Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 24 CON MẸ NÓ CÔ LÀ AI_
CHƯƠNG 24: CON MẸ NÓ CÔ LÀ AI?
"Vào thôi, chắc hẳn bọn họ đều đang nóng lòng chờ em."
Bùi Quốc Huy thấy không hỏi được gì liền thở dài, chạm vào vai cô nhắc nhở, đi vào phòng khách trước.
Ngô Huệ như trút được gánh nặng, hít sâu một hơi, ban nãy hai người sánh bước bên nhau dường như đã hao tổn toàn bộ sức lực của cô.
Nhưng, Bùi Quốc Huy lại đột nhiên quay lại, trái tim vừa mới đặt lại lồng ngực của Ngô Huệ lại treo ngược lên.
"Chút nữa quên mất, cục cưng này vẫn nên rời đi cùng em."
Ngô Huệ cũng nghĩ đến chuyện này, chăm sóc thằng nhóc này chính là do cô tự vơ vào mà.
Nếu Bùi Quốc Huy bế thằng bé đi, hai người ở cạnh nhau, bộ đồ trên người cô sẽ càng khiến người khác nghi ngờ.
Ngô Huệ gật đầu đón lấy thằng bé, trong lòng vô cùng cảm kích với anh: "Lại làm phiền anh rồi."
Bùi Quốc Huy nở nụ cười: "Đi thôi."
Ngô Huệ gật đầu, lại nhìn anh một cái, lúc này mới đi vào.
Cửa phòng tiệc chậm rãi đóng lại, cắt đứt hình ảnh của Bùi Quốc Huy.
"Cô sao vậy, đi ra ngoài cũng chẳng thèm chào hỏi một câu?"
Giọng nam không vui vang lên, Ngô Huệ quay đầu, thấy Trần Gia Huy đang nhăn mày nhìn cô.
Cùng lúc đó, cũng có người trông trẻ tới đón cục cưng nhà họ Lý đi.
Trần Gia Huy còn muốn nói tiếp, ánh mắt liếc nhìn bộ đồ trên người cô: "Quần áo bị sao vậy?"
"Bộ váy đen bị thằng bé tiểu ra nên ướt rồi." Ngô Huệ lạnh nhạt giải thích.
Sắc mặt Trần Gia Huy không hề tốt chút nào, vừa muốn tiếp tục tra hỏi chiếc váy này từ đâu mà có, người bên cạnh lại nói xen vào.
"Huy, mở tiệc rồi, cậu mau tới đây đi."
Trần Gia Huy liếc nhìn chiếc váy của cô, cũng không truy hỏi thêm về chuyện này nữa: "Đi thôi, qua đó ngồi."
Ngô Huệ thấy thoát được sự truy hỏi, trong lòng cũng rất vui, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trần Gia Huy gọi Cao Hồng Quân của hắn tới, đám người bọn họ chơi thân với nhau, đương nhiên sẽ tụ tập thành một bàn.
Bây giờ nghĩ lại, Trần Gia Huy dường như chưa từng chủ động giới thiệu Ngô Huệ với đám bạn của hắn, mà Ngô Huệ đương nhiên cũng chẳng phải loại người cố gắng đi lấy lòng người khác.
"Chị dâu đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác đấy, cục cưng nhà họ Lý vốn chẳng chịu yên một chỗ bao giờ, mà chị lại bế được nó lâu như vậy."
Cao Hồng Quân cười trêu ghẹo, nhưng kẻ ngồi cùng bàn cũng cười theo, có vài người liếc nhìn cô, cúi đầu nói chuyện với nhau.
Ngô Huệ đâu phải nghe không hiểu ý trêu chọc của anh ta, chẳng qua là đang trách cô rảnh rỗi không có việc gì làm, lại bế thằng bé đi, hại bọn họ lo lắng, suýt chút nữa đắc tội người nhà họ Lý.
"Tôi thấy ấy mà... Nói không chừng là thấy con nhà người ta đáng yêu, bản thân nảy sinh ý muốn thì có." Người đàn ông bên cạnh Cao Hồng Quân chen vào nói.
Đang nói, đột nhiên vang lên tiếng đập mạnh chiếc ly xuống bàn, mọi người trong bàn đều kinh sợ.
"Ây da, bà cô của tôi à, lại là ai đắc tội với em thế hả?" Cao Hồng Quân liếc mắt nhìn Dương Thanh Ngân, hỏi.
Dương Thanh Ngân lại uống một ngụm, giọng nói có vẻ rất khinh thường: "Đều là đàn ông với nhau, sao lại càm ràm mấy chuyện vặt vãnh nhà người ta thế?"
Ngô Huệ yên lặng đứng dậy, những người này dường như rất nghe lời Dương Thanh Ngân, rất nhanh chuyển đề tài không để lại chút dấu vết, bàn về mấy chuyện trên phương diện tài chính và kinh tế.
"Tìm một chỗ ngồi đi." Trần Gia Huy hững hờ nói với Ngô Huệ.
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, bàn tròn còn lại hai chỗ trống, lần lượt ở bên cạnh Dương Thanh Ngân và Phạm Kim Tùng.
Cao Hồng Quân chỉ vào bên trái ghế của Dương Thanh Ngân: "Huy, lâu lắm rồi không tụ lập, qua đây nói chuyện chút đi."
Dương Thanh Ngân nghiêng đầu nói chuyện phiếm cùng người đàn ông trẻ tuổi bên phải mình, tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng còn vui vẻ bật cười thành tiếng, cũng không để ý đến tình hình bên này.
Trần Gia Huy quay đầu lại: "Ngô Huệ, cô qua đi." Sau đó, tự mình đi đến bên cạnh Phạm Kim Tùng.
"Tôi nói này cậu đúng là không nể tình anh em quá rồi đấy? Chuyện này cũng đáng để cậu từ chối à, nhanh đến đây đi!"
Cao Hồng Quân không chịu, đứng dậy kéo Trần Gia Huy, bắt hắn ngồi bên trái Dương Thanh Ngân.
Ngô Huệ ngược lại cũng chẳng sao, yên lặng ngồi xuống bên Phạm Kim Tùng.
Cái giới của bọn họ vốn đã không muốn lưu lại một kẽ hở nào cho cô, vậy cô cũng chẳng cần miễn cưỡng mà tự chuốc hoạ vào thân làm gì.
Những thứ cầu xin mà có được, đến cùng cũng chẳng thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ.
"Huệ, lần trước coi như anh rể không đúng, em đừng để trong lòng nhé."
Phạm Kim Tùng hạ thấp âm lượng, thì thầm bên tai Ngô Huệ, sau đó bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ngô Huệ lạnh nhạt nhếch miệng: "Những lời anh rể nói em nghe không hiểu."
Phạm Kim Tùng bị một ngụm rượu làm cho sặc, ho kịch liệt.
"À, người anh rể nói là Hồng Nhung à, trước kia cô ấy là thư ký của em, từ lần trước vẫn thấy tò mò, anh rể rất quen cô ấy sao?"
Phạm Kim Tùng vội vã xua tay: "Đâu có, đâu có, cũng gặp vài lần..."
"Vậy à, vậy đáng tiếc quá, vốn muốn gọi Hồng Nhung đến, hẹn chị họ cùng đi dạo phố nữa."
"Huệ, đừng giới thiệu..." Rõ ràng nhiệt độ rất cao, vậy mà người Phạm Kim Tùng lại đổ mồ hôi lạnh, bị Ngô Huệ làm cho lúng túng không thôi: "Huệ, tính tình của chị họ em em cũng biết rồi đấy."
Ngô Huệ đương nhiên biết, nếu không hôm nay cô đã chẳng nói những lời này, chị họ là người phụ nữ hung dữ tiếng tăm lừng lẫy thành phố Xuân Sơn này, bất kỳ người phụ nữ nào có chút dính líu đến Phạm Kim Tùng, chị ta đều chẳng dễ dàng buông tha.
"Anh rể nếu anh không quen Hồng Nhung, vậy càng không thành vấn đề." Ngô Huệ cười nhạt, trấn an vỗ mu bàn tay anh: "Không sao đâu anh rể, chỉ là chuyện chơi đùa của đàn bà thôi mà, em cũng chẳng nói gì đâu."
Phạm Kim Tùng nghĩ đến dáng vẻ uy quyền của mụ sư tử hà đông ở nhà lúc đó, mồ hôi càng chảy mãnh liệt hơn.
"Nhưng mà chắc cơ hội cũng chẳng còn nhiều nữa, Hồng Nhung cô ấy mới bị điều ra ngoài tỉnh rồi, không có việc gì cũng không trở về đâu."
Phạm Kim Tùng nghe vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, trong lòng âm thầm tính toán, sau này tuyệt đối không tùy tiện xem vào mấy chuyện không đâu của Trần Gia Huy nữa.
Ngô Huệ thấy hết những sự biến đổi trong nháy mắt này của anh, khẽ nhấp một ngụm nước.
"Thanh Ngân, không phải nói Bùi Quốc Huy về nước cùng em sao, sao không thấy anh ta."
Ngô Huệ nghe xong, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng khách, dường như anh vẫn chưa vào.
"Anh ta sao? Chắc là tạm thời có chuyện gì đó nên đi xử lý tồi, lát nữa sẽ tới thôi."
Dương Thanh Ngân đùa nghịch xoay cái ly trong tay, giọng nói mang thao sự dửng dưng, dường như chuyện đang nói chẳng phải chuyện gì quan trọng vậy.
"À à... hiểu rồi." Cao Hồng Quân liếc mắt nhìn Trần Gia Huy đang im lặng, tiếp tục nói: "Anh thấy bài diễn tấu của em ở thành phố Hoa vô cùng đặc sắc, có thể nói là độc nhất vô nhị đấy."
"Đương nhiên rồi, em mất ba tháng để chuẩn bị cho lần biểu diễn này đấy." Đôi mắt sáng lấp lánh của Dương Thanh Ngân hiện lên tia đắc ý, nhưng nét mặt lại lập tức thay đổi, uất ức nhíu mày: "Anh xem, vết thương trên ngón tay em là do chăm chỉ luyện tập mà bị đấy."
Dương Thanh Ngân xòe hai tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay quả nhiên có vết tích bị xước da.
Chiếc điện thoại Ngô Huệ đặt trên mặt bàn reo lên, nhìn thấy rất rõ, khóe miệng cô cong lên, đứng dậy đi ra bên cạnh nghe điện thoại.
Ánh mắt Cao Hồng Quân dõi theo cô từng phút, ánh mắt mang theo sự châm chọc, gọi phục vụ mang thêm rượu.
"Ừm, ngày mai là sinh nhật của chúng ta, Huệ nhất định phải ăn cơm cùng Hải."
Ngô Huệ núp sau cột hình trụ, nụ cười trên mặt càng xán lạn, giọng điệu cưng chiều không nói cũng thấy rõ.
"Sao biết được chứ, lần này Huệ nói được thì chắc chắn làm được, anh mau đi ngủ đi."
Ở đầu dây bên kia, Ngô Hải lại làm nũng một trận, một lúc sau mới nghe lời tắt máy.
Ngô Huệ lại nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động một lúc, sau đó thở dài xả hết những bực dọc trong lòng, trở lại bàn tròn.
Nhưng, cô vừa đưa mắt nhìn đã thấy một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi ở vị trí vốn thuộc về mình.
"Chị Thanh Ngân, lâu lắm không gặp, em nhớ chị chết đi được!"
Cô gái đó phóng khoáng cầm lấy ly rượu, sau khi chạm vào Dương Thanh Ngân, liền ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Dường như Dương Thanh Ngân rất thân thiết với cô ta, cũng chẳng nhăn nhó khó chịu, lập tức uống sạch ly rượu của mình.
"Phương, em còn không câu nệ tiểu tiết như thế lại sắp trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập đến nơi rồi đấy, sau này ai còn dám cưới em làm vợ nữa?"
Cao Hồng Quân thêm rượu cho Phương, ngoài miệng lại nhẹ nhàng mỉm cười trêu ghẹo cô ta.
Phương cầm lấy ly rượu, không uống, nét mặt chẳng chịu khuất phục: "Đỗ Phương Phương em không phải là người ai muốn là cưới được đâu nhé, có bản lĩnh mới được tính!" Cô ta nói, đôi mắt xinh đẹp tựa như đang lơ đãng rơi xuống trên người Phạm Kim Tùng.
Qua lời họ nói chuyện Ngô Huệ cũng suy đoán được thân phận của Đỗ Phương Phương, xem ra cũng là cô chủ con nhà giàu không dễ đối phó.
"Huệ tới rồi à?" Dương Thanh Ngân là người đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Huệ đang đến gần, đẩy Đỗ Phương Phương một cái: "Đừng lộn xộn nữa, mau về chỗ của em đi, chỗ này là chỗ Huệ ngồi."
"Huệ, là ai vậy?" Đỗ Phương Phương uống nhiều rồi, mặt ửng đỏ tìm xung quanh: "Chúng ta có quen người như vậy à, sao em không biết nhỉ?"
"Đúng là, tửu lượng không tốt còn thể hiện!"
Cao Hồng Quân ghét bỏ chỉ vào Ngô Huệ phía sau Đỗ Phương Phương: "Bà xã Huy, Ngô Huệ, gọi chị dâu đi."
"Hả?" Đỗ Phương Phương cất cao giọng, không vui quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Ngô Huệ liền gân cổ lên nói: "Con mẹ nó cô là ai cơ?"
Giọng nói của Đỗ Phương Phương rất lớn, lần lượt thu hút ánh nhìn của những khách mời gần đó.
Ngón tay Trần Gia Huy gõ nhẹ trên mặt bàn ngăn lại: "Phương, đừng nói linh tinh nữa, trở về đi."
Đỗ Phương Phương không chịu, chỉ ngón trỏ vào người Ngô Huệ: "Huy, cô ta rốt cuộc là ai?"
"Vợ anh, Ngô Huệ, mau đi đi!"
"Em đi, làm gì có chuyện ấy!" Đỗ Phương Phương không tin kinh ngạc gào lên: "Huy, anh không lầm chứ?"
Trần Gia Huy sa sẩm mặt mày, đứng dậy: "Đỗ Phương Phương, em uống quá nhiều rồi đấy."
"Ai nói vậy? Huy, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, dù anh có nghĩ không thông đi chăng nữa anh cũng không nên tùy tiện tìm một người nào đó kết hôn như vậy chứ, đây chẳng phải là lấy hạnh phúc cả đời mình ra làm trò đùa sao! Anh tưởng rằng như vậy, Thanh..."
"Phương!" Cao Hồng Quân mau chóng ngắt lời cô ta, kéo cô ta: "Đừng lộn xộn, nào, anh đưa em qua bên kia."
Đỗ Phương Phương cố chấp đẩy tay hắn ra, dựa và trên ghế không chịu đi: "Sao em lại không được ngồi ở đây? Em không đi..."
"Phương, đừng lộn xộn, có chuyện gì để lúc tiệc tàn rồi nói cũng chưa muộn."
Phạm Kim Tùng thấy Ngô Huệ đứng đó, ngày càng nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này, cũng theo đến khuyên bảo.
"Anh Kim Tùng, người đàn bà đó là cái thá gì, đến anh cũng nói thay cô ta?"
Đỗ Phương Phương buồn bã bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ, tràn đầy thù hận nhìn Ngô Huệ: "Cô biến đi cho tôi, tôi không thích cô!"
"Phương!" Dương Thanh Ngân đứng dậy kéo cô ta: "Đừng lộn xộn, ngoan nào..."
"Chị Thanh Ngân, lý do em làm vậy, cũng không phải chị không biết."
Đỗ Phương Phương uất ức nhìn Dương Thanh Ngân, nước mắt tựa như những hạt trân châu rơi xuống, lại mạnh mẽ không chịu khuất phục.
Dương Thanh Ngân bất đắc dĩ nói: "Phương, em không thể làm thế được, chúng ta là bạn thân nhất của Huy, Huệ lại là vợ anh ấy, chúng ta cũng nên làm bạn với cô ấy, có đúng không? Thái độ này của em, quả thực quá lắm rồi..."
Ngô Huệ đứng im tại chỗ, nhìn Dương Thanh Ngân như thánh mẫu tận tình khuyên bảo, không ngừng cười nhạt.
Lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, bị những người mình không quen không biết cố ý làm nhục.
Có lẽ, giới bạn bè của Trần Gia Huy trước giờ chưa từng mở cửa dành cho cô, Đỗ Phương Phương, chẳng qua chỉ là một biểu hiện thô bạo trực tiếp bộc lộ ra mà thôi.
Có Dương Thanh Ngân khuyên bảo, dáng vẻ kiêu căng của Đỗ Phương Phương cũng có chút đè nén xuống, nhưng ánh mắt nhìn Ngô Huệ vẫn thù hằn như trước.
"Vào thôi, chắc hẳn bọn họ đều đang nóng lòng chờ em."
Bùi Quốc Huy thấy không hỏi được gì liền thở dài, chạm vào vai cô nhắc nhở, đi vào phòng khách trước.
Ngô Huệ như trút được gánh nặng, hít sâu một hơi, ban nãy hai người sánh bước bên nhau dường như đã hao tổn toàn bộ sức lực của cô.
Nhưng, Bùi Quốc Huy lại đột nhiên quay lại, trái tim vừa mới đặt lại lồng ngực của Ngô Huệ lại treo ngược lên.
"Chút nữa quên mất, cục cưng này vẫn nên rời đi cùng em."
Ngô Huệ cũng nghĩ đến chuyện này, chăm sóc thằng nhóc này chính là do cô tự vơ vào mà.
Nếu Bùi Quốc Huy bế thằng bé đi, hai người ở cạnh nhau, bộ đồ trên người cô sẽ càng khiến người khác nghi ngờ.
Ngô Huệ gật đầu đón lấy thằng bé, trong lòng vô cùng cảm kích với anh: "Lại làm phiền anh rồi."
Bùi Quốc Huy nở nụ cười: "Đi thôi."
Ngô Huệ gật đầu, lại nhìn anh một cái, lúc này mới đi vào.
Cửa phòng tiệc chậm rãi đóng lại, cắt đứt hình ảnh của Bùi Quốc Huy.
"Cô sao vậy, đi ra ngoài cũng chẳng thèm chào hỏi một câu?"
Giọng nam không vui vang lên, Ngô Huệ quay đầu, thấy Trần Gia Huy đang nhăn mày nhìn cô.
Cùng lúc đó, cũng có người trông trẻ tới đón cục cưng nhà họ Lý đi.
Trần Gia Huy còn muốn nói tiếp, ánh mắt liếc nhìn bộ đồ trên người cô: "Quần áo bị sao vậy?"
"Bộ váy đen bị thằng bé tiểu ra nên ướt rồi." Ngô Huệ lạnh nhạt giải thích.
Sắc mặt Trần Gia Huy không hề tốt chút nào, vừa muốn tiếp tục tra hỏi chiếc váy này từ đâu mà có, người bên cạnh lại nói xen vào.
"Huy, mở tiệc rồi, cậu mau tới đây đi."
Trần Gia Huy liếc nhìn chiếc váy của cô, cũng không truy hỏi thêm về chuyện này nữa: "Đi thôi, qua đó ngồi."
Ngô Huệ thấy thoát được sự truy hỏi, trong lòng cũng rất vui, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trần Gia Huy gọi Cao Hồng Quân của hắn tới, đám người bọn họ chơi thân với nhau, đương nhiên sẽ tụ tập thành một bàn.
Bây giờ nghĩ lại, Trần Gia Huy dường như chưa từng chủ động giới thiệu Ngô Huệ với đám bạn của hắn, mà Ngô Huệ đương nhiên cũng chẳng phải loại người cố gắng đi lấy lòng người khác.
"Chị dâu đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác đấy, cục cưng nhà họ Lý vốn chẳng chịu yên một chỗ bao giờ, mà chị lại bế được nó lâu như vậy."
Cao Hồng Quân cười trêu ghẹo, nhưng kẻ ngồi cùng bàn cũng cười theo, có vài người liếc nhìn cô, cúi đầu nói chuyện với nhau.
Ngô Huệ đâu phải nghe không hiểu ý trêu chọc của anh ta, chẳng qua là đang trách cô rảnh rỗi không có việc gì làm, lại bế thằng bé đi, hại bọn họ lo lắng, suýt chút nữa đắc tội người nhà họ Lý.
"Tôi thấy ấy mà... Nói không chừng là thấy con nhà người ta đáng yêu, bản thân nảy sinh ý muốn thì có." Người đàn ông bên cạnh Cao Hồng Quân chen vào nói.
Đang nói, đột nhiên vang lên tiếng đập mạnh chiếc ly xuống bàn, mọi người trong bàn đều kinh sợ.
"Ây da, bà cô của tôi à, lại là ai đắc tội với em thế hả?" Cao Hồng Quân liếc mắt nhìn Dương Thanh Ngân, hỏi.
Dương Thanh Ngân lại uống một ngụm, giọng nói có vẻ rất khinh thường: "Đều là đàn ông với nhau, sao lại càm ràm mấy chuyện vặt vãnh nhà người ta thế?"
Ngô Huệ yên lặng đứng dậy, những người này dường như rất nghe lời Dương Thanh Ngân, rất nhanh chuyển đề tài không để lại chút dấu vết, bàn về mấy chuyện trên phương diện tài chính và kinh tế.
"Tìm một chỗ ngồi đi." Trần Gia Huy hững hờ nói với Ngô Huệ.
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, bàn tròn còn lại hai chỗ trống, lần lượt ở bên cạnh Dương Thanh Ngân và Phạm Kim Tùng.
Cao Hồng Quân chỉ vào bên trái ghế của Dương Thanh Ngân: "Huy, lâu lắm rồi không tụ lập, qua đây nói chuyện chút đi."
Dương Thanh Ngân nghiêng đầu nói chuyện phiếm cùng người đàn ông trẻ tuổi bên phải mình, tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng còn vui vẻ bật cười thành tiếng, cũng không để ý đến tình hình bên này.
Trần Gia Huy quay đầu lại: "Ngô Huệ, cô qua đi." Sau đó, tự mình đi đến bên cạnh Phạm Kim Tùng.
"Tôi nói này cậu đúng là không nể tình anh em quá rồi đấy? Chuyện này cũng đáng để cậu từ chối à, nhanh đến đây đi!"
Cao Hồng Quân không chịu, đứng dậy kéo Trần Gia Huy, bắt hắn ngồi bên trái Dương Thanh Ngân.
Ngô Huệ ngược lại cũng chẳng sao, yên lặng ngồi xuống bên Phạm Kim Tùng.
Cái giới của bọn họ vốn đã không muốn lưu lại một kẽ hở nào cho cô, vậy cô cũng chẳng cần miễn cưỡng mà tự chuốc hoạ vào thân làm gì.
Những thứ cầu xin mà có được, đến cùng cũng chẳng thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ.
"Huệ, lần trước coi như anh rể không đúng, em đừng để trong lòng nhé."
Phạm Kim Tùng hạ thấp âm lượng, thì thầm bên tai Ngô Huệ, sau đó bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ngô Huệ lạnh nhạt nhếch miệng: "Những lời anh rể nói em nghe không hiểu."
Phạm Kim Tùng bị một ngụm rượu làm cho sặc, ho kịch liệt.
"À, người anh rể nói là Hồng Nhung à, trước kia cô ấy là thư ký của em, từ lần trước vẫn thấy tò mò, anh rể rất quen cô ấy sao?"
Phạm Kim Tùng vội vã xua tay: "Đâu có, đâu có, cũng gặp vài lần..."
"Vậy à, vậy đáng tiếc quá, vốn muốn gọi Hồng Nhung đến, hẹn chị họ cùng đi dạo phố nữa."
"Huệ, đừng giới thiệu..." Rõ ràng nhiệt độ rất cao, vậy mà người Phạm Kim Tùng lại đổ mồ hôi lạnh, bị Ngô Huệ làm cho lúng túng không thôi: "Huệ, tính tình của chị họ em em cũng biết rồi đấy."
Ngô Huệ đương nhiên biết, nếu không hôm nay cô đã chẳng nói những lời này, chị họ là người phụ nữ hung dữ tiếng tăm lừng lẫy thành phố Xuân Sơn này, bất kỳ người phụ nữ nào có chút dính líu đến Phạm Kim Tùng, chị ta đều chẳng dễ dàng buông tha.
"Anh rể nếu anh không quen Hồng Nhung, vậy càng không thành vấn đề." Ngô Huệ cười nhạt, trấn an vỗ mu bàn tay anh: "Không sao đâu anh rể, chỉ là chuyện chơi đùa của đàn bà thôi mà, em cũng chẳng nói gì đâu."
Phạm Kim Tùng nghĩ đến dáng vẻ uy quyền của mụ sư tử hà đông ở nhà lúc đó, mồ hôi càng chảy mãnh liệt hơn.
"Nhưng mà chắc cơ hội cũng chẳng còn nhiều nữa, Hồng Nhung cô ấy mới bị điều ra ngoài tỉnh rồi, không có việc gì cũng không trở về đâu."
Phạm Kim Tùng nghe vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, trong lòng âm thầm tính toán, sau này tuyệt đối không tùy tiện xem vào mấy chuyện không đâu của Trần Gia Huy nữa.
Ngô Huệ thấy hết những sự biến đổi trong nháy mắt này của anh, khẽ nhấp một ngụm nước.
"Thanh Ngân, không phải nói Bùi Quốc Huy về nước cùng em sao, sao không thấy anh ta."
Ngô Huệ nghe xong, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng khách, dường như anh vẫn chưa vào.
"Anh ta sao? Chắc là tạm thời có chuyện gì đó nên đi xử lý tồi, lát nữa sẽ tới thôi."
Dương Thanh Ngân đùa nghịch xoay cái ly trong tay, giọng nói mang thao sự dửng dưng, dường như chuyện đang nói chẳng phải chuyện gì quan trọng vậy.
"À à... hiểu rồi." Cao Hồng Quân liếc mắt nhìn Trần Gia Huy đang im lặng, tiếp tục nói: "Anh thấy bài diễn tấu của em ở thành phố Hoa vô cùng đặc sắc, có thể nói là độc nhất vô nhị đấy."
"Đương nhiên rồi, em mất ba tháng để chuẩn bị cho lần biểu diễn này đấy." Đôi mắt sáng lấp lánh của Dương Thanh Ngân hiện lên tia đắc ý, nhưng nét mặt lại lập tức thay đổi, uất ức nhíu mày: "Anh xem, vết thương trên ngón tay em là do chăm chỉ luyện tập mà bị đấy."
Dương Thanh Ngân xòe hai tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay quả nhiên có vết tích bị xước da.
Chiếc điện thoại Ngô Huệ đặt trên mặt bàn reo lên, nhìn thấy rất rõ, khóe miệng cô cong lên, đứng dậy đi ra bên cạnh nghe điện thoại.
Ánh mắt Cao Hồng Quân dõi theo cô từng phút, ánh mắt mang theo sự châm chọc, gọi phục vụ mang thêm rượu.
"Ừm, ngày mai là sinh nhật của chúng ta, Huệ nhất định phải ăn cơm cùng Hải."
Ngô Huệ núp sau cột hình trụ, nụ cười trên mặt càng xán lạn, giọng điệu cưng chiều không nói cũng thấy rõ.
"Sao biết được chứ, lần này Huệ nói được thì chắc chắn làm được, anh mau đi ngủ đi."
Ở đầu dây bên kia, Ngô Hải lại làm nũng một trận, một lúc sau mới nghe lời tắt máy.
Ngô Huệ lại nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động một lúc, sau đó thở dài xả hết những bực dọc trong lòng, trở lại bàn tròn.
Nhưng, cô vừa đưa mắt nhìn đã thấy một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi ở vị trí vốn thuộc về mình.
"Chị Thanh Ngân, lâu lắm không gặp, em nhớ chị chết đi được!"
Cô gái đó phóng khoáng cầm lấy ly rượu, sau khi chạm vào Dương Thanh Ngân, liền ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Dường như Dương Thanh Ngân rất thân thiết với cô ta, cũng chẳng nhăn nhó khó chịu, lập tức uống sạch ly rượu của mình.
"Phương, em còn không câu nệ tiểu tiết như thế lại sắp trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập đến nơi rồi đấy, sau này ai còn dám cưới em làm vợ nữa?"
Cao Hồng Quân thêm rượu cho Phương, ngoài miệng lại nhẹ nhàng mỉm cười trêu ghẹo cô ta.
Phương cầm lấy ly rượu, không uống, nét mặt chẳng chịu khuất phục: "Đỗ Phương Phương em không phải là người ai muốn là cưới được đâu nhé, có bản lĩnh mới được tính!" Cô ta nói, đôi mắt xinh đẹp tựa như đang lơ đãng rơi xuống trên người Phạm Kim Tùng.
Qua lời họ nói chuyện Ngô Huệ cũng suy đoán được thân phận của Đỗ Phương Phương, xem ra cũng là cô chủ con nhà giàu không dễ đối phó.
"Huệ tới rồi à?" Dương Thanh Ngân là người đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Huệ đang đến gần, đẩy Đỗ Phương Phương một cái: "Đừng lộn xộn nữa, mau về chỗ của em đi, chỗ này là chỗ Huệ ngồi."
"Huệ, là ai vậy?" Đỗ Phương Phương uống nhiều rồi, mặt ửng đỏ tìm xung quanh: "Chúng ta có quen người như vậy à, sao em không biết nhỉ?"
"Đúng là, tửu lượng không tốt còn thể hiện!"
Cao Hồng Quân ghét bỏ chỉ vào Ngô Huệ phía sau Đỗ Phương Phương: "Bà xã Huy, Ngô Huệ, gọi chị dâu đi."
"Hả?" Đỗ Phương Phương cất cao giọng, không vui quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Ngô Huệ liền gân cổ lên nói: "Con mẹ nó cô là ai cơ?"
Giọng nói của Đỗ Phương Phương rất lớn, lần lượt thu hút ánh nhìn của những khách mời gần đó.
Ngón tay Trần Gia Huy gõ nhẹ trên mặt bàn ngăn lại: "Phương, đừng nói linh tinh nữa, trở về đi."
Đỗ Phương Phương không chịu, chỉ ngón trỏ vào người Ngô Huệ: "Huy, cô ta rốt cuộc là ai?"
"Vợ anh, Ngô Huệ, mau đi đi!"
"Em đi, làm gì có chuyện ấy!" Đỗ Phương Phương không tin kinh ngạc gào lên: "Huy, anh không lầm chứ?"
Trần Gia Huy sa sẩm mặt mày, đứng dậy: "Đỗ Phương Phương, em uống quá nhiều rồi đấy."
"Ai nói vậy? Huy, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, dù anh có nghĩ không thông đi chăng nữa anh cũng không nên tùy tiện tìm một người nào đó kết hôn như vậy chứ, đây chẳng phải là lấy hạnh phúc cả đời mình ra làm trò đùa sao! Anh tưởng rằng như vậy, Thanh..."
"Phương!" Cao Hồng Quân mau chóng ngắt lời cô ta, kéo cô ta: "Đừng lộn xộn, nào, anh đưa em qua bên kia."
Đỗ Phương Phương cố chấp đẩy tay hắn ra, dựa và trên ghế không chịu đi: "Sao em lại không được ngồi ở đây? Em không đi..."
"Phương, đừng lộn xộn, có chuyện gì để lúc tiệc tàn rồi nói cũng chưa muộn."
Phạm Kim Tùng thấy Ngô Huệ đứng đó, ngày càng nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này, cũng theo đến khuyên bảo.
"Anh Kim Tùng, người đàn bà đó là cái thá gì, đến anh cũng nói thay cô ta?"
Đỗ Phương Phương buồn bã bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ, tràn đầy thù hận nhìn Ngô Huệ: "Cô biến đi cho tôi, tôi không thích cô!"
"Phương!" Dương Thanh Ngân đứng dậy kéo cô ta: "Đừng lộn xộn, ngoan nào..."
"Chị Thanh Ngân, lý do em làm vậy, cũng không phải chị không biết."
Đỗ Phương Phương uất ức nhìn Dương Thanh Ngân, nước mắt tựa như những hạt trân châu rơi xuống, lại mạnh mẽ không chịu khuất phục.
Dương Thanh Ngân bất đắc dĩ nói: "Phương, em không thể làm thế được, chúng ta là bạn thân nhất của Huy, Huệ lại là vợ anh ấy, chúng ta cũng nên làm bạn với cô ấy, có đúng không? Thái độ này của em, quả thực quá lắm rồi..."
Ngô Huệ đứng im tại chỗ, nhìn Dương Thanh Ngân như thánh mẫu tận tình khuyên bảo, không ngừng cười nhạt.
Lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, bị những người mình không quen không biết cố ý làm nhục.
Có lẽ, giới bạn bè của Trần Gia Huy trước giờ chưa từng mở cửa dành cho cô, Đỗ Phương Phương, chẳng qua chỉ là một biểu hiện thô bạo trực tiếp bộc lộ ra mà thôi.
Có Dương Thanh Ngân khuyên bảo, dáng vẻ kiêu căng của Đỗ Phương Phương cũng có chút đè nén xuống, nhưng ánh mắt nhìn Ngô Huệ vẫn thù hằn như trước.
Bình luận facebook