Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 140 SUY TÍNH THIỆT HƠN
CHƯƠNG 140: SUY TÍNH THIỆT HƠN
Mở cửa phòng, Đỗ Thu Thảo liền chạy lên đón: “Sao lại xụ mặt thế? Cãi nhau với Bùi Quốc Huy à?”
Ngô Huệ nhìn Đỗ Thu Thảo đang muốn hóng chuyện, tim cô đánh “thịch” một cái vì sự quan tâm của Đỗ Thu Thảo, ngay sau đó mặt mũi thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là hơi mệt chút thôi. Tôi muốn đi ngủ một lát.” Nói rồi, cô bỏ lại Đỗ Thu Thảo phía sau đi về phòng.
Đỗ Thu Thảo hung tợn cắn một miếng dưa chuột. Có đàn ông thương quả nhiên không giống nhau, tức giận mà mặt vẫn xinh như đóa hoa đào!
...
Ngô Huệ nằm trên giường, quấn chăn lăn qua lăn lại, làm sao cũng không thể ngủ được.
Chỉ cần hễ nhắm mắt là trong đầu cô đều là đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Quốc Huy và lời anh thừa nhận mãikhông thể xóa nhòa.
Cô mở mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn trần, lòng rối như tơ vò. Có những chuyện trong đầu cô đã lờ mờ đoán ra, chỉ là không muốn tin mà thôi. Vì vậy khi Bùi Quốc Huykhông hề do dự mà gật đầu thừa nhận, cô mới không cách nào chịu đựng nổi, thậm chí là cảm thấy sợ hãi.
Bùi Quốc Huy giống như một vùng biển rộng lớn, mà thứ cô nhìn thấy chỉ là một giọt nước trong vùng biển này mà thôi.
Những việc nhỏ nhặt trong mấy ngày hai người sống chung với nhau dần dần hiện lên từng chút trong đầu cô. Ngô Huệ nhớ lại nụ hôn anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô khi anh ôm cô khiêu vũ trên quảng trường, nụ hôn rung động khi hai người trú mưa dưới mái hiên, và cả khi anh cầm tay cô bắn súng trong khu vui chơi nữa, lúc này, mỗi một chi tiết đều quanh quẩn trong đầu cô rõ ràng vô cùng.
Ngô Huệ lấy chăn che đầu, rồi lại lăn lộn trên giường mấy vòng, cô không cẩn thận ngã xoài xuống đất.
...
Ngày hôm sau, Ngô Huệ đọc được lời thanh minh Trần Thị phát biểu trên tờ báo buổi sáng.
Tội danh cô tiết lộ bản kế hoạch đã được rửa sạch.
Chưa đến một ngày, lần lượt có mấy công ti đến mời cô đến nhận chức. Nghe đối phương đưa ra những điều kiện ưu việt, Ngô Huệ lại không hề vui mừng như trong tưởng tượng, thậm chí cô còn không thể lên tinh thần đối đáp với những nhân viên cao cấp đang nói năng đĩnh đạc kia của công ti.
“Huệ, dáng vẻ này của cậu không ổn đâu!” Đỗ Thu Thảokhông biết nhảy ra từ góc nào.
Khuôn mặt Duyệt Vũ thản nhiên, tiện tay bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đỗ Thu Thảo nhìn bóng dáng cô, cắn một miếng sandwich, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cãi nhau với Bùi Quốc Huy thật rồi ư?”
...
Chuyện chuyển nhà đã nói xong xuôi từ trước bị Ngô Huệ quên béng mất.
Mấy ngày sau, Ngô Huệ nhìn thấy bức hình mình và Bùi Quốc Huy nắm tay trước cửa quán ăn sáng trên tờ báo giải trí, biên tập viên miêu tả sinh động bọn họ đã “ân ái” đi ra từ quán ăn như thế nào, rồi lại thân thiện chào hỏi phóng viên như thế nào.
Đỗ Vũ đọc báo, sofa bên cạnh đột nhiên lõm xuống. Đỗ Thu Thảo đắp mặt nạ, cầm điều khiển bật TV.
“Nghe nói phỏng vấn kinh tế kì mới nhất đã mời một chàng trai trẻ tuổi tài năng xuất chúng của thành phố Xuân Sơn...”
Đỗ Thu Thảo chỉnh đến kênh có liên quan, Ngô Huệ vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy Bùi Quốc Huy.
Anh mặc một bộ đồ tây chỉnh tề màu đen, áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt màu xanh lam, phối đồ rất đơn giản nhưng không kém phần lịch sự. Anh ngồi trên sofa, đầu tóc đã được cắt tỉa, phần tóc mái hai bên và sau gáy đều ngắn hơn một chút, càng làm tôn lên khuôn mặt góc cạnh và rõ ràng của anh.
Đỗ Thu Thảo nhìn Bùi Quốc Huy trên TV rồi lại liếc mắt nhìn Ngô Huệ đang nhìn chằm chằm TV đến ngây người, Đỗ Thu Thảo lặng lẽ chuồn đi.
Lúc cuộc phỏng vấn sắp kết lúc, người dẫn chương trình đột nhiên đổi chủ đề: “Anh Thẩm, không biết gần đây anh có dự định tái hôn không?”
Đôi chân dài của Bùi Quốc Huy bắt chéo, ngón tay thon dài tùy ý gõ vài cái lên mặt bàn rồi mới nói: “Tạm thời chưa có.”
“Trước đây tin tức anh Thẩm cầu hôn lưu truyền trên mạng, tất cả mọi người bao gồm cả tôi đều cho rằng chuyện vui của anh Thẩm sắp đến rồi chứ.”
Bùi Quốc Huy nhếch môi nở một nụ cười nhạt: “Vậy sao?”
Thái độ lấy lệ của anh khiến người dẫn chương trình cũng cảm thấy không hứng thú nữa, bèn kết thúc chủ đề một cách có chừng mực, nói lời tổng kết cho buổi phỏng vấn.
Ngô Huệ rúc trong ghế sofa, nhìn cảnh Bùi Quốc Huy và người dẫn chương trình cười nói trên TV, lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái. Nhớ lại lúc nãy anh nói “tạm thời chưa có”, trái tim cô phút chốc như có tảng đá đè nặng lên, khó chịu vô cùng.
Câu trả lời của anh chẳng phải chính là thứ cô muốn hay sao?
Sau này mọi người sẽ dần quên đi tin tức giữa cô và Bùi Quốc Huy, đều sẽ quên cảnh tượng anh quỳ xuống cầu hôn trước mặt phóng viên.
Ngô Huệ ngoảnh đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn yên nằm yên trên bàn uống trà. Cô cầm điện thoại bàn lên bấm số điện thoại của mình, điện thoại của cô nhanh chóng rung lên, rõ ràng tín hiệu vẫn tốt, cô cũng nộp tiền điện thoại rồi mà.
Ngô Huệ cúp điện thoại. Cô đã không gặp Bùi Quốc Huy suốt một tuần kể từ ngày anh đưa cô về nhà rồi.
Đỗ Thu Thảo rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh thì trông thấy Ngô Huệ tắt TV đứng dậy.
“Huệ ra ngoài à?”
Ngô Huệ liếc mắt nhìn cô, hờ hững nói hai chữ: “Đi ngủ.” Nói rồi lại đi vào phòng.
...
Ngô Huệ vừa nằm xuống thì chuông điện thoại vang lên. Cô ngồi bật dậy, cầm thấy điện thoại nhưng lại trông thấy một số lạ.
Quá trình từ hi vọng đến thất vọng chứ như một chậu nước lạnh tạt lên đầu cô vậy.
Ngô Huệ nhấc máy: “Ai vậy?”
“Cái kia... bây giờ cô lập tức đến bộ tư lệnh một chút.” Giọng đàn ông rắn rỏi vang lên từ đầu dây bên kia.
Ngô Huệ lập tức nhớ đến ông cụ kỳ lạ chỉ bậy chỉ bạ trên lưng cô.
Cô bất giác thẳng sống lưng, cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
“Hỏi nhiều thế làm gì? Hai mươi phút, tôi ở cổng đợi cô!” Nói rồi, ông lão nhanh nhẹn cúp máy.
...
Ngô Huệ cũng không hiểu vì sao mình lại bị một lão già không quen không biết dắt mũi nữa.
Khi cô đến cửa cục tư lệnh đã trông thấy ông lão đội một chiếc mũ tròn, cũng chẳng quan tâm giờ đang là đầu tháng năm, ông mặc một chiếc áo sơ mi hoa ngắn tay và một chiếc quần lửng. Ông đứng bên cạnh cổng chính, lén la lén lút thò đầu ra nhìn tứ phía.
Ngô Huệ vừa xuống xe, ông già đã tỏ ra vui mừng, nhưng ngay lập tức lại nghiêm mặt dọa dẫm: “Sao lại lâu như thế?”
“Trên đường bị kẹt xe.” Ngô Huệ nhìn sau người ông lão, phát hiện ra có một cái xô nước và một cái cần câu: “Ông đang định làm gì thế?”
Ông lão xoay người cầm lấy đồ của mình, nhanh như chớp mở cốp sau xe của Ngô Huệ, đặt xô nước và cần câu vào, rồi chẳng hề khách sáo mà tự ngồi vào vị trí ghế phụ, thắt dây an toàn. Ông nhô đầu ra từ cửa sổ xe: “Còn không lên xe đi?”
Ngô Huệ thật sự không biết phải làm sao với ông lão này, chỉ đành phải lên xe.
“Đi núi Lục Nguyệt.” ông lão ra lệnh.
Ngô Huệ quay đầu: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì gần núi Lục Nguyệt có đồn đóng quân.” Chỗ đó không cho phép người khác tự tiện ra vào.
“Sợ rồi sao?” ông lão trợn mắt lườm Ngô Huệ: “Với cái vẻ hùng hổ như gấu của cô, nếu tôi mà không đúng thì cô đã đá tôi ra ngoài từ lâu rồi!”
Ngô Huệkhông muốn cãi vã với ông. Cô gật đầu, khởi động xe, bụng thầm nghĩ: đưa ông đến đó rồi tôi sẽ nhanh chóng đi ngay.
Nửa tiếng đồng hồ sau, dưới chân núi Lục Nguyệt.
Xa xa núi non trùng điệp, trước mắt nước chảy róc rách.
“Sao lại đặt cần câu ở đây? Không đúng không đúng, đặt ở bên kia thì hơn!”
“Đặt sai chỗ rồi, sang bên cạnh thêm chút nữa... mấy người trẻ tuổi các cô đều không thích câu cá sao? Sao cái gì cô cũng không hiểu thế?”
“Đi lấy nắp xô của tôi trên xe lại đấy, haiz... cần câu mà cũng không đặt được!”
Ngô Huệ chịu đựng ánh mặt trời chói chang, xắn ống tay áo, một tay cầm cần câu, một tay xách xô nước, trán cô lấm tấm mồ hôi. Nghe ông lão cứ lải nhải chỉ huy, “loảng xoảng” một tiếng, cô ném đại cái xô lên đất.
Ông lão bị hành vi bạo lực bất ngờ của Ngô Huệ dọa cho giật mình, hai tay vô thức sờ hông, ngay lập tức nhớ ra bây giờ đang là những năm tháng hòa bình, không phải lúc mình đang lăn lộn trong chiến hào, làm gì có súng ống để ông dạy dỗ con nhóc không biết trời cao đất dày này cơ chứ!
Ông lặng lẽ đặt bàn tay đang tìm súng của mình lên eo, sau đó vặn trái vặn phải, che giấy sự ngượng ngùng lúc nãy mình móc súng ra mà không có. Ông ho khan một tiếng, đôi mắt tinh anh đảo qua đảo lại trên người Ngô Huệ, đương nhiên cũng nhận ra được sự không kiên nhẫn của Ngô Huệ.
“Con gái con nứa, sao mà lòng dạ còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim thế kia? Tôi cũng chẳng phải là không tay không chân, ban nãy là tự cô nhanh tay hơn, lấy công cụ câu cá của tôi xuống, nếu không thì tôi cũng chẳng mặt dày làm phiền một cô nhóc như cô đâu!”
Ngô Huệ nghe ông lãogiải thích đường hoàng, trong đầu cô chỉ có ba chữ: nói linh tinh!
Nếu những lời này được nói vào lần đầu hai người gặp mặt thì có lẽ còn có chút sức thuyết phục, chỉ là lúc này nghe rồi cô chỉ càng nhìn thấu bản tính xấu xa và xảo quyệt của ông lão này thôi. Rõ ràng ông ta đang gài bẫy đùa giỡn cô, hơn nữa đây còn là lần thứ hai rồi!
Ban nãy nếu không phải ông ta ngủ say đến mức ngáy liên hồi thì cô cũng sẽ không tốt bụng giúp ông ta lấy dụng cụ câu cá xuống, kết quả còn chưa kịp đặt đồ xuống thì ông ta đã vươn vai xuống xe bảo cô đặt cần câu...
“Tôi đã đưa ông đến đây rồi, tôi không biết câu cá, không gây thêm phiền phức cho ông nữa.”
Ngô Huệ quăng cần câu xuống đất, xoay người đi về phía chiếc xe Sedan của mình, nhưng cô kéo mãi mà cửa xe chẳng nhúc nhích chút nào.
Nhờ ánh mặt trời, Ngô Huệ loáng thoáng nhìn thấy chìa khóa cắm trên xe của mình không thấy đâu nữa.
Cũng có nghĩa là... xe của cô bị khóa rồi!
Ngô Huệ vô thức quay đầu nhưng lại trông thấy ông lão ngẩng đầu lên nhìn trời, tỏ vẻ như chuyện không liên quan gì đến mình.
Cô chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, không phải là bị dọa sợ, mà là vì tức giận. Không ngờ lão già lại sử dụng cách thức này. Tâm trạng vốn đã không tốt của cô càng tuột dốchơn. Ngô Huệ nhắm mắt, đến khi hơi bình ổn lại cảm xúc rồi cô mới đi lên đòi chìa khóa.
“Trả chìa khóa xe đây cho tôi.”
Ông lão liếc mắt nhìn bàn tay Ngô Huệ đã giơ ra dưới mắt mình, ông hơi bĩu môi: “Chìa khóa gì?”
Ngô Huệkhó chịu nói: “Ông muốn đến đây, tôi cũng đưa ông đến rồi, chẳng lẽ ông còn bắt tôi phải câu cá với ông sao?”
“Thật ra cô muốn ở lại đây câu cá cũng không phải là không được...” Ông lão đột nhiên thu hai tay ra sau lưng, ăn không nói có mở miệng: “Mặc dù, cô chẳng hiểu cái gì cả, nhưng làm đệ tử thì cũng có thể dùng tạm bợ đượcđấy.”
“Xin lỗi, tôi không hề hứng thú với câu cá.”
Ông lão nghe thấy Ngô Huệ nói năng không hề nể nang, khuôn mặt lập tức trầm xuống, lườm Ngô Huệ rồi hừ một tiếng: “Có ai mà nói chuyện với người lớn như cô không? Nếu cô mà là cháu gái tôi thì không biết đã bị tôi cho ăn báng súng biết bao nhiêu lần từ lâu rồi.”
“Hóa ra cháu gái ông đều là siêu nhân à?”
Ông lão nhìn dáng vẻ cười như không cười của Ngô Huệ, hơi nhíu mày: “Siêu nhân gì cơ?”
Ngô Huệngay lập tức bĩu môi: “Nếu không phải là siêu nhân, bị đánh nhiều báng súng như thế thì làm sao có thể bình yên vô sự được cơ chứ?”
Ông lão hơi ngây người một lát, sau đó vô cùng giận dữ. Con bé này đang cười nhạo ông sao?
Chuyện này mà chịu được thì còn chuyện gì không chịu được nữa!
Ông lão phồng má hét to một tiếng: “Cô biết bây giờ cô đang nói năng hồ đồ cái gì không?”
Ngô Huệ giơ tay ra phía trước: “Trả chìa khóa lại cho tôi!”
Mở cửa phòng, Đỗ Thu Thảo liền chạy lên đón: “Sao lại xụ mặt thế? Cãi nhau với Bùi Quốc Huy à?”
Ngô Huệ nhìn Đỗ Thu Thảo đang muốn hóng chuyện, tim cô đánh “thịch” một cái vì sự quan tâm của Đỗ Thu Thảo, ngay sau đó mặt mũi thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là hơi mệt chút thôi. Tôi muốn đi ngủ một lát.” Nói rồi, cô bỏ lại Đỗ Thu Thảo phía sau đi về phòng.
Đỗ Thu Thảo hung tợn cắn một miếng dưa chuột. Có đàn ông thương quả nhiên không giống nhau, tức giận mà mặt vẫn xinh như đóa hoa đào!
...
Ngô Huệ nằm trên giường, quấn chăn lăn qua lăn lại, làm sao cũng không thể ngủ được.
Chỉ cần hễ nhắm mắt là trong đầu cô đều là đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Quốc Huy và lời anh thừa nhận mãikhông thể xóa nhòa.
Cô mở mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn trần, lòng rối như tơ vò. Có những chuyện trong đầu cô đã lờ mờ đoán ra, chỉ là không muốn tin mà thôi. Vì vậy khi Bùi Quốc Huykhông hề do dự mà gật đầu thừa nhận, cô mới không cách nào chịu đựng nổi, thậm chí là cảm thấy sợ hãi.
Bùi Quốc Huy giống như một vùng biển rộng lớn, mà thứ cô nhìn thấy chỉ là một giọt nước trong vùng biển này mà thôi.
Những việc nhỏ nhặt trong mấy ngày hai người sống chung với nhau dần dần hiện lên từng chút trong đầu cô. Ngô Huệ nhớ lại nụ hôn anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô khi anh ôm cô khiêu vũ trên quảng trường, nụ hôn rung động khi hai người trú mưa dưới mái hiên, và cả khi anh cầm tay cô bắn súng trong khu vui chơi nữa, lúc này, mỗi một chi tiết đều quanh quẩn trong đầu cô rõ ràng vô cùng.
Ngô Huệ lấy chăn che đầu, rồi lại lăn lộn trên giường mấy vòng, cô không cẩn thận ngã xoài xuống đất.
...
Ngày hôm sau, Ngô Huệ đọc được lời thanh minh Trần Thị phát biểu trên tờ báo buổi sáng.
Tội danh cô tiết lộ bản kế hoạch đã được rửa sạch.
Chưa đến một ngày, lần lượt có mấy công ti đến mời cô đến nhận chức. Nghe đối phương đưa ra những điều kiện ưu việt, Ngô Huệ lại không hề vui mừng như trong tưởng tượng, thậm chí cô còn không thể lên tinh thần đối đáp với những nhân viên cao cấp đang nói năng đĩnh đạc kia của công ti.
“Huệ, dáng vẻ này của cậu không ổn đâu!” Đỗ Thu Thảokhông biết nhảy ra từ góc nào.
Khuôn mặt Duyệt Vũ thản nhiên, tiện tay bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đỗ Thu Thảo nhìn bóng dáng cô, cắn một miếng sandwich, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cãi nhau với Bùi Quốc Huy thật rồi ư?”
...
Chuyện chuyển nhà đã nói xong xuôi từ trước bị Ngô Huệ quên béng mất.
Mấy ngày sau, Ngô Huệ nhìn thấy bức hình mình và Bùi Quốc Huy nắm tay trước cửa quán ăn sáng trên tờ báo giải trí, biên tập viên miêu tả sinh động bọn họ đã “ân ái” đi ra từ quán ăn như thế nào, rồi lại thân thiện chào hỏi phóng viên như thế nào.
Đỗ Vũ đọc báo, sofa bên cạnh đột nhiên lõm xuống. Đỗ Thu Thảo đắp mặt nạ, cầm điều khiển bật TV.
“Nghe nói phỏng vấn kinh tế kì mới nhất đã mời một chàng trai trẻ tuổi tài năng xuất chúng của thành phố Xuân Sơn...”
Đỗ Thu Thảo chỉnh đến kênh có liên quan, Ngô Huệ vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy Bùi Quốc Huy.
Anh mặc một bộ đồ tây chỉnh tề màu đen, áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt màu xanh lam, phối đồ rất đơn giản nhưng không kém phần lịch sự. Anh ngồi trên sofa, đầu tóc đã được cắt tỉa, phần tóc mái hai bên và sau gáy đều ngắn hơn một chút, càng làm tôn lên khuôn mặt góc cạnh và rõ ràng của anh.
Đỗ Thu Thảo nhìn Bùi Quốc Huy trên TV rồi lại liếc mắt nhìn Ngô Huệ đang nhìn chằm chằm TV đến ngây người, Đỗ Thu Thảo lặng lẽ chuồn đi.
Lúc cuộc phỏng vấn sắp kết lúc, người dẫn chương trình đột nhiên đổi chủ đề: “Anh Thẩm, không biết gần đây anh có dự định tái hôn không?”
Đôi chân dài của Bùi Quốc Huy bắt chéo, ngón tay thon dài tùy ý gõ vài cái lên mặt bàn rồi mới nói: “Tạm thời chưa có.”
“Trước đây tin tức anh Thẩm cầu hôn lưu truyền trên mạng, tất cả mọi người bao gồm cả tôi đều cho rằng chuyện vui của anh Thẩm sắp đến rồi chứ.”
Bùi Quốc Huy nhếch môi nở một nụ cười nhạt: “Vậy sao?”
Thái độ lấy lệ của anh khiến người dẫn chương trình cũng cảm thấy không hứng thú nữa, bèn kết thúc chủ đề một cách có chừng mực, nói lời tổng kết cho buổi phỏng vấn.
Ngô Huệ rúc trong ghế sofa, nhìn cảnh Bùi Quốc Huy và người dẫn chương trình cười nói trên TV, lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái. Nhớ lại lúc nãy anh nói “tạm thời chưa có”, trái tim cô phút chốc như có tảng đá đè nặng lên, khó chịu vô cùng.
Câu trả lời của anh chẳng phải chính là thứ cô muốn hay sao?
Sau này mọi người sẽ dần quên đi tin tức giữa cô và Bùi Quốc Huy, đều sẽ quên cảnh tượng anh quỳ xuống cầu hôn trước mặt phóng viên.
Ngô Huệ ngoảnh đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn yên nằm yên trên bàn uống trà. Cô cầm điện thoại bàn lên bấm số điện thoại của mình, điện thoại của cô nhanh chóng rung lên, rõ ràng tín hiệu vẫn tốt, cô cũng nộp tiền điện thoại rồi mà.
Ngô Huệ cúp điện thoại. Cô đã không gặp Bùi Quốc Huy suốt một tuần kể từ ngày anh đưa cô về nhà rồi.
Đỗ Thu Thảo rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh thì trông thấy Ngô Huệ tắt TV đứng dậy.
“Huệ ra ngoài à?”
Ngô Huệ liếc mắt nhìn cô, hờ hững nói hai chữ: “Đi ngủ.” Nói rồi lại đi vào phòng.
...
Ngô Huệ vừa nằm xuống thì chuông điện thoại vang lên. Cô ngồi bật dậy, cầm thấy điện thoại nhưng lại trông thấy một số lạ.
Quá trình từ hi vọng đến thất vọng chứ như một chậu nước lạnh tạt lên đầu cô vậy.
Ngô Huệ nhấc máy: “Ai vậy?”
“Cái kia... bây giờ cô lập tức đến bộ tư lệnh một chút.” Giọng đàn ông rắn rỏi vang lên từ đầu dây bên kia.
Ngô Huệ lập tức nhớ đến ông cụ kỳ lạ chỉ bậy chỉ bạ trên lưng cô.
Cô bất giác thẳng sống lưng, cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
“Hỏi nhiều thế làm gì? Hai mươi phút, tôi ở cổng đợi cô!” Nói rồi, ông lão nhanh nhẹn cúp máy.
...
Ngô Huệ cũng không hiểu vì sao mình lại bị một lão già không quen không biết dắt mũi nữa.
Khi cô đến cửa cục tư lệnh đã trông thấy ông lão đội một chiếc mũ tròn, cũng chẳng quan tâm giờ đang là đầu tháng năm, ông mặc một chiếc áo sơ mi hoa ngắn tay và một chiếc quần lửng. Ông đứng bên cạnh cổng chính, lén la lén lút thò đầu ra nhìn tứ phía.
Ngô Huệ vừa xuống xe, ông già đã tỏ ra vui mừng, nhưng ngay lập tức lại nghiêm mặt dọa dẫm: “Sao lại lâu như thế?”
“Trên đường bị kẹt xe.” Ngô Huệ nhìn sau người ông lão, phát hiện ra có một cái xô nước và một cái cần câu: “Ông đang định làm gì thế?”
Ông lão xoay người cầm lấy đồ của mình, nhanh như chớp mở cốp sau xe của Ngô Huệ, đặt xô nước và cần câu vào, rồi chẳng hề khách sáo mà tự ngồi vào vị trí ghế phụ, thắt dây an toàn. Ông nhô đầu ra từ cửa sổ xe: “Còn không lên xe đi?”
Ngô Huệ thật sự không biết phải làm sao với ông lão này, chỉ đành phải lên xe.
“Đi núi Lục Nguyệt.” ông lão ra lệnh.
Ngô Huệ quay đầu: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì gần núi Lục Nguyệt có đồn đóng quân.” Chỗ đó không cho phép người khác tự tiện ra vào.
“Sợ rồi sao?” ông lão trợn mắt lườm Ngô Huệ: “Với cái vẻ hùng hổ như gấu của cô, nếu tôi mà không đúng thì cô đã đá tôi ra ngoài từ lâu rồi!”
Ngô Huệkhông muốn cãi vã với ông. Cô gật đầu, khởi động xe, bụng thầm nghĩ: đưa ông đến đó rồi tôi sẽ nhanh chóng đi ngay.
Nửa tiếng đồng hồ sau, dưới chân núi Lục Nguyệt.
Xa xa núi non trùng điệp, trước mắt nước chảy róc rách.
“Sao lại đặt cần câu ở đây? Không đúng không đúng, đặt ở bên kia thì hơn!”
“Đặt sai chỗ rồi, sang bên cạnh thêm chút nữa... mấy người trẻ tuổi các cô đều không thích câu cá sao? Sao cái gì cô cũng không hiểu thế?”
“Đi lấy nắp xô của tôi trên xe lại đấy, haiz... cần câu mà cũng không đặt được!”
Ngô Huệ chịu đựng ánh mặt trời chói chang, xắn ống tay áo, một tay cầm cần câu, một tay xách xô nước, trán cô lấm tấm mồ hôi. Nghe ông lão cứ lải nhải chỉ huy, “loảng xoảng” một tiếng, cô ném đại cái xô lên đất.
Ông lão bị hành vi bạo lực bất ngờ của Ngô Huệ dọa cho giật mình, hai tay vô thức sờ hông, ngay lập tức nhớ ra bây giờ đang là những năm tháng hòa bình, không phải lúc mình đang lăn lộn trong chiến hào, làm gì có súng ống để ông dạy dỗ con nhóc không biết trời cao đất dày này cơ chứ!
Ông lặng lẽ đặt bàn tay đang tìm súng của mình lên eo, sau đó vặn trái vặn phải, che giấy sự ngượng ngùng lúc nãy mình móc súng ra mà không có. Ông ho khan một tiếng, đôi mắt tinh anh đảo qua đảo lại trên người Ngô Huệ, đương nhiên cũng nhận ra được sự không kiên nhẫn của Ngô Huệ.
“Con gái con nứa, sao mà lòng dạ còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim thế kia? Tôi cũng chẳng phải là không tay không chân, ban nãy là tự cô nhanh tay hơn, lấy công cụ câu cá của tôi xuống, nếu không thì tôi cũng chẳng mặt dày làm phiền một cô nhóc như cô đâu!”
Ngô Huệ nghe ông lãogiải thích đường hoàng, trong đầu cô chỉ có ba chữ: nói linh tinh!
Nếu những lời này được nói vào lần đầu hai người gặp mặt thì có lẽ còn có chút sức thuyết phục, chỉ là lúc này nghe rồi cô chỉ càng nhìn thấu bản tính xấu xa và xảo quyệt của ông lão này thôi. Rõ ràng ông ta đang gài bẫy đùa giỡn cô, hơn nữa đây còn là lần thứ hai rồi!
Ban nãy nếu không phải ông ta ngủ say đến mức ngáy liên hồi thì cô cũng sẽ không tốt bụng giúp ông ta lấy dụng cụ câu cá xuống, kết quả còn chưa kịp đặt đồ xuống thì ông ta đã vươn vai xuống xe bảo cô đặt cần câu...
“Tôi đã đưa ông đến đây rồi, tôi không biết câu cá, không gây thêm phiền phức cho ông nữa.”
Ngô Huệ quăng cần câu xuống đất, xoay người đi về phía chiếc xe Sedan của mình, nhưng cô kéo mãi mà cửa xe chẳng nhúc nhích chút nào.
Nhờ ánh mặt trời, Ngô Huệ loáng thoáng nhìn thấy chìa khóa cắm trên xe của mình không thấy đâu nữa.
Cũng có nghĩa là... xe của cô bị khóa rồi!
Ngô Huệ vô thức quay đầu nhưng lại trông thấy ông lão ngẩng đầu lên nhìn trời, tỏ vẻ như chuyện không liên quan gì đến mình.
Cô chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, không phải là bị dọa sợ, mà là vì tức giận. Không ngờ lão già lại sử dụng cách thức này. Tâm trạng vốn đã không tốt của cô càng tuột dốchơn. Ngô Huệ nhắm mắt, đến khi hơi bình ổn lại cảm xúc rồi cô mới đi lên đòi chìa khóa.
“Trả chìa khóa xe đây cho tôi.”
Ông lão liếc mắt nhìn bàn tay Ngô Huệ đã giơ ra dưới mắt mình, ông hơi bĩu môi: “Chìa khóa gì?”
Ngô Huệkhó chịu nói: “Ông muốn đến đây, tôi cũng đưa ông đến rồi, chẳng lẽ ông còn bắt tôi phải câu cá với ông sao?”
“Thật ra cô muốn ở lại đây câu cá cũng không phải là không được...” Ông lão đột nhiên thu hai tay ra sau lưng, ăn không nói có mở miệng: “Mặc dù, cô chẳng hiểu cái gì cả, nhưng làm đệ tử thì cũng có thể dùng tạm bợ đượcđấy.”
“Xin lỗi, tôi không hề hứng thú với câu cá.”
Ông lão nghe thấy Ngô Huệ nói năng không hề nể nang, khuôn mặt lập tức trầm xuống, lườm Ngô Huệ rồi hừ một tiếng: “Có ai mà nói chuyện với người lớn như cô không? Nếu cô mà là cháu gái tôi thì không biết đã bị tôi cho ăn báng súng biết bao nhiêu lần từ lâu rồi.”
“Hóa ra cháu gái ông đều là siêu nhân à?”
Ông lão nhìn dáng vẻ cười như không cười của Ngô Huệ, hơi nhíu mày: “Siêu nhân gì cơ?”
Ngô Huệngay lập tức bĩu môi: “Nếu không phải là siêu nhân, bị đánh nhiều báng súng như thế thì làm sao có thể bình yên vô sự được cơ chứ?”
Ông lão hơi ngây người một lát, sau đó vô cùng giận dữ. Con bé này đang cười nhạo ông sao?
Chuyện này mà chịu được thì còn chuyện gì không chịu được nữa!
Ông lão phồng má hét to một tiếng: “Cô biết bây giờ cô đang nói năng hồ đồ cái gì không?”
Ngô Huệ giơ tay ra phía trước: “Trả chìa khóa lại cho tôi!”