Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 91 EM CŨNG ‘MUỐN’ RỒI.
CHƯƠNG 91: EM CŨNG ‘MUỐN’ RỒI.
Cả người cô cũng nhũn ra, cực kỳ khó chịu, cô liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng, lại thử bật đèn lên.
Quả nhiên, cô nhanh chóng sờ thấy công tắc đèn đầu giường.
Một chiếc đèn ngủ hình dáng cổ kính tỏa lên ánh sáng vàng vọt tối tối.
Ngô Huệ đánh giá xung quanh liền phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong một căn phòng.
Ga giường màu xanh lam, bàn trang điểm trung tính, một dự cảm không lành hiện lên trong đầu Ngô Huệ.
Tại sao cô lại ở đây?
Ngô Huệ cố gắng chống cơ thể mềm nhũn của mình lên, định xuống giường nhưng lại lần nữa ngã phịch xuống giường.
Ngô Huệ đột nhiên lật chăn lên, liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang nhắm mắt, yên lặng nằm một bên.
Bùi Quốc Huy mặc sơ mi màu ngà với quần âu màu đen, gương mặt tuấn tú sáng sủa, hơi thở đều đều.
Ngô Huệ nhìn Bùi Quốc Huy, ngọn lừa kì lạ trong lòng càng lúc càng cháy mạnh, miệng khô khốc, trán ứa ra mồ hôi.
Tay cô như thể bị ma quỷ xui khiến, suýt chút nữa thì đặt lên lồng ngực vạm vỡ của Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ phát hiện ra đầu óc mình càng lúc càng nặng nề, dường như đang thoát khỏi sự khống chế của mình.
Đợi đến lúc sực tỉnh, cô mới hoảng hồn phát hiện ra mình đã nằm đè lên người Bùi Quốc Huy từ lúc nào. Ngô Huệ nuốt nước miếng, phát hiện ra cơ thể mình đã mất không chế, những ngón tay trắng trẻo của cô đang nấn ná trên cổ họng của Bùi Quốc Huy, dần dần trượt xuống phía dưới…
Chiếc áo sơ mi đã cởi ra một nửa, dáng người anh thấp thoáng dưới áo, làn da màu nâu đồng, đường nét cơ thể rất hoàn mỹ, lồng ngực và cơ bụng vạm vỡ, tràn đầy sức lực, ngón tay cô dạo chơi trên cơ thể rắn chắc mà nóng bỏng của anh.
Gương mặt cô càng lúc càng nóng, đỏ hồng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề dồn dập.
Có điều, tay cô lại không thể rời khỏi cơ thể của Bùi Quốc Huy, chậm chạp di chuyển.
Như thể một người lạc trong sa mạc quá lâu cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo, nhờ đó mà thỏa mãn khao khát của mình.
Tại sao lại thành ra thế này…
Hai tay Ngô Huệ chống lên giường, cố nhấc người lên khỏi người của Bùi Quốc Huy, eo cô đột nhiên bị một vòng tay mạnh mẽ ôm siết lại, Ngô Huệ lại lần nữa ngồi khụy xuống.
….
“Ưm…” Tiếng kêu kinh ngạc bật ra từ cánh môi hé mở, cơ thể của cô vô thức nghiêng về phía trước.
Mái tóc dài rối loạn tản ra trên gối, vừa nhìn lên liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng ngọn lửa nóng rực, rõ ràng là đen láy như mã não, lại ẩn chứa ngọn lửa nóng rừng rực.
Không biết là Bùi Quốc Huy đã tỉnh từ lúc nào?
Nghĩ đến những hành vi bạo dạn mình làm trong lúc vô thức, Ngô Huệ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, dùng chút lý trí và bình tĩnh cuối cùng, cô chống tay lên ngực Bùi Quốc Huy định bò xuống.
Nhưng... Anh lại chẳng hề có ý định buông cô ra, bàn tay anh lần theo những đường cong cơ thể cô, dần dần lần xuống dưới.
Đột nhiên Bùi Quốc Huy lật người lại, đè cô xuống dưới, Ngô Huệ khàn giọng giãy dụa, anh liền bắt chéo hai tay cô giữ trên đỉnh đầu.
Bùi Quốc Huy nhìn gò má đỏ hồng, đôi mắt hoảng hốt, con ngươi đen thẳm lại càng sẫm lại.
Anh cúi đầu, nét cười tràn ngập khuôn mặt, “Em cũng muốn mà, đúng không...”
Giọng anh trầm khàn đầy mê hoặc, khóe môi cong cong nhếch lên thành một nụ cười.
Ngô Huệ quay mặt đi, nhưng cơ thể đang căng lên của cô lại tiết lộ sự yếu ớt và hoảng sợ.
Bùi Quốc Huy đè lên người cô, cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên gò má đỏ hồng, đầu lưỡi anh mơn man chầm chậm di chuyển dọc theo những đường nét trên gương mặt cô.
“Bùi Quốc Huy!” Ngô Huệ vội vàng gọi anh, muốn để anh duy trì sự tỉnh táo, nhưng anh lại làm như không nghe thấy.
Ngô Huệ muốn đẩy Bùi Quốc Huy ra, nhưng lại không nhấc tay lên nổi, cô cảm giác mình như một con cá đang bị đặt trên đống lửa, cả người chìm trong ngọn lửa nóng rực.
Một tiếng rên khẽ bật thoát khỏi cổ họng cô.
Cho dù Ngô Huệ có chậm chạp hơn thế nừa cũng hiểu ra rằng, hai người bọn họ đều bị bỏ thuốc.
Nhưng là ai hận bọn họ đến như vậy mà làm ra cái chuyện động trời này?
Không đợi Ngô Huệ hiểu ra, cô vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ra trước mặt mình là làn da màu đồng khỏe khoắn, cơ bắp cường tráng, cơ bụng bằng phẳng...
Ngô Huệ quay mặt đi, nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu. “Anh... chuyện này... nghe tôi nói đã, chúng ta không thể thế này được.”
Nhưng cơ thể của cô lại thành thật hơn cái miệng nhiều...
Da cô hơi đỏ lên, những suy nghĩ xấu hổ khó mà kiềm chế được dường như chiếm cứ toàn bộ đầu óc cô. Tim cô đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Cô muốn đứng dậy, nhưng ngay cả sức để chống tay dậy cũng không có, chỉ có thể nằm im mặc người ta làm gì thì làm, mà Bùi Quốc Huy lại chủ động dán sát vào người cô.
Anh khom người, kề bên tai cô, hơi thở nóng hôi hổi, đầu lưỡi anh chạm khẽ lên thùy tai cô.
“Đừng...” Như thể bị điện giật, hai tay Ngô Huệ vô thức chống lên ngực Bùi Quốc Huy.
Cảm giác nóng bỏng rắn chắc truyền đến từ tay, đầu lưỡi Bùi Quốc Huy lướt qua vành tai cô, hơi thở trầm thấp khàn khàn, nóng hổi như phả lên trái tim cô khiến Ngô Huệ run rẩy.
“Bùi Quốc Huy... anh...” Ngô Huệ muốn né tránh cái lưỡi của anh nhưng lại phản tác dụng, càng khiến anh ôm chặt cô hơn.
Hai tay Bùi Quốc Huy chống bên người cô, nửa người trên nhấc lên, đôi mắt đen đậm nhìn cô nghi ngờ.
Bùi Quốc Huy nhìn cô chằm chằm, “Trong lòng em cũng rất muốn, đúng không?”
Khoảnh khắc đó Ngô Huệ chỉ cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng và chật vật... muôn kiểu tâm trạng ập đến trong đầu cô.
Cô khó chịu cắn môi nói, “Không phải... mau thả tôi ra.”
Bùi Quốc Huy cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi Ngô Huệ, “Trong mắt em hiện rõ sự khao khát, làm thế nào đây...”
Ngô Huệ không biết là do bản tính của Bùi Quốc Huy hay là do tác dụng của thuốc, anh ta thế mà lại nói ra những câu khiến người ta xấu hổ như vậy.
Ngô Huệ nhắm mắt không nhìn Bùi Quốc Huy, sự từ chối rõ ràng mang theo chút tủi thân.
“Bùi Quốc Huy, anh mau đi đi, xin anh, thả tôi ra...” Bùi Quốc Huy ngồi dậy, cũng đỡ cô dậy theo, sau khi anh dùng hành động thực tế cự tuyệt cô, Ngô Huệ ngẩn ra sau đó lại càng thêm xấu hổ, những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Rõ ràng là đang cự tuyệt anh nhưng cơ thể lại mất kiểm soát, bán đứng cô.
Bùi Quốc Huy nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên khóe mắt cô, sống mũi cao thẳng lướt dọc những đường nét trên mặt cô tấn công xuống phía dưới.
“Ưm...” Ngô Huệ vô thức bật lên tiếng rên, giống như đang chìm đắm trong một vòng xoáy nào đó.
“Đừng làm thế!” Ngô Huệ không nhịn được bật ra thành tiếng.
Trước kia cô ấu trĩ đến mức nào mà cho rằng anh là bậc cha chú ôn hòa lịch sự chứ?
Đây là chuyện mà bề trên có thể làm với con cháu sao? Có thể nói với con cháu mình những lời như vậy sao?
“Đừng làm thế ư?” Bùi Quốc Huy nhướng mắt.
Mái tóc đen của Bùi Quốc Huy hơi rối, đôi mắt sáng rực một cách kỳ lạ, anh chậm rãi nhổm dậy, ngón tay thon dài lướt trên sống mũi cô: “Tiểu yêu tinh, nói dối có vui không?”
Ngô Huệ xấu hổ há miệng cắn ngón tay đang thu lại của anh.
Cô tức tối nghiến răng cắn chặt tay anh, nhất thời, mùi máu tanh tanh tràn ra trong khoang miệng.
Bùi Quốc Huy nhíu mày, nhìn Ngô Huệ cắn chặt ngón tay anh không chịu nhả ra, khóe môi cô tràn ra vệt máu đỏ chói mắt, lẫn với nước bọt trong suốt, cổ họng anh giật giật, bốn ngón tay còn lại siết chặt lấy cằm cô.
Ngô Huệ cảm thấy đau liền nhả tay anh ra trong vô thức, cô định dùng răng để ngăn động tác của anh lại nhưng phát hiện ra hơi thở của anh càng lúc càng hỗn loạn.
Cuối cùng anh cũng rút được tay mình ra.
Cả người Ngô Huệ mềm nhũn, Bùi Quốc Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, tình cảm trong mắt đen đặc như mực.
Ngô Huệ xấu hổ nhắm mắt, đưa tay muốn đẩy anh ra.
Lồng ngực của Bùi Quốc Huy lên xuống gấp gáp, con ngươi đen đậm nhìn chằm chằm vào cô, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, tóc anh mướt mồ hôi, gò má đỏ hồng, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt cô lúc nặng lúc nhẹ.
Ngô Huệ đưa mắt liếc Bùi Quốc Huy, mái tóc đen hỗn loạn, gương mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, yết hầu thi thoảng lại chuyển động, hơi thở gấp gáp.
Trong nháy mắt, Ngô Huệ có cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng hết cả lên, nhịp thở của cô cũng bắt đầu mất ổn định, trong cơ thể dường như đang có một con thú hoang gào thét.
Cả người cô cũng nhũn ra, cực kỳ khó chịu, cô liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng, lại thử bật đèn lên.
Quả nhiên, cô nhanh chóng sờ thấy công tắc đèn đầu giường.
Một chiếc đèn ngủ hình dáng cổ kính tỏa lên ánh sáng vàng vọt tối tối.
Ngô Huệ đánh giá xung quanh liền phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong một căn phòng.
Ga giường màu xanh lam, bàn trang điểm trung tính, một dự cảm không lành hiện lên trong đầu Ngô Huệ.
Tại sao cô lại ở đây?
Ngô Huệ cố gắng chống cơ thể mềm nhũn của mình lên, định xuống giường nhưng lại lần nữa ngã phịch xuống giường.
Ngô Huệ đột nhiên lật chăn lên, liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang nhắm mắt, yên lặng nằm một bên.
Bùi Quốc Huy mặc sơ mi màu ngà với quần âu màu đen, gương mặt tuấn tú sáng sủa, hơi thở đều đều.
Ngô Huệ nhìn Bùi Quốc Huy, ngọn lừa kì lạ trong lòng càng lúc càng cháy mạnh, miệng khô khốc, trán ứa ra mồ hôi.
Tay cô như thể bị ma quỷ xui khiến, suýt chút nữa thì đặt lên lồng ngực vạm vỡ của Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ phát hiện ra đầu óc mình càng lúc càng nặng nề, dường như đang thoát khỏi sự khống chế của mình.
Đợi đến lúc sực tỉnh, cô mới hoảng hồn phát hiện ra mình đã nằm đè lên người Bùi Quốc Huy từ lúc nào. Ngô Huệ nuốt nước miếng, phát hiện ra cơ thể mình đã mất không chế, những ngón tay trắng trẻo của cô đang nấn ná trên cổ họng của Bùi Quốc Huy, dần dần trượt xuống phía dưới…
Chiếc áo sơ mi đã cởi ra một nửa, dáng người anh thấp thoáng dưới áo, làn da màu nâu đồng, đường nét cơ thể rất hoàn mỹ, lồng ngực và cơ bụng vạm vỡ, tràn đầy sức lực, ngón tay cô dạo chơi trên cơ thể rắn chắc mà nóng bỏng của anh.
Gương mặt cô càng lúc càng nóng, đỏ hồng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề dồn dập.
Có điều, tay cô lại không thể rời khỏi cơ thể của Bùi Quốc Huy, chậm chạp di chuyển.
Như thể một người lạc trong sa mạc quá lâu cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo, nhờ đó mà thỏa mãn khao khát của mình.
Tại sao lại thành ra thế này…
Hai tay Ngô Huệ chống lên giường, cố nhấc người lên khỏi người của Bùi Quốc Huy, eo cô đột nhiên bị một vòng tay mạnh mẽ ôm siết lại, Ngô Huệ lại lần nữa ngồi khụy xuống.
….
“Ưm…” Tiếng kêu kinh ngạc bật ra từ cánh môi hé mở, cơ thể của cô vô thức nghiêng về phía trước.
Mái tóc dài rối loạn tản ra trên gối, vừa nhìn lên liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng ngọn lửa nóng rực, rõ ràng là đen láy như mã não, lại ẩn chứa ngọn lửa nóng rừng rực.
Không biết là Bùi Quốc Huy đã tỉnh từ lúc nào?
Nghĩ đến những hành vi bạo dạn mình làm trong lúc vô thức, Ngô Huệ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, dùng chút lý trí và bình tĩnh cuối cùng, cô chống tay lên ngực Bùi Quốc Huy định bò xuống.
Nhưng... Anh lại chẳng hề có ý định buông cô ra, bàn tay anh lần theo những đường cong cơ thể cô, dần dần lần xuống dưới.
Đột nhiên Bùi Quốc Huy lật người lại, đè cô xuống dưới, Ngô Huệ khàn giọng giãy dụa, anh liền bắt chéo hai tay cô giữ trên đỉnh đầu.
Bùi Quốc Huy nhìn gò má đỏ hồng, đôi mắt hoảng hốt, con ngươi đen thẳm lại càng sẫm lại.
Anh cúi đầu, nét cười tràn ngập khuôn mặt, “Em cũng muốn mà, đúng không...”
Giọng anh trầm khàn đầy mê hoặc, khóe môi cong cong nhếch lên thành một nụ cười.
Ngô Huệ quay mặt đi, nhưng cơ thể đang căng lên của cô lại tiết lộ sự yếu ớt và hoảng sợ.
Bùi Quốc Huy đè lên người cô, cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên gò má đỏ hồng, đầu lưỡi anh mơn man chầm chậm di chuyển dọc theo những đường nét trên gương mặt cô.
“Bùi Quốc Huy!” Ngô Huệ vội vàng gọi anh, muốn để anh duy trì sự tỉnh táo, nhưng anh lại làm như không nghe thấy.
Ngô Huệ muốn đẩy Bùi Quốc Huy ra, nhưng lại không nhấc tay lên nổi, cô cảm giác mình như một con cá đang bị đặt trên đống lửa, cả người chìm trong ngọn lửa nóng rực.
Một tiếng rên khẽ bật thoát khỏi cổ họng cô.
Cho dù Ngô Huệ có chậm chạp hơn thế nừa cũng hiểu ra rằng, hai người bọn họ đều bị bỏ thuốc.
Nhưng là ai hận bọn họ đến như vậy mà làm ra cái chuyện động trời này?
Không đợi Ngô Huệ hiểu ra, cô vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ra trước mặt mình là làn da màu đồng khỏe khoắn, cơ bắp cường tráng, cơ bụng bằng phẳng...
Ngô Huệ quay mặt đi, nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu. “Anh... chuyện này... nghe tôi nói đã, chúng ta không thể thế này được.”
Nhưng cơ thể của cô lại thành thật hơn cái miệng nhiều...
Da cô hơi đỏ lên, những suy nghĩ xấu hổ khó mà kiềm chế được dường như chiếm cứ toàn bộ đầu óc cô. Tim cô đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Cô muốn đứng dậy, nhưng ngay cả sức để chống tay dậy cũng không có, chỉ có thể nằm im mặc người ta làm gì thì làm, mà Bùi Quốc Huy lại chủ động dán sát vào người cô.
Anh khom người, kề bên tai cô, hơi thở nóng hôi hổi, đầu lưỡi anh chạm khẽ lên thùy tai cô.
“Đừng...” Như thể bị điện giật, hai tay Ngô Huệ vô thức chống lên ngực Bùi Quốc Huy.
Cảm giác nóng bỏng rắn chắc truyền đến từ tay, đầu lưỡi Bùi Quốc Huy lướt qua vành tai cô, hơi thở trầm thấp khàn khàn, nóng hổi như phả lên trái tim cô khiến Ngô Huệ run rẩy.
“Bùi Quốc Huy... anh...” Ngô Huệ muốn né tránh cái lưỡi của anh nhưng lại phản tác dụng, càng khiến anh ôm chặt cô hơn.
Hai tay Bùi Quốc Huy chống bên người cô, nửa người trên nhấc lên, đôi mắt đen đậm nhìn cô nghi ngờ.
Bùi Quốc Huy nhìn cô chằm chằm, “Trong lòng em cũng rất muốn, đúng không?”
Khoảnh khắc đó Ngô Huệ chỉ cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng và chật vật... muôn kiểu tâm trạng ập đến trong đầu cô.
Cô khó chịu cắn môi nói, “Không phải... mau thả tôi ra.”
Bùi Quốc Huy cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi Ngô Huệ, “Trong mắt em hiện rõ sự khao khát, làm thế nào đây...”
Ngô Huệ không biết là do bản tính của Bùi Quốc Huy hay là do tác dụng của thuốc, anh ta thế mà lại nói ra những câu khiến người ta xấu hổ như vậy.
Ngô Huệ nhắm mắt không nhìn Bùi Quốc Huy, sự từ chối rõ ràng mang theo chút tủi thân.
“Bùi Quốc Huy, anh mau đi đi, xin anh, thả tôi ra...” Bùi Quốc Huy ngồi dậy, cũng đỡ cô dậy theo, sau khi anh dùng hành động thực tế cự tuyệt cô, Ngô Huệ ngẩn ra sau đó lại càng thêm xấu hổ, những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Rõ ràng là đang cự tuyệt anh nhưng cơ thể lại mất kiểm soát, bán đứng cô.
Bùi Quốc Huy nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên khóe mắt cô, sống mũi cao thẳng lướt dọc những đường nét trên mặt cô tấn công xuống phía dưới.
“Ưm...” Ngô Huệ vô thức bật lên tiếng rên, giống như đang chìm đắm trong một vòng xoáy nào đó.
“Đừng làm thế!” Ngô Huệ không nhịn được bật ra thành tiếng.
Trước kia cô ấu trĩ đến mức nào mà cho rằng anh là bậc cha chú ôn hòa lịch sự chứ?
Đây là chuyện mà bề trên có thể làm với con cháu sao? Có thể nói với con cháu mình những lời như vậy sao?
“Đừng làm thế ư?” Bùi Quốc Huy nhướng mắt.
Mái tóc đen của Bùi Quốc Huy hơi rối, đôi mắt sáng rực một cách kỳ lạ, anh chậm rãi nhổm dậy, ngón tay thon dài lướt trên sống mũi cô: “Tiểu yêu tinh, nói dối có vui không?”
Ngô Huệ xấu hổ há miệng cắn ngón tay đang thu lại của anh.
Cô tức tối nghiến răng cắn chặt tay anh, nhất thời, mùi máu tanh tanh tràn ra trong khoang miệng.
Bùi Quốc Huy nhíu mày, nhìn Ngô Huệ cắn chặt ngón tay anh không chịu nhả ra, khóe môi cô tràn ra vệt máu đỏ chói mắt, lẫn với nước bọt trong suốt, cổ họng anh giật giật, bốn ngón tay còn lại siết chặt lấy cằm cô.
Ngô Huệ cảm thấy đau liền nhả tay anh ra trong vô thức, cô định dùng răng để ngăn động tác của anh lại nhưng phát hiện ra hơi thở của anh càng lúc càng hỗn loạn.
Cuối cùng anh cũng rút được tay mình ra.
Cả người Ngô Huệ mềm nhũn, Bùi Quốc Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, tình cảm trong mắt đen đặc như mực.
Ngô Huệ xấu hổ nhắm mắt, đưa tay muốn đẩy anh ra.
Lồng ngực của Bùi Quốc Huy lên xuống gấp gáp, con ngươi đen đậm nhìn chằm chằm vào cô, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, tóc anh mướt mồ hôi, gò má đỏ hồng, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt cô lúc nặng lúc nhẹ.
Ngô Huệ đưa mắt liếc Bùi Quốc Huy, mái tóc đen hỗn loạn, gương mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, yết hầu thi thoảng lại chuyển động, hơi thở gấp gáp.
Trong nháy mắt, Ngô Huệ có cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng hết cả lên, nhịp thở của cô cũng bắt đầu mất ổn định, trong cơ thể dường như đang có một con thú hoang gào thét.