• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (4 Viewers)

  • Chap 9: Bị bắt cóc.

Tiệc rượu được tổ chức ngoài trời nên không khí cũng dễ chịu vài phần. Khách khứa đều là những người có máu mặt ở Thượng Hải, đại diện của nhiều công ty lớn nhỏ khác nhau. Cũng giống như những tiệc rượu khác, những dịp như vậy chính là để tìm kiếm đối tác làm ăn, bắt tay với những người có thể đem lại lợi ích cho phía mình...
Lúc máy bay của Viên Trác Nghiên đáp xuống sân thượng của Viên Thành, xe cũng đã đợi hắn trước cửa công ty, đi một vòng như vậy nhưng hắn vẫn đến kịp buổi tiệc.




- Viên tổng, hôm nay nhất định phải để cho tôi chút mặt mũi đấy.




Vừa nhìn thấy Viên Trác Nghiên thì một người đàn ông chạc tuổi hắn dẫn theo một cô gái, có lẽ là tình nhân đến chào hỏi. Lần trước ở buổi tiệc nhậm chức của Tổng Giám đốc, Viên Trác Nghiên đã ra về lúc chưa tàn tiệc nên vị này chưa thể đến kính rượu.
Viên Trác Nghiên vẫn phong thái ưu nhã đó, cười xã giao và làm động tác chạm ly với anh ta.




- Quách tổng không cần khách sáo như vậy.




Hai người nói chuyện xã giao mấy câu, Quách tổng kia cũng nên nhường cơ hội cho những người khác thôi.




.........................




Ngồi ở ghế sau, Ôn Giai Tuệ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy dạ hội màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết của cô. Có vẻ sắp muộn rồi nên cô liên tục nhìn đồng hồ và thúc giục A Phong.




- Tăng tốc lên đi, chúng ta sắp muộn rồi đấy!




A Phong nắm chặt tay lái tăng tốc, đã không chú ý mấy chiếc xe đang ép mình vào sát lề đường, chỉ một lát mà một chiếc xe đi trước chỉ chờ lúc hai chiếc bên cạnh tạo thành vòng vây liền đánh tay lái chặn ngang đường đi của A Phong.




Kít!!!!!




Xe thắng gấp nên Ôn Giai Tuệ ngồi phía sau không kịp chuẩn bị suýt nữa thì ngã nhào xuống dưới sàn, cũng may là đã bám được vào khung cửa sổ nên mới ngồi vững lại.




- Đã xảy ra chuyện gì vậy?




Giọng cô có vẻ hoảng hốt nên âm điệu hơi cao. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, từ trên mấy chiếc xe xung quanh, mấy tên áo đen lần lượt đi xuống, cô còn chưa kịp quay đầu lại nhìn A Phong thì bọn chúng đã phá khóa kéo cánh cửa ra một cách dễ dàng.




- Này, các người, các người làm gì đấy?




A Phong từ trên xe mở cửa đi ra, xông đến đá vài tên đang lôi Ôn Giai Tuệ.




- Mau bỏ phu nhân ra! Bọn mày là ai? Sao lại bắt phu nhân?




Nhưng đám người đó không hề có ý định trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu ta. Chúng có vẻ như được huấn luyện rất chuyên nghiệp, không phải mấy tên tay chân thông thường, hai tên lôi Ôn Giai Tuệ đi mà không tốn chút sức lực nào.




- Phong quản gia!!!!




A Phong hoàn toàn mất hết bình tĩnh, nhìn phu nhân bị chúng lôi đi trước mặt, cô còn đang hoảng sợ kêu cứu, cậu ta tức giận xông lên đánh đấm với mấy gã đang ngáng đường mình.
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!




Tiếng đánh nhau rất dữ dội nhưng A Phong thật sự không phải đối thủ của chúng, nếu không phải chúng còn nương tay thì không biết chừng cậu ta có thể nằm liệt giường mấy tháng rồi. Cậu ta nằm phịch dưới đường, nén đau gọi lớn.




- Phu nhân!!!!!!




Sau khi Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn bị lôi lên xe, đám người kia cũng rời đi.
Nhìn mấy chiếc xe nối đuôi nhau dần biến mất ngay trước mắt, A Phong đau đớn đấm liên tục xuống mặt đường đến các đốt ngón tay đều bị rách da.
Ôn Giai Tuệ bị bịt mắt và miệng còn bị dán chặt, không thể nhìn thấy kẻ đang bắt cóc mình là ai, cũng không thể mở miệng thương lượng được với chúng, thanh âm duy nhất mà cô có thể phát ra là tiếng ú ớ trong cổ họng nhỏ bé.
Trên chiếc xe này hiện giờ ngoài hai tên thủ hạ đang ngồi hai bên của Ôn Giai Tuệ còn có hai người đang trên ghế tài xế và phó lái.
A Minh nhìn cô gái đang cố gắng phản kháng nhưng hai bên vai đều bị ghì chặt qua gương chiếu hậu, gương mặt cậu ta vẫn điềm nhiên vô ưu, lấy điện thoại ra.




..........................




Hôn nhân thương mại dường như đã trở thành thông lệ đối với những gia đình thượng lưu rồi, những buổi tiệc tùng như vậy còn là dịp nhiều nhà tìm thông gia, mai mối đủ kiểu, rất nhiều người đã đưa con gái hoặc em gái của mình đến chào hỏi Viên Trác Nghiên, thật chất là đang tìm cơ hội để mai mối. Trong giới này ai ai mà chẳng biết Tổng giám đốc Viên Thành là một người đàn ông hoàng kim độc thân, hàng tá thiên kim mong muốn được gả cho người đàn ông cực phẩm này.




- Viên tổng, lần trước tôi đã nhắc đến tôn nữ nhà tôi, hôm nay mới có dịp đưa con bé đến đây chào hỏi cậu.




Có quá lộ liệu không vậy?
Mà Viên Trác Nghiên lại không chút nể mặt, đến cả liếc nhìn qua cô gái kia cũng lười nữa. Hắn chỉ cười xã giao và chạm ly với vị giám đốc kia một cái.




- Thành ý của ngài tôi rất cảm tạ.




Cũng vừa đúng lúc A Châu đi đến nói nhỏ bên tai hắn.




- Thưa boss! Người đã được đem về rồi ạ.




Viên Trác Nghiên hài lòng nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt dần dần biến hóa, chính là giống như loài thú hoang nghe thấy con mồi đã rơi vào hang ổ của mình.




..............................




Bị bịt mắt đưa đến đây nên Ôn Giai Tuệ cũng không biết mình đang ở nơi nào rồi, giờ chúng lại trói cô lại và tháo khăn bịt mắt với băng dính trên miệng cô ra, nhưng vẫn là không nhìn thấy gì cả vì xung quanh tối đen như mực.




- Rốt cuộc các người là ai? Sao lại bắt cóc tôi? Và nơi này là ở đâu?




Trong bóng tối, ba người đàn ông đứng bên cạnh giường nhìn cô gái đang dùng hết sức lực để phản kháng.
A Minh lạnh nhạt trả lời cô một câu.




- Yên tâm đi, chúng tôi không giết cô đâu. Bắt cô đến đây là lệnh của boss, cô cứ ở đây đợi boss đi.




Mặc dù Ôn Giai Tuệ đã cố gắng nhìn cho rõ người đàn ông vừa nói chuyện với mình nhưng căn bản là không thể nhìn được gì cả.
Rốt cuộc là kẻ nào chứ? Bắt cóc cô như vậy là vì mục đích gì?
Cô còn muốn hỏi thêm thì đã nghe tiếng đóng cửa, hình như những người vừa đứng đây đều đi ra ngoài hết rồi.
Nếu nói không sợ thì chính là nói dối, cô không biết ai đã ra lệnh bắt cóc mình đến đây, không biết rốt cuộc mình đang bị nhốt ở đâu và những kẻ đó sẽ làm gì mình. Giống như có một quả bom hẹn giờ trên mình vậy, ai mà không sợ cho được chứ?
Nhưng cô biết bây giờ nếu có cố gắng gào thét cũng chẳng ít gì, hơn nữa còn làm tốn thêm sức lực. Xung quanh chỉ toàn một mảng đen kịt, giơ tay cũng chẳng thấy năm ngón. Nhưng cô có thể đoán được mình đang ở trên một chiếc giường, tay bị trói chặt, loại giường êm như vậy hẳn là hàng cao cấp phiên bản giới hạn. Nếu vậy căn phòng này hẳn là rất lớn, cô chính là đang bị nhốt trong một nơi gần giống như biệt thự.
Trong phòng có một mùi hương vô cùng đặc biệt, dễ chịu và thoải mái. Cảm giác như hương liệu này công dụng thần kỳ là lấn át tất cả mọi loại mùi dù là dịu nhẹ nhất, vừa rồi cô chẳng thể ngửi được chút mùi hương nào trên người những người đàn ông kia, bây giờ thì ngay cả mùi nước hoa của chính mình cô cũng không còn ngửi được nữa. Là hương liệu đánh lừa khướu giác sao? Đúng là rất tỉ mỉ nhỉ?




.......................




Nguyệt Phủ




Biết được nữ nhân kia đang đợi mình nên Viên Trác Nghiên cũng không còn tâm trạng dự tiệc nữa, liền bảo A Châu lái xe về.
Tòa biệt thự nguy nga trước mặt chính là nơi ở riêng của Viên Trác Nghiên, hắn rất ít khi về đây, cũng đã hai năm rồi hắn mới quay lại đây.




- Boss!




Ông chủ vừa xuống xe thì hai cảnh vệ đang đứng trước cổng liền cúi đầu chào.
Đôi chân thon dài của người đàn ông bước thẳng vào bên trong biệt thự, thân ảnh cao lớn toát ra khí chất bức người.




- Boss!




Mỗi nơi hắn đi qua có bao nhiêu cảnh vệ thì đều cúi đầu chào rất đều và dõng dạc.
Khi hắn đến trước cửa căn phòng kia, A Minh cùng hai thủ hạ đang đứng đợi, cùng lúc cúi chào.




- Boss!




A Minh tiến lên trước báo cáo.




- Boss, tất cả đều đã chuẩn bị rất tốt rồi.




Viên Trác Nghiên gật gật đầu, phất phất tay ý bảo tất cả bọn họ lui xuống.
Hắn mở cánh cửa trước mặt ra sau đó đóng lại một cái rầm.
Nữ nhân trên giường nghe âm thanh kia liền biết có người vừa đi vào, cô bắt đầu xù lông lên đề phòng, từng sợi dây thần kinh dần trở nên căng thẳng, hai tay bị trói phía sau cố gắng cự quậy lần nữa, hai chân làm trụ lùi lại phía sau.




- Anh, anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây?




Cô biết bên ngoài có rất nhiều kẻ muốn đối đầu với mình, nếu là tống tiền thì nhất định cô không có ai để cầu cứu rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.




- Anh cần tiền đúng không? Anh thả tôi ra đi, tôi nhất định sẽ không tố cáo anh, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.




Viên Trác Nghiên chầm chậm tiến về phía trước, lúc nghe những câu thương lượng kia của cô, hắn không khỏi bật cười bên khóe môi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được một lời đề nghị ngây ngô đến như vậy! Chẳng ai bắt cóc tống tiền mà thả người trước đâu mẹ nhỏ à. Hơn nữa cô còn đang nghĩ rằng hắn cần tiền, Viên Trác Nghiên thiếu tiền đến vậy sao? Thứ hắn cần chính là cô...hắn nhớ nhung cái cảm giác ở bên trong cô điên cuồng xâm chiếm, chỉ một lần thôi nhưng hắn thật sự đã tham luyến cơ thể tuyệt mỹ đó, toàn thân rạo rực chưa từng có, thỏa mãn đến đỉnh điểm, chỉ có trong thân thể nữ nhân này hắn mới đạt được khoái cảm hưng phấn đến kỳ lạ đó.




Nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Ôn Giai Tuệ càng cố hết sức vùng ra khỏi sợi dây trói trên đầu giường nhưng ngoài đau đớn nơi cổ tay thì chẳng thay đổi được gì. Cô hoảng loạn lùi lại, cứ lùi lại. Kích động hỏi lại lần nữa.




- Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn gì từ tôi?




Người nọ có vẻ như không có ý định trả lời cô. Cô cũng không ngửi được bất kỳ mùi hương nào trên người hắn. Muốn che giấu thân phận như vậy ư?
Sở dĩ Viên Trác Nghiên đã chuẩn bị chu đáo tất thảy mọi thứ như vậy chính là không muốn để cô biết được hắn là ai, hắn muốn cô từ từ nếm trải cảm giác lần nữa bị cường bạo nhưng không biết người đàn ông cường bạo mình là ai, cảm giác đó chỉ hận không thể giết người, chỉ muốn chết đi...nhưng mà hắn chỉ cần nghĩ đến thôi đã vô cùng phấn khích rồi.
Hắn đã đứng bên giường, gương mặt lạnh khốc đến đáng sợ, trên môi vẫn treo một nụ cười thâm hiểm gian xảo.
Dù không nhìn thấy gì, không nghe được giọng của hắn, cũng không ngửi được mùi hương gì khác, nhưng cô vẫn có cảm giác lạnh cả sống lưng, da đầu cũng tê buốt. Dường như vị trí bên cạnh vừa lún xuống một khoảng, chính là người nọ đã ngồi rất gần rồi.
Trái tim Ôn Giai Tuệ như bị treo ngược lên, đến cả thở cũng chẳng dám thở mạnh nữa. Từng giây từng phút chờ đợi xem người đó rốt cuộc muốn làm gì mình.
Viên Trác Nghiên tiến sát đến trước mặt cô nàng, hung hăng đè chặt cô xuống giường.
Ôn Giai Tuệ hoảng sợ giãy giụa, lắc đầu điên loạn.




- Anh, anh đừng đến gần tôi!




Chẳng lẽ cô đã quên lúc cô càng phản kháng thì Viên Trác Nghiên càng hưng phấn. Hắn đang ở rất gần, rất gần với cô, hơi thở nam tính nóng rực phả vào da mặt cô nhưng cô sẽ chẳng thể nào nhận ra được mùi hương quen thuộc này.
Hắn không dừng lại một giây nào mà tiếp theo là giơ tay bóp chặt cằm của cô, vừa ép cô ngừng la hét vừa để thuận lợi hôn cô, hắn say mê đôi môi đỏ mọng ngọt ngào này như một chất gây nghiện, nụ hôn của hắn bá đạo cường ngạnh, hung hăng nhưng cũng đầy lưu luyến.
Môi bị chặn lại không thể nói gì nữa, hai chân bên dưới bị ghì chặt, cô hoàn toàn vô lực trước người đàn ông này.
Xoạc!
Chiếc váy trên người cô đã bị nam nhân thô bạo cởi bỏ và ném thẳng xuống sàn. Cơ thể vì không có mảnh vải che chắn gặp hơi lạnh từ điều hòa bất giác run lên.
Người đàn ông hôn bao nhiêu cũng không đủ, bàn tay thuần thục mơn trớn da thịt mềm mại, kích thích những vị trí nhạy cảm làm cho cô phải hứng tình, khao khát hắn thỏa mãn.
Nước mắt không biết từ bao giờ đã lăn ra khỏi hốc mắt của cô, chạy xuống thấm nhanh vào vỏ gối mà cơ thể bị người đàn ông như loài mãnh thú chiếm đoạt, từng đợt từng đợt tiến vào càng lúc càng sâu, động tác nơi thắt lưng cũng rất nhanh và thô bạo, không chút thương tiếc cô có đau đớn thế nào, ép buộc cô phải đón nhận.
Tuyệt vọng, chính là cảm giác này....chẳng thể kêu cứu, cũng chẳng thể chạy thoát.
Cô không biết người đàn ông này là ai, cảm giác này nhục nhã đến mức nào chỉ có bản thân cô mới thấu, chưa bao giờ cô lại chán ghét chính mình như vậy, dù lí trí liên tục gào thét vùng vẫy nhưng cơ thể cô lại thỏa hiệp, đón nhận từng đợt khoái cảm hắn đen đến, sự giằng co dữ dội này bức cô sắp phát điên rồi.
Cô đang khóc?
Mẹ kiếp! Khóc gì chứ? Không phải đang rất hưởng thụ sao?
Cô càng khóc thì hắn càng nắm chặt eo nhỏ của cô mà điên cuồng ra vào, trấn áp cô đến khi nào rên rỉ vì thoải mái mới thôi.
Hơi thở nóng rực, dồn dập của người đàn ông bên tai càng kích thích từng tế bào của cô.
Mồ hôi ướt đẫm cả lưng, ánh mắt Viên Trác Nghiên ngập tràn sắc dục nhìn nữ nhân dưới thân yêu kiều rên rỉ, mặc dù không thể nhìn rõ gương mặt hứng tình của cô lúc này nhưng nghe những âm thanh non nớt kia cũng khiến hắn hoàn toàn bùng nổ, đem toàn bộ chất lỏng nóng rực kia rót đầy bên trong cô. Toàn bộ dục vọng được giải phóng....
Cơn hoan lạc qua đi, Viên Trác Nghiên hài lòng hôn lên đôi môi rướm máu kia, đầu lưỡi liếm nhẹ những vết máu tươi. Hắn cởi dây trói cố định trên đầu giường ra nhưng hai tay cô vẫn bị trói chặt. Lấy vải bịt mắt cô lại, bế cô đi vào phòng tắm.
Mà từ đầu đến cuối Ôn Giai Tuệ không chút phản kháng, có lẽ là vì không còn sức lực nữa, hoặc là vì biết rõ có giãy giụa nữa cũng vô ích. Cô lại chợt hỏi một câu.




- Bao giờ tôi có thể đi?




Nhưng nam nhân lại không trả lời nên cô cũng không nói gì nữa, để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Dưới ánh đèn trong phòng tắm, Viên Trác Nghiên có thể nhìn rõ những dấu hôn đỏ hồng mà hắn lưu lại, nét cười trên môi hắn càng đậm hơn.
Nhưng động tác ngay sau đó của hắn như muốn đem cô đi đầu thai vậy. Ném cô vào trong bồn tắm, mở nước xối lên người cô như tắm cho vật nuôi. Một tay lấy sữa tắm xoa đêu, đến những vị trí nhạy cảm vẫn cố tình trêu chọc.




- A! Đừng mà.....




Vừa kích thích vừa tra tấn, đúng là tên biến thái đầu óc có vấn đề mà!
Cô thầm mắng trong lòng, hy vọng hắn sẽ nhanh chóng dừng lại.
Rốt cuộc hắn cũng đã tắm rửa xong cho cô. Nhưng lại đứng trước mặt cô tắm, dù cô không nhìn thấy gì nhưng vẫn khiến hắn cực kỳ thích thú.
Ôn Giai Tuệ cũng cảm nhận được nam nhân trước mặt mình đang tắm, cô bất giác đỏ mặt, quay đầu sang hướng khác theo phản xạ tự nhiên. Có lẽ bây giờ nếu cô cởi được bịt mắt ra sẽ nhìn thấy mặt hắn, nhưng để làm gì chứ? Cũng không thể xóa sạch vết nhơ trên người cô, dù hắn là ai thì vừa rồi hắn cũng đã cường bạo cô, vấy bẩn cô.
Tắm xong, Viên Trác Nghiên lại bế cô trở lại giường, cởi trói trên tay cho cô. Nhưng đổi lại là xích một bên chân cô lại. Còn không cho cô mặc quần áo.
Trò gì đây chứ? Hắn hoàn toàn xem cô như vật nuôi mà đối đãi ư? Trói cô như vậy thì sẽ trói bao lâu đây?
Cô muốn hỏi hắn nhưng sau bao nhiêu lần hỏi hắn đều không trả lời nên cô cũng không còn hơi sức để hỏi nữa.
Cô tưởng hắn sẽ rời đi nhưng thật không ngờ hắn lại nằm ngay bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Trong tình huống này làm sao Ôn Giai Tuệ có thể ngủ đây chứ? Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi đây.
Suy nghĩ muốn bỏ trốn của cô hoàn toàn bị Viên Trác Nghiên nhìn thấu, hắn không có phản ứng gì mà tiếp tục ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại. Hắn biết chắc chắn dù có mười Ôn Giai Tuệ đi nữa cũng chẳng thể thoát khỏi được chỗ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom