Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 71 BA MƯƠI BA TỶ!
CHƯƠNG 71: BA MƯƠI BA TỶ!
“Òa, đây đúng là Ngô Ngọc Trâm à? Trẻ quá, còn đẹp hơn cả trong ti vi!”
“Nghe nói cô ấy còn chưa có người yêu, tôi... muốn chơi trò phi công với cô ấy!”
Dương Thảo Nguyên nghe thấy hai người đàn ông bên cạnh hâm mộ suýt xoa, tức đến nỗi móng tay bấu chặt vào tay vịn của ghế.
Ngô Ngọc Trâm nhìn lướt qua Ngô Huệ, sau đó cùng tổng giám đốc Lưu đi về phía khác.
“Đúng là không biết xấu hổ nên mới ăn mặc kiểu kia!” Dì Thúy ghét bỏ châm chọc một câu.
Trần Anh Tuấn liếc xéo bà ta, dì Thúy vội vàng im lặng, xấu hổ đến nỗi hai gò má đỏ bừng.
Bên kia, Ngô Ngọc Trâm chào hỏi những người quen dọc đường, sau đó được mời đến bàn chính ngồi. Dương Thảo Nguyên tức đỏ mắt, chỉ vào bàn đối diện Ngô Ngọc Trâm, chỉ đạo dì Thúy: “Thúy Ngọc, chúng ta ngồi kia đi!”
Dì Thúy vội vàng đẩy bà ta như thể chuẩn bị đi.
“Sang bên đó làm gì?” Trần Anh Tuấn khẽ giọng quát: “Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
Dì Thúy thấy Trần Anh Tuấn tỏ vẻ khó chịu, không dám làm thêm gì nữa, chỉ nhìn ông ta với ánh mắt hờn dỗi.
Dương Thảo Nguyên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông ta, cười nhạo: “Nó có thể ngồi thì cớ sao tôi lại không?”
Nói xong, bà ta quay đầu lại nhìn Ngô Huệ: “Ngô Huệ, tôi còn chưa chính tức gặp mặt mẹ cô đâu!”
“Rốt cuộc bà muốn thế nào!” Sắc mặt Trần Anh Tuấn thoạt trắng thoạt xanh.
“Làm gì được chứ? Chẳng qua muốn gặp mặt bà thông gia, trò chuyện vài câu thôi, xem ông căng thẳng chưa kìa...”
Vẻ mặt bà ta giễu cợt, cười lạnh nhìn chằm chằm Ngô Huệ: “Ngô Huệ, cô nói có đúng không?”
Ngô Huệ không ngốc, đương nhiên hiểu được ý đồ của bà ta, mà hình như mũi nhọn không chỉ vào mỗi mình Trần Anh Tuấn.
“Mẹ!” Trần Gia Huy sa sầm mặt gọi bà ta: “Đừng nói nữa!”
Dương Thảo Nguyên kinh ngạc nhìn hắn: “Trần Gia Huy, con đừng quên ai mới là mẹ của con.”
“Đủ rồi!” Trần Gia Huy tức giận quát: “Mọi người muốn gây sự thì về nhà, mọi người không ngại phiền nhưng nhiều năm qua, con nhìn thôi cũng mệt mỏi lắm rồi! Nếu mẹ không muốn cái nhà này nữa thì cứ cãi nhau ở đây luôn cũng được!”
Nói xong, Trần Gia Huy nắm tay Ngô Huệ, đi tới một cái bàn khác gần đây.
“Huy...” Dương Thảo Nguyên tức sôi máu, muốn gọi Trần Gia Huy quay về bằng được.
Trần Anh Tuấn không vui quét mắt nhìn Dương Thảo Nguyên và dì Thúy, cũng theo sát hai người kia đi sang bàn kia ngồi.
Dương Thảo Nguyên hận nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể để mặc dì Thúy đẩy bà ta đi.
Ngô Huệ vừa ngồi xuống liền nhìn thấy nhóm Lâm Đức, Lý Bảo Nam chậm rãi đi vào đại sảnh. Lâm Đức tinh mắt phát hiện ra Ngô Huệ, đáy mắt lộ ra nét vui mừng, giơ tay lên chào hỏi cô ấy: “Hi!”
Lý Bảo Nam lập tức vỗ gáy anh ta, đẩy anh ta đi vào trong.
“Đừng mà, để tôi nói với Huệ đôi câu đã.” Lâm Đức nói xong liền vội vã định đi qua.
Kim Ngâm túm cổ áo anh ta, kéo đi: “Còn sợ chỗ này chưa đủ loạn à? Đi nhanh lên!”
Ngô Huệ vừa thấy Lâm Đức liền quay mặt đi, giả vờ không thấy anh ta, trong lòng thoáng cảm giác áy náy.
Sau khi buổi dạ tiệc kết thúc liền bước vào chủ đề chính của tối hôm nay - buổi đấu giá từ thiện.
Từng vật phẩm được đặt trên bàn, người chủ trì đấu giá bắt đầu tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ. Phần lớn vật phẩm tham gia đấu giá tối nay đều là trang sức đá quý và thư họa cổ, rất nhanh đều được thu mua.
Lúc một chiếc dây chuyền phỉ thúy mở bán, Ngô Ngọc Trâm cũng tham gia: “594 triệu.”
Giá khởi điểm của sợi dây chuyền là 264 triệu, nnt trả giá 594 triệu không coi là nhiều. Có lẽ là cố ý nể mặt Ngô Ngọc Trâm nên hầu như những người ở đây không có ai định giành giật.
Ngô Huệ nhấp hớp nước, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói.
“924 triệu.” Ngô Ngọc Trâm tiếp tục tăng giá, vẻ mặt ơ hờ.
Dương Thảo Nguyên bình tĩnh mở miệng: “5 tỷ 214 triệu.”
“6 tỷ 6.” Ngô Ngọc Trâm đan tay chống cằm, ngón tay trắng nõn nâng ly rượu vang mời Ngô Huệ.
Khóe mắt Dương Thảo Nguyên giần giật, lập tức nâng lên: “9 tỷ 9!”
Toàn trường hít sâu, một cái dây chuyền trị giá vài tỷ mà tăng giá vòn vọt thế này á.
Trần Anh Tuấn thầm kéo vạt áo Dương Thảo Nguyên dưới gần bàn, nhắc nhở bà ta đừng chơi quá tay.
Chỉ là Dương Thảo Nguyên giống như không phát hiện ra ám hiệu của Trần Anh Tuấn, cứ thế đuổi theo Ngô Ngọc Trâm, tăng giá: “13 tỷ 2.”
Ngô Huệ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Dương Thảo Nguyên. Vẻ mặt bà ta như thể nắm chắc phần thắng, ánh mắt lạnh lùng quét Ngô Ngọc Trâm.
Ngô Ngọc Trâm dường như không hề lung lay, cười nhạt tiếp tục: “14 tỷ 1!”
“15 tỷ 1!” Dương Thảo Nguyên không chịu nhận thua.
“16 tỷ 1!”
“16 tỷ 5!” Dương Thảo Nguyên hô liền một mạch.
Lần này, ngay cả Trần Gia Huy cũng dừng động tác uống rượu, quay người nhìn Dương Thảo Nguyên với vẻ mặt oán hận.
Giá của chiếc dây chuyền đã lên tới 16 tỷ 5, nhưng hai bên dường như không có ý định dừng lại.
“16 tỷ 5, 16 tỷ 5 rồi! Có ai ra giá hơn không? 17 tỷ 1! Cô Ngô lại tăng giá, 17 tỷ 1! Đây là sợi dây chuyền hiếm có, thảo nào khiến hai quý cô đây tranh đoạt, còn có ai ra giá cao hơn không? 17 tỷ 1 lần 1!”
Người chủ trì đấu giá hưng phấn toát mồ hôi, bàn tay cầm búa hơn rung rung.
Sắc mặt Dương Thảo Nguyên xenh mét, cắn răng giơ tay: “18 tỷ 1!”
Bà ta quyết không thể bại dưới tay Ngô Ngọc Trâm, thấy nụ cười của Ngô Ngọc Trâm, bà ta hận không thể xông lên xé rách mặt đối phương.
Ngay cả người não ngắn như dì Thúy cũng cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng mất kiểm soát. Bà ta dè dặt kéo tay áo Dương Thảo Nguyên: “Thảo Nguyên...”
Chỉ là Dương Thảo Nguyên đã bị thù hận làm cho đầu óc choáng váng, nào chịu buông tha dễ dàng vậy được?
Khi Ngô Ngọc Trâm hô lên 19 tỷ 8, bà ta gần như không chút nghĩ ngợi hô: “23 tỷ!”
Nhưng người khách ở đây không khỏi châu đầu rỉ tai, phỏng đoán bà Trần này có phải có thù hận gì với Ngô Ngọc Trâm không, nếu không sao chỉ có một sợi dây chuyền mà đáng để bọn họ đối địch với nhau.
“24 tỷ 7!” Ngô Ngọc Trâm lười nhác mở miệng.
Dương Thảo Nguyên giận đến thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.
“Mẹ, chỉ một sợi dây chuyền thôi mà, mẹ thích thì ít nữa con đưa mẹ đến Paris mua.” Trần Gia Huy chỉ không muốn sự việc lớn đến nỗi không thể xử ý, nhưng vào tai Dương Thảo Nguyên lại biến thành ý khác. Bà ta nghĩ con trai mình thiên vị con hồ ly tinh kia, giận đến mức cất cao giọng: “33 tỷ!”
Trong phút chốc, toàn trường im phăng phắc, ngay cả người chủ trì cũng ngây ngẩn.
Đột nhiên có tiếng vỗ tay bồm bộp vang lên, sau đó tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, cho đến khi toàn bộ người trong phòng đấu giá thoát khỏi cơn sửng sốt.
Ngô Ngọc Trâm vỗ tay đứng lên, đi tới bàn chủ trì, nhận lấy micro, trên môi nở nụ cười mê người, quay sang nói với Dương Thảo Nguyên mặt xanh mét: “Bà Trần đúng là Bồ tát giúp người, chúng ta cùng vỗ tay cảm ơn bà ấy nào!”
Khắp nơi dậy vang tiếng vỗ tay như sấm, kèm theo tiếng người hoan hô.
Dương Thảo Nguyên mở to mắt, ánh mắt vô hồn, vẫn chưa bừng tỉnh nhận ra mình giành được sợi dây chuyền trị giá hơn ba chục tỷ này.
“33 tỷ...” Dì Thúy thủ thỉ, gần như trợn trắng mắt ngất đi.
Người chủ trì cuộc đấu giá hăng hái ngẩng cao đầu: “33 tỷ! Bà Trần trả giá 33 tỷ! Không thể nghi ngờ bà Trần là người giàu lòng nhân ái! Còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Được rồi, 33 tỷ lần một! 33 tỷ lần hai! ...”
Tiếng gõ búa của người chủ trì vang lên: “Sợi dây chuyền này thuộc về bà Trần rồi!”
Dương Thảo Nguyên bị tiếng vang gõ tỉnh, bên tai chỉ vang vọng mấy chữ “33 tỷ”.
Không phải là đồ Ngô Ngọc Trâm nhìn trúng sao? Sao lại rơi vào tay mình rồi?
Dương Thảo Nguyên quay sang nhìn Trần Anh Tuấn, ông ta đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Đầu kia, Ngô Ngọc Trâm ra vẻ tiếc nuối: “Tôi thật sự thích sợi dây chuyền này, nhưng ai bảo tài sản của tôi không nhiều cơ chứ? Nhưng có thể có duyên gặp được món đồ mà mình thích, tốn 33 tỷ cũng đáng, huống chi là làm việc thiện. Bà Trần thích vậy thì tôi đành nhịn đau từ bỏ thứ mình thích cũng không sao...” Ngô Ngọc Trâm nói xong, nhìn về phía Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần, bà nói phải không?”
Bấy giờ Dương Thảo Nguyên cũng hiểu ra, hóa ra vừa rồi Ngô Ngọc Trâm cố ý nâng giá với bà, đùa giỡn bà ta một hồi!
Nhìn má lúm đồng tiền rạng rỡ của Ngô Ngọc Trâm, đáy mắt Dương Thảo Nguyên bốc hỏa, hận không thể xẻ thịt lột da Ngô Ngọc Trâm. Vậy mà trên mặt bà ta vẫn phải nặn ra một nụ cười, giả bộ không chút để tâm, trả lời: “Chỉ có 33 tỷ thôi mà, tôi coi như làm việc thiện...”
“Bà Trần đúng là ra tay hào phóng, sau này có buổi đấu giá từ thiện nào, mọi người nhớ mời bà Trần tham gia nhé.”
Dương Thảo Nguyên lườm nguýt, hận đến mức cả người run run.
Nhân viên phía sau màn tiến lên, yêu cầu Trần Gia Huy xuất chi phiếu 33 tỷ.
Mặc dù Trần Gia Huy không vui nhưng vẫn ký, sức tay khi viết như muốn xé nát tấm chi phiếu vậy.
“Tôi đi vệ sinh đã.” Ngô Ngọc Trâm đứng dậy, cầm lấy túi, ung dung rời đi.
Ngô Huệ nhìn theo bóng lưng bà ta, do dự chốc lát, thừa dịp không ai chú ý đến mình mới đuổi theo.
Ngô Ngọc Trâm không đến nhà vệ sinh mà đi ra khoang thuyền, tựa vào lan can hút thuốc.
“Sao vừa rồi mẹ lại làm thế?” Ngô Huệ đi tới, ánh mắt sáng quắc.
Ngô Ngọc Trâm hơi nhướng mày, móng tay màu đỏ thành thục cầm điếu thuốc, đốm lửa đỏ lập lòe trong đêm đen.
“Bà ta một lòng muốn thắng mẹ, không phải mẹ đã để bà ta đạt được mục đích rồi sao?”
“Dù thế nào bà ta cũng là mẹ chồng con, hơn nữa thân thể... cũng tàn phế, mẹ cần gì phải so đo với bà ta vậy?”
Ngô Ngọc Trâm cau mày nhìn Ngô Huệ: “Mẹ chồng con ư? Đầu con bị úng nước à? Làm cứ như mẹ không biết gì ấy?”
“Ít nhất con vẫn là vợ của con trai bà ta, trước mặt người ngoài, tối thiểu con sẽ tôn trọng bà ta. Bà ta có thể không coi con như người nhà nhưng con không thể, trước mắt, bà ta vẫn coi như người nhà của con.”
“Người nhà á?” Ngô Ngọc Trâm cười lạnh: “Vậy con dọn về đấy mà sống với bọn họ!” Ngô Ngọc Trâm nói xong, quay người rời đi.
Ngô Huệ nắm hai tay lại, trong lòng đau đớn đến nghẹn thở.
Chỉ là Ngô Ngọc Trâm đi hai bước liền dừng lại: “Người nhà của con đến kìa.”
Thân thể Ngô Huệ cứng đờ, quay đầu lại...
Dì Thúy đang đẩy Dương Thảo Nguyên tới, gương mặt Dương Thảo Nguyên trở nên vặn vẹo vì tức giận.
“Òa, đây đúng là Ngô Ngọc Trâm à? Trẻ quá, còn đẹp hơn cả trong ti vi!”
“Nghe nói cô ấy còn chưa có người yêu, tôi... muốn chơi trò phi công với cô ấy!”
Dương Thảo Nguyên nghe thấy hai người đàn ông bên cạnh hâm mộ suýt xoa, tức đến nỗi móng tay bấu chặt vào tay vịn của ghế.
Ngô Ngọc Trâm nhìn lướt qua Ngô Huệ, sau đó cùng tổng giám đốc Lưu đi về phía khác.
“Đúng là không biết xấu hổ nên mới ăn mặc kiểu kia!” Dì Thúy ghét bỏ châm chọc một câu.
Trần Anh Tuấn liếc xéo bà ta, dì Thúy vội vàng im lặng, xấu hổ đến nỗi hai gò má đỏ bừng.
Bên kia, Ngô Ngọc Trâm chào hỏi những người quen dọc đường, sau đó được mời đến bàn chính ngồi. Dương Thảo Nguyên tức đỏ mắt, chỉ vào bàn đối diện Ngô Ngọc Trâm, chỉ đạo dì Thúy: “Thúy Ngọc, chúng ta ngồi kia đi!”
Dì Thúy vội vàng đẩy bà ta như thể chuẩn bị đi.
“Sang bên đó làm gì?” Trần Anh Tuấn khẽ giọng quát: “Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
Dì Thúy thấy Trần Anh Tuấn tỏ vẻ khó chịu, không dám làm thêm gì nữa, chỉ nhìn ông ta với ánh mắt hờn dỗi.
Dương Thảo Nguyên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông ta, cười nhạo: “Nó có thể ngồi thì cớ sao tôi lại không?”
Nói xong, bà ta quay đầu lại nhìn Ngô Huệ: “Ngô Huệ, tôi còn chưa chính tức gặp mặt mẹ cô đâu!”
“Rốt cuộc bà muốn thế nào!” Sắc mặt Trần Anh Tuấn thoạt trắng thoạt xanh.
“Làm gì được chứ? Chẳng qua muốn gặp mặt bà thông gia, trò chuyện vài câu thôi, xem ông căng thẳng chưa kìa...”
Vẻ mặt bà ta giễu cợt, cười lạnh nhìn chằm chằm Ngô Huệ: “Ngô Huệ, cô nói có đúng không?”
Ngô Huệ không ngốc, đương nhiên hiểu được ý đồ của bà ta, mà hình như mũi nhọn không chỉ vào mỗi mình Trần Anh Tuấn.
“Mẹ!” Trần Gia Huy sa sầm mặt gọi bà ta: “Đừng nói nữa!”
Dương Thảo Nguyên kinh ngạc nhìn hắn: “Trần Gia Huy, con đừng quên ai mới là mẹ của con.”
“Đủ rồi!” Trần Gia Huy tức giận quát: “Mọi người muốn gây sự thì về nhà, mọi người không ngại phiền nhưng nhiều năm qua, con nhìn thôi cũng mệt mỏi lắm rồi! Nếu mẹ không muốn cái nhà này nữa thì cứ cãi nhau ở đây luôn cũng được!”
Nói xong, Trần Gia Huy nắm tay Ngô Huệ, đi tới một cái bàn khác gần đây.
“Huy...” Dương Thảo Nguyên tức sôi máu, muốn gọi Trần Gia Huy quay về bằng được.
Trần Anh Tuấn không vui quét mắt nhìn Dương Thảo Nguyên và dì Thúy, cũng theo sát hai người kia đi sang bàn kia ngồi.
Dương Thảo Nguyên hận nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể để mặc dì Thúy đẩy bà ta đi.
Ngô Huệ vừa ngồi xuống liền nhìn thấy nhóm Lâm Đức, Lý Bảo Nam chậm rãi đi vào đại sảnh. Lâm Đức tinh mắt phát hiện ra Ngô Huệ, đáy mắt lộ ra nét vui mừng, giơ tay lên chào hỏi cô ấy: “Hi!”
Lý Bảo Nam lập tức vỗ gáy anh ta, đẩy anh ta đi vào trong.
“Đừng mà, để tôi nói với Huệ đôi câu đã.” Lâm Đức nói xong liền vội vã định đi qua.
Kim Ngâm túm cổ áo anh ta, kéo đi: “Còn sợ chỗ này chưa đủ loạn à? Đi nhanh lên!”
Ngô Huệ vừa thấy Lâm Đức liền quay mặt đi, giả vờ không thấy anh ta, trong lòng thoáng cảm giác áy náy.
Sau khi buổi dạ tiệc kết thúc liền bước vào chủ đề chính của tối hôm nay - buổi đấu giá từ thiện.
Từng vật phẩm được đặt trên bàn, người chủ trì đấu giá bắt đầu tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ. Phần lớn vật phẩm tham gia đấu giá tối nay đều là trang sức đá quý và thư họa cổ, rất nhanh đều được thu mua.
Lúc một chiếc dây chuyền phỉ thúy mở bán, Ngô Ngọc Trâm cũng tham gia: “594 triệu.”
Giá khởi điểm của sợi dây chuyền là 264 triệu, nnt trả giá 594 triệu không coi là nhiều. Có lẽ là cố ý nể mặt Ngô Ngọc Trâm nên hầu như những người ở đây không có ai định giành giật.
Ngô Huệ nhấp hớp nước, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói.
“924 triệu.” Ngô Ngọc Trâm tiếp tục tăng giá, vẻ mặt ơ hờ.
Dương Thảo Nguyên bình tĩnh mở miệng: “5 tỷ 214 triệu.”
“6 tỷ 6.” Ngô Ngọc Trâm đan tay chống cằm, ngón tay trắng nõn nâng ly rượu vang mời Ngô Huệ.
Khóe mắt Dương Thảo Nguyên giần giật, lập tức nâng lên: “9 tỷ 9!”
Toàn trường hít sâu, một cái dây chuyền trị giá vài tỷ mà tăng giá vòn vọt thế này á.
Trần Anh Tuấn thầm kéo vạt áo Dương Thảo Nguyên dưới gần bàn, nhắc nhở bà ta đừng chơi quá tay.
Chỉ là Dương Thảo Nguyên giống như không phát hiện ra ám hiệu của Trần Anh Tuấn, cứ thế đuổi theo Ngô Ngọc Trâm, tăng giá: “13 tỷ 2.”
Ngô Huệ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Dương Thảo Nguyên. Vẻ mặt bà ta như thể nắm chắc phần thắng, ánh mắt lạnh lùng quét Ngô Ngọc Trâm.
Ngô Ngọc Trâm dường như không hề lung lay, cười nhạt tiếp tục: “14 tỷ 1!”
“15 tỷ 1!” Dương Thảo Nguyên không chịu nhận thua.
“16 tỷ 1!”
“16 tỷ 5!” Dương Thảo Nguyên hô liền một mạch.
Lần này, ngay cả Trần Gia Huy cũng dừng động tác uống rượu, quay người nhìn Dương Thảo Nguyên với vẻ mặt oán hận.
Giá của chiếc dây chuyền đã lên tới 16 tỷ 5, nhưng hai bên dường như không có ý định dừng lại.
“16 tỷ 5, 16 tỷ 5 rồi! Có ai ra giá hơn không? 17 tỷ 1! Cô Ngô lại tăng giá, 17 tỷ 1! Đây là sợi dây chuyền hiếm có, thảo nào khiến hai quý cô đây tranh đoạt, còn có ai ra giá cao hơn không? 17 tỷ 1 lần 1!”
Người chủ trì đấu giá hưng phấn toát mồ hôi, bàn tay cầm búa hơn rung rung.
Sắc mặt Dương Thảo Nguyên xenh mét, cắn răng giơ tay: “18 tỷ 1!”
Bà ta quyết không thể bại dưới tay Ngô Ngọc Trâm, thấy nụ cười của Ngô Ngọc Trâm, bà ta hận không thể xông lên xé rách mặt đối phương.
Ngay cả người não ngắn như dì Thúy cũng cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng mất kiểm soát. Bà ta dè dặt kéo tay áo Dương Thảo Nguyên: “Thảo Nguyên...”
Chỉ là Dương Thảo Nguyên đã bị thù hận làm cho đầu óc choáng váng, nào chịu buông tha dễ dàng vậy được?
Khi Ngô Ngọc Trâm hô lên 19 tỷ 8, bà ta gần như không chút nghĩ ngợi hô: “23 tỷ!”
Nhưng người khách ở đây không khỏi châu đầu rỉ tai, phỏng đoán bà Trần này có phải có thù hận gì với Ngô Ngọc Trâm không, nếu không sao chỉ có một sợi dây chuyền mà đáng để bọn họ đối địch với nhau.
“24 tỷ 7!” Ngô Ngọc Trâm lười nhác mở miệng.
Dương Thảo Nguyên giận đến thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.
“Mẹ, chỉ một sợi dây chuyền thôi mà, mẹ thích thì ít nữa con đưa mẹ đến Paris mua.” Trần Gia Huy chỉ không muốn sự việc lớn đến nỗi không thể xử ý, nhưng vào tai Dương Thảo Nguyên lại biến thành ý khác. Bà ta nghĩ con trai mình thiên vị con hồ ly tinh kia, giận đến mức cất cao giọng: “33 tỷ!”
Trong phút chốc, toàn trường im phăng phắc, ngay cả người chủ trì cũng ngây ngẩn.
Đột nhiên có tiếng vỗ tay bồm bộp vang lên, sau đó tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, cho đến khi toàn bộ người trong phòng đấu giá thoát khỏi cơn sửng sốt.
Ngô Ngọc Trâm vỗ tay đứng lên, đi tới bàn chủ trì, nhận lấy micro, trên môi nở nụ cười mê người, quay sang nói với Dương Thảo Nguyên mặt xanh mét: “Bà Trần đúng là Bồ tát giúp người, chúng ta cùng vỗ tay cảm ơn bà ấy nào!”
Khắp nơi dậy vang tiếng vỗ tay như sấm, kèm theo tiếng người hoan hô.
Dương Thảo Nguyên mở to mắt, ánh mắt vô hồn, vẫn chưa bừng tỉnh nhận ra mình giành được sợi dây chuyền trị giá hơn ba chục tỷ này.
“33 tỷ...” Dì Thúy thủ thỉ, gần như trợn trắng mắt ngất đi.
Người chủ trì cuộc đấu giá hăng hái ngẩng cao đầu: “33 tỷ! Bà Trần trả giá 33 tỷ! Không thể nghi ngờ bà Trần là người giàu lòng nhân ái! Còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Được rồi, 33 tỷ lần một! 33 tỷ lần hai! ...”
Tiếng gõ búa của người chủ trì vang lên: “Sợi dây chuyền này thuộc về bà Trần rồi!”
Dương Thảo Nguyên bị tiếng vang gõ tỉnh, bên tai chỉ vang vọng mấy chữ “33 tỷ”.
Không phải là đồ Ngô Ngọc Trâm nhìn trúng sao? Sao lại rơi vào tay mình rồi?
Dương Thảo Nguyên quay sang nhìn Trần Anh Tuấn, ông ta đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Đầu kia, Ngô Ngọc Trâm ra vẻ tiếc nuối: “Tôi thật sự thích sợi dây chuyền này, nhưng ai bảo tài sản của tôi không nhiều cơ chứ? Nhưng có thể có duyên gặp được món đồ mà mình thích, tốn 33 tỷ cũng đáng, huống chi là làm việc thiện. Bà Trần thích vậy thì tôi đành nhịn đau từ bỏ thứ mình thích cũng không sao...” Ngô Ngọc Trâm nói xong, nhìn về phía Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần, bà nói phải không?”
Bấy giờ Dương Thảo Nguyên cũng hiểu ra, hóa ra vừa rồi Ngô Ngọc Trâm cố ý nâng giá với bà, đùa giỡn bà ta một hồi!
Nhìn má lúm đồng tiền rạng rỡ của Ngô Ngọc Trâm, đáy mắt Dương Thảo Nguyên bốc hỏa, hận không thể xẻ thịt lột da Ngô Ngọc Trâm. Vậy mà trên mặt bà ta vẫn phải nặn ra một nụ cười, giả bộ không chút để tâm, trả lời: “Chỉ có 33 tỷ thôi mà, tôi coi như làm việc thiện...”
“Bà Trần đúng là ra tay hào phóng, sau này có buổi đấu giá từ thiện nào, mọi người nhớ mời bà Trần tham gia nhé.”
Dương Thảo Nguyên lườm nguýt, hận đến mức cả người run run.
Nhân viên phía sau màn tiến lên, yêu cầu Trần Gia Huy xuất chi phiếu 33 tỷ.
Mặc dù Trần Gia Huy không vui nhưng vẫn ký, sức tay khi viết như muốn xé nát tấm chi phiếu vậy.
“Tôi đi vệ sinh đã.” Ngô Ngọc Trâm đứng dậy, cầm lấy túi, ung dung rời đi.
Ngô Huệ nhìn theo bóng lưng bà ta, do dự chốc lát, thừa dịp không ai chú ý đến mình mới đuổi theo.
Ngô Ngọc Trâm không đến nhà vệ sinh mà đi ra khoang thuyền, tựa vào lan can hút thuốc.
“Sao vừa rồi mẹ lại làm thế?” Ngô Huệ đi tới, ánh mắt sáng quắc.
Ngô Ngọc Trâm hơi nhướng mày, móng tay màu đỏ thành thục cầm điếu thuốc, đốm lửa đỏ lập lòe trong đêm đen.
“Bà ta một lòng muốn thắng mẹ, không phải mẹ đã để bà ta đạt được mục đích rồi sao?”
“Dù thế nào bà ta cũng là mẹ chồng con, hơn nữa thân thể... cũng tàn phế, mẹ cần gì phải so đo với bà ta vậy?”
Ngô Ngọc Trâm cau mày nhìn Ngô Huệ: “Mẹ chồng con ư? Đầu con bị úng nước à? Làm cứ như mẹ không biết gì ấy?”
“Ít nhất con vẫn là vợ của con trai bà ta, trước mặt người ngoài, tối thiểu con sẽ tôn trọng bà ta. Bà ta có thể không coi con như người nhà nhưng con không thể, trước mắt, bà ta vẫn coi như người nhà của con.”
“Người nhà á?” Ngô Ngọc Trâm cười lạnh: “Vậy con dọn về đấy mà sống với bọn họ!” Ngô Ngọc Trâm nói xong, quay người rời đi.
Ngô Huệ nắm hai tay lại, trong lòng đau đớn đến nghẹn thở.
Chỉ là Ngô Ngọc Trâm đi hai bước liền dừng lại: “Người nhà của con đến kìa.”
Thân thể Ngô Huệ cứng đờ, quay đầu lại...
Dì Thúy đang đẩy Dương Thảo Nguyên tới, gương mặt Dương Thảo Nguyên trở nên vặn vẹo vì tức giận.