• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trả Thù Xoay Vòng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 83 EM NGHĨ SAO NẾU ANH LY HÔN_

CHƯƠNG 83: EM NGHĨ SAO NẾU ANH LY HÔN?

“Ngô Huệ, trùng hợp quá.” Kim Ngâm nhiệt tình đứng dậy chào Ngô Huệ.

Ngô Huệ cười khẽ gật đầu: “Vừa mới bàn công chuyện ở trên tầng xong.”

Hồ Khang im lặng, nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào.

Bùi Quốc Huy lặng lẽ nhâm nhi ly Whisky, miệng không nói một lời.

Ngô Huệ phát hiện Bùi Quốc Huy có gì đó kỳ lạ, dường như sau khi ăn xong, anh bỗng trở nên lạnh lùng hơn.

Ngô Huệ đứng dậy đi vệ sinh, khi bước ra, cô liền thấy Bùi Quốc Huy đã đứng trước cửa.

Anh đứng dựa vào tưởng, ngẩng đầu thưởng thức vẻ đẹp của bức tranh thủy mặc đang treo trên tường.

Ngô Huệ do dự không biết nên đi thẳng về chỗ hay qua bắt chuyện với anh, bỗng Bùi Quốc Huy quay lại.

Vẻ mặt anh ta vẫn khó đoán như thế, khiến cô không thể biết được anh ta đang nghĩ gì.

Ngô Huệ mỉm cười gật đầu rồi đi ngang qua Bùi Quốc Huy.

Bùi Quốc Huy mở miệng, “Em nghĩ sao nếu tôi ly hôn?”

Bước chân Ngô Huệ dừng lại, trái tim như lỡ một nhịp.

“Theo em, liệu một người đàn ông ly hôn và một người phụ nữ ly hôn khác có hạnh phúc khi ở bên nhau hay không?”

Giọng nói của anh rất bình thản.

Hai gò má của Ngô Huệ bỗng nóng bừng, cảm giác như thể người phụ nữ ly hôn mà anh nói chính là cô.

Cô nắm chặt lấy túi xách, nở một nụ cười xinh đẹp: “Chuyện này… anh hỏi tôi không thích hợp lắm thì phải?”

“Thế à?” Bùi Quốc Huy cười quyến rũ: “Xem ra tôi hỏi sai người rồi.”

Đường nét Bùi Quốc Huy trong bộ quần áo đen mờ ảo dưới ánh đèn hành lang khiến cô ngẩn ngơ không thể dời mắt.

Bùi Quốc Huy không nói nữa, vẻ mặt thản nhiên quay người rời khỏi.

Ngô Huệ nhìn dõi theo bóng lưng Bùi Quốc Huy, cô cảm giác anh dường như đang tức giận.

Nhưng trong ấn tượng của cô, Bùi Quốc Huy không phải là người dễ giận dỗi như thế.

Ngô Huệ trở lại chỗ ngồi, nhưng bàn rượu giờ chỉ còn ba người Lâm Đức, Kim Ngâm, và Hồ Khang.

“Anh Ba có việc nên đi trước rồi, Ngô Huệ, nào, chúng ta không say không về.”

Ngô Huệ sững ra một lúc, sau đó quay đầu nhìn ra cửa, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ khó có thể diễn tả bằng lời.

Trên đường đi tới sân bay London, Trần Gia Huy bỗng bị một chiếc nhẫn kim cương ở cửa hàng bên đường thu hút.

Hắn băng qua đường, nhìn chiếc nhẫn qua lớp kính trưng bày, mãi cho tới khi nhân viên ra tư vấn.

Trần Gia Huy ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, đây không phải là nhẫn kết hôn của hắn và Ngô Huệ, hắn xoay xoay chiếc nhẫn rồi chậm rãi tháo nó ra, đút vào túi quần, trên nhẫn vẫn còn một vết xước nhỏ mờ mờ.

Hắn vào cửa hàng mua chiếc nhẫn, bên trên khắc chữ “Luyến tiếc” nho nhỏ.

Nhìn chiếc nhẫn tinh xảo, trong đầu Trần Gia Huy bỗng hiện lên bóng hình Ngô Huệ, cô đang mặc chiếc áo sơ mi và chiếc váy dài màu kem, giống như một đóa hoa nở rực rỡ dưới bầu trời đêm.

Hắn cẩn thận cất chiếc nhẫn vào hộp rồi ra khỏi cửa hàng, sau đó lấy điện thoại ra nhìn một lúc.

Nửa tháng rồi, Ngô Huệ không nhắn cho hắn dù chỉ một tin. Dường như cô đã quyết phải ly hôn với hắn.

Trần Gia Huy quay đầu nhìn lại cửa hàng trang sức, sau đó mới sải bước đến sân bay.

Từ London về Xuân Sơn, vừa xuống máy bay, điện thoại hắn bỗng hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Là Cao Hồng Quân gọi tới.

Trần Gia Huy kéo hành lý ra khỏi sân bay, điện thoại lại reo lên. Lần này là cuộc gọi của Đỗ Phương Phương .

“Huy, nghe nói cậu đi Anh công tác, sao về sớm vậy?” Giọng nói Đỗ Phương Phương hơi gấp gáp.

“Tôi vừa xuống máy bay, sao thế?”

“Cậu về thì tốt rồi, Huy, giờ cậu tới nhà Hồng Quân luôn đi nhé.”

Trần Gia Huy không trả lời, một lúc sau mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Điện thoại Đỗ Phương Phương bị Cao Hồng Quân giật lấy.

“Huy, cậu nói thật đi, có phải cậu vì vợ mà ngay cả bạn bè từ nhỏ tới lớn cũng bỏ luôn không?”

Trần Gia Huy cau mày: “Hồng Quân, ý cậu là sao?”

“Tôi không có ý gì hết, chỉ hỏi vậy thôi, cậu không để ý bọn tôi thì cũng được đi, chẳng lẽ ngay cả Thanh Ngân cũng bỏ mặc luôn sao?”

“Hồng Quân, tôi đã có vợ rồi.”

“Thời này thì hôn nhân chỉ là một tờ giấy thôi.” Giọng Cao Hồng Quân mất kiên nhẫn: “Sau khi về nước, Thanh Ngân luôn rầu rĩ, tôi không thể không nghi ngờ vợ cậu đã nói gì với cô ấy.”

“Sao có thể, Ngô Huệ không phải người như thế.” Trần Gia Huy phản bác.

“Huy à, lòng dạ phụ nữ ai có thể hiểu được? Giống như cái đêm đánh bài với cậu Kha, tôi chính mắt nhìn thấy Ngô Huệ và Thanh Ngân đi cùng, sau đó Thanh Ngân liền thay đổi, phụ nữ như cô ta sao hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên?”

Cao Hồng Quân dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Huy à, cậu tôn trọng vợ cậu, tôi cũng không tiện nói gì, nhưng cũng không thể để cô ta ăn hiếp người khác được, Thanh Ngân quen cậu lâu như thế, tuy cô ấy làm tổn thương cậu trước nhưng dù sao thanh xuân của cô ấy cũng cho cậu rồi.”

Trần Gia Huy cắt lời: “Hồng Quân, những chuyện qua rồi thì đừng nhắc nữa.”

“Huy à, nếu tôi nói với cậu Phương Phương đang ở bệnh viện phụ sản thăm Thanh Ngân thì sao?”

Tay Trần Gia Huy siết chặt điện thoại.

“Sắc mặt Thanh Ngân rất tệ, một chút tinh thần cũng không có, Phương Phương tới trước mặt mà cô ấy cũng không thấy, cậu có biết không hả? Trong bệnh viện đều là phụ nữ bụng to tướng, còn có người ôm bụng đau tới chết đi sống lại bước ra từ phòng phẫu thuật.”

Cao Hồng Quân thở dài: “Đây là chuyện của cậu, chúng tôi vốn cũng không thể can thiệp, nhưng đó là Thanh Ngân, từ nhỏ đã cùng chúng ta lớn lên, cô ấy không để cho chồng đụng chạm, nếu có thai thật thì cậu nói xem đứa trẻ là của ai, Trần Gia Huy, cậu đừng nói cậu không biết! Cậu muốn trốn tránh để cô ấy một mình chịu đựng mọi chuyện sao?”

Trần Gia Huy im lặng cầm điện thoại, đầu óc rối bời.

Giọng Cao Hồng Quân đầy giận dữ: “Coi như là tôi lo chuyện bao đồng đi! Cậu thích làm gì thì làm, coi như tôi không nói gì!”

Rồi “Cạch” một tiếng cúp máy.

Trần Gia Huy nghe đầu bên kia điện thoại đầy tiếng ồn ào, qua một lúc lâu mới cất điện thoại đi.

“Xin hỏi anh muốn về đâu?” Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh hắn.

Trần Gia Huy ngẩn người nhìn khuôn mặt của tài xế, một lúc sau mới leo lên xe.

“Biệt thự Thanh Thủy.” Nói địa chỉ xong, hắn liền ngả người lên ghế xoa xoa trán.

Chiếc xe chạy ngang qua cầu vượt, Trần Gia Huy quay đầu nhìn ra chiếc đu quay khổng lồ ngoài cửa sổ.

Bên đường, một bà mẹ trẻ tuổi cúi người chỉnh lại quần áo cho đứa con, ánh mắt đầy từ ái.

Trần Gia Huy bỗng mở miệng: “Đi bên kia, số 1 Đông Thành.”

Khu biệt thự số 1 Đông Thành.

Trần Gia Huy lặng lẽ đứng trước cửa biệt thự.

Hắn cúi người từ đâu đó rút ra một chiếc chìa khóa.

Trần Gia Huy đẩy cửa bước vào, bên trong được thiết kế theo phong cách sang trọng đơn giản.

Đây là căn biệt thự hắn lén mua cho Dương Thanh Ngân.

Trần Gia Huy đi lần lượt từng phòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Dương Thanh Ngân.

Trên bàn trà phòng khách đặt một khung hình.

Trần Gia Huy chậm rãi cầm lên, bên trên là bức hình hắn và Dương Thanh Ngân đang đứng ôm nhau.

Thời niên thiếu ngây thơ trong sáng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc với nụ cười phát ra từ trong trái tim.

Lòng hắn bỗng quặn đau.

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng mở cửa.

Trần Gia Huy quay đầu liền nhìn thấy Dương Thanh Ngân, cô ta đang cố sức xách hai túi đồ to vào nhà, vừa đặt xuống sàn, cô ta liền thở hồng hộc không dứt, cơn gió từ bên ngoài len qua khe cửa thổi mái tóc đen dài của cô ta bay phấp phới.

Cô ta vẫn như lúc trước, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần rộng kaki, khuôn mặt xinh đẹp không đeo bất cứ trang sức nào, mái tóc hất sau lưng, khi dùng sức hay có thói quen cắn môi, hai lúm đồng tiền lập tức hiện lên.

Trần Gia Huy hít sâu một hơi, sau đó liền đặt khung hình xuống sải bước đi về phía cô.

“Anh Huy?” Dương Thanh Ngân vừa để đồ xuống, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô nở nụ cười mừng rỡ.

Một bịch đồ nặng trịch chứa đầy thức ăn, trứng, trái cây và bánh trôi. Túi còn lại là những đồ dùng hằng ngày.

“Sao không để tài xế mang vào?” Trần Gia Huy chau mày hỏi.

Dương Thanh Ngân cười xấu hổ, cô ta duỗi cánh tay đau nhức, trán lấm tấm mồ hôi: “Đồ cũng không nhiều lắm, mình em đủ rồi, à sao anh lại tới đây?”

Trần Gia Huy mím chặt môi, sau đó xách túi đồ ăn đi thẳng vào bếp.

Sau khi đưa đồ ăn vào tủ lạnh, quay lại nhìn liền thấy Dương Thanh Ngân đang đứng ở cửa bếp

Cô ta vén tóc mái bên vành tai: “Cũng không phải chuyện nặng nhọc gì, em làm cũng được mà.”

Trần Gia Huy không nói gì, đi lướt qua Dương Thanh Ngân rồi ra khỏi bếp.

Lòng Dương Thanh Ngân đầy chua xót, cô ta nhếch miệng nói: “Có phải anh tới thăm em không?”

Trần Gia Huy không quay lại, trong đầu hắn hiện lên cảnh cô ta đang cố sức xách hai túi đồ.

Từ nhỏ tới lớn Dương Thanh Ngân đều được cưng chiều như công chúa, thậm chí ngay cả ăn cam cũng do hắn bóc vỏ, đút từng múi cho cô ta, Dương Thanh Ngân chỉ cần nhắm mắt hưởng thụ là được.

Nhìn căn nhà thiếu thốn nhiều thứ, Trần Gia Huy không biết tại sao hắn lại tới đây.

“Anh Huy à, trong nhà không có ấm đun nước đâu, hay anh uống sữa nhé?”

Dương Thanh Ngân mở tủ lạnh lấy một hộp sữa cho hắn, khuôn mặt đầy vui vẻ.

Trần Gia Huy vẫn đứng yên tại chỗ.

Dương Thanh Ngân đặt hộp sữa lên bàn, sau đó đưa túi đồ kia vào phòng ngủ.

Trần Gia Huy bước vào liền thấy Dương Thanh Ngân đang kê ghế, cô ta vén mái tóc đen qua một bên, xoa xoa mắt rồi cầm một bóng đèn trèo lên ghế.

Nghĩ tới lời trước kia Cao Hồng Quân, lòng Trần Gia Huy lại nhói lên, hắn đi tới giật lấy bóng đèn.

“Để anh.”

“Anh Huy, em làm được mà.”

Trần Gia Huy sầm mặt, vẫn nhảy lên ghế nghiêm túc gắn bóng đèn như không nghe thấy lời cô ta, Dương Thanh Ngân ngẩng đầu khẽ nói: “Cám ơn.”

Trần Gia Huy hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cô ta đang lau nước mắt.

Về tới biệt thự Thanh Thủy, Trần Gia Huy đẩy cửa ra, một làn gió mát phả vào người hắn.

Người giúp việc dường như đã đi rất nhiều ngày, trên bàn phủ một lớp bụi dày.

Trần Gia Huy lên tầng, đi tới phòng của Ngô Huệ rồi mở cửa ra, căn phòng giống như trong tưởng tượng của hắn, trống rỗng không có một thứ gì.

Hắn ngồi trên giường rầu rĩ xoa nhẹ huyệt thái dương, sau đó mở ngăn kéo đầu giường ra.

Trước khi hắn đi đã cầm đơn ly hôn theo, cứ tưởng cô sẽ để lại hai bản nữa, nhưng giờ lại không có gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom