Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 8 LẼ NÀO CÔ CHƯA CÓ KINH NGHIỆM
CHƯƠNG 8: LẼ NÀO CÔ CHƯA CÓ KINH NGHIỆM
Đóng cửa lại, Ngô Huệ dựa lưng vào tường, thở dài, cất bước đi về phía cầu thang xoắn ốc.
Vào phòng ngủ, Ngô Huệ treo bao tay lên tường, vẫn chưa kịp đóng cửa thì đã bị một sức mạnh kéo lại, cô lảo đảo ngã vào lồng ngực rộng lớn của Trần Gia Huy.
Hắn đưa hai ngón tay ra nắm lấy cằm Ngô Huệ, không hề thương tiếc mà hôn lên cánh môi tái nhợt của cô.
Mùi thuốc lá trên môi hắn rất nồng, lẫn lộn với mùi vị ngọt ngào của son môi… Giây tiếp theo, Ngô Huệ đẩy mạnh hắn ra, đó là mùi vị thuộc về những người phụ nữ khác.
Nghĩ tới vừa rồi hắn dùng khuôn miệng này để hôn người phụ nữ khác, cô liền dâng lên cảm giác buồn nôn.
Trần Gia Huy không để ý đến tâm trạng của cô, đột nhiên ôm lấy cô, sau đó quăng xuống giường lớn, thân thể mảnh mai của Ngô Huệ rơi xuống nệm mềm, thân thể cao lớn cường tráng của Trần Gia Huy đổ ầm xuống.
“Ngô Huệ, kết hôn lâu vậy rồi, tôi nghĩ đây là lúc hưởng quyền lợi của người chồng…”
Tay hắn miết lên cánh môi cô, một lát sau liền cúi đầu, Ngô Huệ quay đầu đi chỗ khác, đôi môi sượt qua.
“Đừng đụng vào tôi, tôi sợ bẩn.”
Trần Gia Huy bỗng dưng ngước mắt, con ngươi sâu thẳm chậm rãi co lại, gương mặt lạnh lùng trở nên đáng sợ, hắn nắm lấy bả vai Ngô Huệ, không ngừng siết chặt, trong không khí truyền đến tiếng răng rắc của các đốt ngón tay.
“Tôi bẩn?” Hai tròng mắt Trần Gia Huy tối om, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dửng dưng của Ngô Huệ: “Cô có tư cách nói tôi như vậy?”
Ngô Huệ cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hắn, Trần Gia Huy lại càng dùng sức, hắn khuỵu gối xuống cố định cô, hai người sát lại gần như vậy, cho nên hơi thở ấm áp của hắn đều phả vào mặt cô.
“Ngô Huệ, vậy cô nói cho tôi biết, thế nào mới gọi là không bẩn?”
Trần Gia Huy cong khóe môi, nghiêng mặt sang tai Ngô Huệ nhẹ giọng nói: “Là thế này phải không?”
“Đừng!”
Vẻ dửng dung trên mặt Ngô Huệ không thể duy trì được nữa, cô hoảng hốt đưa hai tay ra chắn lấy ngực.
Trên giường lớn hình tròn, chăn nệm màu đỏ thẫm, mái tóc đen của cô xõa ra, chiếc váy màu trắng tinh khiết nửa xẻ, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, toàn thân toát ra mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ, chiếc áo bó sát ôm lấy vóc dáng tuyệt vời của cô, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống theo nhịp thở hổn hển của cô, Trần Gia Huy chỉ cảm thấy máu chảy ào ào lên não.
Mắt hắn lúc sâu lúc cạn, đầu ngón tay lướt qua vành tai cô: “Ngô Huệ, cô nên phối hợp với tôi.”
Cảm giác ấm áp dấp dính rơi trên khóe môi cô, Ngô Huệ mê loạn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn chiếc giường xốc xếch, nhất thời thẫn thờ, tấm ga giường màu đỏ này là lúc kết hôn Đỗ Thu Thảo tặng cô.
Cô cũng sắp không nhớ ra lúc đầu đã phủ tấm ga giường này lên với tâm trạng gì…
Là ngượng ngùng hay là chờ mong?
Trần Gia Huy nghiêng người, mở rộng cổ áo, trên làn da màu đồng có vết móng tay rõ ràng, Ngô Huệ gần như có thể tưởng tượng được khi cô trắng đêm không về, hắn và người phụ nữ khác đã mây mưa điên cuồng như thế nào.
Ngô Huệ buồn nôn đến mức nổi da gà toàn thân, bàn tay của Trần Gia Huy lần mò khóa kéo sau lưng cô, cô dùng hết sức giãy giụa: “Tránh ra, đừng…”
Trinh tiết của cô không thể kết thúc với một sự kết hợp không có tình yêu, nhất là trên người đối phương còn lưu lại hơi thở của người phụ nữ khác.
“Ngô Huệ, tôi thà nghe cô giả vờ đáp lại, cũng không muốn cô giả vờ trong trắng như thế.”
Hai tay Trần Gia Huy bắt chéo hai tay cô ở sau người lên đỉnh đầu, sự kháng cự của Ngô Huệ khiến hắn không vui, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, chỉ cần hắn muốn thì cô có lý do gì để từ chối?
Trần Gia Huy trầm eo xuống, hắn cười rất trêu ngươi: “Lẽ nào cô thật sự là người chưa có kinh nghiệm?”
Ngô Huệ bỗng dưng ngước mắt lên nhìn hắn, đầu nổ ầm một tiếng trống rỗng, màu máu trên mặt biến đâu mất sạch.
“Trần Gia Huy, là chính miệng anh nói tin tôi, nếu không tôi cũng sẽ không…” Kết hôn với anh.
Bốn chữ cuối mắc nghẹn ở cổ họng, có thế nào cũng không thốt ra được.
Có vẻ như cô cũng tưởng tượng được, nếu cô nói ra bốn chữ này sẽ nhìn thấy Trần Gia Huy tỏ vẻ giễu cợt ra sao.
Hai tròng mắt nhìn về phía cô của Trần Gia Huy lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào: “Vậy thì đã sao?”
“Chẳng sao cả.” Ngô Huệ kìm nén cơ thể đang run rẩy: “Ít nhất thì cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu, đừng dùng cơ thể mà anh đã đụng vào người phụ nữ khác để đụng vào tôi, nếu anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì mời anh tìm người khác…”
“Ngô Huệ, lúc chúng ta mới kết hôn, mỗi tối cô đều ăn mặc quyến rũ, xịt nước hoa tôi thích, thức đêm đợi tôi về nhà, lẽ nào cô không có chút chờ mong nào sao?”
Ý cười của Trần Gia Huy nhạt nhẽo như cách một lớp mặt nạ, hắn dùng lòng bàn tay mỏng manh đảo qua xương quai xanh tinh tế của Ngô Huệ, cảm nhận được sự run rẩy của cô, tay hắn phác họa đường cong thân thể tuyệt đẹp của Ngô Huệ, sau đó dời xuống, chợt dùng lực.
“Soạt…”
Tiếng quần áo bị xé vô cùng rõ, hai bờ vai gầy của Ngô Huệ lập tức lộ ra trong không khí.
Nhưng động tác của Trần Gia Huy lại khựng lại, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào dấu năm ngón tay gớm ghiếc trên ngực Ngô Huệ, ngọn lửa trong đáy mắt lập tức bị sự tối tăm thay thế: “Ngô Huệ, cô thật khiến tôi phải bất ngờ.”
Hai tay Ngô Huệ ôm lấy bả vai, mắt rũ xuống, lời chất vấn của hắn như thủy triều bi thương chôn vùi cô.
“Ngô Huệ, có phải cô cảm thấy chơi như vậy đã lắm không?”
Trần Gia Huy nắm cằm cô, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên mặt: “Người ở Giang Ninh đều biết, cô gái tên là Ngô Huệ kia, mẹ cô ta lẳng lơ, trong lúc ngủ với những người đàn ông khác nhau…”
Hắn thấy được sự khó chịu thoáng qua trong mắt Ngô Huệ, tiếp theo tròng mắt cô chậm rãi nhắm lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong nụ cười ẩn chứa vẻ tự giễu: “Là anh nói, quá khứ sinh ra không liên quan gì tới tôi.”
Trần Gia Huy buông cô ra, đứng trên giường sửa sang lại quần áo: “Vậy sao?”
…
“Đừng bóng gió làm khó Hồng Nhung nữa, cô ấy vô tội, không chịu nổi sự giày vò của cô.”
Ngô Huệ nhìn người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, hai tay bỗng dưng nắm chặt chăn nệm dưới người.
Với cái tiếng đào hoa của Trần Gia Huy ở bên ngoài cũng không phải là không có phụ nữ có dã tâm tìm tới nhà, nhưng Ngô Huệ ắt có thủ đoạn đáp trả bọn họ, hắn chưa bao giờ nói gì, nhưng có vẻ như Bùi Hồng Nhung là ngoại lệ, phá vỡ cục diện cân bằng giữa hai người.
“Sao không nói gì? Lại muốn âm thầm xử lý người ta?”
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy có chút ép người quá đáng, khẽ lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Anh yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô ta.”
“Mong cô nhớ kỹ lời của mình!”
Giọng nói Trần Gia Huy lạnh lùng, nói xong xoay người ra ngoài, tiếng đóng cửa phòng vang lên, Ngô Huệ mờ mịt không biết làm sao mới tốt.
Dưới tầng mơ hồ truyền đến tiếng động cơ, ánh đèn trước của xe rọi vào rèm cửa sổ, sau đó thấp dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Ngô Huệ chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt, một lúc lâu hai tay mới chống người dậy, run run nắm lấy chiếc váy bị rách, khoác đại lên người, chân trần giẫm trên sàn gỗ lạnh như băng.
Cô đi tới cuối giường, nhặt lên túi giấy vừa rồi bị Trần Gia Huy liệng xuống đất, lật ra bộ quần áo nam giới, sau đó lại đặt vào.
Ngô Huệ lần theo mép giường ngồi xuống, đầu ngón tay khẽ sờ chiếc túi, thở dài một hơi, gương mặt ngụy trang vẻ thờ ơ xa cách có một chút tan vỡ, lộ ra biểu cảm nhẫn nhịn đến mức đau đớn vô cùng.
Cô tháo dây chuyền trên cổ ra, ở giữa có treo một chiếc nhẫn kim cương chói lóa, cô dùng ngón tay cảm nhận hoa văn trên đấy, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ngô Huệ, em đừng vội đi, anh nghiêm túc, chúng ta quen nhau đi, em ở bên anh sáu năm, chúng ta đã quen thuộc với nhau, phối hợp ăn ý, chẳng lẽ không thể thử tiến thêm một bước được sao?”
Lúc đó, dưới tòa nhà công ty, Trần Gia Huy đã ngăn cô lại để bày tỏ, tất cả những điều này như chỉ mới hôm qua.
Hoàn cảnh trưởng thành khác với người thường tạo nên tính cách vừa khao khát vừa sợ hãi của Ngô Huệ, cô tự nhận không cách nào mang lại sự ấm áp cho một người đàn ông.
Nhưng sự từ chối của cô không hề khiến Trần Gia Huy chùn bước, hắn trả lời rất nghiêm túc: “Cho dù cuối cùng phát hiện không hợp, nhưng nếu thử thì ít ra cũng không có tiếc nuối.”
Lời nói không hề mùi mẫn lại khiến Ngô Huệ rớt nước mắt, lần đó cô khóc đến chao đảo đất trời.
“Tôi đã cố gắng làm một cách tốt nhất, vì sao kết cục lại như vậy? Vì sao?”
Cô nhỏ giọng nỉ non, nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên vang lên, Ngô Huệ lau nước mắt, vội nghe điện.
“Cô Ngô, cậu chủ lại bị ốm, cậu ấy nói muốn gặp cô, bây giờ cô có tiện qua đây không?”
Sắc mặt Ngô Huệ thay đổi, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, miệng dặn dò: “Tôi sẽ tới ngay, cô trông chừng anh ấy giúp tôi.”
Ngô Huệ vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Đỗ Thu Thảo đang đi lại ở cửa.
“Đến rồi? Tiểu Hải đã bớt sốt rồi, nghỉ một chút là không sao.”
Đỗ Thu Thảo thấp giọng, rất sợ đánh thức anh chàng đang ngủ bên trong.
Đêm qua di động của Ngô Huệ tắt máy, người giúp việc không tìm được cô không thể làm gì khác hơn là gọi Đỗ Thu Thảo tới, duy trì được một đêm giờ mới liên lạc được với cô.
“Thu Thảo, vất vả cho cậu rồi.”
Đỗ Thu Thảo hào phóng phất tay một cái: “Tớ ghét nhất là cậu nói mấy lời khách sáo này, mau vào xem Tiểu Hải thế nào đi.”
Ngô Huệ cong môi nở nụ cười cảm kích, sau đó lướt qua cô ấy đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh có mùi thuốc sát trùng nhưng rất sạch sẽ, cô rón rén ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán anh ta, gương mặt xinh xắn trắng nõn của anh ta ngả vào gối đầu, mặt mũi thanh tú giống Ngô Huệ đến mấy phần.
“Huệ?”
Giống như phát hiện ra ánh mắt của cô, người trên giường mở mắt ra, ý thức mơ hồ gọi tên cô.
Ngô Huệ thương xót kéo chăn đắp cho anh ta: “Hải dậy rồi à?”
Người trên giường nhếch miệng cười, nhưng nhanh chóng nhíu mày: “Anh nhớ Huệ quá.”
Anh bắt lấy tay Ngô Huệ ngồi dậy, dựa đầu vào bả vai cô: “Huệ, sao lâu như vậy em không đến thăm anh?”
Nhìn gương mặt anh toàn là vẻ buồn bã, Ngô Huệ đau lòng xoa mặt anh ta: “Huệ cũng nhớ anh, xin lỗi, mấy hôm nay em bận quá.”
Sau khi anh ta nghe xong liền cười, tiếng cười kia quá mức thật thà, mơ hồ lộ vẻ khác người.
Anh ta lại đột nhiên lộ ra vẻ khẩn trương nhìn ngang ngó dọc, Ngô Huệ hỏi: “Hải tìm gì vậy?”
“Áo khoác của em đâu?”
Ngô Huệ cầm áo trên ghế đưa tới, anh ta vùi đầu lật qua một lúc, tiếp theo nắm tay đưa tới trước mặt cô, anh muốn tỏ ra bí mật, nhưng rất nhanh lại không đành lòng mà mở lòng bàn tay ra.
“Anh bảo dì Đường đi mua giúp, là vị việt quất em thích nhất.”
Ngô Huệ cúi đầu nhìn cây kẹo mút trong lòng bàn tay, tất cả muộn phiền trong lòng đều bị quét sạch.
Cô không cô đơn, ít ra Ngô Hải vẫn luôn bên cạnh cô, không xa rời.
Đóng cửa lại, Ngô Huệ dựa lưng vào tường, thở dài, cất bước đi về phía cầu thang xoắn ốc.
Vào phòng ngủ, Ngô Huệ treo bao tay lên tường, vẫn chưa kịp đóng cửa thì đã bị một sức mạnh kéo lại, cô lảo đảo ngã vào lồng ngực rộng lớn của Trần Gia Huy.
Hắn đưa hai ngón tay ra nắm lấy cằm Ngô Huệ, không hề thương tiếc mà hôn lên cánh môi tái nhợt của cô.
Mùi thuốc lá trên môi hắn rất nồng, lẫn lộn với mùi vị ngọt ngào của son môi… Giây tiếp theo, Ngô Huệ đẩy mạnh hắn ra, đó là mùi vị thuộc về những người phụ nữ khác.
Nghĩ tới vừa rồi hắn dùng khuôn miệng này để hôn người phụ nữ khác, cô liền dâng lên cảm giác buồn nôn.
Trần Gia Huy không để ý đến tâm trạng của cô, đột nhiên ôm lấy cô, sau đó quăng xuống giường lớn, thân thể mảnh mai của Ngô Huệ rơi xuống nệm mềm, thân thể cao lớn cường tráng của Trần Gia Huy đổ ầm xuống.
“Ngô Huệ, kết hôn lâu vậy rồi, tôi nghĩ đây là lúc hưởng quyền lợi của người chồng…”
Tay hắn miết lên cánh môi cô, một lát sau liền cúi đầu, Ngô Huệ quay đầu đi chỗ khác, đôi môi sượt qua.
“Đừng đụng vào tôi, tôi sợ bẩn.”
Trần Gia Huy bỗng dưng ngước mắt, con ngươi sâu thẳm chậm rãi co lại, gương mặt lạnh lùng trở nên đáng sợ, hắn nắm lấy bả vai Ngô Huệ, không ngừng siết chặt, trong không khí truyền đến tiếng răng rắc của các đốt ngón tay.
“Tôi bẩn?” Hai tròng mắt Trần Gia Huy tối om, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dửng dưng của Ngô Huệ: “Cô có tư cách nói tôi như vậy?”
Ngô Huệ cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hắn, Trần Gia Huy lại càng dùng sức, hắn khuỵu gối xuống cố định cô, hai người sát lại gần như vậy, cho nên hơi thở ấm áp của hắn đều phả vào mặt cô.
“Ngô Huệ, vậy cô nói cho tôi biết, thế nào mới gọi là không bẩn?”
Trần Gia Huy cong khóe môi, nghiêng mặt sang tai Ngô Huệ nhẹ giọng nói: “Là thế này phải không?”
“Đừng!”
Vẻ dửng dung trên mặt Ngô Huệ không thể duy trì được nữa, cô hoảng hốt đưa hai tay ra chắn lấy ngực.
Trên giường lớn hình tròn, chăn nệm màu đỏ thẫm, mái tóc đen của cô xõa ra, chiếc váy màu trắng tinh khiết nửa xẻ, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, toàn thân toát ra mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ, chiếc áo bó sát ôm lấy vóc dáng tuyệt vời của cô, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống theo nhịp thở hổn hển của cô, Trần Gia Huy chỉ cảm thấy máu chảy ào ào lên não.
Mắt hắn lúc sâu lúc cạn, đầu ngón tay lướt qua vành tai cô: “Ngô Huệ, cô nên phối hợp với tôi.”
Cảm giác ấm áp dấp dính rơi trên khóe môi cô, Ngô Huệ mê loạn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn chiếc giường xốc xếch, nhất thời thẫn thờ, tấm ga giường màu đỏ này là lúc kết hôn Đỗ Thu Thảo tặng cô.
Cô cũng sắp không nhớ ra lúc đầu đã phủ tấm ga giường này lên với tâm trạng gì…
Là ngượng ngùng hay là chờ mong?
Trần Gia Huy nghiêng người, mở rộng cổ áo, trên làn da màu đồng có vết móng tay rõ ràng, Ngô Huệ gần như có thể tưởng tượng được khi cô trắng đêm không về, hắn và người phụ nữ khác đã mây mưa điên cuồng như thế nào.
Ngô Huệ buồn nôn đến mức nổi da gà toàn thân, bàn tay của Trần Gia Huy lần mò khóa kéo sau lưng cô, cô dùng hết sức giãy giụa: “Tránh ra, đừng…”
Trinh tiết của cô không thể kết thúc với một sự kết hợp không có tình yêu, nhất là trên người đối phương còn lưu lại hơi thở của người phụ nữ khác.
“Ngô Huệ, tôi thà nghe cô giả vờ đáp lại, cũng không muốn cô giả vờ trong trắng như thế.”
Hai tay Trần Gia Huy bắt chéo hai tay cô ở sau người lên đỉnh đầu, sự kháng cự của Ngô Huệ khiến hắn không vui, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, chỉ cần hắn muốn thì cô có lý do gì để từ chối?
Trần Gia Huy trầm eo xuống, hắn cười rất trêu ngươi: “Lẽ nào cô thật sự là người chưa có kinh nghiệm?”
Ngô Huệ bỗng dưng ngước mắt lên nhìn hắn, đầu nổ ầm một tiếng trống rỗng, màu máu trên mặt biến đâu mất sạch.
“Trần Gia Huy, là chính miệng anh nói tin tôi, nếu không tôi cũng sẽ không…” Kết hôn với anh.
Bốn chữ cuối mắc nghẹn ở cổ họng, có thế nào cũng không thốt ra được.
Có vẻ như cô cũng tưởng tượng được, nếu cô nói ra bốn chữ này sẽ nhìn thấy Trần Gia Huy tỏ vẻ giễu cợt ra sao.
Hai tròng mắt nhìn về phía cô của Trần Gia Huy lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào: “Vậy thì đã sao?”
“Chẳng sao cả.” Ngô Huệ kìm nén cơ thể đang run rẩy: “Ít nhất thì cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu, đừng dùng cơ thể mà anh đã đụng vào người phụ nữ khác để đụng vào tôi, nếu anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì mời anh tìm người khác…”
“Ngô Huệ, lúc chúng ta mới kết hôn, mỗi tối cô đều ăn mặc quyến rũ, xịt nước hoa tôi thích, thức đêm đợi tôi về nhà, lẽ nào cô không có chút chờ mong nào sao?”
Ý cười của Trần Gia Huy nhạt nhẽo như cách một lớp mặt nạ, hắn dùng lòng bàn tay mỏng manh đảo qua xương quai xanh tinh tế của Ngô Huệ, cảm nhận được sự run rẩy của cô, tay hắn phác họa đường cong thân thể tuyệt đẹp của Ngô Huệ, sau đó dời xuống, chợt dùng lực.
“Soạt…”
Tiếng quần áo bị xé vô cùng rõ, hai bờ vai gầy của Ngô Huệ lập tức lộ ra trong không khí.
Nhưng động tác của Trần Gia Huy lại khựng lại, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào dấu năm ngón tay gớm ghiếc trên ngực Ngô Huệ, ngọn lửa trong đáy mắt lập tức bị sự tối tăm thay thế: “Ngô Huệ, cô thật khiến tôi phải bất ngờ.”
Hai tay Ngô Huệ ôm lấy bả vai, mắt rũ xuống, lời chất vấn của hắn như thủy triều bi thương chôn vùi cô.
“Ngô Huệ, có phải cô cảm thấy chơi như vậy đã lắm không?”
Trần Gia Huy nắm cằm cô, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên mặt: “Người ở Giang Ninh đều biết, cô gái tên là Ngô Huệ kia, mẹ cô ta lẳng lơ, trong lúc ngủ với những người đàn ông khác nhau…”
Hắn thấy được sự khó chịu thoáng qua trong mắt Ngô Huệ, tiếp theo tròng mắt cô chậm rãi nhắm lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong nụ cười ẩn chứa vẻ tự giễu: “Là anh nói, quá khứ sinh ra không liên quan gì tới tôi.”
Trần Gia Huy buông cô ra, đứng trên giường sửa sang lại quần áo: “Vậy sao?”
…
“Đừng bóng gió làm khó Hồng Nhung nữa, cô ấy vô tội, không chịu nổi sự giày vò của cô.”
Ngô Huệ nhìn người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, hai tay bỗng dưng nắm chặt chăn nệm dưới người.
Với cái tiếng đào hoa của Trần Gia Huy ở bên ngoài cũng không phải là không có phụ nữ có dã tâm tìm tới nhà, nhưng Ngô Huệ ắt có thủ đoạn đáp trả bọn họ, hắn chưa bao giờ nói gì, nhưng có vẻ như Bùi Hồng Nhung là ngoại lệ, phá vỡ cục diện cân bằng giữa hai người.
“Sao không nói gì? Lại muốn âm thầm xử lý người ta?”
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy có chút ép người quá đáng, khẽ lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Anh yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô ta.”
“Mong cô nhớ kỹ lời của mình!”
Giọng nói Trần Gia Huy lạnh lùng, nói xong xoay người ra ngoài, tiếng đóng cửa phòng vang lên, Ngô Huệ mờ mịt không biết làm sao mới tốt.
Dưới tầng mơ hồ truyền đến tiếng động cơ, ánh đèn trước của xe rọi vào rèm cửa sổ, sau đó thấp dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Ngô Huệ chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt, một lúc lâu hai tay mới chống người dậy, run run nắm lấy chiếc váy bị rách, khoác đại lên người, chân trần giẫm trên sàn gỗ lạnh như băng.
Cô đi tới cuối giường, nhặt lên túi giấy vừa rồi bị Trần Gia Huy liệng xuống đất, lật ra bộ quần áo nam giới, sau đó lại đặt vào.
Ngô Huệ lần theo mép giường ngồi xuống, đầu ngón tay khẽ sờ chiếc túi, thở dài một hơi, gương mặt ngụy trang vẻ thờ ơ xa cách có một chút tan vỡ, lộ ra biểu cảm nhẫn nhịn đến mức đau đớn vô cùng.
Cô tháo dây chuyền trên cổ ra, ở giữa có treo một chiếc nhẫn kim cương chói lóa, cô dùng ngón tay cảm nhận hoa văn trên đấy, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ngô Huệ, em đừng vội đi, anh nghiêm túc, chúng ta quen nhau đi, em ở bên anh sáu năm, chúng ta đã quen thuộc với nhau, phối hợp ăn ý, chẳng lẽ không thể thử tiến thêm một bước được sao?”
Lúc đó, dưới tòa nhà công ty, Trần Gia Huy đã ngăn cô lại để bày tỏ, tất cả những điều này như chỉ mới hôm qua.
Hoàn cảnh trưởng thành khác với người thường tạo nên tính cách vừa khao khát vừa sợ hãi của Ngô Huệ, cô tự nhận không cách nào mang lại sự ấm áp cho một người đàn ông.
Nhưng sự từ chối của cô không hề khiến Trần Gia Huy chùn bước, hắn trả lời rất nghiêm túc: “Cho dù cuối cùng phát hiện không hợp, nhưng nếu thử thì ít ra cũng không có tiếc nuối.”
Lời nói không hề mùi mẫn lại khiến Ngô Huệ rớt nước mắt, lần đó cô khóc đến chao đảo đất trời.
“Tôi đã cố gắng làm một cách tốt nhất, vì sao kết cục lại như vậy? Vì sao?”
Cô nhỏ giọng nỉ non, nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên vang lên, Ngô Huệ lau nước mắt, vội nghe điện.
“Cô Ngô, cậu chủ lại bị ốm, cậu ấy nói muốn gặp cô, bây giờ cô có tiện qua đây không?”
Sắc mặt Ngô Huệ thay đổi, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, miệng dặn dò: “Tôi sẽ tới ngay, cô trông chừng anh ấy giúp tôi.”
Ngô Huệ vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Đỗ Thu Thảo đang đi lại ở cửa.
“Đến rồi? Tiểu Hải đã bớt sốt rồi, nghỉ một chút là không sao.”
Đỗ Thu Thảo thấp giọng, rất sợ đánh thức anh chàng đang ngủ bên trong.
Đêm qua di động của Ngô Huệ tắt máy, người giúp việc không tìm được cô không thể làm gì khác hơn là gọi Đỗ Thu Thảo tới, duy trì được một đêm giờ mới liên lạc được với cô.
“Thu Thảo, vất vả cho cậu rồi.”
Đỗ Thu Thảo hào phóng phất tay một cái: “Tớ ghét nhất là cậu nói mấy lời khách sáo này, mau vào xem Tiểu Hải thế nào đi.”
Ngô Huệ cong môi nở nụ cười cảm kích, sau đó lướt qua cô ấy đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh có mùi thuốc sát trùng nhưng rất sạch sẽ, cô rón rén ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán anh ta, gương mặt xinh xắn trắng nõn của anh ta ngả vào gối đầu, mặt mũi thanh tú giống Ngô Huệ đến mấy phần.
“Huệ?”
Giống như phát hiện ra ánh mắt của cô, người trên giường mở mắt ra, ý thức mơ hồ gọi tên cô.
Ngô Huệ thương xót kéo chăn đắp cho anh ta: “Hải dậy rồi à?”
Người trên giường nhếch miệng cười, nhưng nhanh chóng nhíu mày: “Anh nhớ Huệ quá.”
Anh bắt lấy tay Ngô Huệ ngồi dậy, dựa đầu vào bả vai cô: “Huệ, sao lâu như vậy em không đến thăm anh?”
Nhìn gương mặt anh toàn là vẻ buồn bã, Ngô Huệ đau lòng xoa mặt anh ta: “Huệ cũng nhớ anh, xin lỗi, mấy hôm nay em bận quá.”
Sau khi anh ta nghe xong liền cười, tiếng cười kia quá mức thật thà, mơ hồ lộ vẻ khác người.
Anh ta lại đột nhiên lộ ra vẻ khẩn trương nhìn ngang ngó dọc, Ngô Huệ hỏi: “Hải tìm gì vậy?”
“Áo khoác của em đâu?”
Ngô Huệ cầm áo trên ghế đưa tới, anh ta vùi đầu lật qua một lúc, tiếp theo nắm tay đưa tới trước mặt cô, anh muốn tỏ ra bí mật, nhưng rất nhanh lại không đành lòng mà mở lòng bàn tay ra.
“Anh bảo dì Đường đi mua giúp, là vị việt quất em thích nhất.”
Ngô Huệ cúi đầu nhìn cây kẹo mút trong lòng bàn tay, tất cả muộn phiền trong lòng đều bị quét sạch.
Cô không cô đơn, ít ra Ngô Hải vẫn luôn bên cạnh cô, không xa rời.
Bình luận facebook