Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
CHƯƠNG 17: LÁI XE ĐÂM CHẾT PHÓ NIỆM TUYẾT
CHƯƠNG 17: LÁI XE ĐÂM CHẾT PHÓ NHI TUYỀN
Bác sĩ khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Phó Nhi Thương giận giữ hét lên: “Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm của các ông, tốt nhất là bệnh viện của các ông hãy chuẩn bị phương pháp điều trị tốt nhất đi, nếu như sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ với các người!”
“Chúng tôi biết rồi!” Bác sĩ sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch ra, gật đầu lia lịa.
“Cậu chủ, cô hai khóc lóc đòi gặp cậu, nghe nói vừa khóc xong lại ngất rồi, cậu đến thăm cô hai một chút xem sao đi?”
Phó Nhi Thương bỏ qua cho bác sĩ, bây giờ anh không hề muốn rời bệnh viện này một chút nào.
Anh chỉ muốn nhìn thấy người con gái ấy.
Trong lòng trào dâng sự bất an khó tả, trực giác mạnh mẽ của anh mách bảo anh rằng, có lẽ là người con gái ấy thực sự… sắp rời xa anh mãi mãi rồi.
Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Sợ đến nỗi sau lưng lạnh toát, anh không dám tưởng tượng cuộc sống sau này khi không có người con gái ấy nữa.
Cô không thể chết được…
Không thể!
“Cậu chủ, phía cô hai…”
“Tôi biết rồi!” Phó Nhi Thương cố gắng xoa ấn đường.
Chỉ đi khỏi đây một tiếng, thăm em gái rồi sẽ quay lại ngay.
Chỉ có một tiếng thôi, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu…
“Cậu ở lại đây, trông chừng Cố Thanh Hà, cẩn thận một chút, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời sáng mai đâu!”
Cảnh cáo và uy hiếp một cách lạnh lùng, Phó Nhi Thương mới vội vàng bỏ đi.
Anh nhanh chóng đi thẳng tới bệnh viện, nhưng mới được nửa đường thì lại nhận được một cú điện thoại.
“Cậu chủ, không hay rồi, cô hai vừa mới đi ra khỏi bệnh viện… mất tích, không tìm thấy đâu nữa.”
Những chuyện phiền phức ập tới, trong lòng Phó Nhi Thương bực bội tới cực điểm, lạnh lùng cao giọng: “Còn không mau đi tìm đi!”
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, bĩnh tĩnh dặn dò đàn em, tìm kiếm Nhi Tuyền khắp thành phố. Đồng thời cũng không quên bảo người ra nước ngoài mời bác sĩ thần kinh đầu ngành về, Cố Thanh Hà, anh phải chữa trị cho cô.
Trong lúc anh đang gặp chuyện bực bội thì lại gặp tắc đường.
Dòng xe cộ hỗn loạn, mãi không thể nhúc nhích được.
Phó Nhi Thương đập mạnh vào vô lăng, trên gương mặt tuấn tú tỏ rõ sự tức giận, khiến người ta sợ hãi.
Điện thoại lại đột nhiên vang lên vào lúc này, lần này là điện thoại của bệnh viện: “Phó tổng giám đốc, thật sự ngại quá, vừa nãy cô Cố cô ấy… cứ muốn xuất viện, chúng tôi không thể ngăn cản cô ấy, cho nên cô ấy đã ra khỏi bệnh viện rồi…”
Phó Nhi Thương bực bội lập tức gào lên, ném điện thoại lên mặt kính trước cửa xe.
Phó Nhi Tuyền muốn chạy, giờ đến cả Cố Thanh Hà cũng muốn chạy trốn sao?
Họ đang bắt tay để chọc tức anh sao?
“Mẹ kiếp!” Phó Nhi Thương tức giận đạp vào xe mấy cái, sau khi bình tĩnh lại mới nhặt điện thoại lên, tìm người để ra lệnh.
Cố Thanh Hà đang bị bệnh, cô không thể đi ra ngoài lung tung, nếu như chẳng may cô bị ngất xỉu ở trên đường thì chuyện gì sẽ xảy ra đây… Phó Nhi Thương không dám tiếp tục tưởng tượng nữa…
Thấy đường phố vô cùng hỗn loạn, anh đành phải từ bỏ suy nghĩ phóng nhanh.
May mà tình trạng tắc đường cuối cùng cũng được giải quyết.
Dần dần xe được đi lại thông thoáng, anh vội vàng lái xe tới bệnh viện.
Mắt nhìn sắp đến nơi cần đến rồi, điện thoại lại vang lên không ngừng, Phó Nhi Thương nghe điện thoại đến nỗi da đầu tê dại, trong lòng trào dâng những dự cảm chẳng lành.
Trái tim trong lồng ngực nhảy loạn nhịp, anh cố gắng kìm nén, lại nghe điện thoại lần nữa.
Âm thanh ồn ào từ đầu dây bên kia, vô cùng phức tạp, tiếng xe cộ hòa lẫn tiếng người ở xung quanh vô cùng hỗn loạn.
“Cậu chủ, xảy ra tai nạn xe…” Đầu dây bên kia nói với giọng điệu tuyệt vọng: “Tôi vừa mới tìm thấy cô hai, chưa kịp ngăn cô ấy lại thì đã xảy ra chuyện… Cô ấy bị đâm xe, hiện tại… không còn thở nữa.”
Phó Nhi Thương nghe thấy câu nói đó mãi không thể phản ứng lại được.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi mà đã xảy ra rất nhiều biến cố.
Dù bình thường anh cũng đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhưng trong lúc này vẫn bị tổn thương tới mức ngây người.
Mãi một lúc sau anh mới chật vật hỏi: “Ai là người đâm, là ai?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nói ra một cái tên.
“Cố Thanh Hà.”
Là Cố Thanh Hà lái xe đâm chết Phó Nhi Tuyền.
CHƯƠNG 17: LÁI XE ĐÂM CHẾT PHÓ NHI TUYỀN
Bác sĩ khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Phó Nhi Thương giận giữ hét lên: “Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm của các ông, tốt nhất là bệnh viện của các ông hãy chuẩn bị phương pháp điều trị tốt nhất đi, nếu như sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ với các người!”
“Chúng tôi biết rồi!” Bác sĩ sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch ra, gật đầu lia lịa.
“Cậu chủ, cô hai khóc lóc đòi gặp cậu, nghe nói vừa khóc xong lại ngất rồi, cậu đến thăm cô hai một chút xem sao đi?”
Phó Nhi Thương bỏ qua cho bác sĩ, bây giờ anh không hề muốn rời bệnh viện này một chút nào.
Anh chỉ muốn nhìn thấy người con gái ấy.
Trong lòng trào dâng sự bất an khó tả, trực giác mạnh mẽ của anh mách bảo anh rằng, có lẽ là người con gái ấy thực sự… sắp rời xa anh mãi mãi rồi.
Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Sợ đến nỗi sau lưng lạnh toát, anh không dám tưởng tượng cuộc sống sau này khi không có người con gái ấy nữa.
Cô không thể chết được…
Không thể!
“Cậu chủ, phía cô hai…”
“Tôi biết rồi!” Phó Nhi Thương cố gắng xoa ấn đường.
Chỉ đi khỏi đây một tiếng, thăm em gái rồi sẽ quay lại ngay.
Chỉ có một tiếng thôi, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu…
“Cậu ở lại đây, trông chừng Cố Thanh Hà, cẩn thận một chút, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời sáng mai đâu!”
Cảnh cáo và uy hiếp một cách lạnh lùng, Phó Nhi Thương mới vội vàng bỏ đi.
Anh nhanh chóng đi thẳng tới bệnh viện, nhưng mới được nửa đường thì lại nhận được một cú điện thoại.
“Cậu chủ, không hay rồi, cô hai vừa mới đi ra khỏi bệnh viện… mất tích, không tìm thấy đâu nữa.”
Những chuyện phiền phức ập tới, trong lòng Phó Nhi Thương bực bội tới cực điểm, lạnh lùng cao giọng: “Còn không mau đi tìm đi!”
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, bĩnh tĩnh dặn dò đàn em, tìm kiếm Nhi Tuyền khắp thành phố. Đồng thời cũng không quên bảo người ra nước ngoài mời bác sĩ thần kinh đầu ngành về, Cố Thanh Hà, anh phải chữa trị cho cô.
Trong lúc anh đang gặp chuyện bực bội thì lại gặp tắc đường.
Dòng xe cộ hỗn loạn, mãi không thể nhúc nhích được.
Phó Nhi Thương đập mạnh vào vô lăng, trên gương mặt tuấn tú tỏ rõ sự tức giận, khiến người ta sợ hãi.
Điện thoại lại đột nhiên vang lên vào lúc này, lần này là điện thoại của bệnh viện: “Phó tổng giám đốc, thật sự ngại quá, vừa nãy cô Cố cô ấy… cứ muốn xuất viện, chúng tôi không thể ngăn cản cô ấy, cho nên cô ấy đã ra khỏi bệnh viện rồi…”
Phó Nhi Thương bực bội lập tức gào lên, ném điện thoại lên mặt kính trước cửa xe.
Phó Nhi Tuyền muốn chạy, giờ đến cả Cố Thanh Hà cũng muốn chạy trốn sao?
Họ đang bắt tay để chọc tức anh sao?
“Mẹ kiếp!” Phó Nhi Thương tức giận đạp vào xe mấy cái, sau khi bình tĩnh lại mới nhặt điện thoại lên, tìm người để ra lệnh.
Cố Thanh Hà đang bị bệnh, cô không thể đi ra ngoài lung tung, nếu như chẳng may cô bị ngất xỉu ở trên đường thì chuyện gì sẽ xảy ra đây… Phó Nhi Thương không dám tiếp tục tưởng tượng nữa…
Thấy đường phố vô cùng hỗn loạn, anh đành phải từ bỏ suy nghĩ phóng nhanh.
May mà tình trạng tắc đường cuối cùng cũng được giải quyết.
Dần dần xe được đi lại thông thoáng, anh vội vàng lái xe tới bệnh viện.
Mắt nhìn sắp đến nơi cần đến rồi, điện thoại lại vang lên không ngừng, Phó Nhi Thương nghe điện thoại đến nỗi da đầu tê dại, trong lòng trào dâng những dự cảm chẳng lành.
Trái tim trong lồng ngực nhảy loạn nhịp, anh cố gắng kìm nén, lại nghe điện thoại lần nữa.
Âm thanh ồn ào từ đầu dây bên kia, vô cùng phức tạp, tiếng xe cộ hòa lẫn tiếng người ở xung quanh vô cùng hỗn loạn.
“Cậu chủ, xảy ra tai nạn xe…” Đầu dây bên kia nói với giọng điệu tuyệt vọng: “Tôi vừa mới tìm thấy cô hai, chưa kịp ngăn cô ấy lại thì đã xảy ra chuyện… Cô ấy bị đâm xe, hiện tại… không còn thở nữa.”
Phó Nhi Thương nghe thấy câu nói đó mãi không thể phản ứng lại được.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi mà đã xảy ra rất nhiều biến cố.
Dù bình thường anh cũng đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhưng trong lúc này vẫn bị tổn thương tới mức ngây người.
Mãi một lúc sau anh mới chật vật hỏi: “Ai là người đâm, là ai?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nói ra một cái tên.
“Cố Thanh Hà.”
Là Cố Thanh Hà lái xe đâm chết Phó Nhi Tuyền.
Bình luận facebook