêu mẹ nhỏ!




Đầu Viên Trác Nghiên hoàn toàn trống rỗng. Đây là loại cảm giác gì đây? Hắn đương nhiên không hề yêu Ôn Giai Tuệ như Thanh Ngọc vừa nói, người hắn yêu chỉ có một mình Tiểu Xướng.
Phải rồi, hắn đã quá vô tâm với Tiểu Xướng thời gian qua, hắn đã để cô ở đây một mình như vậy, hắn lại có thể quanh đi quẩn bên cạnh Ôn Giai Tuệ mà bỏ quên cô!
Hắn không nên như vậy mới phải...




Thấy người đàn ông bên cạnh lại im lặng lần nữa, Thanh Ngọc nắm chặt tay, hỏi thêm một câu. Hiện giờ cô đang rất sợ, nếu thua cô sẽ mãi mãi mất Viên Trác Nghiên vào tay Ôn Giai Tuệ, nhưng cô buộc phải đánh cược một lần.




- Trác Nghiên, em hỏi anh. Rốt cuộc thì hiện giờ anh còn yêu Tiểu Xướng hay đã yêu mẹ nhỏ rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom