Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 133 TOÀN BỘ TÌNH YÊU ĐỀU DÀNH CHO NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC
CHƯƠNG 133: TOÀN BỘ TÌNH YÊU ĐỀU DÀNH CHO NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC
Toàn bộ sự nhẫn nại, sự thương tiếc, toàn bộ tình yêu của anh ta đều dành cho một người phụ nữ khác.
Cô muốn giả vờ như không quan tâm, nhưng nhớ lại những việc trước đây, cô vẫn không thể nào làm được việc thản nhiên đối diện.
Bờ vai của cô bị một người khác nắm lấy, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Ngô Huệ quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đứng cạnh cô. Bàn tay của anh để trên vai cô từ từ hạ xuống đến tận khi nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của cô.
"Buổi tối em muốn ăn gì?"Bùi Quốc Huy nhìn cô, ánh mắt đầy ấm áp, trong mắt tràn ngập sự bao dung và tình cảm khó nói lên lời.
Ngô Huệ nắm lại tay anh, khẽ nhếch miệng cười: "Anh chọn đi."
Bùi Quốc Huy vươn tay lên khẽ vén sợi tóc mai ra sau tai cho cô: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Dạ."Ngô Huệ không nhìn cảnh tượng trong tiệm trang sức nữa, mặc anh kéo cô đi.
"Huy, anh đang nhìn gì vậy?"
Dương Thanh Ngân ngước ánh mắt đang nhìn đám trang sức sáng lấp lánh lên thì phát hiện Trần Gia Huy đang thất thần.
Cô bỏ lắc tay kim cương trên cổ tay xuống, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Gia Huy ở bên cạnh. Cô phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn cực kì chăm chú, chăm chú đến mức cô gọi mấy tiếng anh cũng không nghe thấy, Dương Thanh Ngân không nhịn được nhìn theo hướng anh nhìn.
Nhưng mà phía đối diện ngoài một tiệm đồ gia dụng ra thì chẳng có cái gì cả, chỉ thỉnh thoảng có vài người đi qua.
"Huy...."Dương Thanh Ngân vươn tay nắm lấy cánh tay của Trần Gia Huy, khẽ nhíu mày, cô có chút lo lắng.
"Không có gì."Trần Gia Huy quay đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Dương Thanh Ngân dưới lớp kính râm, giữa hai lông mày có chút phiền muộn. Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy vạt áo của anh, vươn tay lên nắm lấy bàn tay cô: "Chỉ là cảm thấy ghế tựa của cửa hàng gia dụng đối diện rất được thôi."
Dương Thanh Ngân bán tín bán nghi nhìn qua, trong quầy đúng là một chiếc ghế tựa tinh xảo.
Cô thở phào một hơi, vẻ mặt tươi cười: "Nếu như anh thích thì mua đi, không phải anh vừa dọn khỏi biệt thự Thanh Thủy sao? Biệt thự mới cần mua ít đồ gia dụng, nếu không chẳng có cảm giác có người ở chút nào."
Trần Gia Huy nghe thấy từ "biệt thự Thanh Thủy", trong ngực giống như bị một tảng đá đè nặng, chẳng hiểu ra sao có chút bức bối. Biệt thự đó anh đã cho Ngô Huệ, nhưng cô không hề ở đó, nhớ đến cảnh tượng anh vô tình thấy lúc vừa rồi, bàn tay cạnh người dùng sức nắm thành quyền.
"Huy?"Dương Thanh Ngân bỏ kính râm xuống, lo lắng sờ lên trán anh: "Hôm nay anh không khỏe à?"
Ánh mắt Dương Thanh Ngân nhìn anh vừa thâm tình vừa tràn đầy sự quan tâm, Trần Gia Huy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người khác. Hình ảnh một người phụ nữ tính cách lãnh đạm, cho dù có quan tâm anh cũng không hề thể hiện lên mặt và hình ảnh người phụ nữ vừa rồi được Bùi Quốc Huy ôm trong ngực đưa vào xe dần dần trùng khớp với nhau.....
Anh đột nhiên nhớ lại lần bệnh viêm ruột thừa của anh phát tác. Hôm đó anh phải tham gia tiệc rượu, sau khi tiệc rượu kết thúc, một người mẫu chủ động tìm anh, anh cũng không cự tuyệt. Hai người thuê một phòng khách sạn, sau khi xong việc, bệnh viêm ruột thừa của anh phát tác bị đưa vào bệnh viện, cô người mẫu kia cũng đi theo.
Lúc anh tỉnh lại, người ngồi bên giường bệnh là Ngô Huệ, cô yên lặng nhìn anh một cái rồi đi ra ngoài gọi bác sĩ. Đến tận ngày anh xuất viện, cô cũng không hề nhắc đến một chữ nào về việc giữa anh và cô người mẫu kia. Anh cũng không biết giữa cô và cô người mẫu kia xảy ra chuyện gì. Khi cô người mẫu kia tìm đến anh lần thứ hai, anh cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa, anh lạnh lùng cự tuyệt lời mời của cô ta.
Bây giờ nhớ lại, anh mới phát hiện bản thân đã làm việc đó không biết bao nhiêu lần đối với Ngô Huệ.
Có hối hận không? Anh nhìn về phía vị trí đỗ xe trước cửa hàng đồ gia dụng, anh cũng không biết....
Dương Thanh Ngân cầm một chiếc nhẫn có thiết kế đặc biệt, trong mắt hiện lên chút si mê. Huy gần đây tặng cô rất nhiều đồ, chỉ cần cô thích thì anh đều mua. Chỉ là thứ cô muốn nhất chính là chiếc nhẫn thể hiện cho lời hứa hẹn.
"Huy, anh xem chiếc nhẫn này đẹp quá!"
Cô giống như đang làm nũng kéo cánh tay của Trần Gia Huy, mắt nhìn chằm chằm anh, người thông minh như anh chắc chắn sẽ hiểu ám thị trong lời nói của cô.
Bây giờ cô đã ly hôn với Bùi Quốc Huy rồi, mà anh cũng kết thúc với Ngô Huệ. Gần đây anh đều ở chỗ cô, cũng không bài xích việc cô để đồ đạc của cô trong biệt thự của anh. Trần Gia Huy không hề kháng cự việc cô đi vào thế giới của anh, bọn họ cũng không khác gì những đôi vợ chồng thật sự.
Nhớ lại lời uy hiếp của Bùi Quốc Huy lúc ở bệnh viện, cùng với thái độ của Dương Bảo Long đối với mình bây giờ, Dương Thanh Ngân khó lòng không cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô không thể đánh mất tình yêu của Trần Gia Huy, cô hiểu tất cả nên tuyệt đối không cho phép bản thân thua được.
Vì vậy cô rất cần Trần Gia Huy cho cô một danh phận, một danh phận mà đến bản thân anh cũng không thể nào hối hận muốn nuốt lời được nữa.
"Rất đẹp sao?"Trần Gia Huy đón lấy chiếc nhẫn, nhìn thật kĩ một lúc rồi trả lại nhân viên cửa hàng.
Dương Thanh Ngân há miệng định ngăn anh lại.
Trần Gia Huy nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, trong lòng cũng có chút buồn bã: "Thanh Ngân, em quên là trước đây chúng ta đã có một đôi nhẫn rồi sao?"
"A?"Dương Thanh Ngân nghi hoặc nhìn Trần Gia Huy, sau đó vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, giống như nhớ ra điều gì đó, lộ ra nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay anh nói: "Huy, tất nhiên là em không quên, nhưng mà ý nghĩa của nó không giống nhau, anh xem xem."
Trần Gia Huy cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Dương Thanh Ngân, đó là nhẫn kết hôn của cô và Bùi Quốc Huy, anh chưa từng thấy cô tháo ra. Mà hình như cô cũng chẳng chú ý đến điều này, cho dù vừa rồi thử nhẫn, sau khi thử xong cô lại đeo nhẫn kết hôn lên.
Anh quay đầu, nhìn chiếc nhẫn Dương Thanh Ngân thích đã được nhân viên để lại vào trong tủ kính, lại đột nhiên nhớ đến nhẫn kết hôn của anh và Ngô Huệ. Anh đã không còn nhớ hình thù nó thế nào rồi, anh không thể không thừa nhận, anh đã quên mất mình vứt chiếc nhẫn đó ở đâu rồi.
Dương Thanh Ngân thấy Trần Gia Huy liên tục thất thần, trong lòng rất không vui, nhưng trên mặt vẫn giả vờ ôn nhu săn sóc: "Thôi được rồi, dù sao cũng không vội. Huy, em sẽ không miễn cưỡng anh làm việc gì, nhưng đến khi anh đã chuẩn bị tốt tâm lý thì hãy nói cho em biết."
Trần Gia Huy nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng có chút áy náy. Cô là người con gái mà anh nhớ nhung nhiều năm, thậm chí trong bụng của cô còn đang mang đứa con của anh, nhưng anh lại luôn do dự.....
Anh quay người nói với nhân viên bán hàng: "Chiếc nhẫn vừa rồi phiền cô lấy ra giúp tôi."
Dương Thanh Ngân kinh ngạc nhìn Trần Gia Huy, cánh môi khẽ động, có chút vui mừng: "Huy...."
Trần Gia Huy cầm nhẫn, cầm lấy bàn tay không đeo nhẫn của cô đeo nhẫn lên: "Thích không?"
Dương Thanh Ngân nhìn Trần Gia Huy tự tay đeo nhẫn cho cô, vành mắt đỏ lên, ra sức gật đầu. Cô ngẩng cao cổ, kiễng mũi chân, bàn tay đeo nhẫn ôm lấy khuôn mặt anh, môi dán lên đôi môi anh.
"Huy, cảm ơn anh..."Cô ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong hõm cổ, giọng nói cực kì thỏa mãn.
Trần Gia Huy khẽ vuốt mái tóc cô, nhìn đám trang sức muôn hình muôn vẻ trong tủ lại không có chút vui mừng hay kích động nào, trong mắt anh xẹt qua một sự hoang mang mà đến bản thân anh cũng không phát hiện ra.
......
Hummer đi được một đoạn thì đột nhiên dừng ở ven đường.
Ngô Huệ thu lại ánh mắt đang nhìn phong cảnh ngoài cửa, quay đầu nhìn về hướng người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Sao vậy?"
Hai tay Bùi Quốc Huy đặt trên vô lăng, anh nghiêng mặt, lông mày của anh cao, đôi mắt đen tuyền vừa hẹp vừa sâu khiến cho nó càng thêm mê người, nó giống như hai xoáy nước sâu không thấy đáy. Đôi mắt đó khiến cho người bị anh nhìn đều cảm thấy thấp thỏm bất an.
"Sao đột nhiên anh lại dừng lại?"Ngô Huệ liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, không hiểu tại sao anh lại dừng ở đây.
Tay phải Thầm Quốc Huy rời khỏi vô lăng cầm lấy bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô, sau đó bắt đầu khởi động xe.
Một tay anh điều khiển vô lăng rất tự nhiên không chút khó khăn, mắt anh nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề quay qua nhìn cô một lần nào nữa. Nhưng tay anh lại nắm rất chặt tay cô, giống như chỉ sợ buông lỏng một chút, cô sẽ biến mất không thấy nữa vậy.
Ngô Huệ cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của anh, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa, cảnh sắc bên ngoài đã không còn thê lương như trước nữa.
.....
Sau khi Ngô Huệ xuống xe nhìn thấy trước mặt là khu vui chơi, cô nhất thời không kịp phản ứng lại.
Ngô Huệ ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy: "Không phải anh nói đi ăn cơm sao? Sao lại...."Đến đây?
Bùi Quốc Huy thu lại ánh mắt đang nhìn tàu lượn, quay đầu nhìn cô: "Không phải lúc tâm trạng không tốt đi chơi sẽ cảm thấy tốt hơn sao?"
"Đấy là trẻ con."Ngô Huệ phản bác lại anh.
Bùi Quốc Huy cười hì hì nhìn cô từ trên xuống dưới: "Vì vậy em đã lớn rồi?"
Ngô Huệ nói không lại anh, cô muốn đi nhưng bị anh kéo lại: "Đã đến rồi thì vào trong một chút đi."
"Không muốn."Ngô Huệ nghiêm túc từ chối.
"Cứ coi như là cùng anh đi chơi không được sao?"
Ngô Huệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lúc cô đang do dự, Bùi Quốc Huy đã kéo cô vào bên trong.
Hồi ức về khu vui chơi, với Ngô Huệ mà nói chỉ có hồi cô sáu bảy tuổi. Lúc đó, Ngô Ngọc Trâm kiếm được tiền, nếu như tâm trạng vui vẻ sẽ thỉnh thoảng đưa cô và Ngô Hải đi chơi. Nhưng gần như mỗi lần đi chơi vừa chơi được một chút thì Ngô Ngọc Trâm liền kêu mệt không thể không về sớm.
Mặc dù đã tối rồi, nhưng người trong khu vui chơi vẫn rất đông.
Ngô Huệ nhìn những thiết bị hiện đại ở khu vui chơi, có chút kinh ngạc, mà Bùi Quốc Huy đã kéo cô đến chỗ bắn súng.
Năm sáu đứa trẻ con xếp thành một hàng ngẩng đầu mở to mắt nhìn hai người.
Ngô Huệ kéo kéo tay Bùi Quốc Huy: "Chỗ này chẳng có gì vui cả, chúng ta đi thôi."
Bùi Quốc Huy lại giống như mọc rễ vậy, không hề động đậy, anh xem nhẹ thỉnh cầu của cô, chỉ con gấu bông cao một mét rưỡi bên cạnh bia bắn hỏi ông chủ: "Bắn trúng Bốo nhiêu phát thì được con gấu bông kia?"
"Mười phát vòng mười."Ông chủ nhận ra đây chắc là con cháu nhà giàu nào đó muốn dỗ dành bạn gái vui vẻ, lập tức cười haha trả lời.
Ngô Huệ nhìn con gấu bông kia, đôi mắt đen nhánh đang nhìn về hướng cô.
Bùi Quốc Huy trả tiền, vén tay áo, không nhiều lời cầm súng lên.
Cô giữ tay anh lại: "Con gấu bông to như vậy cầm về cũng không biết để đâu, hay là thôi đi anh."
Bùi Quốc Huy quay đầu nhìn cô, ý cười càng đậm hơn: "Em sợ anh không bắn trúng à?"
Ngô Huệ lặng người.
Anh cầm súng lên cao ngang tầm mắt, híp mắt lại, chuyên chú nhìn bia bắn, một tay đỡ súng, một tay cầm băng đạn, ngón trỏ đặt lên cò, cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp lộ ra: "Pằng!"
Toàn bộ sự nhẫn nại, sự thương tiếc, toàn bộ tình yêu của anh ta đều dành cho một người phụ nữ khác.
Cô muốn giả vờ như không quan tâm, nhưng nhớ lại những việc trước đây, cô vẫn không thể nào làm được việc thản nhiên đối diện.
Bờ vai của cô bị một người khác nắm lấy, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Ngô Huệ quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đứng cạnh cô. Bàn tay của anh để trên vai cô từ từ hạ xuống đến tận khi nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của cô.
"Buổi tối em muốn ăn gì?"Bùi Quốc Huy nhìn cô, ánh mắt đầy ấm áp, trong mắt tràn ngập sự bao dung và tình cảm khó nói lên lời.
Ngô Huệ nắm lại tay anh, khẽ nhếch miệng cười: "Anh chọn đi."
Bùi Quốc Huy vươn tay lên khẽ vén sợi tóc mai ra sau tai cho cô: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Dạ."Ngô Huệ không nhìn cảnh tượng trong tiệm trang sức nữa, mặc anh kéo cô đi.
"Huy, anh đang nhìn gì vậy?"
Dương Thanh Ngân ngước ánh mắt đang nhìn đám trang sức sáng lấp lánh lên thì phát hiện Trần Gia Huy đang thất thần.
Cô bỏ lắc tay kim cương trên cổ tay xuống, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Gia Huy ở bên cạnh. Cô phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn cực kì chăm chú, chăm chú đến mức cô gọi mấy tiếng anh cũng không nghe thấy, Dương Thanh Ngân không nhịn được nhìn theo hướng anh nhìn.
Nhưng mà phía đối diện ngoài một tiệm đồ gia dụng ra thì chẳng có cái gì cả, chỉ thỉnh thoảng có vài người đi qua.
"Huy...."Dương Thanh Ngân vươn tay nắm lấy cánh tay của Trần Gia Huy, khẽ nhíu mày, cô có chút lo lắng.
"Không có gì."Trần Gia Huy quay đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Dương Thanh Ngân dưới lớp kính râm, giữa hai lông mày có chút phiền muộn. Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy vạt áo của anh, vươn tay lên nắm lấy bàn tay cô: "Chỉ là cảm thấy ghế tựa của cửa hàng gia dụng đối diện rất được thôi."
Dương Thanh Ngân bán tín bán nghi nhìn qua, trong quầy đúng là một chiếc ghế tựa tinh xảo.
Cô thở phào một hơi, vẻ mặt tươi cười: "Nếu như anh thích thì mua đi, không phải anh vừa dọn khỏi biệt thự Thanh Thủy sao? Biệt thự mới cần mua ít đồ gia dụng, nếu không chẳng có cảm giác có người ở chút nào."
Trần Gia Huy nghe thấy từ "biệt thự Thanh Thủy", trong ngực giống như bị một tảng đá đè nặng, chẳng hiểu ra sao có chút bức bối. Biệt thự đó anh đã cho Ngô Huệ, nhưng cô không hề ở đó, nhớ đến cảnh tượng anh vô tình thấy lúc vừa rồi, bàn tay cạnh người dùng sức nắm thành quyền.
"Huy?"Dương Thanh Ngân bỏ kính râm xuống, lo lắng sờ lên trán anh: "Hôm nay anh không khỏe à?"
Ánh mắt Dương Thanh Ngân nhìn anh vừa thâm tình vừa tràn đầy sự quan tâm, Trần Gia Huy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người khác. Hình ảnh một người phụ nữ tính cách lãnh đạm, cho dù có quan tâm anh cũng không hề thể hiện lên mặt và hình ảnh người phụ nữ vừa rồi được Bùi Quốc Huy ôm trong ngực đưa vào xe dần dần trùng khớp với nhau.....
Anh đột nhiên nhớ lại lần bệnh viêm ruột thừa của anh phát tác. Hôm đó anh phải tham gia tiệc rượu, sau khi tiệc rượu kết thúc, một người mẫu chủ động tìm anh, anh cũng không cự tuyệt. Hai người thuê một phòng khách sạn, sau khi xong việc, bệnh viêm ruột thừa của anh phát tác bị đưa vào bệnh viện, cô người mẫu kia cũng đi theo.
Lúc anh tỉnh lại, người ngồi bên giường bệnh là Ngô Huệ, cô yên lặng nhìn anh một cái rồi đi ra ngoài gọi bác sĩ. Đến tận ngày anh xuất viện, cô cũng không hề nhắc đến một chữ nào về việc giữa anh và cô người mẫu kia. Anh cũng không biết giữa cô và cô người mẫu kia xảy ra chuyện gì. Khi cô người mẫu kia tìm đến anh lần thứ hai, anh cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa, anh lạnh lùng cự tuyệt lời mời của cô ta.
Bây giờ nhớ lại, anh mới phát hiện bản thân đã làm việc đó không biết bao nhiêu lần đối với Ngô Huệ.
Có hối hận không? Anh nhìn về phía vị trí đỗ xe trước cửa hàng đồ gia dụng, anh cũng không biết....
Dương Thanh Ngân cầm một chiếc nhẫn có thiết kế đặc biệt, trong mắt hiện lên chút si mê. Huy gần đây tặng cô rất nhiều đồ, chỉ cần cô thích thì anh đều mua. Chỉ là thứ cô muốn nhất chính là chiếc nhẫn thể hiện cho lời hứa hẹn.
"Huy, anh xem chiếc nhẫn này đẹp quá!"
Cô giống như đang làm nũng kéo cánh tay của Trần Gia Huy, mắt nhìn chằm chằm anh, người thông minh như anh chắc chắn sẽ hiểu ám thị trong lời nói của cô.
Bây giờ cô đã ly hôn với Bùi Quốc Huy rồi, mà anh cũng kết thúc với Ngô Huệ. Gần đây anh đều ở chỗ cô, cũng không bài xích việc cô để đồ đạc của cô trong biệt thự của anh. Trần Gia Huy không hề kháng cự việc cô đi vào thế giới của anh, bọn họ cũng không khác gì những đôi vợ chồng thật sự.
Nhớ lại lời uy hiếp của Bùi Quốc Huy lúc ở bệnh viện, cùng với thái độ của Dương Bảo Long đối với mình bây giờ, Dương Thanh Ngân khó lòng không cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô không thể đánh mất tình yêu của Trần Gia Huy, cô hiểu tất cả nên tuyệt đối không cho phép bản thân thua được.
Vì vậy cô rất cần Trần Gia Huy cho cô một danh phận, một danh phận mà đến bản thân anh cũng không thể nào hối hận muốn nuốt lời được nữa.
"Rất đẹp sao?"Trần Gia Huy đón lấy chiếc nhẫn, nhìn thật kĩ một lúc rồi trả lại nhân viên cửa hàng.
Dương Thanh Ngân há miệng định ngăn anh lại.
Trần Gia Huy nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, trong lòng cũng có chút buồn bã: "Thanh Ngân, em quên là trước đây chúng ta đã có một đôi nhẫn rồi sao?"
"A?"Dương Thanh Ngân nghi hoặc nhìn Trần Gia Huy, sau đó vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, giống như nhớ ra điều gì đó, lộ ra nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay anh nói: "Huy, tất nhiên là em không quên, nhưng mà ý nghĩa của nó không giống nhau, anh xem xem."
Trần Gia Huy cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Dương Thanh Ngân, đó là nhẫn kết hôn của cô và Bùi Quốc Huy, anh chưa từng thấy cô tháo ra. Mà hình như cô cũng chẳng chú ý đến điều này, cho dù vừa rồi thử nhẫn, sau khi thử xong cô lại đeo nhẫn kết hôn lên.
Anh quay đầu, nhìn chiếc nhẫn Dương Thanh Ngân thích đã được nhân viên để lại vào trong tủ kính, lại đột nhiên nhớ đến nhẫn kết hôn của anh và Ngô Huệ. Anh đã không còn nhớ hình thù nó thế nào rồi, anh không thể không thừa nhận, anh đã quên mất mình vứt chiếc nhẫn đó ở đâu rồi.
Dương Thanh Ngân thấy Trần Gia Huy liên tục thất thần, trong lòng rất không vui, nhưng trên mặt vẫn giả vờ ôn nhu săn sóc: "Thôi được rồi, dù sao cũng không vội. Huy, em sẽ không miễn cưỡng anh làm việc gì, nhưng đến khi anh đã chuẩn bị tốt tâm lý thì hãy nói cho em biết."
Trần Gia Huy nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng có chút áy náy. Cô là người con gái mà anh nhớ nhung nhiều năm, thậm chí trong bụng của cô còn đang mang đứa con của anh, nhưng anh lại luôn do dự.....
Anh quay người nói với nhân viên bán hàng: "Chiếc nhẫn vừa rồi phiền cô lấy ra giúp tôi."
Dương Thanh Ngân kinh ngạc nhìn Trần Gia Huy, cánh môi khẽ động, có chút vui mừng: "Huy...."
Trần Gia Huy cầm nhẫn, cầm lấy bàn tay không đeo nhẫn của cô đeo nhẫn lên: "Thích không?"
Dương Thanh Ngân nhìn Trần Gia Huy tự tay đeo nhẫn cho cô, vành mắt đỏ lên, ra sức gật đầu. Cô ngẩng cao cổ, kiễng mũi chân, bàn tay đeo nhẫn ôm lấy khuôn mặt anh, môi dán lên đôi môi anh.
"Huy, cảm ơn anh..."Cô ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong hõm cổ, giọng nói cực kì thỏa mãn.
Trần Gia Huy khẽ vuốt mái tóc cô, nhìn đám trang sức muôn hình muôn vẻ trong tủ lại không có chút vui mừng hay kích động nào, trong mắt anh xẹt qua một sự hoang mang mà đến bản thân anh cũng không phát hiện ra.
......
Hummer đi được một đoạn thì đột nhiên dừng ở ven đường.
Ngô Huệ thu lại ánh mắt đang nhìn phong cảnh ngoài cửa, quay đầu nhìn về hướng người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Sao vậy?"
Hai tay Bùi Quốc Huy đặt trên vô lăng, anh nghiêng mặt, lông mày của anh cao, đôi mắt đen tuyền vừa hẹp vừa sâu khiến cho nó càng thêm mê người, nó giống như hai xoáy nước sâu không thấy đáy. Đôi mắt đó khiến cho người bị anh nhìn đều cảm thấy thấp thỏm bất an.
"Sao đột nhiên anh lại dừng lại?"Ngô Huệ liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, không hiểu tại sao anh lại dừng ở đây.
Tay phải Thầm Quốc Huy rời khỏi vô lăng cầm lấy bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô, sau đó bắt đầu khởi động xe.
Một tay anh điều khiển vô lăng rất tự nhiên không chút khó khăn, mắt anh nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề quay qua nhìn cô một lần nào nữa. Nhưng tay anh lại nắm rất chặt tay cô, giống như chỉ sợ buông lỏng một chút, cô sẽ biến mất không thấy nữa vậy.
Ngô Huệ cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của anh, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa, cảnh sắc bên ngoài đã không còn thê lương như trước nữa.
.....
Sau khi Ngô Huệ xuống xe nhìn thấy trước mặt là khu vui chơi, cô nhất thời không kịp phản ứng lại.
Ngô Huệ ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy: "Không phải anh nói đi ăn cơm sao? Sao lại...."Đến đây?
Bùi Quốc Huy thu lại ánh mắt đang nhìn tàu lượn, quay đầu nhìn cô: "Không phải lúc tâm trạng không tốt đi chơi sẽ cảm thấy tốt hơn sao?"
"Đấy là trẻ con."Ngô Huệ phản bác lại anh.
Bùi Quốc Huy cười hì hì nhìn cô từ trên xuống dưới: "Vì vậy em đã lớn rồi?"
Ngô Huệ nói không lại anh, cô muốn đi nhưng bị anh kéo lại: "Đã đến rồi thì vào trong một chút đi."
"Không muốn."Ngô Huệ nghiêm túc từ chối.
"Cứ coi như là cùng anh đi chơi không được sao?"
Ngô Huệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lúc cô đang do dự, Bùi Quốc Huy đã kéo cô vào bên trong.
Hồi ức về khu vui chơi, với Ngô Huệ mà nói chỉ có hồi cô sáu bảy tuổi. Lúc đó, Ngô Ngọc Trâm kiếm được tiền, nếu như tâm trạng vui vẻ sẽ thỉnh thoảng đưa cô và Ngô Hải đi chơi. Nhưng gần như mỗi lần đi chơi vừa chơi được một chút thì Ngô Ngọc Trâm liền kêu mệt không thể không về sớm.
Mặc dù đã tối rồi, nhưng người trong khu vui chơi vẫn rất đông.
Ngô Huệ nhìn những thiết bị hiện đại ở khu vui chơi, có chút kinh ngạc, mà Bùi Quốc Huy đã kéo cô đến chỗ bắn súng.
Năm sáu đứa trẻ con xếp thành một hàng ngẩng đầu mở to mắt nhìn hai người.
Ngô Huệ kéo kéo tay Bùi Quốc Huy: "Chỗ này chẳng có gì vui cả, chúng ta đi thôi."
Bùi Quốc Huy lại giống như mọc rễ vậy, không hề động đậy, anh xem nhẹ thỉnh cầu của cô, chỉ con gấu bông cao một mét rưỡi bên cạnh bia bắn hỏi ông chủ: "Bắn trúng Bốo nhiêu phát thì được con gấu bông kia?"
"Mười phát vòng mười."Ông chủ nhận ra đây chắc là con cháu nhà giàu nào đó muốn dỗ dành bạn gái vui vẻ, lập tức cười haha trả lời.
Ngô Huệ nhìn con gấu bông kia, đôi mắt đen nhánh đang nhìn về hướng cô.
Bùi Quốc Huy trả tiền, vén tay áo, không nhiều lời cầm súng lên.
Cô giữ tay anh lại: "Con gấu bông to như vậy cầm về cũng không biết để đâu, hay là thôi đi anh."
Bùi Quốc Huy quay đầu nhìn cô, ý cười càng đậm hơn: "Em sợ anh không bắn trúng à?"
Ngô Huệ lặng người.
Anh cầm súng lên cao ngang tầm mắt, híp mắt lại, chuyên chú nhìn bia bắn, một tay đỡ súng, một tay cầm băng đạn, ngón trỏ đặt lên cò, cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp lộ ra: "Pằng!"