• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trả Thù Xoay Vòng (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 12 THÌ RA LÀ DƯỢNG CỦA CÔ

CHƯƠNG 12: THÌ RA LÀ DƯỢNG CỦA CÔ

Ý cười lạnh lùng ban đầu của Trần Gia Huy lúc này mới nhạt dần, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngô Huệ, thấy chiếc bóng cô đơn của cô, không khỏi cau mày: “Sao lại ngồi đây một mình, không đến chỗ mẹ ư?”

Ngô Huệ khẽ nhếch khóe môi, thầm nghĩ trong bụng: Mẹ anh ghét tôi như vậy, tôi đi qua đó chẳng phải là nhiệt tình mà bị hờ hững ư.

Có điều dù sao cũng đang trong bữa tiệc, Ngô Huệ không muốn vì vậy mà gây chuyện không vui với Trần Gia Huy, chỉ thuận miệng cho có lệ: “Nhiều người quá tôi không thoải mái, ở đây thoải mái hơn chút, anh không cần bận tâm tôi.”

Nhưng Trần Gia Huy lại trực tiếp kéo cô đi tới chỗ Dương Thảo Nguyên.

"Huy, đến đây, ngồi cạnh mẹ."

Dương Thảo Nguyên chỉ vào chỗ ngồi bên tay phải, trong ánh mắt nhìn Trần Gia Huy có sự tự hào của người làm mẹ.

Nhưng sau khi Trần Gia Huy nghiêng người, khiến Ngô Huệ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nụ cười dang dở trên mặt Dương Thảo Nguyên liền biến mất.

Lúc hai bên đang giằng co không thôi, cửa phòng liền truyền đến tiếng động, có người hét lớn: “Ông lão đến rồi!”

Sau khi nghe thấy, Ngô Huệ liền theo bản năng nắm chặt đôi tay, người có địa vị cao nhất nhà họ Dương đến rồi ư?

Tuy cô cố gắng không để ý đến thái độ lạnh lùng chán ghét của người nhà họ Dương đối với cô, nhưng nghĩ đến ông lão nhà họ Dương cũng có thể tỏ thái độ trước mặt cô, trong lòng suy cho cùng cũng có chút khó chịu.

Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa...

Đứng nơi đó là người đàn ông lớn tuổi thân hình cao lớn, mặc áo thời xưa màu vàng, mái tóc bạc trắng của ông được chải gọn ra sau đầu, tay chống cây quải trượng, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm, một đôi mắt tựa như chim ưng chậm rãi quét qua cả gian phòng.

Hiển nhiên, ông chính là người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Dương, Dương Bảo Long.

Người khiến Ngô Huệ để mắt tới không phải là Dương Bảo Long khí thế bừng bừng, mà là cô gái trẻ dáng người tuyệt đẹp đang đỡ ông ở bên cạnh.

Vầng trán cao sáng bóng, đôi mắt sáng ngời như tranh thủy mặc, dưới chiếc mũi cao là đôi môi khẽ nở nụ cười, khí chất điềm tĩnh trang nhã, rõ ràng rất yên lặng, nhưng lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Cô gái ăn mặc rất đơn giản tùy ý, nhưng người biết nhìn hàng nhất định sẽ nhận ra, chiếc váy dài màu vàng kia là sản phẩm của nhà thiết kế VIVI nổi tiếng nước Pháp, trên thế giới số lượng có hạn, không phải cứ có tiền là có thể mua được. Mái tóc dài đen láy xõa ra sau gáy, đường cong trên cổ rất nhẹ nhàng, lúc này khẽ dựa vào Dương Bảo Long mà đứng nghiêng người.

Không cần nghĩ cũng có thể đoán được, cô gái này, chính là con gái cưng mà ông lão Dương thương yêu nhất.

“Thanh Ngân đến muộn, các anh các chị dâu đừng trách nhé!”

Dương Thanh Ngân cười chan hòa, giọng nói trong trẻo mềm mại, êm tai như tiếng trời.

Ngô Huệ không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới có thể kiểm soát được người phụ nữ này đây?

“Chẳng phải nói Quốc Huy cũng về rồi sao, sao không thấy đâu?” Bà ba chen chân ra khỏi đám đông nhìn xung quanh.

“Tôi đây.” Một giọng nam trầm mà đầy đặn đột nhiên vang lên.

Toàn thân Ngô Huệ sửng sốt, giọng nói quen thuộc khiến cô một lần nữa rời ánh mắt, như bị nguồn ma lực nào đó khống chế vậy, theo bản năng nhìn về phía cửa, sau khi hình bóng từng quen thuộc đập vào mắt, cô không thể rời mắt đi được.

Thì ra, anh ấy chính là Bùi Quốc Huy, là dượng trên danh nghĩa của cô…

Không biết tại sao, trong lòng Ngô Huệ mơ hồ xẹt qua một chút lạc lõng, cô không hy vọng người đàn ông từng quan tâm cô, lại ở cùng một chiến tuyến với người nhà họ Dương không thích cô.

Sau đó, Bùi Quốc Huy xuất hiện ở bên cửa, nhìn còn chói mắt hơn cả Dương Thanh Ngân.

Anh mặc áo sơ mi màu trắng ngà và quần tây màu đen, không mặc áo khoác, cũng không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi khẽ mở rộng, ống tay áo cũng được xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay màu đồng cổ, trông sạch sẽ mạnh mẽ, hai tay tùy ý đút túi quần, tư thế hiên ngang, chớp mắt đã cướp hết đi không khí ở đây.

Đây là lần thứ ba Ngô Huệ gặp anh, cũng là lần duy nhất ngắm nhìn anh một cách nghiêm túc.

Không giống với sự cao quý và lạnh nhạt của Trần Gia Huy, toàn thân Bùi Quốc Huy toát ra hơi thở trầm ổn sâu kín, giấu dưới bề ngoài nho nhã hiền hòa kia, khiến người ta khó mà phát hiện được, nhưng một khi thấy được sẽ bị chấn động.

Lúc này, trên khuôn mặt anh mang theo nụ cười nhạt, vẫn hiền hòa như trước, nhưng có chỗ khác với khi ở riêng cùng Ngô Huệ, anh thả lỏng mà xa cách, không mấy thể hiện tâm tình của mình, cũng không hề thất lễ với người khác, nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó có thể tùy tiện tiếp cận.

Ngô Huệ đang nhìn Bùi Quốc Huy ngẩn ngơ đến mất hồn, đột nhiên cảm nhận được có hai ánh mắt khó chịu đang quét về phía cô, cô hoàn hồn, đúng lúc nhìn thấy gò má ẩn chứa ý cười của Dương Thanh Ngân.

Bùi Quốc Huy đi tới bên cạnh Dương Thanh Ngân, tự nhiên mà lịch sự ôm eo của cô ta: “Xin lỗi, có chuyện gấp nên đến muộn.”

Hai bên khóe miệng của Bùi Quốc Huy nhếch lên thêm một chút, sự cơ trí nho nhã khắp người tỏa ra mãnh liệt.

Dương Thanh Ngân thân mật khoác cánh tay anh, mang theo sự mềm mại đáng yêu của phụ nữ khi làm nũng: “Biết mình đến muộn là tốt rồi, không phải nói tự mình đi đón máy bay sao, sao lại kêu thư ký Đỗ đến gạt em!”

Bùi Quốc Huy khẽ cười một tiếng: “Thật sao? Anh tưởng em thích những người đàn ông chăm chỉ làm việc.”

“Lần nào anh cũng có lý do hết!” Dương Thanh Ngân hờn dỗi liếc anh một cái, nhưng không hề có bất kỳ ý nổi giận nào.

“Ha ha!” Dương Bảo Long đột nhiên cười lớn thành tiếng, nhìn Dương Thanh Ngân: “Con bé nghịch ngợm này, được nước làm tới à, Quốc Huy, con đừng có chiều hư con bé.”

“Bố!” Dương Thanh Ngân bất mãn oán giận: “Làm gì ở đâu có kiểu thiên vị như bố chứ…”

Bùi Quốc Huy và Dương Thanh Ngân đứng sánh vai nhau, quả nhiên là một đôi tình nhân hoàn mỹ, cử chỉ thân mật và sự ăn ý không ngừng, rõ ràng là đôi vợ chồng nặng tình.

Ngô Huệ cứ nhìn về phía bọn họ, Kim Đồng Ngọc Nữ môn đăng hộ đối như vậy mới hạnh phúc, không giống đũa mốc đòi chòi mâm son như cô, lá ngọc cành vàng như Dương Thanh Ngân mới được nhà chồng coi trọng.

Chí ít, sẽ không gặp cảnh ngượng ngùng bị người ta coi như không khí.

“Người tới đông đủ rồi? Mở tiệc thôi!”

Bên trong phòng có hai chiếc bàn tròn lớn, ông Dương vừa nói, mọi người liền nhao nhao tìm vị trí để ngồi.

Ngô Huệ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Trần Gia Huy, vừa quay đầu lại, thấy hắn đứng cứng người ở đó, sắc mặt khó coi vô cùng.

“Trần…”

Ngô Huệ vừa định mở miệng gọi hắn, bên kia đã có người cướp lời trước.

“Đã hứa mua giày mới cho em rồi đó nhé?” Giọng nói mềm mại lại ngọt ngào của Dương Thanh Ngân vang vọng đến.

Giày mới!

Ngô Huệ theo bản năng cúi đầu liếc nhìn chân, lại nhớ đến biểu cảm khó hiểu, muốn nói lại thôi của thư ký nam trong đại sảnh kia, liền đoán ra sự thật...

Đôi giày này là Bùi Quốc Huy mua cho Dương Thanh Ngân.

Nhưng, Bùi Quốc Huy lại tự tay xỏ vào chân cô...

“Haiz.” Bùi Quốc Huy khẽ ảo não thở dài: “Bên Paris bị nghẽn hàng rồi.”

“Paris không có, trong nước cũng đâu có thiếu chứ.” Dương Thanh Ngân hờn dỗi, yên lặng liếc nhìn Ngô Huệ: “Anh hứa rồi đó, em mặc kệ…”

“Yên tâm, có anh đây, sẽ có thôi.” Tiếng nói ấm áp ẩn chứa nụ cười.

Lời anh vừa dứt, lập tức có người chế giễu: “Chú, chú chiều cô cháu như vậy có ổn không, cẩn thận bị vợ quản chặt đó nhé.”

Bùi Quốc Huy cười không tỏ thái độ.

Dương Thanh Ngân lại đổi đề tài, dùng giọng nói kinh ngạc lại mang theo chút mong chờ nói: “Nghe nói Huy dẫn vợ đến hả? Nói mới nhớ chúng ta cùng kết hôn một ngày, cũng chưa được gặp mặt, Huy giấu kỹ quá đấy.”

Lập tức, ánh mắt mọi người trong phòng bao đều rơi lên người Trần Gia Huy và Ngô Huệ.

Bùi Quốc Huy cũng ngước mắt theo mọi người, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Ngô Huệ liền gật đầu mỉm cười, vẻ mặt của anh lại lạnh nhạt, chỉ nhếch khóe môi, như thể họ không hề quen biết.

Ngô Huệ kinh ngạc một chút rồi thôi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ở nơi như thế này tai vách mạch rừng, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hiểu lầm.

Lúc cô đang ngẩn người, Dương Thanh Ngân và Bùi Quốc Huy đã cùng nhau đi tới.

“Xin chào, tôi là Dương Thanh Ngân, là dì của Huy, cô chính là Huệ nhỉ, Huy thương hay nhắc đến cô trước mặt tôi, cô ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh đó.”

Dương Thanh Ngân nói rồi vươn tay về phía Ngô Huệ, vô cùng thân thiết.

Ngô Huệ ngưng mắt nhìn cánh tay thon dài trắng nõn của Dương Thanh Ngân, đang định đáp lại, thì Trần Gia Huy nãy giờ vẫn im lặng không nói gì lại bỗng dưng lên tiếng, hắn nhìn Dương Thanh Ngân, ánh mắt khó hiểu tràn đầy châm chọc có thể thấy rõ: “Thật không?”

Khóe môi Trần Gia Huy khẽ động đậy, mang theo thêm chút ý vị hài hước, đáy mắt lại sáng lóng lánh ánh đèn.

Lời đáp lại này của hắn, lại khiến người ta không biết đang ám chỉ điều gì.

Nụ cười của Dương Thanh Ngân hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền giấu đi: “Đương nhiên, Huy không cảm thấy Huệ ngoài đời đẹp hơn sao?”

Ngô Huệ mặc dù không hiểu rõ về họ, như cũng nhìn ra giữa Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân mơ hồ có sự đối đầu gay gắt, dường như, quan hệ của bọn họ cũng không tốt lắm.

Chính lúc bầu không khí nặng nề xấu hổ, một giọng nói đôn hậu khiến lòng người yêu tâm chen vào.

“Anh nói sao Huy lại không tham dự hôn lễ của chúng ta, thì ra cưới được cô vợ sinh đẹp như vậy, nếu là anh, 80% cũng sẽ vội về nhà để hưởng thụ sự hiền dịu của vợ đẹp.”

Không biết là vô tình hay cố ý, một câu nói vốn định phá tan cục diện ngại ngùng này của Bùi Quốc Huy, lại đẩy bầu không khí lúc này vào bước được càng thêm khó xử.

“Ngô Huệ, không ngờ dượng lại thích em đến vậy.”

Trần Gia Huy nói, ôm lấy eo của Ngô Huệ, đưa cằm quét qua mái tóc của cô, động tác thân thiết trước nay chưa từng có, trên mặt hắn là nụ cười nhạt, đôi mắt lại nhìn về Bùi Quốc Huy đang đứng phía trước.

“Nếu hôm đó tôi và Huệ cùng đến tham gia hôn lễ, có khi nào dượng sẽ lâm trận bỏ chạy không?”

Ngô Huệ nhíu mày, không thích thái độ áp sát như vậy của Trần Gia Huy, Bùi Quốc Huy nói những lời này chẳng qua là muốn giải tỏa bầu không khí, giúp cô giải vây, nhưng lỗi trong cách nói của anh lại bị Trần Gia Huy tóm lấy để gây chuyện.

Ngô Huệ muốn thoát khỏi vòng tay của Trần Gia Huy, vừa dùng lực, lại phát hiện cánh tay giữ ở eo rắn chắc như đá, tay hắn thậm chí còn càng thêm chặt, ấn Ngô Huệ vào lồng ngực.

Trần Gia Huy cười rất đỗi bình thường, nhưng Ngô Huệ lại cảm thấy rõ ràng hắn đang mượn cớ gây chuyện...

Mà cảm xúc này, là nhằm vào ai trong vợ chồng Dương Thanh Ngân đây?

Bùi Quốc Huy nhìn thấy sự giằng co thầm lặng của Trần Gia Huy và Ngô Huệ, khóe môi khẽ nhếch: “Tôi chỉ sợ Huy không đành lòng buông tay mà thôi.”

Lời vừa nói, tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được không khí bùng phát bên này nên nhao nhao quay đầu qua nhìn.

Nụ cười của Dương Thanh Ngân đã không còn tự nhiên như trước nữa, oán trách khoác cánh tay Bùi Quốc Huy: “Nếu lúc đó Huy dẫn Huệ đến, có khi nào anh định bỏ rơi em thật không?”

Xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Ngô Huệ đã có thể rõ ràng cảm giác được sự thù ghét của Dương Thanh Ngân đối với mình, tuy cô ta cười từ đầu đến cuối, nhưng sự đố kỵ toát ra từ nội tâm lại không thể giả vờ được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom