Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 27: Mang thai
Thật khó khăn lắm Ôn Giai Tuệ mới nói trọn được một câu, có trời mới biết cô đã phải kìm nén những âm thanh đáng xấu hổ kia như thế nào.
Bên ngoài hình như mẹ Ôn cũng không có nghi ngờ gì nữa, bà chỉ bảo con gái nhanh hơn rồi đi ra.
Viên Trác Nghiên vừa động thắt lưng vừa nhìn nữ nhân dưới thân, không khỏi nở một nụ cười châm chọc.
- Mẹ nhỏ...sắp xong hay không là do tôi chứ không phải em....tập trung vào đi nào....
Hắn cúi đầu nói bên tai của cô, một tay bóp chặt gáy ép cô phải nghiêng mặt qua đón nhận nụ hôn của hắn.
- Uhm.....uhmm...
Môi lưỡi hai người quấn quýt vào nhau trông thật kích thích thị giác, bên dưới hạ thân, người đàn ông từ phía sau không ngừng ra vào, động tác vừa mãnh liệt vừa thô bạo.
- Ưm....
Tiếng rên rỉ thở dốc đã đạt đến cực hạn, người đàn ông gầm lên một tiếng như dã thú, tay giết chặt cái eo nhỏ cơ hồ muốn bóp nát cả xương sườn bên trong, hắn động mạnh thắt lưng, dòng chất lỏng nóng hổi đặc sệt rót đầy vào sâu bên trong....chậm rãi buông cô gái đã mềm nhũn ra.
Ôn Giai Tuệ như con búp bê rách nát ném qua một bên, ôm thân thể đau nhức lết tới góc lấy mấy mấy bộ quần áo che lại trước ngực, giọng cô bình tĩnh đến khó tin, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn thẳng vào người đàn ông đang sửa sang lại quần áo.
- Cậu cả, giờ anh đi được chưa?
Nhưng có lẽ Viên Trác Nghiên không hề có ý định rời đi ngay, hắn nhặt mấy bộ quần áo mà Ôn Giai Tuệ đem vào để thử lên, xong chọn lấy một chiếc váy, đi tới trước mặt cô. Trên môi treo một nụ cười thỏa mãn, ngũ quan tinh tú giãn ra, có thể thấy tinh thần hắn đang vô cùng thoải mái sau khi phát tiết dục vọng đã kìm nén suốt mấy ngày qua.
- Mẹ nhỏ, không phải em định thử mấy bộ này ư? Nào, để tôi mặc vào giúp em.
Khi hắn vừa đưa một tay chạm vào mình, Ôn Giai Tuệ liền đưa tay gạt tay hắn ra, đồng thời lùi về sau thêm một đoạn. Phẫn uất nhìn thẳng vào mặt hắn, cắn chặt răng nhả ra từng chữ.
- Anh cút ngay cho tôi!
Người đàn ông nở một nụ cười hệt như yêu nghiệt, chẳng thèm để những lời cô nói vào tai. Hắn tóm cô lại một cách dễ dàng, đem chiếc váy trên tay mặc vào cho cô. Xong xuôi, còn ngắm nhìn một lượt nữa, vừa vén tóc ra sau tai giúp cô vừa khen ngợi.
- Mẹ nhỏ của tôi vẫn luôn là đẹp nhất.
Ôn Giai Tuệ tức giận gạt tay hắn ra, cô chống hai tay xuống sàn làm trụ đứng lên. Không dám quay đầu nhìn lại mà một mạch chạy thẳng ra khỏi phòng thử đồ.
Viên Trác Nghiên đứng đó nhìn vật nhỏ của mình hoảng loạn bỏ chạy, gương mặt tuấn mỹ càng lộ rõ vẻ cường ngạnh.
Ôn Giai Tuệ chạy ra ngoài thì mẹ Ôn sốt ruột đi tới hỏi.
- Tuệ Tuệ, con có sao không vậy? Con ở trong đó lâu như vậy.....
Ôn Giai Tuệ không có thời gian để giải thích nhiều được, cũng chẳng thể nào giải thích tình huống này. Cô kéo tay mẹ, lấy thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên, dáng vẻ gấp gáp nói.
- Thanh toán nhanh giúp tôi.
Mắt cô vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, cô sợ tên ác ma kia lại sẽ đột ngột xuất hiện lần nữa.
Nhân viên rất chuyên nghiệp nên tính tiền cũng nhanh.
Ôn Giai Tuệ không để mẹ Ôn có kịp hiểu gì đã nhanh chóng kéo tay bà, một tay xách các túi đồ chạy như ma đuổi ra khỏi trung tâm thương mại.
Hành động vừa rồi của cô cũng đều thu hết vào trong mắt của người đàn ông đang đứng cách đó không xa, ý cười trên môi càng thâm sâu hơn.
..............................
Buổi tối hôm đó Viên Trác Nghiên không gọi Ôn Giai Tuệ đến phòng hắn nữa. Vốn dĩ mấy ngày qua hắn đều không gọi cô thì cô cũng sẽ đến đó như thường. Nhưng sau chuyện xảy ra lúc chiều, cô không còn dám đến gặp hắn nữa, điện thoại cũng tắt đi sợ sẽ nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi nào của hắn.
Cô nằm cuộn người trong chăn, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong mơ màng, cô có cảm giác một bàn tay đang luồn từ sau ra trước bụng của của mình. Ôn Giai Tuệ giật mình tỉnh giấc, vội xoay người lại thì thấy người đàn ông mà cô muốn trốn nhất lại đang nằm bên cạnh, còn ôm chặt cô trong ngực.
- Cậu, cậu cả? Sao anh lại.....
Giọng cô run run, một phần là vì kinh hãi, một phần là vì còn rất phẫn nộ vì chuyện lúc chiều.
Viên Trác Nghiên đổi lại tư thế nằm giữa hai người, hắn nằm trên người cô, một tay chống bên cạnh, tay còn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp không chút son phấn.
- Mẹ nhỏ, hôm nay em lại không ngoan rồi. Em lại dám chọc tôi hửm?
Mấy từ phía sau, hắn đã chuyển từ động tác mơn trớn nhẹ nhàng sang bóp chặt cái cằm nhỏ nhắn thon gọn của nữ nhân, đôi mắt chim ưng hung ác nhìn cô, giọng lạnh lẽo cực hạn.
- Em nghĩ có thể trốn được tôi ư?
Ôn Giai Tuệ bị bóp đến nhíu mày vì đau đớn, định vung tay đánh người trước mặt nhưng tay cũng đã bị chế trụ trên đỉnh đầu. Cho đến khi cằm được buông lỏng cô mới nói được.
- Cậu cả, không phải lúc chiều anh đã làm rồi sao? Tối nay anh có thể tha cho tôi không?
Đương nhiên là không thể rồi a!
Cô gái này là ngốc thật hay giả ngốc đây, đối với Viên Trác Nghiên hắn thì sẽ không có khái niệm nào gọi là đủ cả, hắn đã muốn thì chỉ có muốn nhiều hơn thôi.
- Mẹ nhỏ, tôi muốn...ngoan nào...đừng lộn xộn!
Hắn cũng chẳng cho Ôn Giai Tuệ thời gian thích ứng mà đã mạnh mẽ hôn xuống, đem đôi môi mềm mại không vết son nào ngậm mút như một đứa trẻ đang thèm khát sữa mẹ.
- Uhmm....uhm.....
Ôn Giai Tuệ có muốn giãy giụa nhưng đã hoàn toàn bất động, hai tay hai chân đều đã bị khóa chặt, chỉ có thể để mặc cho hắn làm gì thì làm. Từng động tác của người đàn ông vô cùng thuần thục, chỉ thoáng chốc đã lần lượt cởi bỏ hết quần áo của cả hai. Dưới ánh đèn bàn lờ mờ, trên chiếc giường mềm mại, hai thân thể quấn quýt nhau vẽ lên một bức tranh hoàn hảo vô cùng dâm mị, nhiệt độ trong phòng tăng lên mặc dù vẫn bật điều hòa ở mức thấp. Những tiếng rên rỉ yêu kiều, tiếng thở dốc gấp gáp hòa quyện vào nhau tạo thành một thứ âm thanh kích thích thính giác....
.............................
Từ sau tối hôm đó nhìn thấy Ôn Giai Tuệ ngủ trên giường của Viên Trác Nghiên, Thanh Ngọc không còn đủ dũng khí để đến trước cửa phòng của người đó nữa. Cô đã cố gắng quên đi những gì mình nhìn thấy hôm đó, càng cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Nhưng cô lại thật không ngờ khi cô vừa đi ngang qua phòng của Ôn Giai Tuệ thì lại thấy Viên Trác Nghiên đi ra từ trong đó.
- Trác, Trác Nghiên, sao anh lại đi ra từ phòng mẹ nhỏ vậy?
Trong lòng cô đang dần nổi lên một cảm giác sợ hãi, tim đập nhanh hơn.
Viên Trác Nghiên lại chẳng hề có biểu cảm lo lắng gì cả, nói chính xác thì hắn chẳng có chút chột dạ như đang bị bắt gian cả, giống như mình chẳng hề làm gì sai. Còn rất tự nhiên cài lại cúc áo, hành động này rõ ràng là đang công khai với người phụ nữ đứng trước mặt những gì hắn đã làm trong phòng kia. Thờ ơ trả lời, thái độ chẳng thèm quan tâm.
- Có chút việc cần tìm mẹ nhỏ. Sao em lại đứng đây?
Thanh Ngọc không muốn tin vào tai mình nữa, việc mà hắn nói cần tìm chính là chuyện cần làm trên giường kia sao? Hô hấp của cô càng trở nên khó khăn hơn, cắn chặt môi giữ vững bình tĩnh.
- Em đang định đi tìm anh....
Viên Trác Nghiên ngước nhìn cô một cái, cũng không hỏi gì, chỉ ném lại một câu rồi đi lướt qua cô.
- Đến giờ ăn sáng rồi, đừng xuống trễ.
Nhìn bóng lưng người đàn ông dần biến mất, Thanh Ngọc đau đớn đè chặt ngực trái, hít thở khó khăn. Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức này chứ? Trước kia dù hắn không yêu cô nhưng chưa từng có những hành động quá đáng như vậy? Tại sao đối với người phụ nữ đó hắn lại thay đổi nhiều như vậy, đã biết bao nhiêu lần phá lệ.
Không công bằng mà! Thật sự không công bằng! Cô đã yêu hắn hai năm không thay đổi, âm thầm đứng sau lưng đợi ngày hắn quay đầu nhìn lại nhưng, nhưng hôm nay hắn đã vì người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ nhỏ mà càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn...
.........................
Ôn Giai Tuệ nằm cuộn tròn trong chăn, từ lúc Viên Trác Nghiên đi ra khỏi phòng cô đã tỉnh và nghe được giọng của Thanh Ngọc bên ngoài. Cảm giác vừa vụng trộm với hôn phu của người ta thật sự nhục nhã đến như vậy, cô không dám ngồi dậy, như một tội phạm đang lẩn trốn vậy.
Mấy ngày sau đó, Viên Trác Nghiên đều qua phòng cô dù cô có phản kháng hay nằm bất động thì hắn vẫn hung hăng chiếm đoạt cô, ép cô đến không còn chút sức lực....
Cô đã thầm cầu mong chuỗi ngày dài này sớm kết thúc, trả lại cho cô cuộc sống bình yên, dù có nằm mơ cô cũng muốn thoát khỏi người đàn ông đó.
Nhưng.....không ngờ rằng bi kịch lại lần nữa ập đến.
.........................
Hôm nay Ôn Giai Tuệ vẫn đến công ty như thường mặc dù hai ngày qua cô có cảm giác toàn thân nhức mỏi, ăn uống cũng không còn khẩu vị nữa.
Trong lúc ký văn kiện cho thư ký, sắc mặt cô đã rất nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa xoa gáy giảm bớt đau nhức, còn có động thái ngái ngủ nữa.
Thư ký đứng trước bàn vẫn luôn quan sát từng biểu hiện lẫn sắc mặt của chủ tịch, hai ngày trước cô đã nhận ra chủ tịch có gì đó rất lạ, hôm qua còn thấy chủ tịch một mình nôn ói trong nhà vệ sinh.
- Chủ tịch, cô không sao chứ? Nhìn sắc mặt cô rất kém, cô không khỏe ở đâu sao?
Ôn Giai Tuệ cười yếu ớt lắc đầu, tiếp tục lật một tập văn kiện khác ra ký.
- Tôi không sao, chắc là gần đây nghỉ ngơi không tốt thôi.
Ọe!
Cô chỉ mới nói xong thì lại lên cơn buồn nôn, vội đưa tay bịt chặt miệng và chạy vào trong phòng vệ sinh.
Nữ thư ký đứng đó lo lắng nhìn theo.
- Chủ,...
Ôn Giai Tuệ đứng trong phòng vệ sinh nôn khan một trận, sau khi nôn hết mới mở nước rửa tay và mặt cho tỉnh táo lên. Cô chống tay trước bồn rửa mặt, hít thở một hơi lấy lại tinh thần, trở lại bàn làm việc.
Khi cô vừa kéo ghế ngồi xuống, nữ thư ký không nhịn được mà nói.
- Chủ tịch, có khi nào cô đã mang thai rồi không?
Ôn Giai Tuệ khó tin mà ngước lên nhìn người thư ký, bất ngờ đến mức bật cười.
- Cô đang nói linh tinh gì vậy? Tôi làm sao có thể mang thai được chứ.....chắc là do tôi nghỉ ngơi không tốt với công việc quá nhiều thôi.
Nữ thư ký cũng cảm thấy có lí, ai mà không biết cô là vợ ba của Viên lão gia đã mất chứ? Nếu chủ tịch mà mang thai thì đây là chuyện động trời rồi, có người đàn ông khác ư?
Nhưng không thể không thừa nhận những biểu hiện đó của cô, nữ thư ký khách quan phân tích.
- Nhưng biểu hiện của cô thật sự rất giống tôi lúc mang thai đấy. Tôi thấy cô mệt mỏi ba ngày qua, còn nôn ói như vậy nữa, chứng mất ngủ. Nếu còn các triệu chứng như đau nhức toàn thân, chán ăn, sợ đồ ăn dầu mỡ và đặc biệt là kỳ sinh lý đến muộn đấy. Khả năng cô mang thai là hơn 90% rồi đấy.
Càng nghe thư ký nói, Ôn Giai Tuệ càng bất an. Cô ký nốt những tập văn kiện còn lại rồi đưa cho cô ấy.
- Chắc chỉ là tôi không khỏe thôi. Cô có thể ra ngoài rồi.
Thư ký cầm lấy văn kiện, lại vô cùng nhiệt tình nhắc nhở.
- Chủ tịch, tôi nghĩ cô vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem. Biết sớm sẽ có thể đưa ra quyết định sớm nữa.
Quan sát biểu cảm của chủ tịch không mấy tốt nên khi nói xong thư ký liền cúi chào rồi đi ra.
Bàn tay cầm bút của Ôn Giai Tuệ dần trở nên căng thẳng. Mặc dù cô không muốn tin những lời thư ký nói nhưng tất cả các biểu hiện mà cô ấy nói đều đúng với cô, cô không quan tâm nhưng giờ nghĩ lại thì kỳ sinh lý của cô đã trễ cả một tuần rồi.
Tim cô đập nhanh hơn, cây bút trên tay suýt nữa thì bị cô bẻ gãy luôn rồi.
Cô đứng lên, cầm áo khoác và túi xách ra khỏi phòng làm việc.
- Phu nhân, cô định đi đâu vậy?
A Phong đi theo sau Ôn Giai Tuệ và hỏi.
- Phong quản gia, anh đưa chìa khóa xe cho tôi!
Vừa bấm nút thang máy chuyên dụng, Ôn Giai Tuệ vừa đưa tay ra trước mặt A Phong.
Nhìn cô như vậy, A Phong chợt lo lắng. Có chuyện gì mà cô lại muốn lái xe một mình vậy chứ? Sắc mặt cô lại kém như vậy. Cậu ta đưa chìa khóa cho cô, vẫn không yên tâm mà nói.
- Phu nhân, để tôi đưa cô đi!
Ôn Giai Tuệ lắc đầu, nhàn nhạt ra lệnh.
- Anh không cần đi theo tôi đâu.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Ôn Giai Tuệ bước thẳng vào trong, cửa thang máy cũng khép lại sau đó.
............................
Đứng trước khu vực sản khoa, Ôn Giai Tuệ đã do dự rất lâu mới dám đi vào, ngồi đợi đến lượt mà như đang ngồi trên đống than vậy, hai tay cô đan chặt vào nhau, các ngón tay đã trắng bệch, lạnh như băng.
Không biết bao lâu, Ôn Giai Tuệ đã ngồi đối diện với một bác sĩ độ tuổi trung niên, trông bà có vẻ là một người không mấy dễ chịu nên cô càng lo sợ hơn.
Bác sĩ cầm phiếu khai các triệu chứng ban đầu của cô lên xem, nhìn đến tuổi, sau đó hỏi cô một câu.
- Đã kết hôn chưa?
Ôn Giai Tuệ cắn cắn môi gật đầu.
Bác sĩ không hỏi thêm gì nữa, hướng dẫn cô đi vào trong làm kiểm tra.
Sau một loạt các kiểm tra, Ôn Giai Tuệ đi ra lại chỗ ngồi lúc nãy. Đợi bác sĩ thông báo kết quả, tim cô sắp nhảy vọt ra ngoài rồi.
- Cô đã mang thai, thai nhi được 4 tuần tuổi rồi.
Bùm!
Giống như một tiếng bom nổ giữa bầu trời bình yên, đầu Ôn Giai Tuệ hoàn toàn trống rỗng, hai tai cô ong ong không còn nghe rõ những phân tích phía sau của bác sĩ nữa.
Cô đã mang thai sao?
Cô thật sự đang mang thai?
Cô mang thai con của Viên Trác Nghiên?
Chuyện này, chuyện này làm sao có thể chứ? Đây là thật ư? Cô không hề nằm mơ!
Làm sao có thể? Sao cô lại mang thai con của người đàn ông đó chứ?
Không được!
Cô không thể giữ đứa con này được. Nếu cô sinh đứa bé này, chắc chắn một điều là Viên gia sẽ không chấp nhận nó, cô càng không thể ở lại Viên gia được.
Đứa bé này....cô chỉ có thể nói với nó một lời xin lỗi mà thôi. Đứa bé này và cô, chính là không có duyên với nhau.
- Bác sĩ, đứa bé, đứa bé này, tôi không thể sinh được...
Bác sĩ cũng chẳng lạ gì những trường hợp này nữa, để kết quả kiểm tra của cô xuống, giọng lạnh nhạt hỏi.
- Cô đã kết hôn rồi thì có lí do gì không thể sinh đứa con này? Đây có phải con đầu lòng của cô không?
Ôn Giai Tuệ gật gật đầu, cô thật sự không thể ngờ rằng đứa con đầu lòng của cô lại đến trong hoàn cảnh như thế này.
Bác sĩ nhìn cô, thái độ vô cùng khắt khe hỏi tiếp.
- Vậy cha của đứa trẻ đâu?
Nghe bác sĩ hỏi vậy, Ôn Giai Tuệ có chút giật mình. Cha của đứa bé ư? Cô phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Sao cô có thể nói được cha của đứa bé chính là con riêng của người chồng đã chết chứ? Chuyện này ai có thể chấp nhận được đây?
Thấy cô không trả lời mà vẫn ngồi bất động như vậy, thái độ của bác sĩ càng khó chịu hơn.
- Cô nên bàn bạc lại với chồng mình, nếu là con đầu lòng thì càng nên giữ lại.
Những lời này Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không nghe được vào tai nữa.
Với kinh nghiệm quan sát các sản phụ của mình, bác sĩ khó mà tin được cô gái trước mặt này lại là phụ nữ đang mang thai đứa con của chồng. Bà lắc lắc đầu thở dài, sắc mặt đó không nhầm vào đâu được....
- Bác sĩ, bác sĩ, nhất định là bác sĩ đã nhầm lẫn gì rồi. Vô sinh? Sao tôi có thể bị vô sinh được chứ?
Ôn Giai Tuệ bị tiếng la khóc của người phụ nữ vừa xông vào phòng làm cho giật mình quay sang nhìn. Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi, nhìn phong cách ăn mặc thì chắc cũng thuộc dạng gia đình khá giả. Là không thể chấp nhận sự thật mình vô sinh nên mới kích động như vậy? Cô chỉ thở dài một tiếng.
Bác sĩ vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng lạnh nhạt nói.
- Cô phá thai nhiều như vậy, thành tử cung mỏng nên không còn khả năng thụ thai nữa. Muốn trách thì hãy trách những người trẻ tuổi suy nghĩ bồng bột, phá bỏ những đứa bé vô tội, e cũng là nhân quả báo ứng thôi.
Ôn
Bên ngoài hình như mẹ Ôn cũng không có nghi ngờ gì nữa, bà chỉ bảo con gái nhanh hơn rồi đi ra.
Viên Trác Nghiên vừa động thắt lưng vừa nhìn nữ nhân dưới thân, không khỏi nở một nụ cười châm chọc.
- Mẹ nhỏ...sắp xong hay không là do tôi chứ không phải em....tập trung vào đi nào....
Hắn cúi đầu nói bên tai của cô, một tay bóp chặt gáy ép cô phải nghiêng mặt qua đón nhận nụ hôn của hắn.
- Uhm.....uhmm...
Môi lưỡi hai người quấn quýt vào nhau trông thật kích thích thị giác, bên dưới hạ thân, người đàn ông từ phía sau không ngừng ra vào, động tác vừa mãnh liệt vừa thô bạo.
- Ưm....
Tiếng rên rỉ thở dốc đã đạt đến cực hạn, người đàn ông gầm lên một tiếng như dã thú, tay giết chặt cái eo nhỏ cơ hồ muốn bóp nát cả xương sườn bên trong, hắn động mạnh thắt lưng, dòng chất lỏng nóng hổi đặc sệt rót đầy vào sâu bên trong....chậm rãi buông cô gái đã mềm nhũn ra.
Ôn Giai Tuệ như con búp bê rách nát ném qua một bên, ôm thân thể đau nhức lết tới góc lấy mấy mấy bộ quần áo che lại trước ngực, giọng cô bình tĩnh đến khó tin, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn thẳng vào người đàn ông đang sửa sang lại quần áo.
- Cậu cả, giờ anh đi được chưa?
Nhưng có lẽ Viên Trác Nghiên không hề có ý định rời đi ngay, hắn nhặt mấy bộ quần áo mà Ôn Giai Tuệ đem vào để thử lên, xong chọn lấy một chiếc váy, đi tới trước mặt cô. Trên môi treo một nụ cười thỏa mãn, ngũ quan tinh tú giãn ra, có thể thấy tinh thần hắn đang vô cùng thoải mái sau khi phát tiết dục vọng đã kìm nén suốt mấy ngày qua.
- Mẹ nhỏ, không phải em định thử mấy bộ này ư? Nào, để tôi mặc vào giúp em.
Khi hắn vừa đưa một tay chạm vào mình, Ôn Giai Tuệ liền đưa tay gạt tay hắn ra, đồng thời lùi về sau thêm một đoạn. Phẫn uất nhìn thẳng vào mặt hắn, cắn chặt răng nhả ra từng chữ.
- Anh cút ngay cho tôi!
Người đàn ông nở một nụ cười hệt như yêu nghiệt, chẳng thèm để những lời cô nói vào tai. Hắn tóm cô lại một cách dễ dàng, đem chiếc váy trên tay mặc vào cho cô. Xong xuôi, còn ngắm nhìn một lượt nữa, vừa vén tóc ra sau tai giúp cô vừa khen ngợi.
- Mẹ nhỏ của tôi vẫn luôn là đẹp nhất.
Ôn Giai Tuệ tức giận gạt tay hắn ra, cô chống hai tay xuống sàn làm trụ đứng lên. Không dám quay đầu nhìn lại mà một mạch chạy thẳng ra khỏi phòng thử đồ.
Viên Trác Nghiên đứng đó nhìn vật nhỏ của mình hoảng loạn bỏ chạy, gương mặt tuấn mỹ càng lộ rõ vẻ cường ngạnh.
Ôn Giai Tuệ chạy ra ngoài thì mẹ Ôn sốt ruột đi tới hỏi.
- Tuệ Tuệ, con có sao không vậy? Con ở trong đó lâu như vậy.....
Ôn Giai Tuệ không có thời gian để giải thích nhiều được, cũng chẳng thể nào giải thích tình huống này. Cô kéo tay mẹ, lấy thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên, dáng vẻ gấp gáp nói.
- Thanh toán nhanh giúp tôi.
Mắt cô vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, cô sợ tên ác ma kia lại sẽ đột ngột xuất hiện lần nữa.
Nhân viên rất chuyên nghiệp nên tính tiền cũng nhanh.
Ôn Giai Tuệ không để mẹ Ôn có kịp hiểu gì đã nhanh chóng kéo tay bà, một tay xách các túi đồ chạy như ma đuổi ra khỏi trung tâm thương mại.
Hành động vừa rồi của cô cũng đều thu hết vào trong mắt của người đàn ông đang đứng cách đó không xa, ý cười trên môi càng thâm sâu hơn.
..............................
Buổi tối hôm đó Viên Trác Nghiên không gọi Ôn Giai Tuệ đến phòng hắn nữa. Vốn dĩ mấy ngày qua hắn đều không gọi cô thì cô cũng sẽ đến đó như thường. Nhưng sau chuyện xảy ra lúc chiều, cô không còn dám đến gặp hắn nữa, điện thoại cũng tắt đi sợ sẽ nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi nào của hắn.
Cô nằm cuộn người trong chăn, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong mơ màng, cô có cảm giác một bàn tay đang luồn từ sau ra trước bụng của của mình. Ôn Giai Tuệ giật mình tỉnh giấc, vội xoay người lại thì thấy người đàn ông mà cô muốn trốn nhất lại đang nằm bên cạnh, còn ôm chặt cô trong ngực.
- Cậu, cậu cả? Sao anh lại.....
Giọng cô run run, một phần là vì kinh hãi, một phần là vì còn rất phẫn nộ vì chuyện lúc chiều.
Viên Trác Nghiên đổi lại tư thế nằm giữa hai người, hắn nằm trên người cô, một tay chống bên cạnh, tay còn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp không chút son phấn.
- Mẹ nhỏ, hôm nay em lại không ngoan rồi. Em lại dám chọc tôi hửm?
Mấy từ phía sau, hắn đã chuyển từ động tác mơn trớn nhẹ nhàng sang bóp chặt cái cằm nhỏ nhắn thon gọn của nữ nhân, đôi mắt chim ưng hung ác nhìn cô, giọng lạnh lẽo cực hạn.
- Em nghĩ có thể trốn được tôi ư?
Ôn Giai Tuệ bị bóp đến nhíu mày vì đau đớn, định vung tay đánh người trước mặt nhưng tay cũng đã bị chế trụ trên đỉnh đầu. Cho đến khi cằm được buông lỏng cô mới nói được.
- Cậu cả, không phải lúc chiều anh đã làm rồi sao? Tối nay anh có thể tha cho tôi không?
Đương nhiên là không thể rồi a!
Cô gái này là ngốc thật hay giả ngốc đây, đối với Viên Trác Nghiên hắn thì sẽ không có khái niệm nào gọi là đủ cả, hắn đã muốn thì chỉ có muốn nhiều hơn thôi.
- Mẹ nhỏ, tôi muốn...ngoan nào...đừng lộn xộn!
Hắn cũng chẳng cho Ôn Giai Tuệ thời gian thích ứng mà đã mạnh mẽ hôn xuống, đem đôi môi mềm mại không vết son nào ngậm mút như một đứa trẻ đang thèm khát sữa mẹ.
- Uhmm....uhm.....
Ôn Giai Tuệ có muốn giãy giụa nhưng đã hoàn toàn bất động, hai tay hai chân đều đã bị khóa chặt, chỉ có thể để mặc cho hắn làm gì thì làm. Từng động tác của người đàn ông vô cùng thuần thục, chỉ thoáng chốc đã lần lượt cởi bỏ hết quần áo của cả hai. Dưới ánh đèn bàn lờ mờ, trên chiếc giường mềm mại, hai thân thể quấn quýt nhau vẽ lên một bức tranh hoàn hảo vô cùng dâm mị, nhiệt độ trong phòng tăng lên mặc dù vẫn bật điều hòa ở mức thấp. Những tiếng rên rỉ yêu kiều, tiếng thở dốc gấp gáp hòa quyện vào nhau tạo thành một thứ âm thanh kích thích thính giác....
.............................
Từ sau tối hôm đó nhìn thấy Ôn Giai Tuệ ngủ trên giường của Viên Trác Nghiên, Thanh Ngọc không còn đủ dũng khí để đến trước cửa phòng của người đó nữa. Cô đã cố gắng quên đi những gì mình nhìn thấy hôm đó, càng cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Nhưng cô lại thật không ngờ khi cô vừa đi ngang qua phòng của Ôn Giai Tuệ thì lại thấy Viên Trác Nghiên đi ra từ trong đó.
- Trác, Trác Nghiên, sao anh lại đi ra từ phòng mẹ nhỏ vậy?
Trong lòng cô đang dần nổi lên một cảm giác sợ hãi, tim đập nhanh hơn.
Viên Trác Nghiên lại chẳng hề có biểu cảm lo lắng gì cả, nói chính xác thì hắn chẳng có chút chột dạ như đang bị bắt gian cả, giống như mình chẳng hề làm gì sai. Còn rất tự nhiên cài lại cúc áo, hành động này rõ ràng là đang công khai với người phụ nữ đứng trước mặt những gì hắn đã làm trong phòng kia. Thờ ơ trả lời, thái độ chẳng thèm quan tâm.
- Có chút việc cần tìm mẹ nhỏ. Sao em lại đứng đây?
Thanh Ngọc không muốn tin vào tai mình nữa, việc mà hắn nói cần tìm chính là chuyện cần làm trên giường kia sao? Hô hấp của cô càng trở nên khó khăn hơn, cắn chặt môi giữ vững bình tĩnh.
- Em đang định đi tìm anh....
Viên Trác Nghiên ngước nhìn cô một cái, cũng không hỏi gì, chỉ ném lại một câu rồi đi lướt qua cô.
- Đến giờ ăn sáng rồi, đừng xuống trễ.
Nhìn bóng lưng người đàn ông dần biến mất, Thanh Ngọc đau đớn đè chặt ngực trái, hít thở khó khăn. Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức này chứ? Trước kia dù hắn không yêu cô nhưng chưa từng có những hành động quá đáng như vậy? Tại sao đối với người phụ nữ đó hắn lại thay đổi nhiều như vậy, đã biết bao nhiêu lần phá lệ.
Không công bằng mà! Thật sự không công bằng! Cô đã yêu hắn hai năm không thay đổi, âm thầm đứng sau lưng đợi ngày hắn quay đầu nhìn lại nhưng, nhưng hôm nay hắn đã vì người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ nhỏ mà càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn...
.........................
Ôn Giai Tuệ nằm cuộn tròn trong chăn, từ lúc Viên Trác Nghiên đi ra khỏi phòng cô đã tỉnh và nghe được giọng của Thanh Ngọc bên ngoài. Cảm giác vừa vụng trộm với hôn phu của người ta thật sự nhục nhã đến như vậy, cô không dám ngồi dậy, như một tội phạm đang lẩn trốn vậy.
Mấy ngày sau đó, Viên Trác Nghiên đều qua phòng cô dù cô có phản kháng hay nằm bất động thì hắn vẫn hung hăng chiếm đoạt cô, ép cô đến không còn chút sức lực....
Cô đã thầm cầu mong chuỗi ngày dài này sớm kết thúc, trả lại cho cô cuộc sống bình yên, dù có nằm mơ cô cũng muốn thoát khỏi người đàn ông đó.
Nhưng.....không ngờ rằng bi kịch lại lần nữa ập đến.
.........................
Hôm nay Ôn Giai Tuệ vẫn đến công ty như thường mặc dù hai ngày qua cô có cảm giác toàn thân nhức mỏi, ăn uống cũng không còn khẩu vị nữa.
Trong lúc ký văn kiện cho thư ký, sắc mặt cô đã rất nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa xoa gáy giảm bớt đau nhức, còn có động thái ngái ngủ nữa.
Thư ký đứng trước bàn vẫn luôn quan sát từng biểu hiện lẫn sắc mặt của chủ tịch, hai ngày trước cô đã nhận ra chủ tịch có gì đó rất lạ, hôm qua còn thấy chủ tịch một mình nôn ói trong nhà vệ sinh.
- Chủ tịch, cô không sao chứ? Nhìn sắc mặt cô rất kém, cô không khỏe ở đâu sao?
Ôn Giai Tuệ cười yếu ớt lắc đầu, tiếp tục lật một tập văn kiện khác ra ký.
- Tôi không sao, chắc là gần đây nghỉ ngơi không tốt thôi.
Ọe!
Cô chỉ mới nói xong thì lại lên cơn buồn nôn, vội đưa tay bịt chặt miệng và chạy vào trong phòng vệ sinh.
Nữ thư ký đứng đó lo lắng nhìn theo.
- Chủ,...
Ôn Giai Tuệ đứng trong phòng vệ sinh nôn khan một trận, sau khi nôn hết mới mở nước rửa tay và mặt cho tỉnh táo lên. Cô chống tay trước bồn rửa mặt, hít thở một hơi lấy lại tinh thần, trở lại bàn làm việc.
Khi cô vừa kéo ghế ngồi xuống, nữ thư ký không nhịn được mà nói.
- Chủ tịch, có khi nào cô đã mang thai rồi không?
Ôn Giai Tuệ khó tin mà ngước lên nhìn người thư ký, bất ngờ đến mức bật cười.
- Cô đang nói linh tinh gì vậy? Tôi làm sao có thể mang thai được chứ.....chắc là do tôi nghỉ ngơi không tốt với công việc quá nhiều thôi.
Nữ thư ký cũng cảm thấy có lí, ai mà không biết cô là vợ ba của Viên lão gia đã mất chứ? Nếu chủ tịch mà mang thai thì đây là chuyện động trời rồi, có người đàn ông khác ư?
Nhưng không thể không thừa nhận những biểu hiện đó của cô, nữ thư ký khách quan phân tích.
- Nhưng biểu hiện của cô thật sự rất giống tôi lúc mang thai đấy. Tôi thấy cô mệt mỏi ba ngày qua, còn nôn ói như vậy nữa, chứng mất ngủ. Nếu còn các triệu chứng như đau nhức toàn thân, chán ăn, sợ đồ ăn dầu mỡ và đặc biệt là kỳ sinh lý đến muộn đấy. Khả năng cô mang thai là hơn 90% rồi đấy.
Càng nghe thư ký nói, Ôn Giai Tuệ càng bất an. Cô ký nốt những tập văn kiện còn lại rồi đưa cho cô ấy.
- Chắc chỉ là tôi không khỏe thôi. Cô có thể ra ngoài rồi.
Thư ký cầm lấy văn kiện, lại vô cùng nhiệt tình nhắc nhở.
- Chủ tịch, tôi nghĩ cô vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem. Biết sớm sẽ có thể đưa ra quyết định sớm nữa.
Quan sát biểu cảm của chủ tịch không mấy tốt nên khi nói xong thư ký liền cúi chào rồi đi ra.
Bàn tay cầm bút của Ôn Giai Tuệ dần trở nên căng thẳng. Mặc dù cô không muốn tin những lời thư ký nói nhưng tất cả các biểu hiện mà cô ấy nói đều đúng với cô, cô không quan tâm nhưng giờ nghĩ lại thì kỳ sinh lý của cô đã trễ cả một tuần rồi.
Tim cô đập nhanh hơn, cây bút trên tay suýt nữa thì bị cô bẻ gãy luôn rồi.
Cô đứng lên, cầm áo khoác và túi xách ra khỏi phòng làm việc.
- Phu nhân, cô định đi đâu vậy?
A Phong đi theo sau Ôn Giai Tuệ và hỏi.
- Phong quản gia, anh đưa chìa khóa xe cho tôi!
Vừa bấm nút thang máy chuyên dụng, Ôn Giai Tuệ vừa đưa tay ra trước mặt A Phong.
Nhìn cô như vậy, A Phong chợt lo lắng. Có chuyện gì mà cô lại muốn lái xe một mình vậy chứ? Sắc mặt cô lại kém như vậy. Cậu ta đưa chìa khóa cho cô, vẫn không yên tâm mà nói.
- Phu nhân, để tôi đưa cô đi!
Ôn Giai Tuệ lắc đầu, nhàn nhạt ra lệnh.
- Anh không cần đi theo tôi đâu.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Ôn Giai Tuệ bước thẳng vào trong, cửa thang máy cũng khép lại sau đó.
............................
Đứng trước khu vực sản khoa, Ôn Giai Tuệ đã do dự rất lâu mới dám đi vào, ngồi đợi đến lượt mà như đang ngồi trên đống than vậy, hai tay cô đan chặt vào nhau, các ngón tay đã trắng bệch, lạnh như băng.
Không biết bao lâu, Ôn Giai Tuệ đã ngồi đối diện với một bác sĩ độ tuổi trung niên, trông bà có vẻ là một người không mấy dễ chịu nên cô càng lo sợ hơn.
Bác sĩ cầm phiếu khai các triệu chứng ban đầu của cô lên xem, nhìn đến tuổi, sau đó hỏi cô một câu.
- Đã kết hôn chưa?
Ôn Giai Tuệ cắn cắn môi gật đầu.
Bác sĩ không hỏi thêm gì nữa, hướng dẫn cô đi vào trong làm kiểm tra.
Sau một loạt các kiểm tra, Ôn Giai Tuệ đi ra lại chỗ ngồi lúc nãy. Đợi bác sĩ thông báo kết quả, tim cô sắp nhảy vọt ra ngoài rồi.
- Cô đã mang thai, thai nhi được 4 tuần tuổi rồi.
Bùm!
Giống như một tiếng bom nổ giữa bầu trời bình yên, đầu Ôn Giai Tuệ hoàn toàn trống rỗng, hai tai cô ong ong không còn nghe rõ những phân tích phía sau của bác sĩ nữa.
Cô đã mang thai sao?
Cô thật sự đang mang thai?
Cô mang thai con của Viên Trác Nghiên?
Chuyện này, chuyện này làm sao có thể chứ? Đây là thật ư? Cô không hề nằm mơ!
Làm sao có thể? Sao cô lại mang thai con của người đàn ông đó chứ?
Không được!
Cô không thể giữ đứa con này được. Nếu cô sinh đứa bé này, chắc chắn một điều là Viên gia sẽ không chấp nhận nó, cô càng không thể ở lại Viên gia được.
Đứa bé này....cô chỉ có thể nói với nó một lời xin lỗi mà thôi. Đứa bé này và cô, chính là không có duyên với nhau.
- Bác sĩ, đứa bé, đứa bé này, tôi không thể sinh được...
Bác sĩ cũng chẳng lạ gì những trường hợp này nữa, để kết quả kiểm tra của cô xuống, giọng lạnh nhạt hỏi.
- Cô đã kết hôn rồi thì có lí do gì không thể sinh đứa con này? Đây có phải con đầu lòng của cô không?
Ôn Giai Tuệ gật gật đầu, cô thật sự không thể ngờ rằng đứa con đầu lòng của cô lại đến trong hoàn cảnh như thế này.
Bác sĩ nhìn cô, thái độ vô cùng khắt khe hỏi tiếp.
- Vậy cha của đứa trẻ đâu?
Nghe bác sĩ hỏi vậy, Ôn Giai Tuệ có chút giật mình. Cha của đứa bé ư? Cô phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Sao cô có thể nói được cha của đứa bé chính là con riêng của người chồng đã chết chứ? Chuyện này ai có thể chấp nhận được đây?
Thấy cô không trả lời mà vẫn ngồi bất động như vậy, thái độ của bác sĩ càng khó chịu hơn.
- Cô nên bàn bạc lại với chồng mình, nếu là con đầu lòng thì càng nên giữ lại.
Những lời này Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không nghe được vào tai nữa.
Với kinh nghiệm quan sát các sản phụ của mình, bác sĩ khó mà tin được cô gái trước mặt này lại là phụ nữ đang mang thai đứa con của chồng. Bà lắc lắc đầu thở dài, sắc mặt đó không nhầm vào đâu được....
- Bác sĩ, bác sĩ, nhất định là bác sĩ đã nhầm lẫn gì rồi. Vô sinh? Sao tôi có thể bị vô sinh được chứ?
Ôn Giai Tuệ bị tiếng la khóc của người phụ nữ vừa xông vào phòng làm cho giật mình quay sang nhìn. Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi, nhìn phong cách ăn mặc thì chắc cũng thuộc dạng gia đình khá giả. Là không thể chấp nhận sự thật mình vô sinh nên mới kích động như vậy? Cô chỉ thở dài một tiếng.
Bác sĩ vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng lạnh nhạt nói.
- Cô phá thai nhiều như vậy, thành tử cung mỏng nên không còn khả năng thụ thai nữa. Muốn trách thì hãy trách những người trẻ tuổi suy nghĩ bồng bột, phá bỏ những đứa bé vô tội, e cũng là nhân quả báo ứng thôi.
Ôn