Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 89 GÁNH TOÀN BỘ TRÁCH NHIỆM CHO TÔI
CHƯƠNG 89: GÁNH TOÀN BỘ TRÁCH NHIỆM CHO TÔI
“Đúng thế, hoàn cảnh khác nhau, làm sao cô ta có thể ở chung với chúng ta được.” Đỗ Phương Phương phụ họa.
Cao Hồng Quân cũng dịu đi, lại hỏi, “Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đừng có nhắc đến chuyện đó với tôi nữa!” Vẻ mặt của Trần Gia Huy thoáng cái đã thay đổi, hất mạnh tay Cao Hồng Quân ra rồi định đóng cửa.
Đỗ Phương Phương sốt ruột, “Gia Huy, cậu có thể không suy nghĩ vì bản thân nhưng cậu đã bao giờ nghĩ cho chị Thanh Ngân chưa?”
Động tác đóng cửa của Trần Gia Huy khựng lại.
“Đúng thế, nhỡ một cái mọi chuyện bại lộ, cậu có thể chối bay chối biến không nhận, ai điều tra được? Nhưng Thanh Ngân lại mang tai tiếng vì cậu, nếu như đứa trẻ này được sinh ra, vớ vẩn lại thành tật nguyền.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ này.”
“Cậu định chịu trách nhiệm thế nào đây?” Cao Hồng Quân túm lấy cổ áo Trần Gia Huy.
“Danh tiếng của một cô gái quan trọng như thế nào, một câu chịu trách nhiệm của cậu là có thể giải quyết được vấn đề à? Nếu cậu vẫn còn là đàn ông thì gánh toàn bộ trách nhiệm cho tôi!”
“Hồng Quân, sao cậu lại đến đây?” Giọng nói của Dương Thanh Ngân đột nhiên vang lên.
Trần Gia Huy quay lại liền nhìn thấy Dương Thanh Ngân khoác áo đứng ở đầu cầu thang.
Gương mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy khiến cho mái tóc đen nhánh lại càng nổi bật.
Trần Gia Huy hất tay của Cao Hồng Quân ra, đến trước mặt Dương Thanh Ngân, cài áo khoác kín lại cho cô ta.
“Bên ngoài gió lạnh, em vẫn chưa khỏe mau vào trong nghỉ ngơi đi.”
Dương Thanh Ngân lắc đầu, nhìn hai người đứng ngoài cửa với vẻ nghi hoặc: “Sao Hồng Quân và Phương Phương lại đến đây?”
“Không có gì.” Trần Gia Huy dắt tay cô ta vào trong.
Đỗ Phương Phương lao đến, “Gia Huy, rốt cuộc cậu định làm thế nào với chị Thanh Ngân?”
Cơ thể của Trần Gia Huy cứng đờ, gương mặt của Dương Thanh Ngân cũng trở nên khó coi.
“Nếu như chị Thanh Ngân sinh đứa bé này ra, thì gọi cậu là anh trai hay bố thì tốt hơn đây?”
Đỗ Phương Phương hít một hơi thật sâu rồi nói, “Còn cả Bùi Quốc Huy nữa, anh ta sao có thể chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này được?”
Dương Thanh Ngân cắn môi, trong mắt hiện lên sự hoang mang, nhưng lại ép mình phải cuời.
“Chị sẽ ly hôn với Bùi Quốc Huy nhanh hết mức có thể, nếu sau này...”
“Sau này đứa con trong bụng chị sẽ bị người đời chửi là con hoang đấy!”
Cao Hồng Quân tiếp lời: “Gia Huy, cậu biết rõ ràng cảm giác không có cha chăm lo, cũng biết mẹ đơn thân nuôi con không hề dễ dàng, chẳng lẽ cậu muốn để con mình dẫm lên vết xe đổ của mình sao?”
“Chuyện này không liên quan gì đến Huy!” Dương Thanh Ngân đột nhiên lên tiếng, đi đến chắn trước mặt Trần Gia Huy, “Tôi vẫn luôn hy vọng có một đứa trẻ để đền bù lại sai lầm trước kia của mình, bây giờ nó đã đến rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.”
“Chị Thanh Ngân, chị làm thế có đáng không?”
Đỗ Phương Phương tức đến mức dậm chân, còn sốt ruột hơn cả cô ta, “Huy không biết nặng nhẹ, giờ đến chị cũng hồ đồ luôn rồi sao?”
Dương Thanh Ngân cười mỉm, “Chị biết rất rõ việc mình đang làm, Phương Phương, chị biết em quan tâm đến chị, nhưng chuyện giữa chị và anh Gia Huy, bọn chị sẽ tự giải quyết ổn thỏa.”
“Nếu đã như thế thì tùy cả hai, coi nhưng chúng tôi rỗi hơi lo chuyện bao đồng!”
Cao Hồng Quân hừ lạnh, kéo tay Đỗ Phương Phương đầy hậm hực ấm ức sập cửa đi ra ngoài. Nhất thời, trong nhà chỉ còn lại tiếng vọng của cánh cửa sập lại.
“Chúng ta vào trong thôi.”
Trần Gia Huy dường như không nghe thấy, ánh mắt hắn dừng lại ở phía cửa, tinh thần có vẻ hốt hoảng.
“Khụ khụ...” Dương Thanh Ngân đè nén tiếng ho, giọng nói khàn khàn: “Đừng nghĩ nhiều.”
Trần Gia Huy quay lại nhìn cô ta: “Em không khỏe à?”
“Cũng không có gì, chỉ là cổ họng hơi ngứa ngứa... khụ...”
“Trong nhà có sẵn thuốc không?” Trần Gia Huy đưa tay sờ lên trán cô ta, lại bị cô ta giữ lại.
Dương Thanh Ngân thản nhiên cười nói, “Có khi là nóng trong thôi, không sao đâu, em đi ngủ một giấc đã.”
Trần Gia Huy cũng không nghĩ gì, cầm lấy cái áo khoác trên sô pha, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Gia Huy, anh đi đâu vậy?” Dương Thanh Ngân vội vàng đuổi theo.
Bóng dáng của Trần Gia Huy nhanh chóng hòa vào màn đêm, dần dần biến mất.
Hắn xuống gara lấy xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, tăng tốc, lao đến tiệm thuốc gần đó nhất.
Mười lăm phút sau, hắn đã cầm túi thuốc quay lại.
Gương mặt Dương Thanh Ngân đỏ hồng, cánh môi khô nứt nẻ, kinh ngạc nhìn hắn đang mướt mồ hôi.
“Anh Gia Huy?”
Trần Gia Huy để túi thuốc lên bàn trà, lấy cái nhiệt kế ra, “Em đo nhiệt độ thử đi.”
Nói rồi hắn xắn tay áo, quay vào phòng tắm.
Dương Thanh Ngân đi theo, đứng dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng Trần Gia Huy bận rộn xả nước.
“Gia Huy, anh không cần đối xử tốt với em như vậy đâu, thế này sẽ chỉ làm em chìm đắm sâu hơn thôi.”
“Em nói linh tinh gì thế.” Trần Gia Huy nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô ta, rồi nhanh chóng buông ra, “Em đi tắm trước đi.”
Đúng lúc Trần Gia Huy muốn đi ra thì Dương Thanh Ngân đột nhiên kéo hắn lại, nhón chân vòng tay lên cổ hắn.
Cô ta hôn khẽ lên đôi môi mỏng mím chặt của hắn, trên gương mặt mộc mạc tràn đầy hạnh phúc, “Gia Huy, cám ơn anh.”
“Anh đi đun ít nước nóng, để lát nữa em uống.” Trần Gia Huy kéo tay cô ta ra rồi quay đi.
Trần Gia Huy đứng trước bàn bếp, dường như trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Anh Gia Huy...” Dương Thanh Ngân ở trong phòng khách gọi hắn.
Trần Gia Huy sực tỉnh, bê cốc nước chanh mật ong đi ra ngoài.
Dương Thanh Ngân mặc một cái váy ngủ màu hồng, mái tóc dài ướt đẫm còn đang nhỏ nước, gương mặt nhỏ nhắn hồng lên vì hơi ấm.
Trần Gia Huy để cốc nước chanh lên bàn, “Uống đi.”
“Hắt xì!” Dương Thanh Ngân ôm mũi hắt xì, ngượng ngùng cười với Khúc Gia Huy: “Thơm quá!”
Khúc Gia Huy không tiếp lời, mà quay lưng đi vào phòng vệ sinh. Lúc hắn đi ra cầm theo một chiếc khăn lông.
Dương Thanh Ngân bê cốc nước chanh chậm rãi uống, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ buồn bã, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn liền vội vàng che giấu.
“Anh Gia Huy, sao anh lại biết pha nước chanh mật ong ngon thế?”
“Nhân viên hiệu thuốc bảo.” Trần Gia Huy trả lời qua loa, cầm khăm lau tóc cho cô.
Dương Thanh Ngân nhắm mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, trên khóe môi là nụ cười hạnh phúc.
“Anh Gia Huy, nếu có thể như thế này mãi thì tốt biết mấy.”
Bàn tay đang lau tóc của Trần Gia Huy chợt khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cần thận lau đầu cho cô ta.
.....
Trần Gia Huy thu dọn bàn trà xong, Dương Thanh Ngân liền kéo hắn ngồi xuống bên giường trong phòng ngủ.
Cô ta ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng lên cổ hắn, mùi hương phụ nữ đậm đặc đập vào mặt hắn.
Người Trần Gia Huy cứng đờ, bàn tay bất giác đặt lên eo cô ta, “Đừng đùa nữa, nghỉ sớm đi.”
“Ôm em một lát đã.” Dương Thanh Ngân nũng nịu gác đầu lên vai hắn, hô hấp có chút dồn dập.
Mỹ nhân như ngọc ngồi trong lòng, dục vọng đã lâu chưa được giải tỏa lồng lên như một con ngựa hoang đứt cương, gào thét trong lòng hắn.
Cổ họng của Trần Gia Huy động đậy, bàn tay để trên eo cô ta dần trở nên nóng bỏng.
Dương Thanh Ngân cảm nhận được sự thay đổi của hắn, cô ta khàn giọng rên khẽ: “Gia Huy...”
Cô ta nhắm mắt, đưa môi mình kề sát môi hắn, liếm láp môi hắn, quấn quýt quyến luyến.
Cơ thể của Dương Thanh Ngân từ từ ngả ra giường, Trần Gia Huy thuận thế đè lên, những ngón tay thon dài lùa vào tóc cô ta, đôi môi mỏng hé mở, bắt đầu một nụ hôn dài nồng nàn.
Cần cổ thon dài, tiếng rên khe khẽ dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp hé mở, sống mũi cao thẳng...
Đột nhiên bọn họ bị tiếng chuông cửa chói tai phá vỡ.
Trần Gia Huy sực tỉnh, mở bừng hai mắt, nhìn xuống Dương Thanh Ngân yêu kiều e thẹn bên dưới, trong đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ do dự, xấu hổ ngồi thẳng người dậy, “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước đây.”
Dương Thanh Ngân lại túm tay áo hắn lại: “Gia Huy, anh cũng muốn mà, không phải sao?”
Cô ta cúi đầu, nhìn về vị trí căng phồng giữa hai chân hắn, dựa vào lòng Trần Gia Huy nói: “Không sao đâu.”
“Em còn đang mang thai, phải cẩn thận.” Trần Gia Huy xoa đầu cô ta, “Nghỉ sớm đi.”
Thấy hắn muốn đi thật, Dương Thanh Ngân trong lòng rất hụt hẫng, hai mắt rưng rưng nhưng lại cố gắng mỉm cười nói: “Ừm, anh đi đường cẩn thận.” Nói xong liền im lặng, nằm quay lưng với hắn.
Trần Gia Huy quay đầu lại liền nhìn thấy bả vai cô ta khẽ run run.
Hắn đi đến bên giường, muốn xem xem cô ta thế nào, nhưng Dương Thanh Ngân kiên quyết che mặt, không cho hắn thấy sự yếu đuối của mình.
Trần Gia Huy đứng bên giường một lúc lâu, rồi cúi xuống đặt lên mái tóc đen của cô ta một nụ hôn.
“Anh đi trước nhé.”
Dương Thanh Ngân ừm một tiếng, tay vẫn che mặt.
Trần Gia Huy thấy nước mắt không ngừng tuôn ra từ những kẽ ngón tay cô, rồi biến mất trên gối nằm.
Bàn tay vuốt tóc cô ta khựng lại, rồi rụt lại, rời khỏi phòng ngủ.
Trần Gia Huy ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, đốt một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Không biết qua bao lâu, hắn ta mới đứng dậy, quay lại phòng ngủ.
Chiếc đèn ngủ ở đầu giường tỏa ra ánh sáng dìu dịu, Dương Thanh Ngân đã thiếp đi, khóe mắt vẫn vương nước mắt.
Trần Gia Huy ngồi bên giường cô ta, ngây người nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ của cô ta, những tổn thương cô ta gây cho hắn sâu đến tận xương tủy, còn nhiều hơn cả niềm vui, nhưng hắn không thể quên được cô ta, cho dù là vĩnh viễn không thể quay lại được nhưng vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình.
Hắn tắt đèn, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
Cầm điện thoại, Trần Gia Huy rời khỏi căn nhà, đi ra đến cửa lớn, đứng trong màn đêm lành lạnh, đột nhiên hắn ta cảm thấy mờ mịt không biết nên làm gì.
Hắn gọi điện cho Cao Hồng Quân.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu của Cao Hồng Quân lạnh lẽo, dường như vẫn còn đang tức tối.
Bàn tay Trần Gia Huy siết chặt, “Tối hôm đó, cậu nói rằng có cách giúp tôi?”
…
Ngày hôm sau, Ngô Huệ soi gương, phát hiện ra vết sưng trên mặt đã đỡ đi một chút.
Cô lấy bản thỏa thuận ly hôn đã in xong nhét vào túi xách.
Ngô Huệ đã xin nghỉ một ngày, buổi chiều đi làm thủ tục ly hôn, sáng có thể đi mua thêm một số nội thất trong nhà.
Buổi chiều, cô đã đứng đợi sẵn trước cửa cục Dân Chính.
Chưa đến 15 phút, xe của Trần Gia Huy đã dừng lại ở con đường đối diện.
Điện thoại trong túi xách cô reo vang.
“Sang quán cà phê đối diện đi, thỏa thuận ly hôn cần phải thay đổi.” Trần Gia Huy nói ngắn gọn.
Ngô Huệ bất lực, “Được.”
Tiếp đó, Ngô Huệ nhìn thấy Trần Gia Huy mở cửa xuống xe.
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng ngà, dáng người xuất sắc, đóng cửa xe, sải bước vào trong quán.
Thần thái lạnh lùng tỏa ra từ trên người hắn có hơi đáng sợ, thậm chí ngay đến nhân viên phục vụ cũng không dám đến quấy rầy.
Ngô Huệ ngồi xuống trước mặt hắn: “Đây là thỏa thuận ly hôn, anh có ý kiến gì thì mau nói đi.” Ngô Huệ đẩy thỏa thuận ly hôn về phía hắn ta.
“Đúng thế, hoàn cảnh khác nhau, làm sao cô ta có thể ở chung với chúng ta được.” Đỗ Phương Phương phụ họa.
Cao Hồng Quân cũng dịu đi, lại hỏi, “Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đừng có nhắc đến chuyện đó với tôi nữa!” Vẻ mặt của Trần Gia Huy thoáng cái đã thay đổi, hất mạnh tay Cao Hồng Quân ra rồi định đóng cửa.
Đỗ Phương Phương sốt ruột, “Gia Huy, cậu có thể không suy nghĩ vì bản thân nhưng cậu đã bao giờ nghĩ cho chị Thanh Ngân chưa?”
Động tác đóng cửa của Trần Gia Huy khựng lại.
“Đúng thế, nhỡ một cái mọi chuyện bại lộ, cậu có thể chối bay chối biến không nhận, ai điều tra được? Nhưng Thanh Ngân lại mang tai tiếng vì cậu, nếu như đứa trẻ này được sinh ra, vớ vẩn lại thành tật nguyền.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ này.”
“Cậu định chịu trách nhiệm thế nào đây?” Cao Hồng Quân túm lấy cổ áo Trần Gia Huy.
“Danh tiếng của một cô gái quan trọng như thế nào, một câu chịu trách nhiệm của cậu là có thể giải quyết được vấn đề à? Nếu cậu vẫn còn là đàn ông thì gánh toàn bộ trách nhiệm cho tôi!”
“Hồng Quân, sao cậu lại đến đây?” Giọng nói của Dương Thanh Ngân đột nhiên vang lên.
Trần Gia Huy quay lại liền nhìn thấy Dương Thanh Ngân khoác áo đứng ở đầu cầu thang.
Gương mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy khiến cho mái tóc đen nhánh lại càng nổi bật.
Trần Gia Huy hất tay của Cao Hồng Quân ra, đến trước mặt Dương Thanh Ngân, cài áo khoác kín lại cho cô ta.
“Bên ngoài gió lạnh, em vẫn chưa khỏe mau vào trong nghỉ ngơi đi.”
Dương Thanh Ngân lắc đầu, nhìn hai người đứng ngoài cửa với vẻ nghi hoặc: “Sao Hồng Quân và Phương Phương lại đến đây?”
“Không có gì.” Trần Gia Huy dắt tay cô ta vào trong.
Đỗ Phương Phương lao đến, “Gia Huy, rốt cuộc cậu định làm thế nào với chị Thanh Ngân?”
Cơ thể của Trần Gia Huy cứng đờ, gương mặt của Dương Thanh Ngân cũng trở nên khó coi.
“Nếu như chị Thanh Ngân sinh đứa bé này ra, thì gọi cậu là anh trai hay bố thì tốt hơn đây?”
Đỗ Phương Phương hít một hơi thật sâu rồi nói, “Còn cả Bùi Quốc Huy nữa, anh ta sao có thể chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này được?”
Dương Thanh Ngân cắn môi, trong mắt hiện lên sự hoang mang, nhưng lại ép mình phải cuời.
“Chị sẽ ly hôn với Bùi Quốc Huy nhanh hết mức có thể, nếu sau này...”
“Sau này đứa con trong bụng chị sẽ bị người đời chửi là con hoang đấy!”
Cao Hồng Quân tiếp lời: “Gia Huy, cậu biết rõ ràng cảm giác không có cha chăm lo, cũng biết mẹ đơn thân nuôi con không hề dễ dàng, chẳng lẽ cậu muốn để con mình dẫm lên vết xe đổ của mình sao?”
“Chuyện này không liên quan gì đến Huy!” Dương Thanh Ngân đột nhiên lên tiếng, đi đến chắn trước mặt Trần Gia Huy, “Tôi vẫn luôn hy vọng có một đứa trẻ để đền bù lại sai lầm trước kia của mình, bây giờ nó đã đến rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.”
“Chị Thanh Ngân, chị làm thế có đáng không?”
Đỗ Phương Phương tức đến mức dậm chân, còn sốt ruột hơn cả cô ta, “Huy không biết nặng nhẹ, giờ đến chị cũng hồ đồ luôn rồi sao?”
Dương Thanh Ngân cười mỉm, “Chị biết rất rõ việc mình đang làm, Phương Phương, chị biết em quan tâm đến chị, nhưng chuyện giữa chị và anh Gia Huy, bọn chị sẽ tự giải quyết ổn thỏa.”
“Nếu đã như thế thì tùy cả hai, coi nhưng chúng tôi rỗi hơi lo chuyện bao đồng!”
Cao Hồng Quân hừ lạnh, kéo tay Đỗ Phương Phương đầy hậm hực ấm ức sập cửa đi ra ngoài. Nhất thời, trong nhà chỉ còn lại tiếng vọng của cánh cửa sập lại.
“Chúng ta vào trong thôi.”
Trần Gia Huy dường như không nghe thấy, ánh mắt hắn dừng lại ở phía cửa, tinh thần có vẻ hốt hoảng.
“Khụ khụ...” Dương Thanh Ngân đè nén tiếng ho, giọng nói khàn khàn: “Đừng nghĩ nhiều.”
Trần Gia Huy quay lại nhìn cô ta: “Em không khỏe à?”
“Cũng không có gì, chỉ là cổ họng hơi ngứa ngứa... khụ...”
“Trong nhà có sẵn thuốc không?” Trần Gia Huy đưa tay sờ lên trán cô ta, lại bị cô ta giữ lại.
Dương Thanh Ngân thản nhiên cười nói, “Có khi là nóng trong thôi, không sao đâu, em đi ngủ một giấc đã.”
Trần Gia Huy cũng không nghĩ gì, cầm lấy cái áo khoác trên sô pha, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Gia Huy, anh đi đâu vậy?” Dương Thanh Ngân vội vàng đuổi theo.
Bóng dáng của Trần Gia Huy nhanh chóng hòa vào màn đêm, dần dần biến mất.
Hắn xuống gara lấy xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, tăng tốc, lao đến tiệm thuốc gần đó nhất.
Mười lăm phút sau, hắn đã cầm túi thuốc quay lại.
Gương mặt Dương Thanh Ngân đỏ hồng, cánh môi khô nứt nẻ, kinh ngạc nhìn hắn đang mướt mồ hôi.
“Anh Gia Huy?”
Trần Gia Huy để túi thuốc lên bàn trà, lấy cái nhiệt kế ra, “Em đo nhiệt độ thử đi.”
Nói rồi hắn xắn tay áo, quay vào phòng tắm.
Dương Thanh Ngân đi theo, đứng dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng Trần Gia Huy bận rộn xả nước.
“Gia Huy, anh không cần đối xử tốt với em như vậy đâu, thế này sẽ chỉ làm em chìm đắm sâu hơn thôi.”
“Em nói linh tinh gì thế.” Trần Gia Huy nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô ta, rồi nhanh chóng buông ra, “Em đi tắm trước đi.”
Đúng lúc Trần Gia Huy muốn đi ra thì Dương Thanh Ngân đột nhiên kéo hắn lại, nhón chân vòng tay lên cổ hắn.
Cô ta hôn khẽ lên đôi môi mỏng mím chặt của hắn, trên gương mặt mộc mạc tràn đầy hạnh phúc, “Gia Huy, cám ơn anh.”
“Anh đi đun ít nước nóng, để lát nữa em uống.” Trần Gia Huy kéo tay cô ta ra rồi quay đi.
Trần Gia Huy đứng trước bàn bếp, dường như trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Anh Gia Huy...” Dương Thanh Ngân ở trong phòng khách gọi hắn.
Trần Gia Huy sực tỉnh, bê cốc nước chanh mật ong đi ra ngoài.
Dương Thanh Ngân mặc một cái váy ngủ màu hồng, mái tóc dài ướt đẫm còn đang nhỏ nước, gương mặt nhỏ nhắn hồng lên vì hơi ấm.
Trần Gia Huy để cốc nước chanh lên bàn, “Uống đi.”
“Hắt xì!” Dương Thanh Ngân ôm mũi hắt xì, ngượng ngùng cười với Khúc Gia Huy: “Thơm quá!”
Khúc Gia Huy không tiếp lời, mà quay lưng đi vào phòng vệ sinh. Lúc hắn đi ra cầm theo một chiếc khăn lông.
Dương Thanh Ngân bê cốc nước chanh chậm rãi uống, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ buồn bã, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn liền vội vàng che giấu.
“Anh Gia Huy, sao anh lại biết pha nước chanh mật ong ngon thế?”
“Nhân viên hiệu thuốc bảo.” Trần Gia Huy trả lời qua loa, cầm khăm lau tóc cho cô.
Dương Thanh Ngân nhắm mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, trên khóe môi là nụ cười hạnh phúc.
“Anh Gia Huy, nếu có thể như thế này mãi thì tốt biết mấy.”
Bàn tay đang lau tóc của Trần Gia Huy chợt khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cần thận lau đầu cho cô ta.
.....
Trần Gia Huy thu dọn bàn trà xong, Dương Thanh Ngân liền kéo hắn ngồi xuống bên giường trong phòng ngủ.
Cô ta ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng lên cổ hắn, mùi hương phụ nữ đậm đặc đập vào mặt hắn.
Người Trần Gia Huy cứng đờ, bàn tay bất giác đặt lên eo cô ta, “Đừng đùa nữa, nghỉ sớm đi.”
“Ôm em một lát đã.” Dương Thanh Ngân nũng nịu gác đầu lên vai hắn, hô hấp có chút dồn dập.
Mỹ nhân như ngọc ngồi trong lòng, dục vọng đã lâu chưa được giải tỏa lồng lên như một con ngựa hoang đứt cương, gào thét trong lòng hắn.
Cổ họng của Trần Gia Huy động đậy, bàn tay để trên eo cô ta dần trở nên nóng bỏng.
Dương Thanh Ngân cảm nhận được sự thay đổi của hắn, cô ta khàn giọng rên khẽ: “Gia Huy...”
Cô ta nhắm mắt, đưa môi mình kề sát môi hắn, liếm láp môi hắn, quấn quýt quyến luyến.
Cơ thể của Dương Thanh Ngân từ từ ngả ra giường, Trần Gia Huy thuận thế đè lên, những ngón tay thon dài lùa vào tóc cô ta, đôi môi mỏng hé mở, bắt đầu một nụ hôn dài nồng nàn.
Cần cổ thon dài, tiếng rên khe khẽ dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp hé mở, sống mũi cao thẳng...
Đột nhiên bọn họ bị tiếng chuông cửa chói tai phá vỡ.
Trần Gia Huy sực tỉnh, mở bừng hai mắt, nhìn xuống Dương Thanh Ngân yêu kiều e thẹn bên dưới, trong đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ do dự, xấu hổ ngồi thẳng người dậy, “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước đây.”
Dương Thanh Ngân lại túm tay áo hắn lại: “Gia Huy, anh cũng muốn mà, không phải sao?”
Cô ta cúi đầu, nhìn về vị trí căng phồng giữa hai chân hắn, dựa vào lòng Trần Gia Huy nói: “Không sao đâu.”
“Em còn đang mang thai, phải cẩn thận.” Trần Gia Huy xoa đầu cô ta, “Nghỉ sớm đi.”
Thấy hắn muốn đi thật, Dương Thanh Ngân trong lòng rất hụt hẫng, hai mắt rưng rưng nhưng lại cố gắng mỉm cười nói: “Ừm, anh đi đường cẩn thận.” Nói xong liền im lặng, nằm quay lưng với hắn.
Trần Gia Huy quay đầu lại liền nhìn thấy bả vai cô ta khẽ run run.
Hắn đi đến bên giường, muốn xem xem cô ta thế nào, nhưng Dương Thanh Ngân kiên quyết che mặt, không cho hắn thấy sự yếu đuối của mình.
Trần Gia Huy đứng bên giường một lúc lâu, rồi cúi xuống đặt lên mái tóc đen của cô ta một nụ hôn.
“Anh đi trước nhé.”
Dương Thanh Ngân ừm một tiếng, tay vẫn che mặt.
Trần Gia Huy thấy nước mắt không ngừng tuôn ra từ những kẽ ngón tay cô, rồi biến mất trên gối nằm.
Bàn tay vuốt tóc cô ta khựng lại, rồi rụt lại, rời khỏi phòng ngủ.
Trần Gia Huy ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, đốt một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Không biết qua bao lâu, hắn ta mới đứng dậy, quay lại phòng ngủ.
Chiếc đèn ngủ ở đầu giường tỏa ra ánh sáng dìu dịu, Dương Thanh Ngân đã thiếp đi, khóe mắt vẫn vương nước mắt.
Trần Gia Huy ngồi bên giường cô ta, ngây người nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ của cô ta, những tổn thương cô ta gây cho hắn sâu đến tận xương tủy, còn nhiều hơn cả niềm vui, nhưng hắn không thể quên được cô ta, cho dù là vĩnh viễn không thể quay lại được nhưng vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình.
Hắn tắt đèn, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
Cầm điện thoại, Trần Gia Huy rời khỏi căn nhà, đi ra đến cửa lớn, đứng trong màn đêm lành lạnh, đột nhiên hắn ta cảm thấy mờ mịt không biết nên làm gì.
Hắn gọi điện cho Cao Hồng Quân.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu của Cao Hồng Quân lạnh lẽo, dường như vẫn còn đang tức tối.
Bàn tay Trần Gia Huy siết chặt, “Tối hôm đó, cậu nói rằng có cách giúp tôi?”
…
Ngày hôm sau, Ngô Huệ soi gương, phát hiện ra vết sưng trên mặt đã đỡ đi một chút.
Cô lấy bản thỏa thuận ly hôn đã in xong nhét vào túi xách.
Ngô Huệ đã xin nghỉ một ngày, buổi chiều đi làm thủ tục ly hôn, sáng có thể đi mua thêm một số nội thất trong nhà.
Buổi chiều, cô đã đứng đợi sẵn trước cửa cục Dân Chính.
Chưa đến 15 phút, xe của Trần Gia Huy đã dừng lại ở con đường đối diện.
Điện thoại trong túi xách cô reo vang.
“Sang quán cà phê đối diện đi, thỏa thuận ly hôn cần phải thay đổi.” Trần Gia Huy nói ngắn gọn.
Ngô Huệ bất lực, “Được.”
Tiếp đó, Ngô Huệ nhìn thấy Trần Gia Huy mở cửa xuống xe.
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng ngà, dáng người xuất sắc, đóng cửa xe, sải bước vào trong quán.
Thần thái lạnh lùng tỏa ra từ trên người hắn có hơi đáng sợ, thậm chí ngay đến nhân viên phục vụ cũng không dám đến quấy rầy.
Ngô Huệ ngồi xuống trước mặt hắn: “Đây là thỏa thuận ly hôn, anh có ý kiến gì thì mau nói đi.” Ngô Huệ đẩy thỏa thuận ly hôn về phía hắn ta.
Bình luận facebook