-
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em đi đi, anh đã chán ghét em rồi."
Diệp Tố Kỳ vừa lấy lòng cầm bữa tối trở lại phòng bệnh, liền nghe thấy những lời này, cô hồ nghi nhìn vào người ngồi trên giường bệnh, trên mũi bọc băng gạc, xem ra tinh lực Diệp Vĩnh Kỳ thật sự dư thừa: "Excuse me?"
"Anh nhìn khuôn mặt này của em ba ngày rồi, còn có quần áo trên người em ba ngày cũng chưa đổi rồi." Diệp Vĩnh Kỳ giơ ba ngón tay: "Anh thật sự thật sự, ngấy rồi."
"Cho nên?" Diệp Tố Kỳ cũng không tức giận, chỉ cảm thấy anh cô rất buồn cười.
Thời gian này cô cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn trông giữ ở bên cạnh anh trai, cô biết anh trai không phải ghét bỏ cô, mà là yêu thương cô.
Yêu thương cô mỗi ngày cũng phải ngủ ở giường hẹp nhỏ hẹp cho người nhà, đau lòng cô yêu sạch sẽ lại chỉ có thể rửa mặt chải đầu ở trong bệnh viện, yêu thương cô nửa đêm cũng không ngủ ngon, thường thường kinh hãi tỉnh dậy, tỉnh lại cẩn thận nhìn anh.
"Cho nên em mau cút về nhà đi, mấy ngày rồi em chưa gội đầu hả? Anh cũng có thể nghe thấy mùi chua từ trên người em - - "
"Hiện tại tốt nhất là anh có khứu giác." Diệp Tố Kỳ châm chọc cái mũi bao băng gạc của anh trai, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, mà anh trai Thành Uyên cũng nói, anh sẽ mất đi khứu giác đoạn thời gian, nhưng tình huống này sẽ từ từ cải thiện, so với đời trước mất đi cái mũi và mất đi khứu giác, như bây giờ thật sự tốt hơn nhiều rồi.
"Càng ngày em càng không tôn trọng người anh trai này, anh bảo em trở về thì em trở về cho anh, anh đã gọi Thành Uyên tới đón em, chính em nói, em xem nhẹ cậu ấy đã bao lâu, sẽ không sợ cậu ấy thay lòng đổi dạ sao? Cậu ấy giúp anh nhiều như vậy, em còn không đối tốt với cậu ấy một chút, em đúng là bạch nhãn lang!"
Bị anh trai chỉ trách như vậy, Diệp Tố Kỳ mới nghĩ đến, đúng rồi, thời gian này cô thật sự hoàn hoàn xem nhẹ Thành Uyên.
Điều này khi cô nghĩ đến kiếp trước anh trai bị thương nặng nằm viện, Thượng Trình rất không vui khi bị cô xem nhẹ, vậy Thành Uyên có thể cũng cảm thấy cô không quan tâm anh ấy hay không?
Không đúng không đúng, Diệp Tố Kỳ lắc lắc đầu: "Nhưng, anh là anh trai em, anh bị thương, em chăm sóc anh là điều cần phải làm." Anh là thân nhân duy nhất trên đời này của cô.
"Được rồi được rồi, anh biết em lo lắng cho anh."
Diệp Vĩnh Kỳ cũng biết lần ngoài ý muốn này đã dọa em gái: "Nhưng em không nên ở trong bệnh viện suốt, không có nghỉ ngơi tốt cũng không được, anh sẽ khổ sở, em trở về nhà nghỉ ngơi hai tối, tắm rửa sạch sẽ một cái, ăn bữa cơm, nằm ở trên
"Em đi đi, anh đã chán ghét em rồi."
Diệp Tố Kỳ vừa lấy lòng cầm bữa tối trở lại phòng bệnh, liền nghe thấy những lời này, cô hồ nghi nhìn vào người ngồi trên giường bệnh, trên mũi bọc băng gạc, xem ra tinh lực Diệp Vĩnh Kỳ thật sự dư thừa: "Excuse me?"
"Anh nhìn khuôn mặt này của em ba ngày rồi, còn có quần áo trên người em ba ngày cũng chưa đổi rồi." Diệp Vĩnh Kỳ giơ ba ngón tay: "Anh thật sự thật sự, ngấy rồi."
"Cho nên?" Diệp Tố Kỳ cũng không tức giận, chỉ cảm thấy anh cô rất buồn cười.
Thời gian này cô cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn trông giữ ở bên cạnh anh trai, cô biết anh trai không phải ghét bỏ cô, mà là yêu thương cô.
Yêu thương cô mỗi ngày cũng phải ngủ ở giường hẹp nhỏ hẹp cho người nhà, đau lòng cô yêu sạch sẽ lại chỉ có thể rửa mặt chải đầu ở trong bệnh viện, yêu thương cô nửa đêm cũng không ngủ ngon, thường thường kinh hãi tỉnh dậy, tỉnh lại cẩn thận nhìn anh.
"Cho nên em mau cút về nhà đi, mấy ngày rồi em chưa gội đầu hả? Anh cũng có thể nghe thấy mùi chua từ trên người em - - "
"Hiện tại tốt nhất là anh có khứu giác." Diệp Tố Kỳ châm chọc cái mũi bao băng gạc của anh trai, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, mà anh trai Thành Uyên cũng nói, anh sẽ mất đi khứu giác đoạn thời gian, nhưng tình huống này sẽ từ từ cải thiện, so với đời trước mất đi cái mũi và mất đi khứu giác, như bây giờ thật sự tốt hơn nhiều rồi.
"Càng ngày em càng không tôn trọng người anh trai này, anh bảo em trở về thì em trở về cho anh, anh đã gọi Thành Uyên tới đón em, chính em nói, em xem nhẹ cậu ấy đã bao lâu, sẽ không sợ cậu ấy thay lòng đổi dạ sao? Cậu ấy giúp anh nhiều như vậy, em còn không đối tốt với cậu ấy một chút, em đúng là bạch nhãn lang!"
Bị anh trai chỉ trách như vậy, Diệp Tố Kỳ mới nghĩ đến, đúng rồi, thời gian này cô thật sự hoàn hoàn xem nhẹ Thành Uyên.
Điều này khi cô nghĩ đến kiếp trước anh trai bị thương nặng nằm viện, Thượng Trình rất không vui khi bị cô xem nhẹ, vậy Thành Uyên có thể cũng cảm thấy cô không quan tâm anh ấy hay không?
Không đúng không đúng, Diệp Tố Kỳ lắc lắc đầu: "Nhưng, anh là anh trai em, anh bị thương, em chăm sóc anh là điều cần phải làm." Anh là thân nhân duy nhất trên đời này của cô.
"Được rồi được rồi, anh biết em lo lắng cho anh."
Diệp Vĩnh Kỳ cũng biết lần ngoài ý muốn này đã dọa em gái: "Nhưng em không nên ở trong bệnh viện suốt, không có nghỉ ngơi tốt cũng không được, anh sẽ khổ sở, em trở về nhà nghỉ ngơi hai tối, tắm rửa sạch sẽ một cái, ăn bữa cơm, nằm ở trên
Bình luận facebook