Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 27 ANH BA KHÔNG CỔ VŨ
CHƯƠNG 27: ANH BA KHÔNG CỔ VŨ
Cao Hồng Quân nhanh chóng chuẩn bị xong, chỉ chốc lát sau đã cầm giấy qua: "Được rồi, ai bắt đầu trước?"
"Chị Thanh Ngân, chị vừa bị Huy cho leo cây, giờ chị bắt đầu trước."
Đỗ Phương Phương nhìn như vô ý mà cầm hai tờ giấy trong tay Cao Hồng Quân, rướn mày với Dương Thanh Ngân: "Chị Thanh Ngân, cái này là của chị." Sau đó lại liếc nhìn Trần Gia Huy: "Huy, trò chơi này không giới hạn đâu, anh cũng nên cùng chơi đi chứ?"
Dương Thanh Ngân lặng lẽ liếc nhìn Trần Gia Huy ngồi lặng lẽ uống rượu, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn tiện tay cầm lấy tờ giấy.
Có điều, cô ta còn chưa kịp mở ra, liền phát hiện hai tờ giấy trong tay bỗng dưng biến mất.
"Lâm Đức, anh có ý gì, đừng làm bừa!" Đỗ Phương Phương hổn hển muốn cướp lại.
Lâm Đức nhíu mày, nắm chặt tờ giấy trong tay: "Nhiều như vậy, hai cái này cho tôi không được à?"
Nói xong, Lâm Đức vui vẻ đi tới giữa Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy: "Anh ba, hai cái này hai người dùng đi."
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân lập tức sầm mặt.
"Lâm Đức, sao anh lại như vậy, giấy đó, là..." Đỗ Phương Phương vội vàng ngừng lại.
Lâm Đức liếc nhìn khuôn mặt gấp gáp đỏ như mông khỉ của Đỗ Phương Phương, giễu cợt: "Tờ giấy này làm sao? Chẳng phải nói rút thăm sao, vậy chẳng phải là cho ai cũng được à, xác suất không từng được học à, rút trước hay rút sau mà chả như nhau. Hay là cô khẩn trương như vậy, vì làm gì khuất tất rồi?"
"Lâm Đức, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy nha!" Cao Hồng Quân lớn tiếng quát anh ta.
"Trong lòng không chột dạ là được rồi, tờ giấy này anh ba của tôi muốn!"
Lâm Đức nói đến nước này, Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân cũng không dám lại lên tiếng, chỉ trừng mắt với đối phương, trông vẻ rất lo lắng.
Lâm Đức như tiểu nhân đắc chí, cầm hai tờ giấy đến trước mặt Ngô Huệ với vẻ nịnh nọt: "Huệ, em rút trước đi."
Ngô Huệ đã nhìn ra vẻ bất thường của Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân từ lâu rồi, lúc này bọn họ trơ mắt nhìn cô, trong lòng cô cũng đã có ý tưởng, sợ bọn họ thật sự táy máy tay chân trên tờ giấy, chính mình chẳng phải đụng phải nòng súng sao?
"Tôi không thích trò chơi này, mọi người chơi đi." Ngô Huệ lắc đầu, cười từ chối Lâm Đức.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân đồng thời thả lỏng vai, nhưng tâm trạng lại bị một giọng nam cứng rắn cắt đứt.
"Huệ, đây là tờ giấy anh khó khăn lắm mới lấy được, không có công lao cũng có khổ lao, em không chơi sao được, yên tâm, anh giúp em mở ra!"
"Nhưng..."
Ngô Huệ còn chưa nói hết lời, Lâm Đức đã lưu loát mở một tờ trong đó ra: "À, là một chữ số 1 nè."
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên chùng xuống, tuy nói là chỉ ham chơi, nhưng loại trò chơi kích thích ướt át này vẫn thu hút bọn họ, tất cả mọi người vểnh tai, muốn biết ai sẽ thành đôi với Ngô Huệ, càng có thêm phái nam chờ mong.
Ngô Huệ trừng mắt nhìn tờ giấy trong tay, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng gì.
"Nào, để anh công bố đáp án."
Lâm Đức nỉ non tự nói trong miệng, mở giấy ra híp mắt một cái, đột nhiên bả vai hơi chùng và dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào người Ngô Huệ, tiếp đó nhìn thẳng vào Bùi Quốc Huy, chợt thả tờ giấy vào tay anh.
"Anh ba, anh đọc đi, buổi tối em ăn tỏi, sợ ô nhiễm không khí nơi đây."
Bùi Quốc Huy rũ mắt, nhìn tờ giấy đã mở một nửa trong tay, chậm rãi hé miệng, nhưng không có thêm động tác nào.
Trong đám người, ảo não hối hận nhất là Cao Hồng Quân, anh ta làm thăm, đương nhiên biết chữ số trong tay Bùi Quốc Huy là bao nhiêu.
Anh ta và Đỗ Phương Phương muốn tác hợp Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân, không ngờ trộm gà không thành lại mất nắm thóc, đều bị thằng lỗ mãng Lâm Đức làm hỏng.
Lòng bàn tay nắm tờ giấy của Ngô Huệ có mồ hôi, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng từ đáy lòng không hy vọng Bùi Quốc Huy mở tờ giấy kia ra.
Ngộ nhỡ trong tay anh cũng là chữ số "1", hai người bọn họ...
Ngô Huệ đang âm thầm xoắn xuýt, sau đó trợn to hai mắt, bởi vì cô thấy Bùi Quốc Huy...
Anh đang chậm rãi mở tờ giấy kia ra.
"Ôi chao, là chữ số 1 đó, anh ba, anh thật có phúc nha, sớm biết là Huệ, em đã giành trước rồi."
Lâm Đức cười rất càn rỡ, khom lưng ôm bụng một cách khoa trương, tiếng cười to vô cùng mạnh mẽ làm xáo động căn phòng yên tĩnh.
"Chỉ là chơi trò chơi thôi mà, cậu có cần kích động đến như vậy không?"
Bùi Quốc Huy khẽ quét mắt nhìn Lâm Đức, thấp giọng mở miệng, anh chậm rãi quay đầu, nhìn Ngô Huệ ngây người tại chỗ qua bả vai Lâm Đức, trong đôi mắt vốn dĩ sâu thẳm khó lường, có ánh sáng dịu dàng lộ ra, trên môi mỏng cũng mang ý cười ấm áp.
Lời của anh làm mọi người tỉnh ra, làm cho những người vốn dĩ đang tức giận hoặc xoắn xuýt kia hoàn hồn, bầu không khí trong phòng cũng hơi hòa hoãn xuống.
Dương Thanh Ngân không chịu cười tiếp nữa, hờn dỗi trừng mắt nhìn Cao Hồng Quân, giọng lạnh nhạt: "Hồng Quân, là anh giở trò hả?"
"Chuyện này... Ha ha, chỉ là muốn không khí sống động lên thôi mà..." Cao Hồng Quân xấu hổ giải thích.
Đỗ Phương Phương gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy, chúng em nghĩ chị và Huy đã lâu chưa gặp, muốn chỉnh mọi người một chút thôi, đùa thôi mà."
"Đây là tình huống gì?" Lâm Đức sao chịu để yên: "Này, giấy cũng mở ra rồi, nói là nói đùa, có kiểu đùa như các người sao? Hay là các người cảm thấy anh ba nhà tôi có thể để người ta tùy tiện làm khó hả?"
Dương Thanh Ngân giật giật khóe mắt: "Lâm Đức em đừng hiểu lầm, bọn chị đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy..."
"Vậy là được rồi, không phải là KISS một cái thôi sao, chuyện lớn thế nào mà đáng để các người rào trước đón sau thế chứ." Lâm Đức rất vô tình xuỳ một tiếng, nhìn về phía Dương Thanh Ngân: "Chị dâu ba, chị cũng là người từng đi nước ngoài, tư tưởng không bảo thủ như vậy chứ?"
"Sao thế được?" Dương Thanh Ngân ngượng ngùng cười, ngước mắt nhìn Bùi Quốc Huy trên ghế sa lon: "Chỉ cần chồng không ngại là được."
"Ôi..." Những người ở bên cạnh chờ xem náo nhiệt đã không chờ nổi nữa mà ồn ào lên.
Ngô Huệ xiết chặt tờ giấy, bỗng dưng đứng lên: "Tôi không chơi kiểu trò chơi này, hay là đổi kiểu khác đi."
"Huệ, quy định sao có thể đổi tùm lum được, đừng lằng nhằng nuawx."
Lâm Đức kéo vai Bùi Quốc Huy, từ sau đẩy anh về phía trước: "Để anh ba nhà anh tới nào!"
Bùi Quốc Huy bỗng chốc thiếu chuẩn bị, lại bay thẳng đến đụng vào Ngô Huệ.
"Cẩn thận!" Ngô Huệ bị xô ngã sang bên cạnh, cũng may Bùi Quốc Huy nhanh nhẹn, vòng ôm eo thon của cô vào lòng.
Bầu không khí tại đó vì thế mà bị đẩy đến cao trào.
Ngô Huệ ngã đụng vào lòng Bùi Quốc Huy, tuy cách lớp quần áo, nhưng cũng có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh, thân thể mềm mại của cô run lên, cảm giác hai chân như nhũn ra, vết mồ hôi trong lòng bàn tay càng thêm nhiều, mặt đỏ bừng.
Bùi Quốc Huy cúi đầu, ánh mắt hiền hòa nhìn Ngô Huệ đỏ mặt, tay bất ngờ giữ chặt thêm.
Bản tình ca lãng mạn nhẹ nhàng ở chính giữa truyền trong không gian, như đang thì thầm kể chuyện, làm người ta chợt rung động.
Ngô Huệ bị vòng trong khuỷu tay Bùi Quốc Huy, hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá, hai mắt mơ màng dưới ánh đèn xinh đẹp lung linh.
"KISS! KISS!"
Lâm Đức mở nắp hai chai coca, nhảy nhót lên xuống, lộ vẻ nhiệt tình quá đà.
Dương Thanh Ngân híp đôi mắt đẹp nhìn đầy thù hận, móng tay sặc sỡ tỉa tót sạch sẽ gắt gao ghim vào sô pha.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân liếc mắt nhìn nhau, cứng ngắc hùa theo: "Tới một người, hôn một người!"
Nhưng bọn họ đã nhanh chóng bừng tỉnh, dù sao, kích động cho Bùi Quốc Huy cùng Ngô Huệ hôn môi, không phải tương đương với chuyện gián tiếp tác hợp cho Trần Gia Huy cùng Dương Thanh Ngân sao?
Vì vậy, trong phòng chợt tràn đầy tiếng gào như mổ lợn của Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân.
Ngô Huệ cúi thấp đầu, đưa tay muốn đẩy Bùi Quốc Huy ra, không ngờ anh lại không chịu mà còn dùng sức kéo để rút ngắn khoảng cách.
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Quốc Huy đang dùng một đôi mắt đen láy đầy ý cười nhìn mình.
Hai cơ thể quá mức gần kề, nên đều có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, bốn phía là tiếng hô huyên náo ồn ào, trước mặt có bóng đen bao trùm xuống, Ngô Huệ có thể cảm nhận được, mặt Bùi Quốc Huy đang áp tới từng chút một, đè lên thần kinh của cô.
Trong phòng mọi người ngước đầu, miệng khô lưỡi khô mong chờ, chỉ có tiếng nhạc khi thì nhẹ nhàng khi thì dồn dập vang lên.
Ngô Huệ liếm cánh môi khô ráo theo bản năng, không biết rằng phản ứng trúc trắc mềm mại đáng yêu của cô mê người biết bao nhiêu.
Hai tay cô để ở ngực Bùi Quốc Huy, ngửa ra sau trốn tránh sự tiếp xúc, nhưng sống mũi thẳng tắp, đường nét sâu sắc trên khuôn mặt anh vẫn thong thả tới gần, hô hấp nhàn nhạt vuốt ve gò má của cô.
Sau đó, tiếng nhạc du dương trong phòng chợt tắt, tiếng ly thủy tinh dùng sức đặt lên mặt bàn truyền đến.
Lâm Đức tức giận vung tay: "Ai vậy! Thời khắc mấu chốt mà làm tuột cả cảm xúc, thất đức gớm!"
"Đúng vậy, ai làm mất hứng thế!" Đỗ Phương Phương cũng ồn ào không vui: "Tất cả mọi người đang chờ một màn đặc sắc đấy!"
Bóng dáng Trần Gia Huy phá tan bóng tối nơi góc sofa, "bộp" một tiếng quăng điều khiển từ xa lên bàn, ngọn đèn màu da cam khúc xạ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Vô vị!"
Dứt lời, đứng thẳng lưng, xoay người, mở cửa phòng ra đi ra ngoài.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân trố mắt tại chỗ: "Huy sao vậy, vừa rồi vẫn ổn mà, sao lại đi chứ?"
Ánh mắt Dương Thanh Ngân rơi vào cánh cửa đang đung đưa không ngừng, hàm răng cắn môi đến trắng bệch.
Có người mở tất cả đèn trong phòng lên, ánh đèn chói lóa làm người ta hoa cả mắt.
Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy còn ôm nhau đứng giữa phòng.
Bùi Quốc Huy bỗng dưng vươn tay, trái tim Ngô Huệ mới vừa thả lỏng lại căng ra, tim đập rộn lên.
Tay anh dịu dàng chạm vào bầu mắt cô, sau đó buông lỏng cánh tay, Ngô Huệ liền thoát khỏi ngực anh.
Mà trong lòng bàn tay của anh, là một sợi lông mi bé đến mức gần như không thể nhìn thấy được.
Trong phòng, mọi người mất hứng xùy xùy, giải tán, rồi lại túm năm tụm ba lại chơi với nhau.
"Không đủ ánh sáng, còn tưởng là nhìn lầm cơ."
Giọng Bùi Quốc Huy lướt nhẹ như mùa xuân tháng ba ấm áp.
Anh muốn nói với mình, vừa rồi thực ra không phải thật sự muốn hôn cô hả?
Ngô Huệ không nói ra được trong lòng có cảm tưởng gì, có điều cô chớp mắt rồi cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.
"Cảm ơn." Cô ngước mắt, cười khanh khách nhìn lại anh.
Trong ánh mắt của Bùi Quốc Huy phản chiếu hai gò má ửng đỏ của cô, cười nhạt đáp lại: "Việc nhỏ mà thôi."
Ngô Huệ xoay người muốn ngồi vào chỗ sô pha lúc trước, đột nhiên dừng bước lại, chần chờ một chút, ngồi vào một hàng khác.
Lâm Đức tiếc nuối nhăn mặt: "Anh ba, chẳng chịu phối hợp gì cả, cơ hội khó có được mà lại bỏ lỡ."
Bùi Quốc Huy liếc xéo anh ta một cái, không tiếp lời, ngồi thẳng trên ghế sofa, cầm ly lên nhấp một ngụm rượu.
"Có người gọi điện thoại cho tôi, không tiếp được."
Dương Thanh Ngân đứng dậy nói với anh, lắc lắc điện thoại di động đang kêu trong tay, đẩy cửa đi ra.
"Làm sao mà mất hứng, phiền muộn như thế!" Đỗ Phương Phương như quả bóng xì hơi xụi lơ trên ghế sofa.
Dương Thanh Ngân đi ra khỏi phòng, thở hắt ra, tìm số điện thoại của Trần Gia Huy rồi gọi.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có người nghe.
Cao Hồng Quân nhanh chóng chuẩn bị xong, chỉ chốc lát sau đã cầm giấy qua: "Được rồi, ai bắt đầu trước?"
"Chị Thanh Ngân, chị vừa bị Huy cho leo cây, giờ chị bắt đầu trước."
Đỗ Phương Phương nhìn như vô ý mà cầm hai tờ giấy trong tay Cao Hồng Quân, rướn mày với Dương Thanh Ngân: "Chị Thanh Ngân, cái này là của chị." Sau đó lại liếc nhìn Trần Gia Huy: "Huy, trò chơi này không giới hạn đâu, anh cũng nên cùng chơi đi chứ?"
Dương Thanh Ngân lặng lẽ liếc nhìn Trần Gia Huy ngồi lặng lẽ uống rượu, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn tiện tay cầm lấy tờ giấy.
Có điều, cô ta còn chưa kịp mở ra, liền phát hiện hai tờ giấy trong tay bỗng dưng biến mất.
"Lâm Đức, anh có ý gì, đừng làm bừa!" Đỗ Phương Phương hổn hển muốn cướp lại.
Lâm Đức nhíu mày, nắm chặt tờ giấy trong tay: "Nhiều như vậy, hai cái này cho tôi không được à?"
Nói xong, Lâm Đức vui vẻ đi tới giữa Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy: "Anh ba, hai cái này hai người dùng đi."
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân lập tức sầm mặt.
"Lâm Đức, sao anh lại như vậy, giấy đó, là..." Đỗ Phương Phương vội vàng ngừng lại.
Lâm Đức liếc nhìn khuôn mặt gấp gáp đỏ như mông khỉ của Đỗ Phương Phương, giễu cợt: "Tờ giấy này làm sao? Chẳng phải nói rút thăm sao, vậy chẳng phải là cho ai cũng được à, xác suất không từng được học à, rút trước hay rút sau mà chả như nhau. Hay là cô khẩn trương như vậy, vì làm gì khuất tất rồi?"
"Lâm Đức, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy nha!" Cao Hồng Quân lớn tiếng quát anh ta.
"Trong lòng không chột dạ là được rồi, tờ giấy này anh ba của tôi muốn!"
Lâm Đức nói đến nước này, Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân cũng không dám lại lên tiếng, chỉ trừng mắt với đối phương, trông vẻ rất lo lắng.
Lâm Đức như tiểu nhân đắc chí, cầm hai tờ giấy đến trước mặt Ngô Huệ với vẻ nịnh nọt: "Huệ, em rút trước đi."
Ngô Huệ đã nhìn ra vẻ bất thường của Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân từ lâu rồi, lúc này bọn họ trơ mắt nhìn cô, trong lòng cô cũng đã có ý tưởng, sợ bọn họ thật sự táy máy tay chân trên tờ giấy, chính mình chẳng phải đụng phải nòng súng sao?
"Tôi không thích trò chơi này, mọi người chơi đi." Ngô Huệ lắc đầu, cười từ chối Lâm Đức.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân đồng thời thả lỏng vai, nhưng tâm trạng lại bị một giọng nam cứng rắn cắt đứt.
"Huệ, đây là tờ giấy anh khó khăn lắm mới lấy được, không có công lao cũng có khổ lao, em không chơi sao được, yên tâm, anh giúp em mở ra!"
"Nhưng..."
Ngô Huệ còn chưa nói hết lời, Lâm Đức đã lưu loát mở một tờ trong đó ra: "À, là một chữ số 1 nè."
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên chùng xuống, tuy nói là chỉ ham chơi, nhưng loại trò chơi kích thích ướt át này vẫn thu hút bọn họ, tất cả mọi người vểnh tai, muốn biết ai sẽ thành đôi với Ngô Huệ, càng có thêm phái nam chờ mong.
Ngô Huệ trừng mắt nhìn tờ giấy trong tay, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng gì.
"Nào, để anh công bố đáp án."
Lâm Đức nỉ non tự nói trong miệng, mở giấy ra híp mắt một cái, đột nhiên bả vai hơi chùng và dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào người Ngô Huệ, tiếp đó nhìn thẳng vào Bùi Quốc Huy, chợt thả tờ giấy vào tay anh.
"Anh ba, anh đọc đi, buổi tối em ăn tỏi, sợ ô nhiễm không khí nơi đây."
Bùi Quốc Huy rũ mắt, nhìn tờ giấy đã mở một nửa trong tay, chậm rãi hé miệng, nhưng không có thêm động tác nào.
Trong đám người, ảo não hối hận nhất là Cao Hồng Quân, anh ta làm thăm, đương nhiên biết chữ số trong tay Bùi Quốc Huy là bao nhiêu.
Anh ta và Đỗ Phương Phương muốn tác hợp Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân, không ngờ trộm gà không thành lại mất nắm thóc, đều bị thằng lỗ mãng Lâm Đức làm hỏng.
Lòng bàn tay nắm tờ giấy của Ngô Huệ có mồ hôi, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng từ đáy lòng không hy vọng Bùi Quốc Huy mở tờ giấy kia ra.
Ngộ nhỡ trong tay anh cũng là chữ số "1", hai người bọn họ...
Ngô Huệ đang âm thầm xoắn xuýt, sau đó trợn to hai mắt, bởi vì cô thấy Bùi Quốc Huy...
Anh đang chậm rãi mở tờ giấy kia ra.
"Ôi chao, là chữ số 1 đó, anh ba, anh thật có phúc nha, sớm biết là Huệ, em đã giành trước rồi."
Lâm Đức cười rất càn rỡ, khom lưng ôm bụng một cách khoa trương, tiếng cười to vô cùng mạnh mẽ làm xáo động căn phòng yên tĩnh.
"Chỉ là chơi trò chơi thôi mà, cậu có cần kích động đến như vậy không?"
Bùi Quốc Huy khẽ quét mắt nhìn Lâm Đức, thấp giọng mở miệng, anh chậm rãi quay đầu, nhìn Ngô Huệ ngây người tại chỗ qua bả vai Lâm Đức, trong đôi mắt vốn dĩ sâu thẳm khó lường, có ánh sáng dịu dàng lộ ra, trên môi mỏng cũng mang ý cười ấm áp.
Lời của anh làm mọi người tỉnh ra, làm cho những người vốn dĩ đang tức giận hoặc xoắn xuýt kia hoàn hồn, bầu không khí trong phòng cũng hơi hòa hoãn xuống.
Dương Thanh Ngân không chịu cười tiếp nữa, hờn dỗi trừng mắt nhìn Cao Hồng Quân, giọng lạnh nhạt: "Hồng Quân, là anh giở trò hả?"
"Chuyện này... Ha ha, chỉ là muốn không khí sống động lên thôi mà..." Cao Hồng Quân xấu hổ giải thích.
Đỗ Phương Phương gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy, chúng em nghĩ chị và Huy đã lâu chưa gặp, muốn chỉnh mọi người một chút thôi, đùa thôi mà."
"Đây là tình huống gì?" Lâm Đức sao chịu để yên: "Này, giấy cũng mở ra rồi, nói là nói đùa, có kiểu đùa như các người sao? Hay là các người cảm thấy anh ba nhà tôi có thể để người ta tùy tiện làm khó hả?"
Dương Thanh Ngân giật giật khóe mắt: "Lâm Đức em đừng hiểu lầm, bọn chị đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy..."
"Vậy là được rồi, không phải là KISS một cái thôi sao, chuyện lớn thế nào mà đáng để các người rào trước đón sau thế chứ." Lâm Đức rất vô tình xuỳ một tiếng, nhìn về phía Dương Thanh Ngân: "Chị dâu ba, chị cũng là người từng đi nước ngoài, tư tưởng không bảo thủ như vậy chứ?"
"Sao thế được?" Dương Thanh Ngân ngượng ngùng cười, ngước mắt nhìn Bùi Quốc Huy trên ghế sa lon: "Chỉ cần chồng không ngại là được."
"Ôi..." Những người ở bên cạnh chờ xem náo nhiệt đã không chờ nổi nữa mà ồn ào lên.
Ngô Huệ xiết chặt tờ giấy, bỗng dưng đứng lên: "Tôi không chơi kiểu trò chơi này, hay là đổi kiểu khác đi."
"Huệ, quy định sao có thể đổi tùm lum được, đừng lằng nhằng nuawx."
Lâm Đức kéo vai Bùi Quốc Huy, từ sau đẩy anh về phía trước: "Để anh ba nhà anh tới nào!"
Bùi Quốc Huy bỗng chốc thiếu chuẩn bị, lại bay thẳng đến đụng vào Ngô Huệ.
"Cẩn thận!" Ngô Huệ bị xô ngã sang bên cạnh, cũng may Bùi Quốc Huy nhanh nhẹn, vòng ôm eo thon của cô vào lòng.
Bầu không khí tại đó vì thế mà bị đẩy đến cao trào.
Ngô Huệ ngã đụng vào lòng Bùi Quốc Huy, tuy cách lớp quần áo, nhưng cũng có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh, thân thể mềm mại của cô run lên, cảm giác hai chân như nhũn ra, vết mồ hôi trong lòng bàn tay càng thêm nhiều, mặt đỏ bừng.
Bùi Quốc Huy cúi đầu, ánh mắt hiền hòa nhìn Ngô Huệ đỏ mặt, tay bất ngờ giữ chặt thêm.
Bản tình ca lãng mạn nhẹ nhàng ở chính giữa truyền trong không gian, như đang thì thầm kể chuyện, làm người ta chợt rung động.
Ngô Huệ bị vòng trong khuỷu tay Bùi Quốc Huy, hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá, hai mắt mơ màng dưới ánh đèn xinh đẹp lung linh.
"KISS! KISS!"
Lâm Đức mở nắp hai chai coca, nhảy nhót lên xuống, lộ vẻ nhiệt tình quá đà.
Dương Thanh Ngân híp đôi mắt đẹp nhìn đầy thù hận, móng tay sặc sỡ tỉa tót sạch sẽ gắt gao ghim vào sô pha.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân liếc mắt nhìn nhau, cứng ngắc hùa theo: "Tới một người, hôn một người!"
Nhưng bọn họ đã nhanh chóng bừng tỉnh, dù sao, kích động cho Bùi Quốc Huy cùng Ngô Huệ hôn môi, không phải tương đương với chuyện gián tiếp tác hợp cho Trần Gia Huy cùng Dương Thanh Ngân sao?
Vì vậy, trong phòng chợt tràn đầy tiếng gào như mổ lợn của Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân.
Ngô Huệ cúi thấp đầu, đưa tay muốn đẩy Bùi Quốc Huy ra, không ngờ anh lại không chịu mà còn dùng sức kéo để rút ngắn khoảng cách.
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Quốc Huy đang dùng một đôi mắt đen láy đầy ý cười nhìn mình.
Hai cơ thể quá mức gần kề, nên đều có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, bốn phía là tiếng hô huyên náo ồn ào, trước mặt có bóng đen bao trùm xuống, Ngô Huệ có thể cảm nhận được, mặt Bùi Quốc Huy đang áp tới từng chút một, đè lên thần kinh của cô.
Trong phòng mọi người ngước đầu, miệng khô lưỡi khô mong chờ, chỉ có tiếng nhạc khi thì nhẹ nhàng khi thì dồn dập vang lên.
Ngô Huệ liếm cánh môi khô ráo theo bản năng, không biết rằng phản ứng trúc trắc mềm mại đáng yêu của cô mê người biết bao nhiêu.
Hai tay cô để ở ngực Bùi Quốc Huy, ngửa ra sau trốn tránh sự tiếp xúc, nhưng sống mũi thẳng tắp, đường nét sâu sắc trên khuôn mặt anh vẫn thong thả tới gần, hô hấp nhàn nhạt vuốt ve gò má của cô.
Sau đó, tiếng nhạc du dương trong phòng chợt tắt, tiếng ly thủy tinh dùng sức đặt lên mặt bàn truyền đến.
Lâm Đức tức giận vung tay: "Ai vậy! Thời khắc mấu chốt mà làm tuột cả cảm xúc, thất đức gớm!"
"Đúng vậy, ai làm mất hứng thế!" Đỗ Phương Phương cũng ồn ào không vui: "Tất cả mọi người đang chờ một màn đặc sắc đấy!"
Bóng dáng Trần Gia Huy phá tan bóng tối nơi góc sofa, "bộp" một tiếng quăng điều khiển từ xa lên bàn, ngọn đèn màu da cam khúc xạ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Vô vị!"
Dứt lời, đứng thẳng lưng, xoay người, mở cửa phòng ra đi ra ngoài.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân trố mắt tại chỗ: "Huy sao vậy, vừa rồi vẫn ổn mà, sao lại đi chứ?"
Ánh mắt Dương Thanh Ngân rơi vào cánh cửa đang đung đưa không ngừng, hàm răng cắn môi đến trắng bệch.
Có người mở tất cả đèn trong phòng lên, ánh đèn chói lóa làm người ta hoa cả mắt.
Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy còn ôm nhau đứng giữa phòng.
Bùi Quốc Huy bỗng dưng vươn tay, trái tim Ngô Huệ mới vừa thả lỏng lại căng ra, tim đập rộn lên.
Tay anh dịu dàng chạm vào bầu mắt cô, sau đó buông lỏng cánh tay, Ngô Huệ liền thoát khỏi ngực anh.
Mà trong lòng bàn tay của anh, là một sợi lông mi bé đến mức gần như không thể nhìn thấy được.
Trong phòng, mọi người mất hứng xùy xùy, giải tán, rồi lại túm năm tụm ba lại chơi với nhau.
"Không đủ ánh sáng, còn tưởng là nhìn lầm cơ."
Giọng Bùi Quốc Huy lướt nhẹ như mùa xuân tháng ba ấm áp.
Anh muốn nói với mình, vừa rồi thực ra không phải thật sự muốn hôn cô hả?
Ngô Huệ không nói ra được trong lòng có cảm tưởng gì, có điều cô chớp mắt rồi cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.
"Cảm ơn." Cô ngước mắt, cười khanh khách nhìn lại anh.
Trong ánh mắt của Bùi Quốc Huy phản chiếu hai gò má ửng đỏ của cô, cười nhạt đáp lại: "Việc nhỏ mà thôi."
Ngô Huệ xoay người muốn ngồi vào chỗ sô pha lúc trước, đột nhiên dừng bước lại, chần chờ một chút, ngồi vào một hàng khác.
Lâm Đức tiếc nuối nhăn mặt: "Anh ba, chẳng chịu phối hợp gì cả, cơ hội khó có được mà lại bỏ lỡ."
Bùi Quốc Huy liếc xéo anh ta một cái, không tiếp lời, ngồi thẳng trên ghế sofa, cầm ly lên nhấp một ngụm rượu.
"Có người gọi điện thoại cho tôi, không tiếp được."
Dương Thanh Ngân đứng dậy nói với anh, lắc lắc điện thoại di động đang kêu trong tay, đẩy cửa đi ra.
"Làm sao mà mất hứng, phiền muộn như thế!" Đỗ Phương Phương như quả bóng xì hơi xụi lơ trên ghế sofa.
Dương Thanh Ngân đi ra khỏi phòng, thở hắt ra, tìm số điện thoại của Trần Gia Huy rồi gọi.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có người nghe.
Bình luận facebook