Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 63 TỪ LÚC NÀO LẠI ĐẾN PHIÊN BÀ QUAN TÂM TÔI
CHƯƠNG 63: TỪ LÚC NÀO LẠI ĐẾN PHIÊN BÀ QUAN TÂM TÔI
“Từ lúc nào lại đến phiên bà quan tâm tôi?”
“Mẹ chỉ có lòng tốt nhắc nhở con một câu, những bữa tiệc cao cấp kiểu này không phải hạng tép riu như con tham gia được đâu. Dù có đi cũng chỉ có thể trốn trong góc, còn trở thành trò cười cho kẻ khác.”
“Thế nên đây chính là mục đích bà đến đây hôm nay à?”
Ngô Huệ cười nhạt nhìn Ngô Ngọc Trâm, điệu cười mang chút chế nhạo.
“Tùy con nghĩ sao thì nghĩ, dù sao đến lúc đó người khó chịu chính là con.”
Nói xong Ngô Ngọc Trâm xách chiếc túi Chanel kiểu mới phiên bản giới hạn lên, thướt tha rời đi.
Ngô Huệ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất ở khúc quanh, lại nhớ tới lời châm chọc của Dương Thảo Nguyên.
Có phải bất luận cô cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh Ngô Ngọc Trâm ban tặng hay không?
Qua hồi lâu, Ngô Huệ mới đẩy cửa phòng ra bước vào.
Ngô Hải đang mặc bộ đồ bệnh nhận dựa vào đầu giường, chăm chú xem ti vi.
Người giúp việc ở bên cửa sổ, đang soi cái gì đó dưới ánh nắng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu.
“Huệ à, cô đến rồi, mau tới xem, tấm thẻ này không biết là thế nào...”
Ngô Huệ tiến lên xem, thấy trong tay người giúp việc đang cầm một tấm thẻ ngân hàng.
“Tôi vừa nhặt được trên mặt đất, cũng không biết của ai. Thật là lạ, còn viết cả mật khẩu ở mặt sau nữa.”
Ngô Huệ lật lại, quả nhiên mặt sau viết 6 số mật khẩu.
“Con người bây giờ đúng là, viết mật khẩu ở mặt sau, nếu bị người xấu nhặt được thì...”
Người giúp việc vẫn còn đang lải nhải, đã thấy Ngô Huệ cầm thẻ chạy ra ngoài.
...
Ngô Huệ cũng không hiểu vì sao cô lại vô thức cho rằng tấm thẻ này là của Ngô Ngọc Trâm.
Vì không có chứng cứ cho nên cô muốn chứng thực với bà ta ngay, bèn chạy thẳng xuống tầng một.
Khi cô đuổi theo đến cổng bệnh viện thì thấy Ngô Ngọc Trâm lên một chiếc Maserati màu xám bạc.
Ngô Huệ lại đuổi theo vài bước rồi đột nhiên dừng lại, thở hổn hển đứng im.
Cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái của chiếc Maserati kia, tuy cách cửa sổ không thấy được rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người cao lớn và khí chất cao quý của người đàn ông, hắn ta đang dịu dàng vuốt tóc Ngô Ngọc Trâm.
Sau đó, chiếc Maserati phóng đi.
Ngô Huệ nắm chặt tấm thẻ, do bóp mạnh quá làm nó nứt ra.
Cô quay mình, ném tấm thẻ ngân hàng vào thùng rác.
...
Ngô Huệ trở lại khu nội trú, vừa nhìn đã thấy Đỗ Thu Thảo cầm báo đứng tại quầy.
Ngô Huệ chưa kịp gọi cô ấy, Đỗ Thu Thảo đột nhiên nổi điên xé tờ báo trong tay thành năm mảnh, sau đó ném mạnh xuống đất, những người xung quanh đều dùng ánh mắt kì dị nhìn cô ấy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à!”
Đỗ Thu Thảo vừa quay người liền nhìn thấy Ngô Huệ đang đứng sau mình: “Huệ, sao cô lại ở đây?”
Cô ta nhìn thấy ông chú bên cạnh Ngô Huệ đang xem báo, còn chán sống mà lật tới cái trang vừa làm cô ta tức chết, liền thót tim, miệng đắng lưỡi khô.
Ngô Huệ nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy đúng là tin đồn cô đã thấy lúc ăn sáng.
Người phụ nữ trong bản tin có lẽ là tối hôm qua đưa đồng hồ đeo tay đến bệnh viện. Như vậy tính ra thì những bức ảnh này hẳn là bị người chụp trộm từ tối hôm kia, cách một hôm mới công khai.
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đỗ Thu Thảo mà bật cười.
“Hải ở trên tầng, chúng ta lên đi.”
Đỗ Thu Thảo chần chừ hồi lâu mới đi đến bên Ngô Huệ, thì thào rằng không biết cô đang nói gì.
Ngô Huệ sao không hiểu suy nghĩ của cô ấy chứ, cô vừa vui mừng vừa phiền lòng: “Tôi biết cô thương tôi, nhưng anh ta không yêu tôi, chuyện này là sự thật. Đừng lo lắng, tôi có thể vượt qua mà.”
Đỗ Thu Thảo nhìn cô với vẻ khó tin, ánh mắt trong suốt của cô không giống giả vờ mà là thật sự hiểu ra rồi.
Chỉ là cô càng như vậy thì Đỗ Thu Thảo càng đau lòng thay cô. Cô ấy hít mũi, mắt cũng cay cay khó chịu.
Cô ấy quen Ngô Huệ lâu như vậy, ít nhiều cũng biết chuyện nhà Ngô Huệ. Ngô Huệ mới 25 tuổi nhưng lại như một người phụ nữ đã thấu hiểu trần thế, bị thân thế và cuộc hôn nhân bất hạnh giày vò cả thể xác và tinh thần.
Đỗ Thu Thảo nắm tay Ngô Huệ: “Huệ, mọi thứ đều sẽ qua thôi.”
Ngô Huệ mỉm cười gật đầu, đang định nói thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Trần Gia Huy gọi.
“Đang ở đâu?” Ở đầu dây bên kia, giọng Trần Gia Huy khàn khàn, khô khốc như thể vừa uống rượu say.
“Bệnh viện.” Ngô Huệ nói rõ.
“Đừng quên bữa tiệc buổi tối, đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Trần Gia Huy chậm rãi nói: “Nếu chuẩn bị xong rồi thì buổi trưa tôi về biệt thự đón cô, tối cùng đi ra bến tàu.”
“Ừm, biết rồi.”
Ngô Huệ đang muốn ngắt điện thoại thì đột nhiên Trần Gia Huy lại lên tiếng giải thích: “Chuyện báo chí...”
Cô lại như thể không nghe rõ, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên này, Trần Gia Huy nghe thấy tiếng tổng đài báo bận thì xoa trán, mệt mỏi vô cùng.
Thư ký tiến lên báo cáo: “Tổng giám đốc, bà nhà đến.”
Trần Gia Huy còn chưa kịp đứng lên đã nghe giọng dì Thúy oang oang: “Con đàn bà kia rõ ràng chính là một con hồ ly tinh, Huy cứ muốn lấy cô ta làm vợ. Giờ thì hay rồi, cô ta tìm đàn ông khắp nơi, chẳng biết có cắm sừng cho Huy nhà chúng ta hay không...”
Dương Thảo Nguyên ôm con Teddy nhỏ trong lòng, con chó kia đeo chuông ở cổ, nhìn thấy Trần Gia Huy thì kêu khẽ vài tiếng.
Trần Gia Huy tiến lên: “Mẹ, sao hai người lại đến đây?”
“Thảo Nguyên lo cậu thức đêm làm việc có hại cho sức khỏe, nên đặc biệt đến đưa bữa sáng cho cậu.”
Dì Thúy lấy một gói giấy từ trong túi ra, mùi bánh bao lập tức tràn ngập không gian.
Trần Gia Huy liếc nhìn gói giấy, lại nhìn cái túi đồ bẩn bẩn của dì Thúy, hắn cau mày, không nhận lấy mà tự tay rót hai chén nước đặt lên bàn trà: “Tôi ăn sáng xong rồi.”
“Không sao, giữ lại ăn lót dạ, có lò vi sóng là hâm nóng được.”
Nói xong dì Thúy liền mở cửa phòng làm việc, gọi với ra ngoài: “Thư ký, qua đây!”
Trần Gia Huy càng cau mày.
Dương Thảo Nguyên ho khẽ, nói với dì Thúy: “Thúy Ngọc, đây là nơi làm việc, chú ý một chút.”
“À.” Dì Thúy lập tức cúi đầu, thấy thư ký đến liền đưa gói giấy cho cô ta, còn vênh váo sai bảo: “Đợi đến trưa Huy đói bụng nhớ hâm nóng cho cậu ấy, không được phép ăn vụng, nghe chưa?”
Thư ký giật giật khóe miệng, nhận gói giấy: “Vâng, bà yên tâm.”
“Thư ký Đỗ, mang một ly latte cho tôi.” Trần Gia Huy nói.
Thư ký Đỗ như được đại xá, thở phào rồi nhanh chóng lủi ra ngoài.
Thư ký vừa đi, Dương Thảo Nguyên đã sầm mặt, quay qua bảo Trần Gia Huy: “Huy, con không thể nuông chiều cấp dưới như thế được. Con xem thư kí của con, chẳng hiểu quy củ gì cả, về sau khó tránh khỏi gây chuyện thị phi.”
Trần Gia Huy đứng dậy đến bàn làm việc ngồi xuống, giả vờ bận rộn kiểm tra tài liệu, không tiếp lời.
Dương Thảo Nguyên nghẹn họng: “Nếu sức khỏe mẹ còn tốt thì sẽ giúp con quản lý chút chuyện công ty. Bố con cả ngày chỉ biết chơi bời với đám đàn bà, nào còn tâm trạng để ý đến mẹ con mình...”
“Mẹ!” Trần Gia Huy ngắt lời.
“Sao vậy?” Dương Thảo Nguyên không hiểu gì.
Trần Gia Huy giấu vẻ mặt mất kiên nhẫn, dịu giọng nói: “Hôm nay mẹ không hẹn Kaven à?”
“Mẹ cũng đâu có bệnh thần kinh, không có việc gì hẹn cô ta làm gì?”
Kaven là tiến sĩ tâm lý, sau khi Dương Thảo Nguyên xảy ra chuyện, Trần Gia Huy nhờ cô ta hóa giải khúc mắc tâm lý của Dương Thảo Nguyên.
Dương Thảo Nguyên vừa nghe thấy tên cô ta lập tức khó chịu, liền xả cơn giận lúc gặp Ngô Huệ buổi sáng ra.
“Huy à, con đàn bà kia đúng là rất thủ đoạn, mới vài ngày không thấy nó đã dụ dỗ được cậu Lâm. Sáng sớm nay cùng đi ăn sáng, không biết tối qua có phải là đã lên giường với nhau rồi không!”
Trần Gia Huy lạnh giọng: “Mẹ, Ngô Huệ là vợ con, mẹ nói cô ấy như vậy có được không?”
“Cô ta có chỗ nào xứng làm vợ cậu chứ?” Dì Thúy giễu cợt chen lời: “Cô ta cùng một dạng với bà mẹ không biết xấu hổ của cô ta, chỉ biết dụ dỗ đàn ông. Huy à, cậu xem cậu kìa, từ sau khi kết hôn với cô ta, sắc mặt cậu tiều tụy đi nhiều.”
Trần Gia Huy lập tức sầm mặt.
Dì Thúy còn hồn nhiên không biết: “Tôi thấy cô ta chính là dạng hồ ly tinh chuyên hút tinh khí của đàn ông, không có đàn ông là không chịu nổi. Huy à, cậu phải kiềm chế, đừng để bị cô ta hút khô...”
“Đủ rồi, dì Thúy!” Trần Gia Huy trầm giọng ngắt lời: “Tối qua anh trai Huệ phát bệnh, hai ngày nay cô ấy vẫn luôn ở bệnh viện, hôm nay những gì bà nhìn thấy chỉ là trùng hợp.”
Dì Thúy mím môi rụt cổ, trốn phía sau Dương Thảo Nguyên không dám nói nữa.
Dương Thảo Nguyên lại lạnh mặt: “Huy, đây chính là thái độ với người lớn của con đấy à? Mẹ còn hy vọng con dạy dỗ con đàn bà kia trút giận cho mẹ, xem nó đã dạy con thành cái dạng gì kìa? Mẹ tuyệt đối không thể dung tha cho nó ở nhà chúng ta làm loạn!”
Vấn đề này làm Trần Gia Huy vô cùng sầu khổ.
Hắn kéo cà vạt, xoa trán: “Mẹ, mẹ về nghỉ trước đi, con còn có việc phải xử lý.”
“Về? Con xem con bị con hồ ly tinh mê hoặc thành thế này, mẹ còn có thể yên tâm đi được à?”
Dương Thảo Nguyên đỏ mắt, gần như sắp khóc.
Dì Thúy vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà ta: “Thảo Nguyên, đừng đau lòng, không tốt cho sức khỏe.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Trần Gia Huy, vẻ mặt thất vọng: “Huy, cậu không nhớ ban đầu cậu đã hứa gì với mẹ cậu sao?”
“Tôi tự có ý định của mình.” Trần Gia Huy quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng buồn bực.
Dương Thảo Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng của con trai, trong lòng cay đắng: “Con đã quên là ai hại chúng ta nhà tan cửa nát sao? Nếu không phải con hồ ly tinh kia chen ngang, bố con sao lại không thèm nhìn con lấy một cái, thậm chí còn có một bà mẹ bại liệt làm gánh nặng? Lúc trẻ con nhà khác được bố dẫn đi chơi công viên thì bố con đang làm gì? Ông ta đang ngồi trong rạp hát nào đó ở Pháp xem con hồ ly tinh kia múa đấy!”
Dương Thảo Nguyên càng nói càng lộ vẻ mặt hung ác, ánh mắt tràn đầy thù hận. Tay bà ta liên tục dùng lực đập tay vịn của xe lăn: “Con hồ ly tinh kia chia rẽ nhà ta, quyến rũ chồng người khác, mẹ hận không thể chém chết nó! Mẹ còn sống ngày nào sẽ nguyền rủa nó ngày đó, nó nhất định không được chết tử tế, đời đời kiếp kiếp không được bình yên!”
Dì Thúy thấy Dương Thảo Nguyên mất khống chế thì vội vàng lấy thuốc nhét vào miệng bà ta: “Thảo Nguyên, đừng nóng giận, uống thuốc đi.”
“Tôi không có bệnh!”
Dương Thảo Nguyên hất tay bà ta ra, lọ thuốc rơi xuống, những viên thuốc màu trắng lăn đầy trên sàn.
“Từ lúc nào lại đến phiên bà quan tâm tôi?”
“Mẹ chỉ có lòng tốt nhắc nhở con một câu, những bữa tiệc cao cấp kiểu này không phải hạng tép riu như con tham gia được đâu. Dù có đi cũng chỉ có thể trốn trong góc, còn trở thành trò cười cho kẻ khác.”
“Thế nên đây chính là mục đích bà đến đây hôm nay à?”
Ngô Huệ cười nhạt nhìn Ngô Ngọc Trâm, điệu cười mang chút chế nhạo.
“Tùy con nghĩ sao thì nghĩ, dù sao đến lúc đó người khó chịu chính là con.”
Nói xong Ngô Ngọc Trâm xách chiếc túi Chanel kiểu mới phiên bản giới hạn lên, thướt tha rời đi.
Ngô Huệ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất ở khúc quanh, lại nhớ tới lời châm chọc của Dương Thảo Nguyên.
Có phải bất luận cô cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh Ngô Ngọc Trâm ban tặng hay không?
Qua hồi lâu, Ngô Huệ mới đẩy cửa phòng ra bước vào.
Ngô Hải đang mặc bộ đồ bệnh nhận dựa vào đầu giường, chăm chú xem ti vi.
Người giúp việc ở bên cửa sổ, đang soi cái gì đó dưới ánh nắng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu.
“Huệ à, cô đến rồi, mau tới xem, tấm thẻ này không biết là thế nào...”
Ngô Huệ tiến lên xem, thấy trong tay người giúp việc đang cầm một tấm thẻ ngân hàng.
“Tôi vừa nhặt được trên mặt đất, cũng không biết của ai. Thật là lạ, còn viết cả mật khẩu ở mặt sau nữa.”
Ngô Huệ lật lại, quả nhiên mặt sau viết 6 số mật khẩu.
“Con người bây giờ đúng là, viết mật khẩu ở mặt sau, nếu bị người xấu nhặt được thì...”
Người giúp việc vẫn còn đang lải nhải, đã thấy Ngô Huệ cầm thẻ chạy ra ngoài.
...
Ngô Huệ cũng không hiểu vì sao cô lại vô thức cho rằng tấm thẻ này là của Ngô Ngọc Trâm.
Vì không có chứng cứ cho nên cô muốn chứng thực với bà ta ngay, bèn chạy thẳng xuống tầng một.
Khi cô đuổi theo đến cổng bệnh viện thì thấy Ngô Ngọc Trâm lên một chiếc Maserati màu xám bạc.
Ngô Huệ lại đuổi theo vài bước rồi đột nhiên dừng lại, thở hổn hển đứng im.
Cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái của chiếc Maserati kia, tuy cách cửa sổ không thấy được rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người cao lớn và khí chất cao quý của người đàn ông, hắn ta đang dịu dàng vuốt tóc Ngô Ngọc Trâm.
Sau đó, chiếc Maserati phóng đi.
Ngô Huệ nắm chặt tấm thẻ, do bóp mạnh quá làm nó nứt ra.
Cô quay mình, ném tấm thẻ ngân hàng vào thùng rác.
...
Ngô Huệ trở lại khu nội trú, vừa nhìn đã thấy Đỗ Thu Thảo cầm báo đứng tại quầy.
Ngô Huệ chưa kịp gọi cô ấy, Đỗ Thu Thảo đột nhiên nổi điên xé tờ báo trong tay thành năm mảnh, sau đó ném mạnh xuống đất, những người xung quanh đều dùng ánh mắt kì dị nhìn cô ấy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à!”
Đỗ Thu Thảo vừa quay người liền nhìn thấy Ngô Huệ đang đứng sau mình: “Huệ, sao cô lại ở đây?”
Cô ta nhìn thấy ông chú bên cạnh Ngô Huệ đang xem báo, còn chán sống mà lật tới cái trang vừa làm cô ta tức chết, liền thót tim, miệng đắng lưỡi khô.
Ngô Huệ nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy đúng là tin đồn cô đã thấy lúc ăn sáng.
Người phụ nữ trong bản tin có lẽ là tối hôm qua đưa đồng hồ đeo tay đến bệnh viện. Như vậy tính ra thì những bức ảnh này hẳn là bị người chụp trộm từ tối hôm kia, cách một hôm mới công khai.
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đỗ Thu Thảo mà bật cười.
“Hải ở trên tầng, chúng ta lên đi.”
Đỗ Thu Thảo chần chừ hồi lâu mới đi đến bên Ngô Huệ, thì thào rằng không biết cô đang nói gì.
Ngô Huệ sao không hiểu suy nghĩ của cô ấy chứ, cô vừa vui mừng vừa phiền lòng: “Tôi biết cô thương tôi, nhưng anh ta không yêu tôi, chuyện này là sự thật. Đừng lo lắng, tôi có thể vượt qua mà.”
Đỗ Thu Thảo nhìn cô với vẻ khó tin, ánh mắt trong suốt của cô không giống giả vờ mà là thật sự hiểu ra rồi.
Chỉ là cô càng như vậy thì Đỗ Thu Thảo càng đau lòng thay cô. Cô ấy hít mũi, mắt cũng cay cay khó chịu.
Cô ấy quen Ngô Huệ lâu như vậy, ít nhiều cũng biết chuyện nhà Ngô Huệ. Ngô Huệ mới 25 tuổi nhưng lại như một người phụ nữ đã thấu hiểu trần thế, bị thân thế và cuộc hôn nhân bất hạnh giày vò cả thể xác và tinh thần.
Đỗ Thu Thảo nắm tay Ngô Huệ: “Huệ, mọi thứ đều sẽ qua thôi.”
Ngô Huệ mỉm cười gật đầu, đang định nói thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Trần Gia Huy gọi.
“Đang ở đâu?” Ở đầu dây bên kia, giọng Trần Gia Huy khàn khàn, khô khốc như thể vừa uống rượu say.
“Bệnh viện.” Ngô Huệ nói rõ.
“Đừng quên bữa tiệc buổi tối, đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Trần Gia Huy chậm rãi nói: “Nếu chuẩn bị xong rồi thì buổi trưa tôi về biệt thự đón cô, tối cùng đi ra bến tàu.”
“Ừm, biết rồi.”
Ngô Huệ đang muốn ngắt điện thoại thì đột nhiên Trần Gia Huy lại lên tiếng giải thích: “Chuyện báo chí...”
Cô lại như thể không nghe rõ, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên này, Trần Gia Huy nghe thấy tiếng tổng đài báo bận thì xoa trán, mệt mỏi vô cùng.
Thư ký tiến lên báo cáo: “Tổng giám đốc, bà nhà đến.”
Trần Gia Huy còn chưa kịp đứng lên đã nghe giọng dì Thúy oang oang: “Con đàn bà kia rõ ràng chính là một con hồ ly tinh, Huy cứ muốn lấy cô ta làm vợ. Giờ thì hay rồi, cô ta tìm đàn ông khắp nơi, chẳng biết có cắm sừng cho Huy nhà chúng ta hay không...”
Dương Thảo Nguyên ôm con Teddy nhỏ trong lòng, con chó kia đeo chuông ở cổ, nhìn thấy Trần Gia Huy thì kêu khẽ vài tiếng.
Trần Gia Huy tiến lên: “Mẹ, sao hai người lại đến đây?”
“Thảo Nguyên lo cậu thức đêm làm việc có hại cho sức khỏe, nên đặc biệt đến đưa bữa sáng cho cậu.”
Dì Thúy lấy một gói giấy từ trong túi ra, mùi bánh bao lập tức tràn ngập không gian.
Trần Gia Huy liếc nhìn gói giấy, lại nhìn cái túi đồ bẩn bẩn của dì Thúy, hắn cau mày, không nhận lấy mà tự tay rót hai chén nước đặt lên bàn trà: “Tôi ăn sáng xong rồi.”
“Không sao, giữ lại ăn lót dạ, có lò vi sóng là hâm nóng được.”
Nói xong dì Thúy liền mở cửa phòng làm việc, gọi với ra ngoài: “Thư ký, qua đây!”
Trần Gia Huy càng cau mày.
Dương Thảo Nguyên ho khẽ, nói với dì Thúy: “Thúy Ngọc, đây là nơi làm việc, chú ý một chút.”
“À.” Dì Thúy lập tức cúi đầu, thấy thư ký đến liền đưa gói giấy cho cô ta, còn vênh váo sai bảo: “Đợi đến trưa Huy đói bụng nhớ hâm nóng cho cậu ấy, không được phép ăn vụng, nghe chưa?”
Thư ký giật giật khóe miệng, nhận gói giấy: “Vâng, bà yên tâm.”
“Thư ký Đỗ, mang một ly latte cho tôi.” Trần Gia Huy nói.
Thư ký Đỗ như được đại xá, thở phào rồi nhanh chóng lủi ra ngoài.
Thư ký vừa đi, Dương Thảo Nguyên đã sầm mặt, quay qua bảo Trần Gia Huy: “Huy, con không thể nuông chiều cấp dưới như thế được. Con xem thư kí của con, chẳng hiểu quy củ gì cả, về sau khó tránh khỏi gây chuyện thị phi.”
Trần Gia Huy đứng dậy đến bàn làm việc ngồi xuống, giả vờ bận rộn kiểm tra tài liệu, không tiếp lời.
Dương Thảo Nguyên nghẹn họng: “Nếu sức khỏe mẹ còn tốt thì sẽ giúp con quản lý chút chuyện công ty. Bố con cả ngày chỉ biết chơi bời với đám đàn bà, nào còn tâm trạng để ý đến mẹ con mình...”
“Mẹ!” Trần Gia Huy ngắt lời.
“Sao vậy?” Dương Thảo Nguyên không hiểu gì.
Trần Gia Huy giấu vẻ mặt mất kiên nhẫn, dịu giọng nói: “Hôm nay mẹ không hẹn Kaven à?”
“Mẹ cũng đâu có bệnh thần kinh, không có việc gì hẹn cô ta làm gì?”
Kaven là tiến sĩ tâm lý, sau khi Dương Thảo Nguyên xảy ra chuyện, Trần Gia Huy nhờ cô ta hóa giải khúc mắc tâm lý của Dương Thảo Nguyên.
Dương Thảo Nguyên vừa nghe thấy tên cô ta lập tức khó chịu, liền xả cơn giận lúc gặp Ngô Huệ buổi sáng ra.
“Huy à, con đàn bà kia đúng là rất thủ đoạn, mới vài ngày không thấy nó đã dụ dỗ được cậu Lâm. Sáng sớm nay cùng đi ăn sáng, không biết tối qua có phải là đã lên giường với nhau rồi không!”
Trần Gia Huy lạnh giọng: “Mẹ, Ngô Huệ là vợ con, mẹ nói cô ấy như vậy có được không?”
“Cô ta có chỗ nào xứng làm vợ cậu chứ?” Dì Thúy giễu cợt chen lời: “Cô ta cùng một dạng với bà mẹ không biết xấu hổ của cô ta, chỉ biết dụ dỗ đàn ông. Huy à, cậu xem cậu kìa, từ sau khi kết hôn với cô ta, sắc mặt cậu tiều tụy đi nhiều.”
Trần Gia Huy lập tức sầm mặt.
Dì Thúy còn hồn nhiên không biết: “Tôi thấy cô ta chính là dạng hồ ly tinh chuyên hút tinh khí của đàn ông, không có đàn ông là không chịu nổi. Huy à, cậu phải kiềm chế, đừng để bị cô ta hút khô...”
“Đủ rồi, dì Thúy!” Trần Gia Huy trầm giọng ngắt lời: “Tối qua anh trai Huệ phát bệnh, hai ngày nay cô ấy vẫn luôn ở bệnh viện, hôm nay những gì bà nhìn thấy chỉ là trùng hợp.”
Dì Thúy mím môi rụt cổ, trốn phía sau Dương Thảo Nguyên không dám nói nữa.
Dương Thảo Nguyên lại lạnh mặt: “Huy, đây chính là thái độ với người lớn của con đấy à? Mẹ còn hy vọng con dạy dỗ con đàn bà kia trút giận cho mẹ, xem nó đã dạy con thành cái dạng gì kìa? Mẹ tuyệt đối không thể dung tha cho nó ở nhà chúng ta làm loạn!”
Vấn đề này làm Trần Gia Huy vô cùng sầu khổ.
Hắn kéo cà vạt, xoa trán: “Mẹ, mẹ về nghỉ trước đi, con còn có việc phải xử lý.”
“Về? Con xem con bị con hồ ly tinh mê hoặc thành thế này, mẹ còn có thể yên tâm đi được à?”
Dương Thảo Nguyên đỏ mắt, gần như sắp khóc.
Dì Thúy vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà ta: “Thảo Nguyên, đừng đau lòng, không tốt cho sức khỏe.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Trần Gia Huy, vẻ mặt thất vọng: “Huy, cậu không nhớ ban đầu cậu đã hứa gì với mẹ cậu sao?”
“Tôi tự có ý định của mình.” Trần Gia Huy quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng buồn bực.
Dương Thảo Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng của con trai, trong lòng cay đắng: “Con đã quên là ai hại chúng ta nhà tan cửa nát sao? Nếu không phải con hồ ly tinh kia chen ngang, bố con sao lại không thèm nhìn con lấy một cái, thậm chí còn có một bà mẹ bại liệt làm gánh nặng? Lúc trẻ con nhà khác được bố dẫn đi chơi công viên thì bố con đang làm gì? Ông ta đang ngồi trong rạp hát nào đó ở Pháp xem con hồ ly tinh kia múa đấy!”
Dương Thảo Nguyên càng nói càng lộ vẻ mặt hung ác, ánh mắt tràn đầy thù hận. Tay bà ta liên tục dùng lực đập tay vịn của xe lăn: “Con hồ ly tinh kia chia rẽ nhà ta, quyến rũ chồng người khác, mẹ hận không thể chém chết nó! Mẹ còn sống ngày nào sẽ nguyền rủa nó ngày đó, nó nhất định không được chết tử tế, đời đời kiếp kiếp không được bình yên!”
Dì Thúy thấy Dương Thảo Nguyên mất khống chế thì vội vàng lấy thuốc nhét vào miệng bà ta: “Thảo Nguyên, đừng nóng giận, uống thuốc đi.”
“Tôi không có bệnh!”
Dương Thảo Nguyên hất tay bà ta ra, lọ thuốc rơi xuống, những viên thuốc màu trắng lăn đầy trên sàn.