Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 6 ÔNG BA_ CÁI TÊN THẬT TẦM THƯỜNG
CHƯƠNG 6: ÔNG BA? CÁI TÊN THẬT TẦM THƯỜNG
“Đừng kéo tao!” Người thanh niên đang nổi nóng, sao nghe lọt tai mấy lời khuyên kia, không khách khí hất tay đồng bọn ra, cắn răng nghiến lợi chỉ vào Trần Gia Huy: “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không nhìn lại mình xem, chọc cho ông đây không vui thì mày đừng hòng rời khỏi đây!”
Sự lạnh lùng trong mắt Trần Gia Huy đột nhiên giảm đi, ngược lại như có ý cười không rõ, nhìn về phía sau thanh niên kia, không hề mở miệng. Bên kia, tổng giám đốc Phạm đẩy cửa Đường Yến bước ra, bởi vì quá vội vàng nên cúc áo sơ mi còn cài nhầm nút.
Thanh niên kia tưởng mình đã dọa hắn sợ nên khí thế càng thêm phách lối, còn định nói thêm lời hăm dọa, thì gáy sau liền ăn liên tiếp mấy đấm.
“Thằng thối tha này, mẹ kiếp, mắt mày để trang trí cho đẹp à, tổng giám đốc Trần cũng dám động vào, còn không mau cút về nhanh!”
Phạm Minh Hoàng vừa thầm quan sát biểu cảm của Trần Gia Huy, vừa tát mạnh một cái, nhéo chặt lỗ tai thanh niên kia lôi lên trước nhận tội: “Tổng giám đốc Trần, thằng bé này uống say nên có mắt như mù, anh đừng để bụng…”
Ánh sáng lạnh lẽo tràn đầy đáy mắt Trần Gia Huy, lời nói ra khỏi miệng lại rất hời hợt: “Đã uống nhiều thì nên nghỉ ngơi thật tốt, còn về chuyện hợp tác kinh doanh, vẫn nên thận trọng hơn, đẩy lùi về sau rồi tính đi…”
Tổng giám đốc Phạm biến sắc, thấy cơ hội ngàn năm có một sắp vụt mất, vội vàng giải thích: “Không phải, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tổng giám đốc Trần, anh nghe tôi...”
Trần Gia Huy cắt ngang lời hắn: “Cơ thể vợ tôi không được khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà trước đã.”
Tổng giám đốc Phạm nhìn bóng lưng Trần Gia Huy mang theo Ngô Huệ nhanh chóng rời đi, ảo não không thôi, quay đầu, lại tặng cho con trai một bạt tai: “Thằng khốn nạn, xem mày làm ra chuyện tốt gì này!”
Trần Gia Huy dùng lực mạnh kéo Ngô Huệ về phía trước, cô uống say mèm, lảo đảo đi cắm mặt xuống đất.
“Muốn đi thì nhanh lên, đừng có để tôi đợi.”
Trần Gia Huy đứng vững, quát lớn với Ngô Huệ ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn khan, hàng lông mày rậm của hắn nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng.
Ngô Huệ dùng hai tay chống nạnh miễn cưỡng đứng lên, sự chán ghét của Trần Gia Huy giống như chiếc chùy đánh mạnh lên lồng ngực cô: “Tôi không muốn đi.”
“Ngô Huệ, đừng để tôi mất kiên nhẫn, cô biết tôi không thích những người phụ nữ kênh kiệu.”
“Hay là…” Khóe miệng Trần Gia Huy khẽ nhếch lên, lời nói ra càng thêm tổn thương người khác: “Cô đang trách tôi làm hỏng chuyện tốt của cô sao?”
“Trần Gia Huy, loại lời này mà anh cũng nói ra được...”
Ngô Huệ nghe lời châm chọc khiêu khích của hắn, không kìm được mà nói to hơn, cánh môi nhẹ nhàng run rẩy, cơ thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ trong gió.
Trần Gia Huy nhìn ra hướng khác, tránh ánh mắt đầy thất vọng và tổn thương của cô: “Tôi nói cái gì không quan trọng, quan trọng là tôi rất bận, không có thời gian rảnh rỗi lãng phí cho cô, đi nhanh lên.”
Tất cả những lời của hắn, như cột băng sắc nhọn trong đêm đông lạnh giá đâm thẳng vào trái tim Ngô Huệ, cô thừ ra ngửa đầu nhìn hắn, cười rất đau khổ: “Tôi không cần anh ở bên tôi, tôi đã quen ở một mình rồi…”
“Cô muốn thể hiện điều gì đây?” Trần Gia Huy đột nhiên bị chọc giận: “Cô muốn nói cô rất cô đơn, do vậy nên muốn quay lại lêu lổng với mấy tên không ra thể thống gì kia sao? Ngô Huệ, cô là vợ của Trần Gia Huy tôi, chẳng lẽ đến chút liêm sỉ cơ bản cũng không có sao?”
Ngô Huệ ngẩn người, những suy đoán và chỉ trích vô căn cứ khiến cô đỏ cả vành mắt: “Anh coi tôi là người như vậy sao? Đã như vậy, tại sao anh lại cưới tôi, tạo nên một cuộc hôn nhân đau khổ?”
Lửa giận của Trần Gia Huy như muốn phun ra ngoài, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc có đi không?”
Đáy mắt hắn lạnh buốt một mảng, Ngô Huệ lại giống như bị thiêu đốt quay mặt đi chỗ khác.
Sau đó, cô nghe được tiếng lên xe của Trần Gia Huy, tiếng khởi động động cơ vô cùng rõ ràng truyền đến bên tai, khi cô quay đầu, chỉ còn một bóng xe hiện lên.
Trong không khí tràn ngập mùi xăng nồng đậm, cô không hề động đậy, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng dài đen kịt.
Mắt Ngô Huệ khô khốc đau nhức, nhìn chằm chằm về phía trước thật lâu vẫn không thể thu về, trên đường đã không còn bóng dáng chiếc xe từ lâu, cô đứng đó chân tay cứng ngắc, cứ như chết lặng, nhưng có thể nhạy bén cảm nhận được nỗi đau như lăng trì trong tim.
Mặt cô xanh như tàu lá chuối, lại ở đó hồi lâu, mãi đến khi một vệt chờ mong còn sót lại hóa thành hư không...
Cô quay người, bước đi tập tễnh biến mất trong màn đêm.
Đêm dài, gió càng mạnh, thổi vù vù bên tai cô, đèn đường mờ vàng xuyên qua bóng cây um tùm chiếu xuống, chỉ còn lại vầng sáng nhàn nhạt, lúc sáng lúc tối trông mờ ảo.
Ngô Huệ đi một cách vô định, mãi đến khi hai chân mỏi thì mới dừng lại.
Chỗ đường giao nhau, đèn xe xa gần đan xen liên miên, màu vàng cam, giống như một giấc mộng…
Đôi chân nặng như ngàn cân, Ngô Huệ dựa vào chút sức lực cuối cùng lê bước, mí mắt nặng trĩu, đã không rõ phía trước là đèn đỏ hay đèn xanh.
Một luồng men rượu lại sộc lên, cô cố kìm nén cảm giác muốn nôn lại, tăng tốc bước chân muốn đi qua đường dành cho người đi bộ, nhưng không ngờ hai chân mềm nhũn, cả người liền lao thẳng về phía trước.
Một đôi tay khỏe mạnh đỡ lấy cô ngay trước khi cô ngã gục, Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn anh qua đôi mắt mông lung.
Anh mặc áo khoác xám nhạt, trên cổ đeo khăn quàng màu trắng, hiên ngang đứng thẳng.
Ánh đèn sáng rực xung quanh, tiếng phanh xe chói tai vang lên, còn cả tiếng chửi rủa kinh hồn bạt vía cũng không thể làm anh rung chuyển lấy một chút.
Đột nhiên, eo của Ngô Huệ bị xiết chặt, cả người lao vào khuôn ngực rắn chắc ấm áp.
Mà chỗ cô vừa đứng khi nãy, có một xe xi măng vội vã đi qua, phát ra tiếng nghiền ép đáng sợ.
Ngô Huệ hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, một lúc sau, cơ thể bị xoay qua chỗ khác, người kia ôm sau gáy cô, vùi mặt cô vào ngực anh.
Vòng tay rộng lớn ấm áp, trong mùi thuốc lá nhàn nhạt có xen lẫn hương chanh.
Ngô Huệ ý thức được tư thế này mập mờ quá mức, giãy giụa ngẩng mặt lên, cằm lại bị kẹp chặt, sau đó, đôi môi ấm áp của người kia phủ xuống, hàng râu dưới cằm lướt qua cô, tê tê dại dại.
Không ngừng có xe gào thét đi qua bên cạnh, bọn họ ôm hôn nhau, thời gian như dừng lại trên người bọn họ.
Ngô Huệ không dám tin trừng mắt nhìn, nếu không phải hơi thở trên mặt quá mức rõ ràng, cô có lẽ cho rằng đây là một giấc mộng.
Cô thậm chí quên mất phải đẩy người đàn ông kia ra, chỉ ngẩn người suy nghĩ, quả nhiên là hương chanh.
Một lát sau, Ngô Huệ tự giễu giật giật khóe miệng, cô ngẩng đầu, bất ngờ nhìn vào một đôi mắt đen nháy mà thâm thúy, sâu thẳm như dãy núi, lại thanh tịnh như nước chảy, khiến cô bất chợt ngừng hô hấp, huyệt thái dương cũng đau thình thịch.
“Anh ba.” Bên cạnh truyền đến tiếng gọi không thể tin được của người đàn ông khác.
Hai tai Ngô Huệ kêu ong ong, giữa răng môi phun lên một ngụm nước đắng, không kịp chuẩn bị liền “Ọe!” một tiếng phun ra ngoài, nước rượu chua lòm và đồ ăn vẫn chưa tiêu hóa hết đều phun hết lên quần áo người đàn ông.
Người đàn ông kéo cánh tay của cô, dường như muốn đẩy cô ra.
Ngô Huệ ôm chặt lấy anh mới miễn cưỡng đứng vững, bên tai tràn ngập tiếng còi xe ô tô, còn có tiếng hít không khí mơ hồ.
“Xin lỗi… À, quần áo đợi chút nữa tôi mang về giặt rồi trả lại anh, ọe…”
“Trời ơi...”
Lại là một tiếng hét kinh ngạc đến tột đỉnh của đàn ông.
Ngô Huệ lắc lắc đầu, giương mắt nhìn chiếc áo khoác bị mình nôn đầy chất bẩn lên, còn tay của người đàn ông kia vẫn đỡ cô như cũ, lạnh nhạt đứng đó.
Anh không oán trách, ngược lại khiến Ngô Huệ càng cảm thấy ngại: “Thật xin lỗi, tôi...”
Lời của cô còn chưa nói hết, đã cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên, người đàn ông một tay đỡ lưng cô, một tay khác nâng bắp chân, bế ngang cô lên.
Ngô Huệ vô thức vùi chặt vào cổ của anh, hương chanh như có như không thơm ngát lại lần nữa xông lên mũi, xen lẫn hơi thở trầm ổn vô cùng nam tính, cô hoàn toàn mất hồn, chỉ ngây ngốc hỏi: “Anh là ai vậy?”
Người đàn ông không tiếp lời, ôm cô nhanh chân đi về phía trước.
“Aiya, ông, ông ba của tôi ơi, anh đi đâu vậy!”
Sau lưng truyền đến giọng nói buồn bực của đàn ông, lại là một luồng men rượu trào lên, hai má Ngô Huệ như điểm son phấn, chu đôi môi đỏ kiều diễm, đôi mắt như điện, lại nghịch ngợm vỗ mặt người đàn ông đang ôm mình: “Ông ba? Cách gọi thật tầm thường… Ha…”
Người đàn ông dừng bước lại, nhìn xuống, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, mắt của anh giống một chiếc đầm lầy sâu không thấy đáy, sâu kín, khiến cô không thể dời ánh mắt.
Không biết qua bao lâu, Ngô Huệ mới cảm thấy hai mí mắt nặng nề, quỷ thần xui khiến cọ xát đầu vào ngực người đàn ông, tìm tư thế thoải mái.
Sau đó, chìm vào trong bóng tối vô biên vô tận.
Sáng sớm, ánh nắng màu da cam sáng ngời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào trong phòng, dát một lớp vàng lên khuôn mặt xinh đẹp trên đầu giường.
Ngô Huệ đưa tay che ánh sáng, cụp mi mắt xuống tạo ra bóng râm trên mi dưới.
Ý thức của cô đang dần dần trở lại, say rượu khiến đầu cô đau muốn nứt.
Cô vừa đưa tay day huyệt thái dương làm dịu đau nhức, vừa mở đôi mắt ra.
Đập vào mắt là một trần nhà màu xám nhạt, trên giấy dán tường là hoa chìm có đường vân theo quy luật, chính giữa có một chiếc đèn treo bằng thủy tinh, xung quanh là dây đá thạch cao kiểu dáng châu Âu.
So với cách trang trí đơn giản trong nhà cô, căn phòng này toát ra khí chất xa hoa.
Đầu óc Ngô Huệ bị phân tán trong chốc lát, sau đó “vù” một cái ngồi dậy khỏi giường.
Cô nhanh chóng liếc nhìn một vòng, phát hiện mình đang ở trong một không gian lạ lẫm, ký ức đêm qua rải rác hiện lại một lần trong đầu cô.
Dừng lại ở cảnh tượng cuối cùng…
Ngã rẽ xe cộ đi lại như nước chảy, một người đàn ông hôn cô, sau đó…
Ngô Huệ lắc lắc đầu, cô không nhớ thêm được nhiều chuyện hơn, cô vén chăn ra, bỗng nhiên phát hiện chiếc váy màu trắng trên người mình không thấy nữa, thay vào đó là chiếc áo len cổ tròn màu xám khói.
Chiếc áo len rộng rãi này không hề dài, đôi chân thon dài trắng nõn đa phần lộ ở bên ngoài, mái tóc rối đen như mực xõa xuống vai, mí mắt sưng vù, nhưng lại yêu kiều quyến rũ khó nói hết được, Ngô Huệ nhìn mình trong gương, ý nghĩ muốn tự tử cũng có rồi.
“Ngô Huệ, không uống được rượu thì đừng học người ta uống rượu, mày nhìn thử xem bây giờ…”
Dưới áo len không có gì hết, cũng may quần lót màu đen vẫn còn, sau khi Ngô Huệ kiểm tra thân thể không sao hết, mới thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ bên bồn rửa mặt.
Ngô Huệ đánh giá một lượt phòng vệ sinh này, mặt đất phủ thảm màu vàng nhạt dày dặn, dải dọc theo từng bậc bên phải bậc thang, ở giữa là bồn tắm lớn hình tròn, trên bức tường đối diện treo một bức bích hoạ màu sắc sặc sỡ, đèn treo thủy tinh phục cổ tỏa ra ánh sáng đẹp tuyệt.
Xa hoa bậc này, cũng chỉ có phòng VIP nhất mới có.
Hiển nhiên, người đàn ông cứu cô tối qua nếu không có tiền thì cũng có thế lực, nhưng anh lại không có bất kỳ hành vi vượt mức nào, ngoại trừ…
“Đừng kéo tao!” Người thanh niên đang nổi nóng, sao nghe lọt tai mấy lời khuyên kia, không khách khí hất tay đồng bọn ra, cắn răng nghiến lợi chỉ vào Trần Gia Huy: “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không nhìn lại mình xem, chọc cho ông đây không vui thì mày đừng hòng rời khỏi đây!”
Sự lạnh lùng trong mắt Trần Gia Huy đột nhiên giảm đi, ngược lại như có ý cười không rõ, nhìn về phía sau thanh niên kia, không hề mở miệng. Bên kia, tổng giám đốc Phạm đẩy cửa Đường Yến bước ra, bởi vì quá vội vàng nên cúc áo sơ mi còn cài nhầm nút.
Thanh niên kia tưởng mình đã dọa hắn sợ nên khí thế càng thêm phách lối, còn định nói thêm lời hăm dọa, thì gáy sau liền ăn liên tiếp mấy đấm.
“Thằng thối tha này, mẹ kiếp, mắt mày để trang trí cho đẹp à, tổng giám đốc Trần cũng dám động vào, còn không mau cút về nhanh!”
Phạm Minh Hoàng vừa thầm quan sát biểu cảm của Trần Gia Huy, vừa tát mạnh một cái, nhéo chặt lỗ tai thanh niên kia lôi lên trước nhận tội: “Tổng giám đốc Trần, thằng bé này uống say nên có mắt như mù, anh đừng để bụng…”
Ánh sáng lạnh lẽo tràn đầy đáy mắt Trần Gia Huy, lời nói ra khỏi miệng lại rất hời hợt: “Đã uống nhiều thì nên nghỉ ngơi thật tốt, còn về chuyện hợp tác kinh doanh, vẫn nên thận trọng hơn, đẩy lùi về sau rồi tính đi…”
Tổng giám đốc Phạm biến sắc, thấy cơ hội ngàn năm có một sắp vụt mất, vội vàng giải thích: “Không phải, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tổng giám đốc Trần, anh nghe tôi...”
Trần Gia Huy cắt ngang lời hắn: “Cơ thể vợ tôi không được khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà trước đã.”
Tổng giám đốc Phạm nhìn bóng lưng Trần Gia Huy mang theo Ngô Huệ nhanh chóng rời đi, ảo não không thôi, quay đầu, lại tặng cho con trai một bạt tai: “Thằng khốn nạn, xem mày làm ra chuyện tốt gì này!”
Trần Gia Huy dùng lực mạnh kéo Ngô Huệ về phía trước, cô uống say mèm, lảo đảo đi cắm mặt xuống đất.
“Muốn đi thì nhanh lên, đừng có để tôi đợi.”
Trần Gia Huy đứng vững, quát lớn với Ngô Huệ ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn khan, hàng lông mày rậm của hắn nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng.
Ngô Huệ dùng hai tay chống nạnh miễn cưỡng đứng lên, sự chán ghét của Trần Gia Huy giống như chiếc chùy đánh mạnh lên lồng ngực cô: “Tôi không muốn đi.”
“Ngô Huệ, đừng để tôi mất kiên nhẫn, cô biết tôi không thích những người phụ nữ kênh kiệu.”
“Hay là…” Khóe miệng Trần Gia Huy khẽ nhếch lên, lời nói ra càng thêm tổn thương người khác: “Cô đang trách tôi làm hỏng chuyện tốt của cô sao?”
“Trần Gia Huy, loại lời này mà anh cũng nói ra được...”
Ngô Huệ nghe lời châm chọc khiêu khích của hắn, không kìm được mà nói to hơn, cánh môi nhẹ nhàng run rẩy, cơ thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ trong gió.
Trần Gia Huy nhìn ra hướng khác, tránh ánh mắt đầy thất vọng và tổn thương của cô: “Tôi nói cái gì không quan trọng, quan trọng là tôi rất bận, không có thời gian rảnh rỗi lãng phí cho cô, đi nhanh lên.”
Tất cả những lời của hắn, như cột băng sắc nhọn trong đêm đông lạnh giá đâm thẳng vào trái tim Ngô Huệ, cô thừ ra ngửa đầu nhìn hắn, cười rất đau khổ: “Tôi không cần anh ở bên tôi, tôi đã quen ở một mình rồi…”
“Cô muốn thể hiện điều gì đây?” Trần Gia Huy đột nhiên bị chọc giận: “Cô muốn nói cô rất cô đơn, do vậy nên muốn quay lại lêu lổng với mấy tên không ra thể thống gì kia sao? Ngô Huệ, cô là vợ của Trần Gia Huy tôi, chẳng lẽ đến chút liêm sỉ cơ bản cũng không có sao?”
Ngô Huệ ngẩn người, những suy đoán và chỉ trích vô căn cứ khiến cô đỏ cả vành mắt: “Anh coi tôi là người như vậy sao? Đã như vậy, tại sao anh lại cưới tôi, tạo nên một cuộc hôn nhân đau khổ?”
Lửa giận của Trần Gia Huy như muốn phun ra ngoài, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc có đi không?”
Đáy mắt hắn lạnh buốt một mảng, Ngô Huệ lại giống như bị thiêu đốt quay mặt đi chỗ khác.
Sau đó, cô nghe được tiếng lên xe của Trần Gia Huy, tiếng khởi động động cơ vô cùng rõ ràng truyền đến bên tai, khi cô quay đầu, chỉ còn một bóng xe hiện lên.
Trong không khí tràn ngập mùi xăng nồng đậm, cô không hề động đậy, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng dài đen kịt.
Mắt Ngô Huệ khô khốc đau nhức, nhìn chằm chằm về phía trước thật lâu vẫn không thể thu về, trên đường đã không còn bóng dáng chiếc xe từ lâu, cô đứng đó chân tay cứng ngắc, cứ như chết lặng, nhưng có thể nhạy bén cảm nhận được nỗi đau như lăng trì trong tim.
Mặt cô xanh như tàu lá chuối, lại ở đó hồi lâu, mãi đến khi một vệt chờ mong còn sót lại hóa thành hư không...
Cô quay người, bước đi tập tễnh biến mất trong màn đêm.
Đêm dài, gió càng mạnh, thổi vù vù bên tai cô, đèn đường mờ vàng xuyên qua bóng cây um tùm chiếu xuống, chỉ còn lại vầng sáng nhàn nhạt, lúc sáng lúc tối trông mờ ảo.
Ngô Huệ đi một cách vô định, mãi đến khi hai chân mỏi thì mới dừng lại.
Chỗ đường giao nhau, đèn xe xa gần đan xen liên miên, màu vàng cam, giống như một giấc mộng…
Đôi chân nặng như ngàn cân, Ngô Huệ dựa vào chút sức lực cuối cùng lê bước, mí mắt nặng trĩu, đã không rõ phía trước là đèn đỏ hay đèn xanh.
Một luồng men rượu lại sộc lên, cô cố kìm nén cảm giác muốn nôn lại, tăng tốc bước chân muốn đi qua đường dành cho người đi bộ, nhưng không ngờ hai chân mềm nhũn, cả người liền lao thẳng về phía trước.
Một đôi tay khỏe mạnh đỡ lấy cô ngay trước khi cô ngã gục, Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn anh qua đôi mắt mông lung.
Anh mặc áo khoác xám nhạt, trên cổ đeo khăn quàng màu trắng, hiên ngang đứng thẳng.
Ánh đèn sáng rực xung quanh, tiếng phanh xe chói tai vang lên, còn cả tiếng chửi rủa kinh hồn bạt vía cũng không thể làm anh rung chuyển lấy một chút.
Đột nhiên, eo của Ngô Huệ bị xiết chặt, cả người lao vào khuôn ngực rắn chắc ấm áp.
Mà chỗ cô vừa đứng khi nãy, có một xe xi măng vội vã đi qua, phát ra tiếng nghiền ép đáng sợ.
Ngô Huệ hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, một lúc sau, cơ thể bị xoay qua chỗ khác, người kia ôm sau gáy cô, vùi mặt cô vào ngực anh.
Vòng tay rộng lớn ấm áp, trong mùi thuốc lá nhàn nhạt có xen lẫn hương chanh.
Ngô Huệ ý thức được tư thế này mập mờ quá mức, giãy giụa ngẩng mặt lên, cằm lại bị kẹp chặt, sau đó, đôi môi ấm áp của người kia phủ xuống, hàng râu dưới cằm lướt qua cô, tê tê dại dại.
Không ngừng có xe gào thét đi qua bên cạnh, bọn họ ôm hôn nhau, thời gian như dừng lại trên người bọn họ.
Ngô Huệ không dám tin trừng mắt nhìn, nếu không phải hơi thở trên mặt quá mức rõ ràng, cô có lẽ cho rằng đây là một giấc mộng.
Cô thậm chí quên mất phải đẩy người đàn ông kia ra, chỉ ngẩn người suy nghĩ, quả nhiên là hương chanh.
Một lát sau, Ngô Huệ tự giễu giật giật khóe miệng, cô ngẩng đầu, bất ngờ nhìn vào một đôi mắt đen nháy mà thâm thúy, sâu thẳm như dãy núi, lại thanh tịnh như nước chảy, khiến cô bất chợt ngừng hô hấp, huyệt thái dương cũng đau thình thịch.
“Anh ba.” Bên cạnh truyền đến tiếng gọi không thể tin được của người đàn ông khác.
Hai tai Ngô Huệ kêu ong ong, giữa răng môi phun lên một ngụm nước đắng, không kịp chuẩn bị liền “Ọe!” một tiếng phun ra ngoài, nước rượu chua lòm và đồ ăn vẫn chưa tiêu hóa hết đều phun hết lên quần áo người đàn ông.
Người đàn ông kéo cánh tay của cô, dường như muốn đẩy cô ra.
Ngô Huệ ôm chặt lấy anh mới miễn cưỡng đứng vững, bên tai tràn ngập tiếng còi xe ô tô, còn có tiếng hít không khí mơ hồ.
“Xin lỗi… À, quần áo đợi chút nữa tôi mang về giặt rồi trả lại anh, ọe…”
“Trời ơi...”
Lại là một tiếng hét kinh ngạc đến tột đỉnh của đàn ông.
Ngô Huệ lắc lắc đầu, giương mắt nhìn chiếc áo khoác bị mình nôn đầy chất bẩn lên, còn tay của người đàn ông kia vẫn đỡ cô như cũ, lạnh nhạt đứng đó.
Anh không oán trách, ngược lại khiến Ngô Huệ càng cảm thấy ngại: “Thật xin lỗi, tôi...”
Lời của cô còn chưa nói hết, đã cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên, người đàn ông một tay đỡ lưng cô, một tay khác nâng bắp chân, bế ngang cô lên.
Ngô Huệ vô thức vùi chặt vào cổ của anh, hương chanh như có như không thơm ngát lại lần nữa xông lên mũi, xen lẫn hơi thở trầm ổn vô cùng nam tính, cô hoàn toàn mất hồn, chỉ ngây ngốc hỏi: “Anh là ai vậy?”
Người đàn ông không tiếp lời, ôm cô nhanh chân đi về phía trước.
“Aiya, ông, ông ba của tôi ơi, anh đi đâu vậy!”
Sau lưng truyền đến giọng nói buồn bực của đàn ông, lại là một luồng men rượu trào lên, hai má Ngô Huệ như điểm son phấn, chu đôi môi đỏ kiều diễm, đôi mắt như điện, lại nghịch ngợm vỗ mặt người đàn ông đang ôm mình: “Ông ba? Cách gọi thật tầm thường… Ha…”
Người đàn ông dừng bước lại, nhìn xuống, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, mắt của anh giống một chiếc đầm lầy sâu không thấy đáy, sâu kín, khiến cô không thể dời ánh mắt.
Không biết qua bao lâu, Ngô Huệ mới cảm thấy hai mí mắt nặng nề, quỷ thần xui khiến cọ xát đầu vào ngực người đàn ông, tìm tư thế thoải mái.
Sau đó, chìm vào trong bóng tối vô biên vô tận.
Sáng sớm, ánh nắng màu da cam sáng ngời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào trong phòng, dát một lớp vàng lên khuôn mặt xinh đẹp trên đầu giường.
Ngô Huệ đưa tay che ánh sáng, cụp mi mắt xuống tạo ra bóng râm trên mi dưới.
Ý thức của cô đang dần dần trở lại, say rượu khiến đầu cô đau muốn nứt.
Cô vừa đưa tay day huyệt thái dương làm dịu đau nhức, vừa mở đôi mắt ra.
Đập vào mắt là một trần nhà màu xám nhạt, trên giấy dán tường là hoa chìm có đường vân theo quy luật, chính giữa có một chiếc đèn treo bằng thủy tinh, xung quanh là dây đá thạch cao kiểu dáng châu Âu.
So với cách trang trí đơn giản trong nhà cô, căn phòng này toát ra khí chất xa hoa.
Đầu óc Ngô Huệ bị phân tán trong chốc lát, sau đó “vù” một cái ngồi dậy khỏi giường.
Cô nhanh chóng liếc nhìn một vòng, phát hiện mình đang ở trong một không gian lạ lẫm, ký ức đêm qua rải rác hiện lại một lần trong đầu cô.
Dừng lại ở cảnh tượng cuối cùng…
Ngã rẽ xe cộ đi lại như nước chảy, một người đàn ông hôn cô, sau đó…
Ngô Huệ lắc lắc đầu, cô không nhớ thêm được nhiều chuyện hơn, cô vén chăn ra, bỗng nhiên phát hiện chiếc váy màu trắng trên người mình không thấy nữa, thay vào đó là chiếc áo len cổ tròn màu xám khói.
Chiếc áo len rộng rãi này không hề dài, đôi chân thon dài trắng nõn đa phần lộ ở bên ngoài, mái tóc rối đen như mực xõa xuống vai, mí mắt sưng vù, nhưng lại yêu kiều quyến rũ khó nói hết được, Ngô Huệ nhìn mình trong gương, ý nghĩ muốn tự tử cũng có rồi.
“Ngô Huệ, không uống được rượu thì đừng học người ta uống rượu, mày nhìn thử xem bây giờ…”
Dưới áo len không có gì hết, cũng may quần lót màu đen vẫn còn, sau khi Ngô Huệ kiểm tra thân thể không sao hết, mới thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ bên bồn rửa mặt.
Ngô Huệ đánh giá một lượt phòng vệ sinh này, mặt đất phủ thảm màu vàng nhạt dày dặn, dải dọc theo từng bậc bên phải bậc thang, ở giữa là bồn tắm lớn hình tròn, trên bức tường đối diện treo một bức bích hoạ màu sắc sặc sỡ, đèn treo thủy tinh phục cổ tỏa ra ánh sáng đẹp tuyệt.
Xa hoa bậc này, cũng chỉ có phòng VIP nhất mới có.
Hiển nhiên, người đàn ông cứu cô tối qua nếu không có tiền thì cũng có thế lực, nhưng anh lại không có bất kỳ hành vi vượt mức nào, ngoại trừ…