Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 135 ANH CÙNG EM ĐI LẬT BÀN ĂN CỦA BỌN HỌ
CHƯƠNG 135: ANH CÙNG EM ĐI LẬT BÀN ĂN CỦA BỌN HỌ
Ngô Huệ ăn không nhiều, đang ăn có đi WC một lần. Lúc cô quay lại, nhân viên phục vụ từ một phòng Bốo đi ra, Ngô Huệ vô tình liếc một cái qua khe cửa thì nhìn thấy Trần Gia Huy ngồi bên trong.
Anh đã cởi áo khoác ngoài, caravat cũng tháo ra, cổ áo buông lỏng, tay áo vén lên, đang chuyên chú bóc một đĩa tôm.
Người có thể khiến đường đường là giám đốc Trần thị phải hầu hạ, trong cái thế giới này chắc có lẽ cũng chỉ có vài người.
"Huệ?"Giọng nói của Dương Thanh Ngân vang lên sau lưng Ngô Huệ.
Ngô Huệ quay đầu thì nhìn thấy Dương Thanh Ngân đứng sau lưng mình. Cô ta hình như vừa từ phòng vệ sinh đi ra, mái tóc đen nhánh buông xõa bên vai, dáng người nóng bỏng. Có lẽ là vì cô ta đang mang thai nên ăn mặc rộng rãi và đi giày bệt.
Dương Thanh Ngân kinh ngạc nhìn Ngô Huệ: "Huệ, cậu cũng đến đây ăn cơm à?"
Trần Gia Huy trong phòng Bốo nghe thấy tiếng nhìn qua, nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở cửa, động tác bóc tôm hơi dừng lại.
Ngô Huệ vốn định tránh đi, ánh mắt lại vừa hay đụng phải ánh mắt của Trần Gia Huy. Cô tùy hứng không thèm trốn tránh nữa, yên lặng quét mắt nhìn anh ta một cái rồi đi.
Quay lại phòng Bốo, cô ngồi xuống, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Bùi Quốc Huy đẩy đĩa bít tết đã cắt xong trước mặt mình sang cho cô.
Ngô Huệ nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Em sao vậy? Có chỗ nào không được khỏe à?"Bùi Quốc Huy mẫn cảm phát hiện ra tâm trạng cô thay đổi.
Ngô Huệ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Bùi Quốc Huy ngũ quan anh tuấn. Cô cầm ly rượu nho bên cạnh lên, uống một ngụm. Cô không bỏ ly rượu xuống mà khẽ lắc lắc rượu trong ly. Một lúc sau mới mở miệng nói: "Em vừa nhìn thấy Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân."
"Ở đây?"Bùi Quốc Huy hỏi.
"Phải."Ngô Huệ gật đầu: "Lúc em từ phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy."
Bùi Quốc Huy bỏ dao nĩa xuống nhìn cô: "Vì vậy em không vui?"
Ngô Huệ nhìn anh: "Chẳng nhẽ lúc anh nhìn thấy Dương Thanh Ngân cũng chẳng có chút cảm giác gì sao?"
Bùi Quốc Huy cúi người dựa vào ghế, hai tay đặt trên mặt bàn, ngón tay lúc có lúc không gõ xuống: "Em cảm thấy anh phải thế nào?"
Ngô Huệ bị nói đến nghẹn lời, cô tự nhận mình không thể làm đến mức thản nhiên như Bùi Quốc Huy. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào thoát khỏi sự ám ảnh của cuộc hôn nhân thất bại kia, cho dù không phải vì yêu.
"Em vốn tưởng rằng lúc mình gặp lại bọn họ có thể thản nhiên coi như không thấy. Nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy hai người họ ân ái mặn nồng mới phát hiện ra mình không thể thản nhiên đối diện như mình vẫn nghĩ."
Ngô Huệ nhìn rượu nho dao động dưới đáy ly, giọng nói chậm rãi: "Có lúc em cảm thấy không cam tâm, vì sao những điều em bỏ ra anh ta lại không thấy. Bốn đầu tất cả những lời anh ta nói đều là giả dối, anh ta muốn gạt em bước vào Khuất gia để cùng mẹ anh ta hủy hoại em."
Ngô Huệ cụp mắt lại che dấu tâm trạng dưới đáy mắt, cô nhếch môi cười tự giễu: "Chẳng nhẽ em thực sự không đáng để được hạnh phúc, lúc anh ta đối xử với em như vậy không có một chút đau lòng nào sao?"
Bùi Quốc Huy không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.
Ngô Huệ ngẩng đầu, anh lại ngồi xuống bên cạnh nắm chặt hai tay cô. Bùi Quốc Huy ngẩng đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn vành mắt hơi đỏ của cô: "Không phải em không tốt, mà chỉ là anh ta không phát hiện ra chỗ tốt của em mà thôi."
"Nếu như em không muốn thấy bọn họ, anh lập tức bảo quản lý đuổi bọn họ đi. Nếu em muốn trút giận, anh có thể bảo đầu bếp thêm chút đồ vào trong món ăn của bọn họ. Nếu em muốn đi qua đập phá, anh cũng có thể đi cùng em."
Bùi Quốc Huy nắm chặt tay cô: "Cho dù bây giờ em muốn làm gì, anh đều làm cùng em."
Ngô Huệ lặng người nhìn anh, không trả lời.
Lúc lâu sau Ngô Huệ mới cong khóe miệng nói: "Trước đây anh theo đuổi con gái đều tận tâm tận lực vậy à?"
Bùi Quốc Huy cười cười: "Sao em không nghĩ là em là người con gái đầu tiên khiến anh mất nhiều công sức như vậy để theo đuổi?"
Ngô Huệ cúi đầu nhìn nụ cười trên môi anh, nhất thời có chút chết lặng.
Sau đó cô thấy trán hơi đau, đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần thì đã thấy Bùi Quốc Huy rút lại ngón trỏ đang cong cong của mình.
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em là người con gái đầu tiên anh theo đuổi và cũng là người con gái cuối cùng anh theo đuổi."
Nói xong câu này, Bùi Quốc Huy buông tay cô ra: "Bây giờ em còn muốn đi đập phá bàn ăn của bọn họ không?"
"Anh không sợ ngày mai trên báo sẽ đăng anh ỷ thế hiếp người à?"
Bùi Quốc Huy mỉm cười nhìn cô: "Sợ, nhưng anh có thứ càng sợ mất đi hơn."
.....
Ngô Huệ cuối cùng cũng không kéo Bùi Quốc Huy chạy đến phòng của Trần Gia Huy nháo loạn.
Lúc ăn cơm xong đã vào khoảng chín giờ tối, người đi hai bên đường không ít. Bùi Quốc Huy đi lấy xe, Ngô Huệ ôm con gấu bông ngốc ngốc đứng ở cửa nhà hàng đợi anh.
Một người đi ra từ cửa nhà hàng, lúc Ngô Huệ quay đầu liền nhìn thấy Trần Gia Huy. Anh ta đã mặc áo khoác lên, dáng người cao ráo, bên cạnh là Dương Thanh Ngân đang ôm lấy cánh tay anh ta, cười tươi như hoa nở.
Lúc Dương Thanh Ngân quay đầu qua nhìn thấy Ngô Huệ, nụ cười nhạt đi không ít, Trần Gia Huy cũng nhìn qua.
Ngô Huệ thu ánh mắt lại, không thèm quan tâm đến bọn họ.
Dương Thanh Ngân chủ động kéo cánh tay Trần Gia Huy đi lên trước, cô ta nhìn con gấu bông một cái: "Huệ, cậu đưa Ngô Hải đi chơi à?"
Cô ta cười nhạt một cái lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Sớm biết vậy vừa rồi mình bảo Huy thanh toán cả hóa đơn của các cậu luôn."
Đường nhìn của Khuất Gia Huy dừng lại một chút trên con gấu bông. Anh ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Huệ. Dương Thanh Ngân không biết, không có nghĩa là anh ta không biết, cô vừa rồi rõ ràng đi với Bùi Quốc Huy, sao cô có thể đi chơi với Ngô Hải chứ?
Nhớ đến cạnh tượng trước cửa hàng gia dụng, Bùi Quốc Huy giúp cô mở cửa xe lại thắt dây an toàn cho cô, Trần Gia Huy nhìn cô một lúc lâu. Bây giờ đột nhiên anh ta rất hiếu kì, hai người họ li hôn rốt cuộc là để thuận tiện cho ai?
Chẳng trách cô lại chẳng có chút ý kiến gì với việc li hôn, thậm chí còn có chút vội vã, thì ra là đã sớm tìm được nơi phó thác.
Nhớ đến thuốc tránh thai rơi ra từ người Ngô Huệ lần trước, lại nhớ đến những hành động giữa cô và Bùi Quốc Huy, còn cả Lâm Đức....Chẳng qua chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi, có lẽ cô và Bùi Quốc Huy đã sớm có quan hệ, chỉ mong sớm ngày thoát khỏi anh ta.
Trong lòng Trần Gia Huy như có tảng đá đè nặng, ánh mắt anh ta nhìn Ngô Huệ càng thêm lạnh lùng.
"Đúng rồi, Ngô Hải đâu? Sao mình không thấy em ấy? Mình nghe nói em ấy rất đáng yêu, trước đây vẫn luôn muốn làm quen với em ấy."
Ngô Huệ nhìn vào đôi mắt cố tỏ ra nhiệt tình của Dương Thanh Ngân: "Phải không? Có lẽ nó sẽ không vui vẻ lắm khi nhìn thấy cô."
Nụ cười của Dương Thanh Ngân cứng lại, quay đầu oan ức nhìn Trần Gia Huy: "Huy..."
"Ngô Huệ, cô đừng quá đáng quá."Trần Gia Huy lạnh giọng nói, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy: "Nếu như cảm thấy lời tôi nói khó nghe, vậy thì quản cho tốt người phụ nữ của anh. Không phải ai cũng thích cái bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ta, lại còn phải diễn kịch cùng."
Trần Gia Huy híp mắt nhìn Ngô Huệ, gân xanh trên trán giật giật, siết chặt nắm tay.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Hummer dừng lại bên cạnh Bố người.
Biển số và loại xe quen thuộc khiến Dương Thanh Ngân thay đổi sắc mặt.
Bùi Quốc Huy mở cửa xe đi xuống, lúc nhìn thấy Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân thì khẽ nhướn mày, nhưng cũng không dành quá nhiều sự chú ý. Anh đi đến bên cạnh Ngô Huệ, ôm eo cô, thuận tiện đón lấy con gấu bông: "Để em đợi lâu rồi."
Ngô Huệ lắc đầu: "Cũng tàm tạm...."Chẳng qua là gặp phải người không muốn gặp mà thôi.
"Vậy lên xe thôi."Bùi Quốc Huy mở cửa cho Ngô Huệ, một tay che trên đầu cô tránh cô bị cụng đầu vào thành xe, đợi cô ngồi vào xong mới đóng cửa.
Dương Thanh Ngân đứng bên cạnh Trần Gia Huy, cô ta cắn cắn môi. Tận mắt nhìn thấy sự dịu dàng của Bùi Quốc Huy dành cho Ngô Huệ, cô chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm xuyên qua người Ngô Huệ đang ngồi ở ghế phó lái. Cô ta chẳng qua chỉ là con gái của gái làng chơi, chỉ nên thành thật mà sống ở tầng chót của xã hội.
Đám người Trần Gia Huy, Bùi Quốc Huy, Lâm Đức, Lý Bảo Nam....
Ngô Huệ là cái thá gì, so với cô chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi, vì cái gì cô ta lại có được sự coi trọng của bọn họ?
Bùi Quốc Huy quay về ghế lái, trước khi mở cửa xe, anh quay đầu, quay lưng lại với Ngô Huệ trong xe, môi hơi nhếch lên. Anh nhìn Trần Gia Huy nói: "Lần trước do quá vội vàng nên chưa kịp nói cảm ơn anh."
Môi Trần Gia Huy mím chặt.
Bùi Quốc Huy mỉm cười: "Cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc cho Ngô Huệ, cũng cảm ơn anh đã giữ cho cô ấy trọn vẹn khi đến với tôi. Đương nhiên, quan trọng nhất là, đối với một người đàn ông như Khuất tổng đây từ bỏ một người con gái như vậy, tôi cảm thấy cần thiết phải cảm ơn anh."
"Anh cảm thấy anh rất vinh hạnh?"Trần Gia Huy cười lạnh nhìn Bùi Quốc Huy: "Cô ta sau khi gặp anh liền không chút do dự li hôn với tôi. Sau này nếu gặp được một người đàn ông tốt hơn, chẳng nhẽ anh nghĩ cô ta sẽ không lập tức đá anh hay sao?"
Bùi Quốc Huy cười nhạt, nhìn người đàn ông cố gắng kìm chế cơn giận: "Vậy chỉ có thể chứng minh là tôi không đủ tốt mà thôi. Còn nữa, tôi chân thành khuyên anh một câu, làm sai cũng cần phải tự kiểm điểm chính mình, chứ không phải đẩy mọi tội lỗi lên đầu người phụ nữ."
Bùi Quốc Huy nói xong thì mở cửa lên xe, sau đó đóng cửa xe.
Ngô Huệ không hề nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, quay đầu hỏi anh: "Vừa rồi hai người nói gì vậy?"
"Không có gì, anh chỉ bảo anh ta là, món ăn tối hôm nay hình như không được tươi cho lắm."
.....
Nhìn chiếc xe Hummer chạy xa, Trần Gia Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"Huy...."Dương Thanh Ngân vẻ mặt phức tạp gọi anh một tiếng, trong lòng có chút bất an.
Trần Gia Huy quay đầu, nhìn Dương Thanh Ngân vẻ mặt lo lắng, tâm trạng vốn dĩ không tốt lắm mới từ từ bình tĩnh lại: "Chúng ta về thôi."
Dương Thanh Ngân nhìn ánh mắt dịu dàng yêu chiều của anh mới áp chế sự bất an trong lòng xuống. Trong lòng cô có chút không vui nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngượng ngùng nhìn anh: "Tối nay đến chỗ em hay đến chỗ anh?"
Trần Gia Huy mở mồm định nói ai về nhà nấy, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Dương Thanh Ngân, cuối cùng không nhẫn tâm nói ra. Từ bé đến lớn, anh vẫn luôn nhường cô, lần này cũng không ngoại lệ: "Em quyết định đi."
"Vậy thì đến chỗ anh đi." Dương Thanh Ngân nắm chặt tay anh: "Em muốn nhanh chóng dung nhập vào thế giới của anh."
Chỉ là cô vừa mới nói xong, bụng đột nhiên đau dữ dội. Cô càng ngày càng cảm thấy không đúng cho lắm, đau đến mức đứng không vững.
"Sao vậy?"Trần Gia Huy rất nhanh phát hiện ra sự bất thường của cô.
Ngô Huệ ăn không nhiều, đang ăn có đi WC một lần. Lúc cô quay lại, nhân viên phục vụ từ một phòng Bốo đi ra, Ngô Huệ vô tình liếc một cái qua khe cửa thì nhìn thấy Trần Gia Huy ngồi bên trong.
Anh đã cởi áo khoác ngoài, caravat cũng tháo ra, cổ áo buông lỏng, tay áo vén lên, đang chuyên chú bóc một đĩa tôm.
Người có thể khiến đường đường là giám đốc Trần thị phải hầu hạ, trong cái thế giới này chắc có lẽ cũng chỉ có vài người.
"Huệ?"Giọng nói của Dương Thanh Ngân vang lên sau lưng Ngô Huệ.
Ngô Huệ quay đầu thì nhìn thấy Dương Thanh Ngân đứng sau lưng mình. Cô ta hình như vừa từ phòng vệ sinh đi ra, mái tóc đen nhánh buông xõa bên vai, dáng người nóng bỏng. Có lẽ là vì cô ta đang mang thai nên ăn mặc rộng rãi và đi giày bệt.
Dương Thanh Ngân kinh ngạc nhìn Ngô Huệ: "Huệ, cậu cũng đến đây ăn cơm à?"
Trần Gia Huy trong phòng Bốo nghe thấy tiếng nhìn qua, nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở cửa, động tác bóc tôm hơi dừng lại.
Ngô Huệ vốn định tránh đi, ánh mắt lại vừa hay đụng phải ánh mắt của Trần Gia Huy. Cô tùy hứng không thèm trốn tránh nữa, yên lặng quét mắt nhìn anh ta một cái rồi đi.
Quay lại phòng Bốo, cô ngồi xuống, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Bùi Quốc Huy đẩy đĩa bít tết đã cắt xong trước mặt mình sang cho cô.
Ngô Huệ nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Em sao vậy? Có chỗ nào không được khỏe à?"Bùi Quốc Huy mẫn cảm phát hiện ra tâm trạng cô thay đổi.
Ngô Huệ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Bùi Quốc Huy ngũ quan anh tuấn. Cô cầm ly rượu nho bên cạnh lên, uống một ngụm. Cô không bỏ ly rượu xuống mà khẽ lắc lắc rượu trong ly. Một lúc sau mới mở miệng nói: "Em vừa nhìn thấy Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân."
"Ở đây?"Bùi Quốc Huy hỏi.
"Phải."Ngô Huệ gật đầu: "Lúc em từ phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy."
Bùi Quốc Huy bỏ dao nĩa xuống nhìn cô: "Vì vậy em không vui?"
Ngô Huệ nhìn anh: "Chẳng nhẽ lúc anh nhìn thấy Dương Thanh Ngân cũng chẳng có chút cảm giác gì sao?"
Bùi Quốc Huy cúi người dựa vào ghế, hai tay đặt trên mặt bàn, ngón tay lúc có lúc không gõ xuống: "Em cảm thấy anh phải thế nào?"
Ngô Huệ bị nói đến nghẹn lời, cô tự nhận mình không thể làm đến mức thản nhiên như Bùi Quốc Huy. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào thoát khỏi sự ám ảnh của cuộc hôn nhân thất bại kia, cho dù không phải vì yêu.
"Em vốn tưởng rằng lúc mình gặp lại bọn họ có thể thản nhiên coi như không thấy. Nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy hai người họ ân ái mặn nồng mới phát hiện ra mình không thể thản nhiên đối diện như mình vẫn nghĩ."
Ngô Huệ nhìn rượu nho dao động dưới đáy ly, giọng nói chậm rãi: "Có lúc em cảm thấy không cam tâm, vì sao những điều em bỏ ra anh ta lại không thấy. Bốn đầu tất cả những lời anh ta nói đều là giả dối, anh ta muốn gạt em bước vào Khuất gia để cùng mẹ anh ta hủy hoại em."
Ngô Huệ cụp mắt lại che dấu tâm trạng dưới đáy mắt, cô nhếch môi cười tự giễu: "Chẳng nhẽ em thực sự không đáng để được hạnh phúc, lúc anh ta đối xử với em như vậy không có một chút đau lòng nào sao?"
Bùi Quốc Huy không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.
Ngô Huệ ngẩng đầu, anh lại ngồi xuống bên cạnh nắm chặt hai tay cô. Bùi Quốc Huy ngẩng đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn vành mắt hơi đỏ của cô: "Không phải em không tốt, mà chỉ là anh ta không phát hiện ra chỗ tốt của em mà thôi."
"Nếu như em không muốn thấy bọn họ, anh lập tức bảo quản lý đuổi bọn họ đi. Nếu em muốn trút giận, anh có thể bảo đầu bếp thêm chút đồ vào trong món ăn của bọn họ. Nếu em muốn đi qua đập phá, anh cũng có thể đi cùng em."
Bùi Quốc Huy nắm chặt tay cô: "Cho dù bây giờ em muốn làm gì, anh đều làm cùng em."
Ngô Huệ lặng người nhìn anh, không trả lời.
Lúc lâu sau Ngô Huệ mới cong khóe miệng nói: "Trước đây anh theo đuổi con gái đều tận tâm tận lực vậy à?"
Bùi Quốc Huy cười cười: "Sao em không nghĩ là em là người con gái đầu tiên khiến anh mất nhiều công sức như vậy để theo đuổi?"
Ngô Huệ cúi đầu nhìn nụ cười trên môi anh, nhất thời có chút chết lặng.
Sau đó cô thấy trán hơi đau, đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần thì đã thấy Bùi Quốc Huy rút lại ngón trỏ đang cong cong của mình.
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em là người con gái đầu tiên anh theo đuổi và cũng là người con gái cuối cùng anh theo đuổi."
Nói xong câu này, Bùi Quốc Huy buông tay cô ra: "Bây giờ em còn muốn đi đập phá bàn ăn của bọn họ không?"
"Anh không sợ ngày mai trên báo sẽ đăng anh ỷ thế hiếp người à?"
Bùi Quốc Huy mỉm cười nhìn cô: "Sợ, nhưng anh có thứ càng sợ mất đi hơn."
.....
Ngô Huệ cuối cùng cũng không kéo Bùi Quốc Huy chạy đến phòng của Trần Gia Huy nháo loạn.
Lúc ăn cơm xong đã vào khoảng chín giờ tối, người đi hai bên đường không ít. Bùi Quốc Huy đi lấy xe, Ngô Huệ ôm con gấu bông ngốc ngốc đứng ở cửa nhà hàng đợi anh.
Một người đi ra từ cửa nhà hàng, lúc Ngô Huệ quay đầu liền nhìn thấy Trần Gia Huy. Anh ta đã mặc áo khoác lên, dáng người cao ráo, bên cạnh là Dương Thanh Ngân đang ôm lấy cánh tay anh ta, cười tươi như hoa nở.
Lúc Dương Thanh Ngân quay đầu qua nhìn thấy Ngô Huệ, nụ cười nhạt đi không ít, Trần Gia Huy cũng nhìn qua.
Ngô Huệ thu ánh mắt lại, không thèm quan tâm đến bọn họ.
Dương Thanh Ngân chủ động kéo cánh tay Trần Gia Huy đi lên trước, cô ta nhìn con gấu bông một cái: "Huệ, cậu đưa Ngô Hải đi chơi à?"
Cô ta cười nhạt một cái lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Sớm biết vậy vừa rồi mình bảo Huy thanh toán cả hóa đơn của các cậu luôn."
Đường nhìn của Khuất Gia Huy dừng lại một chút trên con gấu bông. Anh ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Huệ. Dương Thanh Ngân không biết, không có nghĩa là anh ta không biết, cô vừa rồi rõ ràng đi với Bùi Quốc Huy, sao cô có thể đi chơi với Ngô Hải chứ?
Nhớ đến cạnh tượng trước cửa hàng gia dụng, Bùi Quốc Huy giúp cô mở cửa xe lại thắt dây an toàn cho cô, Trần Gia Huy nhìn cô một lúc lâu. Bây giờ đột nhiên anh ta rất hiếu kì, hai người họ li hôn rốt cuộc là để thuận tiện cho ai?
Chẳng trách cô lại chẳng có chút ý kiến gì với việc li hôn, thậm chí còn có chút vội vã, thì ra là đã sớm tìm được nơi phó thác.
Nhớ đến thuốc tránh thai rơi ra từ người Ngô Huệ lần trước, lại nhớ đến những hành động giữa cô và Bùi Quốc Huy, còn cả Lâm Đức....Chẳng qua chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi, có lẽ cô và Bùi Quốc Huy đã sớm có quan hệ, chỉ mong sớm ngày thoát khỏi anh ta.
Trong lòng Trần Gia Huy như có tảng đá đè nặng, ánh mắt anh ta nhìn Ngô Huệ càng thêm lạnh lùng.
"Đúng rồi, Ngô Hải đâu? Sao mình không thấy em ấy? Mình nghe nói em ấy rất đáng yêu, trước đây vẫn luôn muốn làm quen với em ấy."
Ngô Huệ nhìn vào đôi mắt cố tỏ ra nhiệt tình của Dương Thanh Ngân: "Phải không? Có lẽ nó sẽ không vui vẻ lắm khi nhìn thấy cô."
Nụ cười của Dương Thanh Ngân cứng lại, quay đầu oan ức nhìn Trần Gia Huy: "Huy..."
"Ngô Huệ, cô đừng quá đáng quá."Trần Gia Huy lạnh giọng nói, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy: "Nếu như cảm thấy lời tôi nói khó nghe, vậy thì quản cho tốt người phụ nữ của anh. Không phải ai cũng thích cái bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ta, lại còn phải diễn kịch cùng."
Trần Gia Huy híp mắt nhìn Ngô Huệ, gân xanh trên trán giật giật, siết chặt nắm tay.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Hummer dừng lại bên cạnh Bố người.
Biển số và loại xe quen thuộc khiến Dương Thanh Ngân thay đổi sắc mặt.
Bùi Quốc Huy mở cửa xe đi xuống, lúc nhìn thấy Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân thì khẽ nhướn mày, nhưng cũng không dành quá nhiều sự chú ý. Anh đi đến bên cạnh Ngô Huệ, ôm eo cô, thuận tiện đón lấy con gấu bông: "Để em đợi lâu rồi."
Ngô Huệ lắc đầu: "Cũng tàm tạm...."Chẳng qua là gặp phải người không muốn gặp mà thôi.
"Vậy lên xe thôi."Bùi Quốc Huy mở cửa cho Ngô Huệ, một tay che trên đầu cô tránh cô bị cụng đầu vào thành xe, đợi cô ngồi vào xong mới đóng cửa.
Dương Thanh Ngân đứng bên cạnh Trần Gia Huy, cô ta cắn cắn môi. Tận mắt nhìn thấy sự dịu dàng của Bùi Quốc Huy dành cho Ngô Huệ, cô chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm xuyên qua người Ngô Huệ đang ngồi ở ghế phó lái. Cô ta chẳng qua chỉ là con gái của gái làng chơi, chỉ nên thành thật mà sống ở tầng chót của xã hội.
Đám người Trần Gia Huy, Bùi Quốc Huy, Lâm Đức, Lý Bảo Nam....
Ngô Huệ là cái thá gì, so với cô chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi, vì cái gì cô ta lại có được sự coi trọng của bọn họ?
Bùi Quốc Huy quay về ghế lái, trước khi mở cửa xe, anh quay đầu, quay lưng lại với Ngô Huệ trong xe, môi hơi nhếch lên. Anh nhìn Trần Gia Huy nói: "Lần trước do quá vội vàng nên chưa kịp nói cảm ơn anh."
Môi Trần Gia Huy mím chặt.
Bùi Quốc Huy mỉm cười: "Cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc cho Ngô Huệ, cũng cảm ơn anh đã giữ cho cô ấy trọn vẹn khi đến với tôi. Đương nhiên, quan trọng nhất là, đối với một người đàn ông như Khuất tổng đây từ bỏ một người con gái như vậy, tôi cảm thấy cần thiết phải cảm ơn anh."
"Anh cảm thấy anh rất vinh hạnh?"Trần Gia Huy cười lạnh nhìn Bùi Quốc Huy: "Cô ta sau khi gặp anh liền không chút do dự li hôn với tôi. Sau này nếu gặp được một người đàn ông tốt hơn, chẳng nhẽ anh nghĩ cô ta sẽ không lập tức đá anh hay sao?"
Bùi Quốc Huy cười nhạt, nhìn người đàn ông cố gắng kìm chế cơn giận: "Vậy chỉ có thể chứng minh là tôi không đủ tốt mà thôi. Còn nữa, tôi chân thành khuyên anh một câu, làm sai cũng cần phải tự kiểm điểm chính mình, chứ không phải đẩy mọi tội lỗi lên đầu người phụ nữ."
Bùi Quốc Huy nói xong thì mở cửa lên xe, sau đó đóng cửa xe.
Ngô Huệ không hề nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, quay đầu hỏi anh: "Vừa rồi hai người nói gì vậy?"
"Không có gì, anh chỉ bảo anh ta là, món ăn tối hôm nay hình như không được tươi cho lắm."
.....
Nhìn chiếc xe Hummer chạy xa, Trần Gia Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"Huy...."Dương Thanh Ngân vẻ mặt phức tạp gọi anh một tiếng, trong lòng có chút bất an.
Trần Gia Huy quay đầu, nhìn Dương Thanh Ngân vẻ mặt lo lắng, tâm trạng vốn dĩ không tốt lắm mới từ từ bình tĩnh lại: "Chúng ta về thôi."
Dương Thanh Ngân nhìn ánh mắt dịu dàng yêu chiều của anh mới áp chế sự bất an trong lòng xuống. Trong lòng cô có chút không vui nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngượng ngùng nhìn anh: "Tối nay đến chỗ em hay đến chỗ anh?"
Trần Gia Huy mở mồm định nói ai về nhà nấy, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Dương Thanh Ngân, cuối cùng không nhẫn tâm nói ra. Từ bé đến lớn, anh vẫn luôn nhường cô, lần này cũng không ngoại lệ: "Em quyết định đi."
"Vậy thì đến chỗ anh đi." Dương Thanh Ngân nắm chặt tay anh: "Em muốn nhanh chóng dung nhập vào thế giới của anh."
Chỉ là cô vừa mới nói xong, bụng đột nhiên đau dữ dội. Cô càng ngày càng cảm thấy không đúng cho lắm, đau đến mức đứng không vững.
"Sao vậy?"Trần Gia Huy rất nhanh phát hiện ra sự bất thường của cô.