Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 69 TIỀN BOA CỦA ANH TỐI NAY
CHƯƠNG 69: TIỀN BOA CỦA ANH TỐI NAY
Bàn tay quấn lấy áo ngực của cô khựng lại, sau đó lại siết chặt, khớp xương kêu lên răng rắc.
Ngô Huệ nghiêng mặt đi, đôi mắt mở to, đen láy sâu hút: “Tiền boa của anh tối nay một triệu có đủ không, hay phải triệu rưỡi?”
Trần Gia Huy cúi đầu, nhìn Ngô Huệ quần áo xộc xệch, khóe mắt ươn ướt, dường như có chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, vốn dục vọng khó kiềm chế bỗng tắt dần trong nháy mắt, chỉ đờ đẫn nhìn người phụ nữ chật vật dưới người mình.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, không hề sợ hãi, thậm chí còn không có nước mắt, chỉ lặng lẽ lạnh lùng nhìn hắn.
Trần Gia Huy đứng dậy, rời khỏi người cô, cầm chiếc chăn rơi trên mặt đất trùm lên người cô.
Hắn quét mắt nhìn cổ tay Ngô Huệ bị nắm đến đỏ ửng, thở dài ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu, chần chờ một lát rồi mới đặt một nụ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Xin lỗi, có làm em đau không?”
“Không muốn nữa hả?” Giọng Ngô Huệ lạnh nhạt: “Nếu không thì buông ra.”
Trần Gia Huy lòng rối như tơ vò, không khỏi trầm giọng hỏi: “Ngô Huệ, tóm lại em muốn thế nào?”
Ngô Huệ ra sức đẩy hắn, luống cuống tay chân mặc lại quần áo: “Tôi chỉ muốn ly hôn?”
“Ly hôn ư?” Trần Gia Huy lần nữa túm lấy cổ tay cô: “Tôi nói rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa!”
“Không nhắc lại chẳng lẽ có thể coi như không có chuyện này sao?”
Ngô Huệ hất tay hắn ra: “Vào thời khắc anh và Bùi Hồng Nhung ở bên nhau kia, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Cô bò xuống giường, Trần Gia Huy lại giữ eo cô từ phía sau.
“Không muốn để em gần gũi với Lâm Đức không phải vì lòng tự ái mà anh...” Trần Gia Huy đột nhiên cảm thấy cứng họng, chỉ ôm siết hai cánh tay: “Đửng bỏ đi mà, sau này chúng ta bắt đầu lại cuộc sống lần nữa nhé.”
Ngô Huệ không quay đầu lại, giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mi: “Chúng ta đã không còn sau này nữa rồi.”
Nói xong cô tránh thoát, đẩy cửa phòng đi ra ngoài luôn.
Trần Gia Huy hụt hẫng ngồi tựa vào đầu giường, giật cà vạt trên áo sơ mi, đau đầu vuốt mi tâm, hồi lâu mới đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc khăn tắm màu lam nhạt ra, đứng tần ngần một lúc rồi lại ném mạnh nó xuống đất.
Ngô Huệ ra khỏi phòng, bần thần ngoài hành lang một lúc. Các phòng xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa, trong đầu cô lại ong ong ồn ào. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đi lên boong thuyền.
Đêm đã về khuya, khoảng không đen kịt, không một tia sáng. Giữa cô và Trần Gia Huy có rất ít kỷ niệm đẹp để níu giữ lẫn nhau, gần như có thể nói là không có. Lúc ấy, tại sao lại có dũng khí gả cho hắn chứ?
Ngô Huệ ôm lấy hai cánh tay mình, đột nhiên nghe tiếng ca nô chầm chậm đến gần.
Một người đàn ông mập lùn đi từ trong khoang thuyền ra, Ngô Huệ nhận ra ông ta, là tổng giám đốc Lưu xuất hiện cùng với Ngô Ngọc Trâm ở trong nhà ăn. Ông ta vừa đi vừa nói với mấy thợ thuyền ăn mặc chỉnh tề ở phía sau.
Mặt nước dập dờn, một chiếc ca nô chậm chạp cập sát vào thuyền.
Tổng giám đốc Lưu vội vàng dặn đoàn thợ thuyền: “Nhanh lên một chút, nhớ cẩn thận cho tôi, đừng làm khách bị thương!”
Thái độ của ông ta cẩn thận như vậy chứng tỏ người tới không phải hạng người bình thường.
Ngô Huệ không khỏi tò mò tiến lên hai bước, nhìn thấy đoàn thợ thuyền đưa một người trèo lên du thuyền.
“Này! Đã dặn tất cả phải cẩn thận cơ mà, làm ngã thì các cậu có đền bù được không!”
Một giọng nữ the thé truyền đến, Ngô Huệ không khỏi nhíu mày, tuy rằng cô chỉ nghe giọng này vài lần nhưng đã quá quen thuộc, không phải dì Thúy thì còn ai vào đây được nữa!”
Nói như vậy, người mà bọn họ dìu lên chính là…
Ngô Huệ nhìn sang, quả nhiên hai người đang dìu Dương Thảo Nguyên ngồi lên xe lăn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Dương Thảo Nguyên ngước mắt, vừa hay đối diện tầm mắt của Ngô Huệ.
Ngay khoảnh khắc trông thấy Ngô Huệ, sắc mặt Dương Thảo Nguyên lập tức trở nên khó coi.
“Thảo Nguyên, có khỏe không? Không đụng đầu vào đâu chứ?”
Dì Thúy bò lên du thuyền nhanh chóng bước đến bên Dương Thảo Nguyên, cảm nhận được bà ta không vui, nhìn theo tầm mắt bà ta, dì Thúy phút chốc xụ mặt xuống: “Cô ta cũng ở đây!”
Dương Thảo Nguyên khó chịu: “Thúy Ngọc, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Thái độ tổng giám đốc Lưu vừa nhiệt tình vừa nịnh hót: “Biết bà Dương sẽ đến nên tôi bảo nhân viên dọn hai phòng cao cấp rồi.”
“Tổng giám đốc Lưu, bữa tiệc của ông loại người nào cũng mời được à?” Dì Thúy nói xong, vừa như vô tình vừa như có ý nhìn Ngô Huệ, mở miệng châm chọc: “Tiểu la tiểu tướng cũng mời hết, đúng là chẳng có đẳng cấp gì cả!”
“Hả?” Ông ta nhất thời không hiểu ý.
Dương Thảo Nguyên không nhịn được khoát tay: “Tôi mệt rồi, đưa chúng tôi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, lại có tiếng ca nô tới gần.
Tiếp theo, Trần Anh Tuấn được thợ thuyền kéo lên thuyền, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Ngô Huệ thấy vậy thì có vẻ thân thiết, Trần Anh Tuấn vừa lên thuyền cũng chạy nhanh đến trước mặt Dương Thảo Nguyên.
“Đây là bữa tiệc của lớp thanh niên, bà đến xem làm gì, mau về đi!”
Sắc mặt Trần Anh Tuấn sa sầm, giọng nói kiềm chế cơn giận. Nói xong ông ta dặn dò đoàn thợ thuyền: “Đưa bà ấy xuống ca nô đi.”
Bọn họ còn chưa có động tĩnh thì Dương Thảo Nguyên quát: “Ai dám tới đây cứ thử xem!”
Nhất thời, bầu không khí trên boong tàu trở nên ngột ngạt.
“Rốt cuộc bà muốn gì? Còn tưởng mình mới mười mấy tuổi, muốn làm thế nào thì làm sao?” Trần Anh Tuấn bực bội nói.
Dương Thảo Nguyên cười lạnh: “Tôi lên du thuyền thăm con của mình mà cũng phải chờ ông đồng ý sao? Trần Anh Tuấn, tôi đã làm gì đâu, sao ông phải khẩn trương thế, có phải trên du thuyền giấu tình nhân bí mật của ông không?”
“Đúng là không thể nói lý!” Trần Anh Tuấn đỏ mặt: “Bà nhìn lại bà đi, nào có dáng vẻ phu nhân danh môn quý phái? Trong mắt tôi, bà chẳng khác gì những mụ đàn bà chanh chua chợ búa kia đâu!”
“Bị tôi chọc trúng nỗi đau à? Trần Anh Tuấn, ông tưởng tâm tư xấu xa này của ông tôi không tài nào hiểu được ư?”
Ngô Huệ thấy bầu không khí bên kia càng lúc càng không ổn, do dự chốc lát bèn tiến lên gọi ông ta: “Bố!”
Trần Anh Tuấn còn định nói gì đó, thình lình nghe thấy Ngô Huệ gọi mình, quay đầu trông thấy cô, vẻ mặt trở nên lúng túng.
“Huệ, trễ thế này con còn chưa ngủ à?”
“Con đang mất ngủ, muốn ra ngoài đi dạo một lúc.” Ngô Huệ tiến lên, giả bộ mới trông thấy Dương Thảo Nguyên và dì Thúy, kinh ngạc nói: “Bố đi cùng bà Trần và dì Thúy tới đây tham gia bữa tiệc sao?”
“Bà Trần á?” Nghe thấy Ngô Huệ gọi Dương Thảo Nguyên như thế, sắc mặt Trần Anh Tuấn đen như đáy nồi.
Bên này, Dương Thảo Nguyên sai dì Thúy đẩy bà ta đi: “Thúy Ngọc, chúng ta vào thôi!”
Dì Thúy hờn dỗi quét mắt Trần Anh Tuấn, bất đắc dĩ đẩy Dương Thảo Nguyên vào khoang thuyền.
Trần Anh Tuấn nhìn nửa người trên thẳng băng của Dương Thảo Nguyên, vuốt mi tâm, mệt mỏi thở dài.
“Ông Trần, nếu ông đã tới thì ở cùng chỗ với bà nhà...” Tổng giám đốc Lưu nịnh hót hỏi.
Trần Anh Tuấn phất tay: “Chuẩn bị thêm cho tôi một phòng.”
Sau khi tổng giám đốc Lưu và đoàn thợ thuyền rời đi, trên boong thuyền chỉ còn lại Ngô Huệ và Trần Anh Tuấn.
Ông ta nhìn Ngô Huệ bị gió biển thổi rối tóc, sắc mặt dịu đi: “Huệ, bà già ấy tính tình khó ưa, con vị tha một chú, sau này tiếp xúc nhiều sẽ thích con thôi.”
Ngô Huệ nhoẻn khóe môi: “Không có gì đâu, bố, bố nghỉ ngơi sớm đi, con về trước đây.”
Trần Anh Tuấn gật đầu, vỗ bả vai cô: “Ngày mai gặp.”
Ngô Huệ đi về khoang thuyền cũng không về phòng mình mà đến chỗ Ngô Ngọc Trâm.
Ngô Ngọc Trâm nổi tiếng, cô chỉ tùy tiện tìm nhân viên phục vụ là dễ dàng hỏi thăm được số phòng của bà ta.
Cô chần chừ ở cửa, cuối cùng vẫn ấn chuông.
“Ai đấy?” Cửa phòng kéo ra một chút, giọng dịu dàng và trong trẻo của Ngô Ngọc Trâm truyền ra.
Ngô Huệ im lặng, sau đó mới mở miệng: “Là con.”
Bấy giờ cửa phòng mới từ từ mở ra.
Ngô Ngọc Trâm mặc một áo dây tơ lụa cổ chữ V, vóc người lung linh cuốn hút lúc ẩn lúc hiện. Thấy Ngô Huệ đến, đôi mày thanh tú của bà ta cau lại: “Con không ngủ với chồng còn chạy đến chỗ mẹ làm gì?”
“Con có thể vào không?” Ngô Huệ hỏi, tầm mắt lướt vào trong phòng bà ta.
Ngô Ngọc Trâm nghiêng đầu liếc nhìn trong phòng, đôi môi đỏ mọng hé mở mang chút giễu cợt, im ắng dẫn lối mời khách.
Ngô Huệ đứng bên ngoài chốc lát, xác định bên trong không có ai mới vào.
Trong phòng bật đèn mờ mờ, toát lên không khí lãng mạnh, tựa như cảm giác và Ngô Ngọc Trâm mang đến cho người khác.
Chắc hẳn phòng của Ngô Ngọc Trâm là phòng VIP nên rộng hơn những phòng khác nhiều, bên trái có một quầy bar nhỏ, gần cửa sổ kê một chiếc bàn, phía trên đặt bó bách hợp.
Ngô Ngọc Trâm rót ly rượu vang cho mình, cầm chiếc ly chân dài ngồi xuống sô pha. Đôi chân thon dài nhẵn mịn vắt chéo, nhẹ nhàng đong đưa cái ly, nhìn về phía Ngô Huệ với đôi mắt lúng liếng có vài phần na ná Ngô Huệ.
“Không có chuyện gì thì con chẳng bao giờ chủ động tìm mẹ, nói đi, có chuyện gì.”
Ngô Huệ: “Con muốn ngủ ở đây.”
Ngô Ngọc Trâm nhấp ngụm rượu, ra vẻ thản nhiên, không hề tiếp lời.
“Nếu không được thì thôi.” Ngô Huệ nói xong liền quay người định đi.
“Ai bảo con không được?” Ngô Ngọc Trâm cau mày, đứng lên đặt ly rượu lên quầy bar: “Chỉ là chỗ mẹ có mỗi cái giường, mẹ không thích ngủ cùng giường với con, một mình con tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Nói xong, Ngô Ngọc Trâm quay người vào phòng tắm. Đợi lúc bà ta ra ngoài, Ngô Huệ đã nằm yên trên sô pha.
Ngô Ngọc Trâm cười khẩy: “Trước đây mẹ đã nhắc nhở con, tại con cứ khăng khăng, bây giờ va chạm sứt đầu chảy máu mới vui hả?”
Ngô Huệ nhắm hai mắt, giả vờ ngủ say không nghe thấy bà ta giễu cợt.
Ngô Ngọc Trâm tựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, động tác thành thục phun mây nhả khói. Bà ta phả ra mấy làn khói liên tiếp mới quay đầu nhìn sang chỗ Ngô Huệ đang nằm.
“Chỉ có đồ đầu đất như con mới tin tưởng chuyện cô bé lọ lem gả cho hoàng tử. Những tên đó chỉ thích cái mới mẻ, chơi một chút rồi thôi, chờ ngày nào chơi chán còn không vứt bỏ con mới lạ.”
Màn sương khói lượn lờ trên không trung, phảng phất trong không khí như thể tấm lụa mỏng chồng chéo.
Ngô Huệ đột ngột ngồi bật dậy, lạnh lùng thốt: “Mẹ nói đủ chưa, chuyện của con không cần mẹ quan tâm!”
“Không cần mẹ quan tâm...” Ngô Ngọc Trâm dụi tắt điếu thuốc: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”
Ngô Huệ nằm xuống, đưa lưng về phía bà ta. Lúc khép mắt lại, cô giảm giác dòng chất lỏng lặng lẽ chảy xuôi nơi khóe mắt, cô giơ tay lên lau, kéo chăn đắp lên người.
Khi Ngô Huệ tỉnh lại thì trời đã sáng bảnh. Ngô Ngọc Trâm không ở trong phòng, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ đặt bữa ăn sáng. Ngô Huệ gấp gọn chăn bỏ vào tủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu rồi rời đi.
Tối qua gần như là cô chạy trốn nên Ngô Huệ không hề cầm thẻ phòng trên người. Cô không muốn đi tìm Trần Gia Huy nên đành lang thang bên ngoài. Khi trên boong thuyền dần dần tụ tập khá đông người, cô đành quay lại khoang thuyền.
Bàn tay quấn lấy áo ngực của cô khựng lại, sau đó lại siết chặt, khớp xương kêu lên răng rắc.
Ngô Huệ nghiêng mặt đi, đôi mắt mở to, đen láy sâu hút: “Tiền boa của anh tối nay một triệu có đủ không, hay phải triệu rưỡi?”
Trần Gia Huy cúi đầu, nhìn Ngô Huệ quần áo xộc xệch, khóe mắt ươn ướt, dường như có chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, vốn dục vọng khó kiềm chế bỗng tắt dần trong nháy mắt, chỉ đờ đẫn nhìn người phụ nữ chật vật dưới người mình.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, không hề sợ hãi, thậm chí còn không có nước mắt, chỉ lặng lẽ lạnh lùng nhìn hắn.
Trần Gia Huy đứng dậy, rời khỏi người cô, cầm chiếc chăn rơi trên mặt đất trùm lên người cô.
Hắn quét mắt nhìn cổ tay Ngô Huệ bị nắm đến đỏ ửng, thở dài ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu, chần chờ một lát rồi mới đặt một nụ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Xin lỗi, có làm em đau không?”
“Không muốn nữa hả?” Giọng Ngô Huệ lạnh nhạt: “Nếu không thì buông ra.”
Trần Gia Huy lòng rối như tơ vò, không khỏi trầm giọng hỏi: “Ngô Huệ, tóm lại em muốn thế nào?”
Ngô Huệ ra sức đẩy hắn, luống cuống tay chân mặc lại quần áo: “Tôi chỉ muốn ly hôn?”
“Ly hôn ư?” Trần Gia Huy lần nữa túm lấy cổ tay cô: “Tôi nói rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa!”
“Không nhắc lại chẳng lẽ có thể coi như không có chuyện này sao?”
Ngô Huệ hất tay hắn ra: “Vào thời khắc anh và Bùi Hồng Nhung ở bên nhau kia, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Cô bò xuống giường, Trần Gia Huy lại giữ eo cô từ phía sau.
“Không muốn để em gần gũi với Lâm Đức không phải vì lòng tự ái mà anh...” Trần Gia Huy đột nhiên cảm thấy cứng họng, chỉ ôm siết hai cánh tay: “Đửng bỏ đi mà, sau này chúng ta bắt đầu lại cuộc sống lần nữa nhé.”
Ngô Huệ không quay đầu lại, giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mi: “Chúng ta đã không còn sau này nữa rồi.”
Nói xong cô tránh thoát, đẩy cửa phòng đi ra ngoài luôn.
Trần Gia Huy hụt hẫng ngồi tựa vào đầu giường, giật cà vạt trên áo sơ mi, đau đầu vuốt mi tâm, hồi lâu mới đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc khăn tắm màu lam nhạt ra, đứng tần ngần một lúc rồi lại ném mạnh nó xuống đất.
Ngô Huệ ra khỏi phòng, bần thần ngoài hành lang một lúc. Các phòng xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa, trong đầu cô lại ong ong ồn ào. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đi lên boong thuyền.
Đêm đã về khuya, khoảng không đen kịt, không một tia sáng. Giữa cô và Trần Gia Huy có rất ít kỷ niệm đẹp để níu giữ lẫn nhau, gần như có thể nói là không có. Lúc ấy, tại sao lại có dũng khí gả cho hắn chứ?
Ngô Huệ ôm lấy hai cánh tay mình, đột nhiên nghe tiếng ca nô chầm chậm đến gần.
Một người đàn ông mập lùn đi từ trong khoang thuyền ra, Ngô Huệ nhận ra ông ta, là tổng giám đốc Lưu xuất hiện cùng với Ngô Ngọc Trâm ở trong nhà ăn. Ông ta vừa đi vừa nói với mấy thợ thuyền ăn mặc chỉnh tề ở phía sau.
Mặt nước dập dờn, một chiếc ca nô chậm chạp cập sát vào thuyền.
Tổng giám đốc Lưu vội vàng dặn đoàn thợ thuyền: “Nhanh lên một chút, nhớ cẩn thận cho tôi, đừng làm khách bị thương!”
Thái độ của ông ta cẩn thận như vậy chứng tỏ người tới không phải hạng người bình thường.
Ngô Huệ không khỏi tò mò tiến lên hai bước, nhìn thấy đoàn thợ thuyền đưa một người trèo lên du thuyền.
“Này! Đã dặn tất cả phải cẩn thận cơ mà, làm ngã thì các cậu có đền bù được không!”
Một giọng nữ the thé truyền đến, Ngô Huệ không khỏi nhíu mày, tuy rằng cô chỉ nghe giọng này vài lần nhưng đã quá quen thuộc, không phải dì Thúy thì còn ai vào đây được nữa!”
Nói như vậy, người mà bọn họ dìu lên chính là…
Ngô Huệ nhìn sang, quả nhiên hai người đang dìu Dương Thảo Nguyên ngồi lên xe lăn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Dương Thảo Nguyên ngước mắt, vừa hay đối diện tầm mắt của Ngô Huệ.
Ngay khoảnh khắc trông thấy Ngô Huệ, sắc mặt Dương Thảo Nguyên lập tức trở nên khó coi.
“Thảo Nguyên, có khỏe không? Không đụng đầu vào đâu chứ?”
Dì Thúy bò lên du thuyền nhanh chóng bước đến bên Dương Thảo Nguyên, cảm nhận được bà ta không vui, nhìn theo tầm mắt bà ta, dì Thúy phút chốc xụ mặt xuống: “Cô ta cũng ở đây!”
Dương Thảo Nguyên khó chịu: “Thúy Ngọc, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Thái độ tổng giám đốc Lưu vừa nhiệt tình vừa nịnh hót: “Biết bà Dương sẽ đến nên tôi bảo nhân viên dọn hai phòng cao cấp rồi.”
“Tổng giám đốc Lưu, bữa tiệc của ông loại người nào cũng mời được à?” Dì Thúy nói xong, vừa như vô tình vừa như có ý nhìn Ngô Huệ, mở miệng châm chọc: “Tiểu la tiểu tướng cũng mời hết, đúng là chẳng có đẳng cấp gì cả!”
“Hả?” Ông ta nhất thời không hiểu ý.
Dương Thảo Nguyên không nhịn được khoát tay: “Tôi mệt rồi, đưa chúng tôi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, lại có tiếng ca nô tới gần.
Tiếp theo, Trần Anh Tuấn được thợ thuyền kéo lên thuyền, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Ngô Huệ thấy vậy thì có vẻ thân thiết, Trần Anh Tuấn vừa lên thuyền cũng chạy nhanh đến trước mặt Dương Thảo Nguyên.
“Đây là bữa tiệc của lớp thanh niên, bà đến xem làm gì, mau về đi!”
Sắc mặt Trần Anh Tuấn sa sầm, giọng nói kiềm chế cơn giận. Nói xong ông ta dặn dò đoàn thợ thuyền: “Đưa bà ấy xuống ca nô đi.”
Bọn họ còn chưa có động tĩnh thì Dương Thảo Nguyên quát: “Ai dám tới đây cứ thử xem!”
Nhất thời, bầu không khí trên boong tàu trở nên ngột ngạt.
“Rốt cuộc bà muốn gì? Còn tưởng mình mới mười mấy tuổi, muốn làm thế nào thì làm sao?” Trần Anh Tuấn bực bội nói.
Dương Thảo Nguyên cười lạnh: “Tôi lên du thuyền thăm con của mình mà cũng phải chờ ông đồng ý sao? Trần Anh Tuấn, tôi đã làm gì đâu, sao ông phải khẩn trương thế, có phải trên du thuyền giấu tình nhân bí mật của ông không?”
“Đúng là không thể nói lý!” Trần Anh Tuấn đỏ mặt: “Bà nhìn lại bà đi, nào có dáng vẻ phu nhân danh môn quý phái? Trong mắt tôi, bà chẳng khác gì những mụ đàn bà chanh chua chợ búa kia đâu!”
“Bị tôi chọc trúng nỗi đau à? Trần Anh Tuấn, ông tưởng tâm tư xấu xa này của ông tôi không tài nào hiểu được ư?”
Ngô Huệ thấy bầu không khí bên kia càng lúc càng không ổn, do dự chốc lát bèn tiến lên gọi ông ta: “Bố!”
Trần Anh Tuấn còn định nói gì đó, thình lình nghe thấy Ngô Huệ gọi mình, quay đầu trông thấy cô, vẻ mặt trở nên lúng túng.
“Huệ, trễ thế này con còn chưa ngủ à?”
“Con đang mất ngủ, muốn ra ngoài đi dạo một lúc.” Ngô Huệ tiến lên, giả bộ mới trông thấy Dương Thảo Nguyên và dì Thúy, kinh ngạc nói: “Bố đi cùng bà Trần và dì Thúy tới đây tham gia bữa tiệc sao?”
“Bà Trần á?” Nghe thấy Ngô Huệ gọi Dương Thảo Nguyên như thế, sắc mặt Trần Anh Tuấn đen như đáy nồi.
Bên này, Dương Thảo Nguyên sai dì Thúy đẩy bà ta đi: “Thúy Ngọc, chúng ta vào thôi!”
Dì Thúy hờn dỗi quét mắt Trần Anh Tuấn, bất đắc dĩ đẩy Dương Thảo Nguyên vào khoang thuyền.
Trần Anh Tuấn nhìn nửa người trên thẳng băng của Dương Thảo Nguyên, vuốt mi tâm, mệt mỏi thở dài.
“Ông Trần, nếu ông đã tới thì ở cùng chỗ với bà nhà...” Tổng giám đốc Lưu nịnh hót hỏi.
Trần Anh Tuấn phất tay: “Chuẩn bị thêm cho tôi một phòng.”
Sau khi tổng giám đốc Lưu và đoàn thợ thuyền rời đi, trên boong thuyền chỉ còn lại Ngô Huệ và Trần Anh Tuấn.
Ông ta nhìn Ngô Huệ bị gió biển thổi rối tóc, sắc mặt dịu đi: “Huệ, bà già ấy tính tình khó ưa, con vị tha một chú, sau này tiếp xúc nhiều sẽ thích con thôi.”
Ngô Huệ nhoẻn khóe môi: “Không có gì đâu, bố, bố nghỉ ngơi sớm đi, con về trước đây.”
Trần Anh Tuấn gật đầu, vỗ bả vai cô: “Ngày mai gặp.”
Ngô Huệ đi về khoang thuyền cũng không về phòng mình mà đến chỗ Ngô Ngọc Trâm.
Ngô Ngọc Trâm nổi tiếng, cô chỉ tùy tiện tìm nhân viên phục vụ là dễ dàng hỏi thăm được số phòng của bà ta.
Cô chần chừ ở cửa, cuối cùng vẫn ấn chuông.
“Ai đấy?” Cửa phòng kéo ra một chút, giọng dịu dàng và trong trẻo của Ngô Ngọc Trâm truyền ra.
Ngô Huệ im lặng, sau đó mới mở miệng: “Là con.”
Bấy giờ cửa phòng mới từ từ mở ra.
Ngô Ngọc Trâm mặc một áo dây tơ lụa cổ chữ V, vóc người lung linh cuốn hút lúc ẩn lúc hiện. Thấy Ngô Huệ đến, đôi mày thanh tú của bà ta cau lại: “Con không ngủ với chồng còn chạy đến chỗ mẹ làm gì?”
“Con có thể vào không?” Ngô Huệ hỏi, tầm mắt lướt vào trong phòng bà ta.
Ngô Ngọc Trâm nghiêng đầu liếc nhìn trong phòng, đôi môi đỏ mọng hé mở mang chút giễu cợt, im ắng dẫn lối mời khách.
Ngô Huệ đứng bên ngoài chốc lát, xác định bên trong không có ai mới vào.
Trong phòng bật đèn mờ mờ, toát lên không khí lãng mạnh, tựa như cảm giác và Ngô Ngọc Trâm mang đến cho người khác.
Chắc hẳn phòng của Ngô Ngọc Trâm là phòng VIP nên rộng hơn những phòng khác nhiều, bên trái có một quầy bar nhỏ, gần cửa sổ kê một chiếc bàn, phía trên đặt bó bách hợp.
Ngô Ngọc Trâm rót ly rượu vang cho mình, cầm chiếc ly chân dài ngồi xuống sô pha. Đôi chân thon dài nhẵn mịn vắt chéo, nhẹ nhàng đong đưa cái ly, nhìn về phía Ngô Huệ với đôi mắt lúng liếng có vài phần na ná Ngô Huệ.
“Không có chuyện gì thì con chẳng bao giờ chủ động tìm mẹ, nói đi, có chuyện gì.”
Ngô Huệ: “Con muốn ngủ ở đây.”
Ngô Ngọc Trâm nhấp ngụm rượu, ra vẻ thản nhiên, không hề tiếp lời.
“Nếu không được thì thôi.” Ngô Huệ nói xong liền quay người định đi.
“Ai bảo con không được?” Ngô Ngọc Trâm cau mày, đứng lên đặt ly rượu lên quầy bar: “Chỉ là chỗ mẹ có mỗi cái giường, mẹ không thích ngủ cùng giường với con, một mình con tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Nói xong, Ngô Ngọc Trâm quay người vào phòng tắm. Đợi lúc bà ta ra ngoài, Ngô Huệ đã nằm yên trên sô pha.
Ngô Ngọc Trâm cười khẩy: “Trước đây mẹ đã nhắc nhở con, tại con cứ khăng khăng, bây giờ va chạm sứt đầu chảy máu mới vui hả?”
Ngô Huệ nhắm hai mắt, giả vờ ngủ say không nghe thấy bà ta giễu cợt.
Ngô Ngọc Trâm tựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, động tác thành thục phun mây nhả khói. Bà ta phả ra mấy làn khói liên tiếp mới quay đầu nhìn sang chỗ Ngô Huệ đang nằm.
“Chỉ có đồ đầu đất như con mới tin tưởng chuyện cô bé lọ lem gả cho hoàng tử. Những tên đó chỉ thích cái mới mẻ, chơi một chút rồi thôi, chờ ngày nào chơi chán còn không vứt bỏ con mới lạ.”
Màn sương khói lượn lờ trên không trung, phảng phất trong không khí như thể tấm lụa mỏng chồng chéo.
Ngô Huệ đột ngột ngồi bật dậy, lạnh lùng thốt: “Mẹ nói đủ chưa, chuyện của con không cần mẹ quan tâm!”
“Không cần mẹ quan tâm...” Ngô Ngọc Trâm dụi tắt điếu thuốc: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”
Ngô Huệ nằm xuống, đưa lưng về phía bà ta. Lúc khép mắt lại, cô giảm giác dòng chất lỏng lặng lẽ chảy xuôi nơi khóe mắt, cô giơ tay lên lau, kéo chăn đắp lên người.
Khi Ngô Huệ tỉnh lại thì trời đã sáng bảnh. Ngô Ngọc Trâm không ở trong phòng, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ đặt bữa ăn sáng. Ngô Huệ gấp gọn chăn bỏ vào tủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu rồi rời đi.
Tối qua gần như là cô chạy trốn nên Ngô Huệ không hề cầm thẻ phòng trên người. Cô không muốn đi tìm Trần Gia Huy nên đành lang thang bên ngoài. Khi trên boong thuyền dần dần tụ tập khá đông người, cô đành quay lại khoang thuyền.
Bình luận facebook