Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 70 NGÔ NGỌC TRÂM
CHƯƠNG 70: NGÔ NGỌC TRÂM
Trên hành lang, cô vô tình gặp Lâm Đức vừa ra khỏi nhà ăn, Ngô Huệ theo bản năng tránh né anh ta.
Lâm Đức nhìn sang chỗ Ngô Huệ vừa đứng: “Sao em cảm thấy vừa trông thấy Huệ đấy nhỉ?”
Nhóm Bùi Quốc Huy và Lý Bảo Nam vừa đi ra, nghe thấy Lâm Đức lẩm bẩm một mình thì nhìn ra phía cuối hành lang.
“Cậu hoa mắt rồi.” Kim Ngâm khinh khỉnh lườm anh ta một cái.
“Không đâu, nhìn thấy thật đấy, nhưng hình như bị tôi dọa chạy rồi.”
Lâm Đức kề mặt đến gần Lý Bảo Nam: “Bảo Nam, trông tôi giống người xấu lắm sao?”
“Không phải giống, mà cực kỳ giống!” Lý Bảo Nam vỗ hai má anh ta, nói xong bèn bước đi trước.
Hồ Khang lặng lẽ theo sau, Kim Ngâm cũng vỗ vai anh ta một cái.
Lâm Đức quay đầu trông ngóng Bùi Quốc Huy đang đi đến: “Anh Ba, anh thấy thế nào?”
Bùi Quốc Huy quét mắt về nơi Lâm Đức vừa trông đi, miệng kín như bưng, mãi mới quay lại nhìn Lâm Đức, nhoẻn môi: “Có lẽ cậu đã làm chuyện gì đó khiến cô ấy không vui.” Nói xong anh đút tay túi quần rồi đi mất.
Lâm Đức nghi ngờ gãi đầu, lập tức hỏi với: “Nói gì cơ?”
Ngô Huệ đi lung tung một lát mới về phòng của cô và Trần Gia Huy.
Một nhân viên phục vụ đang đứng trước cửa phòng cô, thấy cô đến bèn cười chào đón: “Là cô Trần phải không ạ? Anh Trần bảo tôi ở đây chờ cô, đưa cái này cho cô.” Nói xong thì đưa tấm thẻ phòng cho Ngô Huệ. Cô cười nói cảm ơn.
Hình như phòng đã được quét dọn, trên giường rất sạch sẽ, vali của Ngô Huệ cũng được cất gọn vào góc tường.
Buổi chiều Ngô Huệ ngồi trước máy tính soạn văn bản thì cửa truyền đến tiếng gõ. Cô bước ra mở cửa, chỉ thấy dì Thúy với vẻ mặt cau có: “Làm gì lâu thế mới mở cửa?”
“Có chuyện gì không?” Thái độ của Ngô Huệ cũng rất lạnh nhạt, không định cho bà ta đi vào.
Dì Thúy hừ lạnh: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cô à? Bà chủ muốn tham gia buổi tiệc nên định hỏi cô một vài chuyện.”
Ngô Huệ đến nhà họ Trần lâu như thế nhưng vẫn nghe được vài tin đồn. Ví dụ như sau khi Dương Thảo Nguyên bị liệt, rất ít tham gia tiệc tùng. Theo nhiều người, bà ta ưa sĩ diện, không muốn bị người khác thương hại, vì vậy phần lớn thời gian đều ở nhà không đi đâu.
Nghe dì Thúy hỏi vậy, Ngô Huệ đoán được đại khái, chắc là lâu không ra ngoài, Dương Thảo Nguyên không biết nhiều về bữa tiệc hôm nay.
Ngô Huệ đi theo dì Thúy đến phòng Dương Thảo Nguyên. Bà ta đã mặc đồ dự tiệc ngồi trên xe lăn, trang điểm tinh tế, tóc vấn cao, cài tóc kim cương sáng chói, váy hai dây màu đen cổ chữ V, bên ngoài khoác áo lông, lặng lẽ ngồi đó, toàn thân toát lên hơi thở cao quý lạnh lùng.
Qua ngũ quan của bà ta, có thể đoán được lúc bà ta còn trẻ nhất định là người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy. Một người phụ nữ cao quý như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến những gì bà ta làm thì rất khó đánh đồng bà ta với hạng người như dì Thúy.
Một nhân viên phụ vụ bên cạnh đang cầm bộ trang sức đeo giúp bà ta.
Ánh sáng làm mắt Ngô Huệ chói lòa, cô đành phải giơ tay lên che.
“Thảo Nguyên xinh đẹp quá! Em nói chị không trang điểm cũng được, chỉ thế này đã xinh đẹp tuyệt trần rồi.” Dì Thúy cảm thán tự đáy lòng, đi vòng quanh Dương Thảo Nguyên đánh giá, cười hài lòng.
Dương Thảo Nguyên tỏ ra cực kỳ cao hứng, sai người đẩy bà ta đến trước gương, đắc ý giãn chân mày, chỉ vào bộ váy mới tinh đặt trên giường và nói với dì Thúy: “Thúy Ngọc, cho dì đấy.”
“Có thật không?” Dì Thúy vui mừng tiến lên cầm lấy chiếc váy, ướm lên người mình.
Vẻ mặt Dương Thảo Nguyên cao ngạo: “Tôi phải dẫn dì đi tham gia bữa tiệc, đương nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn cho cả dì.”
Dì Thúy cảm động nhìn bà ta: “Thảo Nguyên, cảm ơn chị.”
“Mau thay đồ đi, chọn đồ trang sức mà đeo kết hợp.”
Dõi mắt nhìn dì Thúy đi vào nhà vệ sinh, Dương Thảo Nguyên mới quay đầu lại nhìn Ngô Huệ đang đứng trước cửa: “Đến rồi à?”
Ngô Huệ gật đầu bước đến: “Bà Trần cho gọi tôi tới đây có chuyện gì thế?”
“Không phải có việc mới gọi cô đến đây sao?” Dương Thảo Nguyên nhìn cô, lại quay người soi gương: “Nói xem, hôm nay bộ đồ của tôi thế nào?”
“Rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của bà Trần.” Ngô Huệ đáp chi tiết.
Dương Thảo Nguyên nhíu đôi mày xinh đẹp, hiển nhiên không hài lòng lắm với câu trả lời đầy thuyết phục của cô. Thấy Ngô Huệ thờ ơ, không nói hâm mộ, thậm chí chẳng ca ngợi nên trong lòng bà ta cảm thấy nguội lạnh.
Bà ta đưa tay lấy một chiếc dây chuyền Swarovski, ướm lên cổ.
“Đây là sợi dây chuyền Swarovski số lượng hạn chế trên toàn thế giới, bố thằng Huy cố ý đặt hàng ở tổng công ty ở Pháp cho tôi. Cô nói xem, tôi đeo sợi dây chuyền này lên sẽ thế nào?”
Ngô Huệ liếc thấy hoa tai kim cương của Dương Thảo Nguyên, trên tay cũng có hai chiếc nhẫn kim cương, bà ta lại cầm chiếc dây chuyền mặt kim cương mỏng, nếu đeo lên ngược lại như vẽ rắn thêm chân, trông thật phàm tục.
“Đôi hoa tai kim cương, bà có thể suy nghĩ bỏ xuống.”
Ngô Huệ vừa dứt lời, dì Thúy đã lớn giọng nói: “Thảo Nguyên, cứ đeo đi, sợi dây chuyền này được làm cho chị mà, chị mặc bộ váy đắt tiền như vậy, nếu thiếu sợi dây chuyền làm đẹp, khó tránh khỏi bị người đời chê xấu cho xem.”
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy phắt ra, dì Thúy mặc chiếc váy màu đỏ đi ra. Vốn là màu sắc lộng lẫy, chiếc váy dài được cắt may tao nhã nhưng khi khoác lên người dì Thúy lại toát lên vẻ tầm thường thô tục.
Dì Thúy làm việc tay chân, không được chăm sóc cơ thể như Dương Thảo Nguyên, không chỉ làn da thô ráp mà hai đầu lông mày càng lộ ra vẻ hung áp, thân thể đẫy đà mặc váy thật sự trông cứ dở dở ương ương thế nào ấy.
Dương Thảo Nguyên lấy một chiếc nhẫn kim cương thật to trong hộp trang sức đưa cho bà ta: “Cho dì này.”
Dì Thúy được săn sóc mà kinh sợ: “Chị cho em váy là được rồi.”
“Dì nói gì thế! Chúng ta là chị em, đồ của tôi cũng là của dì.”
“Chị Nguyên...” Hốc mắt dì Thúy nóng lên, người phụ nữ thô lỗ này suýt nữa rơi lệ.
“Khóc gì nữa, đến đây, thử đeo vòng tai nào, chắc là rất hợp với dì.”
Chỉ chốc lát, trên người dì Thúy đã đeo đầy loại châu báu quý giá, nhưng bà ta như thể chưa đủ thỏa mãn.
“Chị, chiếc vòng kia đẹp quá... Cái kia...”
“Không sao, dì thích thì cứ lấy đi.” Dương Thảo Nguyên hào phóng phất tay, phần lớn đồ trang sức trong hộp đều đeo cả lên người dì Thúy.
Ngô Huệ lặng lẽ đứng bên cạnh, bị ánh sáng từ đồ trang sức trên người dì Thúy làm cho chói mắt. Cô chợt nghĩ, dường như Dương Thảo Nguyên gọi cô đến đây để khoe khoang món đồ nào đó. Về phần rốt cuộc khoe cái gì, chắc chỉ mình bà ta mới biết.
“Ngô Huệ, theo ý cô, là tôi đẹp hơn mẹ cô phải không?” Dương Thảo Nguyên đột nhiên quay đầu lại hỏi Ngô Huệ, trong mắt thoáng vẻ kiêu ngạo và tự tin.
Ngô Huệ hơi cau mày, lúc này cửa phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Nhân viên phục vụ ra mở cửa, Trần Gia Huy đi tới, mặc áo vest màu đen, cao to anh tuấn.
Hắn cứ thế đi thẳng tới trước mặt Ngô Huệ: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, về phòng thay đồ đi.”
Ngô Huệ ngoảnh đi không nhìn hắn: “Ừ.” Sau đó cô lướt qua hắn, rời khỏi phòng.
Trần Gia Huy định đi theo thì Dương Thảo Nguyên gọi lại: “Huy, đừng quên lời hứa của con, đừng để mẹ phải thất vọng!”
Sống lưng hắn thẳng tắp trong nháy mắt, hắn không quay đầu lại, sải bước rời đi.
Trần Gia Huy về đến phòng, nhìn thấy Ngô Huệ đã thay đồ xong, đang đứng trước gương đeo dây chuyền. Cô mặc chiếc váy lụa màu xanh nước biển, tóc vấn hai bên, trong phòng chỉ mở đèn mờ, tỏa sáng dìu dịu xuống mặt cô, khiến cô thoạt nhìn tinh xảo như búp bê.
Cánh tay trắng nõn của cô vòng ra phía sau cổ, lớp vải lụa quấn sát vào người, tôn lên vóc người thon gọn với tỷ lệ hoàn hảo, mỗi góc độ đều toát lên vẻ ưu nhã tự nhiên.
Trần Gia Huy nhìn cô, đột nhiên không nỡ tiến lên phá vỡ khoảng thời gian bình lặng này.
Khác với người thường khóc vì tình, luôn cần đàn ông che chở như Dương Thanh Ngân, Ngô Huệ là người phụ nữ cực kỳ tự lập, cho dù gặp phải khó khăn, cô cũng có thể tự gánh vác, rất ít khi để cho đàn ông có cơ hội thương tiếc cô.
Ngô Huệ nhìn thấy Trần Gia Huy qua gương, chậm rãi thả tay xuống, quay người hỏi: “Chuẩn bị xong chưa.”
Vẻ mặt cô ơ hờ, trong mắt không hề có chút e thẹn quyết rũ của một người vợ.
Trần Gia Huy gật đầu, Ngô Huệ cầm túi xách đi đến: “Chúng ta đi thôi.”
Ngô Huệ khoác khuỷu tay Trần Gia Huy, xuất hiện tại cửa của sảnh tiệc. Không ngờ lại gặp vợ chồng Bùi Quốc Huy và Dương Thanh Ngân.
Lần nữa trông thấy Bùi Quốc Huy, lòng Ngô Huệ không khỏi mất tự nhiên, quay mặt đi.
Dương Thanh Ngân thấy đôi vợ chồng đối diện thân mật đi tới, thoáng có vẻ không vui, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tươi tắn.
“Trùng hợp quá.”
Trần Gia Huy gật đầu chào qua loa, sau đó dẫn Ngô Huệ đi vào.
Nụ cười của Dương Thanh Ngân sững lại, bàn tay nắm ống tay áo Bùi Quốc Huy hơi siết lại.
Bùi Quốc Huy nheo mắt dõi theo bóng lưng màu xanh nước biển nổi bật của Ngô Huệ, chút thâm trầm nơi đáy khiến người ta khó nắm bắt.
“Anh này, chúng ta mau vào thôi.” Dương Thanh Ngân làm nũng.
Bùi Quốc Huy khẽ cười vỗ mu bàn tay cô ta: “Ừ.”
...
Trần Anh Tuấn và Dương Thảo Nguyên đã ở bên trong, đang nói chuyện phiếm với những người hợp tác trong giới thương trường. Dì Thúy không thuộc về bữa tiệc này thì đứng làm bình hoa phía sau xe lăn Dương Thảo Nguyên. Chẳng qua đống kim cương chói mắt trên người bà ta khiến nhiều người phải ghé mắt nhìn ngó.
Lúc Trần Gia Huy trông thấy cách ăn mặc của dì Thúy, hơi cau mày.
“Cô đây chắc là con dâu của ông Trần phải không? Nghe nói khả năng thiết kế đứng hàng đầu ở đây.”
Trần Anh Tuấn nghe xong, cao hứng gọi Ngô Huệ tới: “Huệ à con đến đây, đây là bác Lâm
“Cháu chào bác Lâm, rất vinh hạnh được quen biết bác.” Ngô Huệ lễ phép vươn tay ra.
Giám đốc Lâm đánh giá Ngô Huệ, tỏ vẻ hài lòng: “Được đấy, giám đốc Trần này, có phải cũng nên bế cháu rồi không?”
Trần Anh Tuấn vui vẻ, còn Dương Thảo Nguyên thì xụ mặt xuống.
Đúng lúc này cửa sảnh tiệc truyền đến tiếng xôn xao, bên cạnh có người bàn luận: “Hình như là vũ công nổi tiếng Ngô Ngọc Trâm được mời đặc biệt trong buổi tiệc hôm nay...”
Mí mắt Ngô Huệ giần giật, nhìn theo về phía cửa.
Hai nhân viên phục vụ kéo cửa lớn ra, Ngô Ngọc Trâm khoác tay tổng giám đốc Lưu tổ chức buổi tiệc đi đến.
Không giống với Dương Thảo Nguyên trang điểm lòe loẹt, Ngô Ngọc Trâm chỉ mặc chiếc váy trắng đơn giản, bên trên là chiếc áo khoác nhạt màu xanh, mái tóc buộc hờ sau gáy, lộ ra cái trán trắng nõn, toàn thân chỉ có chiếc đồng hồ trên tay làm trang sức.
Ngô Ngọc Trâm mặc kiểu này, ngược lại trở thành điểm nhấn đặc biệt của cả bữa tiệc.
Trên hành lang, cô vô tình gặp Lâm Đức vừa ra khỏi nhà ăn, Ngô Huệ theo bản năng tránh né anh ta.
Lâm Đức nhìn sang chỗ Ngô Huệ vừa đứng: “Sao em cảm thấy vừa trông thấy Huệ đấy nhỉ?”
Nhóm Bùi Quốc Huy và Lý Bảo Nam vừa đi ra, nghe thấy Lâm Đức lẩm bẩm một mình thì nhìn ra phía cuối hành lang.
“Cậu hoa mắt rồi.” Kim Ngâm khinh khỉnh lườm anh ta một cái.
“Không đâu, nhìn thấy thật đấy, nhưng hình như bị tôi dọa chạy rồi.”
Lâm Đức kề mặt đến gần Lý Bảo Nam: “Bảo Nam, trông tôi giống người xấu lắm sao?”
“Không phải giống, mà cực kỳ giống!” Lý Bảo Nam vỗ hai má anh ta, nói xong bèn bước đi trước.
Hồ Khang lặng lẽ theo sau, Kim Ngâm cũng vỗ vai anh ta một cái.
Lâm Đức quay đầu trông ngóng Bùi Quốc Huy đang đi đến: “Anh Ba, anh thấy thế nào?”
Bùi Quốc Huy quét mắt về nơi Lâm Đức vừa trông đi, miệng kín như bưng, mãi mới quay lại nhìn Lâm Đức, nhoẻn môi: “Có lẽ cậu đã làm chuyện gì đó khiến cô ấy không vui.” Nói xong anh đút tay túi quần rồi đi mất.
Lâm Đức nghi ngờ gãi đầu, lập tức hỏi với: “Nói gì cơ?”
Ngô Huệ đi lung tung một lát mới về phòng của cô và Trần Gia Huy.
Một nhân viên phục vụ đang đứng trước cửa phòng cô, thấy cô đến bèn cười chào đón: “Là cô Trần phải không ạ? Anh Trần bảo tôi ở đây chờ cô, đưa cái này cho cô.” Nói xong thì đưa tấm thẻ phòng cho Ngô Huệ. Cô cười nói cảm ơn.
Hình như phòng đã được quét dọn, trên giường rất sạch sẽ, vali của Ngô Huệ cũng được cất gọn vào góc tường.
Buổi chiều Ngô Huệ ngồi trước máy tính soạn văn bản thì cửa truyền đến tiếng gõ. Cô bước ra mở cửa, chỉ thấy dì Thúy với vẻ mặt cau có: “Làm gì lâu thế mới mở cửa?”
“Có chuyện gì không?” Thái độ của Ngô Huệ cũng rất lạnh nhạt, không định cho bà ta đi vào.
Dì Thúy hừ lạnh: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cô à? Bà chủ muốn tham gia buổi tiệc nên định hỏi cô một vài chuyện.”
Ngô Huệ đến nhà họ Trần lâu như thế nhưng vẫn nghe được vài tin đồn. Ví dụ như sau khi Dương Thảo Nguyên bị liệt, rất ít tham gia tiệc tùng. Theo nhiều người, bà ta ưa sĩ diện, không muốn bị người khác thương hại, vì vậy phần lớn thời gian đều ở nhà không đi đâu.
Nghe dì Thúy hỏi vậy, Ngô Huệ đoán được đại khái, chắc là lâu không ra ngoài, Dương Thảo Nguyên không biết nhiều về bữa tiệc hôm nay.
Ngô Huệ đi theo dì Thúy đến phòng Dương Thảo Nguyên. Bà ta đã mặc đồ dự tiệc ngồi trên xe lăn, trang điểm tinh tế, tóc vấn cao, cài tóc kim cương sáng chói, váy hai dây màu đen cổ chữ V, bên ngoài khoác áo lông, lặng lẽ ngồi đó, toàn thân toát lên hơi thở cao quý lạnh lùng.
Qua ngũ quan của bà ta, có thể đoán được lúc bà ta còn trẻ nhất định là người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy. Một người phụ nữ cao quý như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến những gì bà ta làm thì rất khó đánh đồng bà ta với hạng người như dì Thúy.
Một nhân viên phụ vụ bên cạnh đang cầm bộ trang sức đeo giúp bà ta.
Ánh sáng làm mắt Ngô Huệ chói lòa, cô đành phải giơ tay lên che.
“Thảo Nguyên xinh đẹp quá! Em nói chị không trang điểm cũng được, chỉ thế này đã xinh đẹp tuyệt trần rồi.” Dì Thúy cảm thán tự đáy lòng, đi vòng quanh Dương Thảo Nguyên đánh giá, cười hài lòng.
Dương Thảo Nguyên tỏ ra cực kỳ cao hứng, sai người đẩy bà ta đến trước gương, đắc ý giãn chân mày, chỉ vào bộ váy mới tinh đặt trên giường và nói với dì Thúy: “Thúy Ngọc, cho dì đấy.”
“Có thật không?” Dì Thúy vui mừng tiến lên cầm lấy chiếc váy, ướm lên người mình.
Vẻ mặt Dương Thảo Nguyên cao ngạo: “Tôi phải dẫn dì đi tham gia bữa tiệc, đương nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn cho cả dì.”
Dì Thúy cảm động nhìn bà ta: “Thảo Nguyên, cảm ơn chị.”
“Mau thay đồ đi, chọn đồ trang sức mà đeo kết hợp.”
Dõi mắt nhìn dì Thúy đi vào nhà vệ sinh, Dương Thảo Nguyên mới quay đầu lại nhìn Ngô Huệ đang đứng trước cửa: “Đến rồi à?”
Ngô Huệ gật đầu bước đến: “Bà Trần cho gọi tôi tới đây có chuyện gì thế?”
“Không phải có việc mới gọi cô đến đây sao?” Dương Thảo Nguyên nhìn cô, lại quay người soi gương: “Nói xem, hôm nay bộ đồ của tôi thế nào?”
“Rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của bà Trần.” Ngô Huệ đáp chi tiết.
Dương Thảo Nguyên nhíu đôi mày xinh đẹp, hiển nhiên không hài lòng lắm với câu trả lời đầy thuyết phục của cô. Thấy Ngô Huệ thờ ơ, không nói hâm mộ, thậm chí chẳng ca ngợi nên trong lòng bà ta cảm thấy nguội lạnh.
Bà ta đưa tay lấy một chiếc dây chuyền Swarovski, ướm lên cổ.
“Đây là sợi dây chuyền Swarovski số lượng hạn chế trên toàn thế giới, bố thằng Huy cố ý đặt hàng ở tổng công ty ở Pháp cho tôi. Cô nói xem, tôi đeo sợi dây chuyền này lên sẽ thế nào?”
Ngô Huệ liếc thấy hoa tai kim cương của Dương Thảo Nguyên, trên tay cũng có hai chiếc nhẫn kim cương, bà ta lại cầm chiếc dây chuyền mặt kim cương mỏng, nếu đeo lên ngược lại như vẽ rắn thêm chân, trông thật phàm tục.
“Đôi hoa tai kim cương, bà có thể suy nghĩ bỏ xuống.”
Ngô Huệ vừa dứt lời, dì Thúy đã lớn giọng nói: “Thảo Nguyên, cứ đeo đi, sợi dây chuyền này được làm cho chị mà, chị mặc bộ váy đắt tiền như vậy, nếu thiếu sợi dây chuyền làm đẹp, khó tránh khỏi bị người đời chê xấu cho xem.”
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy phắt ra, dì Thúy mặc chiếc váy màu đỏ đi ra. Vốn là màu sắc lộng lẫy, chiếc váy dài được cắt may tao nhã nhưng khi khoác lên người dì Thúy lại toát lên vẻ tầm thường thô tục.
Dì Thúy làm việc tay chân, không được chăm sóc cơ thể như Dương Thảo Nguyên, không chỉ làn da thô ráp mà hai đầu lông mày càng lộ ra vẻ hung áp, thân thể đẫy đà mặc váy thật sự trông cứ dở dở ương ương thế nào ấy.
Dương Thảo Nguyên lấy một chiếc nhẫn kim cương thật to trong hộp trang sức đưa cho bà ta: “Cho dì này.”
Dì Thúy được săn sóc mà kinh sợ: “Chị cho em váy là được rồi.”
“Dì nói gì thế! Chúng ta là chị em, đồ của tôi cũng là của dì.”
“Chị Nguyên...” Hốc mắt dì Thúy nóng lên, người phụ nữ thô lỗ này suýt nữa rơi lệ.
“Khóc gì nữa, đến đây, thử đeo vòng tai nào, chắc là rất hợp với dì.”
Chỉ chốc lát, trên người dì Thúy đã đeo đầy loại châu báu quý giá, nhưng bà ta như thể chưa đủ thỏa mãn.
“Chị, chiếc vòng kia đẹp quá... Cái kia...”
“Không sao, dì thích thì cứ lấy đi.” Dương Thảo Nguyên hào phóng phất tay, phần lớn đồ trang sức trong hộp đều đeo cả lên người dì Thúy.
Ngô Huệ lặng lẽ đứng bên cạnh, bị ánh sáng từ đồ trang sức trên người dì Thúy làm cho chói mắt. Cô chợt nghĩ, dường như Dương Thảo Nguyên gọi cô đến đây để khoe khoang món đồ nào đó. Về phần rốt cuộc khoe cái gì, chắc chỉ mình bà ta mới biết.
“Ngô Huệ, theo ý cô, là tôi đẹp hơn mẹ cô phải không?” Dương Thảo Nguyên đột nhiên quay đầu lại hỏi Ngô Huệ, trong mắt thoáng vẻ kiêu ngạo và tự tin.
Ngô Huệ hơi cau mày, lúc này cửa phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Nhân viên phục vụ ra mở cửa, Trần Gia Huy đi tới, mặc áo vest màu đen, cao to anh tuấn.
Hắn cứ thế đi thẳng tới trước mặt Ngô Huệ: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, về phòng thay đồ đi.”
Ngô Huệ ngoảnh đi không nhìn hắn: “Ừ.” Sau đó cô lướt qua hắn, rời khỏi phòng.
Trần Gia Huy định đi theo thì Dương Thảo Nguyên gọi lại: “Huy, đừng quên lời hứa của con, đừng để mẹ phải thất vọng!”
Sống lưng hắn thẳng tắp trong nháy mắt, hắn không quay đầu lại, sải bước rời đi.
Trần Gia Huy về đến phòng, nhìn thấy Ngô Huệ đã thay đồ xong, đang đứng trước gương đeo dây chuyền. Cô mặc chiếc váy lụa màu xanh nước biển, tóc vấn hai bên, trong phòng chỉ mở đèn mờ, tỏa sáng dìu dịu xuống mặt cô, khiến cô thoạt nhìn tinh xảo như búp bê.
Cánh tay trắng nõn của cô vòng ra phía sau cổ, lớp vải lụa quấn sát vào người, tôn lên vóc người thon gọn với tỷ lệ hoàn hảo, mỗi góc độ đều toát lên vẻ ưu nhã tự nhiên.
Trần Gia Huy nhìn cô, đột nhiên không nỡ tiến lên phá vỡ khoảng thời gian bình lặng này.
Khác với người thường khóc vì tình, luôn cần đàn ông che chở như Dương Thanh Ngân, Ngô Huệ là người phụ nữ cực kỳ tự lập, cho dù gặp phải khó khăn, cô cũng có thể tự gánh vác, rất ít khi để cho đàn ông có cơ hội thương tiếc cô.
Ngô Huệ nhìn thấy Trần Gia Huy qua gương, chậm rãi thả tay xuống, quay người hỏi: “Chuẩn bị xong chưa.”
Vẻ mặt cô ơ hờ, trong mắt không hề có chút e thẹn quyết rũ của một người vợ.
Trần Gia Huy gật đầu, Ngô Huệ cầm túi xách đi đến: “Chúng ta đi thôi.”
Ngô Huệ khoác khuỷu tay Trần Gia Huy, xuất hiện tại cửa của sảnh tiệc. Không ngờ lại gặp vợ chồng Bùi Quốc Huy và Dương Thanh Ngân.
Lần nữa trông thấy Bùi Quốc Huy, lòng Ngô Huệ không khỏi mất tự nhiên, quay mặt đi.
Dương Thanh Ngân thấy đôi vợ chồng đối diện thân mật đi tới, thoáng có vẻ không vui, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tươi tắn.
“Trùng hợp quá.”
Trần Gia Huy gật đầu chào qua loa, sau đó dẫn Ngô Huệ đi vào.
Nụ cười của Dương Thanh Ngân sững lại, bàn tay nắm ống tay áo Bùi Quốc Huy hơi siết lại.
Bùi Quốc Huy nheo mắt dõi theo bóng lưng màu xanh nước biển nổi bật của Ngô Huệ, chút thâm trầm nơi đáy khiến người ta khó nắm bắt.
“Anh này, chúng ta mau vào thôi.” Dương Thanh Ngân làm nũng.
Bùi Quốc Huy khẽ cười vỗ mu bàn tay cô ta: “Ừ.”
...
Trần Anh Tuấn và Dương Thảo Nguyên đã ở bên trong, đang nói chuyện phiếm với những người hợp tác trong giới thương trường. Dì Thúy không thuộc về bữa tiệc này thì đứng làm bình hoa phía sau xe lăn Dương Thảo Nguyên. Chẳng qua đống kim cương chói mắt trên người bà ta khiến nhiều người phải ghé mắt nhìn ngó.
Lúc Trần Gia Huy trông thấy cách ăn mặc của dì Thúy, hơi cau mày.
“Cô đây chắc là con dâu của ông Trần phải không? Nghe nói khả năng thiết kế đứng hàng đầu ở đây.”
Trần Anh Tuấn nghe xong, cao hứng gọi Ngô Huệ tới: “Huệ à con đến đây, đây là bác Lâm
“Cháu chào bác Lâm, rất vinh hạnh được quen biết bác.” Ngô Huệ lễ phép vươn tay ra.
Giám đốc Lâm đánh giá Ngô Huệ, tỏ vẻ hài lòng: “Được đấy, giám đốc Trần này, có phải cũng nên bế cháu rồi không?”
Trần Anh Tuấn vui vẻ, còn Dương Thảo Nguyên thì xụ mặt xuống.
Đúng lúc này cửa sảnh tiệc truyền đến tiếng xôn xao, bên cạnh có người bàn luận: “Hình như là vũ công nổi tiếng Ngô Ngọc Trâm được mời đặc biệt trong buổi tiệc hôm nay...”
Mí mắt Ngô Huệ giần giật, nhìn theo về phía cửa.
Hai nhân viên phục vụ kéo cửa lớn ra, Ngô Ngọc Trâm khoác tay tổng giám đốc Lưu tổ chức buổi tiệc đi đến.
Không giống với Dương Thảo Nguyên trang điểm lòe loẹt, Ngô Ngọc Trâm chỉ mặc chiếc váy trắng đơn giản, bên trên là chiếc áo khoác nhạt màu xanh, mái tóc buộc hờ sau gáy, lộ ra cái trán trắng nõn, toàn thân chỉ có chiếc đồng hồ trên tay làm trang sức.
Ngô Ngọc Trâm mặc kiểu này, ngược lại trở thành điểm nhấn đặc biệt của cả bữa tiệc.