Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Editor: Miri
- -----------------------------------------------
"Lúc ta nói chuyện, không có cố kỵ Minh Ngạn," Phó Trường Lăng nhắc nhở y, "Minh Ngạn sợ là đã nghe ra giọng của ta."
"Không sao."
Tần Diễn ung dung nói: "Hắn sẽ không nói bậy."
Phó Trường Lăng gật đầu, hắn túm lấy chăn, sự im lặng làm cảm xúc hắn hòa hoãn trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Diễn, có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng bởi vì quá nhiều, nên lại không thể nói ra khỏi miệng.
Hắn giỏi nhất là nói chuyện với người khác, đúng lúc này lại không thể dùng.
Biết được xuất xứ Vãng Sinh hoa là một cú tát mạnh vào hắn. Hắn không biết Tần Diễn tại sao lại muốn làm như vậy, tại sao lại hy sinh cho hắn nhiều đến thế. Thậm chí hắn còn có vài ý niệm không thể nghĩ đến.
Hắn muốn hỏi y một chút, tại sao y lại làm những chuyện đó.
Lại muốn khuyên nhủ y, kỳ thật không cần làm như vậy.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, Tần Diễn chỉ ngồi quỳ ở một bên, lẳng lặng nhấp một ngụm trà. Một lát sau, y nuốt xuống nước trà, mở miệng nói: "Ngươi hôn mê hai ngày, mấy chuyện nên xử lý ta đều đã làm xong, ngươi có thể yên tâm. Điều tiếp theo cần làm chính là tìm được hai phong ấn còn lại. Phong ấn xong rồi, coi như chuyện Nghiệp Ngục cũng kết thúc."
"Ừ."
Phó Trường Lăng cúi đầu đáp lại. Tần Diễn ngừng uống trà, sau khi do dự một hồi, y mới ngẩng đầu hỏi: "Có một chuyện, ta không biết có nên hỏi không..."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng không biết tại sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác mấy lời mình muốn nói, mấy chuyện mình muốn hỏi, có lẽ sẽ lập tức được xuất khẩu thành lời. Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi hỏi đi."
"Tạ quốc chủ nói một giới công đức......" Tần Diễn mím môi, "Tại sao ngươi lại có một giới công đức?"
"Ta từng nói với ngươi, Vân Trạch sau này sẽ linh khí suy kiệt." Phó Trường Lăng nhìn kim phiến đang xòe ra thu vào, thì thào, "Sau khi linh khí Vân Trạch suy kiệt, ta đã từng nghĩ mọi biện pháp, nhưng rồi cũng rơi vào đường cùng,"
Phó Trường Lăng bật cười, hắn giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Ta chỉ có thể dùng linh lực bản thân duy trì khí mạch Vân Trạch. Đáng tiếc ta tuy là Độ Kiếp hậu kỳ, lại cũng chỉ có thể chống đỡ Vân Trạch mười năm. Sau khi ta chết, Vân Trạch...cũng không biết thành gì rồi."
Chuyện linh khí Vân Trạch khô kiệt, Tần Diễn không phải lần đầu tiên nghe đến. Lần đầu tiên y nghe, rõ ràng phản ứng lớn hơn rất nhiều, nhưng mà lúc này nghe xong, y lại không có hành vi gay gắt nào, chỉ cúi đầu nhìn lá trà đang nổi lên trong tách, thần sắc bình tĩnh.
Một hồi lâu, y mới nói: "Cho nên, ngươi là người đến từ tương lai."
"Phải."
Phó Trường Lăng không che giấu nữa, hắn nhìn phía trước, ung dung nói: "Ta là người trùng sinh, đã sớm sống qua một đời."
Tần Diễn nghe thế cũng không kinh ngạc, y lẳng lặng mô tả khuôn mặt Phó Trường Lăng, sau một hồi mới chậm rãi đứng dậy, tay chắp trước ngực, hành lễ với hắn.
Phó Trường Lăng ngẩn người: "Ngươi làm gì vậy?"
"Quân lấy mệnh hộ Vân Trạch, ta làm người đầu tiên đại diện cho Vân Trạch chúng sinh, hành lễ với ngài."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng không nhịn được cười, hắn nhìn Tần Diễn, có chút bi thương nói: "Lúc ta cứu Vân Trạch, ngươi chưa biết mình ở đâu, đã hành đại lễ này với ta?"
Tần Diễn ngước mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng lẳng lặng đáp lại mắt y, thanh âm nghẹn ngào: "Khi đó, ta đã giết ngươi rồi."
Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng không dám dời đi ánh mắt, hắn nhìn chằm chằm từng tấc biểu tình biến hóa trên mặt y, thanh âm khẩn cầu: "Khi đó ngươi chết, là lỗi của ta. Người nên xin lỗi, nên hành lễ, là ta, không phải ngươi."
Tần Diễn nghe xong suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói: "Cho nên, ngươi vẫn luôn bám theo ta, chính là vì chuyện này?"
Phó Trường Lăng có chút hoang mang, Tần Diễn tiếp tục giải thích: "Ngươi cảm thấy ngươi giết ta, là đã mắc nợ ta, cho nên vẫn luôn đi theo ta."
"Ta......"
"Vậy tại sao ngươi lại giết ta?"
Tần Diễn dò hỏi, Phó Trường Lăng sửng sốt. Y vẫn bình tĩnh thong dong, mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, chỉ nói: "Thỉnh cầu ngươi nói sự thật."
"Ngươi......"
Dưới ánh mắt đó của y, hắn không thể nói dối, chỉ có thể nói, "Sau này ngươi thành ma tu, giết rất nhiều người."
"Cho nên ngươi giết ta, là việc thuận theo thiên lý."
Tần Diễn nói tiếp, Phó Trường Lăng nhất thời bị nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ có thể nghe Tần Diễn nói, "Một khi đã như vậy, ngươi có gì phải xin lỗi ta?"
"Làm bậy là ta, làm hại là ta, kết cục của ta, đều là tự chuốc lấy. Ngươi trùng sinh sống lại, gặp ta cần gì phải áy náy?"
Những lời này đều đúng.
Những lời này, đều là những lời hắn đã từng vô số lần nói với bản thân đời trước.
Kết cục của y, đều là tự chuốc. Hắn không sai. Nhưng khi những lời này lại một lần nữa xuất hiện, khi hắn biết người này vì hắn mà gánh vác tội danh, khi hắn tận mắt nhìn thấy người này ở Vạn Cốt nhai bị mười vạn oan hồn gặm cắn, khi hắn biết được y từng khoác bạch y, lấy thân nuôi quỷ, độc độ oán hận một nước, những lời này liền trở thành lưỡi dao róc vào tim hắn.
"Không phải."
Hắn khàn khàn mở miệng: "Ngươi không phải là người như vậy. Đều là bởi vì ta......"
Tiếng sấm bên ngoài vang lên, Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn.
Phó Trường Lăng rũ mắt, siết chặt kim phiến trong tay, nói đứt quãng: "Đều là bởi vì ta, mà ngươi mới gặp quá nhiều bất công. Ngươi bị oan uổng, ngươi ở Vạn Cốt nhai ngây người một trăm năm, ngươi độ hóa mười vạn oán hận, tâm ai có thể còn bình thường nếu ở trong hoàn cảnh đó? Chuyện ngươi đọa ma, không thể trách ngươi......"
"Ta là bởi vì gặp bất công, mới trở thành ma tu sao?"
Tần Diễn tiếp tục truy vấn, Phó Trường Lăng không nói nữa.
Hắn không biết.
Về Tần Diễn đời trước, y rốt cuộc tại sao lại trở thành ma tu, hắn gần như hoàn toàn không biết gì cả. Hắn cũng không biết y rốt cuộc trở thành Ma Quân bằng cách nào. Mấy chuyện y làm, đều là đến đời này hắn mới từng bước biết được.
Tần Diễn nhìn hắn, bình thản nói: "Rất nhiều người trên thiên hạ này gặp bất công, nếu bởi vì gặp bất công mà tuyệt vọng, liền đánh mất đạo tâm, vậy thì sao có thể trách người khác?"
Phó Trường Lăng ngơ ngác, Tần Diễn nhìn hắn, thần sắc biến đổi. Y trầm mặc, qua một hồi mới khắc chế được thanh âm thay đổi của mình, tiếp tục nói: "Ngươi là quân tử."
"Bởi vì lòng ngươi mang đạo nghĩa," y tiếp tục nói cho hắn, "Cho nên mới đối với chuyện giết ta, canh cánh trong lòng. Ta không biết đời trước ta nghĩ gì, nhưng nếu ta không thủ được bản tâm, làm ra việc ác, vậy thì ngươi giết ta là việc thiên kinh địa nghĩa, không cần áy náy. Ngược lại, nếu ta thật sự đến bước đường kia, ngươi giết ta..."
Y ngừng thanh âm của mình, chậm rãi mở miệng: "Ta rất cảm kích."
Phó Trường Lăng không nói lời nào, ngơ ngác nhìn tấm chăn thêu cẩm văn. Bên ngoài truyền đến âm sấm rền hỗn cùng tiếng mưa rơi tí tách, dường như rơi thẳng xuống đọng vào đáy lòng người tại đây.
Tần Diễn nhìn hắn, một lát sau, y từ tốn nói: "Ngươi cũng mệt rồi, trước cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta khởi hành."
Nói xong, y xoay người sang chỗ khác, bạch y dưới đèn vẽ ra đường cong, y chưa kịp cất bước đã nghe người phía sau lẩm bẩm ra tiếng: "Ngươi cho rằng tại sao ta lại duy trì khí mạch Vân Trạch?"
Tần Diễn dừng lại bước chân, gió mạnh đột nhiên thổi tung cửa sổ, lá khô cuồng loạn bay vào dập tắt đèn dầu trong phòng. Sấm sét rọi sáng trời đêm, đem bóng hai người hằn lên bức tường.
Bọn họ cách nhau rất gần, nhưng một bên không quay người lại, một bên cũng không ngẩng đầu.
Tia sét qua đi, để tại tiếng sấm rền vang rung động. Trong tiếng sấm, Phó Trường Lăng nhẹ giọng mở miệng: "Đó là bởi vì, ngươi đã chết."
"Ngươi đã chết," hắn nói, nội tâm bỗng dưng đạt đến một sự an bình lạ lẫm, hắn cúi thả đầu, thanh âm bình tĩnh, "Người nhà ta đã chết, mọi thứ ta để ý, người ta để ý trên đời này đều đã rời đi. Ta cô độc tồn tại, không có ý nghĩa."
"Ngươi giết người nhà ta, ta hận ngươi."
"Đó là hiển nhiên." Tần Diễn khản giọng ra tiếng.
"Cho nên ta tự tay giết ngươi, vì thế ta hận chính bản thân ta."
Phó Trường Lăng nói, siết chặt nắm tay: "Bây giờ trùng sinh trở về, thấy được ngươi hiện tại. Ta biết ngươi đời trước đã làm chuyện gì, Tần Diễn, một lý do để ta an ủi bản thân, ta cũng không tìm thấy."
"Ngươi mệt rồi."
Tần Diễn đột nhiên lên tiếng, xen lời hắn: "Ta về trước......"
"Ngươi nghe!"
Phó Trường Lăng bắt lấy tay áo y, túm chặt không buông tay áo màu trắng rộng thùng thình kia, khàn khàn nói: "Đời trước, ngươi thích ta."
Sấm sét bên ngoài ầm ầm, Tần Diễn dừng lại bước chân, không hề động đậy, tiếp tục nghe Phó Trường Lăng nói: "Ở Tuyền Ki mật cảnh, ngươi cùng ta tương phùng, ngươi cứu ta, ta vì khai trận pháp Tuyền Ki mật cảnh mà Kim Đan bị hủy, vậy nên ngươi thay ta đền tội, ngươi nói người khác trận pháp là do ngươi mở, sau đó ngươi lên Kim Quang Tự, bị trường đinh đóng tường một năm."
"Sau đó ngươi lại tới Vạn Cốt nhai, vì ta lấy Vãng Sinh hoa, một mình ngươi ngây ngốc dưới đáy vực hơn một trăm năm, độ hóa mười vạn âm hồn."
"Ngươi thích ta."
Thanh âm hắn nghẹn ngào, mơ hồ mang theo vài phần run rẩy: "Ngươi thích ta như vậy. Nhưng ta không biết...cái gì cũng không biết."
Không biết y đã trải qua những gì, không biết y trải qua một đời khó khăn, chật vật khổ sở tới nông nỗi ấy.
Hắn nói từng cọc, từng cọc chuyện bản thân biết, mọi thứ hắn biết về Tần Diễn. Hắn nói về chén rượu ngày Hồng Mông Thiên cung đưa tang, nói trản thiện đăng khắc tên hắn ở Vô Cấu cung.
Hắn nói nhiều như vậy, Tần Diễn chỉ cúi đầu, vẫn luôn nghe.
Mỗi một chuyện Phó Trường Lăng nói ——
Những chuyện hắn biết, chuyện hắn không biết, y đều nhớ rõ.
Nhưng y không muốn nghe.
Y không muốn ai nhắc tới, đoạn quá khứ đau khổ sớm đã chôn sâu, bị lãng quên này.
Chỉ là y không thể dịch nổi bước chân. Y cứ như bị ai ám chú định thân, lẳng lặng đứng ở chỗ này, nghe người năm đó hối hận kể lại.
Y không biết bản thân đang chờ đợi cái gì, thẳng đến khắc cuối cùng, y rốt cuộc nghe được Phó Trường Lăng khàn khàn nói một câu.
"Ta thích ngươi."
Thanh âm hắn thật nhẹ, lẫn tạp trong tiếng sấm, gần như không thể nghe thấy.
"Ta vốn không nên nói ra, dù sao cũng đã là chuyện đời trước. Nhưng đời trước, chỉ vì ta nói chậm một câu này, mà chúng ta đã bỏ lỡ ba mươi năm."
"Nói sớm có lẽ cũng vô dụng," tiếng Phó Trường Lăng mang vài phần tự giễu, hắn ngẩng đầu, nhìn về bóng dáng người nọ vẫn chưa từng quay người lại, khàn khàn mở miệng, "Nhưng ta ít nhất muốn ngươi biết được, ta thích ngươi."
"Nếu ngươi nguyện ý, mọi chuyện trên đời này, ta đều nguyện ý cùng ngươi làm."
"Trường đinh khắc cốt năm đó, ta nguyện ý cùng ngươi chịu."
"Vạn Cốt nhai năm đó, ta nguyện ý cùng ngươi xuống."
"Ngươi đọa ma hủy đạo, nếu ngươi nói cho ta," Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Ta cũng nguyện ý cùng đọa với ngươi."
Tần Diễn lẳng lặng nghe, nhìn cành cây xào xạc trước mặt, nhìn giọt nước mưa chụp đánh trên lá. Y mở mắt, bình tĩnh đáp: "Xin lỗi."
Phó Trường Lăng khẽ run lên, hắn đột nhiên liền hiểu ra Tần Diễn đang nói gì, bàn tay đang túm lấy tay áo y nhẹ run bần bật, sau đó lại nghe y nói: "Ta đã quen một mình, cũng không cần người khác đi cùng. Hơn nữa, ta nghĩ là...."
Y nhỏ giọng lại, "Những lời này của ngươi, cũng không phải là muốn nói ta nghe."
"Ngươi......" Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt vặn vẹo, "Ngươi có ý gì?"
"Sư đệ," Tần Diễn nghe ra sự sợ hãi trong tiếng hắn, nhưng y vẫn phải mở miệng nói thật, "Người ngươi yêu, là Tần Diễn đời trước."
"Nhưng ta, không phải y."
Nói xong, Tần Diễn xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn: "Ta sẽ không bởi vì thích ngươi mà tới Kim Quang Tự đền tội vì ngươi, cũng sẽ không vì yêu, một mình đi xuống Vạn Cốt nhai lấy Vãng Sinh hoa cho ngươi. Rung động của ngươi, tình cảm của ngươi, đều không phải là vì những thứ ta làm hiện tại. Ta cả đời này, cũng sẽ không làm những chuyện đó."
"Nhưng ngươi chính là y!"
Phó Trường Lăng quát lớn, "Ngươi sẽ trải qua những chuyện y đã trải qua, ngươi sẽ làm tất cả những điều y phải làm, ngươi......"
"Bao gồm cả thích ngươi sao?"
Tần Diễn ngắt lời hắn, Phó Trường Lăng ngừng nói, ngơ ngác nhìn. Tần Diễn không dính một chút bùn nhão*, dứt khoát lưu loát: "Nhưng mà, Phó Trường Lăng,"
Y mở miệng, âm sắc rõ ràng bình tĩnh: "Ta cả đời này, đều sẽ không thích ngươi."
*Mạn phép đoán "không dính bùn" ý bảo rõ ràng, minh bạch, không do dự.
- -----------------------------------------------
"Lúc ta nói chuyện, không có cố kỵ Minh Ngạn," Phó Trường Lăng nhắc nhở y, "Minh Ngạn sợ là đã nghe ra giọng của ta."
"Không sao."
Tần Diễn ung dung nói: "Hắn sẽ không nói bậy."
Phó Trường Lăng gật đầu, hắn túm lấy chăn, sự im lặng làm cảm xúc hắn hòa hoãn trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Diễn, có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng bởi vì quá nhiều, nên lại không thể nói ra khỏi miệng.
Hắn giỏi nhất là nói chuyện với người khác, đúng lúc này lại không thể dùng.
Biết được xuất xứ Vãng Sinh hoa là một cú tát mạnh vào hắn. Hắn không biết Tần Diễn tại sao lại muốn làm như vậy, tại sao lại hy sinh cho hắn nhiều đến thế. Thậm chí hắn còn có vài ý niệm không thể nghĩ đến.
Hắn muốn hỏi y một chút, tại sao y lại làm những chuyện đó.
Lại muốn khuyên nhủ y, kỳ thật không cần làm như vậy.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, Tần Diễn chỉ ngồi quỳ ở một bên, lẳng lặng nhấp một ngụm trà. Một lát sau, y nuốt xuống nước trà, mở miệng nói: "Ngươi hôn mê hai ngày, mấy chuyện nên xử lý ta đều đã làm xong, ngươi có thể yên tâm. Điều tiếp theo cần làm chính là tìm được hai phong ấn còn lại. Phong ấn xong rồi, coi như chuyện Nghiệp Ngục cũng kết thúc."
"Ừ."
Phó Trường Lăng cúi đầu đáp lại. Tần Diễn ngừng uống trà, sau khi do dự một hồi, y mới ngẩng đầu hỏi: "Có một chuyện, ta không biết có nên hỏi không..."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng không biết tại sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác mấy lời mình muốn nói, mấy chuyện mình muốn hỏi, có lẽ sẽ lập tức được xuất khẩu thành lời. Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi hỏi đi."
"Tạ quốc chủ nói một giới công đức......" Tần Diễn mím môi, "Tại sao ngươi lại có một giới công đức?"
"Ta từng nói với ngươi, Vân Trạch sau này sẽ linh khí suy kiệt." Phó Trường Lăng nhìn kim phiến đang xòe ra thu vào, thì thào, "Sau khi linh khí Vân Trạch suy kiệt, ta đã từng nghĩ mọi biện pháp, nhưng rồi cũng rơi vào đường cùng,"
Phó Trường Lăng bật cười, hắn giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Ta chỉ có thể dùng linh lực bản thân duy trì khí mạch Vân Trạch. Đáng tiếc ta tuy là Độ Kiếp hậu kỳ, lại cũng chỉ có thể chống đỡ Vân Trạch mười năm. Sau khi ta chết, Vân Trạch...cũng không biết thành gì rồi."
Chuyện linh khí Vân Trạch khô kiệt, Tần Diễn không phải lần đầu tiên nghe đến. Lần đầu tiên y nghe, rõ ràng phản ứng lớn hơn rất nhiều, nhưng mà lúc này nghe xong, y lại không có hành vi gay gắt nào, chỉ cúi đầu nhìn lá trà đang nổi lên trong tách, thần sắc bình tĩnh.
Một hồi lâu, y mới nói: "Cho nên, ngươi là người đến từ tương lai."
"Phải."
Phó Trường Lăng không che giấu nữa, hắn nhìn phía trước, ung dung nói: "Ta là người trùng sinh, đã sớm sống qua một đời."
Tần Diễn nghe thế cũng không kinh ngạc, y lẳng lặng mô tả khuôn mặt Phó Trường Lăng, sau một hồi mới chậm rãi đứng dậy, tay chắp trước ngực, hành lễ với hắn.
Phó Trường Lăng ngẩn người: "Ngươi làm gì vậy?"
"Quân lấy mệnh hộ Vân Trạch, ta làm người đầu tiên đại diện cho Vân Trạch chúng sinh, hành lễ với ngài."
Nghe vậy, Phó Trường Lăng không nhịn được cười, hắn nhìn Tần Diễn, có chút bi thương nói: "Lúc ta cứu Vân Trạch, ngươi chưa biết mình ở đâu, đã hành đại lễ này với ta?"
Tần Diễn ngước mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng lẳng lặng đáp lại mắt y, thanh âm nghẹn ngào: "Khi đó, ta đã giết ngươi rồi."
Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng không dám dời đi ánh mắt, hắn nhìn chằm chằm từng tấc biểu tình biến hóa trên mặt y, thanh âm khẩn cầu: "Khi đó ngươi chết, là lỗi của ta. Người nên xin lỗi, nên hành lễ, là ta, không phải ngươi."
Tần Diễn nghe xong suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói: "Cho nên, ngươi vẫn luôn bám theo ta, chính là vì chuyện này?"
Phó Trường Lăng có chút hoang mang, Tần Diễn tiếp tục giải thích: "Ngươi cảm thấy ngươi giết ta, là đã mắc nợ ta, cho nên vẫn luôn đi theo ta."
"Ta......"
"Vậy tại sao ngươi lại giết ta?"
Tần Diễn dò hỏi, Phó Trường Lăng sửng sốt. Y vẫn bình tĩnh thong dong, mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, chỉ nói: "Thỉnh cầu ngươi nói sự thật."
"Ngươi......"
Dưới ánh mắt đó của y, hắn không thể nói dối, chỉ có thể nói, "Sau này ngươi thành ma tu, giết rất nhiều người."
"Cho nên ngươi giết ta, là việc thuận theo thiên lý."
Tần Diễn nói tiếp, Phó Trường Lăng nhất thời bị nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ có thể nghe Tần Diễn nói, "Một khi đã như vậy, ngươi có gì phải xin lỗi ta?"
"Làm bậy là ta, làm hại là ta, kết cục của ta, đều là tự chuốc lấy. Ngươi trùng sinh sống lại, gặp ta cần gì phải áy náy?"
Những lời này đều đúng.
Những lời này, đều là những lời hắn đã từng vô số lần nói với bản thân đời trước.
Kết cục của y, đều là tự chuốc. Hắn không sai. Nhưng khi những lời này lại một lần nữa xuất hiện, khi hắn biết người này vì hắn mà gánh vác tội danh, khi hắn tận mắt nhìn thấy người này ở Vạn Cốt nhai bị mười vạn oan hồn gặm cắn, khi hắn biết được y từng khoác bạch y, lấy thân nuôi quỷ, độc độ oán hận một nước, những lời này liền trở thành lưỡi dao róc vào tim hắn.
"Không phải."
Hắn khàn khàn mở miệng: "Ngươi không phải là người như vậy. Đều là bởi vì ta......"
Tiếng sấm bên ngoài vang lên, Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn.
Phó Trường Lăng rũ mắt, siết chặt kim phiến trong tay, nói đứt quãng: "Đều là bởi vì ta, mà ngươi mới gặp quá nhiều bất công. Ngươi bị oan uổng, ngươi ở Vạn Cốt nhai ngây người một trăm năm, ngươi độ hóa mười vạn oán hận, tâm ai có thể còn bình thường nếu ở trong hoàn cảnh đó? Chuyện ngươi đọa ma, không thể trách ngươi......"
"Ta là bởi vì gặp bất công, mới trở thành ma tu sao?"
Tần Diễn tiếp tục truy vấn, Phó Trường Lăng không nói nữa.
Hắn không biết.
Về Tần Diễn đời trước, y rốt cuộc tại sao lại trở thành ma tu, hắn gần như hoàn toàn không biết gì cả. Hắn cũng không biết y rốt cuộc trở thành Ma Quân bằng cách nào. Mấy chuyện y làm, đều là đến đời này hắn mới từng bước biết được.
Tần Diễn nhìn hắn, bình thản nói: "Rất nhiều người trên thiên hạ này gặp bất công, nếu bởi vì gặp bất công mà tuyệt vọng, liền đánh mất đạo tâm, vậy thì sao có thể trách người khác?"
Phó Trường Lăng ngơ ngác, Tần Diễn nhìn hắn, thần sắc biến đổi. Y trầm mặc, qua một hồi mới khắc chế được thanh âm thay đổi của mình, tiếp tục nói: "Ngươi là quân tử."
"Bởi vì lòng ngươi mang đạo nghĩa," y tiếp tục nói cho hắn, "Cho nên mới đối với chuyện giết ta, canh cánh trong lòng. Ta không biết đời trước ta nghĩ gì, nhưng nếu ta không thủ được bản tâm, làm ra việc ác, vậy thì ngươi giết ta là việc thiên kinh địa nghĩa, không cần áy náy. Ngược lại, nếu ta thật sự đến bước đường kia, ngươi giết ta..."
Y ngừng thanh âm của mình, chậm rãi mở miệng: "Ta rất cảm kích."
Phó Trường Lăng không nói lời nào, ngơ ngác nhìn tấm chăn thêu cẩm văn. Bên ngoài truyền đến âm sấm rền hỗn cùng tiếng mưa rơi tí tách, dường như rơi thẳng xuống đọng vào đáy lòng người tại đây.
Tần Diễn nhìn hắn, một lát sau, y từ tốn nói: "Ngươi cũng mệt rồi, trước cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta khởi hành."
Nói xong, y xoay người sang chỗ khác, bạch y dưới đèn vẽ ra đường cong, y chưa kịp cất bước đã nghe người phía sau lẩm bẩm ra tiếng: "Ngươi cho rằng tại sao ta lại duy trì khí mạch Vân Trạch?"
Tần Diễn dừng lại bước chân, gió mạnh đột nhiên thổi tung cửa sổ, lá khô cuồng loạn bay vào dập tắt đèn dầu trong phòng. Sấm sét rọi sáng trời đêm, đem bóng hai người hằn lên bức tường.
Bọn họ cách nhau rất gần, nhưng một bên không quay người lại, một bên cũng không ngẩng đầu.
Tia sét qua đi, để tại tiếng sấm rền vang rung động. Trong tiếng sấm, Phó Trường Lăng nhẹ giọng mở miệng: "Đó là bởi vì, ngươi đã chết."
"Ngươi đã chết," hắn nói, nội tâm bỗng dưng đạt đến một sự an bình lạ lẫm, hắn cúi thả đầu, thanh âm bình tĩnh, "Người nhà ta đã chết, mọi thứ ta để ý, người ta để ý trên đời này đều đã rời đi. Ta cô độc tồn tại, không có ý nghĩa."
"Ngươi giết người nhà ta, ta hận ngươi."
"Đó là hiển nhiên." Tần Diễn khản giọng ra tiếng.
"Cho nên ta tự tay giết ngươi, vì thế ta hận chính bản thân ta."
Phó Trường Lăng nói, siết chặt nắm tay: "Bây giờ trùng sinh trở về, thấy được ngươi hiện tại. Ta biết ngươi đời trước đã làm chuyện gì, Tần Diễn, một lý do để ta an ủi bản thân, ta cũng không tìm thấy."
"Ngươi mệt rồi."
Tần Diễn đột nhiên lên tiếng, xen lời hắn: "Ta về trước......"
"Ngươi nghe!"
Phó Trường Lăng bắt lấy tay áo y, túm chặt không buông tay áo màu trắng rộng thùng thình kia, khàn khàn nói: "Đời trước, ngươi thích ta."
Sấm sét bên ngoài ầm ầm, Tần Diễn dừng lại bước chân, không hề động đậy, tiếp tục nghe Phó Trường Lăng nói: "Ở Tuyền Ki mật cảnh, ngươi cùng ta tương phùng, ngươi cứu ta, ta vì khai trận pháp Tuyền Ki mật cảnh mà Kim Đan bị hủy, vậy nên ngươi thay ta đền tội, ngươi nói người khác trận pháp là do ngươi mở, sau đó ngươi lên Kim Quang Tự, bị trường đinh đóng tường một năm."
"Sau đó ngươi lại tới Vạn Cốt nhai, vì ta lấy Vãng Sinh hoa, một mình ngươi ngây ngốc dưới đáy vực hơn một trăm năm, độ hóa mười vạn âm hồn."
"Ngươi thích ta."
Thanh âm hắn nghẹn ngào, mơ hồ mang theo vài phần run rẩy: "Ngươi thích ta như vậy. Nhưng ta không biết...cái gì cũng không biết."
Không biết y đã trải qua những gì, không biết y trải qua một đời khó khăn, chật vật khổ sở tới nông nỗi ấy.
Hắn nói từng cọc, từng cọc chuyện bản thân biết, mọi thứ hắn biết về Tần Diễn. Hắn nói về chén rượu ngày Hồng Mông Thiên cung đưa tang, nói trản thiện đăng khắc tên hắn ở Vô Cấu cung.
Hắn nói nhiều như vậy, Tần Diễn chỉ cúi đầu, vẫn luôn nghe.
Mỗi một chuyện Phó Trường Lăng nói ——
Những chuyện hắn biết, chuyện hắn không biết, y đều nhớ rõ.
Nhưng y không muốn nghe.
Y không muốn ai nhắc tới, đoạn quá khứ đau khổ sớm đã chôn sâu, bị lãng quên này.
Chỉ là y không thể dịch nổi bước chân. Y cứ như bị ai ám chú định thân, lẳng lặng đứng ở chỗ này, nghe người năm đó hối hận kể lại.
Y không biết bản thân đang chờ đợi cái gì, thẳng đến khắc cuối cùng, y rốt cuộc nghe được Phó Trường Lăng khàn khàn nói một câu.
"Ta thích ngươi."
Thanh âm hắn thật nhẹ, lẫn tạp trong tiếng sấm, gần như không thể nghe thấy.
"Ta vốn không nên nói ra, dù sao cũng đã là chuyện đời trước. Nhưng đời trước, chỉ vì ta nói chậm một câu này, mà chúng ta đã bỏ lỡ ba mươi năm."
"Nói sớm có lẽ cũng vô dụng," tiếng Phó Trường Lăng mang vài phần tự giễu, hắn ngẩng đầu, nhìn về bóng dáng người nọ vẫn chưa từng quay người lại, khàn khàn mở miệng, "Nhưng ta ít nhất muốn ngươi biết được, ta thích ngươi."
"Nếu ngươi nguyện ý, mọi chuyện trên đời này, ta đều nguyện ý cùng ngươi làm."
"Trường đinh khắc cốt năm đó, ta nguyện ý cùng ngươi chịu."
"Vạn Cốt nhai năm đó, ta nguyện ý cùng ngươi xuống."
"Ngươi đọa ma hủy đạo, nếu ngươi nói cho ta," Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Ta cũng nguyện ý cùng đọa với ngươi."
Tần Diễn lẳng lặng nghe, nhìn cành cây xào xạc trước mặt, nhìn giọt nước mưa chụp đánh trên lá. Y mở mắt, bình tĩnh đáp: "Xin lỗi."
Phó Trường Lăng khẽ run lên, hắn đột nhiên liền hiểu ra Tần Diễn đang nói gì, bàn tay đang túm lấy tay áo y nhẹ run bần bật, sau đó lại nghe y nói: "Ta đã quen một mình, cũng không cần người khác đi cùng. Hơn nữa, ta nghĩ là...."
Y nhỏ giọng lại, "Những lời này của ngươi, cũng không phải là muốn nói ta nghe."
"Ngươi......" Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt vặn vẹo, "Ngươi có ý gì?"
"Sư đệ," Tần Diễn nghe ra sự sợ hãi trong tiếng hắn, nhưng y vẫn phải mở miệng nói thật, "Người ngươi yêu, là Tần Diễn đời trước."
"Nhưng ta, không phải y."
Nói xong, Tần Diễn xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn: "Ta sẽ không bởi vì thích ngươi mà tới Kim Quang Tự đền tội vì ngươi, cũng sẽ không vì yêu, một mình đi xuống Vạn Cốt nhai lấy Vãng Sinh hoa cho ngươi. Rung động của ngươi, tình cảm của ngươi, đều không phải là vì những thứ ta làm hiện tại. Ta cả đời này, cũng sẽ không làm những chuyện đó."
"Nhưng ngươi chính là y!"
Phó Trường Lăng quát lớn, "Ngươi sẽ trải qua những chuyện y đã trải qua, ngươi sẽ làm tất cả những điều y phải làm, ngươi......"
"Bao gồm cả thích ngươi sao?"
Tần Diễn ngắt lời hắn, Phó Trường Lăng ngừng nói, ngơ ngác nhìn. Tần Diễn không dính một chút bùn nhão*, dứt khoát lưu loát: "Nhưng mà, Phó Trường Lăng,"
Y mở miệng, âm sắc rõ ràng bình tĩnh: "Ta cả đời này, đều sẽ không thích ngươi."
*Mạn phép đoán "không dính bùn" ý bảo rõ ràng, minh bạch, không do dự.