Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7 QUẦN LÓT CỦA ĐÀN ÔNG
CHƯƠNG 7: QUẦN LÓT CỦA ĐÀN ÔNG
Ngô Huệ mở vòi hoa sen ra, bọt nước lăn xuống dọc theo cơ thể nổi bật không tỳ vết, năm dấu ngón tay đỏ tươi trên ngực nhìn thấy mà giật mình, mặt cô nháy mắt nóng hổi không ngớt.
Đây là dấu vết người đàn ông để lại khi cứu cô đêm qua.
Da thịt cô vừa nhạt vừa mỏng, dấu ấn màu tím đậm như vậy, để lại trên ngực trắng có vẻ càng đáng ghê tởm hơn.
Ngô Huệ vừa tắm vừa tìm quần áo của mình, rất nhanh, cô nhìn thấy một cái quần lót nam hai màu trắng xám đan xen trong giỏ đồ bẩn ở góc phòng tắm, mà áo lót và váy của cô lại bị đè ở dưới, gương mặt trắng trẻo của cô lập tức đỏ đến mức có thể rỉ ra máu.
Ngô Huệ không để ý tới cơ thể chưa được lau khô, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm, tiện tay lấy một bộ quần áo nam trong tủ mặc vào, kéo cà vạt buộc bên hông, sau đó cũng không rảnh nhìn gian phòng khiến lòng cô hỗn loạn này, cầm túi xách chạy đi.
Ngô Huệ vừa xuất hiện ở trên hành lang, cũng đã khẳng định suy đoán trong lòng, nơi đây quả nhiên là khách sạn lớn nhất thành phố Xuân Sơn- khách sạn Thanh Long.
Cô vùi đầu trong túi xách, chạy về phía thang máy, không muốn bị người nhận ra thân phận để thêm phiền phức.
Ngô Huệ ấn cái nút màu trắng bạc, trong nháy mắt khi thang máy mở ra, cô nhanh chóng vọt vào, gần như đâm vào người đàn ông từ bên trong đi ra.
"Xin lỗi..."
Ngô Huệ áy náy ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với một đôi mắt đen sáng rực sâu thẳm.
Ánh mắt vô tình chạm nhau khiến cô ngây ra tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đó là một người đàn ông khiến người ta liếc mắt một cái đã thấy khó quên.
Tuổi ngoài ba mươi, vẻ mặt đầy thần thái như có thể nhìn thấu hết mọi sự ngụy trang.
Anh vừa trưởng thành nho nhã, vừa toát ra sự lạnh lùng và mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Phong độ này phải trải qua sự lắng đọng qua những năm tháng từng trải nhiều việc chứ không phải là sự giả tạo cố ý của những người còn trẻ.
Trên người anh là bộ đồ thể thao thủ công màu lam nhạt, những đường nét dứt khoát phác họa cơ thể cao lớn của anh, đứng sừng sững thậm chí có thể so sánh với người mẫu, trong hờ hững còn ẩn chứa vài phần nhàn tản. Tóc anh còn hơi ẩm ướt, bởi khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn ngửi được mùi sữa tắm tỏa ra trên người anh, chắc là mới từ phòng tập thể thao trở về.
"..." Lời nói của Ngô Huệ dừng lại, tất cả âm thanh đều không phát ra được.
Bởi vì...
Người đàn ông đang dùng một đôi mắt sâu xa yên lặng đánh giá cô, không có vẻ tìm tòi nghiên cứu, không có vẻ thẳng thắn trực tiếp, không có bất cứ hàm ý nào. Nói một cách chính xác hơn thì với sự từng trải của Ngô Huệ, cô căn bản không nhìn thấu nội dung ẩn chứa trong mắt anh.
“Người này có chuyện gì vậy, không đi thì nhường đường đi!”
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng oán giận, Ngô Huệ không kịp có phản ứng gì, không biết người nào dùng sức đẩy cô một cái.
Trong lúc hỗn loạn, túi xách bị người ta chen rơi xuống đất, tất cả đồ bên trong đều lăn ra.
Liên tục có người đi vào, thang máy vốn rộng rãi lập tức trở nên chật chội, Ngô Huệ khom lưng nhặt đồ lại bị người ta lấn tới lấn lui, mấy lần đều suýt nữa té ngã.
Ngay lúc cô đang nhếch nhác khó khăn, một đôi giày lười thủ công của nam xuất hiện trong tầm mắt cô, một bóng đen cao to chậm rãi hạ xuống, có người đang ngồi xổm xuống bên cạnh cô, sau đó một thỏi son màu đỏ được đưa tới.
“Cảm ơn.”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhận lấy thỏi son, nhìn thấy người đàn ông mặt đồ thể thao màu lam nhạt kia gần trong gang tấc.
Cô tưởng người đó đã rời đi, lại không ngờ anh vẫn còn ở trong thang máy.
Người đàn ông như đoán được suy nghĩ của cô, thản nhiên cười với cô: “Còn chưa tới tầng của tôi.”
Nụ cười kia rất sạch sẽ thuần khiết, điều này khiến Ngô Huệ không tự chủ được sinh ra thiện cảm với anh.
“Mới vừa rồi thật xin lỗi anh, suýt chút nữa đụng vào anh, sơ ý quá.”
Ngô Huệ áy náy xin lỗi trước, nhất là sau khi chú ý tới ánh mắt của người đàn ông từ đầu đến cuối không rời khỏi người cô, cô lại càng quẫn bách, theo bản năng đưa tay che chắn bộ đồ khiến người ta suy nghĩ của mình.
Người đàn ông cảm nhận được sự xấu hổ của cô, chậm rãi thu tầm mắt lại: “Không sao.” Giọng anh rất nhẹ, anh nhíu mày nở nụ cười: “Nhưng... Tôi nghĩ chắc cô cần một cái áo khoác.”
"A?" Đầu óc Ngô Huệ dừng lại ba giây, sau đó hai tay nhanh chóng che ngực lại.
Cô vừa chật vật trốn đi từ trong phòng, khi cô khom lưng nhặt đồ, cổ áo rộng của bộ quần áo kiểu nam rũ xuống theo, sự dâng trào trước ngực gần như bị nhìn không sót một thứ gì.
Người đàn ông nhìn cô xấu hổ đỏ bừng hai gò má, dời ánh mắt: "Những người khác chắc không nhìn thấy đâu."
“Hả?” Ngô Huệ ngượng ngùng hỏi ngược một câu, hỏi xong mới nhận thấy câu trả lời của mình rất không cần thiết.
Sau đó, đầu vai cô hơi chùng xuống, một chiếc áo khoác thể thao màu lam nhạt được khoác lên người cô.
Ngô Huệ ngước mắt, trong đôi mắt kinh ngạc phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Da thịt màu đồng khỏe mạnh, trán rộng, lông mày rậm, đôi mắt xa xăm, sống mũi thẳng, môi mỏng, thoạt nhìn có vẻ thong dong tự tại, lại có vẻ mạnh mẽ, dường như bất cứ lúc nào cũng đã chuẩn bị bắt con mồi.
Bờ môi của anh rất gợi cảm, khóe miệng nhếch sang hai bên, dù không cười cũng cho người ta một cảm giác thư thái vui vẻ.
Cũng bởi vì vậy, vừa rồi cô mới có thể vô thức bỏ đi sự đề phòng đối với anh.
Người đàn ông này, sự chân thành và săn sóc của anh khiến người khác không đành lòng nghi ngờ tấm lòng anh, ngược lại lại cảm thấy thân thiết gấp bội.
Ngô Huệ chưa từng gặp một người như vậy.
Không có lý do, không có mục đích, không hề keo kiệt cho cô sự quan tâm.
Có lẽ là quá khứ quá nặng nề, vì vậy, mặc dù người đàn ông này chỉ đơn giản là khoác cho cô cái áo khoác cũng khiến Ngô Huệ cảm thấy đáng quý, khiến khóe mắt cô ửng đỏ.
“Cái áo khoác này quá ngắn với tôi, cô thấy thế nào?”
Người đàn ông mở miệng phá vỡ sự im lặng, nụ cười nhàn nhạt, lời nói dịu dàng khiến Ngô Huệ ngại ngùng không để lại dấu vết.
Ngô Huệ kéo lấy cái áo thể thao kia, cơ thể dần ấm áp lên, cô lộ ra một nụ cười dè dặt: “Cảm ơn, phiền anh nói cho tôi cách liên lạc với anh, tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”
"Không cần."
Người đàn ông cười nhạt, độ cong nơi khóe miệng càng sâu, gương mặt tuấn tú vốn khiến người ta yêu thích lúc này càng thêm sáng rõ, chói mắt đến mức khiến người ta say đắm. Sức hút trong nụ cười của anh rất mãnh liệt khiến người khác không nhịn được bị tác động vào tận trong tâm hồn.
Nhưng Ngô Huệ lại càng phát hiện ra anh nhìn rất quen: “Anh à, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Người đàn ông do dự trong chốc lát, nghiêng mặt nhìn Ngô Huệ: “Tôi ở Washington tám năm, mấy ngày trước mới vừa về nước."
“Vậy à...”
Ngô Huệ ngượng ngùng gật đầu, sau đó gương mặt cô vụt đỏ lên, cô ý thức được lời nói của mình giống như một hành động phát tín hiệu với người khác giới, không khỏi xấu hổ.
Người đàn ông thu hết biểu cảm của cô vào mắt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, không nói gì nữa.
Lúc này, thang máy đã đến tầng cuối cùng, hai người đi theo đoàn người ra ngoài.
“Anh vẫn luôn ở đây sao, hai ngày nữa tôi trả áo lại cho anh.”
Người đàn ông gật đầu: “Sẽ ở đây một thời gian ngắn, cô để áo ở quầy lễ tân là được, bọn họ sẽ thông báo cho tôi.”
Đã như vậy, Ngô Huệ cũng không khăng khăng đòi cách liên lạc của anh nữa.
“Vậy... Tôi đi đây.”
Ngô Huệ nói lời chào tạm biệt người đàn ông rồi rời đi, người đàn ông lại không lập tức xoay người vào thang máy.
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo Ngô Huệ đang vội vã rời đi, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất hoàn toàn, sau đó anh cúi đầu nhìn tay phải của mình, nhớ lại dấu tay anh vừa mới nhìn thấy trên ngực cô.
Tối hôm qua không chú ý đến, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy, cảm xúc quả thật vô cùng mềm mại.
Khi anh ôm cô vào trong lòng, tay lại vô ý đặt trên lồng ngực cô.
Cảm xúc đẫy đà nhẵn mịn lúc này lại trở nên rõ ràng đến kỳ lạ, xoay quanh trong đầu anh không gạt đi được.
“Tổng giám đốc.” Một tiếng gọi cung kính cắt đứt sự tưởng tượng của anh.
Người đàn ông xoay người, thư ký ăn mặc chỉnh tề đang cúi đầu đứng bên cạnh anh.
Vẻ mặt của người đàn ông thu lại, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, ấn nút trên thang máy: “Chuyện gì?”
Thư ký nói: “Tối nay bà chủ sẽ diễn ở Hongkong.”
Hai tay người đàn ông vòng qua ngực, có vẻ hơi không tập trung: “Rồi sao nữa?”
Thư ký không hiểu được suy nghĩ của anh, kiên trì tiếp tục: “Bà chủ gọi điện thoại qua đây báo, hy vọng anh có thể dành chút thời gian đi cổ vũ.”
Thang máy xuống rồi, bước chân người đàn ông dừng lại, anh xoay người nhìn thư ký chằm chằm.
“Vậy nên, cậu cảm thấy tôi dành ra được thời gian?”
Thư ký lập tức suỵt một tiếng, cúi đầu, dáng vẻ uất ức như phạm lỗi đang chờ chịu phạt.
Người đàn ông lập tức khôi phục lại dáng vẻ nho nhã, cười vỗ vai thư ký: “Gửi mấy thứ mang tính cổ vũ qua đó, nên nói cái gì không cần tôi dạy chứ? Nếu những việc này cũng không thể xử lý thì cậu cũng không cần quay về nữa.”
Giọng anh rất nhẹ, thậm chí khiến người ta sinh ra ảo giác anh rất dễ nói chuyện.
Thư ký vô thức liếm cánh môi khô ráo: “Đã biết, thưa tổng giám đốc.”
Người đàn ông bước vào thang máy, trong khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp đóng, anh tốt bụng nhắc nhở: “Bây giờ đi, chắc có thể kịp chuyến bay lúc một giờ.”
Cửa nhà.
Ngô Huệ dừng chân lại, cũng không thể làm bất cứ động tác gì nữa.
Trước cửa biệt thự được chạm nổi kiểu Âu, Trần Gia Huy đang ôm hôn một người phụ nữ ăn mặc to gan, dáng người nóng bỏng.
Bọn họ rất tập trung, căn bản không phát hiện ra cách đó không xa có người đang đứng xem.
Ngô Huệ cụp mắt, khẽ nhếch mép một cái, cô tự cho rằng mình đã luyện được cho cả người không sợ đao kiếm, vẻ mặt cũng khó tránh khỏi sự khác thường.
Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, hai người gắn bó như keo sơn đã kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Trần Gia Huy vô cùng có phong độ mở cửa xe cho báu vật gợi cảm kia, che chở đỉnh đầu cô ta để cô ta ngồi vào ghế lái của chiếc xe thể thao.
Trần Gia Huy đứng đón ánh sáng, khóe môi nhếch lên có mùi vị vui thích, người phụ nữ kia ôm cổ hắn, nũng nịu cọ đôi môi đỏ vào cằm hắn.
Xe thể thao được lái đi, khi đi qua Ngô Huệ, tiếng huýt sáo chói tai vang lên, cách cửa sổ xe, người phụ nữ cười đắc ý, đáy mắt rất khiêu khích, sau đó, chiếc xe vụt qua.
Khóe mắt Trần Gia Huy liếc nhìn cô, ý cười tràn đầy dần trở nên nhạt nhẽo, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, hắn bước thẳng đến chỗ Ngô Huệ.
“Tại sao đêm qua không về nhà?”
Giọng điệu chất vấn, cùng với sự săn sóc dịu dàng khi đối xử với người phụ nữ kia, quả thật cứ như hai người.
"Tăng ca."
Vẻ mặt Ngô Huệ bình tĩnh, nhưng khóe mắt hơi khô, đốt ngón tay cầm túi xách của cô dùng sức đến mức trắng bệch.
Trần Gia Huy đưa tay, gạt đi ý đồ đi vòng qua hắn vào biệt thự của cô, nhiệt độ lòng bàn tay hắn như nung, thiêu đốt da thịt cô.
“Để tránh cho cô có hiểu lầm với tôi, tôi cần phải nói cho cô biết, người vừa nãy chỉ là người đại diện phát ngôn cho Trần thị năm nay.”
“Vậy sao?” Ngô Huệ cười khẽ: “Vậy anh giúp tôi hỏi xem, bộ đồ trên người cô ta mặc khi nào thì trả lại cho tôi?”
Cô im lặng hất tay Trần Gia Huy ra, mở cửa vào nhà. Một trận gió thổi tới, cô kéo áo khoác, che kín cơ thể.
Ngô Huệ mở vòi hoa sen ra, bọt nước lăn xuống dọc theo cơ thể nổi bật không tỳ vết, năm dấu ngón tay đỏ tươi trên ngực nhìn thấy mà giật mình, mặt cô nháy mắt nóng hổi không ngớt.
Đây là dấu vết người đàn ông để lại khi cứu cô đêm qua.
Da thịt cô vừa nhạt vừa mỏng, dấu ấn màu tím đậm như vậy, để lại trên ngực trắng có vẻ càng đáng ghê tởm hơn.
Ngô Huệ vừa tắm vừa tìm quần áo của mình, rất nhanh, cô nhìn thấy một cái quần lót nam hai màu trắng xám đan xen trong giỏ đồ bẩn ở góc phòng tắm, mà áo lót và váy của cô lại bị đè ở dưới, gương mặt trắng trẻo của cô lập tức đỏ đến mức có thể rỉ ra máu.
Ngô Huệ không để ý tới cơ thể chưa được lau khô, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm, tiện tay lấy một bộ quần áo nam trong tủ mặc vào, kéo cà vạt buộc bên hông, sau đó cũng không rảnh nhìn gian phòng khiến lòng cô hỗn loạn này, cầm túi xách chạy đi.
Ngô Huệ vừa xuất hiện ở trên hành lang, cũng đã khẳng định suy đoán trong lòng, nơi đây quả nhiên là khách sạn lớn nhất thành phố Xuân Sơn- khách sạn Thanh Long.
Cô vùi đầu trong túi xách, chạy về phía thang máy, không muốn bị người nhận ra thân phận để thêm phiền phức.
Ngô Huệ ấn cái nút màu trắng bạc, trong nháy mắt khi thang máy mở ra, cô nhanh chóng vọt vào, gần như đâm vào người đàn ông từ bên trong đi ra.
"Xin lỗi..."
Ngô Huệ áy náy ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với một đôi mắt đen sáng rực sâu thẳm.
Ánh mắt vô tình chạm nhau khiến cô ngây ra tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đó là một người đàn ông khiến người ta liếc mắt một cái đã thấy khó quên.
Tuổi ngoài ba mươi, vẻ mặt đầy thần thái như có thể nhìn thấu hết mọi sự ngụy trang.
Anh vừa trưởng thành nho nhã, vừa toát ra sự lạnh lùng và mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Phong độ này phải trải qua sự lắng đọng qua những năm tháng từng trải nhiều việc chứ không phải là sự giả tạo cố ý của những người còn trẻ.
Trên người anh là bộ đồ thể thao thủ công màu lam nhạt, những đường nét dứt khoát phác họa cơ thể cao lớn của anh, đứng sừng sững thậm chí có thể so sánh với người mẫu, trong hờ hững còn ẩn chứa vài phần nhàn tản. Tóc anh còn hơi ẩm ướt, bởi khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn ngửi được mùi sữa tắm tỏa ra trên người anh, chắc là mới từ phòng tập thể thao trở về.
"..." Lời nói của Ngô Huệ dừng lại, tất cả âm thanh đều không phát ra được.
Bởi vì...
Người đàn ông đang dùng một đôi mắt sâu xa yên lặng đánh giá cô, không có vẻ tìm tòi nghiên cứu, không có vẻ thẳng thắn trực tiếp, không có bất cứ hàm ý nào. Nói một cách chính xác hơn thì với sự từng trải của Ngô Huệ, cô căn bản không nhìn thấu nội dung ẩn chứa trong mắt anh.
“Người này có chuyện gì vậy, không đi thì nhường đường đi!”
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng oán giận, Ngô Huệ không kịp có phản ứng gì, không biết người nào dùng sức đẩy cô một cái.
Trong lúc hỗn loạn, túi xách bị người ta chen rơi xuống đất, tất cả đồ bên trong đều lăn ra.
Liên tục có người đi vào, thang máy vốn rộng rãi lập tức trở nên chật chội, Ngô Huệ khom lưng nhặt đồ lại bị người ta lấn tới lấn lui, mấy lần đều suýt nữa té ngã.
Ngay lúc cô đang nhếch nhác khó khăn, một đôi giày lười thủ công của nam xuất hiện trong tầm mắt cô, một bóng đen cao to chậm rãi hạ xuống, có người đang ngồi xổm xuống bên cạnh cô, sau đó một thỏi son màu đỏ được đưa tới.
“Cảm ơn.”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhận lấy thỏi son, nhìn thấy người đàn ông mặt đồ thể thao màu lam nhạt kia gần trong gang tấc.
Cô tưởng người đó đã rời đi, lại không ngờ anh vẫn còn ở trong thang máy.
Người đàn ông như đoán được suy nghĩ của cô, thản nhiên cười với cô: “Còn chưa tới tầng của tôi.”
Nụ cười kia rất sạch sẽ thuần khiết, điều này khiến Ngô Huệ không tự chủ được sinh ra thiện cảm với anh.
“Mới vừa rồi thật xin lỗi anh, suýt chút nữa đụng vào anh, sơ ý quá.”
Ngô Huệ áy náy xin lỗi trước, nhất là sau khi chú ý tới ánh mắt của người đàn ông từ đầu đến cuối không rời khỏi người cô, cô lại càng quẫn bách, theo bản năng đưa tay che chắn bộ đồ khiến người ta suy nghĩ của mình.
Người đàn ông cảm nhận được sự xấu hổ của cô, chậm rãi thu tầm mắt lại: “Không sao.” Giọng anh rất nhẹ, anh nhíu mày nở nụ cười: “Nhưng... Tôi nghĩ chắc cô cần một cái áo khoác.”
"A?" Đầu óc Ngô Huệ dừng lại ba giây, sau đó hai tay nhanh chóng che ngực lại.
Cô vừa chật vật trốn đi từ trong phòng, khi cô khom lưng nhặt đồ, cổ áo rộng của bộ quần áo kiểu nam rũ xuống theo, sự dâng trào trước ngực gần như bị nhìn không sót một thứ gì.
Người đàn ông nhìn cô xấu hổ đỏ bừng hai gò má, dời ánh mắt: "Những người khác chắc không nhìn thấy đâu."
“Hả?” Ngô Huệ ngượng ngùng hỏi ngược một câu, hỏi xong mới nhận thấy câu trả lời của mình rất không cần thiết.
Sau đó, đầu vai cô hơi chùng xuống, một chiếc áo khoác thể thao màu lam nhạt được khoác lên người cô.
Ngô Huệ ngước mắt, trong đôi mắt kinh ngạc phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Da thịt màu đồng khỏe mạnh, trán rộng, lông mày rậm, đôi mắt xa xăm, sống mũi thẳng, môi mỏng, thoạt nhìn có vẻ thong dong tự tại, lại có vẻ mạnh mẽ, dường như bất cứ lúc nào cũng đã chuẩn bị bắt con mồi.
Bờ môi của anh rất gợi cảm, khóe miệng nhếch sang hai bên, dù không cười cũng cho người ta một cảm giác thư thái vui vẻ.
Cũng bởi vì vậy, vừa rồi cô mới có thể vô thức bỏ đi sự đề phòng đối với anh.
Người đàn ông này, sự chân thành và săn sóc của anh khiến người khác không đành lòng nghi ngờ tấm lòng anh, ngược lại lại cảm thấy thân thiết gấp bội.
Ngô Huệ chưa từng gặp một người như vậy.
Không có lý do, không có mục đích, không hề keo kiệt cho cô sự quan tâm.
Có lẽ là quá khứ quá nặng nề, vì vậy, mặc dù người đàn ông này chỉ đơn giản là khoác cho cô cái áo khoác cũng khiến Ngô Huệ cảm thấy đáng quý, khiến khóe mắt cô ửng đỏ.
“Cái áo khoác này quá ngắn với tôi, cô thấy thế nào?”
Người đàn ông mở miệng phá vỡ sự im lặng, nụ cười nhàn nhạt, lời nói dịu dàng khiến Ngô Huệ ngại ngùng không để lại dấu vết.
Ngô Huệ kéo lấy cái áo thể thao kia, cơ thể dần ấm áp lên, cô lộ ra một nụ cười dè dặt: “Cảm ơn, phiền anh nói cho tôi cách liên lạc với anh, tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”
"Không cần."
Người đàn ông cười nhạt, độ cong nơi khóe miệng càng sâu, gương mặt tuấn tú vốn khiến người ta yêu thích lúc này càng thêm sáng rõ, chói mắt đến mức khiến người ta say đắm. Sức hút trong nụ cười của anh rất mãnh liệt khiến người khác không nhịn được bị tác động vào tận trong tâm hồn.
Nhưng Ngô Huệ lại càng phát hiện ra anh nhìn rất quen: “Anh à, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Người đàn ông do dự trong chốc lát, nghiêng mặt nhìn Ngô Huệ: “Tôi ở Washington tám năm, mấy ngày trước mới vừa về nước."
“Vậy à...”
Ngô Huệ ngượng ngùng gật đầu, sau đó gương mặt cô vụt đỏ lên, cô ý thức được lời nói của mình giống như một hành động phát tín hiệu với người khác giới, không khỏi xấu hổ.
Người đàn ông thu hết biểu cảm của cô vào mắt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, không nói gì nữa.
Lúc này, thang máy đã đến tầng cuối cùng, hai người đi theo đoàn người ra ngoài.
“Anh vẫn luôn ở đây sao, hai ngày nữa tôi trả áo lại cho anh.”
Người đàn ông gật đầu: “Sẽ ở đây một thời gian ngắn, cô để áo ở quầy lễ tân là được, bọn họ sẽ thông báo cho tôi.”
Đã như vậy, Ngô Huệ cũng không khăng khăng đòi cách liên lạc của anh nữa.
“Vậy... Tôi đi đây.”
Ngô Huệ nói lời chào tạm biệt người đàn ông rồi rời đi, người đàn ông lại không lập tức xoay người vào thang máy.
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo Ngô Huệ đang vội vã rời đi, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất hoàn toàn, sau đó anh cúi đầu nhìn tay phải của mình, nhớ lại dấu tay anh vừa mới nhìn thấy trên ngực cô.
Tối hôm qua không chú ý đến, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy, cảm xúc quả thật vô cùng mềm mại.
Khi anh ôm cô vào trong lòng, tay lại vô ý đặt trên lồng ngực cô.
Cảm xúc đẫy đà nhẵn mịn lúc này lại trở nên rõ ràng đến kỳ lạ, xoay quanh trong đầu anh không gạt đi được.
“Tổng giám đốc.” Một tiếng gọi cung kính cắt đứt sự tưởng tượng của anh.
Người đàn ông xoay người, thư ký ăn mặc chỉnh tề đang cúi đầu đứng bên cạnh anh.
Vẻ mặt của người đàn ông thu lại, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, ấn nút trên thang máy: “Chuyện gì?”
Thư ký nói: “Tối nay bà chủ sẽ diễn ở Hongkong.”
Hai tay người đàn ông vòng qua ngực, có vẻ hơi không tập trung: “Rồi sao nữa?”
Thư ký không hiểu được suy nghĩ của anh, kiên trì tiếp tục: “Bà chủ gọi điện thoại qua đây báo, hy vọng anh có thể dành chút thời gian đi cổ vũ.”
Thang máy xuống rồi, bước chân người đàn ông dừng lại, anh xoay người nhìn thư ký chằm chằm.
“Vậy nên, cậu cảm thấy tôi dành ra được thời gian?”
Thư ký lập tức suỵt một tiếng, cúi đầu, dáng vẻ uất ức như phạm lỗi đang chờ chịu phạt.
Người đàn ông lập tức khôi phục lại dáng vẻ nho nhã, cười vỗ vai thư ký: “Gửi mấy thứ mang tính cổ vũ qua đó, nên nói cái gì không cần tôi dạy chứ? Nếu những việc này cũng không thể xử lý thì cậu cũng không cần quay về nữa.”
Giọng anh rất nhẹ, thậm chí khiến người ta sinh ra ảo giác anh rất dễ nói chuyện.
Thư ký vô thức liếm cánh môi khô ráo: “Đã biết, thưa tổng giám đốc.”
Người đàn ông bước vào thang máy, trong khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp đóng, anh tốt bụng nhắc nhở: “Bây giờ đi, chắc có thể kịp chuyến bay lúc một giờ.”
Cửa nhà.
Ngô Huệ dừng chân lại, cũng không thể làm bất cứ động tác gì nữa.
Trước cửa biệt thự được chạm nổi kiểu Âu, Trần Gia Huy đang ôm hôn một người phụ nữ ăn mặc to gan, dáng người nóng bỏng.
Bọn họ rất tập trung, căn bản không phát hiện ra cách đó không xa có người đang đứng xem.
Ngô Huệ cụp mắt, khẽ nhếch mép một cái, cô tự cho rằng mình đã luyện được cho cả người không sợ đao kiếm, vẻ mặt cũng khó tránh khỏi sự khác thường.
Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, hai người gắn bó như keo sơn đã kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Trần Gia Huy vô cùng có phong độ mở cửa xe cho báu vật gợi cảm kia, che chở đỉnh đầu cô ta để cô ta ngồi vào ghế lái của chiếc xe thể thao.
Trần Gia Huy đứng đón ánh sáng, khóe môi nhếch lên có mùi vị vui thích, người phụ nữ kia ôm cổ hắn, nũng nịu cọ đôi môi đỏ vào cằm hắn.
Xe thể thao được lái đi, khi đi qua Ngô Huệ, tiếng huýt sáo chói tai vang lên, cách cửa sổ xe, người phụ nữ cười đắc ý, đáy mắt rất khiêu khích, sau đó, chiếc xe vụt qua.
Khóe mắt Trần Gia Huy liếc nhìn cô, ý cười tràn đầy dần trở nên nhạt nhẽo, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, hắn bước thẳng đến chỗ Ngô Huệ.
“Tại sao đêm qua không về nhà?”
Giọng điệu chất vấn, cùng với sự săn sóc dịu dàng khi đối xử với người phụ nữ kia, quả thật cứ như hai người.
"Tăng ca."
Vẻ mặt Ngô Huệ bình tĩnh, nhưng khóe mắt hơi khô, đốt ngón tay cầm túi xách của cô dùng sức đến mức trắng bệch.
Trần Gia Huy đưa tay, gạt đi ý đồ đi vòng qua hắn vào biệt thự của cô, nhiệt độ lòng bàn tay hắn như nung, thiêu đốt da thịt cô.
“Để tránh cho cô có hiểu lầm với tôi, tôi cần phải nói cho cô biết, người vừa nãy chỉ là người đại diện phát ngôn cho Trần thị năm nay.”
“Vậy sao?” Ngô Huệ cười khẽ: “Vậy anh giúp tôi hỏi xem, bộ đồ trên người cô ta mặc khi nào thì trả lại cho tôi?”
Cô im lặng hất tay Trần Gia Huy ra, mở cửa vào nhà. Một trận gió thổi tới, cô kéo áo khoác, che kín cơ thể.