Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Editor: Miri
- -----------------------------------------
Nghe thế, Phó Trường Lăng ngẩn người, sau lại nhìn thoáng qua Tần Diễn. Tần Diễn thấy hắn do dự, liền nói: "Đi đi."
Nói xong, Tần Diễn nhìn Phó Ngọc Thù nói: "Ta ở bên này bồi Lận thiếu chủ, nếu có chuyện gì, ta sẽ thông tri các ngươi."
"Vậy còn gì bằng."
Phó Ngọc Thù quay đầu nói với Phó Trường Lăng: "Trường Lăng huynh, chúng ta đi ngay thôi."
"Ai, từ từ," Phó Trường Lăng có chút mờ mịt nói, "Ta không phải còn chưa đồng ý sao?"
"Sư huynh ngươi đồng ý rồi," Phó Ngọc Thù túm kéo Phó Trường Lăng đi, cao hứng nói, "Đi thôi."
Phó Trường Lăng chẳng hiểu ra sao bị Phó Ngọc Thù kéo đi ra ngoài, Phó Trường Lăng trước khi bị kéo còn ráng quay đầu dặn dò Tần Diễn: "Sư huynh! Nhớ truyền tin cho ta!"
Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng bị Phó Ngọc Thù kéo đi sềnh sệch, nhịn không được mà bật cười.
Hai người Phó Ngọc Thù và Phó Trường Lăng cãi nhau ầm ĩ, tiếng Phó Trường Lăng dần khuất ở nơi xa: "Ây! Ngươi đừng kéo ta nữa! Ngọc Thù huynh, từ từ, đồ ta rớt, Phó Ngọc Thù ngươi gấp gáp cái gì!"
Tần Diễn thấy Phó Trường Lăng bị kéo đi xa rồi, bản thân cũng trở vào phòng, niệm chú tẩy xiêm y, sau đó ngồi xuống, tay vê hoa sen dừng ở trên đầu gối, nhắm mắt đả tọa.
Phó Trường Lăng bị Phó Ngọc Thù kéo lên Phi Chu, muốn bay thẳng tới chỗ cần bày trận pháp. Hắn phe phẩy quạt nhỏ, thở dài nói: "Ngọc Thù huynh, hôn sự ngươi bảy ngày sau mới tới, không cần gấp như thế."
"Càng sớm càng tốt."
Phó Ngọc Thù cười cười: "Miễn cho xảy ra chuyện."
"Ngươi sợ xảy ra chuyện gì?" Phó Trường Lăng cười khẽ, Phó Ngọc Thù cúi đầu, ôn hòa nói, "A Trần ở Hồng Mông Thiên cung ngốc lâu rồi, chuyện Nhạc quốc, sợ là sẽ xung đột."
"Ồ?" Phó Trường Lăng giương mắt nhìn Phó Ngọc Thù, "Xung đột thế nào?"
"Chuyện Nhạc quốc, A Trần hẳn là sẽ nói thẳng với cung chủ, nhưng cung chủ sợ sẽ không quản, còn sẽ tìm lý do qua loa A Trần. A Trần đã ở Hồng Mông Thiên cung rất lâu, vẫn luôn tâm niệm cung huấn của nơi đây. Cung chủ mặc kệ cũng thôi, nếu nàng gặp những người tham gia việc đó, trong lòng sợ sẽ nhịn không được muốn giáo huấn họ, sợ là sẽ gây ra xung đột."
Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù nói, gật gật đầu, sau phản ứng lại: "Nói vậy sư huynh ta ở nơi đó cũng dễ đánh nhau với họ rồi còn gì?!"
Phó Ngọc Thù có chút kỳ quái: "Liên quan gì sư huynh ngươi? Chẳng lẽ còn có thể học theo Lận Trần đi giáo huấn người ở Hồng Mông Thiên cung sao?"
Phó Trường Lăng: "......"
Y thật sự có thể đó! Dù sao Tần Diễn cũng là Đại sư huynh ở Hồng Mông Thiên cung, y còn thiếu lần giáo huấn người khác chắc?
Phó Trường Lăng nghẹn chốc lát, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Ừm, ngươi nói xem, Hồng Mông Thiên cung lấy người luyện mạch, ngươi cảm thấy, là ai chỉ đạo chuyện này? Tổng không thể là toàn bộ Hồng Mông Thiên cung đều làm chuyện này chứ hả?"
Phó Ngọc Thù không nói lời nào, hắn phe phẩy quạt, chậm rãi nói: "Chuyện này...khó mà nói. Phó gia cùng Lận gia hẳn là không có...đi?"
Phó Ngọc Thù giương mắt nhìn Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng bình tĩnh nhìn Phó Ngọc Thù: "Ngươi giải thích một chút, cái gì gọi là "không có...đi"? "
"Cái này," Phó Ngọc Thù ngượng ngùng cười cười, "Chúng ta không phải chỉ là thiếu chủ sao? A Trần còn đỡ hơn chút, ngươi là người Phó gia, lại không phải không biết, thiếu chủ Phó gia chúng ta đều là được chọn ra. Dưới ta còn có 123 người chầu chực, đều chờ ta xảy ra chuyện để dễ dàng lên làm thiếu chủ còn gì."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng ngẩn người.
Phó gia thế hệ của hắn không phải như thế.
Phó gia trong trí nhớ hắn, tuy rằng tranh đoạt vị trí thiếu chủ cũng rất nhiều, nhưng cơ bản chỉ giới hạn trong đích tử. Tức là trong thế hệ này của bọn họ, chỉ có đích tử thừa kế của Phó Ngọc Thù mới có năng lực tham gia tranh đoạt vị trí này.
Hắn mơ hồ nghe qua là phụ thân hắn trước kia tranh giành vị trí gia chủ rất gian khổ, nhưng cũng không biết nơi này lại có tới 123 người đang cạnh tranh nhau.
Phó Ngọc Thù rốt cuộc đã sửa gia quy Phó gia như thế nào?
Phó Trường Lăng bỗng không dám nghĩ sâu, hắn đang suy tư, liền thấy ngọc bội trên eo Phó Ngọc Thù sáng lên.
Phó Ngọc Thù vội vàng đứng dậy: "A Trần kêu ta, khẳng định là đang bị ủy khuất ở chỗ Cô Hồng Tử, ta đi an ủi nàng, ngươi tùy tiện đi."
Nói xong, Phó Ngọc Thù liền tự trở về sương phòng mình.
Phó Trường Lăng ngồi tại chỗ, hắn không biết tại sao đột nhiên có vài phần cảm giác nói không nên lời, giống như là đang......
Ăn dấm?
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra ngọc bội Tần Diễn đưa cho mình. Phó Ngọc Thù có người nói chuyện phiếm, hắn cũng có!
Hắn cầm ngọc bội, bắt đầu kêu Tần Diễn: "Sư huynh, sư huynh, ngươi đang làm gì?"
Ngọc bội không có hồi âm, một lát sau, từ từ truyền đến tiếng Tần Diễn: "Chuyện gì?"
"Sư huynh," Phó Trường Lăng nằm nhoài trên bàn, "Ta chán quá, muốn nói chuyện với ngươi."
Tần Diễn trầm mặc, một lát sau, y nhàn nhạt nói: "Tụng Thanh Tâm kinh ba lần đi rồi hãy gọi ta nói chuyện."
Nói xong, ngọc bội liền tối đi.
Đường từ Phó gia đến Hồng Mông Thiên xa xôi, ngày đón dâu hẳn phải phong tỏa cả đoạn đường hết hai canh giờ, ở giữa cần mười một cái đại hình Truyền Tống trận.
Truyền Tống Trận thứ này, vừa phí linh lực lại hao tâm tốn sức, quan trọng nhất chính là tốn thời gian, mỗi một bút mỗi một nét đều phải chậm rãi vẽ.
Phó Trường Lăng cùng Phó Ngọc Thù mỗi ngày quỳ rạp trên mặt đất vẽ Truyền Tống trận, có đôi khi hai người cùng vẽ một cái, hai người liền nói chuyện huyên thuyên.
Có đôi khi hai người tách ra vẽ, mỗi người vẽ một cái, Phó Trường Lăng nhàm chán, liền tìm Tần Diễn nói chuyện phiếm.
Hồng Mông Thiên cung gần đây vô cùng náo nhiệt, hôn sự Lận Trần là đại sự của Hồng Mông Thiên cung. Tần Diễn chưa bao giờ nhìn thấy một Hồng Mông Thiên cung như vậy, y giống như một khách ngoại lai ghé thăm nơi xa lạ lại quen thuộc này. Y nhìn Hồng Mông Thiên cung giăng đèn kết hoa, xung quanh người đến người đi, nhưng lại không có ai chào hỏi y, cũng không có ai quen biết y.
Y cảm thấy bản thân như là một du hồn, mỗi lúc như vậy, bên tai y liền sẽ truyền đến tiếng lải nhải của Phó Trường Lăng: "Sư huynh, ngươi đang làm gì, ngươi ăn rồi sao? Ngươi hôm nay vui không?"
Có đôi khi là trời nắng, Phó Trường Lăng sẽ nói với y: "Sư huynh, hôm nay trời nắng cháy da, ta cảm thấy ta giống một tên nô bộc! Phó Ngọc Thù hắn không phải người! Hắn luôn mồm gọi ta là tiền bối, nhưng hắn có thái độ của vãn bối đối tiền bối sao?"
"Ngài ấy là cha ngươi."
Tần Diễn đạm nhiên mở miệng, Phó Trường Lăng nháy mắt cứng họng.
Có đôi khi trời mưa trút nước, Phó Trường Lăng liền sẽ đội mũ rơm, giơ tay thiết kết giới, vừa vẽ Truyền Tống trận, vừa oán giận với Tần Diễn: "Sư huynh, ngươi có thể nghe ta nói gì sao? Chỗ ta mưa lớn kinh khủng! Ta muốn về, ta không làm nữa!"
Tần Diễn ngồi trước án thư, chấp bút viết Thanh Tâm kinh trên giấy, nghe Phó Trường Lăng nói vậy, liền nhịn không được bật cười.
Bảy ngày qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một ngày trước lễ thành hôn của Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần, một ngày này, thân hữu của Lận Trần đều tới đây chúc mừng tặng lễ, Lận Trần hơi hơi lo không xuể, rốt cuộc phải tìm Tần Diễn, có chút lúng túng nói: "Tần đạo hữu, có thể phiền ngươi giúp ta đón tiếp vài khách nhân không?"
Khách nhân của Lận Trần đều có thân phận tôn quý, người thường đi tiếp đãi, không khỏi hơi mất thể diện. Tuy Tần Diễn không có thân phận gì đặc biệt, nhưng nếu xét tu vi y, nhờ ra ngoài đón tiếp cũng sẽ không quá mất mặt.
Tần Diễn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó liền gật đầu đồng ý, chỉ nói: "Nếu thiếu chủ không chê, ta ra sơn môn tiếp đãi cũng được."
"Không cần phải ra sơn môn." Lận Trần cười nói, "Ở Vô Nhai phong đón tiếp là được rồi."
Tần Diễn gật gật đầu.
Ngày đó người đến người đi, Tần Diễn kỳ thật cũng không cần làm gì nhiều, chỉ là ở trong phòng phụ trách tiếp đãi người tới, nhận lấy lễ vật là được.
Này vốn nên là chuyện huynh trưởng Lận Trần phải làm, chỉ là Lận Trần sớm vào đời, bản thân lại chọn Hồng Mông Thiên cung làm nơi xuất giá. Phụ huynh nàng đều bế quan ở sơn môn, nàng lại không có nhiều nhân thân, chỉ có thể nhờ Tần Diễn tới góp cho đủ số.
Tần Diễn là Đại sư huynh Hồng Mông Thiên cung, tuy rằng phần lớn thời điểm đều mặc kệ thế tục, nhưng mấy chuyện đại sự quan trọng thì cũng phải xen vào một chân quản lấy.
Y nhất nhất tiếp đãi lai khách cả một ngày, khách nhân càng ngày càng ít, Tần Diễn vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi, không ngờ lúc hoàng hôn, lại có một người tới viện.
Người nọ một thân tố y, trước sau không có gì quá khác biệt, bên người dẫn theo một hài tử, nhìn qua cùng lắm chỉ bốn, năm tuổi, mặc bạch sam chỉ dành cho thân truyền đệ tử Hồng Mông Thiên cung, bộ dáng trong sáng đáng yêu, nhưng thần sắc lại trầm lặng đờ đẫn, nhìn qua hoàn toàn không giống một hài đồng.
Tần Diễn thấy hài tử kia, động tác dừng một chút. Một lát sau, người nọ liền dẫn hài tử này tới trước mặt y.
Tần Diễn đứng dậy hành lễ, cung kính nói: "Bái kiến Tang Kiền Quân."
Tang Kiền Quân đáp lễ, sau đó nhìn về phía Tần Diễn: "Xin hỏi Lận đạo quân đâu?"
Hỏi như vậy, đó là có ý muốn gặp Lận Trần. Tần Diễn hiểu nên lập tức gật đầu nói: "Chờ một lát."
Tần Diễn sai người đi thông tri Lận Trần, sau đó quay đầu lại nhìn Tang Kiền Quân. Hắn nhìn qua trông vô cùng gầy ốm, thần sắc còn xem như trấn định, một đôi mắt không còn chút tia sáng, chỉ còn sự tĩnh mịch vô tận.
Chẳng bao lâu, Lận Trần liền đi ra, nàng rõ ràng là đang thử giá y, nghe Tang Kiền Quân tới, lập tức mặc kệ mà cứ mặc giá y đi ra luôn.
Tần Diễn thấy Lận Trần ra cũng cung kính hành lễ, liền lui xuống. Y đi được vài bước, mới vừa đi lên một cây cầu nhỏ trong đình viện, bên tai lại truyền đến tiếng Phó Trường Lăng: "Sư huynh, ngươi đang làm gì?"
"Mới nãy còn đang thay mẫu thân ngươi tiếp đãi khách nhân, hiện tại Tang Kiền sư thúc tới, ta đi trước."
"Đừng đừng đừng."
Phó Trường Lăng vội nói: "Ngươi đứng ở chỗ đó, đừng nhúc nhích."
Nói xong, Tần Diễn liền cảm nhận được một cổ linh thức theo ngọc bội leo lên, y nhận ra đây là linh thức của Phó Trường Lăng nên cũng không có chống cự, chỉ nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta nhìn xem chuyện gì xảy ra, hiện nay ngươi nhìn thấy gì ta sẽ thấy đó, ngươi nghe được gì thì ta nghe được thế đó. Ngươi khoan đi đã, đứng tại chỗ giả vờ ngắm cá đi."
"Chỗ này không có cá."
"Vậy xem rong rêu!"
Tần Diễn: "......"
Tuy thấy không ổn tí nào, nhưng Tần Diễn vẫn nghe theo an bài của Phó Trường Lăng, đứng ở đầu cầu không nhúc nhích.
Hai người ngồi trong sảnh rõ ràng đều không thèm để ý Tần Diễn đang đứng đó, Lận Trần rót trà cho Tang Kiền Quân, vô cùng cảm khái nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đang du ngoạn, sao lúc này đã trở về?"
"Hai tháng trước đã trở lại, chỉ là bị thương nên bế quan đến bây giờ." Tang Kiền Quân uống trà, vững vàng ra tiếng.
"Ngươi bị thương?" Lận Trần có chút kinh ngạc, "Còn ổn chứ?"
"Không tốt lắm." Tang Kiền Quân lắc lắc đầu, hắn giơ tay nhìn cây kiếm trong tầm với, duỗi tay vuốt ve nó, khàn khàn nói, "Kiếm ta gãy rồi."
Lận Trần không nói gì, Tang Kiền Quân hít sâu một hơi, lại gượng cười nói: "Bất quá còn không sao, hiện giờ đã khỏe hơn rất nhiều, ta nghĩ chỉ cần vài năm nữa có lẽ sẽ rút kiếm được."
"Tuy không biết ngươi đã trải qua chuyện gì," Lận Trần nghĩ nghĩ, thở dài nói, "Bất quá, nếu có thể trải qua kiếp nạn này, thì ngày sau ngươi chắc chắn có thể đột phá, thật cũng không phải chuyện xấu."
"Có lẽ đi."
Tang Kiền Quân nói câu đó, thanh âm lãnh đạm. Hắn uống ngụm trà, xoay đề tài nói: "Nghe nói ngươi sắp đại hôn, ta tới chậm, bất quá vẫn kịp chúc mừng ngươi."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn nữ đồng kia, gọi: "Thanh Nhi."
Nghe thấy cái tên đó, động tác Lận Trần khựng lại một chút. Nàng nhìn nữ đồng trước mặt, đối phương phủng lễ vật, cung cung kính kính tiến lên dâng lễ vật đến trước Lận Trần, trong giọng non nớt trẻ nhỏ mà trịnh trọng nói: "Chúc mừng Lận trưởng lão."
Lận Trần xem xét tỉ mỉ bộ dáng của nữ đồng, sau một hồi, nàng mới tiếp nhận lễ vật, lại giương mắt nhìn về phía Tang Kiền Quân: "Lâm Tang, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Sao?"
Tang Kiền Quân giương mắt, có chút nghi hoặc. Lận Trần nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đồ đệ này của ngươi, có phải tên Tạ Ngọc Thanh không?"
Tay nắm tách của Tang Kiền Quân khựng lại, nữ đồng bên cạnh mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tang Kiền Quân. Sau một hồi, Tang Kiền Quân mới khàn giọng mở miệng: "Thanh Nhi, ngươi tới chỗ thúc thúc đang đứng trên cầu chơi đi."
Nghe vậy, nữ đồng cung kính đồng ý, liền lui ra ngoài tới đầu cầu.
Nàng tới đứng bên cạnh Tần Diễn. Tần Diễn đang vừa nhìn rong rêu, vừa nghiêm túc nghe Tang Kiền Quân cùng Lận Trần nói chuyện, sau đó y liền cảm thấy có người đang kéo kéo xiêm y của mình, y xoay đầu qua thì thấy Tạ Ngọc Thanh ngửa đầu nhìn mình.
"Thúc thúc," Tạ Ngọc Thanh nghiêm túc nói, "Sư phụ kêu ta tìm ngài chơi."
Tần Diễn trầm mặc.
Phó Trường Lăng theo bản năng liền nói: "Kêu nàng ngắm rêu chung với ngươi!"
Tần Diễn không nói gì.
Tạ Ngọc Thanh ngửa đầu nhìn Tần Diễn, nghiêm túc hỏi: "Thúc thúc đang nhìn gì thế?"
"Nhìn...rêu."
"Thúc thúc nhìn rêu làm gì?"
Tần Diễn trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: "Xem thực vật có thể ngộ đạo."
Nghe vậy, Tạ Ngọc Thanh gật đầu: "Ta đây cũng xem rêu."
Tần Diễn nghe vậy, không khỏi nhìn nàng: "Ngươi muốn ngộ đạo?"
"Vâng." Tạ Ngọc Thanh đáp vô cùng nghiêm túc, Tần Diễn chậm rãi mở miệng, "Vì sao?"
"Ta cũng không biết."
Tạ Ngọc Thanh nhíu mày: "Nhưng ta luôn cảm thấy, bản thân mình phải mạnh lên."
"Ta không nhớ rõ gì cả," Tạ Ngọc Thanh bình tĩnh nói, "Nhưng ta cảm thấy, ta phải mạnh lên."
Tần Diễn dừng một chút, nhất thời nói không ra lời, mà Phó Trường Lăng nghe nàng nói vậy, tay đang vẽ Truyền Tống Trận đột nhiên dừng một chút, một lát sau, hắn rốt cuộc hỏi: "Nàng muốn báo thù sao?"
Tần Diễn trầm ngâm, sau đó chậm rãi ra tiếng: "Không phải đâu."
"Nàng chỉ là muốn bảo hộ."
Vài người trải qua đau khổ, luôn mong mỏi trả thù.
Nhưng Tạ Ngọc Thanh —— Tần Diễn tin tưởng —— dù có bao thống khổ, trong lòng vị cô nương này cũng chỉ sẽ sinh ra cảm giác, không muốn chuyện này phát sinh lần nữa.
Tần Diễn liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Thanh đang cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm đống rêu, bên tai lại một lần nữa truyền đến giọng nói của Tang Kiền Quân.
Hắn thấy đồ đệ mình an trí xong rồi, liền thiết kết giới, chỉ là kết giới này đối với người thuộc đạo pháp tông sư như Phó Trường Lăng cũng không có tác dụng gì. Trong một khắc hắn thiết hạ kết giới kia, Phó Trường Lăng cũng đã lặng yên không một tiếng động phá mở cấm chế của Tang Kiền Quân.
"Tại sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Cách đây không lâu, ta đi ngang qua tiểu quốc xa xôi tên là Nhạc quốc, gặp được một tiểu tông môn đang tàn hại bá tánh." Lận Trần châm chước dùng từ, "Ta cứu Nhạc quốc đó, quốc chủ tên là Tạ Thận nói với ta là nữ nhi gã đã mất tích, mời ta giúp gã tìm lại hài tử này. Trước khi về Hồng Mông Thiên cung, ta liền thỉnh Ngọc Thù dùng vật cũ của hài tử này tra xét qua, cuối cùng phát hiện hài tử này hẳn là đang ở Hồng Mông Thiên cung. Các đệ tử mới vừa nhập môn gần đây ta đều tra qua rồi, đệ tử này của ngươi lại trùng hợp gần tuổi......"
Nói xong, Lận Trần nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nói: "Ngoại hình cũng tương tự bức họa Tạ quốc chủ đưa cho ta, cho nên ta mới hỏi."
Tang Kiền Quân không nói gì. Lận Trần nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Thanh, trong lòng có định số, liền nói: "Ngươi có gì không tiện nói sao?"
"Thật sự là một tiểu tông môn sao?"
Tang Kiền Quân giương mắt nhìn về phía Lận Trần, Lận Trần ngẩn người, nàng thấy Tang Kiền Quân thần sắc trịnh trọng, một lát sau, rốt cuộc không giấu giếm nữa. Nàng mang trà lên, cúi đầu nói: "Còn có một ít người thuộc Hồng Mông Thiên cung, cùng với Việt gia."
"Ngươi đã biết," Tang Kiền Quân thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi tính làm gì sao?"
"Cứ để như vậy đi."
Lận Trần rũ mắt: "Người đã cứu xong, chỉ cần không xảy ra chuyện nữa, hết thảy đều ổn."
Tang Kiền Quân không nói gì, sau một hồi, hắn rốt cuộc nói: "Đứa nhỏ này, là ta mang về từ Nhạc quốc."
Lận Trần ngẩn người, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Tang Kiền Quân. Tang Kiền Quân không dám nhìn thẳng nàng, chỉ nói: "Hồng Mông Thiên cung mật lệnh, ta phụng mệnh tiến đến. Trước khi đi, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc tới rồi, ta mới biết được nhiệm vụ của ta là giết hại một đám phàm nhân bình thường."
"Ta không có động thủ."
Tang Kiền Quân khản đặc, cố sức nói: "Nhưng ta cũng không dám ngăn cản. Tối hôm đó, ta liền đứng ở trong hậu viện hoàng cung Nhạc quốc. Ta nghĩ, nghĩ mãi, rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì thế này. Sau đó ta gặp hài tử này, nàng được người giấu trong một hốc cây, kỳ thật ta vốn nên xuống tay, nhưng khi ta chĩa kiếm đến trước mặt nàng, kiếm ta gãy."
"Ta không dám vì bọn họ mà rút kiếm chĩa Vân Trạch," Tang Kiền Quân cười khổ, "Ta cũng không thể vì Vân Trạch mà rút kiếm chĩa vào họ. Kiếm tâm của ta, đã hủy hoại vào đêm đó."
Lận Trần không nói gì, nội tâm khí huyết cuồn cuộn. Qua hồi lâu, nàng mới nói: "Cho nên, này không phải chỉ là một đám bại hoại, cũng không phải chỉ có một gia tộc, càng không phải là chuyện làm của phản đồ. Chuyện ta đánh vỡ ra, kỳ thật là quyết nghị của cao tầng Vân Trạch, đúng không?"
Tang Kiền Quân không nói lời nào, Lận Trần hít một hơi, nàng bình phục cảm xúc, mới nói: "Vì cái gì?"
"Chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện sao," Tang Kiền Quân giương mắt nhìn nàng, "Linh khí Vân Trạch đang dần dần biến mất, ngoài Vân Trạch đã sớm có mấy tiểu tông môn không thể duy trì linh lực nữa, diệt tông."
Nghe vậy, mặt Lận Trần lộ vẻ khiếp sợ, Tang Kiền Quân quay đầu đi, tiếp tục nói: "Việc này tam tông tông chủ, tứ tộc gia chủ đều đã biết được. bọn họ sợ làm cho tu sĩ bình thường hoảng loạn, vẫn luôn lấp liếm không báo. Vài chục năm qua, cung chủ vẫn luôn phái người điều tra rõ nguyên do linh khí biến mất, cũng nghĩ nhiều cách. Nếu dựa theo tốc độ hiện tại, Vân Trạch cùng lắm chỉ trăm năm nữa, liền phải biến mất."
"Cho nên, Bách Nhạc tông lấy người luyện mạch, chính là biện pháp bọn họ nghĩ ra?" Lận Trần nhíu mày, "Uống rượu độc giải khát, thì có thể cầm cự đến khi nào?"
"Ít nhất," Tang Kiền Quân cúi đầu, "Cũng là một biện pháp, không phải sao?"
Lận Trần không nói gì, nàng ngơ ngác ngồi, Tang Kiền Quân thở dài: "Ngọc Quỳnh nói với ta đây gọi là hy sinh một nhóm người, thành toàn đại nghĩa. Ta không hiểu điều đó, phân không rõ đúng sai, cũng biện không rõ thị phi. Chờ ngày mai nhìn ngươi thành hôn rồi, ta nghĩ ta sẽ bế quan."
"Đến nỗi hài tử này," Tang Kiền Quân quay đầu nhìn về phía nơi xa có Tạ Ngọc Thanh đứng ở trên cầu, đang lẳng lặng nhìn hồ cá chép, trên mặt hiện ra một chút ý cười, "Ngày đó ta không thể giết nàng, cũng chịu không nổi để ai khác giết nàng, trùng hợp thay linh căn của nàng không tồi, ta liền lặng lẽ mang nàng trở về. Nàng hiện giờ không nhớ rõ gì nữa, ta thấy trên eo bài của nàng có chữ "Thanh", nên đặt tên cho nàng là Thanh Nhi, nàng bây giờ là thân truyền đệ tử đầu tiên của ta, nếu ngươi đã biết thì cứ nói cho Tạ Thận một tiếng, nếu gã nguyện ý, thì cứ để cho hài tử này lưu lại đây. Nếu không nguyện ý......"
Tang Kiền Quân dừng một chút, rốt cuộc nói: "Ta sẽ đưa hài tử này trở về cho gã."
Lận Trần cúi đầu, qua hồi lâu, nàng mới nói: "Nếu đây là do cao tầng Vân Trạch hạ lệnh, họ thật sự sẽ bỏ qua cho người Nhạc quốc sao?"
Tang Kiền Quân không nói lời nào, cách đó không xa có tiếng người truyền đến, Tang Kiền Quân cười khổ một chút, hắn đứng dậy, cung kính nói: "Có người khác tới, ta cáo từ trước."
"Ừm." Lận Trần gật gật đầu, nàng đứng dậy tiễn Tang Kiền Quân, Tang Kiền Quân đi ra ngoài cửa, đi về hướng Tạ Ngọc Thanh.
Tần Diễn thấy Tang Kiền Quân đi tới thì gật đầu với hắn, liền nghiêng thân, để hắn đưa Tạ Ngọc Thanh rời đi.
Hai người đi tới cửa, Tần Diễn chuẩn bị tiễn biệt, đột nhiên nghe Lận Trần gọi lại, "Lâm Tang!"
Tang Kiền Quân nắm tay Tạ Ngọc Thanh dừng lại, Tần Diễn cùng Tang Kiền Quân cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lận Trần thân khoác giá y đỏ thẫm, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai sư đồ, ôn hòa nói: "Trên người của ngươi mang thương, không cần gắng gượng, hôm nay liền bế quan đi."
Tang Kiền Quân ngẩn người, sau lại nghe Lận Trần mở miệng: "Còn hài tử này, không cần đưa trở về, nhưng đừng để nàng quên tên của mình. Ngày sau bảo nàng tu Vô Tình Đạo, nếu có một ngày nàng nhớ tới chuyện cũ, ít nhất," Lận Trần nói nhỏ lại, "Cũng có thể vui vẻ một chút."
Tang Kiền Quân trầm mặc không nói, hắn tựa hồ như đã thông thấu chuyện gì, qua hồi lâu, hắn khàn khàn nói: "Được."
Lận Trần nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời: "Lâm Tang."
Nàng dõng dạc, "Kiếm của ta, vĩnh viễn không gãy."
Tang Kiền Quân nhìn chăm chú vào nàng, sau một hồi, hắn nâng tay, cầm kiếm trước người, cong lưng hành lễ thật sâu.
Lận Trần đáp lễ lại.
Tang Kiền Quân đi rồi, Lận Trần nhìn về phía Tần Diễn.
Tim Tần Diễn đập vô cùng nhanh, trực giác mách bảo y sẽ có chuyện phát sinh, nhưng y không dám hỏi, cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn Lận Trần.
Lận Trần cười cười: "Tần đạo hữu, ngươi mệt rồi sao?"
"Không......"
Tần Diễn chần chờ mở miệng, Lận Trần thả lỏng một hơi: "Hôm nay làm phiền ngươi rồi. Ta đi về tiếp tục thử giá y."
"Lận trưởng lão."
Tần Diễn nhịn không được mở miệng gọi lại Lận Trần, Lận Trần quay đầu lại nhìn y. Tần Diễn nhíu mày: "Hôn sự ngày mai, vẫn diễn ra sao?"
"Diễn ra chứ."
Lận Trần cười cười, nàng quay đầu, nhìn về phía phương xa, bình thản nói: "Ta đáp ứng Ngọc Thù rồi, vô luận thế nào, đều phải hoàn thành hôn sự này."
"Ta lúc nào cũng cô phụ chàng ấy," Lận Trần có chút mỏi mệt, "Ta không thể cứ như vậy, đúng không?"
Nói xong, Lận Trần trấn an Tần Diễn: "Đạo hữu yên tâm đi, ngày mai nhất định có hỉ rượu để uống."
Tần Diễn ừ một tiếng, y cũng không biết bản thân muốn nói gì, chỉ có thể hành lễ với Lận Trần. Hai người liền tách ra đi về. Tần Diễn ra sân, Phó Trường Lăng thấy y không nói lời nào một hồi lâu, vừa vẽ trận pháp, vừa khẳng định nói: "Sư huynh."
"Ừm?"
"Ngươi đang buồn."
Tần Diễn không nói lời nào, sau một hồi, y từ từ nói: "Ta có thể hiểu nàng."
"Ta biết."
Phó Trường Lăng từng nét bút vẽ trận pháp, đây là cách duy nhất có thể làm nội tâm hắn bình tĩnh: "Ngươi và nàng, rất giống nhau."
"Trời sắp mưa, ta sắp vẽ xong trận pháp cuối cùng rồi," Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bình tĩnh nói, "Sư huynh, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Tần Diễn đồng ý, sau đó y lại đột nhiên nhớ tới một người: "Việt Tư Nam đâu?"
Phó Trường Lăng trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta đi tìm nàng ngay."
- ---------------------
Lời Editor:
Tần Diễn cũng chép Thanh Tâm kinh )))))) y gần đây cũng cười rất nhiều.
Tôi thích mẹ của Trường Lăng lắm:( cực cực kỳ thích luôn ấy, mà nói chứ tôi thích hết ba mẹ con nhà này....
- -----------------------------------------
Nghe thế, Phó Trường Lăng ngẩn người, sau lại nhìn thoáng qua Tần Diễn. Tần Diễn thấy hắn do dự, liền nói: "Đi đi."
Nói xong, Tần Diễn nhìn Phó Ngọc Thù nói: "Ta ở bên này bồi Lận thiếu chủ, nếu có chuyện gì, ta sẽ thông tri các ngươi."
"Vậy còn gì bằng."
Phó Ngọc Thù quay đầu nói với Phó Trường Lăng: "Trường Lăng huynh, chúng ta đi ngay thôi."
"Ai, từ từ," Phó Trường Lăng có chút mờ mịt nói, "Ta không phải còn chưa đồng ý sao?"
"Sư huynh ngươi đồng ý rồi," Phó Ngọc Thù túm kéo Phó Trường Lăng đi, cao hứng nói, "Đi thôi."
Phó Trường Lăng chẳng hiểu ra sao bị Phó Ngọc Thù kéo đi ra ngoài, Phó Trường Lăng trước khi bị kéo còn ráng quay đầu dặn dò Tần Diễn: "Sư huynh! Nhớ truyền tin cho ta!"
Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng bị Phó Ngọc Thù kéo đi sềnh sệch, nhịn không được mà bật cười.
Hai người Phó Ngọc Thù và Phó Trường Lăng cãi nhau ầm ĩ, tiếng Phó Trường Lăng dần khuất ở nơi xa: "Ây! Ngươi đừng kéo ta nữa! Ngọc Thù huynh, từ từ, đồ ta rớt, Phó Ngọc Thù ngươi gấp gáp cái gì!"
Tần Diễn thấy Phó Trường Lăng bị kéo đi xa rồi, bản thân cũng trở vào phòng, niệm chú tẩy xiêm y, sau đó ngồi xuống, tay vê hoa sen dừng ở trên đầu gối, nhắm mắt đả tọa.
Phó Trường Lăng bị Phó Ngọc Thù kéo lên Phi Chu, muốn bay thẳng tới chỗ cần bày trận pháp. Hắn phe phẩy quạt nhỏ, thở dài nói: "Ngọc Thù huynh, hôn sự ngươi bảy ngày sau mới tới, không cần gấp như thế."
"Càng sớm càng tốt."
Phó Ngọc Thù cười cười: "Miễn cho xảy ra chuyện."
"Ngươi sợ xảy ra chuyện gì?" Phó Trường Lăng cười khẽ, Phó Ngọc Thù cúi đầu, ôn hòa nói, "A Trần ở Hồng Mông Thiên cung ngốc lâu rồi, chuyện Nhạc quốc, sợ là sẽ xung đột."
"Ồ?" Phó Trường Lăng giương mắt nhìn Phó Ngọc Thù, "Xung đột thế nào?"
"Chuyện Nhạc quốc, A Trần hẳn là sẽ nói thẳng với cung chủ, nhưng cung chủ sợ sẽ không quản, còn sẽ tìm lý do qua loa A Trần. A Trần đã ở Hồng Mông Thiên cung rất lâu, vẫn luôn tâm niệm cung huấn của nơi đây. Cung chủ mặc kệ cũng thôi, nếu nàng gặp những người tham gia việc đó, trong lòng sợ sẽ nhịn không được muốn giáo huấn họ, sợ là sẽ gây ra xung đột."
Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù nói, gật gật đầu, sau phản ứng lại: "Nói vậy sư huynh ta ở nơi đó cũng dễ đánh nhau với họ rồi còn gì?!"
Phó Ngọc Thù có chút kỳ quái: "Liên quan gì sư huynh ngươi? Chẳng lẽ còn có thể học theo Lận Trần đi giáo huấn người ở Hồng Mông Thiên cung sao?"
Phó Trường Lăng: "......"
Y thật sự có thể đó! Dù sao Tần Diễn cũng là Đại sư huynh ở Hồng Mông Thiên cung, y còn thiếu lần giáo huấn người khác chắc?
Phó Trường Lăng nghẹn chốc lát, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Ừm, ngươi nói xem, Hồng Mông Thiên cung lấy người luyện mạch, ngươi cảm thấy, là ai chỉ đạo chuyện này? Tổng không thể là toàn bộ Hồng Mông Thiên cung đều làm chuyện này chứ hả?"
Phó Ngọc Thù không nói lời nào, hắn phe phẩy quạt, chậm rãi nói: "Chuyện này...khó mà nói. Phó gia cùng Lận gia hẳn là không có...đi?"
Phó Ngọc Thù giương mắt nhìn Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng bình tĩnh nhìn Phó Ngọc Thù: "Ngươi giải thích một chút, cái gì gọi là "không có...đi"? "
"Cái này," Phó Ngọc Thù ngượng ngùng cười cười, "Chúng ta không phải chỉ là thiếu chủ sao? A Trần còn đỡ hơn chút, ngươi là người Phó gia, lại không phải không biết, thiếu chủ Phó gia chúng ta đều là được chọn ra. Dưới ta còn có 123 người chầu chực, đều chờ ta xảy ra chuyện để dễ dàng lên làm thiếu chủ còn gì."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng ngẩn người.
Phó gia thế hệ của hắn không phải như thế.
Phó gia trong trí nhớ hắn, tuy rằng tranh đoạt vị trí thiếu chủ cũng rất nhiều, nhưng cơ bản chỉ giới hạn trong đích tử. Tức là trong thế hệ này của bọn họ, chỉ có đích tử thừa kế của Phó Ngọc Thù mới có năng lực tham gia tranh đoạt vị trí này.
Hắn mơ hồ nghe qua là phụ thân hắn trước kia tranh giành vị trí gia chủ rất gian khổ, nhưng cũng không biết nơi này lại có tới 123 người đang cạnh tranh nhau.
Phó Ngọc Thù rốt cuộc đã sửa gia quy Phó gia như thế nào?
Phó Trường Lăng bỗng không dám nghĩ sâu, hắn đang suy tư, liền thấy ngọc bội trên eo Phó Ngọc Thù sáng lên.
Phó Ngọc Thù vội vàng đứng dậy: "A Trần kêu ta, khẳng định là đang bị ủy khuất ở chỗ Cô Hồng Tử, ta đi an ủi nàng, ngươi tùy tiện đi."
Nói xong, Phó Ngọc Thù liền tự trở về sương phòng mình.
Phó Trường Lăng ngồi tại chỗ, hắn không biết tại sao đột nhiên có vài phần cảm giác nói không nên lời, giống như là đang......
Ăn dấm?
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra ngọc bội Tần Diễn đưa cho mình. Phó Ngọc Thù có người nói chuyện phiếm, hắn cũng có!
Hắn cầm ngọc bội, bắt đầu kêu Tần Diễn: "Sư huynh, sư huynh, ngươi đang làm gì?"
Ngọc bội không có hồi âm, một lát sau, từ từ truyền đến tiếng Tần Diễn: "Chuyện gì?"
"Sư huynh," Phó Trường Lăng nằm nhoài trên bàn, "Ta chán quá, muốn nói chuyện với ngươi."
Tần Diễn trầm mặc, một lát sau, y nhàn nhạt nói: "Tụng Thanh Tâm kinh ba lần đi rồi hãy gọi ta nói chuyện."
Nói xong, ngọc bội liền tối đi.
Đường từ Phó gia đến Hồng Mông Thiên xa xôi, ngày đón dâu hẳn phải phong tỏa cả đoạn đường hết hai canh giờ, ở giữa cần mười một cái đại hình Truyền Tống trận.
Truyền Tống Trận thứ này, vừa phí linh lực lại hao tâm tốn sức, quan trọng nhất chính là tốn thời gian, mỗi một bút mỗi một nét đều phải chậm rãi vẽ.
Phó Trường Lăng cùng Phó Ngọc Thù mỗi ngày quỳ rạp trên mặt đất vẽ Truyền Tống trận, có đôi khi hai người cùng vẽ một cái, hai người liền nói chuyện huyên thuyên.
Có đôi khi hai người tách ra vẽ, mỗi người vẽ một cái, Phó Trường Lăng nhàm chán, liền tìm Tần Diễn nói chuyện phiếm.
Hồng Mông Thiên cung gần đây vô cùng náo nhiệt, hôn sự Lận Trần là đại sự của Hồng Mông Thiên cung. Tần Diễn chưa bao giờ nhìn thấy một Hồng Mông Thiên cung như vậy, y giống như một khách ngoại lai ghé thăm nơi xa lạ lại quen thuộc này. Y nhìn Hồng Mông Thiên cung giăng đèn kết hoa, xung quanh người đến người đi, nhưng lại không có ai chào hỏi y, cũng không có ai quen biết y.
Y cảm thấy bản thân như là một du hồn, mỗi lúc như vậy, bên tai y liền sẽ truyền đến tiếng lải nhải của Phó Trường Lăng: "Sư huynh, ngươi đang làm gì, ngươi ăn rồi sao? Ngươi hôm nay vui không?"
Có đôi khi là trời nắng, Phó Trường Lăng sẽ nói với y: "Sư huynh, hôm nay trời nắng cháy da, ta cảm thấy ta giống một tên nô bộc! Phó Ngọc Thù hắn không phải người! Hắn luôn mồm gọi ta là tiền bối, nhưng hắn có thái độ của vãn bối đối tiền bối sao?"
"Ngài ấy là cha ngươi."
Tần Diễn đạm nhiên mở miệng, Phó Trường Lăng nháy mắt cứng họng.
Có đôi khi trời mưa trút nước, Phó Trường Lăng liền sẽ đội mũ rơm, giơ tay thiết kết giới, vừa vẽ Truyền Tống trận, vừa oán giận với Tần Diễn: "Sư huynh, ngươi có thể nghe ta nói gì sao? Chỗ ta mưa lớn kinh khủng! Ta muốn về, ta không làm nữa!"
Tần Diễn ngồi trước án thư, chấp bút viết Thanh Tâm kinh trên giấy, nghe Phó Trường Lăng nói vậy, liền nhịn không được bật cười.
Bảy ngày qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một ngày trước lễ thành hôn của Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần, một ngày này, thân hữu của Lận Trần đều tới đây chúc mừng tặng lễ, Lận Trần hơi hơi lo không xuể, rốt cuộc phải tìm Tần Diễn, có chút lúng túng nói: "Tần đạo hữu, có thể phiền ngươi giúp ta đón tiếp vài khách nhân không?"
Khách nhân của Lận Trần đều có thân phận tôn quý, người thường đi tiếp đãi, không khỏi hơi mất thể diện. Tuy Tần Diễn không có thân phận gì đặc biệt, nhưng nếu xét tu vi y, nhờ ra ngoài đón tiếp cũng sẽ không quá mất mặt.
Tần Diễn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó liền gật đầu đồng ý, chỉ nói: "Nếu thiếu chủ không chê, ta ra sơn môn tiếp đãi cũng được."
"Không cần phải ra sơn môn." Lận Trần cười nói, "Ở Vô Nhai phong đón tiếp là được rồi."
Tần Diễn gật gật đầu.
Ngày đó người đến người đi, Tần Diễn kỳ thật cũng không cần làm gì nhiều, chỉ là ở trong phòng phụ trách tiếp đãi người tới, nhận lấy lễ vật là được.
Này vốn nên là chuyện huynh trưởng Lận Trần phải làm, chỉ là Lận Trần sớm vào đời, bản thân lại chọn Hồng Mông Thiên cung làm nơi xuất giá. Phụ huynh nàng đều bế quan ở sơn môn, nàng lại không có nhiều nhân thân, chỉ có thể nhờ Tần Diễn tới góp cho đủ số.
Tần Diễn là Đại sư huynh Hồng Mông Thiên cung, tuy rằng phần lớn thời điểm đều mặc kệ thế tục, nhưng mấy chuyện đại sự quan trọng thì cũng phải xen vào một chân quản lấy.
Y nhất nhất tiếp đãi lai khách cả một ngày, khách nhân càng ngày càng ít, Tần Diễn vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi, không ngờ lúc hoàng hôn, lại có một người tới viện.
Người nọ một thân tố y, trước sau không có gì quá khác biệt, bên người dẫn theo một hài tử, nhìn qua cùng lắm chỉ bốn, năm tuổi, mặc bạch sam chỉ dành cho thân truyền đệ tử Hồng Mông Thiên cung, bộ dáng trong sáng đáng yêu, nhưng thần sắc lại trầm lặng đờ đẫn, nhìn qua hoàn toàn không giống một hài đồng.
Tần Diễn thấy hài tử kia, động tác dừng một chút. Một lát sau, người nọ liền dẫn hài tử này tới trước mặt y.
Tần Diễn đứng dậy hành lễ, cung kính nói: "Bái kiến Tang Kiền Quân."
Tang Kiền Quân đáp lễ, sau đó nhìn về phía Tần Diễn: "Xin hỏi Lận đạo quân đâu?"
Hỏi như vậy, đó là có ý muốn gặp Lận Trần. Tần Diễn hiểu nên lập tức gật đầu nói: "Chờ một lát."
Tần Diễn sai người đi thông tri Lận Trần, sau đó quay đầu lại nhìn Tang Kiền Quân. Hắn nhìn qua trông vô cùng gầy ốm, thần sắc còn xem như trấn định, một đôi mắt không còn chút tia sáng, chỉ còn sự tĩnh mịch vô tận.
Chẳng bao lâu, Lận Trần liền đi ra, nàng rõ ràng là đang thử giá y, nghe Tang Kiền Quân tới, lập tức mặc kệ mà cứ mặc giá y đi ra luôn.
Tần Diễn thấy Lận Trần ra cũng cung kính hành lễ, liền lui xuống. Y đi được vài bước, mới vừa đi lên một cây cầu nhỏ trong đình viện, bên tai lại truyền đến tiếng Phó Trường Lăng: "Sư huynh, ngươi đang làm gì?"
"Mới nãy còn đang thay mẫu thân ngươi tiếp đãi khách nhân, hiện tại Tang Kiền sư thúc tới, ta đi trước."
"Đừng đừng đừng."
Phó Trường Lăng vội nói: "Ngươi đứng ở chỗ đó, đừng nhúc nhích."
Nói xong, Tần Diễn liền cảm nhận được một cổ linh thức theo ngọc bội leo lên, y nhận ra đây là linh thức của Phó Trường Lăng nên cũng không có chống cự, chỉ nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta nhìn xem chuyện gì xảy ra, hiện nay ngươi nhìn thấy gì ta sẽ thấy đó, ngươi nghe được gì thì ta nghe được thế đó. Ngươi khoan đi đã, đứng tại chỗ giả vờ ngắm cá đi."
"Chỗ này không có cá."
"Vậy xem rong rêu!"
Tần Diễn: "......"
Tuy thấy không ổn tí nào, nhưng Tần Diễn vẫn nghe theo an bài của Phó Trường Lăng, đứng ở đầu cầu không nhúc nhích.
Hai người ngồi trong sảnh rõ ràng đều không thèm để ý Tần Diễn đang đứng đó, Lận Trần rót trà cho Tang Kiền Quân, vô cùng cảm khái nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đang du ngoạn, sao lúc này đã trở về?"
"Hai tháng trước đã trở lại, chỉ là bị thương nên bế quan đến bây giờ." Tang Kiền Quân uống trà, vững vàng ra tiếng.
"Ngươi bị thương?" Lận Trần có chút kinh ngạc, "Còn ổn chứ?"
"Không tốt lắm." Tang Kiền Quân lắc lắc đầu, hắn giơ tay nhìn cây kiếm trong tầm với, duỗi tay vuốt ve nó, khàn khàn nói, "Kiếm ta gãy rồi."
Lận Trần không nói gì, Tang Kiền Quân hít sâu một hơi, lại gượng cười nói: "Bất quá còn không sao, hiện giờ đã khỏe hơn rất nhiều, ta nghĩ chỉ cần vài năm nữa có lẽ sẽ rút kiếm được."
"Tuy không biết ngươi đã trải qua chuyện gì," Lận Trần nghĩ nghĩ, thở dài nói, "Bất quá, nếu có thể trải qua kiếp nạn này, thì ngày sau ngươi chắc chắn có thể đột phá, thật cũng không phải chuyện xấu."
"Có lẽ đi."
Tang Kiền Quân nói câu đó, thanh âm lãnh đạm. Hắn uống ngụm trà, xoay đề tài nói: "Nghe nói ngươi sắp đại hôn, ta tới chậm, bất quá vẫn kịp chúc mừng ngươi."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn nữ đồng kia, gọi: "Thanh Nhi."
Nghe thấy cái tên đó, động tác Lận Trần khựng lại một chút. Nàng nhìn nữ đồng trước mặt, đối phương phủng lễ vật, cung cung kính kính tiến lên dâng lễ vật đến trước Lận Trần, trong giọng non nớt trẻ nhỏ mà trịnh trọng nói: "Chúc mừng Lận trưởng lão."
Lận Trần xem xét tỉ mỉ bộ dáng của nữ đồng, sau một hồi, nàng mới tiếp nhận lễ vật, lại giương mắt nhìn về phía Tang Kiền Quân: "Lâm Tang, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Sao?"
Tang Kiền Quân giương mắt, có chút nghi hoặc. Lận Trần nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đồ đệ này của ngươi, có phải tên Tạ Ngọc Thanh không?"
Tay nắm tách của Tang Kiền Quân khựng lại, nữ đồng bên cạnh mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tang Kiền Quân. Sau một hồi, Tang Kiền Quân mới khàn giọng mở miệng: "Thanh Nhi, ngươi tới chỗ thúc thúc đang đứng trên cầu chơi đi."
Nghe vậy, nữ đồng cung kính đồng ý, liền lui ra ngoài tới đầu cầu.
Nàng tới đứng bên cạnh Tần Diễn. Tần Diễn đang vừa nhìn rong rêu, vừa nghiêm túc nghe Tang Kiền Quân cùng Lận Trần nói chuyện, sau đó y liền cảm thấy có người đang kéo kéo xiêm y của mình, y xoay đầu qua thì thấy Tạ Ngọc Thanh ngửa đầu nhìn mình.
"Thúc thúc," Tạ Ngọc Thanh nghiêm túc nói, "Sư phụ kêu ta tìm ngài chơi."
Tần Diễn trầm mặc.
Phó Trường Lăng theo bản năng liền nói: "Kêu nàng ngắm rêu chung với ngươi!"
Tần Diễn không nói gì.
Tạ Ngọc Thanh ngửa đầu nhìn Tần Diễn, nghiêm túc hỏi: "Thúc thúc đang nhìn gì thế?"
"Nhìn...rêu."
"Thúc thúc nhìn rêu làm gì?"
Tần Diễn trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: "Xem thực vật có thể ngộ đạo."
Nghe vậy, Tạ Ngọc Thanh gật đầu: "Ta đây cũng xem rêu."
Tần Diễn nghe vậy, không khỏi nhìn nàng: "Ngươi muốn ngộ đạo?"
"Vâng." Tạ Ngọc Thanh đáp vô cùng nghiêm túc, Tần Diễn chậm rãi mở miệng, "Vì sao?"
"Ta cũng không biết."
Tạ Ngọc Thanh nhíu mày: "Nhưng ta luôn cảm thấy, bản thân mình phải mạnh lên."
"Ta không nhớ rõ gì cả," Tạ Ngọc Thanh bình tĩnh nói, "Nhưng ta cảm thấy, ta phải mạnh lên."
Tần Diễn dừng một chút, nhất thời nói không ra lời, mà Phó Trường Lăng nghe nàng nói vậy, tay đang vẽ Truyền Tống Trận đột nhiên dừng một chút, một lát sau, hắn rốt cuộc hỏi: "Nàng muốn báo thù sao?"
Tần Diễn trầm ngâm, sau đó chậm rãi ra tiếng: "Không phải đâu."
"Nàng chỉ là muốn bảo hộ."
Vài người trải qua đau khổ, luôn mong mỏi trả thù.
Nhưng Tạ Ngọc Thanh —— Tần Diễn tin tưởng —— dù có bao thống khổ, trong lòng vị cô nương này cũng chỉ sẽ sinh ra cảm giác, không muốn chuyện này phát sinh lần nữa.
Tần Diễn liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Thanh đang cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm đống rêu, bên tai lại một lần nữa truyền đến giọng nói của Tang Kiền Quân.
Hắn thấy đồ đệ mình an trí xong rồi, liền thiết kết giới, chỉ là kết giới này đối với người thuộc đạo pháp tông sư như Phó Trường Lăng cũng không có tác dụng gì. Trong một khắc hắn thiết hạ kết giới kia, Phó Trường Lăng cũng đã lặng yên không một tiếng động phá mở cấm chế của Tang Kiền Quân.
"Tại sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Cách đây không lâu, ta đi ngang qua tiểu quốc xa xôi tên là Nhạc quốc, gặp được một tiểu tông môn đang tàn hại bá tánh." Lận Trần châm chước dùng từ, "Ta cứu Nhạc quốc đó, quốc chủ tên là Tạ Thận nói với ta là nữ nhi gã đã mất tích, mời ta giúp gã tìm lại hài tử này. Trước khi về Hồng Mông Thiên cung, ta liền thỉnh Ngọc Thù dùng vật cũ của hài tử này tra xét qua, cuối cùng phát hiện hài tử này hẳn là đang ở Hồng Mông Thiên cung. Các đệ tử mới vừa nhập môn gần đây ta đều tra qua rồi, đệ tử này của ngươi lại trùng hợp gần tuổi......"
Nói xong, Lận Trần nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nói: "Ngoại hình cũng tương tự bức họa Tạ quốc chủ đưa cho ta, cho nên ta mới hỏi."
Tang Kiền Quân không nói gì. Lận Trần nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Thanh, trong lòng có định số, liền nói: "Ngươi có gì không tiện nói sao?"
"Thật sự là một tiểu tông môn sao?"
Tang Kiền Quân giương mắt nhìn về phía Lận Trần, Lận Trần ngẩn người, nàng thấy Tang Kiền Quân thần sắc trịnh trọng, một lát sau, rốt cuộc không giấu giếm nữa. Nàng mang trà lên, cúi đầu nói: "Còn có một ít người thuộc Hồng Mông Thiên cung, cùng với Việt gia."
"Ngươi đã biết," Tang Kiền Quân thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi tính làm gì sao?"
"Cứ để như vậy đi."
Lận Trần rũ mắt: "Người đã cứu xong, chỉ cần không xảy ra chuyện nữa, hết thảy đều ổn."
Tang Kiền Quân không nói gì, sau một hồi, hắn rốt cuộc nói: "Đứa nhỏ này, là ta mang về từ Nhạc quốc."
Lận Trần ngẩn người, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Tang Kiền Quân. Tang Kiền Quân không dám nhìn thẳng nàng, chỉ nói: "Hồng Mông Thiên cung mật lệnh, ta phụng mệnh tiến đến. Trước khi đi, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc tới rồi, ta mới biết được nhiệm vụ của ta là giết hại một đám phàm nhân bình thường."
"Ta không có động thủ."
Tang Kiền Quân khản đặc, cố sức nói: "Nhưng ta cũng không dám ngăn cản. Tối hôm đó, ta liền đứng ở trong hậu viện hoàng cung Nhạc quốc. Ta nghĩ, nghĩ mãi, rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì thế này. Sau đó ta gặp hài tử này, nàng được người giấu trong một hốc cây, kỳ thật ta vốn nên xuống tay, nhưng khi ta chĩa kiếm đến trước mặt nàng, kiếm ta gãy."
"Ta không dám vì bọn họ mà rút kiếm chĩa Vân Trạch," Tang Kiền Quân cười khổ, "Ta cũng không thể vì Vân Trạch mà rút kiếm chĩa vào họ. Kiếm tâm của ta, đã hủy hoại vào đêm đó."
Lận Trần không nói gì, nội tâm khí huyết cuồn cuộn. Qua hồi lâu, nàng mới nói: "Cho nên, này không phải chỉ là một đám bại hoại, cũng không phải chỉ có một gia tộc, càng không phải là chuyện làm của phản đồ. Chuyện ta đánh vỡ ra, kỳ thật là quyết nghị của cao tầng Vân Trạch, đúng không?"
Tang Kiền Quân không nói lời nào, Lận Trần hít một hơi, nàng bình phục cảm xúc, mới nói: "Vì cái gì?"
"Chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện sao," Tang Kiền Quân giương mắt nhìn nàng, "Linh khí Vân Trạch đang dần dần biến mất, ngoài Vân Trạch đã sớm có mấy tiểu tông môn không thể duy trì linh lực nữa, diệt tông."
Nghe vậy, mặt Lận Trần lộ vẻ khiếp sợ, Tang Kiền Quân quay đầu đi, tiếp tục nói: "Việc này tam tông tông chủ, tứ tộc gia chủ đều đã biết được. bọn họ sợ làm cho tu sĩ bình thường hoảng loạn, vẫn luôn lấp liếm không báo. Vài chục năm qua, cung chủ vẫn luôn phái người điều tra rõ nguyên do linh khí biến mất, cũng nghĩ nhiều cách. Nếu dựa theo tốc độ hiện tại, Vân Trạch cùng lắm chỉ trăm năm nữa, liền phải biến mất."
"Cho nên, Bách Nhạc tông lấy người luyện mạch, chính là biện pháp bọn họ nghĩ ra?" Lận Trần nhíu mày, "Uống rượu độc giải khát, thì có thể cầm cự đến khi nào?"
"Ít nhất," Tang Kiền Quân cúi đầu, "Cũng là một biện pháp, không phải sao?"
Lận Trần không nói gì, nàng ngơ ngác ngồi, Tang Kiền Quân thở dài: "Ngọc Quỳnh nói với ta đây gọi là hy sinh một nhóm người, thành toàn đại nghĩa. Ta không hiểu điều đó, phân không rõ đúng sai, cũng biện không rõ thị phi. Chờ ngày mai nhìn ngươi thành hôn rồi, ta nghĩ ta sẽ bế quan."
"Đến nỗi hài tử này," Tang Kiền Quân quay đầu nhìn về phía nơi xa có Tạ Ngọc Thanh đứng ở trên cầu, đang lẳng lặng nhìn hồ cá chép, trên mặt hiện ra một chút ý cười, "Ngày đó ta không thể giết nàng, cũng chịu không nổi để ai khác giết nàng, trùng hợp thay linh căn của nàng không tồi, ta liền lặng lẽ mang nàng trở về. Nàng hiện giờ không nhớ rõ gì nữa, ta thấy trên eo bài của nàng có chữ "Thanh", nên đặt tên cho nàng là Thanh Nhi, nàng bây giờ là thân truyền đệ tử đầu tiên của ta, nếu ngươi đã biết thì cứ nói cho Tạ Thận một tiếng, nếu gã nguyện ý, thì cứ để cho hài tử này lưu lại đây. Nếu không nguyện ý......"
Tang Kiền Quân dừng một chút, rốt cuộc nói: "Ta sẽ đưa hài tử này trở về cho gã."
Lận Trần cúi đầu, qua hồi lâu, nàng mới nói: "Nếu đây là do cao tầng Vân Trạch hạ lệnh, họ thật sự sẽ bỏ qua cho người Nhạc quốc sao?"
Tang Kiền Quân không nói lời nào, cách đó không xa có tiếng người truyền đến, Tang Kiền Quân cười khổ một chút, hắn đứng dậy, cung kính nói: "Có người khác tới, ta cáo từ trước."
"Ừm." Lận Trần gật gật đầu, nàng đứng dậy tiễn Tang Kiền Quân, Tang Kiền Quân đi ra ngoài cửa, đi về hướng Tạ Ngọc Thanh.
Tần Diễn thấy Tang Kiền Quân đi tới thì gật đầu với hắn, liền nghiêng thân, để hắn đưa Tạ Ngọc Thanh rời đi.
Hai người đi tới cửa, Tần Diễn chuẩn bị tiễn biệt, đột nhiên nghe Lận Trần gọi lại, "Lâm Tang!"
Tang Kiền Quân nắm tay Tạ Ngọc Thanh dừng lại, Tần Diễn cùng Tang Kiền Quân cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lận Trần thân khoác giá y đỏ thẫm, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai sư đồ, ôn hòa nói: "Trên người của ngươi mang thương, không cần gắng gượng, hôm nay liền bế quan đi."
Tang Kiền Quân ngẩn người, sau lại nghe Lận Trần mở miệng: "Còn hài tử này, không cần đưa trở về, nhưng đừng để nàng quên tên của mình. Ngày sau bảo nàng tu Vô Tình Đạo, nếu có một ngày nàng nhớ tới chuyện cũ, ít nhất," Lận Trần nói nhỏ lại, "Cũng có thể vui vẻ một chút."
Tang Kiền Quân trầm mặc không nói, hắn tựa hồ như đã thông thấu chuyện gì, qua hồi lâu, hắn khàn khàn nói: "Được."
Lận Trần nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời: "Lâm Tang."
Nàng dõng dạc, "Kiếm của ta, vĩnh viễn không gãy."
Tang Kiền Quân nhìn chăm chú vào nàng, sau một hồi, hắn nâng tay, cầm kiếm trước người, cong lưng hành lễ thật sâu.
Lận Trần đáp lễ lại.
Tang Kiền Quân đi rồi, Lận Trần nhìn về phía Tần Diễn.
Tim Tần Diễn đập vô cùng nhanh, trực giác mách bảo y sẽ có chuyện phát sinh, nhưng y không dám hỏi, cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn Lận Trần.
Lận Trần cười cười: "Tần đạo hữu, ngươi mệt rồi sao?"
"Không......"
Tần Diễn chần chờ mở miệng, Lận Trần thả lỏng một hơi: "Hôm nay làm phiền ngươi rồi. Ta đi về tiếp tục thử giá y."
"Lận trưởng lão."
Tần Diễn nhịn không được mở miệng gọi lại Lận Trần, Lận Trần quay đầu lại nhìn y. Tần Diễn nhíu mày: "Hôn sự ngày mai, vẫn diễn ra sao?"
"Diễn ra chứ."
Lận Trần cười cười, nàng quay đầu, nhìn về phía phương xa, bình thản nói: "Ta đáp ứng Ngọc Thù rồi, vô luận thế nào, đều phải hoàn thành hôn sự này."
"Ta lúc nào cũng cô phụ chàng ấy," Lận Trần có chút mỏi mệt, "Ta không thể cứ như vậy, đúng không?"
Nói xong, Lận Trần trấn an Tần Diễn: "Đạo hữu yên tâm đi, ngày mai nhất định có hỉ rượu để uống."
Tần Diễn ừ một tiếng, y cũng không biết bản thân muốn nói gì, chỉ có thể hành lễ với Lận Trần. Hai người liền tách ra đi về. Tần Diễn ra sân, Phó Trường Lăng thấy y không nói lời nào một hồi lâu, vừa vẽ trận pháp, vừa khẳng định nói: "Sư huynh."
"Ừm?"
"Ngươi đang buồn."
Tần Diễn không nói lời nào, sau một hồi, y từ từ nói: "Ta có thể hiểu nàng."
"Ta biết."
Phó Trường Lăng từng nét bút vẽ trận pháp, đây là cách duy nhất có thể làm nội tâm hắn bình tĩnh: "Ngươi và nàng, rất giống nhau."
"Trời sắp mưa, ta sắp vẽ xong trận pháp cuối cùng rồi," Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bình tĩnh nói, "Sư huynh, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Tần Diễn đồng ý, sau đó y lại đột nhiên nhớ tới một người: "Việt Tư Nam đâu?"
Phó Trường Lăng trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta đi tìm nàng ngay."
- ---------------------
Lời Editor:
Tần Diễn cũng chép Thanh Tâm kinh
Tôi thích mẹ của Trường Lăng lắm:( cực cực kỳ thích luôn ấy, mà nói chứ tôi thích hết ba mẹ con nhà này....