Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 64 ĐỪNG QUÊN CUỘC HÔN NHÂN CỦA CON VỚI CÔ TA CHỈ NHẰM BÁO THÙ MÀ THÔI
CHƯƠNG 64: ĐỪNG QUÊN CUỘC HÔN NHÂN CỦA CON VỚI CÔ TA CHỈ NHẰM BÁO THÙ MÀ THÔI
“Uống hớp nước đi, từ từ thôi.” Dì Thúy đưa cốc nước cho Dương Thảo Nguyên, sau đó vỗ nhẹ lưng bà ta: “Chẳng phải con hồ ly tinh đó đã gặp báo ứng rồi sao? Thằng con trai thì bị đần độn, còn đứa con gái là con điếm bẩn thỉu, lang chạ khắp nơi, tôi thấy nó không đắc ý được bao lâu đâu!
Dương Thảo Nguyên dần bình tĩnh lại, bà ta nhìn Trần Gia Huy nói: “Huy à, người khác bị con hồ ly tinh đó mê hoặc không nói làm gì, nhưng con hiểu rõ mọi chuyện sao vẫn đi lên vết xe đổ của bố con hả?”
Trần Gia Huy cau mày quay lại: “Sao con có thể giống ông ấy chứ.”
“Vậy thì tốt.” Dương Thảo Nguyên thở phào, nhưng giọng nói vẫn đầy lạnh lùng: “Lúc trước mẹ đồng ý để con kết hôn với con hồ ly tinh đó, nhưng không có nghĩa là cho cô ta vào nhà hưởng phúc, con phải tính toán cho kỹ, đừng quên mục đích ban đầu.”
Trần Gia Huy mím chặt môi không nói gì.
Dương Thảo Nguyên hơi bất an: “Huy à, con sẽ không thích con hồ ly tinh đó thật chứ?”
“Sao có thể!” Trần Gia Huy nhìn tránh sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Con đương nhiên biết thế nào là chừng mực”
Dương Thảo Nguyên lúc này mới hài lòng nói: “Đây mới là con trai của mẹ, nhưng mẹ phải dặn con một chuyện, cuộc hôn nhân của con và nó chỉ nhằm mục đích báo thù, khi nào chuyện thành công, cái gì cần bỏ thì phải bỏ, mẹ sẽ không cho phép con và nó kết hôn giả thành thật!”
Dứt lời, Dương Thảo Nguyên phất tay ra hiệu cho dì Thúy đẩy đi.
Trần Gia Huy cau mày nhìn chăm chăm vào một góc, bỗng hắn vung tay hất toàn bộ những thứ trên bàn xuống dưới đất.
Một lúc lâu sau, Trần Gia Huy vẫn đang trút giận lên mọi thứ hắn bắt được.
Tất cả nhân viên đi vào phòng tổng giám đốc dù có làm sai hay không cũng bị Trần Gia Huy bắt lại quát mắng, có vài cô gái nhút nhát còn bị mắng tới mức phát khóc chạy ra.
Buổi trưa, trong phòng họp, một nhóm dự án chưa hoàn thành mục tiêu trở thành đối tượng trút giận của Trần Gia Huy.
“Tôi nói cho các anh biết, người như các anh trên xã hội có cả đống, các anh cho là Trần thị thiếu các anh thì không thể hoạt động bình thường sao? Hay là các anh cho rằng tôi chính là thứ cấp trên ngu ngốc nhu nhược? Đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt đó, nếu buổi chiều không đưa ra được kế hoạch mới thì cút đi hết cho tôi.”
Trần Gia Huy đóng sập cửa lại đi ra ngoài.
Những nhân viên trong phòng á khẩu không biết sao lại chọc trúng thùng thuốc nổ.
Thư ký Lâm lờ mờ đoán được chuyện này có liên quan tới bà Trần, ban nãy tiếng cãi nhau trong văn phòng rất to, cô ấy vô tình nghe được hai câu, dường như có liên quan gì đó tới con dâu mới cưới của bà Trần, nghĩ lại thì hình như trưởng phòng Ngô hôm nay không đi làm.
Thư ký Lâm đứng ngoài văn phòng một lúc lâu, sau đó cô ấy hít sâu một hơi gõ cửa.
Lúc cô ấy bước vào, văn phòng vô cùng tĩnh lặng.
Trần Gia Huy không ngồi trước bàn làm việc, hắn đang đứng ở bên cửa sổ.
Một Trần Gia Huy như thế trông có vẻ rất dễ gần, không còn vẻ lạnh lùng quyết đoán thường ngày nữa.
“Tổng giám đốc, đây là chứng từ cần anh ký.” Thư ký Lâm mở miệng.
Trần Gia Huy không trả lời.
Cùng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn reo lên.
“Tổng giám đốc, anh có điện thoại.”
“Cô ra ngoài đi.” Trần Gia Huy mở miệng.
Thư ký Lâm yên lặng lùi ra, khi ra khỏi văn phòng, cô ấy dựa vào cửa cố gắng dằn xuống trái tim đang muốn nhảy ra ngoài, vừa rồi cô ấy còn đang sợ hãi bị trút giận, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể làm tổng giám đốc nổi trận lôi đình.
Trần Gia Huy chậm rãi bước tới, mắt hắn liếc nhìn màn hình điện thoại rồi đưa tay cúp máy.
Hắn sầu não đi tới phòng tắm trong phòng nghỉ xối nước lạnh.
Sau khi tắm ra, Trần Gia Huy bỗng nhìn thấy một bóng người đang ngồi ngay bàn làm việc, một đôi bàn tay đẹp đẽ đang nghịch điện thoại của hắn, ngón tay thon dài trắng nõn.
Trần Gia Huy hơi khựng lại, mở miệng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Chiếc ghế từ từ xoay lại, mái tóc đen nhánh của Dương Thanh Ngân hất ra sau lưng, khuôn mặt tinh xảo trang điểm hơi nhạt, cô ta mặc một chiếc váy hoa, áo croptop cá tính, trông yểu điệu động lòng người.
Cô ta đứng dậy, vẻ mặt uất ức đi về phía Trần Gia Huy.
“Sao không bắt máy?” Dương Thanh Ngân quăng điện thoại vào người hắn: “Em cứ tưởng anh không nghe thấy, thì ra chuông và rung đều bật….. anh có vẻ cũng không bận lắm.”
Trần Gia Huy cầm điện thoại nói: “Anh có quyền chọn bắt máy hoặc là không bắt, và sau này, không có sự cho phép của anh thì yêu cầu em đừng tùy tiện đụng vào đồ của anh, anh rất bận, em làm gì thì làm đi.”
Dương Thanh Ngân cau mày: “Anh không bắt bẻ em thì anh không vui à?”
Trần Gia Huy không để ý tới cô ta, hắn ngồi xuống tiếp tục vùi đầu đọc hồ sơ.
Dương Thanh Ngân không rời đi, cô ta chậm rãi bước tới bàn làm việc, ngón tay sơn móng đỏ chọc chọc mấy bộ hồ sơ quấy nhiễu tầm nhìn của hắn, một mùi hương hoa thơm mát xông lên mũi hắn.
“Nếu anh không muốn em đụng vào điện thoại của anh thì thay đổi mật khẩu là được rồi? Như vậy em sẽ không thể dùng ngày sinh của em mở khóa, hay giờ em giúp anh sửa luôn?”
Trần Gia Huy hất bàn tay đang muốn lấy điện thoại của hắn, hắn đứng lên nói: “Chúng ta đã là quá khứ rồi, sau này đừng quấn lấy anh nữa, cũng đừng liên lạc với anh nữa.”
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt hắn: “Vì thế anh không thèm để ý mấy chuyện linh tinh trên báo sẽ làm tổn thương em? Anh bàng quan đứng nhìn em chịu đựng đau khổ ư?”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ xử lý nó.”
“Thật sao?” Đôi mắt Dương Thanh Ngân rưng rưng nước mắt, cô ta nhếch khóe môi tự giễu: “Anh vẫn lạnh lùng như thế, Trần Gia Huy, anh tự hỏi lòng anh đi, có thật anh không yêu em một chút nào không?”
Trần Gia Huy tránh mặt: “Dù yêu hay không yêu thì chúng ta đã kết thúc rồi.”
Dương Thanh Ngân gật đầu, sau đó quay người bước ra cửa, lúc đi ngang qua phòng nghỉ, cô ta hơi khựng lại, tiện tay nắm lấy tay vặn mở cửa ra, Trần Gia Huy muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Qua cánh cửa mở, Trần Gia Huy nhìn vào bên trong, bỗng tay hắn siết chặt lại.
Đập vào mắt họ là một chiếc giường lớn, trên tủ đầu giường đang bày một bó hoa bách hợp nở rực rỡ.
Chăn ga trên giường màu xanh nhạt khiến cả căn phòng mang hơi thở thanh mát của biển cả, trên đầu giường có treo một tấm poster lớn, đó là hình của người phụ nữ đang đứng trước cửa phòng, Dương Thanh Ngân trong hình khoảng 17, 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm một bông hoa hồng, cô ta đang cười rực rỡ trước ống kính.
Khóe mắt Dương Thanh Ngân nhìn thấy giá treo đồ bên cửa sổ, trên đó đang treo một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đang phập phồng trước gió, cô ta bước vào phòng, nhấc chiếc váy cưới lên đầy thích thú, bỗng cô ta đụng phải một tờ giấy, bên trên viết vài chữ: “Gửi em người anh yêu cả cuộc đời.”
Dương Thanh Ngân siết chặt lấy tờ giấy, quay đầu nói: “Nếu người anh yêu là Ngô Huệ, tại sao không để cô ấy mặc chiếc váy này gả cho anh? Nếu anh muốn buông em thì tại sao không vứt hết mọi thứ này đi?”
Trần Gia Huy đứng ở cửa phòng với vẻ mặt nhợt nhạt, ánh mắt hắn vô hồn nhìn chiếc váy cưới.
Đó là chiếc váy thời đại học hắn chính tay thiết kế cho Dương Thanh Ngân, hắn ước mơ có một ngày, người con gái hắn yêu sẽ mặc chiếc váy này bước về phía hắn trên thảm đỏ trong nhà thờ, phòng nghỉ này cũng được xây dựng vào lúc đó.
“Có lúc yêu hay không yêu không phải chỉ nói là được.”
Giọng nói Dương Thanh Ngân khe khẽ vang lên, nhưng từng chữ cô nói ra lại đâm thẳng vào tim của hắn.
Cô ta lau nước mắt bên khóe mi, hít sâu một hơi rồi lướt qua Trần Gia Huy ra khỏi văn phòng.
Trần Gia Huy lái xe về biệt thự Thanh Thủy, nhưng hắn không xuống xe ngay.
Hắn lặng lẽ hút một điếu thuốc, một lúc sau mới dụi tắt, bước xuống xe vào nhà.
Người giúp việc đang dọn dẹp trong phòng khách.
Trần Gia Huy gật đầu, sau đó đi thẳng lên lầu, hắn cố bước nhẹ chân, nhưng không biết tại sao phải làm như thế.
Cửa trong phòng làm việc khép hờ, Trần Gia Huy đứng bên cửa nhìn qua khe hở.
Ngô Huệ đang ngồi trước máy vi tính, cô đang gõ gì đó, máy in trên bàn in ra vài trang giấy chữ chằng chịt, chỉ có 2 chữ “Ly hôn” lọt vào mắt hắn.
Bước chân hắn khựng lại, một lúc sau mới quay người đi về phòng ngủ, khi đi qua phòng Ngô Huệ, hắn bỗng dừng lại.
Trần Gia Huy đẩy cửa bước vào, nơi đây vốn là mái ấm hạnh phúc của họ, nhưng chưa bao giờ hắn ngủ lại đây.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái đêm sau khi bọn họ kết hôn.
Đêm đó sấm chớp ầm ầm, mưa gió điên cuồng quật lên cửa sổ. Hắn đang ngồi trong phòng làm việc thì cửa bỗng bật mở, ngẩng đầu lên, đèn phòng Ngô Huệ vẫn sáng.
Lúc đó, hắn biết cô sợ sấm, có lẽ đây là nỗi ám ảnh từ nhỏ của cô.
Bên ngoài chớp giật không ngừng, hắn thả bút xuống nhưng vẫn lặng lẽ ngồi yên.
Mưa rơi cả đêm, đèn phòng Ngô Huệ mãi vẫn không tắt.
Sáng sớm hôm sau, vẻ mặt cô vẫn như thường ngày, trừ đôi mắt thâm như gấu trúc bán đứng cô.
Điện thoại bỗng reo lên đánh thức hắn từ trong hồi ức.
Là điện thoại của Trần Anh Tuấn: “Con và Ngô Huệ đã chuẩn bị hết chưa?”
Trần Gia Huy dựa vào sô pha day day trán: “Cô ấy còn trong phòng làm việc.”
Hắn không dám nói với Trần Anh Tuấn chuyện Ngô Huệ đang viết đơn ly hôn, thậm chí không dám nói với bất cứ ai.
“Chuyện trên báo bố đã đè xuống rồi, ban đầu bố đồng ý cho con lấy Ngô Huệ, nhưng lời con hứa với bố chẳng lẽ chỉ là lời nói gió bay? Con nói sẽ trân trọng nó cả cuộc đời, nhưng bố chỉ thấy con tổn thương nó, nếu đã như thế thì ban đầu sao phải bước vào thế giới của nó?”
“Chuyện của con không cần bố quan tâm.”
“Trần Gia Huy, con!”
Trần Gia Huy cúp máy, hắn đứng lên đi qua đi lại một lúc trong phòng ngủ, sau đó hắn đi tới mở tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng, đồ đạc của Ngô Huệ đã dọn đi từ lâu, bên cạnh vẫn còn một chiếc vali để đó.
Hắn rút điếu thuốc ra, sau đó châm lửa, bỗng nhớ tới đây là phòng ngủ của Ngô Huệ, lòng hắn lại rối bời, hắn cầm điếu thuốc quăng vào thùng rác.
Ngô Huệ dựa vào cửa nhìn Trần Gia Huy đang đứng trước tủ quần áo.
“Sao anh lại ở đây?”
Trần Gia Huy quay lại nhìn cô, vẻ mặt ấm áp nói: “Không còn sớm nữa, nếu dọn dẹp xong rồi thì chúng ta đi lấy đồ thôi, sau đó có thể tới thẳng bến tàu luôn.”
“Ừm.” Ngô Huệ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trần Gia Huy cúi đầu liếc nhìn tập tài liệu trong tay cô, sau đó lặng lẽ đi ra.
Ngô Huệ vẫn đứng yên, nghe thấy tiếng Trần Gia Huy xuống lầu mới mở ngăn kéo ra, để tập tài liệu vào trong rồi đóng lại.
“Uống hớp nước đi, từ từ thôi.” Dì Thúy đưa cốc nước cho Dương Thảo Nguyên, sau đó vỗ nhẹ lưng bà ta: “Chẳng phải con hồ ly tinh đó đã gặp báo ứng rồi sao? Thằng con trai thì bị đần độn, còn đứa con gái là con điếm bẩn thỉu, lang chạ khắp nơi, tôi thấy nó không đắc ý được bao lâu đâu!
Dương Thảo Nguyên dần bình tĩnh lại, bà ta nhìn Trần Gia Huy nói: “Huy à, người khác bị con hồ ly tinh đó mê hoặc không nói làm gì, nhưng con hiểu rõ mọi chuyện sao vẫn đi lên vết xe đổ của bố con hả?”
Trần Gia Huy cau mày quay lại: “Sao con có thể giống ông ấy chứ.”
“Vậy thì tốt.” Dương Thảo Nguyên thở phào, nhưng giọng nói vẫn đầy lạnh lùng: “Lúc trước mẹ đồng ý để con kết hôn với con hồ ly tinh đó, nhưng không có nghĩa là cho cô ta vào nhà hưởng phúc, con phải tính toán cho kỹ, đừng quên mục đích ban đầu.”
Trần Gia Huy mím chặt môi không nói gì.
Dương Thảo Nguyên hơi bất an: “Huy à, con sẽ không thích con hồ ly tinh đó thật chứ?”
“Sao có thể!” Trần Gia Huy nhìn tránh sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Con đương nhiên biết thế nào là chừng mực”
Dương Thảo Nguyên lúc này mới hài lòng nói: “Đây mới là con trai của mẹ, nhưng mẹ phải dặn con một chuyện, cuộc hôn nhân của con và nó chỉ nhằm mục đích báo thù, khi nào chuyện thành công, cái gì cần bỏ thì phải bỏ, mẹ sẽ không cho phép con và nó kết hôn giả thành thật!”
Dứt lời, Dương Thảo Nguyên phất tay ra hiệu cho dì Thúy đẩy đi.
Trần Gia Huy cau mày nhìn chăm chăm vào một góc, bỗng hắn vung tay hất toàn bộ những thứ trên bàn xuống dưới đất.
Một lúc lâu sau, Trần Gia Huy vẫn đang trút giận lên mọi thứ hắn bắt được.
Tất cả nhân viên đi vào phòng tổng giám đốc dù có làm sai hay không cũng bị Trần Gia Huy bắt lại quát mắng, có vài cô gái nhút nhát còn bị mắng tới mức phát khóc chạy ra.
Buổi trưa, trong phòng họp, một nhóm dự án chưa hoàn thành mục tiêu trở thành đối tượng trút giận của Trần Gia Huy.
“Tôi nói cho các anh biết, người như các anh trên xã hội có cả đống, các anh cho là Trần thị thiếu các anh thì không thể hoạt động bình thường sao? Hay là các anh cho rằng tôi chính là thứ cấp trên ngu ngốc nhu nhược? Đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt đó, nếu buổi chiều không đưa ra được kế hoạch mới thì cút đi hết cho tôi.”
Trần Gia Huy đóng sập cửa lại đi ra ngoài.
Những nhân viên trong phòng á khẩu không biết sao lại chọc trúng thùng thuốc nổ.
Thư ký Lâm lờ mờ đoán được chuyện này có liên quan tới bà Trần, ban nãy tiếng cãi nhau trong văn phòng rất to, cô ấy vô tình nghe được hai câu, dường như có liên quan gì đó tới con dâu mới cưới của bà Trần, nghĩ lại thì hình như trưởng phòng Ngô hôm nay không đi làm.
Thư ký Lâm đứng ngoài văn phòng một lúc lâu, sau đó cô ấy hít sâu một hơi gõ cửa.
Lúc cô ấy bước vào, văn phòng vô cùng tĩnh lặng.
Trần Gia Huy không ngồi trước bàn làm việc, hắn đang đứng ở bên cửa sổ.
Một Trần Gia Huy như thế trông có vẻ rất dễ gần, không còn vẻ lạnh lùng quyết đoán thường ngày nữa.
“Tổng giám đốc, đây là chứng từ cần anh ký.” Thư ký Lâm mở miệng.
Trần Gia Huy không trả lời.
Cùng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn reo lên.
“Tổng giám đốc, anh có điện thoại.”
“Cô ra ngoài đi.” Trần Gia Huy mở miệng.
Thư ký Lâm yên lặng lùi ra, khi ra khỏi văn phòng, cô ấy dựa vào cửa cố gắng dằn xuống trái tim đang muốn nhảy ra ngoài, vừa rồi cô ấy còn đang sợ hãi bị trút giận, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể làm tổng giám đốc nổi trận lôi đình.
Trần Gia Huy chậm rãi bước tới, mắt hắn liếc nhìn màn hình điện thoại rồi đưa tay cúp máy.
Hắn sầu não đi tới phòng tắm trong phòng nghỉ xối nước lạnh.
Sau khi tắm ra, Trần Gia Huy bỗng nhìn thấy một bóng người đang ngồi ngay bàn làm việc, một đôi bàn tay đẹp đẽ đang nghịch điện thoại của hắn, ngón tay thon dài trắng nõn.
Trần Gia Huy hơi khựng lại, mở miệng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Chiếc ghế từ từ xoay lại, mái tóc đen nhánh của Dương Thanh Ngân hất ra sau lưng, khuôn mặt tinh xảo trang điểm hơi nhạt, cô ta mặc một chiếc váy hoa, áo croptop cá tính, trông yểu điệu động lòng người.
Cô ta đứng dậy, vẻ mặt uất ức đi về phía Trần Gia Huy.
“Sao không bắt máy?” Dương Thanh Ngân quăng điện thoại vào người hắn: “Em cứ tưởng anh không nghe thấy, thì ra chuông và rung đều bật….. anh có vẻ cũng không bận lắm.”
Trần Gia Huy cầm điện thoại nói: “Anh có quyền chọn bắt máy hoặc là không bắt, và sau này, không có sự cho phép của anh thì yêu cầu em đừng tùy tiện đụng vào đồ của anh, anh rất bận, em làm gì thì làm đi.”
Dương Thanh Ngân cau mày: “Anh không bắt bẻ em thì anh không vui à?”
Trần Gia Huy không để ý tới cô ta, hắn ngồi xuống tiếp tục vùi đầu đọc hồ sơ.
Dương Thanh Ngân không rời đi, cô ta chậm rãi bước tới bàn làm việc, ngón tay sơn móng đỏ chọc chọc mấy bộ hồ sơ quấy nhiễu tầm nhìn của hắn, một mùi hương hoa thơm mát xông lên mũi hắn.
“Nếu anh không muốn em đụng vào điện thoại của anh thì thay đổi mật khẩu là được rồi? Như vậy em sẽ không thể dùng ngày sinh của em mở khóa, hay giờ em giúp anh sửa luôn?”
Trần Gia Huy hất bàn tay đang muốn lấy điện thoại của hắn, hắn đứng lên nói: “Chúng ta đã là quá khứ rồi, sau này đừng quấn lấy anh nữa, cũng đừng liên lạc với anh nữa.”
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt hắn: “Vì thế anh không thèm để ý mấy chuyện linh tinh trên báo sẽ làm tổn thương em? Anh bàng quan đứng nhìn em chịu đựng đau khổ ư?”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ xử lý nó.”
“Thật sao?” Đôi mắt Dương Thanh Ngân rưng rưng nước mắt, cô ta nhếch khóe môi tự giễu: “Anh vẫn lạnh lùng như thế, Trần Gia Huy, anh tự hỏi lòng anh đi, có thật anh không yêu em một chút nào không?”
Trần Gia Huy tránh mặt: “Dù yêu hay không yêu thì chúng ta đã kết thúc rồi.”
Dương Thanh Ngân gật đầu, sau đó quay người bước ra cửa, lúc đi ngang qua phòng nghỉ, cô ta hơi khựng lại, tiện tay nắm lấy tay vặn mở cửa ra, Trần Gia Huy muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Qua cánh cửa mở, Trần Gia Huy nhìn vào bên trong, bỗng tay hắn siết chặt lại.
Đập vào mắt họ là một chiếc giường lớn, trên tủ đầu giường đang bày một bó hoa bách hợp nở rực rỡ.
Chăn ga trên giường màu xanh nhạt khiến cả căn phòng mang hơi thở thanh mát của biển cả, trên đầu giường có treo một tấm poster lớn, đó là hình của người phụ nữ đang đứng trước cửa phòng, Dương Thanh Ngân trong hình khoảng 17, 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm một bông hoa hồng, cô ta đang cười rực rỡ trước ống kính.
Khóe mắt Dương Thanh Ngân nhìn thấy giá treo đồ bên cửa sổ, trên đó đang treo một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đang phập phồng trước gió, cô ta bước vào phòng, nhấc chiếc váy cưới lên đầy thích thú, bỗng cô ta đụng phải một tờ giấy, bên trên viết vài chữ: “Gửi em người anh yêu cả cuộc đời.”
Dương Thanh Ngân siết chặt lấy tờ giấy, quay đầu nói: “Nếu người anh yêu là Ngô Huệ, tại sao không để cô ấy mặc chiếc váy này gả cho anh? Nếu anh muốn buông em thì tại sao không vứt hết mọi thứ này đi?”
Trần Gia Huy đứng ở cửa phòng với vẻ mặt nhợt nhạt, ánh mắt hắn vô hồn nhìn chiếc váy cưới.
Đó là chiếc váy thời đại học hắn chính tay thiết kế cho Dương Thanh Ngân, hắn ước mơ có một ngày, người con gái hắn yêu sẽ mặc chiếc váy này bước về phía hắn trên thảm đỏ trong nhà thờ, phòng nghỉ này cũng được xây dựng vào lúc đó.
“Có lúc yêu hay không yêu không phải chỉ nói là được.”
Giọng nói Dương Thanh Ngân khe khẽ vang lên, nhưng từng chữ cô nói ra lại đâm thẳng vào tim của hắn.
Cô ta lau nước mắt bên khóe mi, hít sâu một hơi rồi lướt qua Trần Gia Huy ra khỏi văn phòng.
Trần Gia Huy lái xe về biệt thự Thanh Thủy, nhưng hắn không xuống xe ngay.
Hắn lặng lẽ hút một điếu thuốc, một lúc sau mới dụi tắt, bước xuống xe vào nhà.
Người giúp việc đang dọn dẹp trong phòng khách.
Trần Gia Huy gật đầu, sau đó đi thẳng lên lầu, hắn cố bước nhẹ chân, nhưng không biết tại sao phải làm như thế.
Cửa trong phòng làm việc khép hờ, Trần Gia Huy đứng bên cửa nhìn qua khe hở.
Ngô Huệ đang ngồi trước máy vi tính, cô đang gõ gì đó, máy in trên bàn in ra vài trang giấy chữ chằng chịt, chỉ có 2 chữ “Ly hôn” lọt vào mắt hắn.
Bước chân hắn khựng lại, một lúc sau mới quay người đi về phòng ngủ, khi đi qua phòng Ngô Huệ, hắn bỗng dừng lại.
Trần Gia Huy đẩy cửa bước vào, nơi đây vốn là mái ấm hạnh phúc của họ, nhưng chưa bao giờ hắn ngủ lại đây.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái đêm sau khi bọn họ kết hôn.
Đêm đó sấm chớp ầm ầm, mưa gió điên cuồng quật lên cửa sổ. Hắn đang ngồi trong phòng làm việc thì cửa bỗng bật mở, ngẩng đầu lên, đèn phòng Ngô Huệ vẫn sáng.
Lúc đó, hắn biết cô sợ sấm, có lẽ đây là nỗi ám ảnh từ nhỏ của cô.
Bên ngoài chớp giật không ngừng, hắn thả bút xuống nhưng vẫn lặng lẽ ngồi yên.
Mưa rơi cả đêm, đèn phòng Ngô Huệ mãi vẫn không tắt.
Sáng sớm hôm sau, vẻ mặt cô vẫn như thường ngày, trừ đôi mắt thâm như gấu trúc bán đứng cô.
Điện thoại bỗng reo lên đánh thức hắn từ trong hồi ức.
Là điện thoại của Trần Anh Tuấn: “Con và Ngô Huệ đã chuẩn bị hết chưa?”
Trần Gia Huy dựa vào sô pha day day trán: “Cô ấy còn trong phòng làm việc.”
Hắn không dám nói với Trần Anh Tuấn chuyện Ngô Huệ đang viết đơn ly hôn, thậm chí không dám nói với bất cứ ai.
“Chuyện trên báo bố đã đè xuống rồi, ban đầu bố đồng ý cho con lấy Ngô Huệ, nhưng lời con hứa với bố chẳng lẽ chỉ là lời nói gió bay? Con nói sẽ trân trọng nó cả cuộc đời, nhưng bố chỉ thấy con tổn thương nó, nếu đã như thế thì ban đầu sao phải bước vào thế giới của nó?”
“Chuyện của con không cần bố quan tâm.”
“Trần Gia Huy, con!”
Trần Gia Huy cúp máy, hắn đứng lên đi qua đi lại một lúc trong phòng ngủ, sau đó hắn đi tới mở tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng, đồ đạc của Ngô Huệ đã dọn đi từ lâu, bên cạnh vẫn còn một chiếc vali để đó.
Hắn rút điếu thuốc ra, sau đó châm lửa, bỗng nhớ tới đây là phòng ngủ của Ngô Huệ, lòng hắn lại rối bời, hắn cầm điếu thuốc quăng vào thùng rác.
Ngô Huệ dựa vào cửa nhìn Trần Gia Huy đang đứng trước tủ quần áo.
“Sao anh lại ở đây?”
Trần Gia Huy quay lại nhìn cô, vẻ mặt ấm áp nói: “Không còn sớm nữa, nếu dọn dẹp xong rồi thì chúng ta đi lấy đồ thôi, sau đó có thể tới thẳng bến tàu luôn.”
“Ừm.” Ngô Huệ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trần Gia Huy cúi đầu liếc nhìn tập tài liệu trong tay cô, sau đó lặng lẽ đi ra.
Ngô Huệ vẫn đứng yên, nghe thấy tiếng Trần Gia Huy xuống lầu mới mở ngăn kéo ra, để tập tài liệu vào trong rồi đóng lại.
Bình luận facebook